Đáng Yêu Bao Nhiêu Tiền Một Cân
Chương 26
“Trà sữa Ô Long của tôi, vừa bị người khác va rơi mất rồi.”
“…”
Sơ Chi sững sờ, theo bản năng cô nhìn xuống đồng hồ treo tường: “Anh còn chưa uống hết sao?”
Thật ra không cần xem thời gian cũng biết, từ buổi chiều lúc bọn học gặp nhau ở trường học, cho đến bây giờ màn đêm buông xuống, Sơ Chi đã về đến nhà ăn xong cơm tối rồi.
Không biết cách nhau bao nhiều giờ, nhưng chắc hẳn cốc trà sữa này đã sớm lạnh thấu.
Sơ Chi liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cô cầm điện thoại di động để bên tai, kiên nhẫn nói: “Rơi mất rồi thì thôi, lạnh cũng không tiện uống.”
Cô nói xong, Lục Gia Hành không nói gì.
Hẳn là anh đang ở bên ngoài, không gian có chút ồn ào, tiếng còi ô tô và tiếng trên đường phố vào buổi tối xuyên qua điện thoại truyền tới, Lục Gia Hành im lặng một lúc, anh mới “A” một tiếng, tiếp tục buồn bã nói: “Tôi thật đáng thương.”
Sơ Chi: “…”
“Cốc trà sữa đã không còn nữa rồi.”
“…”
“Trà sữa Ô Long của tôi.”
“…”
Đến cùng anh muốn nói cái gì?
Sơ Chi không biết nên đáp lại thế nào, cô khó hiểu nắm nắm tóc: “Vậy anh đi mua một cốc khác đi?”
Lục Gia Hành dừng một chút: “Nó không giống nhau.”
“Mùi vị trà sữa Ô Long chắc không khác mấy đâu.”
“Không giống nhau.” Anh cố chấp nói.
“…”
“Đàn anh, anh uống phải rượu giả sao?” Sơ Chi hỏi cẩn thận từng li từng tí.
Lục Gia Hành: “…”
*
Ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, Sơ Chi vẫn tiếp tục chuẩn bị lời kịch bản.
Lời kịch viết trên tờ giấy A4, trong đó một nửa đều là lời thoại của nữ chính, toàn bộ đều phải viết xong hết, còn phải phối hợp diễn, đối với Sơ Chi mà nói độ khó không phải là không lớn.
Tùy rằng vốn tính cách cô rất ít khi căng thẳng hay luống cuống, cũng bởi vì lúc cô bắt đầu căng thẳng thì mọi chuyện đã kết thúc xong.
Kịch bản cải biên từ , câu chuyện kể về một bà chủ quán trọ cự tuyệt bá tước giàu có và hầu tước được kế thừa tước vị, hơn nữa bà ta còn dụ dỗ trêu đùa tên kỵ sĩ dối trá, vừa vô lý vừa tự đại, không hề tôn trọng phụ nữ. Cuối cùng lại lựa chọn kết hôn với một người hầu hết sức bình thường.
Khi Sơ Chi cầm kịch bản, cô liền cảm thấy mình không hợp với hình tượng bà chủ quán này, nếu thêm nhân vật thì diễn vai con gái bà ta còn tạm được.
Hơn nữa, cô còn phải “quyến rũ” tên kỵ sĩ.
Sơ Chi trợn mắt há mồm.
Chủ nhật Sơ Chi dậy sớm, hai ngày nay cô đều mê muội chìm đắm vào vai bà chủ quán trọ, mỗi ngày cô đều cảm thấy mình phong tình vạn chủng[1], tra xét một đống văn chương trên internet để phân tích nhân vật đến tối muộn, giống như một người mộng du đứng lên ăn sáng, cô vừa ôm Nhĩ Sai đang mơ mơ màng màng vùi trong ghế sô pha vừa lột vỏ cam thì điện thoại di động vang lên.
[1] Phong tình vạn chủng: phong thái quyến rũ, mê hoặc.
Trên tay Sơ Chi dính đầy nước cam, cô cong mông tiến đến gần, dùng cằm chạm nút nhận nghe, cái đầu nghiêng nghiêng, người cứ thế nằm nhoài trên bàn trà nghe điện thoại: “A lô?”
Bên kia Lục Gia Hành rất yên tĩnh, thỉnh thoảng mới có tiếng nói của nam sinh: “Ngày hôm nay em về trường học sao?”
Sơ Chi “Ừ” một tiếng.
Đang nằm trong lòng cô, Nhĩ Sai giật giật lỗ tai, dường như nó biết giọng nói đó là của ai, thoáng một cái nó nhảy ra khỏi lòng Sơ Chi, đứng trên bàn trà bên cạnh nhe răng nhếch mép kêu “Meo” một tiếng.
Sơ Chi vui vẻ: “Đàn anh, Nhĩ Sai bắt chuyện với anh đó, nó bảo chào buổi sáng.”
Lục Gia Hành nghẹn thở, anh hoàn toàn không cảm thấy con mèo đó muốn chào buổi sáng với anh, lại hỏi cô: “Bây giờ em có rảnh không?”
Sơ Chi chớp mắt mấy cái: “Có, làm sao vậy?”
Bên kia Lục Gia Hành im lặng một lúc, mới nói: “Về chuyện trang trí, con mắt của Trình Dật quá kém, tôi muốn hỏi ý kiến của em.”
Sơ Chi hơi kinh ngạc:
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!