Nơi ấy có nắng không anh?
Chương 3: Một ánh mắt của anh định cả đời trầm luân của em...
Vài dòng nhật ký của Nhược Vũ:
Ngày hôm nay không biết có phải ông trời dành cho em một chút thương xót, đồng cảm cuối cùng hay không mà trời nắng rực rỡ đến thế… Cuộc đời của em từ lúc sinh ra đến nay luôn là chuỗi bất hạnh, mỗi ngày đều là bi thương, nhiều lúc đã muốn buông xuôi nhưng lại không đủ dũng khí, không cam tâm. mỗi ngay đều cố gắng tìm cho mình một lý do, một động lực để sống tiếp, dù đôi khi ngớ ngẩn vô cùng. Nhưng hôm nay em lại chẳng có lý do nữa, nghĩ mãi cũng không tìm ra cho mình được một lý do… Em muốn sống tiếp cũng muốn hạnh phúc nhưng em sợ cuộc sống lạnh lẽo không chút ấm áp nào này. Sợ, rất sợ. Nhưng hình như ông trời không tuyệt đường sống của ai bao giờ khi không chỉ cho em cảm nhận được ấm áp từ mặt trời kia mà còn cho em cảm nhận được ấm áp ở trong tim. Em thấy có lẽ mình đã đánh đổi tất cả may mắn của cuộc đời mình để gặp được anh và yêu anh đến thế.
Ngày hôm nay, là sinh nhật của chị Nhược Băng… cũng chính là sinh nhật em. Nhưng hình như trên đời này từ ngày mẹ em mất đã không còn ai nhớ đến. Cũng là tiểu thư của Nhược gia, nhưng chị được tất cả mọi người ngưỡng mộ được hưởng hết niềm hạnh phúc trên đời này còn em từ trước đến nay luôn nhật hết thảy đau đớn cùng tổn thương. Nhưng có lẽ ông trời đã dành cho em chút thương cảm cuối cùng khi tặng cho em món quà tuyệt vời đến thế… Cảm ơn anh đã xuất hiện trong cuộc đời em, cảm ơn anh đã dúng ánh mắt ấy nhìn em, dúng ánh mắt ấy đưa em ra khỏi bóng tối, đưa em đến cảm nhận ánh mặt trời đầu tiên sau hơn mười năm qua…
Thời khắc em chỉ biết đứng khóc nhìn chị nở nụ cười của chị khi đón nhận sự quan tâm yêu thương của tất cả mọi người , anh lại đột nhiên xuất hiện:”Nhìn thì thật hạnh phúc nhưng có mấy người là thật lòng” Ánh mắt anh vốn dĩ lạnh lùng là thế nhưng sao em lại thấy một tia ấm áp len lỏi vào tim. Lúc này em nghic mình xong đời rồi, cự nhiên lại rung động trầm luân trong ánh mắt ấy.Đây có phải như người ta hay nói uống nhầm một ánh mắt cơn say theo cả đời hay không.
Nhưng từ đó em không còn khóc nữa không để ý đến những con người kia vì trong tim em luôn chỉ có mình anh, luôn âm thầm lấy anh làm động lực vượt qua tất cả…
Em biết tất cả là tự mình trầm luân tự mình chim đắm nhưng em không mong muốn được mãi trong sự ấm áp cuối cùng này…
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!