Em Vẫn Thuộc Về Tôi
Chương 8: Quật cường - Lòng tự tôn
– Mày vừa “hừ” tao? Con điếm khốn, hôm nay lão thay cha mẹ mày dạy cho mày một trận thế nào là lễ độ.
Hắn nắm lấy góc áo trước ngực cô giật phanh, chiếc áo thun “rẹt” một tiếng, mảng vải lớn trước ngực tách ra rơi xuống để lộ màu hồng phấn của áo lót. Thanh Nhã nghiến răng, dù bị bịt mắt vẫn cắn chặc răng lấy đầu mình đập thẳng vào đầu mũi hắn, hắn bị đau vung thẳng tay mạnh mẽ cho cô bộp tay vào má trái, nó sưng tấy lên, khoé miệng cô rướm máu. Miếng dán trên miệng bị tróc ra, cô không sợ, gan lì nhanh như chớp há miệng liền gặm vào vai hắn ngấu nghiếm như một con hổ đang nhăm nhi miếng mồi, mùi máu tràn qua kẻ răng chảy xuống cổ, nó chảy nhanh khiến cổ bị sặc. Hắn nắm lấy tóc cô kéo ra khỏi vai, tay còn lại cung thành nấm đấm cho mạnh vào vùng bụng cô. Thanh Nhã như con chó điên dại một mực không buông thả, quyết giành lấy phần thịt trên vai hắn.
– Chó điên, tụi mày còn không mau kéo mụ đàn bà điên này ra. – Hắn nổi khùng vừa đấm vừa kêu lũ đàn em.
Lũ đàn em lao vào vừa đánh vừa lôi bừa cô quăng vào một góc tường nhưng trên vai tên cầm đầu giờ chỉ còn lại mảnh xương cùng dây chằng, máu thành dòng chảy mạnh xuống. Cô nhả miếng thịt trong miệng ra cười như một người điên. Hắn kêu lên như một con lợn bị chọc tiết.
– Giết nó cho tao, tao phải giết chết mày con quỷ cái.
Hắn ôm lấy bên vai, tóm lấy gậy của một đàn em, giơ gậy lên cao, giáng xuống vào đầu cô. Nhưng tên đàn em đã nhanh chóng chắn ra.
– Đại ca, không thể giết nó được, Trần thiếu đã dặn, anh giết nó chúng ta thành tế phẩm chôn chung! – Lời nói tên đàn em kịp thời ngăn cảng được hành vi, hắn trợn to mắt, hắn nghĩ cái gì đó rồi, nhổ nước bọt vào người cô:
– Hôm nay coi như tao bị chó cắn nhưng con điếm mày đợi đi, tao nhất định chơi chết mày.
Đúng vậy, Trần An Kiệt chỉ cắm hắn không được giết cô nhưng hành hạ lại không nằm trong đó. Hắn giữ vai quay sang tên đàn em lúc nảy:
– Mày lấy xe đi bệnh viện, khốn kiếp, không biết có bị bệnh dại không.
Trong chiếc khăn đen, đôi mắt cô mở to, nhếch khoé miệng đỏ tấy “Trần thiếu?”. Bọn nó rời đi rồi, các cô gái ở đây như thở hắc ra, rồi quay sang nhìn người con gái vừa làm xáo động. Có người nhìn Thanh Nhã với ánh mắt ái mộ, cô ấy tên Đoàn Trinh Tú một diễn viên hạng 3 bị bắt cóc gần một tuần rồi. Cô gái đi đến, ngồi xuống cởi trối cho cô rồi tháo vải bịt mắt. Chiếc khăn được tháo xuống, xuất hiện đôi mắt đẹp thu hút và đầy bí ẩn, Thanh Nhã cười mỉm nhẹ vì khoé miệng bị rách vẫn còn rất đau:
– Cảm ơn, cô tên là gì?
Đoàn Trinh Tú ngạc nhiên trước thái độ bình tĩnh này, hai tay dìu cô đứng dậy vừa đáp:
– Tôi tên Trinh Tú.
– Ừ – Thanh Nhã phủi bụi bám trên áo quần, lau khoé miệng, nhìn chiếc áo đáng thương:
– Ở đây mọi người có dư chiếc áo nào không?
– A, có, cô ngồi đây đi tôi lấy giúp cô. – Cô gái nhìn cô rồi quay đi đến một gốc tường, nơi đó có một chiếc gương gỗ đã cũ kĩ, bên trong chứa vài bộ quần áo, mọi người phải chia nhau ra mặc, mỗi tuần chỉ có một ngày mọi người được đi tắm và giặc giũ, thế nên nhìn họ thật nhếch nhác.
Thanh Nhã liếc nhìn cô gái nhỏ vẫn còn nằm bên góc tường, thản nhiên đặc câu hỏi bâng quơ:
– Cô ấy tên là gì?
– A, cô ấy là Linh Đan. – Đoàn Trinh Tú quay lại, tay chìa ra một cái áo sạch.
– Cảm ơn. – Cô gật đầu và bắt đầu thay.
– Cô ấy thật đáng thương, không biết còn sống được bao lâu nữa. – Đoàn Tinh Tú lắc đầu, nét mặt buồn, cô ấy buồn cho Linh Đan, lại buồn cho số phận của mình, liệu ngày mai người nằm đó có phải là mình không!
– Nơi đây là đâu, tại sao mọi người lại bị bắt vào đây? – Thanh Nhã chỉnh lại chiếc áo, nó quá rộng so với thân hình nhỏ nhắn gầy gò của cô.
– Nơi này, là động gái, cô cũng thấy rồi đấy.. – Trinh Tú kể sơ lược về nơi đây rồi thở dài, nói tiếp:
– Tôi là bị chủ của mình bán đi, vì tôi là một diễn viên hạng ba không đáng để ông ta đào tạo, cứ vậy tôi mới gặp được cô đấy.
Thanh Nhã ngẫm nghĩ rồi ái ngại hỏi:
– Sao bọn cô không làm theo lời bọn chúng như vậy sẽ không phải chịu đau đớn này?
Một cô gái trong nhóm nhìn khá lớn tuổi ghét bỏ câu hỏi của cô:
– Chúng tôi mới không có, dù có chết cũng không bán rẻ tự tôn của mình.
Thanh Nhã gật đầu mạnh, cô thật khâm phục bản tính tốt đẹp ở họ. Dù bạn là ai đều có cho mình một giới hạn của bản thân đó là lòng tự tôn và nó cần được mọi người tôn trọng, hãy giữa nó vì nó nói lên bạn là chính mình. Và các cô gái ở đây “thà chết vinh còn hơn sống nhục”.
—– hết chương 8 —–
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!