DUY CHỈ CÓ EM - Chương 3: DI NGÔN CỦA THỦY Y NHÃ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
89


DUY CHỈ CÓ EM


Chương 3: DI NGÔN CỦA THỦY Y NHÃ


Chương 3: DI NGÔN CỦA THỦY Y NHÃ

Sau khi mẹ mất một người chị gái hiên ngang cùng với người mẹ kế dọn đến ngôi nhà đầy kỉ niệm yêu thương của ba mẹ và tôi lúc trước. Họ chiếm lấy hết sự yêu thương của ba,quý mến của người làm trong nhà dành cho tôi,ngay cả đôi bàn tay rộng lớn của ba chỉ dang rộng ôm mình cũng đã không còn,tất cả đều mất không còn một cái gì . Đến khi mười một tuổi,ba bắt đầu lạnh nhạt với tôi,mỗi khi tôi muốn ông ôm ,ông sẽ không ngần ngại mà quát mắng “con chỉ biết nhõng nhẻo vậy thôi sao,học tập chị con đi”,vòng tay đó từ khi nào đã thuộc về người khác. Suốt mười năm chung sống,mọi yêu thương đều đổ dồn về hai mẹ con họ,còn tôi chỉ có sự lạc lõng,hằng đêm ôm ảnh của mẹ ,nghẹn ngào khóc không thành tiếng,nhưng cho dù tôi có uất ức,ghen tị thế nào thì cũng đều trở nên vô dụng,tất cả đều đã bị người chị này của tôi đánh lừa,mà thứ tôi đổi lại được là những trận mắng hay là những đòn roi của ba,không thì là ánh mắt dè bễu,sỉ nhục của mọi người xung quanh.

Chị ta “tốt bụng” ” ôn nhu” là như thế,nhưng đầu óc lúc nào cũng đầy tính kế,luôn tìm cách để đưa tôi ra khỏi căn nhà này,càng xa ba càng tốt. Suốt mười năm chung sống,chị ta diễn không biết bao nhiêu vở kịch xứng để đoạt giải oscar để lấy sự thương cảm của mọi người xung quanh,nhưng nói tóm lại người sai vẫn là tôi,mà người luôn sai vẫn chỉ có cái tên Thủy Y Nhã. Cho dù tôi có kiên trì giải thích,chứng minh thì họ thế nào cũng không tin tôi,họ nói tôi độc ác,giả dối,họ luôn bảo vệ cho chị ta. Cứ dần như thế,tôi bắt đầu thay đổi.

Tôi cảm nhận được bản thân mình trước kia đã không còn,tôi trở nên cáu gắt,quát mắng người làm,bạn bè bên cạnh. Cứ thế dần dần mọi người bên cạnh đã không còn,họ cứ lặng lẽ đi theo người chị gái” tốt bụng” kia của tôi. tôi cứ lớn lên với sự dè bĩu,cái nhìn rẻ rúng,khinh bỉ của mọi người. Nhưng không sao,tôi mệt mỏi rồi.

Tôi cứ lớn lên như vậy đấy,cho đến năm mười chín tuổi,trái tim của thiếu nữ mới lớn bắt gặp được ánh mắt ấm áp như tia nắng mặt trời lại có chút băng lãnh của chàng trai . Không biết là cố ý hay vô tình,Tôi dần mù quáng lao đầu theo tiếng gọi con tim.

Nhưng sau thời gian dài,tôi biết rằng tất cả đã hết khi thấy cái ánh mắt ấm áp năm nào đã thay bằng ánh mắt xem thường và hờ hững. tôi cứ ngỡ rằng tất cả đã hết ,nhưng rồi anh lại đến với tôi,hôm đó anh uống rất nhiều rượu,thì ra lúc vui La Đông Phong luôn tìm Thủy Y Nguyệt mà trò chuyện,chỉ khi nào buồn thì mới nhớ đến sự hiện diện của Thủy Y Nhã. Tôi không biết từ khi nào đã biến thành cái bóng đi theo sau La Đông Phong

Sau đó trong phút say,anh nói rằng muốn bên cạnh tôi,lúc này tôi chợt nhận ra tình yêu đâu phải nói dứt là dứt,lúc tôi hạ quyết tâm từ bỏ La Đông Phong nhất,anh lại đến gặp tôi gieo yêu thương,Tôi ngu ngốc cũng được,tôi muốn nghe theo con tim một lần nữa, vì vậy mà tôi tiếp tục mù quáng theo người đàn ông tồi tệ này,cho dù biết rằng mình chỉ là kẻ thay thế,tôi cứ ngây thơ suy nghĩ rằng nếu mình có thể hy sinh ở bên cạnh hắn,mọi chuyện sẽ qua,và hình bóng của người chị gái đầy ngoan hiền trong lòng anh ta sẽ được thay thế bằng Thủy Y Nhã,chỉ là điều đó không bao giờ có thể xảy ra.

Suốt ba năm trời tôi sống với thân phận bạn gái của La Đông Phong,chỉ có thể ngu ngốc chờ đợi ngày sinh nhật lần thứ hai mươi hai sẽ cùng người mình yêu kết hôn,cứ vô vọng chờ đợi lời cầu hôn của anh,chỉ là tất cả điều đó đều không xảy ra.

Không biết từ khi nào người chị của tôi đã chú ý đến gia sản cùng thân phận của La Đông Phong,chị ta dịu dàng,ấm áp ở bên cạnh anh .

Cho đến một ngày,Là Đông Phong ở trước mặt mọi người,chính miệng mình buông những lời tàn nhẫn với Thủy Y Nhã” tôi không hề yêu cô,mọi thứ tôi làm chỉ là dùng để thử thách tình yêu của Y Nguyệt thôi,tất cả cô làm đối với tôi đều giẻ rách ,chỉ có cô là kẻ điên mãi bám theo thứ tình yêu không bao giờ tồn tại,có trách thì trách cô quá mù quáng,đừng trách tôi”

Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, La Đông Phong thu lại hoàn toàn vẻ khinh thường,thay vào đó là sự ôn nhu,dịu dàng với người con gái kia” làm vợ anh nhé Thủy Y Nguyệt”

Đến bây giờ thì tôi mới biết mình lún sâu vào vũng bùn đó như thế nào. Nhìn những người hoan hô chúc mừng họ mà tôi như phát điên nhưng chỉ có thể lặng yên câm nín. tôi không thể tiếp tục ở đây được nữa,tôi muốn về nhà.

Lời nói của anh ấy cứ vang vọng trong đầu tôi,tôi chẳng thèm quan tâm xem hôm nay là sinh nhật của chính mình. Đáng lẽ tôi phải nhận được nhiều điều tốt đẹp hơn ở cái tuổi hai mươi hai. Vậy mà ông trời lại đối xử với tôi như vậy.

La Đông Phong,tạm biệt. Nếu có kiếp sau tôi cũng không muốn yêu anh. Mẹ, con đến với người đây.

Thủy Y Nhã.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN