Cảnh tổng là "Tiểu Cường"
Chương 5: Lỡ miệng chửi người
Bọn họ rõ ràng yêu anh hơn em
Rốt cuộc em đã mang đi thứ gì
Có lẽ là một nửa trái tim anh, phải không?
——————————————
Diệp Nhã Tịnh nhìn thấy anh như gặp phải quỷ, trông bộ dạng hoảng hốt của cô Cảnh Hạc Hiên bỗng nhiên cảm thấy không hài lòng, đôi lông mày sắc bén nhíu lại. Người con gái đang ngồi dưới đất kia trước sau đều không chịu đứng dậy cứ nhìn anh chằm chằm, 1 phút trôi qua Cảnh Hạc Hiên không chịu nổi nữa mới lên tiếng.
“Cô còn định ngồi đấy đến bao giờ?”
Giọng nói lạnh lùng đến âm độ khiến người nghe bất giác nổi da gà, với Nhã Tịnh cũng vậy khi nghe thấy câu hỏi của anh cô mới phản ứng được nãy giờ mình vẫn ngồi dưới đất.
Sự ngượng ngùng bỗng chốc hiện lên khiến cô không khỏi đỏ mặt, vội vàng đứng dậy rồi cô lại cúi đầu nhìn xuống đất. Việc đối diện với gương mặt kia với cô thật sự rất khó, đôi mắt đen sâu hút quá thâm thuý, quá lạnh lẽo cô sợ khi nhìn vào sẽ cảm thấy… đắm chìm.
Cảnh Hạc Hiên nhìn người con gái phía trước, mái tóc dài được buộc gọn gàng, gương mặt xinh đẹp động lòng người, cô không nhìn anh mà lại cúi đầu nhìn xuống đất, đôi môi đỏ hồng như trái anh đào bị hàm răng của cô giày vò. Bộ đồng phục kia được cô mặc lên hợp hơn bất kì người con gái nào khác, áo sơ mi cùng chân váy ngắn ôm sát vào cơ thể cô càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ. Nghĩ đến đây tự nhiên trong tiềm thức của anh lại xuất hiện dục vọng nguyên thủy nhất của đàn ông.
“Cô đang sợ hãi tôi? “
Giọng nói của anh lúc này đã trầm xuống.
“Không… em không có… thưa giám đốc.”
Câu hỏi của anh quả thực làm cô sợ hãi, cái đầu vẫn gắt gao nhìn xuống.
“Tại sao không nhìn tôi? “
Lúc này cô mới nhận ra anh đang nói cái gì, gương mặt ngẩng cao nhìn anh với một tốc độ nhanh nhất. Hôm nay anh rất đẹp trai, áo vest từ trên xuống dưới đều một màu đen, mái tóc được chải chuốt gọn gàng để lộ hoàn toàn đôi mắt có thể giết chết người kia, đúng như cô suy nghĩ. Vẻ đẹp này hoàn mĩ này của anh chả trách các bạn nữ đều chết mê chết mệt. Cô không tự chủ được liền nuốt nước bọt một cái nhưng toàn bộ hành động này đều bị Cảnh Hạc Hiên nhìn thấy hết.
Khóe miệng của anh bỗng chốc nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn hảo. Anh tiến lên phía cô một bước, cô lại lùi xuống một bước đến khi đã dồn cô vào chân tường anh mới dừng lại. Cúi thấp đầu xuống đến khi hai gương mặt đối diện nhau anh mới cất giọng lên tiếng
“Cô năm nay tròn 18?”
Nghe thấy câu hỏi của anh cô mới khó khăn gật đầu một cái, có trời mới biết cô hiện tại căng thẳng như thế nào, anh và cô lúc này đang đứng nói chuyện với một tư thế rất ám muội muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Gương mặt anh gần cô đến mức cô có thể nghe thấy rõ tiếng hít thở của anh, một cử động nhỏ cũng có thể khiến môi hai người chạm vào nhau nên Nhã Tịnh lúc này không dám nhúc nhích một bước.
Thấy phản ứng này của cô Cảnh Hạc Hiên lại nhếc môi lên lần nữa.
“Thế thì tốt.”
Để lại một câu nói lưng chừng rồi quay lưng bỏ đi, lúc anh quay lưng bước đi Tuyết Hoa mới hít lấy hít để không khí, cô vẫn không hiểu lời anh nói vừa rồi có ý gì. Thở phào một hơi cô mới cảm thấy bản thân mình cũng may mắn quá đi, chuyện hôm trước đã quậy như vậy, hôm nay chưa quan sát người đối diện là ai đã lên tiếng mắng chửi. Thật xấu hổ chết mất.
Cô tự nhủ rồi vỗ vỗ lên mặt mình mấy cái. Anh ta thật sự đáng sợ. Y Na nãy giờ Đi tìm kiếm Nhã Tịnh mãi không thấy cô ở đâu, sự là lắng trong cô lại ngày một tăng, đừng nói sự việc tối qua lại xảy ra chứ. Nghĩ đến đây cô liền đổ mồ hôi hột, nhanh chóng tìm kiếm Nhã Tịnh.
Đến khi nhìn thấy người con gái nhỏ bé đang đứng trong một góc tối đằng kia cô mới yên tâm thở phào. Bước đến cạnh cô Y Na mới cất giọng lo lắng.
“Diệp Nhã Tịnh, cậu đứng đây làm cái gì có biết là mình đi tìm cậu suốt không.”
Giọng nói không to nhưng đã kéo Nhã Tịnh quay về hiện thực.
“Ờ… không có gì, cậu tìm mình làm gì? “
Nhã Tịnh thu hồi hết vẻ lúng túng trên gương mặt mặt, cất giọng nhẹ nhàng hỏi lại Y Na.
“Chị quản lý nói ban mình tập hợp tại phòng thay đồ, chị ấy có việc muốn nói.”
“Được rồi, chúng ta đi. “
Tại phòng thay đồ ban phục vụ đồ uống đã có mặt đầy đủ. Ngoài chị quản lý, Nhã Tịnh và Y Na còn có Tuyết Nhàn 24 tuổi, đã làm được 2 năm tính cách hòa đồng, vui vẻ giống Y Na, Tô Thanh Tùng bạn của Tuyết Nhàn, Cát Tịnh Hương tính cách không tốt cho lắm từ tối qua nhìn thấy 2 người đã tỏ thái độ ghen ghét, ngoài ra còn có Hâm Bằng, Vĩ Kỳ.
Sau khi nhìn thấy mọi người đã tập hợp đầy đủ, chị quản lý tên thật là Cẩn Mai mới cất giọng nghiêm khắc:
“Chắc mọi người cũng biết hôm nay giám đốc có đón tiếp vài vị khách đặc biệt hiện tại đang ngồi tại phòng vip tầng 2, theo sự chỉ định của giám đốc 3 người sẽ lên phục vụ rượu. Nhã Tịnh và Y Na sẽ cùng tôi lên đó còn lại sẽ ở lại đây phục vụ, tạm thời ở đây tôi sẽ giao cho Tuyết Nhàn quản lý. Mọi người hiểu rồi chứ. “
Chị ta vừa nói xong Cát Tịnh Hương đã cất giọng không vừa ý, giọng nói cất cao như việc phân chia của chị Cẩn Mai không công bằng:
“Chị, có nhầm không, hai cô ta vừa vào làm được một ngày đã phân chia lên phục vụ khách vip. Nhỡ xảy ra chuyện gì người chịu ảnh hưởng đâu phải một mình hai người đó.”
“Ý cô đang nói sự phân chia của giám đốc là không hợp lý? “
“Chị… chị nói cái gì?”
Giọng nói đã không còn ngang ngạnh như cũ mà bây giờ đã nhỏ dần.
“Cô nghe không sai, việc đề xuất 2 cô ấy lên phục vụ là chủ ý của giám đốc. “
Chị quản lý nói xong câu này khiến mọi người trong phòng đều bất ngờ, việc giám đốc là người cẩn thận luôn tính toán chi tiết trong mọi vấn đề các nhân viên trong đây đều biết, thế nhưng hiện giờ lại để cho 2 người mới vào làm lên phục vụ khách vip đúng là quá bất ngờ.
Nhã Tịnh và Y Na là người mới vào nên vấn đề này chắc chắn không biết nên trước sự ngạc nhiên của mọi người hai cô lại rất bình tĩnh.
“Được rồi, đã đến giờ, hai cô theo tôi, mọi người quay trở lại làm việc.”
Đứng trước cửa phòng vip, chị quản lý chỉnh lại quần áo thật phẳng phiu rồi quay xang nói với 2 cô:
“Hai cô cũng nghe Tịnh Hương nói rồi đấy, làm mọi việc phải thật cẩn trọng, rõ chưa! “
Hai cô cũng đoán được qua giọng nói của chị thật sự nghiêm túc nên vội vàng gật đầu. Chị quản lý sau khi đã thấy mọi chuyện đã ổn mới đưa tay lên gõ nhẹ, chưa đầy 2 giây đã có người lên tiếng:
“Vào đi.”
Bước vào bên trong căn phòng rộng lớn, mọi thứ đều được mạ vàng óng rất sa hoa, từ nội thất cho đến cách bố trí cho thấy người xây dựng rất có tính thưởng thức, ánh đèn không quá sáng cũng không quá nhạt tạo nên một không gian hoàn hảo.
Giữa căn phòng là bộ bàn ghế salong cao cấp được trải hoàn toàn bằng lông thú. 6 người đàn ông, 3 người phụ nữ ngồi ở đó nhưng không hề khiến bộ bàn ghế đó trở nên chật hẹp. Trong 9 người ngồi ở đó Nhã Tịnh có nhận ra được ba người: một là Đường Minh Viễn, hôm nay anh mặc một bộ vest nâu nhạt làm nổi bật khí chất quý tộc của anh. Người thứ hai nếu cô nhớ không lầm là người đàn ông hôm đó say khướt nằm trong phòng giám sát với Đường Minh Viễn, chị quản lý có nói anh ta tên là Lại Đức Hải, hôm nay cô mới nhìn rõ gương mặt hết sức đẹp trai của anh ta, áo vest ngoài đã được anh cởi ra chỉ mặc độc chiếc áo sơ mi trắng để mở hai cúc, vẻ đẹp này chắc chắn được mấy bạn học nữ mê mẩn. Người cuối cùng và cũng là người cô e dè nhất – Cảnh Hạc Hiên, người đàn ông luôn bình tĩnh không dễ dàng đoán được tâm tư nhất.
Cô chắc không biết từ lúc mình bước vào ánh mắt của anh chưa di dời chỗ khác.
Ba người đàn ông trung tuổi còn lại chắc chắn là đối tác quan trọng mà mọi người nhắc đến, bên cạnh mỗi người đều có một người con gái xinh đẹp, diễm lệ thân hình chắc chắn không chê vào đâu. Ba người rất khéo léo chọn lựa cho mình những bộ váy ngắn hở hang những chỗ đẹp trên cơ thể. Ba người này chắc chắn thuộc ban tiếp rượu ( nói cho lịch sự thôi chứ phục vụ cái gì mọi người đều biết).
Sự xuất hiện của ba người hoàn toàn thu hút được sự chú ý của 9 người kia. Nhã Tịnh và Y Na không biết phải làm gì nên để chị quản lý lên tiếng trước.
“Giám Đốc rượu của ngài đây.”
Nói xong cô liền hướng mắt về phía Nhã Tịnh cùng Y Na ý bảo hai cô đẩy rượu đến.
Đẩy rượu đến cạnh Cảnh Hạc Hiên rồi Y Na dừng lại còn Nhã Tịnh phối hợp theo cô đặt từng chai rượu vang đỏ lên bàn, đặt xong cô còn cẩn thận cất giọng:
“Rượu của giám đốc.”
Giọng nói nhẹ nhàng như mùa xuân của cô thật sự làm nổi tính hứng thú của 3 người khách hàng kia.
“Gì đây trời, sao hai cậu tuyển nhân viên mới mà tôi không biết một chút nào là sao? Còn tuyển được “cực phẩm” như này nữa. “
Giọng nói cố tình chọc ghẹo của Lại Đức Hải làm Nhã Tịnh liền đỏ mặt. Cô ngẩng đầu cười nhẹ với anh một cái thay cho câu trả lời.
“Đúng, sẵn tiện giới thiệu với mọi người, đây là Nhã Tịnh và Y Na tối qua mới được Hạc Hiên đích thân tuyển dụng vào bộ phận phục vụ đồ uống.”
Cảnh Hạc Hiên nghe anh nói xong đôi môi liền nhếch lên thành một đường cong hoàn hảo. Đường Minh Viễn chết tiệt cứ thế đẩy trách nhiệm lên đầu anh, anh còn chưa nói chuyện với hai con nhóc này câu nào nói gì đến việc “đích thân” tuyển dụng.
Nhã Tịnh và Y Na cũng ngạc nhiên không kém, rõ ràng hôm qua là Đường Minh Viễn tuyển dụng 2 cô mà sao bây giờ lại là Cảnh Hạc Hiên.
Đang định dời đi thì giọng nói trầm thấp vang lên:
“Đứng yên.”
Giọng nói lạnh lùng của Cảnh Hạc Hiên vang lên khiến Nhã Tịnh giật mình cô không biết anh ta có phải đang nói mình không nên ánh mắt cô nhìn thẳng vào anh như đang thắc mắc. Cảnh Hạc Hiên cũng biết nên tiếp tục lên tiếng:
“Ngồi xuống.”
Lại một câu nói như mệnh lệnh của anh vang lên khiến cô ngây ngốc đứng đó. Nhìn thấy ánh mắt sắc bén cứ nhìn thẳng vào mặt mình khiến Nhã Tịnh bất giác ngồi xuống bên cạnh anh.
“Rót rượu đi.”
Ách, ngồi cạnh anh thật có cảm giác bí bách nhất là khi chân váy của cô chỉ dài đến nửa đùi, ngồi xuống lại ngắn hơn nên cô thấy rất không thoải mái. Cảnh Hạc Hiên tất nhiên không biết điều này nên cứ nhìn chằm chằm cô, đang định lên tiếng thì Lại Đức Hải ngồi bên cạnh anh đã lên tiếng:
“Hạc Hiên à, nhân viên là do cậu tuyển dụng đừng có bày ra bộ mặt giết người đấy chứ, dọa chết người ta rồi.”
Giọng nói tuy vẫn trêu chọc nhưng lại có phần thật lòng trong đó. Nhân lúc mọi người không để ý anh mới nói nhỏ vào tai Cảnh Hạc Hiên
“Cậu không thấy váy của em ấy ngắn như thế nào rồi à, nhìn ánh mắt của mấy ông già bên kia hận không thể muốn em ấy luôn tại đây đấy. “
Cảnh Hạc Hiên lúc này mới nhận ra, cúi đầu nhìn chân cô thật sự ngắn thật, đôi chân trắng mịn lộ gần như hoàn toàn khiến anh cảm thấy khó chịu. Cầm áo vest của Lại Đức Hải lên rồi đưa cho cô. Hành động này của anh khiến mấy người đàn ông bên kia tỏ ra hậm hực, mấy người con gái bên họ cũng vậy, bọn họ tìm đủ mọi cách nhưng chưa bao giờ được giám đốc chú ý đến thế mà hôm nay một con nhóc miệng còn hôi sữa lại hoàn toàn thu hút được tất cả sự chú ý của 6 người đàn ông ở đây.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!