Chuyện của Tâm. - Chương XV - Viết về những ngày của tháng 11 (3)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
68


Chuyện của Tâm.


Chương XV - Viết về những ngày của tháng 11 (3)


21/11
Tôi hoàn thành xong việc của mình, nhắn vu vơ cho anh một tin “Bạn có rảnh không?” một thời gian sau anh trả lời ngắn gọn “Có” khi ấy may mắn thay anh cũng đang ở gần nhà tôi. Tối nay tâm trạng tôi không tốt nhưng vừa nhìn thấy anh, mọi thứ như tan biến, lòng tôi lại hiền hòa và vui vẻ trở lại.

Chúng tôi dạo vòng vòng một chút. Chiếc Dream anh sửa lại đi cũng nhẹ nhàng hơn, xe cũng đã có cốp nhỏ thuận tiện cho việc cất đồ. Trời mát dịu, chúng tôi cùng ngồi ở một quán quen, không gian thoáng và đầy cây xanh, anh và tôi trò chuyện chán rồi cùng chơi Wordscapes – một game tôi khá thích từ những những game mà anh chơi.

Anh vẫn thế, vẫn trăn trở về việc giúp người này người kia, dù cuộc sống của anh khó khăn và nợ tiền của những người bạn chưa trả xong nhưng anh vẫn muốn đưa xe cho bạn giúp bạn có công ăn việc làm mới.

Tôi thường không ngăn những điều anh muốn làm, những thứ anh muốn mua, tất cả mọi điều đều có nguyên do, đây là cuộc đời của anh và tự anh có thể làm mọi điều mà anh muốn, tự chịu trách nhiệm với mọi thứ dù có những việc anh làm sẽ nguy hiểm đến mình.

Anh cho tôi một thanh singum hương quế thơm lừng rồi vui vẻ nói “Thấy không, anh cho em rất nhiều thứ!” tôi tinh ranh nhìn vào túi anh “Cho em thêm cái thơm thơm nữa anh” một lúc sau anh cũng lôi ra được một chai nước hoa khác, chai này không đẹp bằng chai hôm qua nhưng tôi cũng rất hài lòng.

Tối đó tôi cứ hít hà chai nước hoa ấy, tôi yêu thích như một báu vật của đời mình, mùi thơm dịu nhẹ thoang thoảng, tâm trạng dễ chịu, tươi vui…tôi dần chìm vào giấc ngủ một cách ngon lành.

23/11
Sáng sớm anh gọi, tôi như một đứa con nít được cho quà, hớn hở thay đồ để gặp anh. Chúng tôi ngồi nhâm nhi ly nước cùng nhau, sau đó cùng anh đi công việc.

Trên đường về tôi khá bực tức vì công việc không như ý muốn, shipper chúng tôi đi ngoài đường cực khổ nhưng khách hàng nào có chịu hiểu, book xe vô tội vạ, xăng đâu phải là nước, tôi cay cú nhưng anh vẫn bình thản dạy tôi

“Em nên nhớ mình là ai, vị trí ở đâu và đang làm công việc gì. Khách hàng là thượng đế! Tức giận thì em được gì? Không được gì cả! Trong công việc em cần phải giữ được sự bình tĩnh cho mình…v…v…”

Anh dạy nhiều thứ, tôi trân trọng người đàn ông này quá, lúc tôi tức giận anh đã kịp thời bảo ban và làm cho tôi cười, nguôi ngoai đi những điều không vui trong công việc.
Chiều đó khi đi làm tôi mệt. Ánh mắt mẹ nhìn Huy không thiện cảm khiến tôi buồn lòng ghê gớm, năng suất làm việc không bằng khi khỏe, tôi cứ vừa thư giãn vừa làm, nhắn tin vu vơ cho anh những điều buồn của mình.

Tại sao tôi lại yếu đuối và dễ buồn đến thế nhỉ?

24/11
Hôm nay tôi lại sai, tôi cố gắng đưa mẹ và Huy lại gần với nhau nhưng càng làm tôi càng sai, tôi muốn cho mẹ nhận thấy Huy thương tôi và lo cho tôi nhưng những điều tôi nhận được thật phũ phàng, khoảng cách của hai người ngày càng xa hơn.

Huy không buồn lòng gì mẹ tôi cả.

Nhưng tôi lại buồn, tôi cứ đứng giữa hai người và tự hứa thầm với lòng sẽ không để cho người này phải gặp nhau thềm lần nào nữa.

Tối đó tôi khóc, đau lòng còn hơn cả người thân mình mất, không thể nói rõ lòng mình cho mẹ hiểu. Tôi nhớ anh nhiều, tôi tính sẽ ôm nỗi buồn này, khóc cho đã rồi đi ngủ, tôi không muốn phiền lòng anh nhưng lại cầm điện thoại nhắn cho anh:

“Đi nhậu không?”

Tôi biết 100% anh không nhậu nhưng vẫn nhắn và anh gọi lại cho tôi. Anh biết tôi đang khóc, nhỏ nhẹ nói với tôi:

“Qua đây chơi”

Đơn giản vậy thôi và tôi vui lại, tôi không thoa son, cứ để mặt mũi trắng bệch, mắt sưng đi gặp anh. Anh vẫn tươi tỉnh, dẫn tôi và cả bạn anh đi ăn lẩu.

Lẩu chân dê rất nóng và ngon lành. Do ảnh hưởng của bão trời cứ mưa nhẹ nhẹ, cả ba chúng tôi cùng ngồi ăn vui vẻ với nhau. Bạn anh hình như cũng biết tôi buồn nên gắp đồ ăn cho tôi, thật dễ thương.

Tôi nhận thấy tôi uống thuốc nhưng bệnh tình của tôi không tiến triển, có lúc lại thấy nặng hơn, tôi không tỉnh như xưa, hay quên những điều rất gần gũi với mình, vẫn lo lắng và tôi dễ buồn. Có lẽ tôi cần đi khám và gặp bác sĩ để thay đổi thuốc. Hoặc nếu không thuyên giảm tôi sẽ ngưng thuốc hoàn toàn.

Thuốc ảnh hưởng đến tôi khá nhiều, có cả chu kì kinh nguyệt nữa…

Tôi cần phải thư giãn vui vẻ chứ không lo nghĩ buồn lòng nữa, đúng không?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN