Em là tất cả những gì anh khao khát
Chương 1: Tương tư là thứ chẳng đáng để bận tâm
Bạn đã từng yêu chưa?
Bạn đã từng trải qua bao nhiêu cuộc tình?
Từ trước tới giờ bạn đã từng thích mấy người? Cảm giác của những cuộc tình đó có giống nhau không? Là ai? Vào lúc nào? Ở đâu? Tại sao?
“Em là người đầu tiên, và cũng là người cuối cùng của anh.”
“Đồ lừa đảo!”
Người anh muốn nắm tay đi đến cuối cuộc đời này, trước khi em tới chưa từng có ai, sau khi có em không thêm ai khác…
Bước ra khỏi cánh cửa thang máy là dãy hành lang dài khoảng mười mét, sàn nhà rộng rãi được phủ một lớp thảm dày mới tinh màu xanh khổng tước với những hoa văn được thêu thủ công, lối vào được trải thảm làm bằng lông cừu nhập khẩu từ New Zealand khiến người ta có cảm giác như đang bước trên mây, êm ái không một tiếng động. Trần nhà chỗ hành lang treo một dãy đèn hoa ngọc lan, thủy tinh tự nhiên phản chiếu những tia sáng thanh mát và rực rỡ.
Ánh sáng chói lóa khiến Khương Kỷ Hứa phải chớp chớp mắt. Cô đẩy hai cánh cửa lớn màu nâu đỏ vừa dày vừa nặng ra, bên trong chính là phòng Tổng thống của Bắc Hải Thịnh Đình. Căn phòng rộng lớn có diện tích hơn hai trăm năm mươi mét vuông, được chia thành nhiều gian phòng nhỏ, gồm: phòng ngủ chính, phòng ngủ phụ, phòng khách, phòng ăn, phòng mát-xa cá nhân… tổng cộng không dưới mười gian phòng. Tất cả các tay nắm cửa với lối thiết kế bày biện như được dát vàng, nhưng mỗi chi tiết đều tao nhã, thanh thoát, không hề khoa trương chút nào.
An Mỹ đứng phía sau Khương Kỷ Hứa, kinh ngạc thốt lên: “Quá xa xỉ!”
Khương Kỷ Hứa khom lưng, thay đôi dép lê mềm mại ở cửa chính, nhẹ nhàng nói: “Phòng Tổng thống của khách sạn rất ít khi được sử dụng, chủ yếu là để nâng cao giá trị và vị thế của khách sạn mà thôi.”
An Mỹ gật đầu tán đồng rồi đi theo sau Khương Kỷ Hứa, cẩn thận ghi chép lại các công việc và những điều cần lưu ý mà Khương Kỷ Hứa nói:
“Trên giá để tạp chí trong phòng sinh hoạt chung ngoài cuốn Tuần san Thương mại ra, có thể để thêm hai cuốn tạp chí y học. Lấy hai cuốn Khám nghiệm y học lâm sàng với Sinh vật và y học mới nhất đi!”
“Đổi hoa tulip trên giàn thành tử la lan, sẽ ít phấn hoa hơn.”
“Gối trong phòng ngủ của khách ngoài ruột lông ra, chuẩn bị thêm một đôi ruột kiều mạch, bên trong bỏ thêm một ít hoa cúc trắng khô, hoặc hoa oải hương sẽ giúp ngủ ngon hơn.”
…
Khương Kỷ Hứa dặn dò tỉ mỉ tổng cộng đã lên đến mấy chục điều. An Mỹ chỉ về phía phòng ngủ phụ: “Trong tài liệu không thấy giới thiệu về người bạn gái đi cùng Quý tiên sinh, chẳng biết có điểm nào cần lưu ý không nhỉ?”
Khương Kỷ Hứa nhíu mày suy nghĩ. An Mỹ lại lẩm bẩm: “Nếu thật sự dẫn theo bạn gái, chắc cũng sẽ ngủ cùng nhau trong phòng ngủ chính thôi.”
“Đó là việc riêng của khách.” Khương Kỷ Hứa nhắc nhở An Mỹ. Giọng nói của cô trong trẻo, giọng điệu mềm mỏng, nhưng có chút gì đó rất khó nắm bắt.
An Mỹ thầm nghĩ, giọng nói như thế này cho dù có lớn tiếng quát nạt cũng vẫn dễ nghe. Cô thật sự rất quý Giám đốc Khương, chưa từng có cấp trên nào khiến cô cảm thấy ấm áp như vậy. Hơn nữa, vị Giám đốc này… còn đẹp không sao tả xiết.
Khương Kỷ Hứa dẫn An Mỹ tới phòng ngủ phụ, kiểm tra kỹ lưỡng mỗi một chi tiết bên trong. Cuối cùng, cô đến bên bàn trang điểm, chỉ vào chiếc giá nhỏ để lược: “Ngoài lược sừng ra, chuẩn bị thêm một bộ lược tròn và lược bản to nữa! Nếu khách nữ là người tóc xoăn dài thì nhất định sẽ dùng tới.”
An Mỹ vội vàng ghi lại, vừa ghi vừa lẩm bẩm: “Mặc dù đây là một nhân vật tầm cỡ, nhưng Giám đốc Hà cũng không nên bắt chị đích thân phục vụ vị Quý tiên sinh này, một Giám đốc như chị sao có thể đi làm quản gia tại phòng(*) cơ chứ?”
(*) Quản gia tại phòng: Chỉ người thân cận, chăm sóc cho khách VIP trong phòng Tổng thống của khách sạn. (Mọi chú thích trong cuốn sách này đều là của người dịch).
Khóe môi Khương Kỷ Hứa hơi cong lên, giọng điệu rất bình thản: “Nói cho cùng cũng đều là công việc của khách sạn, vị khách lần này do Chủ tịch đích thân đón tiếp, Giám đốc Hà sắp xếp chị làm quản gia tại phòng cũng có suy tính riêng của chị ấy.” So với thái độ “bênh vực kẻ yếu” của An Mỹ, Khương Kỷ Hứa hoàn toàn không nhận xét nhiều về sự sắp xếp này, họa từ miệng mà ra, cô không muốn gây thêm rắc rối.
Cô kéo chiếc rèm cửa trang nhã nhưng nặng nề ra, bên ngoài là bờ biển Bắc Hải của thành phố S. Cửa sổ bằng kính sạch bong, những tia nắng yếu ớt xuyên qua lớp thủy tinh công nghiệp rọi vào trong phòng, rơi xuống chiếc đĩa sứ tròn đặt trên bàn, rực rỡ tới mức lóa mắt.
An Mỹ thở dài, cô không thích Hà Vân. Hai tháng trước, Hà Vân và Khương Kỷ Hứa cùng phỏng vấn cô. Hà Vân mới nhìn đã thấy không hài lòng về cô, còn Khương Ky Hứa thì đồng ý giữ cô lại. Thế nên, trong tình cảm mà An Mỹ dành cho Khương Kỷ Hứa còn có cả sự cảm kích nữa.
“Em cảm thấy chị ta cố tình nhằm vào chị.” An Mỹ nói.
Cô trợ lý An Mỹ này có rất nhiều điểm tốt, chỉ có điều quá dễ dãi trong việc thổ lộ tâm tư với người khác. Có lẽ cô ấy nghĩ dùng cách này sẽ dễ dàng hòa đồng với mọi người hơn, nhưng không hề biết rằng làm như vậy có thể sẽ khiến mình vô tình đắc tội với người ta. Khương Kỷ Hứa quay đầu nhìn An Mỹ: “Vậy sao?”
An Mỹ thở dài: “Chị không cảm nhận được sao? Giám đọc Hà sợ chị sẽ cướp mất vị trí của chị ta.”
Khương Kỷ Hứa suy nghĩ một lát, từ tốn lên tiếng: “Phải luôn đề cao cảnh giác mà, chị cũng lo một ngày nào đó em sẽ cướp mất “bát cơm” của chị đấy!”
An Mỹ đỏ mặt: “Giám đốc Khương, chị lại trêu em rồi!”
Phòng Tổng thống là một thế giới khác của khách sạn, một thế giới “cao cao tại thượng”. Môi trường và cung cách phục vụ ở đây luôn là tốt nhất, xa xỉ nhất, ngay đến ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ hay mái vòm bằng thủy tinh cũng mang một đẳng cấp riêng.
Cho dù thế giới bên ngoài luôn hô vang khẩu hiệu “người người bình đẳng”, nhưng trong ngành khách sạn này không thể tránh khỏi việc phân biệt giai cấp.
Kể ra, phòng Tổng thống của Bắc Hải Thịnh Đình đã mấy tháng trời không mở cửa đón khách rồi. Hai ngày trước, vị Tổng Giám đốc của Công thương nghiệp Bắc Hải đã ra chỉ thị cho Lục Tự chuẩn bị trưng dụng phòng Tổng thống. Ngay sau đó, Lục Tự – Tổng Giám đốc của khách sạn Thịnh Đình, đã lập tức triệu tập cuộc họp khẩn cấp.
Trong ngành khách sạn, khách hàng chính là Thượng đế. Mà với một khách sạn năm sao Bạch kim(*) như Bắc Hải Thịnh Đình, mỗi vị khách tới đây đều đại diện cho thế lực hoặc tài sản, vị khách ở trong phòng Tổng thống kia lại càng là Thượng đế trong các vị Thượng đế.
(*) Khách sạn cấp năm sao Bạch kim (Platinum 5 star hotel): Yêu cầu của một khách sạn như vậy là nó đã đạt tiêu chuẩn khách sạn năm sao từ hai năm trở lên, nằm ở khu vực trung tâm thương mại hoặc những địa điểm sầm uất của thành phố, thiết kế bên ngoài phải có phong cách riêng… cùng một số tiêu chuẩn khác.
Thượng đế sắp tới, khách sạn có thể không chuẩn bị chu đáo sao?
Còn Khương Kỷ Hứa trong mấy ngày này sẽ phải đảm nhiệm chức Tổng quản đại nội trong “Hoàng cung thu nhỏ”.
Thứ Sáu, vị khách cao quý đó sẽ tới nơi. Buổi chiều, Lục Tự lại triệu tập một cuộc họp chớp nhoáng.
“Khương Kỷ Hứa, phía Quý tiên sinh chuẩn bị thế nào rồi?” Lục Tự hỏi.
Khương Kỷ Hứa nhìn về phía Lục Tự: “Về cơ bản đều đã chuẩn bị xong xuôi rồi.”
“Tôi muốn cô bảo đảm với tôi rằng sẽ tuyệt đối không có bất kỳ sai sót gì.” Lục Tự nhíu mày. Có thể thấy, rõ ràng anh rất không hài lòng với câu trả lời vừa rồi của Khương Kỷ Hứa.
Lục Tự không phải là một người đàn ông dễ tính, từ nhân viên bình thường ở bộ phận tiêu thụ của khách sạn mà leo được đến chức vụ Tổng Giám đốc này, chắc chắn yều cầu của anh đối với công việc luôn vô cùng nghiêm khắc.
Khương Kỷ Hứa ngẩng đầu, khẳng định: “Tôi nhất định sẽ không để xảy ra bất kỳ sai sót nào!”
Cuộc họp kết thúc, Khương Kỷ Hứa chậm rãi sắp xếp lại đống tài liệu trên bàn. Những người làm trong ngành khách sạn luôn hành động nhanh chóng, chỉ một loáng mà phòng họp đã chẳng còn lại mấy người.
Hà Vân ngồi bên cạnh Khương Kỷ Hứa đột nhiên lên tiếng: “Năm ngoái, ở chỗ chúng ta cũng có một nhân viên lễ tân đến làm quản gia cho một vị khách quý rất nổi tiếng. Cuối cùng, cô ta đã đi luôn cùng vị khách đó, nghĩ lại mới thấy cô ta thật là may mắn!”
Khương Kỷ Hứa mỉm cười: “Đúng vậy! Nhưng may mắn kiểu này không lặp lại được đâu, nếu không thì em cũng sẽ nhân cơ hội này mà cố gắng một chút.”
Chỉ một bộ phận khách hàng lại có đến hai Giám đốc, nên nhất định sẽ có người chính kẻ phụ. Khương Kỷ Hứa nhớ lại hồi còn đi học, trong lớp có lớp trưởng và lớp phó, hình như cũng không mấy hòa hợp.
“Vậy chị chúc em được như ý nguyện!” Hà Vân cầm xấp tài liệu bước ra cửa, lúc đi ngang qua chỗ Lục Tự, chị ta còn không quên liếc mắt đưa tình.
Người trong phòng họp đã ra về gần hết, chỉ còn lại Khương Kỷ Hứa cùng với Lục Tự ở cách đó không xa đang dặn dò bếp trưởng Hoàng một số việc lặt vặt.
Khương Kỷ Hứa chưa rời đi, vì cô biết Lục Tự nhất định sẽ giữ mình lại. Quả nhiên, cô vừa đứng dậy đã nghe thấy Lục Tự gọi: “Giám đốc Khương, cô đợi chút!”
Khương Kỷ Hứa đáp lại một tiếng rồi dừng bước. Lúc bếp trưởng đi ngang qua chỗ cô còn không quên nhắc nhở: “Tiểu Hứa, đừng quên bữa tiệc sinh nhật tối nay nhé!”
“Không quên đâu ạ.” Khương Kỷ Hứa nháy mắt tinh nghịch với bếp trưởng. Đến khi đứng trước mặt Lục Tự, cô lập tức trở về với vẻ nghiêm túc: “Tổng giám đốc Lục, còn việc gì nữa ạ?”
Lục Tự trước nay không ưa cười đùa, nhìn mặt anh chẳng biết là đang vui hay đang giận: “Cô cùng tôi đi kiểm tra phòng một lượt nữa!”
Công việc kiểm tra, của Lục Tự tỉ mỉ hơn Khương Kỷ Hứa nghĩ rất nhiều, thậm chí đã đạt đến những yêu cầu hà khắc. Sau khi dẫn cô đi một vòng quanh phòng Tổng thống, anh đứng phía sau tấm kính thủy tinh hai lớp trong phòng khách kiểu Duplex(*), nói: “Nếu cô không muốn làm quản gia của Quý tiên sinh, tôi có thể bảo Hà Vân sắp xếp người khác.”
(*) Duplex: Căn hộ cao cấp trên cao được thiết kế thông tầng với nhau. Đây được xem là phong cách sống thời thượng bắt nguồn từ Manhattan, New York, vốn đang rất thịnh hành trong giới thượng lưu ở Mỹ và các nước đang phát triển.
Khương Kỷ Hứa tự thấy mình không hề biểu hiện một chút khó chịu nào, thật sự không hiểu tại sao Lục Tự lại nói những lời này. Cô mím môi, trả lời rất khách khí: “Đây là việc của khách sạn, không có gì là muốn hay không muốn cả.”
Lục Tự chỉ “ừm” một tiếng, ánh mắt lạnh lùng thoáng dừng lại trên hàng mi vừa dài vừa cong của Khương Kỷ Hứa!
Dạo một vòng nữa quanh phòng Tổng thống rồi mới ra ngoài, Khương Kỷ Hứa đi bên cạnh Lục Tự, cô luôn giữ một khoảng cách an toàn. Lục Tự ấn nút gọi thang máy, dường như bỗng nhớ ra chuyện gì, đột nhiên lên tiếng: “Tôi quên mất, hôm nay là sinh nhật cô. Chúc cô sinh nhật vui vẻ!”
Khương Kỷ Hứa hơi bất ngờ, tại sao Lục Tự lại biết ngày sinh nhật của cô? Sau đó, cô lập tức nhớ ra, Lục Tự có trong tay hồ sơ của tất cả các nhân viên trong khách sạn mà. Cô ngẩng đầu mỉm cười: “Cảm ơn anh!”
“Tối nay có kế hoạch gì không?”
Khương Kỷ Hứa ngẩn người ra một lát rồi mới trả lời: “Bên bác Hoàng có tổ chức tiệc mừng cho tôi.”
Bác Hoàng chính là bếp trưởng của khách sạn, mà công việc của Khương Kỷ Hứa lại có mối liên hệ mật thiết với bộ phận nhà bếp, nên cô đương nhiên phải có quan hệ tốt với bác Hoàng.
Lục Tự gật đầu, không nói tiếp nữa. Trước khi bước ra khỏi thang máy, anh bình thản buông một câu: “Đi chơi vui vẻ! Nhưng không được để ảnh hưởng tới công việc đâu đấy!”
Một câu nói của Lục Tự phân thành hai loại ngữ điệu đây gọi là “vừa đấm vừa xoa” sao? Khương Kỷ Hứa tới lúc này mới phát hiện ra, hôm nay, Lục Tự mặc một bộ vest mới màu xanh xám làm từ chất liệu cao cấp. Áo sơ mi và cà vạt của anh cũng được phối màu rất hài hòa.
Thường thì phía sau một người đàn ông có gu thẩm mỹ tốt là một người phụ nữ tinh tế. Lục Tự đã kết hôn ba năm nay, nhưng luôn tạo cho người khác cảm giác anh vẫn còn đang độc thân.
Buổi tối, Khương Kỷ Hứa và nhóm của bác Hoàng đến Hòa Ngọc Lầu ăn món Tứ Xuyên. Không khí ấm áp cùng với nồi lẩu Tứ Xuyên nghi ngút khói lan tỏa khắp căn phòng. Đầu bếp bên bộ phận đồ điểm tâm Tây đã làm một chiếc bánh ga-tô lớn. Khương Kỷ Hứa nhìn thấy bên trên viết số mười tám liền che miệng cười: “Mọi người tốt thật đấy!”
“Đương nhiên rồi, phụ nữ sợ nhất là đến sinh nhật, thế nên cứ mãi mãi tuổi mười tám thôi!” Bác Hoàng cười hì hì.
“Quả nhiên đầu bếp nam là hiểu tâm lý phụ nữ nhất”. An Mỹ trêu chọc.
Cả nhóm người vui đùa rộn rã, Khương Kỷ Hứa cười tít mắt, mang những miếng bánh ga-tô đã được cắt mời mọi người.
Có người hỏi cô: “Giám đốc Tiểu Khương, sao chị không tìm một người bạn trai đi?”
Khương Kỷ Hứa nhún vai: “Đừng hỏi như vậy nữa được không? Cứ làm như là tôi không muốn tìm vậy.”
Tiếp đó, mọi người bắt đầu chuyện trò rôm rả, nội dung được nhắc đến nhiều nhất là hôm nào nhất định phải giới thiệu cho Khương Kỷ Hứa một người bạn trai tử tế. Cô không từ chối, nhận lời hết. Tối nay, cô uống cũng không ít. Có những lúc, duy trì tình bạn và tình cảm xã giao tốt đẹp trong công việc là một điều rất hại dạ dày. Ăn cơm xong, mọi người lại tiếp tục đến quán karaoke hát hò, ăn uống thỏa thuê.
Tàn tiệc, về đến căn hộ nhỏ của mình đã là một giờ sáng, Khương Kỷ Hứa ngã vật ra giường ngủ luôn. Cô không muốn suy nghĩ gì nữa, nhưng kết quả lại bị một giấc mơ đánh thức.
Cô bật đèn lên, ngồi dựa vào đầu giường. Chiếc đồng hồ tròn màu trắng trên tường kêu những tiếng tích tắc liên hồi, hiển thị đã hai rưỡi sáng. Khương Kỷ Hứa day day trán, lúc cô đang định ngủ tiếp thì điện thoại bỗng đổ chuông, kèm theo đó là tiếng “choang” của chậu hoa bên ngoài rơi vỡ. Gió đêm càn quét qua khung cửa sổ, dường như muốn đập vỡ kính để xông vào.
Thần kinh của cô gái vừa gặp ác mộng vô cùng mẫn cảm, Khương Kỷ Hứa giống như một “chú thỏ đế” chui tọt vào trong chăn.
Chiếc điện thoại trên tủ đầu giường vẫn không ngừng reo vang. Lát sau, một bàn tay trắng trẻo từ trong chăn thò ra, nắm chặt lấy chiếc điện thoại rồi kéo nó vào trong chăn. Trên màn hình nhấp nháy hiện lên một số điện thoại lạ, Khương Kỷ Hứa cố trấn an trái tim đang đập thình thịch của mình, ấn nút trả lời, rồi đặt điện thoại bên tai. Cô hít sâu một hơi nhỏ nhẹ lên tiếng: “Xin chào! Xin hỏi..!”
Kết quả, trong điện thoại không một tiếng động, chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển của cô. Ngoài trời, gió lạnh thấu xương, tất cả thủy tinh trong căn phòng dường nhu đang đồng loạt rung lên…
Vừa trải qua cơn ác mộng, Khương Kỷ Hứa nổi hết da gà, đang định tắt máy đi thì một giọng nói cố tình bị đè thấp truyền đến bên tai cô: “Quay đầu nhìn ra cửa sổ nhà cô đi, ở đó hình như có một…”
Lời nói còn chưa dứt, Khương Kỷ Hứa đã vứt điện thoại ra xa, bật khóc nức nở.
Đầu bên kia, một người đàn ông đầu húi cua giơ tay bật loa ngoài của điện thoại, rồi đặt lên bàn trà: “Thẩm Hoành, Tiểu Hứa sợ đến phát khóc rồi.”
Không biết tiếng cười bắt đầu từ đâu, tiếp sau đó, mấy đôi nam nữ cũng cười sằng sặc. Tiếng khóc bi thương của cô gái trong điện thoại vẫn tiếp tục truyền đến…
Một người đẹp tóc xoăn tỏ vẻ không vui: “Tiểu Hứa là ai vậy?”
Không ai đáp lại cô ta.
Người đẹp hỏi lại người đàn ông ngồi bên cạnh mình.
“Là một kẻ nhát chết.” Anh ta thản nhiên trả lời.
Căn phòng này vốn đã hỗn tạp, bây giờ lại thêm tiếng khóc nức nở của cô gái trong điện thoại khiến tâm trạng vốn dĩ đang tốt đẹp của Thẩm Hoành bỗng chốc trở nên khó chịu. Anh ta với tay ngắt điện thoại: “Mấy người đã đùa đủ chưa?”
Thẩm Hoành không phải người thành phố S, nhưng ở đây anh ta có nhà, có xe, có vốn, có cả đàn bà. Rạng sáng, buổi tụ tập với đám bạn kết thúc, anh ta lái xe dạo một vòng quanh thành phố, sau đó đưa người phụ nữ ngồi trên xe tới khách sạn Bắc Hải Thịnh Đình, nhưng bản thân anh ta lại không xuống xe
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!