ĐỊNH MỆNH ĐỂ ANH GẶP ĐƯỢC EM - Chương 2: Nếu mình đã lỡ để người ấy đánh mất nụ hôn đâu, liệu người đó có phải là người mãi mãi đi cùng mình đến hết chặng đường còn lại không?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
102


ĐỊNH MỆNH ĐỂ ANH GẶP ĐƯỢC EM


Chương 2: Nếu mình đã lỡ để người ấy đánh mất nụ hôn đâu, liệu người đó có phải là người mãi mãi đi cùng mình đến hết chặng đường còn lại không?


Sáng hôm sau…
Reng..reng..reng. Tút!
-5h30, còn sớm chán, ngủ thêm 30 phút nữa rồi dậy cũng chưa muộn. Tôi với tay ra tắt chiếc đồng hồ hình chú mèo con và trùm chăn ngủ tiếp
Một tiếng sau..
-Áaaaa! Thôi chết tôi rồi. Cái đồng hồ chết tiệt. Sao mày không gọi tao dậy chứ hả? Đồ vô dụng, vô dụng(tự mình tắt còn đổ thừa). Huhu..
-Có chuyện gì vậy? Mẹ tôi nghe thấy tiếng hét, từ đâu lao vào phòng tôi
-Sao mẹ không gọi con dậy chứ? Tôi nhìn mẹ giận dữ
-Ơ hay con bé này, hôm qua chính con bảo cả nhà mai không cần gọi con dậy, con muốn tự dậy để hình thành thói quen dậy sớm còn gì.
Tôi bắt đầu nhớ lại. Hic! Đúng là… cái miệng hại cái thân! Ngu ơi là ngu. Nhưng tôi vẫn không hết tức giận, quay ra lớn tiếng với mẹ:
-Nhưng con sắp muộn rồi, mẹ không thể gọi con dậy sao?
-Ơ, ai mà biết… Mẹ tôi tỏ vẻ ngây thơ
“Không được, không được! Sắp muộn rồi
Không nên đứng đấy trang cãi với mẹ làm gì, cãi chỉ tổ bất lợi. Tốt nhất là lơ đi” Tôi tự trấn an mình, tức tốc lao xuống nhà, đánh răng, rửa mặt, ăn sáng. Sau khi xong xuôi, tôi nhìn vào đồng hồ. Vẫn còn sớm, tôi thở phào nhẹ nhõm
Vì hôm nay kịp giờ nên bố sẽ đưa tôi đến trường. Em tôi hôm nay sẽ không đi vì nó bị ốm. Thế càng tốt. Lúc nào tôi và nó đi chung là y như rằng bị bố mắng một trận vì tội quậy phá
Trên đường đi, tôi thấy chiếc xe hôm nay hơi khác lạ. Mọi thứ trong xe đều thay đổi. Tính tò mò nổi lên, tôi liền hỏi:
-Bố ơi, bố mới mua xe mới ạ?
-Ukm. Bố không ngờ con có trí nhớ tốt thế đấy. Đã mấy tháng rồi không đi xe kia, bố cứ tưởng con sẽ không nhận ra
-Bố này, con không nói chuyện với bố nữa
5 phút sau..
Chiếc xe bố tôi đỗ ngay trước cổng trường. Tôi bước xuống xe. Bao nhiêu ánh mắt từ ngạc nhiên đến ngưỡng mộ đổ dồn về tôi làm tôi rất hãnh diện(cũng đúng thôi vì xe bố tôi là dòng xe mới nhất mà)
Bỗng nhiên từ đâu xuất hiện ra một đám “tắc kè hoa” chặn đường tôi. Trông chúng ăn mặc có vẻ là con nhà danh giá
-Làm ơn tránh đường. Không chịu nổi sự “dai như đỉa” của đám “tắc kè”, tôi liền lên tiếng
-Ê chúng mày, là con nhỏ này phải không? Con tắc kè A lên tiếng, chắc là thủ lĩnh của đám còn lại
-Vâng, đúng là nó
-Đi theo bọn tao
Thế là tôi bị đám tắc kè ấy lôi đi đột ngột. Quái lạ, tôi có gây thù chuốc oán với chúng sao?
Cuối cùng, đám tắc kè đưa tôi đến vùng đất phía sau trường(cách trường tầm 30 mét)
-Mấy người đưa tôi đi đâu vậy? Tôi đã làm gì mấy người chứ?
-Ai cho mày động vào người yêu tao? Con tắc kè A lớn giọng, đôi mặt trợn ngược lên nhìn tôi
-Người yêu của cô là ai sao tôi biết được chứ?
-Là Hải Nam
Nghe đến đấy, tôi bỗng giật mình. Cái tên Hải Nam ấy mà được tôi để ý á? Mà mắt hắn chắc có vấn đề. Yêu ai không yêu lại đi yêu đúng con tắc kè hoa hung dữ này, quả này thì chết thật rồi
-Xin lỗi, nhưng tôi chả làm gì cái tên Hải Nam đấy cả, với lại tôi cũng chẳng làm gì hắn hết nên làm ơn tránh ra, đừng làm phiền tôi
-Không đúng, từ trước tới nay anh ấy chưa chấp nhận ngồi cạnh một đứa con gái nào hết. Vậy mà vừa vào lớp, mày đã được ngồi cạnh anh ấy rồi, chắc chắn là hai người có qua lại. Con tắc kè A giận dữ, chỉ tay vào mặt tôi và quát
-Ồ, thế chắc là do cậu ta đã chán ngấy cậu nên cậu ta mới chuyển đối tượng sang tôi. Mà cũng đúng, nhìn kỹ thì cậu chẳng khác gì một đứa ăn bám Hải Nam cả. Tôi cố tình khiêu khích cô ta
-Mày…. Cô ta giơ tay lên định đánh tôi thì đúng lúc phía sau, một giọng nói lạnh lùng vang lên
-Dừng tay
Tôi quay đầu lại. Nguyên Hải Nam! Cậu ta.. sao cậu ta biết chúng tôi ở đây? Lại còn xuất hiện đúng lúc nữa chứ
Con tắc kè A vừa thấy cậu ta liền xoay 360 độ, biến thành chú nai tơ ngốc nghếch chạy tới Hải Nam
-Nam, cô ta đánh Na trước, là cô ta cố tình gây sự trước, Nam lấy lại công bằng cho Na đi. Nghe cô ta nói mà tôi sởn cả gai ốc
-Ai nói với cô là tôi là bạn trai cô
-Ơ, Nam…
-Đinh Di Na, từ lần sau còn để tôi bắt gặp một chuyện này một lần nào nữa thì đừng trách tôi không nể mặt. Đi!
-Ơ nhưng mà chúng ta đã có hôn ước. Cậu không thể bỏ qua được
-Hôn ước? Hai từ này cô đã nhai đi nhai lại với tôi bao nhiêu lần rồi, tôi sẽ không nghe cô một lần nào nữa đâu
-Nhưng mình và cô ta nói chuyện riêng thì việc gì cậu phải can thiệp chứ? Cô ta là gì của cậu?
-Cô ấy là bạn gái tôi, được chưa
Tôi bỗng bị câu nói của cậu ta làm cho giật mình. Gì cơ? Bạn gái? Tôi là bạn gái của cậu ta khi nào chứ
-Mình không tin, cậu chứng minh đi
Thế là cậu ta kéo bờ vai tôi lại
Chụt!
Cái gì thế này! Tôi có nhìn nhầm không? Cậu ta.. cậu ta.. nụ hôn đầu của tôi bị cậu ta lấy mất trong nháy mắt. Mặt tôi đỏ bừng lên
-Thế đã đủ chưa? Cậu ta bỏ tôi ra và quay lại nói với Di Na
Rồi cậu ta cầm tay tôi đi về lớp, con tắc kè à không, Di Na, cô ta cứ ngây người ra đấy, phải để cho những con tắc kè con lại gọi nhiều lần mới tỉnh ra
-Thôi được rồi, bỏ tôi ra
-…. Cậu ta càng kéo tay tôi mạnh hơn
-Tôi bảo bỏ tôi ra cậu có nghe không hả?
-Cậu trật tự đi. Cậu ta tức tối quát lên
-Này, cậu đối xử với bạn gái cậu như thế à?
Cậu ta dừng lại, thả bàn tay tôi ra, quay lại nói
-Đừng nói là cậu tin những lời tôi vừa nói đấy nhé?
Cậu ta nghĩ cậu ta là cái gì mà tôi phải đi tin những lời đó chứ
-Đương nhiên là không tin rồi
-Thế thì tốt
-Nhưng còn chuyện ban nãy, tại sao cậu lại….
Cậu ta dường như hiểu câu nói của tôi. Hải Nam đứng đấy bối rối hồi lâu, nhìn cậu ta lúc này thật đáng yêu
Thình thịch.. thình thịch. Trái tim tôi bỗng nhiên đập mạnh
-Chuyện.. chuyện hồi nãy, tôi.. tôi xin lỗi. Cũng chỉ vì cô ta nên tôi bị cuốn theo. Phải chờ hồi lâu cậu ta mới có thể thốt ta được lời
-…. Tôi nhìn cậu ta ngạc nhiên. Cuốn theo? Bao nhiêu con gái ở đấy, tại sao hắn lại chọn tôi mà không chọn người khác để tôi vừa thêm một kẻ thù lại vừa mất đi nụ hôn đầu?
-Thôi, về lớp đi. Sắp vào rồi. Cậu ta vội vàng đi qua tôi. Mùi hương trên người cậu ấy thật dễ chịu
-Cậu có nhanh lên không? Muốn bị phạt thêm lần nữa chắc
Cậu ta đi được một đoạn khá xa. Lúc này tôi mới thật sự tỉnh
-Ê, chờ tôi…
-Đồ rùa bò, phải chờ cậu chắc tôi phải chờ cả kiếp sau mới chờ được cậu
Tôi xị mặt vào “cái tên mặt lạnh này không nói được câu nào dễ nghe hơn sao, đồ mặt lạnh”
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN