Trọng sinh chi song sinh kỳ nữ - Chương 2: Quyết tâm thay đổi.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
95


Trọng sinh chi song sinh kỳ nữ


Chương 2: Quyết tâm thay đổi.


Hạ Như Song bừng tỉnh, đôi mắt phượng màu hổ phách mở to. Đập vào mắt nàng là rèm che tím nhạt tua rua trắng thoáng lay động. Nàng còn sống sao?

Đôi tay nhỏ nhắn cử động. Khẽ vuốt ve mặt rồi lại chạm đến từng đồ vật xung quanh. Hạ Như Song bất thình lình cấu vào đùi mình một cái thật mạnh, rất đau, vậy liền không phải là mộng. Nàng trừng lớn mắt. Không phải chứ? Màn treo này chính là màn treo của Tụ Bảo Trai nàng thích nhất, từng kiện đồ vận xung quanh cũng chính là thứ từng được bày trí bên trong phòng ngủ của nàng khi còn ở phủ thừa tướng.

Bên trong phát ra vài tiếng động sột soạt. Nha đầu Tâm Nhi ở bên ngoài buông bức thêu trong tay xuống, nhanh chóng đi vào trong, khóe miệng khẽ cười ngọt:

– Tiểu thư, người tỉnh rồi sao, ngủ thêm chút nữa đi, trời vẫn chưa sáng đâu!

Nàng đột nhiên nhớ tới, Tâm Nhi là con gái của Từ ma ma theo hầu bên người mẫu thân, Từ ma ma sau khi mẫu thân nàng qua đời thì hồi hương, để lại nha đầu này lại hầu hạ bên người nàng. Về sau, Tâm Nhi vì lỡ tay đánh rơi trâm bạc của Nhị di nương xuống hồ nước mà bị bán làm thiếp cho một kẻ nổi danh vũ phu, cuối cùng chết dưới loạn roi của gã. Trong mắt dần dần phiếm sương mù, nếu như ông trời để cho nàng một cơ hội, nàng tuyệt đối sẽ không để mọi chuyện xảy ra như đời trước.

– Tâm Nhi. – Giọng nói không kiềm được nghẹn ngào.

Tâm Nhi bị nước mắt của nàng doạ cho sợ hết hồn:

– Tiểu thư, người làm sao vậy? Có phải người gặp ác mộng không? – Tiểu nha đầu nghi hoặc không thôi, lúc tối trước khi ngủ còn bình thường, sao vừa tỉnh dậy liền thế này a.

– Ân, ta mơ thấy một cơn ác mộng cực kì khủng khiếp, mơ thấy tỷ không ở cạnh ta nữa, ta liền bị người khác ức hiếp thật thảm. – Thanh âm nghèn nghẹn, Hạ Như Song đáy lòng tràn ngập vui mừng. Vui mừng vì cái gì? Đương nhiên vì có thể sống lại lần nữa, vui mừng vì Tâm Nhi còn vui vẻ đứng trước mặt nàng.

– Tiểu thư không sợ. Chỉ là ác mộng thôi, Tâm Nhi sao có thể bỏ đi, sao có thể để cho người bị kẻ khác khi dễ được chứ. – Tâm Nhi đưa tay, nhẹ nhàng vuốt lưng nàng an ủi. Một bên rút khăn tay thay nàng lau đi nước mắt.

Hạ Như Song vừa đến tuổi cập kê rồi, Tâm Nhi lớn hơn nàng hai tuổi. Nàng coi Tâm Nhi như tỷ tỷ, mà Tâm Nhi luôn chiếu cố nàng như muội muội trong nhà. Hoàn toàn không có chút cảm giác chủ tớ.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Hạ Như Song dần trầm xuống, một người hoàn toàn không có chút huyết thống lại đem nàng như bảo bối mà chăm sóc. Người cùng một mẹ sinh ra lại hãm hại nàng đủ đường. Thế gian này, thật không thiếu điểm nực cười.

Đợi cho tâm trạng Hạ Như Song bình ổn xuống, Tâm Nhi liền đưa đến cho nàng một chiếc hà bao xinh đẹp, khuôn mặt thanh tú hơi ánh lên vẻ ngượng ngùng.

– Tiểu thư, Tâm Nhi không có nhiều tiền mua này nọ làm lễ vật cập kê cho người, chỉ có thể thêu được một cái hà bao này, người nhận đi.

Nước mắt làm nhoè mắt nàng, kiếp trước cũng vậy, Tâm Nhi tặng cho nàng một cái hà bao, nàng yêu thích đến mức không buông tay. Thẳng cho đến khi bị kẻ khác vô thanh vô tức trộm mất.

Trong một lần tham gia tiệc rượu mỗi năm một lần, nàng như thường lệ đeo theo hà bao thêu tinh xảo này ở bên hông. Đi từ khuê phòng đến tiền thính, bỗng có một người vội vàng đi qua đụng phải người nàng, sau đó hà bao biến mất. Khi tiệc rượu gần kết thúc, một gã nam nhân dáng vẻ hèn mọn cầm hà bao của nàng nói đây là nàng đưa tín vật đính ước cho hắn, quỳ gối van xin lão phu nhân gả nàng cho hắn. Người kia là con thứ của Thị Lang Nhị phẩm, cả người đầy ắp các thứ đắt tiền. Cả Kinh thành đều biết, gã cả ngày chỉ biết lưu luyến nơi bướm hoa, phong lưu vô sỉ đến cùng cực. Nàng làm sao có thể gả cho tên nam nhân như vậy? Nhưng một chữ “Song” tinh tế được thêu trên hà bao khiến nàng không thể thoát khỏi hiềm nghi, thiếu chút nữa thì bị gả cho kẻ vô sỉ bại hoại này.

Sau đó không bao lâu, nàng bị nhiễm phong hàn một thời gian. Cũng ở thời điểm này mà Tâm Nhi bị Nhị di nương bán cho Lý Tứ – một tên lưu manh nổi tiếng trong thành.

Một lần khác, phủ thừa tướng tham gia yến hội hàng năm của hoàng thất. Thái hậu nhìn trúng nàng, sẵn thêm việc tỷ tỷ Hạ Như Nguyệt cùng với Hỏa Ly Vương có hôn ước, ý muốn “thân càng thêm thân”, hạ xuống một đạo ý chỉ, ban hôn nàng cho Yên Thế Tử.

Hộ sự được ấn định, về sau Yên Thế Tử thường lui tới Tướng phủ làm khách, không lâu sau hai bên định ngày thành hôn. Khi ấy tỷ tỷ nghị hôn trước nàng nhưng ngày thành thân lại chọn cùng một ngày. Có lẽ cũng là khi đó tỷ tỷ đã lên kế hoạch trộm long tráo phụng!

Người người đều nói thừa tướng có phúc lớn, hai nữ nhi đồng thời xuất giá, lại đều gả cho vương công quý tộc gia thế hiển hách, hâm mộ không thôi.

Ghen tị muốn chết? Hạ Như Song không khỏi cười lạnh, cái gọi là ở trong chăn mới biết chăn có rận. Nàng thực hối hận, vì sao lại không có chút dũng khí từ chối hôn kỳ này? Vì sao lúc đầu lại muốn xuất giá cùng ngày với tỷ tỷ? Vì sao lúc đầu thấy khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng của hỉ nương lại không hỏi rõ ràng?

Bất quá hiện tại, nàng tuyệt đối sẽ không để chuyện này lần thứ hai xảy ra trên người nàng. Hít sâu một hơi, khóe môi nhẹ nhàng vẽ lên một nụ cười. Nàng nhận lấy hà bao

– Tâm Nhi, ta rất thích lễ vật của này của tỷ!

Phàm là những gì chân thành đưa đến cho nàng, dù chỉ là thứ nhỏ nhặt nhất nàng cũng sẽ cất giữ như cất bảo vật.

Trong lòng Tâm Nhi vui vẻ không thôi, lôi kéo nàng trò chuyện đủ điều, chốc chốc lại hỏi tiểu thư cập kê có căng thẳng không, lát sau lại hỏi sau khi tiểu thư cập kê hy vọng được gả cho phu quân như thế nào, lát nữa lại nói chốc nữa sẽ có rất nhiều quý nhân đến, tiểu thư phải chú ý lễ tiết, chớ để thất lễ. Từng thứ từng thứ đều được nàng khắc sâu trong lòng, chăm chú ghi nhớ.

Qua một hồi lâu, đại nha hoàn Linh Nhi vừa cười vừa bưng chậu nước đi vào, chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, đầu tiên là trêu ghẹo Tâm Nhi:

– Đừng nói Tâm Nhi nhà chúng ta muốn gả đi rồi nha!

Vừa nghe giọng nói, Hạ Như Song ngẩng lên nhìn, Linh Nhi cũng là nha hoàn theo nàng từ nhỏ, bằng tuổi với Tâm Nhi. Đối với nàng, đều là một mảnh trung tâm. Năm đó, nếu không phải Linh Nhi ở bên cạnh an ủi, chỉ sợ ngày tháng cô độc ở Hỏa Ly Vương phủ sớm đã khiến nàng phát điên.

Ánh mắt nàng trở nên ôn nhu, âm thanh mềm mại, Hạ Như Song tinh nghịch nháy nháy mắt cười trêu:

– Ta thấy, không chỉ một mình Tâm Nhi tỷ muốn gả đâu, ngay Linh Nhi tỷ cũng là xuân phong đắc ý đây này.

Linh Nhi mắc cỡ đỏ bừng mặt, bưng chậu nước đặt lên giá, thấm ướt khăn lông rồi vắt khô để nàng lau mặt. Tâm Nhi cũng xấu hổ cúi đầu hầu hạ nàng mặc quần áo, chải đầu trang điểm. Hạ Như Song vươn tay sờ sờ cái trán, nơi này bây giờ còn chưa xuất hiện vết sẹo. Bất quá, nàng sẽ tuyệt không để nó lại xuất hiện nữa.

Tâm Nhi cùng Linh Nhi liên thủ, cẩn thận giúp nàng trang điểm, trong gương đồng hiện lên một mỹ nhân xinh đẹp. Váy màu xanh lam như nước hồ thu, vạt áo bồng bềnh điểm xuyết vài cánh hoa. Vòng eo thon dùng dây lụa trắng thắt lại. Mái tóc đen dài như suối dài quá thắt lưng được tết lại vài bím tóc nhỏ. Búi tóc nhỏ nghiêng nghiêng cài lên một chiếc trâm hồ điệp bằng bạc, lại cài vào thêm một chiếc khắc lục diệp có tua, chầm chậm đong đưa. Khuôn mặt diễm lệ thoa lên một lớp phấn mỏng, đôi mắt phượng xinh đẹp màu hổ phách sáng long lanh, đôi môi anh đào hơi hé.

– Tiểu thư thật xinh đẹp! – Hai nha đầu không nhịn được buột miệng khen.

Hạ Như Song nhìn mình trong gương, gương mặt nhỏ xinh xắn diễm lệ, y phục giống hệt kiếp trước. Nàng biết, thân tỷ song sinh của mình tại Phù Dung Các cũng đang mặc y phục xinh đẹp không kém. Tổ mẫu từng nói qua, dung mạo hai người giống nhau nhưng lại bất đồng khí chất, một người thanh cao thoát tục, một người kiêu ngạo kinh diễm, đi đến đâu cũng thu hút vô số ánh nhìn.

Nhìn sắc trời bên ngoài, hẳn người trong nhà đã bắt đầu chuẩn bị rồi. Tiệc tối có lẽ cũng sắp bắt đầu. Nàng liền dẫn theo Tâm Nhi cùng Linh Nhi rời khỏi Tử Lan Uyển.

Quả nhiên người còn chưa ra khỏi phòng đã thấy mấy ma ma quản sự phất khăn chạy tới

– Đi thôi. – Hạ Như Song cất lời, một đám người vây quanh nàng cùng đến đại sảnh.

Kê lễ chia làm vô số giai đoạn: sơ gia, nhất bái, nhị gia, nhị bái, tam gia, tam bái v.v… Trong đó tam gia tam bái khiến hai tỷ muội choáng váng đầu óc, Hạ Như Song đột nhiên cảm thấy thật may mắn, kí ức của kiếp trước vẫn còn như mới nên nàng nắm lễ tiết cực chắc, không gây ra sai lầm nào. Còn Hạ Như Nguyệt tuy cũng mắc vài lần sai lầm, trừ choáng váng đầu óc vẫn là choáng váng đầu óc, bất quá so với nhiều người đã là cực kì ổn trọng.

Nghi lễ hoàn thành, Tướng phủ sắp xếp yến tiệc, khách và chủ cùng nhau vui vẻ. Thừa Tướng Hạ Túc Sinh dẫn theo nhị di nương Đàm thị cùng vài di nương đều hiện ra khuôn mặt tươi cười.

Hạ Túc Sinh vui vẻ vì nữ nhi đến tuổi cập kê, hôn sự có thể mang đến vô vàn lợi ích, cười tới miệng không khép được.Nhị di nương mỉm cười mang đầy phong phạm chủ mẫu gia đình. Tam di nương cười đến mi phi sắc vũ mang theo nữ nhi Hạ Như Liên sắp đến tuổi cập kê, hai tiểu thư trong phủ cập kê, mẹ con mấy người cũng được thơm lây, cái này không tính, phu nhân Mục Hầu phủ coi trọng Liên Nhi của bà, muốn tuyển làm con dâu, đương nhiên vui đến nằm mộng cũng có thể cười tỉnh. Tứ di nương một thân kiều mị, váy áo lả lượt đứng một bên ôm tiểu nhi tử của Hạ Túc Sinh – Hạ Thiên Tuấn mỉm cười. Trong Tướng phủ hiện tại nắm quyền là Nhị di nương, còn bà chính là người được sủng ái nhất, bà vào phủ chưa tới hai năm thì sinh cho Tướng phủ một tiểu thiếu gia, dĩ nhiên địa vị bất đồng.

Một buổi lễ cập kê đã định hôn sự cho hai nữ nhi, một là Hạ Như Nguyệt cùng phủ Túc Vương, hai là Hạ Như Liên cùng với Mục Hầu thế tử. Hạ Túc Sinh tuy nói làm Thừa Tướng địa vị không nhỏ, có điều, để củng cố thế lực, dĩ nhiên thập phần bằng lòng với hai cửa hôn sự này.

Hạ Như Song trải qua một ngày dài mệt mỏi, mượn cớ thân thể mệt mỏi liền muốn rời khỏi nơi này.

Bất quá, không biết người nào đúng lúc mượn rượu làm càn hét lên:

– Nghe nói hai vị tiểu thư của quý phủ tài mạo song toàn, nếu chúng ta đã đến đây thì để chúng ta mở mang tầm mắt, nhìn xem có thực sự thần kì như lời đồn đãi hay không?

Nghe đồn hai vị tiểu thư của Tướng phủ không gì không biết, ba tuổi làm thơ, năm tuổi làm văn, bảy tuổi cầm kỹ vượt qua cả cố phu nhân Tướng phủ cầm kỹ một thời nổi danh khắp kinh thành. Cầm kỳ thi họa, không gì không biết.

Khách khứa có mặt nghe vậy cũng ồn ào kêu gọi hai vị tiểu thư ra biểu diễn. Ban nãy một đống nghi lễ, hết quỳ lại lạy, còn vài người trong số họ vẫn chưa thấy rõ dung mạo của hai vị tiểu thư.

Vừa rời khỏi đại sảnh, Hạ Như Song bị những thứ lễ nghi lúc mới bắt đầu khiến đầu óc như muốn nổ tung, khó khăn lắm mới có cơ hội trở về nghỉ ngơi lại bị gọi trở lại. Trong lòng không khỏi một trận buồn bực, xụ mặt lẩm bẩm:

– Có thể để người khác yên ổn không đây?

Tâm Nhi không kiên nhẫn bĩu môi ý nói tiểu thư đừng để ý tới những người rảnh rỗi ấy. Còn Linh Nhi lại có vẻ hưng phấn nắm tay nàng nói:

-Tiểu thư, hay là người đi ra ngoài biểu diễn một chút. Đè bẹp luôn tài nghệ của đại tiểu thư đi.

Hạ Như Song sửng sốt nhướng mày, chủ ý này kì thật không tồi.

– Được. Vậy thì thử một chút xem.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN