Giá như em nhận ra anh sớm hơn
Chương 3: Đắc ý
Được một thời gian, Thẩm Bá Nam lấy lý do vì bận công việc luôn về lúc nửa đêm, nên anh quyết định để cô ngủ phòng riêng để tránh khi mình về làm cô thức giấc. Ban đầu, Hàn Tuệ Mẫn không muốn đồng ý nhưng sau cùng cô nghĩ mình mất trí nhớ đã là gánh nặng không ít đối với anh, bây giờ cô nên nghe lời anh thì hơn. Nhưng lâu dần khoảng cách giữa hai người không biết từ đâu mà có, việc họ gặp nhau chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Trong đầu Hàn Tuệ Mẫn đang suy nghĩ vẩn vơ về những chuyện cũ. Có một điều cô luôn thắc mắc tại sao đã lâu như vậy cô vẫn không tài nào nhớ được quá khứ của mình. Uống thuốc cô cũng đã uống, mà còn uống rất đúng giờ đúng giấc, không sót liều nào nhưng những hình ảnh về quá khứ vẫn không hiện lên trong đầu cô.
“Thiếu phu nhân!” Giọng người phụ nữ khàn khàn từ bên ngoài bước vào.
Nghe tiếng gọi, Hàn Tuệ Mẫn quay sang, thấy đó là người giúp việc nhà mình nên khẽ gọi: “Má Dung!”
Má Dung bất giác nhìn xuống, bà thấy hộp cháo mà Thẩm Bá Nam đã chuẩn bị để vào thăm Hàn Tuệ Mẫn nằm trơ trọi dưới đất.
Bà bước tới, nhặt hộp cháo dưới sàn nhà: “Cô lại cãi nhau với thiếu gia!?”
Hàn Tuệ Mẫn mím môi nhìn má Dung, một lúc sau mới chầm chậm gật đầu.
Má Dung thở dài một tiếng rồi dịu giọng nói: “Chắc cô đói rồi! Nào mau ăn một chút!” Vừa nói bà vừa mở hộp cháo, múc một muỗng đút cho Hàn Tuệ Mẫn.
Khi cháo gần tới miệng, Hàn Tuệ Mẫn mím chặt đôi môi, hơi nghiêng đầu ra phía sau: “Má Dung! Con không muốn ăn đồ anh ta mang đến!”
“Thiếu phu nhân! Cô đừng có trẻ con nữa! Nào!” Má Dung nói với giọng điệu dịu dàng như đang nói chuyện với con ruột của mình.
Hàn Tuệ Mẫn vẫn vậy, cô đưa đôi mắt trong trẻo như mặt nước mùa thu, lắc đầu thêm vài cái để má Dung chịu nghe mình.
Má Dung luôn bị vẻ mặt trẻ con của cô làm cho xiêu lòng, bà thở nhẹ ra một tiếng: “Được rồi! Vậy để tôi về làm cho cô một tô cháo khác!”
Thấy má Dung đứng dậy, Hàn Tuệ Mẫn trẻ con níu lấy tay bà, cô ngập ngừng: “Má Dung… Cho con xuất viện được không?”
Má Dung nhướng mày, vỗ vỗ lên bàn tay trắng trẻo của cô: “Không được! Bác sĩ nói phải để cô ở lại để theo dõi!”
Hàn Tuệ Mẫn lắc đầu, cô lấy tay của má Dung đặt lên trán mình: “Con khỏe lắm rồi! Không còn nóng nữa!”
Má Dung nhẹ nhàng rút tay lại, bà từ tốn: “Thiếu gia dặn không được để cô xuất viện!”
“Bá Nam!” Hàn Tuệ Mẫn hơi ngẩn người.
Má Dung nhàn nhạt gật đầu: “Phải! Cháo đó cũng do đích thân thiếu gia nấu cho cô đó… Cho nên cô đừng bướng nữa! Hãy nghe lời cậu ấy!”
Hàn Tuệ Mẫn buông tay má Dung, cô trầm mặc nhìn về phía tô cháo: “Là anh ta nấu!?”
“Được rồi! Cô ngồi đợi một lúc, tôi về nấu cháo khác cho cô!” Nói rồi bà xoay người bước ra ngoài.
“Má Dung!”
Hàn Tuệ Mẫn ngập ngừng: “Cứ để con… ăn tô cháo này cũng được!” Càng về sau giọng nói của cô càng nhỏ dần sau đó im bặt.
Má Dung quay người nhìn cô, bà hơi ngẩn người nhưng cuối cùng cũng nở một nụ cười hiền từ.
—————————————-
“Thẩm Bá Nam! Tên súc sinh không bằng cầm thú!” Giọng nói căm phẫn đến tột cùng của một người đàn ông có hàng nghìn vết roi đang rỉ máu trên khắp cơ thể.
Thẩm Bá Nam thong thả ngồi trên chiếc ghế trung tâm của căn phòng, dọc thẳng hai bên cửa có vài người đàn ông mặc áo đen với khuôn mặt điềm tĩnh.
Thẩm Bá Nam nheo mắt nhìn người đàn ông đang lăn lộn trên đất vì những vết roi đau đến tận xương tủy.
Người đàn ông đau đớn nhưng tay vẫn siết chặt, ông nghiến chặt răng: “Rồi sẽ có một ngày… Con gái tao sẽ giết chết mày!”
Thẩm Bá Nam đưa tay lên, ra hiệu cho tên vệ sĩ ngừng tay.
Thấy bàn tay của anh phất lên, tên vệ sĩ vội vàng lui về phía sau một bước, đứng nghiêm chỉnh vào hàng ngũ.
Thẩm Bá Nam dù bị chửi rủa nhưng vẫn nhếch miệng cười: “Hà Ngọc Đình?” Nói rồi anh sải bước về phía người đàn ông đang nằm trên sàn.
Khi đến gần, Thẩm Bá Nam từ từ ngồi xuống, anh hung hăng kéo khuôn mặt đầy máu của người đàn ông lại sát mặt mình, anh trừng mắt, gằn từng chữ một: “Hà Chí Dũng! Ông nghe cho rõ đây! Tôi sẽ khiến cả Hà gia nhà ông muốn sống cũng không được… Muốn chết cũng không xong! Tất cả những gì ông đã làm với Thẩm gia tôi sẽ giày vò lên đứa con gái yêu quý của ông!”
Nói rồi, Thẩm Bá Nam đẩy mạnh người ông Hà xuống đất, anh bật cười haha nhưng điệu cười vô cùng lạnh lẽo khiến người ta phải khiếp sợ.
Ông Hà vừa đau đớn vừa gào thét chửi rủa Thẩm Bá Nam, nhưng mỗi câu chửi của ông đều bị tên vệ sĩ đánh đập rất dã man. Được một lúc, ông không chịu nổi nên đã bất tỉnh.
“Nhị ca! Ông ta ngất rồi!”
“Lôi ông ta vào trong! Số người còn lại theo tôi!”
Nói rồi anh cùng những tên vệ sĩ còn lại đi đến cảng biển.
Do hoạt động để tránh cảnh sát, Thẩm Bá Nam cùng đám người của mình lái xe tới sát cửa cánh rừng phía Bắc rồi cùng nhau di chuyện ra biển theo con đường rừng rậm.
Mặc dù trong rừng rậm rất âm u, tối tăm nhưng Thẩm Bá Nam và đám người của mình vẫn di chuyển rất dễ dàng như vốn dĩ rất quen thuộc với những loại đường thế này.
—————————————-
Má Dung chỉ bên cạnh Hàn Tuệ Mẫn một lúc, sau đó bà phải ra về để tiếp tục các công việc đang dở dang ở nhà. Hàn Tuệ Mẫn sau khi ăn xong liền có nhu cầu đi giải quyết, cô hoang mang nhìn về phía hành lang bệnh viện: “Sao lại đúng lúc này chứ!”
Hàn Tuệ Mẫn nghe nói tất cả bệnh viện trên đời này đều có ma, mà lúc này cô rất muốn đi giải quyết nhưng lại không có ai bên cạnh, cô thật sự không dám đi.
Nhưng càng lúc cô lại càng không chịu nổi, cô ngồi bó gối, lưng tựa vào giường, hai tay nắm chặt vào nhau: “Sao má Dung lại lâu vậy chứ!?”
Đắn đo một lúc, Hàn Tuệ Mẫn quyết định tự đi. Cô nhanh chân bước xuống giường rồi chạy ra ngoài. Do cô ở lầu hai còn phòng vệ sinh lại dưới lầu một, cô chỉ có thể đi bằng đường cầu thang.
“Được rồi Tuệ Mẫn! Đây có phải lần đầu ở bệnh viện đâu mà phải sợ chứ!” Hàn Tuệ Mẫn hít một hơi thật sâu, tự trấn an mình rồi thong thả bước xuống cầu thang.
Hàn Tuệ Mẫn mới bước xuống được hai bậc cầu thang liền có cảm giác ai đó ở phía sau mình, cô đã cảm nhận được từ lúc bước ra khỏi phòng nhưng khi quay đầu lại thì không nhìn thấy ai. Cô sợ hãi chạy thật nhanh về phía phòng vệ sinh vì cô biết chỉ cần cô tới được đó cô có thể sẽ an toàn.
Hàn Tuệ Mẫn vừa cố gắng chạy nhanh thì bàn chân lại đau nhói, cô chau mày nhìn xuống bàn chân đã được băng bó của mình. Nhưng tiếng bước chân càng lúc càng gần, cô sợ hãi gắng gượng chạy thật nhanh về phía phòng vệ sinh.
Cô càng chạy nhanh thì tiếng bước chân của người phía sau lại càng nhanh hơn. Khi đến phòng vệ sinh nữ, cô hoảng sợ đóng mạnh cửa, do phải dùng sức để chạy, hơi thở cô càng trở nên gấp gáp, trán cô đã toát đầy mồ hôi.
Hàn Tuệ Mẫn đứng quay người để chắn cánh cửa, do dãy phòng vệ sinh không một bóng người nên mọi thứ đều trở nên tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức cô có thể nghe thấy tiếng bước chân chạy theo mình vừa dừng lại ở bên ngoài.
Cơn đau chân nhanh chóng tái phát, nó như hàng ngàn mũi kim đâm vào chân cô nhưng cô không dám ngồi, chỉ sợ nếu mình ngồi người đó lại đột nhiên đẩy cửa vào, cô hoàn toàn không có sức chống cự.
Suy nghĩ một lúc, cô từ từ chuyển người ngồi xuống bồn vệ sinh, cô vẫn giải quyết công việc của mình nhưng chân còn lại cô dùng sức đạp lên cánh cửa.
Ngồi bên trong một lúc, cô bỗng nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần về vị trí của mình rồi dừng ngay trước cửa phòng. Cô cắn răng dùng sức về chân mình để giữ chặt cánh cửa. Nhưng đột nhiên cô cảm giác xung quanh đều quay cuồng, cả cơ thể không còn sức lực, mọi vật trước mắt tối dần rồi chìm hẳn trong bóng đêm.
Thấy bên trong im lặng một lúc lâu, người đàn ông đó dùng chân đạp thật mạnh mấy cái về phía chốt cửa, rất nhanh chóng chốt cửa không chịu nổi mà bung ra khỏi chốt, khiến cánh cửa từ từ mở ra. Thấy Hàn Tuệ Mẫn đã ngất xỉu, anh đưa tay giữ thiết bị đang gắn trên tai: “Cô ấy ngất rồi!”
“Anh mau đưa cô ấy đi!” Tiếng nói trong trẻo cũng không thiếu phần mạnh mẽ của thiếu nữ bên đầu dây.
Nghe được lệnh, anh ta cúi người vác Hàn Tuệ Mẫn trên vai rồi sải bước nhanh ra ngoài. Anh đưa tay giữ lấy thiết bị trên tai, môi mấp máy định nói điều gì đó nhưng lại thôi.
—————————————-
Sau hai tiếng vượt khỏi cánh rừng, bọn người Thẩm Bá Nam nhanh chóng ra tới cửa biển. Anh cầm ống nhòm về phía xa, nơi số hàng Odessa sắp cập bến.
Anh chậm rãi quan sát một lúc rồi quay sang hỏi tên vệ sĩ bên cạnh: “Bên lão Tam sao rồi?”
“Vẫn chưa thấy động tĩnh gì!”
Thẩm Bá Nam nheo mắt suy nghĩ một lúc rồi hỏi thêm: “Bên Hắc Lang thì sao?”
“Trần An vừa báo Đường Trọng Huy đang trên đường tới đây!”
Thẩm Bá Nam trầm mặc suy nghĩ một lúc rồi gọi đám người của mình đi về phía càng biển. Từ chỗ anh đang đứng ra tới cảng biển mất hơn mười lăm phút do phải cẩn trọng với sự chú ý của cảnh sát. Anh dẫn đầu đoàn người Đại Ưng, sau khi quan sát xung quanh không thấy mối đe dọa nào anh nhanh chân chạy đến khu vực để số hàng Odessa.
“Đoàng.”
Một phát súng từ cánh rừng phía Tây, nhanh như chớp lao thẳng về phía thùng hàng.
Trần Cảnh hoảng loạn hét lớn: “Nhị ca!” Nói rồi anh nhanh chân chạy tới chắn phía trước Thẩm Bá Nam.
Với Thẩm Bá Nam việc đối diện với những phát súng tử thần này đã vô cùng quen thuộc, anh nhướng mày đưa đôi mắt sâu không đáy nhìn về phía Tây, anh nhẹ nhàng nói: “Đã đến đây rồi… Lại còn giả ma giả quỷ!?”
Từng tiếng từng tiếng vỗ tay vang lên trong bóng tối, hòa vào đó là tiếng cười mỉa mai: “Hay! Không hổ danh là cánh tay đắc lực của Đại Ưng. Tôi còn nghĩ phi vụ lần này sẽ giao cho Cố Thiên Kỳ…” Nói đến đây giọng nói người đàn ông trở nên nham hiểm: “Còn Thẩm Bá Nam anh… Phải lo chăm sóc cô vợ bé bỏng của mình chứ!?”
Thẩm Bá Nam hơi sững người nhưng vẫn lấy lại vẻ bình tĩnh, anh nói: “Vợ tôi! Đương nhiên tôi sẽ chăm sóc thật tốt cho cô ấy… Còn anh nên chăm sóc tốt cho bản thân mình… Đừng làm chuyện gì ngu ngốc!” Càng về sau giọng nói của anh càng trở nên lạnh lẽo.
Người đàn ông trầm lặng đưa đôi mắt căm thù nhìn Thẩm Bá Nam: “Để xem anh đắc ý được bao lâu!”
Trần Cảnh bước lên một bước, nhỏ giọng nói với Thẩm Bá Nam: “Nhị ca! Trần An vừa nhận được cuộc gọi từ má Dung… Thiếu phu nhân đã mất tích!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!