Kim Chủ Là Bạn Trai Cũ Của Tôi - Chương 23-2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Kim Chủ Là Bạn Trai Cũ Của Tôi


Chương 23-2



Editor: Mốc, Hỏa Diễm Phụng

May mắn hiện tại là mùa hè, quần áo không cần mặc nhiều, sau khi có kết quả kiểm tra, Lục Hành Vũ và Bạch Thần đều thở dài nhẹ nhõm.

Xương cốt không có việc gì, chỉ là phần mềm bị bầm tím, riêng phần bụng bị bầm tím nghiêm trọng nhất, sưng thành một khối to.

Lấy xong thuốc, Bạch Thần đỡ Lục Hành Vũ từ bệnh viện đi ra, Lục Hành Vũ đeo kính râm, trên đường về đều không có lên tiếng, Bạch Thần nhìn thấy cảm xúc Lục Hành Vũ không tốt, cũng không dám quấy rầy hắn.

Lúc này, Lục Hành Vũ để Bạch Thần lái xe trở về chung cư nhỏ của mình.

Bạch Thần cũng là lần đầu tiên tới nơi ở của Lục Hành Vũ.

60 mét vuông, đồ dùng đều đầy đủ hết, một người ở vừa vặn tốt, thêm một người sẽ cảm thấy nhỏ, hơn nữa nơi này nhìn ra chính là nơi ở của người độc thân.

Đỡ Lục Hành Vũ ngồi lên trên giường, Bạch Thần đang muốn nhìn kỹ miệng vết thương của Lục Hành Vũ, bỗng nhiên bị Lục Hành Vũ ấn ngã xuống giường.

“Không có gì đẹp cả.” Lục Hành Vũ vuốt ve sườn mặt Bạch Thần, thấp giọng nói.

Bạch Thần nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Lục Hành Vũ gần trong gang tấc, hai người hô hấp đan xen, hơi thở ấm áp, độ ấm nhẹ nhàng quanh quẩn..

Bất tri bất giác, lại hôn nhau.

Đây là một nụ hôn vừa dài vừa triền miên, Lục Hành Vũ biết tình trạng thân thể hiện tại của mình không có cách nào làm việc kia, cho nên chỉ có thể áp xuống dục vọng trong lòng, yên lặng hôn Bạch Thần giải khát.

Ngón tay thon dài chậm rãi vén lên vạt áo của Bạch Thần, hô hấp của hai người đều có chút thô suyễn, nhưng cũng rụt rè khắc chế.

Bạch Thần vẫn luôn chú ý để không chạm vào miệng vết thương trên mặt Lục Hành Vũ, mà Lục Hành Vũ lại chỉ nghĩ muốn hôn càng sâu một chút, nhưng lại không dám quá mức lỗ mãng.

Nửa giờ sau, hai người mặt đều đỏ, con ngươi sáng ngời cũng đã ngậm một tầng sương mù, sợi tóc dính ở trên trán bởi một tầng mồ hôi mỏng, dính sát vào cùng một chỗ, cái mũi cao thẳng xinh đẹp vuốt ve cho nhau.

Bạch Thần kỳ thật lúc này không có dục vọng quá cao, cậu chỉ là muốn ôm người trước mắt này, muốn đến gần một chút, gần hơn một chút nữa, thậm chí dung nhâp luôn cả vào trong cốt tủy của người này.

Môi Bạch Thần đặc biệt mềm mại, hiện tại lại ướt át càng thêm ngọt ngào ngon miệng, khoang miệng Lục Hành Vũ mang theo hương vị bạc hà tươi mát, vô cùng dễ chịu, thấm vào ruột gan.

Cũng không biết qua bao lâu, hai người dán vào nhau, hơi hơi thở hổn hển, lẳng lặng dựa cùng một chỗ.

“Hành Vũ.” Giọng nói của Bạch Thần hơi hơi khàn khàn.

Thanh âm của cậu vốn trong trẻo lại mềm dẻo, bây giờ lại khàn khàn, giống như mật ong ngọt nị, mang theo một cỗ dụ hoặc nói không nên lời.

Lục Hành Vũ yên lặng cười cười, nghiêng mặt hôn hôn lên ấn đường của Bạch Thần, nói: “Làm sao vậy?”

Bạch Thần lẳng lặng nhắm mắt lại: “Em chỉ là muốn gọi tên anh.”

Lục Hành Vũ nghe những lời này, tim đập thình thịch, vì thế hắn ôm Bạch Thần càng thêm chặt.

Hai người cứ ôm nhau như vậy, ngoài cửa sổ ánh nắng ấm áp của buổi chiều dần trôi qua, nhưng ai cũng không thấy buồn tẻ, ngược lại cảm giác thời gian trôi đi quá nhanh.

Hoàng hôn buông xuống, Bạch Thần yên lặng đứng dậy: “Buổi tối muốn ăn cái gì? Tôi nấu cơm cho anh.”

Lục Hành Vũ nằm ở kia, vẫn lôi kéo tay Bạch Thần, đem từng ngón tay thon dài vuốt ve, từ đầu móng tay đến cả ngón tay, cuối cùng, Lục Hành Vũ cười buông tay nói: “Đồ em nấu anh đều thích.”

Bạch Thần hơi hơi đỏ mặt, cũng không biết nhỏ giọng oán giận câu gì đó rồi đứng dậy. Tay nghề nấu cơm của Bạch Thần thật ra cũng không quá tốt, cho nên buổi tối cậu cũng chỉ có thể nấu một nồi mì sợi.

Nhưng cái nồi mì sợi này của Bạch Thần làm cũng rất dụng tâm.

Thịt ba chỉ tươi xắt thành sợi, thêm chút rượu, tiêu, nước tương rồi trộn đều ướp; cho dầu vào nồi, thêm tỏi cho thơm, lại cắt cà chua bỏ vào, sau khi xào cà chua chín, cho nước ấm vào trong nồi, bắt đầu nấu canh. Mặt khác lại bắc một cái nồi, nấu mì sợi.

Chờ cà chua nấu nhừ, cho rau xanh và thịt đã ướp vào, cuối cùng thêm muối, thịt gà và hành lá.

Sau khi canh nấu xong, mì sợi vớt ra cho vào chén, sau đó rưới nước canh lên.

Mì sợi như vậy, Lục Hành Vũ một người ăn hai chén.

“Ăn ngon như vậy sao?” Bạch Thần yên lặng cười nhìn Lục Hành Vũ uống hết nửa chén canh cuối cùng.

Lục Hành Vũ ăn no, hắn lại nhấp một ngụm canh, cười nói: “Tôi nhớ rõ em lúc trước ngay cả nấu cháo cũng không rành, hiện tại như thế nào nấu được như vậy.”

Bạch Thần nghe được lời này của Lục Hành Vũ, trừng mắt nhìn Lục Hành Vũ một cái, nói: “Tôi cũng chỉ biết làm mì sợi, mấy cái khác đều không biết.”

Lục Hành Vũ thấy thế hơi hơi mỉm cười: “Vậy cũng rất lợi hại.”

Hai người dính một hồi, Bạch Thần đi rửa chén, Bạch Thần một bên rửa chén một bên nhớ lại những việc thú vị lúc cậu cùng Lục Hành Vũ ở cao trung.

Nghĩ nghĩ, Bạch Thần bỗng nhiên cảm thấy có chút khó chịu.

Bạch Thần mấy ngày nay ăn quá mức thanh đạm, hôm nay lại ăn nhiều có chút chịu không nổi, kết quả đứng cạnh bồn rửa tay một hồi lâu cũng không nôn ra được cái gì.

Kỳ quái……

Rửa xong chén, Bạch Thần đi ra, rót một ly nước ấm uống, uống xong liền cảm thấy thoải mái nhiều.

Mà Lục Hành Vũ đã nằm ở trên giường xem TV.

Bạch Thần ngồi xuống, nghĩ nghĩ, cuối cùng đem việc mình khó chịu vừa rồi coi như vui đùa cùng Lục Hành Vũ nói một lần.

Lục Hành Vũ đang ấn điều khiển từ xa, nghe được Bạch Thần nói, ánh mắt giật giật: “Dạ dày em không tốt, trước kia từng bị loét, phải chú ý cẩn thận.”

Nói xong, Lục Hành Vũ yên lặng xoay người, đi đến tủ ở đầu giường tìm thuốc đau dạ dày.

Bạch Thần uống hai viên thuốc, sau đó Lục Hành Vũ lại lấy một ly mật ong cho Bạch Thần uống.

“Buổi tối không cần trốn trong ổ chăn chơi di động, lúc tôi không có mặt cũng phải dậy sớm.” Lục Hành Vũ một bên nhìn chằm chằm Bạch Thần đem nước mật ong uống xong, một bên nói.

Bạch Thần uống nước, nghe Lục Hành Vũ lải nhải, cảm thấy trong lòng ngọt ngào, le lưỡi nói: “Đã biết.”

Nhưng có đôi khi, hạnh phúc luôn không tồn tại quá lâu.

8 giờ tối, Lục Hành Vũ nhận được điện thoại của Lục Chấn Đình, Lục Chấn Đình trực tiếp ở trong điện thoại đem Lục Hành Vũ mắng một hồi.

“Đã bao nhiêu tuổi rồi? Ra cửa còn làm việc mất mặt như vậy! Đây chỉ là lưu manh không biết tốt xấu, vạn nhất là paparazzi chụp hình, trực tiếp phát trên truyền thông, cậu liền xong rồi cậu biết không?”

Lục Hành Vũ không nghĩ tới Lục Chấn Đình cũng sẽ biết chuyện này, trong lòng muốn giải thích, nhưng trong lúc nhất thời lại không biết nên nói như thế nào.

Xác thật, ở gara cùng Bạch Thần thân thiết như vậy nói thế nào cũng có chút hoang đường.

Nhưng nghe ngữ khí Lục Chấn Đình, chuyện này tuy rằng không bị làm lớn, nhưng vẫn có không ít người đã biết.

Thật ra chuyện này ầm ĩ là bởi vì Bạch Thần gọi điện báo cảnh sát.

Lúc cảnh sát đến thấy trên mặt đất có di động vỡ nát cùng đồ vật rơi vãi, sợ có chuyện gì lớn, mới xem camera.

Kết quả camera ghi lại cảnh Lục Hành Vũ cùng đám lưu manh đánh nhau ghi lại rất rõ ràng, bao gồm cả Bạch Thần.

Khi tra ra biển số xe là của Lục Hành Vũ, có mấy cảnh sát liền kích động.

Bất quá còn tốt, đội trưởng phụ trách việc này tương đối lanh lẹ, liền đem chuyện này nói cho Lục Chấn Đình, nhưng không ít người trực ban ngày đó cũng đều biết việc này.

Lục Chấn Đình luôn mãi dặn dò đội trưởng muốn đem việc dìm xuống, đội trưởng cũng đã đáp ứng rồi.

Nhưng rốt cuộc kia đều là cảnh sát, Lục Chấn Đình cũng không thể thật sự quản được hết cả đám người, nếu lỡ có người truyền ra, ít nhiều cũng sẽ có ảnh hưởng.

Lục Chấn Đình mắng Lục Hành Vũ một lúc sau, lạnh lùng nói: “Tháng này ngươi trước không cần đi công ty, chờ chuyện này xác định không có gì ảnh hưởng lại đi.”

Lục Hành Vũ nghe Lục Chấn Đình nói lời này thì nhịn không được nói: “Gia gia, hiện tại công ty có mấy hạng mục lớn đang tiến hành, lúc này không cho con đi sẽ dễ phát sinh vấn đề, gia gia muốn cho ai tiếp quản?”

Đầu dây bên kia Lục Chấn Đình trầm mặc một chút, nói: “Ta cho đường ca của ngươi thế ngươi mấy ngày vậy.”

Lục Hành Vũ:……

Sau một lúc lâu, Lục Hành Vũ khuôn mặt trầm xuống, tay nắm thành nắm tay, cuối cùng hắn nhàn nhạt nói: “Tốt, gia gia tái kiến.”

Cúp điện thoại.

Bạch Thần vẫn luôn quan sát biểu tình của Lục Hành Vũ, nhịn không được nhẹ giọng nói: “Có chuyện?”

Lục Hành Vũ nghe được thanh âm của Bạch Thần, mây mù trên mặt hơi tan ra một chút, cuối cùng hắn nhấp nhấp môi, nói: “A Thần, lại đây.”

Bạch Thần nghe vậy, trong lòng giật giật, chậm rãi qua ngồi.

Lục Hành Vũ thấy thế, giơ tay ôm chặt lấy Bạch Thần.

Bạch Thần cảm giác được cảm xúc khó chịu của Lục Hành Vũ, nội dung trong điện thoại cậu kỳ thật cũng nghe không ít, nhưng Lục Hành Vũ không muốn nói, cậu cũng không miễn cưỡng.

Thật tốt, mình còn có thể khiến hắn dựa vào.

Thời điểm Bạch Thần ôm Lục Hành Vũ lẳng lặng nghĩ.

Hiện tại có chị gái hoadiemphung cùng tôi edit bộ này nè ^~^ cập đến một người dùng

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN