Đời tổng thống KD thứ Tư - Chương 18 - Part 02
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
120


Đời tổng thống KD thứ Tư


Chương 18 - Part 02



Tại Sherhaben, Quốc vương Maurobi đón tiếp Christian Klee vô cùng nồng nhiệt, tựa hồ như chưa hề bao giờ nổ ra cuộc khủng hoảng mấy tháng trước đây. Quốc vương niềm nở, nhưng vẫn giữ ý và hơi bối rối.

– Tôi hy vọng rằng ông đem tin vui tới cho tôi, – Quốc vương nói. – Sau tất cả những chuyện không vui đáng tiếc ấy, tôi rất lo ngại trong việc hàn gắn lại quan hệ với Hoa Kỳ và tất nhiên, với Tổng thống Kennedy của ông. Trên thực tế, tôi hy vọng rằng cuộc viếng thăm của ông là nhằm mục đích này.

Christian mỉm cười:

– Tôi tới đây cũng là với ý định đó, – ông ta nói. – Theo tôi, Quốc vương có đủ thẩm quyền giúp chúng tôi một việc có khả năng xua tan mối bất hòa.

– À, tôi rất vui khi được nghe điều này, – Quốc vương đáp. – Tất nhiên là ông đã biết tôi không được rõ lắm những ý đồ của Yabril. Tôi không biết trước hành động của Yabril đối với con gái Tổng thống. Tất nhiên là tôi đã chính thức tuyên bố chuyện đó, nhưng mong ông trình bày với cá nhân Tổng thống rằng tôi đã rất đau lòng suốt mấy tháng qua. Tôi đã bất lực không ngăn chặn nổi thấm thảm kịch.

Christian tin lời Quốc vương nói rằng vụ giết hại không nằm trong những kế hoạch chính. Ông thầm nghĩ rằng những con người có đầy quyền lực như Quốc vương Maurobi và Francis Kennedy mà cũng đành phải chịu bất lực trước các sự kiện không kiẻm soát được, trước ý chí của những người khác. Bụng nghĩ vậy, Christian Klee vẫn phải tươi cười nói với Quốc vương:

– Việc Quốc vương trao Yabril đã làm Tổng thống yên lòng về vấn đề này.

Cả hai người đều biết rằng đây chỉ là những lời hoàn toàn mang tính chất xã giao. Christian ngừng lời một lát, rồi nói tiếp:

– Nhưng tôi sang đây muốn phiền Quốc vương giúp ột việc riêng. Quốc vương biết rõ rằng tôi chịu trách nhiệm đảm bảo an toàn cho Tổng thống của chúng tôi. Tôi được thông báo hiện đang có một âm mưu ám sát Tổng thống. Những tên khủng bố đó đã lọt được vào Hoa Kỳ. Nhưng chúng sẽ đành bó tay nếu tôi có thông tin về những kế hoạch, nhận dạng và nơi cư trú của chúng. Tôi thiết nghĩ rằng với quan hệ giao thiệp của Quốc vương, Quốc vương có thể nắm được tin tức gì đó, qua các nhân viên tình báo của mình. Quốc vương có thể hé cho tôi biết một chút thông tin. Tôi xin đảm bảo rằng chỉ hai chúng ta biết điều này thôi. Quốc vương và tôi. Sẽ không có motọ mối liên lạc chính thức nào.

Quốc vương tỏ vẻ sững sờ ngạc nhiên. Khuông mặt thông minh của Quốc vương cau lại tỏ vẻ hoài nghi:

– Sao ông lại nghĩ vậy? Sau vụ phá hủy của các ông, sau tất cả những tấm thảm kịch của chúng tôi, lẽ nào tôi lại dính vào những hoạt động nguy hiểm tày đình đó? Tôi là nguyên thủ một đất nước bé nhỏ giàu có, hoàn toàn không giữ được nền độc lập nếu không có mối bang giao tốt đẹp với các thế lực lớn. Tôi chẳng thể làm gì giúp ông hoặc chống đối ông.

Christian Klee gật đầu tán thành.

– Quả đúng là như vậy. Nhưng Bert Audick đã tới viếng thăm Quốc vương và tôi được biết rằng cuộc viếng thăm này có liên quan đến vấn đề công nghệ dầu mỏ. Nhưng để tôi trình bày Quốc vương nghe, ông Audick hiện đang gặp chuyện rắc rối ở Hoa Kỳ. Trong những năm sắp tới đây, ông ta sẽ là một đồng minh rất tồi đối với Quốc vương.

– Còn ông sẽ là một đồng minh rất tốt? – Quốc vương mỉm cười và hỏi.

– Đúng – Christian Klee đáp. – Tôi là người đồng minh có thẻ cứu được Quốc vương. Nếu lúc này Quốc vương chịu hợp tác với tôi.

– Hãy giải thích cho rõ xem nào, – Quốc vương bảo. Quốc vương rõ ràng là tức giận trước những lời ngụ ý mang tính chất hăm dọa.

Christian rất thận trọng nói:

– Bert Audick bị truy tố về tội mưu đồ chống lại chính phủ Hoa Kỳ vì lính đánh thuê của ông ta hoặc của công ty ông ta đã nổ súng bắn các máy bay của chúng tôi đang oanh tạc trung tâm công nghiệp dầu mỏ Dak. Và còn có những lời buộc tội khác. Chiểu theo luật pháp của chúng tôi, ông ta sẽ bị mất quyền kiểm soát hoàn toàn về dầu mỏ. Lúc này ông ta không còn là một đồng minh mạnh.

Quốc vương ranh mãnh nói:

– Buộc tội nhưng chưa kết án. Tôi biết rằng kết án được còn khó hơn.

– Đúng vậy, – Christian Klee nói. – Nhưng trong vài tháng nữa Francis Kennedy sẽ được tái cử. Ông sẽ có ảnh hưởng tới Quốc hội, do đó Quốc hội sẽ phê chuẩn các chương trình của ông. Ông sẽ là vị Tổng thống mạnh nhất trong lịch sử Hoa Kỳ. Lúc đó Audick sẽ bị kết tội, tôi có thể đảm bảo với Quốc vương. Còn cơ cấu quyền lực mà Audick có chân trong đó sẽ bị thủ tiêu.

– Tôi chưa rõ tôi có thể giúp gì được ông, – Quốc vương nói, giọng càng hống hách hơn, – hoặc ông có thể giúp gì được tôi. Tôi biết ông đang lâm vào haòn cảnh khó xử tại ngay trên chính đất nước ông.

– Điều đó có thể hoặc chưa chắc đã đúng như vậy, – Christian Klee nói. – Cho dù hoàn cảnh của tôi, theo như lời Quốc vương nói, có khó xử đi nữa, thì sẽ ổn cả khi Kennedy được tái cử. Tôi là một người bạn gần gũi nhất và một cố vấn đáng tin cậy nhất của ông ta và Kennedy đã nhận thấy rõ lòng trung thành của tôi với ông ta. Về vấn đề chúng ta có thể giúp gì được cho nhau, mong Quốc vương cho phép tôi được trao đổi thẳng thắn. Liệu được không ạ?

Xem ra Quốc vương cảm thấy thú vị trước cung cách lịch sự này.

– Xin mời ông cứ tự nhiên, – Quốc vương bảo.

Christian Klee bèn lên tiếng:

– Trước hết, và là điều quan trọng nhất, tôi có thể giúp gì được Quốc vương. Tôi có thể là đồng minh của Quốc vương. Tôi là tai mắt của Tổng thống Hoa Kỳ và tôi được ông ta tin tưởng. Chúng tôi đang sống trong thời khó khăn.

Quốc vương mỉm cười ngắt lời Christian.

– Thì tôi lúc nào chẳng đang sống trong thời kỳ khó khăn.

– Như vậy Quốc vương có thể nhận thức được sâu sắc những điều tôi nói chính xác hơn bất kỳ một ai, – Christian đột ngột vặn lại.

– Nhưng nếu Kennedy của ông không đạt được mục tiêu của ông ta thì sao? – Quốc vương hỏi. Bất ngờ có chuyện gì xảy ra. Trời mà biết được.

Lúc này giọng Christian Klee trở nên lạnh lùng. Ông ta đáp:

– Ý Quốc vương định hỏi có nghĩa rằng nếu vụ âm mưu ám sát Kennedy thành công thì sao chứ gì? Tôi có mặt ở đây nói với Quốc vương rằng chuyện đó sẽ không xảy ra. Nếu chúng cố gắng và thất bại để lại dấu vết gì liên quan tới Quốc vương, Quốc vương sẽ bị tiêu diệt. Nhưng ta chẳng nên để xảy ra điều đó. Tôi hiểu rõ hoàn cảnh của Quốc vương. Việc tôi muốn đề nghị là chúng ta sẽ trao đổi thông tin cho nhau, dựa trên cơ sở hoàn toàn mang tính chất cá nhân. Tôi chẳng rõ Bert Audick đã đề nghị gì với Quốc vương, nhưng tôi là món đặt cược lớn hơn. Nếu Audick và bè lũ của ông ta thắng, Quốc vương cũng sẽ thắng. Ông ta không hay biết tí gì về việc giữa hai chúng ta. Nếu Kennedy thắng, tôi sẽ là người đồng minh của Quốc vương. Tôi xin đảm bảo với Quốc vương.

Quốc vương gật đầu, rồi mời Christian dự một bữa tiệc thịnh soạn. Trong bữa tiệc Quốc vương nêu rất nhiều câu hỏi về Kennedy. Cuối cùng, Quốc vương ngập ngừng hỏi về Yabril.

Christian Klee nhìn thẳng vào ánh mắt Quốc vương rồi đáp:

– Yabril chẳng còn cách nào thoát khỏi số phận. Nếu các bè bạn của gã cho rằng có thể đòi thả gã bằng cách giữ lại những con tin quan trọng nhất thì mong Quốc vương bảo với họ rằng hãy quên chuyện đó did. Kennedy chẳng để họ làm vậy đâu.

Quốc vương thở dài:

– Kennedy của ông đã thay đổi rồi, – Quốc vương nói.

Christian Klee ngồi im không lên tiếng. Quốc vương chậm rãi nói tiếp:

– Tôi cho rằng ông đã thuyết phục được tôi. Tôi cho rằng tôi và ông sẽ là những đồng minh của nhau.

Về tới Hoa Kỳ, người đầu tiên Christian Klee tới gặp Oracle. Lão đón tiếp ông ta trong phòng ngủ. Lão ngồi trên chiếc ghế có lắp bánh xe chạy bằng động cơ, nước trà pha sẵn bày trên bàn trước mặt, phía đối diện kê sẵn chiếc ghế bành đợi Christian.

Vừa thấy Christian bước vào, lão khẽ vẫy tay ra hiệu bảo ông ta ngồi xuống ghế. Christian tự rót trà, nhón lấy một miếng bánh nhỏ và một lát mỏng xănguých. Oracle nhấp một ngụm trà và bẻ bánh bỏ vào miệng nhai. Hai người ngồi im lặng hồi lâu.

Sau đó Oracle cố gắng nhếch mép mỉm cười và bảo:

– Anh đã dấn thân lao vào vụ lộn xộn dớ dẩn vì tay bạn chết tiệt Kennedy của anh, – Oracle nói.

Oracle ăn nói thô tục như con trẻ làm Christian bật mỉm cười. Ông đợi lão ăn xong lát xănguých và uống vài ngụm trà nóng rồi mới lên tiếng hỏi:

– Ý bố định nói vụ nào? Tôi phải giải quyết cả một lô một lốc vụ việc.

– Cái vụ đánh bom nguyên tử chứ còn vụ nào nữa, – Oracle đáp. – Còn các vụ khác cho qua đi. Thiên hạ đang lên án anh phải chịu trách nhiệm về cái chết của hàng ngàn công dân trong đất nước này. Coi bộ họ muốn chĩa mũi dùi tấn công anh, nhưng tôi không tin anh lại ngu xuẩn tới mức đó. Có đúng là anh đã hành động như vậy không?

Oracle không có ý muốn lên án mà chỉ vì tò mò mới hỏi vậy.

Còn biết giãi bày tâm sự với ai ở trên đời này? Còn ai thấu hiểu được nỗi lòng mình?

– Tôi rất ngạc nhiên không hiểu tại sao họ lại lần mò ra nhanh như vậy để đổ vấy cho tôi, – Christian Klee nói.

– Đầu óc con người rất nhanh nhạy trước cái Ác,- Oracle nói. – anh ngạc nhiên là vì trong lương tâm của kẻ gây tội ác vẫn còn chỗ cho cái Thiện. Gã gây điều ác nghĩ rằng cái Ác thật khủng khiếp, khó làm cho người khác chấp nhận. Nhưng, đây là trở ngại đầu tiên gã phải vượt qua. Xét cho cùng không thể giữ kín mãi cái Ác, – Oracle ngừng lời một lát, sau đó định nói tiếp, nhưng nghĩ thế nào lại ngả ngời ra lưng ghế, mắt lim dim ngủ.

– Bố nên hiểu rằng, – Christian Klee nói, – để xảy ra chuyện gì còn dễ hơn nhiều so với thực tế bắt tay vào làm việc gì đó. Đã nổ ra một cuộc khủng hoàng, Quốc hội rắp tâm lên án tạm bãi miễn Francis Kennedy. Và theo tôi nghĩ, người thứ hai phải chịu trận ắt phải là tôi. Nếu quả bom nguyên tử nổ, mọi người sẽ đảo ngược lại. Chính vào lúc đó tôi đã bảo Peter Cloot không hỏi cung Gresse và Tibbot. Tôi có đủ thời gian làm việc đó. Toàn bộ sự việc bùng nổ chính trong giây phút đó và thế là xong.

Oracle bảo:

– Anh rót cho tôi ít trà nóng và đưa tôi miếng bánh nữa, – lão bỏ cả miếng bánh nhỏ vào miệng, vụn bánh dính đầy đôi môi trông như hai vết sẹo của lão. – Vừa đúng lại vừa không đúng: anh có hỏi cung Gresse và Tibbot trước khi bom nổ không? Anh có moi được tin gì do chúng đã khai và sau đó không chịu ra tay không?

Christian thở dài:

– Bọn chúng chỉ là mấy đứa trẻ ranh. Tôi chỉ cần năm phút là đủ để tôi vặn lưỡi chúng bắt khai tất. Chính vì vậy tôi không muốn để Peter Cloot cùng tham gia hỏi cung. Nhưng tôi thực sự không muốn cho bom nổ. Chẳng qua chỉ là vì diễn biến sự việc xảy ra quá nhanh.

Oracle phá lên cười. Đấy là một tràng cười lạ lùng, dù đó là của một ông lão già nua. Chẳng qua đó chỉ là mấy tiếng lẩm bẩm hề, hề, hề.

– Thế là anh đã bị lộ tẩy rồi, – Oracle nói. – Thực lòng thì anh muốn để trái bom đó nổ. Ngay trước khi anh bảo Peter Cloot không hỏi cung chúng. Không phải sự việc xảy ra trong giây phút đâu, anh đã sắp đặt tất mọi chuyện.

Christian Klee hơi giật mình. Những lời Oracle vừa nói quả đúng vậy.

– Và anh làm tất cả những chuyện đó chỉ là để cứu vị anh hùng của anh, Francis Kennedy, – Oracle nói tiếp. – Một người làm gì cũng đúng cả, trừ phi ông ta châm lửa đốt trụi trái đất, – Oracle đặt hộp xì gà Hanvana loại điếu nhỏ lên bàn. Christian Klee lấy một điếu châm lửa hút, – Anh kể cũng gặp may đấy, – Oracle nói. – Phần lớnnhững người bị chết đều là những kẻ không ra gì. Toàn là đồ nghiện ngập, vô gia cư, tội phạm, nên đây không phải là một tội lớn. Không phải là chuyện đáng ghi nhớ trong lịch sử loài người.

– Francis Kennedy đã thực sự bật đèn xanh cho tôi, – Christian Klee nói. Nghe thấy vậy, Oracle giật nẩy người, tay đụng vào một nút bấm trên chiếc ghế đang ngồi, lưng lão bỗng thẳng đơ nên người vươn cao, vẻ cảnh giác, – Ông Tổng thống thánh thiện của anh ấy à? – Oracle hỏi. – Với tính đạo đức giả của chính bản thân, cũng như toàn bộ dòng họ Kennedy, ông ta chẳng thể dấn sâu vào một tội lỗi tương tự. Ông ta không bao giờ có thể tham gia vào một hành động như vậy.

– Có thể tôi cố tự giải tội, – Christian Klee nói. – Chưa có gì rõ ràng cả. Nhưng tôi biết tường tận Francis Kennedy, chúng tôi như hai anh em ruột. Tôi đề nghị ông ta ký lệnh cho phép sử dụng cách hỏi cung bằng biện pháp y học để thăm dò bộ não. Với biện pháp này có thể phát hiện ra ngay vị trí gài bom. Francis Kennedy đã từ chối, tất nhiên, ông ta đã viện lý do vì lợi ích của quyền tự do công dân và tinh thần nhân đạo. Cá tính ông ta là như vậy. Nhưng, đấy là tính của ông ta trước khi con gái ông ta bị giết, chứ không phải cá tính sau này. Và chuyện đó lại đã xảy ra sau này. Bố nhớ rằng cũng vào thời gian đó, ông ta đã ra lệnh phá hủy Dak. Ông ta đã đe dọa sẽ phá hủy tòan bộ vương quốc Sherhaben, nếu các con tin không được trao trả. Như vậy thfi cá tính ông ta đã thay đổi. Cá tính mới của ông ta là chấp nhận ký lệnh cho phép hỏi cung bằng biện pháp y học. Khi ông ta khước từ không chịu ký, ông ta đã đưa mắt nhìn tôi, tôi không thể diễn tả nổi ánh mắt ông ta lúc đó, nhưng cứ qua ánh mắt tôi có cảm giác gần như ông ta có ý muốn bảo tôi cứ để mặc cho chuyện đó xảy ra.

Lúc này Oracle tươi tỉnh hẳn. Lão rành rọt bảo:

– Tất cả những chuyện đó chẳng có ý nghĩa gì. Cái chính là anh phải cứu con lừa của anh. Nếu Kennedy không được tái cử, anh sẽ phải ngồi tù khá nhiều năm. Thậm chí Kennedy được tái cử, cũng có thể có một số mối nguy cơ.

– Kennedy sẽ thắng trong cuộc bầu cử, – Christian Klee nói. – Sau đó, tôi sẽ ổn cả thôi, – ông ta ngừng lời một lát rồi nói tiếp: – Tôi biết rõ ông ta.

– Anh biết Kennedy của ngày trước, – Oracle bảo. Sau đó, tựa hồ như mất hứng nói đến chuyện này nữa, Oracle hỏi. – Thế lễ sinh nhật của tôi sẽ tổ chức như thế nào đấy? Tôi là ông lão một trăm tuổi, thế mà chẳng ai quan tâm cóc khô gì cả.

Christian Klee cười.

– Tôi sẽ tổ chức mà. Bố đừng lo. Sau buổi bầu cử, lễ sinh nhật của bố sẽ được tổ chức tại khu vườn Rose Garden trong Nhà Trắng. Một lễ sinh nhật dành cho vua chúa.

Oracle hớn hở mỉm cười, rồi hóm hỉnh bảo:

– Francis Kennedy của anh sẽ là vua. – Anh cũng biết rằng nếu ông ta được tái cử và đưa được số ứng cử viên của ông ta vào Quốc hội thì ông ta thực tế là một nhà độc tài, đúng không?

– Không hòan toàn hẳn là như vậy, – Christian Klee nói. – Không thể có người độc tài trên đất nước chúng ta. Chúng ta có nhiều cái để bảo vệ, đôi lúc tôi nghĩ rằng có quá nhiều ấy chứ.

– À! – Oracle thốt lên, – Đất nước này vẫn còn non trẻ. Chúng ta còn có thời gian. Quỷ dữ biến hóa dưới muôn màu sắc quyến rũ.

Hai người im lặng hồi lâu, sau đó Christian đứng dậy chuẩn bị ra về, hai người thường khẽ đụng vào tay nhau trước khi chia tay: Oracle quá yếu không chịu nổi một cái bắt tay thực sự.

– Anh nên thận trọng, – Oracle bảo. Khi một người vươn được lên đỉnh cao chót vót của quyền lực, anh ta thường gạt loại những ai quá gần gũi với mình, những ai biết rõ bí mật của mình.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN