Chuyện của Tâm. - Chương XVI - Cậu bé ốm yếu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
68


Chuyện của Tâm.


Chương XVI - Cậu bé ốm yếu


Cuộc đời của tôi và Huy là hai trường hợp khác nhau hoàn toàn, tôi có cuộc sống bình an nhưng tâm hồn thì không ổn định, còn Huy có một tinh thần cực tốt nhưng cuộc sống không có ngày nào an ổn.

Cả cuộc đời tôi loay hoay đi tìm chính mình, tìm sự bình yên. Những ngày này tôi nhận thấy mình không còn phải vất vả vì chuyện đó nữa, khi có chuyện gì tôi đều nhắn tin cho anh biết, việc của anh là xử lý những khúc mắc trong lòng tôi, giúp tôi bớt buồn lại.

Còn anh, nhiều lần tôi thấy ngày hôm trước anh đang ở đáy nỗi buồn nhưng ngày hôm sau anh tươi tỉnh vui đùa như một bông hoa hướng dương rực rỡ. Trong khó khăn Huy không bị áp lực, anh luôn vui đùa chọc tôi và tạo ra những câu slogan “Mọi chuyện trong tầm tay” “Chuyện gì khó! Đã có Huy” Chúng tôi cứ thế ở bên cạnh nhau, bù trừ cho nhau, khuyên bảo nhau lúc khó khăn, mệt mỏi.

Sáng ngày 25/11 tôi nhận cuộc gọi của anh, anh đang ở bệnh viện 115 và bảo tôi đến đón. Em ruột của anh (tên Duy) bị bệnh nặng.

Đây là lần thứ hai tôi gặp Duy, cậu bé bệnh nên ốm nhiều hơn trước, nằm co ro buồn vì bệnh.

Những ngày ở trong bệnh viện tôi học được nhiều thứ và tôi thấy ấm áp vô cùng khi nhận được nhiều sự quan tâm từ mọi người ở trong bệnh viện, ai ai cũng lo cho nhau, có anh còn sẵn sàng nhường ghế cho tôi ngủ. Vì tôi đáng yêu và hết lòng với người khác nên được yêu thương chăng? Thật dễ chịu quá…

Đây cũng là những ngày tôi mệt, vừa đối phó với bệnh tâm lý của mình, vừa canh buổi đêm cho Duy, vừa đi làm. May mắn cho Duy là cậu bé đã khỏi bệnh sớm, đó là một điều kỳ diệu khiến ai cũng vui mừng, hoan hỷ.

Tôi nói với Huy về ý định tôi sẽ đổi thuốc. Huy hớn hở trả lời

“Anh thấy em khỏe hơn trước nhiều mà. Lúc trước em hay nói sảng lắm”

Tôi không nén được cười hỏi lại:

“Em hay nói sảng lắm hả anh?”

Huy bình thản trả lời tôi:

“Ừ, bằng chứng là bây giờ em hết “khủng bố” anh rồi!”

Thật vậy, tôi không còn nhắn cho Huy những lời trách móc, những câu chia tay hay đẩy anh đi xa mình, tôi ngày càng gắn kết anh nhiều hơn, và tôi luôn tâm niệm “Đây là một người đàn ông mà mình không thể đánh mất”

Có lẽ tôi sẽ uống thêm một tháng thuốc và dừng lại… Tôi sẽ hỏi ý kiến của anh thêm một lần nữa.

Đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp má của Huy, tôi cũng không nghĩ rằng tôi sẽ gặp bà trong trường hợp như vậy. Bà trẻ, đẹp và hiền, hôm cuối tôi gặp bà trước khi Duy xuất viện, bà nhìn tôi bằng đôi mắt đầy thiện cảm và sự yêu thương. Vì bận rộn, chúng tôi chưa thật sự nói nhiều với nhau, tôi hiểu rằng bà đang muốn trao đổi điều gì đó với tôi và tôi cũng muốn nói chuyện nhiều với bà.

Bà nói với Huy rằng bà muốn cùng với tôi đi ăn và qua gặp mẹ tôi. Giây phút đó tôi đã đơ người ra, thẫn thờ… Những mong mỏi của tôi đã thành hiện thực, nếu bà hỏi tôi muốn bà làm điều gì, nguyện vọng của tôi là bà sẽ nói chuyện với mẹ tôi để Huy được qua lại, hẹn hò.

Nhưng rồi do bận lo cho Duy quá bà vẫn chưa làm được điều này. Thời gian sắp tới chắc sẽ có một cuộc hẹn như tôi mong mỏi. Tôi tin là như vậy.

Hôm nay chị bán đồ ăn hỏi tôi và mẹ “Em có bạn trai chưa?” tôi chỉ biết cười nhưng trong lòng cả một bầu trời tâm tư chất chứa. 
Mẹ cứa vào lòng tôi thêm một vết “Nó chưa có em ơi”
Tôi tự nhủ lúc nào có dịp sẽ dắt anh đến ăn cùng và nói “Em thương người này nè chị mà mẹ em chưa có chịu”
Chúng ta đã cùng ăn những trái đắng, trái chua bao giờ sẽ được ăn trái ngọt hả anh?

Tối đó tôi lại uống Rotundin, tôi không muốn phiền anh nữa, tự tôi phải cho mình một buổi tối dễ chịu hơn…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN