Em Vẫn Thuộc Về Tôi - Chương 9: Đồng minh mới - Thăm dò
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


Em Vẫn Thuộc Về Tôi


Chương 9: Đồng minh mới - Thăm dò


Buổi tối, có lẽ là buổi tối, họ chỉ có thể hình dung bằng hai từ “có lẽ” vì không ai có thể xác định được chính xác ngày hay đêm ở cái nơi mà bóng tối ngự trị vĩnh hằng này. Trong lúc bọn cô đang thay y phục, có một đám đàn ông mặt bặm trợn đi vào phòng giam. Mấy người con gái chật vật nắm lấy góc áo ôm vào người rồi chụm lại thành một cụm mắt mở to cảnh giác nhìn bọn chúng như đang trông chừng kẻ địch. Tổng cộng có bốn tên và một con chó Mastiff Pháp, một tổ hợp cầm thú đi chung thật xứng đôi vừa lứa.

– Bọn ngươi đến đây có việc gì? Không thấy chúng tôi đang thay đồ sao? Thật biến thái! Hừ – Thanh Nhã gằn giọng. Đúng là cầm thú, làm gì có tự trọng.

Một tên nhìn trắng trẻo to con trong bốn tên đen đúa lên tiếng, hắn là người Pháp nói tiếng ngọng nghịu:

– Đại ca bảo có món quà chiêu đãi các cô. Henry, bắt đầu tiếp đãi chu đáo vào.

Henry là một tên nhỏ con nhất nhóm, nhìn mặt vẫn còn một chút gọi tính người, tiết thay đi chung với lũ này cô vẫn cho hắn một vé vào trại động vật, hắn tiến lên phía trước hai tay cầm hai chiếc giỏ làm bằng tre, bên trong là cơm trắng, canh rau, đậu phụ chiên, chai nước suối dung tích 1 lít, mỗi thứ hai phần, 27 người ăn thế này là quá ít. Một cô gái nhỏ tuổi nhất trong nhóm buộc miệng nói nhỏ:

– Cơm tối của chúng tôi.

Thanh Nhã hiểu bọn chúng đang định làm gì, quả nhiên không ngoài dự đón của cô. Hắn trút cơm ra khỏi hộp, đổ canh xuống đất, đậu phụ nhào lộn đến bên chân con chó to cao gần mét sáu, hai chai nước ào ào một dòng chảy rồi bịch một cái tràn ra đất, làm xong mọi việc hắn lui về phía sau giữ chó.

– Đây mới chỉ là khởi đầu, đừng có “rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt”.

Tên Tây bay giờ cũng chơi thành ngữ? Vớ vẩn!

– “Cảm ơn tiên sinh, tiên sinh cứ dạy quá lời!” – Thanh Nhã vẫn thản nhiên mặc xong chiếc áo sơ mi, mắt chẳng buồn liếc hắn một cái.

– Vậy có phải ngoan ngoãn không, nếu biết vậy.. – Hắn dừng lại thấy bầu không khí có điểm khác lạ, nhìn phía sau mấy tên đàn em bờ vai rung rung, mặt đỏ vì cố phải chịu đựng điều gì đó, rồi nhìn về đám gái đang cười khúc khích, hắn thấy mình vừa bị chơi khăm, tức giận hắn chỉ tay thẳng vào mặt Thanh Nhã:

– Mày vừa chửi tao? – Đôi mắt to trợn tròn như hai hòn bi sắp lồi ra. Ngược lại, cô vẫn cười ngốc nghếch.

– Haha.. Tôi nào dám. Chỉ là chửi mày.. chỉ sợ mày không hiểu tiếng người. Còn đánh mày.. Người ta bảo tao ngược đãi động vật hoang dã.

Hắn điên tiếc lên, qua kẻ răng phát tiếng gầm nhẹ chẳng khác nào thú vật.

– Henry, thả Lion ra ăn hết thức ăn, canh chừng không để sót dù chỉ một miếng, nghe rõ chưa? – Hắn nhổ nước bọt xuống đóng thức ăn, cười khiêu khích rồi bỏ đi.

– Dạ.

Ba tên đi rồi chỉ còn một tên đối với Thanh Nhã đai đen karatedo thì dư sức hạ hắn. Hắn đang loay hoay kéo con chó to quá khổ đang lì lợm ăn bất chấp, cô nhanh chóng đi ra phía sau hắn, tìm vị trí thích hợp nhất, chờ đúng thời điểm sẽ cho một đòn trí mạng. Đang tính toán cẩn trọng thì Đoàn Trinh Tú, từ đâu xuất hiện chộp lấy tay phải cô ghị lại:

– Thanh Nhã, hắn là người bên mình.

– Sao cơ? – Thanh Nhã ngỡ ngãng.

– Henry là người của mình và.. – Đoàn Trinh Tú đỏ mặt, ấp a ấp úng

– Là bạn trai tôi. – Cô ấy cuối đầu, miệng lí nhí nhưng đủ để cô nghe rõ ràng, tai thính có điểm tốt a.

Hắn cười hòa nhã, cái cười rất thiện cảm, lại nghe Trinh Tú nói vậy cô tạm thời thả lỏng người. Hắn dùng tay ghị sợi xích bạc kéo con chó tham ăn ra khỏi đóng thức ăn nham nhở dưới đất.

– Chào cô, tên tôi là Tô Hải Ngạn. Rất vui được biết cô, tôi đã nghe mấy lão đại kể về chiến tích hiển hách của cô gây ra với đại ca, quả nhiên là một nữ hán tử.

Được người ta khen tất sẽ vui nhưng Thanh Nhã chỉ lắc đầu, cười mỉm, khiêm tốn:

– Tôi chỉ là người không chịu được bất bình. Mà anh ở trong đây lâu chưa? – Cô muốn biết người được gọi “Trần thiếu” qua lời của tên bại tướng là ai? Cô quen hắn sao? Tại sao hắn lại bắt cô? Chỉ là do món nợ đó hay còn một bí mật phía sau?

– Tôi ở đây từ khi 13, 14 đến nay cũng 25 tuổi, mười mấy năm rồi..

Thanh Nhã Ngắt lời hắn hỏi giọng lạnh:

– Vậy anh biết người được gọi là Trần thiếu không?

Henry và Trinh Tú đưa mắt nhìn nhau ra ám hiệu ngầm, kín đáo.

– Không biết, chưa từng nghe. Cô hỏi chuyện này để làm chi? – Hắn lắc đầu, vẻ mặt thản nhiên.

– A, không có gì, chỉ hiếu kì người không cho tôi chết thôi. – Cô cười khan đưa mắt nhìn thức ăn vương vãi trên sàn.

—– hết chương 9 —–

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN