Em Vẫn Thuộc Về Tôi
Chương 12: Mồi nhử hay ngu ngốc?
Họ nhìn thấy một làn tóc ngắn dính nhớt nháp vào khuôn mặt nhợt nhạt pha với vị mặn của mồ hôi ròng ròng trên khuôn mặt xinh đẹp đã tái ngắt đi phần nào rồi, lại nói kích thích mũi người dẫn đến những cơn nôn nhất chính là mùi máu tanh tươi đỏ chói mắt chảy từ khe bụng cô rồi tuông ào ào theo từng nhịp thở thoi thóp như chẳng hề tồn tại, cô không hề kêu la, không chạy trốn, không chống trả chỉ nằm cong quắp người như trăng lưỡi liềm tỏa ánh sáng yếu ớt trong đêm đen cô tịch. Miệng cô vạch nụ cười nhếch mép nửa bên mặt xếch lên lộc rõ sự mỉa mai, châm biến vì cô đang đợi một người cắn câu. Nhưng có lẽ cô không chờ được rồi đôi mắt thật nặng trịt như ai vừa treo lên đấy vài cục tạ, cái cảm giác rõ mồng một chính là cơn đau tê tái chạy thẳng lên tim.
Cô không biết liệu mình làm thế này có gọi là ngu ngốc không? Để biết được người chủ mưu cô đã dùng chính mình làm mồ nhử hắn ra người ta nói “không vào hang cọp sao bắt được cọp con” hay “Ta không vào quỷ môn quan thì ai vào!”, để biết sự thật thì cô là miếng mồi ngon lành nhất không thứ gì có thể sánh bằng. Nhưng cô có lẽ đã lầm, có lẽ không hề có người nào chủ mưu, có lẽ đây chỉ là một vụ đồi nợ của bọn đầu gấu, và có lẽ cô đã sai khi nghĩ những điều ấy chỉ là “có lẽ”.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi tới khi mà hàng mi cong vút của cô vừa cụp xuống che đi đôi mắt to tròn sáng sủa, thông minh với một tia ảm đạm khó thấy. Trong khi Thanh Nhã cố gắng để ý thức của mình thanh tỉnh, đôi tai cô lặng lẽ áp xuống sàn thì dưới nền đất truyền vào tai cô âm thanh của những tiếng bước chân chạy đến sậm sập càng ngày càng to và dồn dập như tiếng vó ngựa mà cũng có thể là tiếng binh đoàn nào đó sắp đến một thành trì để công thành đoạt đất. Không phải một người mà hẳn là năm sáu người đi, cô đoán là vậy.
Trước khi ý thức dần mất đi cuối cùng cô cũng nghe thấy cửa sắt nhà giam bậc mở “rầm” đánh sập vào tường làm cho lớp bụi trên trần nhà không có gió vẫn cứ thế rung rẫy rơi ùa xuống. Bỗng! Một đôi tay rắn chắc ôm chầm lấy cô, một mùi hương quen thuộc sộc vào mũi. Hắn đã vòng hai tay dưới chân cô, tay còn lại luồng ra sau lưng rồi dùng lực bế cô cách khỏi mặt đất, quay người bước đi nhanh chóng mà vững chãi rời khỏi. Vì cái mùi quen thuộc ấy, cô cố nhướng mắt hai lần rồi mở đôi mắt lên làm thành một kẻ hở nhỏ đủ để ánh sáng chiếu vào để nhìn khuôn mặt gần trong gang tất ấy.
Khi đã nhìn rõ khuôn mặt người ấy cô chỉ muốn cười, sao nước mắt lại cứ tự nhiên mà tuông ra, mọi sự uất ức từ trước đến giờ bỗng như cơn thủy triều cuốn trôi đi theo dòng nước mắt, trái tim mền yếu trong lòng ngực “tách” nứt ra tản băng kiên cường vốn được cô ngụy trang giờ lại vỡ vụn, đôi môi thều thào như muốn nói lại chẳng còn chút hơi nào.
Thấy người trong ngực như muốn nói chuyện, hắn liền siết chặc cô vào người như sự an ủi, che chở. Giọng hắn nhẹ nhàng, ấm áp cất lên:
– Thanh Nhã, em yên tâm, em sẽ không sao đâu. Có anh ở đây rồi, cố lên em, em đừng nhắm mắt có được không? Hãy nói cho anh nghe em muốn làm gì khi tỉnh dậy, nói đi Thanh Nhã!..
Hắn sốt ruột, đôi lông mày chau lại một chỗ, miệng vẫn cứ nói một chuỗi dài câu hỏi dù biết cô không đáp lại nhưng anh vẫn làm vì anh biết một khi cô không còn động nữa thì mọi cố gắng đó kể như đổ sông đổ biển.
Ánh mắt cô ánh lên tia sáng hiếm hôi, tia sáng dịu dàng mà ấm áp pha thêm màu hồng của hạnh phúc vô tận, miệng không ngừng thều thào:
– P.. h.. o.. n.. g..
Bước chân anh bỗng chậm lại một nhịp rồi càng tăng nhanh tốc độ phóng nhanh như tên lửa, bước chân dồn dập lên từng bậc thang, càng lên gần mặt đất Thanh Nhã có thể nghe thấy rõ tiếng còi xe cảnh xác ầm ĩ xen lẫn âm thanh xe cứu thương đã chờ sẵn từ lâu. Anh đau lòng, đến mắt cũng đỏ hoe lên:
– Thanh Nhã, cố gắng chút nữa thôi anh đưa đi bệnh viện, ngoan đừng nói nữa, chỉ cần nghe anh nói là được rồi. Em biết vì sao anh yêu em không? Vì em là cô gái ngây thơ, hoạt bát, lanh lợi, luôn khiến mọi người vui vẻ, thoải mái khi có em ở cạnh, em như một thiên thần có thể nhìn thấu được lòng mọi, đọc được suy nghĩ thầm kính ẩn sâu trong tâm tưởng rồi tìm cách giúp họ.. Em có nhớ lần trước em đã khuyên được cô bé ngỗ nghịch muốn bỏ nhà đi không? Anh không thể nào như em có thể nhìn một cái liền biết cô bé bị cưỡng bức nên muốn bỏ nhà đi vì sợ ba mẹ ghét bỏ, bạn bè xa lánh, cô bé muốn giữ cho mình một chút tự tôn, sự tổn thương đó quá lớn đối với nó. Anh nhận ra em tài giỏi đến thế, nhất định ông trời sẽ đối xử tốt với em..
Vừa đặt chân lên mặt đất, Đình Phong nhìn thấy hộ tá liền hét lên:
– Nhanh, Nhanh! Cô ấy sắp không chịu được rồi.
Mọi người liền nhanh mắt, chân tay thoăn thoắt bận rộn đỡ cô lên xe cứu thương, Đình Phong cũng đi theo. Đám cảnh sát từ dưới hầm cũng nhanh chóng đưa bọn buôn người lên mặt đất. Trời đã hửng sáng, từ phương đông một quả cầu tròn đỏ ửng lên, chiếu rọi lên khuôn mặt của bọn cầm thú ấy, hình như chúng sợ ánh sáng, vừa ngước mắt lên nhìn quả cầu đỏ liền cụp mắt xuống như bị bỏng đôi mắt. Kẻ tâm tối khi ra ngoài sáng chỉ biết đau đớn mà thôi.
Nhưng trong khung cảnh hỗn loạn ấy, không ai nhận ra cách đó vài mét sau bụi cây rậm rạp một chiếc ôtô màu đỏ sang trọng đang dần chuyển bánh. Một làn khói thuốc trắng đục từ ô cửa kính bốc lên dày đặc che đi đôi mắt chim ưng của người đàn ông đấy.
—– hết chương 12 —–
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!