Thương Nhân Ma Giới
Chương 2: Cây thần tài
Câu chuyện xảy ra cách đây đã vài ba năm tại một xã nhỏ thuộc tỉnh Đồng Nai. Nhân vật chính là Lan, một cô nữ sinh cấp ba bình thường như bao nhiêu người khác. Gia đình Lan là một gia đình thuần nông, nguồn thu nhập chính đều phụ thuộc cả vào vườn trái cây đã vài chục năm tuổi. Vụ nào được mùa thì cũng gọi là có của ăn của để. Vụ nào mất mùa thì cả nhà cũng phải chi tiêu chắt bóp cho đến tận mùa sau. Bởi vậy dù không thuộc diện kinh tế khó khăn nhưng gia đình Lan cũng chẳng phải hạng khá giả gì. Ấy thế mà Lan lại có một tật xấu đó là rất hay đua đòi. Có lẽ bởi vì Lan là con một nên từ bé cô đã được bố mẹ hết mực chiều chuộng, hễ cô đòi hỏi điều gì là bố mẹ cô đều cố gắng đáp ứng hết mức có thể. Cũng chính vì vậy Lan càng ngày càng đua đòi khiến bố mẹ mình chịu thêm không ít vất vả.
Chuyện cũng không có gì đặc biệt cho đến một hôm Lan đi học về với vẻ mặt vô cùng tức tối. Thấy vậy, bà Hoa mẹ của Lan mới hỏi:
– Có chuyện gì mà vừa về đến nhà đã mặt mày cau có vậy con?
– Con không đi học nữa đâu. – Lan bực bội đáp.
Nghe Lan vừa mở miệng đã đòi bỏ học bà Hoa liền cuống cả lên vội vàng hỏi:
– Mà làm sao? Có chuyện gì nói cho mẹ nghe xem nào. Sao tự nhiên lại đòi nghỉ học hả con?
– Còn làm sao nữa. Đám bạn con giờ đứa nào cũng xài iphone hết rồi chỉ có con là vẫn còn xài cái điện thoại cục gạch cổ lỗ sĩ này. Con đã nói với mẹ bao nhiêu lần rồi mà mẹ vẫn không chịu mua điện thoại mới cho con. Đi học mà thua bạn thua bè xấu hổ lắm con không đi nữa đâu. – Nói rồi Lan liền rút cái điện thoại nokia 1280 ra vứt luôn xuống đất.
Thấy thế bà Hoa cũng không tức giận chỉ ngán ngẩm thở dài, cúi xuống nhặt cái điện thoại dưới đất lên rồi mới nhẹ giọng nói:
– Mẹ có nói là không mua cho con đâu. Con chịu khó đợi vài tháng nữa đến mùa thu hoạch rồi mẹ mua cho chứ bây giờ trong nhà cũng không còn dư nhiều tiền như vậy.
– Lại đợi. Lúc nào cũng đợi. Con không cần biết. Mẹ muốn làm sao thì làm. Bao giờ mẹ mua iphone cho con thì con đi học còn không thì con nghỉ học luôn chứ đi học để mấy đứa nó chọc ghẹo thì đi làm gì.
Nói xong Lan ngúng nguẩy đi về phòng bỏ mặc bà Hoa đứng đó với vẻ mặt lo lắng không biết phải làm sao. Lúc này, một cánh tay đột nhiên vỗ nhẹ lên vai bà, bà Hoa quay đầu nhìn lại thì nhận ra là ông Nam, bố của Lan đã đứng đó từ bao giờ. Có lẽ ông cũng đã nghe hết cuộc đối thoại của hai mẹ con từ nãy đến giờ. Nhìn thấy vẻ mặt buồn bã xen lẫn lo lắng của vợ mình ông Nam cũng chỉ đành lắc đầu thở dài nói:
– Tôi đã nhiều lần nói với bà rồi. Chúng ta cứ nuông chiều nó như vậy chính là làm hại nó. Bây giờ nó càng ngày càng đua đòi như vậy làm sao chúng ta đáp ứng mãi được chứ.
– Thôi ông à. Dù sao chúng ta cũng chỉ có mỗi một đứa con gái này thôi. Để lo cho nó bằng bạn bằng bè thì tôi với ông vất vả hơn một tí cũng có sao đâu. Thôi thì để chiều nay tôi đi sang mấy nhà hàng xóm hỏi vay ít tiền mua cho nó cái điện thoại mới rồi đến vụ thu hoạch trả lại cho họ sau chứ để nó như vậy tôi lo lắm ông ạ.
Nghe bà Hoa nói vậy ông Nam cũng chỉ thở dài, cũng không nói thêm gì nữa. Ông tuy ngoài mặt trách bà Hoa quá nuông chiều con gái nhưng trong lòng ông cũng yêu thương Lan không kém gì bà. Nhìn con gái mình thua bạn kém bè trong lòng ông Nam cũng cảm thấy áy náy không yên. Thế nên dù biết rằng quá chiều chuộng thì sẽ làm hư con gái nhưng hai vợ chồng ông từ trước đến nay vẫn chưa từng từ chối đòi hỏi của Lan bao giờ.
Chiều hôm đó, bà Hoa đi khắp các nhà trong xóm hỏi vay tiền thế nhưng mọi chuyện xảy ra không được thuận lợi như bà dự liệu. Cũng bởi vụ trước mất mùa nên không riêng gì nhà bà Hoa mà những nhà khác trong xã cũng đều trong tình trạng khó khăn về kinh tế. Vì thế dù cho bà Hoa cố gắng chạy đông chạy tây vẫn không thể xoay đủ số tiền để mua điện thoại mới cho Lan. Mãi đến khi trời chạng vạng tối bà Hoa mới trở về nhà, dù bà đã cố gắng vay mượn hết sức có thể nhưng cộng cả với số tiền bà dành dụm cũng chỉ mới được khoảng một phần ba số tiền cần có. Đang lo lắng không biết phải nói sao với con gái thì bà Hoa bỗng nhìn thấy trước nhà có một người đàn ông lạ mặt đang đứng. Vừa nhìn bà Hoa liền biết ông ta không phải là người vùng này, đây là một người khoảng chừng ba mươi bốn mươi tuổi, đầu tóc bù xù, khuôn mặt có chút quái dị với cái mũi khoằm khoằm và đôi mắt mờ đục như mắt cá chết. Trên người ông ta mặc một bộ quần áo thoạt nhìn có vẻ nhếch nhác. Thấy lạ bà Hoa lên tiếng hỏi:
– Ông là ai? Đứng ở đây có việc gì không?
Nghe bà Hoa hỏi, ông ta dùng đôi mắt mờ đục nhìn bà một hồi rồi đáp:
– Tôi chỉ là một người bán hàng rong. Tôi đến đây tìm bà.
– Tìm tôi? Hình như tôi không quen ông, ông tìm tôi làm gì? – Bà Hoa nghi ngờ hỏi.
Ông ta lại nói:
– Bà đang cần rất nhiều tiền đúng không. Tôi mang đến cho bà một thứ, có nó từ nay về sau nhà bà sẽ không còn phải lo nghĩ gì đến chuyện tiền bạc nữa.
Nói rồi, không để cho bà Hoa kịp nghi ngờ ông ta lấy từ túi áo ra một vật nhỏ đưa đến trước mặt bà Hoa. Bà Hoa nheo mắt nhìn vật trên tay người đàn ông kỳ lạ. Nó nhìn giống như một cái hạt cây, chỉ to bằng đầu ngón tay út, bên trên tỏa ra một màu vàng lấp lánh nhìn qua hết sức bắt mắt. Đưa tay nhận lấy cái hạt cây màu vàng, bà Hoa nhìn tới nhìn lui một hồi rồi tò mò hỏi:
– Đây là cái gì?
– Hạt giống cây thần tài. – Người đàn ông kỳ lạ trả lời bằng một giọng khàn khàn.
– Cây thần tài? – Bà Hoa nghi hoặc hỏi lại.
– Bà mang cái hạt này gieo xuống đất sau đó hằng ngày dùng máu động vật để tưới cho nó. Đợi đến khi nó lớn bà sẽ có rất rất nhiều tiền.
Nghe câu trả lời hết sức khó tin của ông ta. Bà Hoa lại hỏi tiếp:
– Vậy là ông muốn bán cái này cho tôi đó hả?
Như hiểu được trong lòng bà Hoa đang nghi ngại điều gì, ông ta nhẹ nhàng cười để lộ ra hàm răng hơi ố vàng rồi bình thản đáp:
– Tôi biết những gì tôi nói rất khó tin, nhưng bà cứ yên tâm nhận lấy nó đi, tôi sẽ không lấy của bà một đồng nào cả. Đợi đến khi nào bà được như ý nguyện tôi sẽ lại tìm đến bà để lấy thứ mà tôi cần.
Nghe ông ta trả lời như vậy bà Hoa lưỡng lự giây lát rồi quyết định sẽ nhận lấy cái hạt cây bằng vàng này. Trong lòng bà thầm nghĩ thử một lần cũng chẳng mất mát gì, nếu ông ta nói thật thì tốt còn không thì cũng chẳng sao. Bà Hoa ngẩng đầu lên định hỏi thêm vài điều về cái cây thì thấy ông ta đã quay lưng rời đi được một đoạn. Rồi như chợt nhớ ra điều gì, ông ta ngoảnh đầu lại nói với bà Hoa:
– À phải rồi. Có một chuyện tôi phải nhắc bà. Nhớ kỹ, chỉ được nhặt lá rụng dưới gốc cây. Tuyệt đối không được hái lá chưa rụng.
Nói xong ông ta lại vội vã quay đầu rời đi sau đó mất hút bên trong một con hẻm nhỏ. Bà Hoa vẫn đứng đó, nghi hoặc nhìn theo bóng lưng của người đàn ông kỳ lạ đến khi ông ta hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt mới chép miệng cảm thán:
– Thật là một người kỳ lạ.
Sáng hôm sau, mặc cho bố mẹ Lan khuyên bảo hết nước hết cái, cô vẫn kiên quyết không chịu đi học. Sau mấy tiếng đồng hồ năn nỉ có, dọa nát cũng có nhưng vẫn không thể làm Lan thay đổi ý định, ông Nam cũng chỉ bực bội bỏ ra sau vườn chăm bón cho mấy cái cây vừa mới ra quả. Về phần bà Hoa, vẫn như mọi buổi sáng khác bà đi ra chợ mua đồ ăn cho cả gia đình. Chỉ khác là hôm nay bà đi khắp các hàng thịt trong chợ để hỏi mua máu gà, máu heo, máu bò… Nhiều người thấy lạ liền hỏi bà mua làm gì mà nhiều dữ vậy. Bà chỉ đáp qua loa rằng mua về làm tiết canh rồi vội vã rời đi. Vất vả cả buổi sáng cuối cùng bà Hoa trở về nhà với hai cái can lớn chứa đầy máu.
Chiều hôm đó, bà Hoa xách một can máu ra sau vườn, tìm một khoảng đất trống ngay giữa trung tâm sau đó đào một cái hố nhỏ rồi bỏ cái hạt giống mà người đàn ông kỳ lạ đã đưa cho bà ngày hôm qua xuống. Lấp đất xong, bà Hoa mở nắp can máu, đổ lên chỗ đất vừa chôn hạt giống chừng nửa can mới dừng lại.
– Grừ… gâu…gâu…
Tiếng chó sủa đột nhiên vang lên sau lưng làm cho bà Hoa giật nảy mình. Bà quay đầu nhìn lại thì hóa ra là con Mực. Mực là tên con chó được gia đình bà nuôi đã ba bốn năm nay, bởi vì nó có bộ lông đen tuyền nên nhà bà gọi nó là Mực, con Mực là một con chó cực kỳ thông minh và trung thành, bình thường nó rất nghe lời chủ nhưng chẳng hiểu sao tự nhiên hôm nay không có việc gì lại sủa lên inh ỏi như vậy.
– Mực. Sủa gì mà sủa. Đi vào nhà đi. – Bà Hoa nhẹ giọng nói với con chó.
Con Mực như nghe hiểu những lời bà Hoa nói, nó không sủa nữa nhưng vẫn đứng phía sau bà Hoa, mắt nhìn chằm chằm vào chỗ đất bà vừa chôn hạt giống với ánh mắt dữ tợn, trong miệng không ngừng phát ra tiếng gầm gừ. Bà Hoa đứng nhìn chỗ đất đó một hồi lâu bà rồi mới thở dài, thất thểu dắt theo con Mực trở vào nhà. Trong lòng bà Hoa vẫn đang tự hỏi tại sao mình lại tin và làm theo những lời nói hoang đường của người đàn ông kia. Có lẽ cũng chỉ vì thương con, chỉ vì không còn cách nào giải quyết khó khăn trước mắt nên bà cũng đành mù quáng thử mọi phương pháp có thể. Người ta có câu có bệnh thì vái tứ phương đúng thật là chẳng sai. Chỉ có điều bà Lan không biết được rằng, những việc bà làm hôm nay trong tương lai không xa sẽ mang đến tai ương ngập đầu cho chính gia đình bà.
Buổi sáng hôm sau, khi bà Hoa đang chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà thì thấy ông Nam mang theo vẻ mặt kinh hãi từ ngoài cửa chạy vào. Ông vừa thở dốc vừa lắp bắp nói:
– Bà…mau ra sau vườn mà xem…trong vườn nhà ta có cái cây lạ lắm.
Nghe ông Nam nói vậy, bà Hoa liền hiểu ngay là chuyện gì. Cũng không nói thêm gì mà vội vàng chạy ra sau vườn. Lan thấy vậy cũng vội vàng chạy theo hai người. Khi cả ba chạy đến giữa vườn cây, đập vào mắt họ là một cái cây nhỏ chỉ cao hơn đầu gối, nhưng điều khiến cho người ta kinh ngạc là trên cây mọc đầy những cái lá lấp lánh ánh vàng.
Ngơ ngác nhìn cái cây một hồi lâu, bà Hoa kinh ngạc thốt lên:
– Là thật, Những điều ông ta nói là thật.
Nghe bà Hoa vậy, ông Nam liền tò mò hỏi:
– Bà nói vậy là sao? Bà biết cái cây này à?
Bà Hoa cũng không hề giấu diếm, từ từ đem chuyện gặp gỡ người đàn ông kỳ lạ cùng với cái hạt giống cây thần tài kể lại cho hai bố con Lan. Ban đầu hai người cũng cảm thấy khó tin, nhưng sự thật là cái cây kia rành rành trước mắt khiến cho họ không tin cũng không được.
Kể từ hôm đó, chuyện về cái cây thần tài trở thành bí mật lớn trong nhà Lan. Vì lo sợ người ngoài đi vào vườn vô tình phát hiện được bí mật này, ông Nam đã dựng một hàng rào kiên cố xung quanh vườn cây. Về phần bà Hoa, mỗi ngày bà đều chạy hết chợ gần chợ xa để thu gom máu động vật, bà không dám mua máu mãi ở một nợ vì sợ rằng lâu ngày người ta sẽ sinh nghi. Bà cũng đã từng nhặt mấy cái lá rụng mang ra tiệm vàng hỏi, sau một hồi kiểm tra kĩ lưỡng, chủ tiệm xác nhận cái lá này làm bằng vàng thật, ông ta còn nói thêm rằng tuy đã thấy không ít vàng được chế tác thành hình chiếc lá nhưng tinh xảo và giống thật như cái lá này thì lần đầu tiên ông ta nhìn thấy, nếu bà Hoa muốn bán ông sẵn sàng thu mua với giá cao. Nghe được những điều này, chút lo lắng cuối cùng trong lòng bà Hòa liền được giải tỏa, cũng đồng ý bán luôn cho ông ta mấy cái lá đó. Lại nói về Lan, từ ngày thấy được cái cây kia, cô cuối cùng đã chịu đi học lại. Thế nhưng mỗi ngày cô đều ra vườn mấy lần để xem có cái lá nào rụng không. Khiến cho Lan thất vọng là cái cây thần tài này mặc dù lớn rất nhanh, chỉ mới nửa tháng mà đã cao quá đầu người, cành lá rậm rạp nhưng lá rụng lại chỉ lác đác được vài ba cái. Theo như Lan tính toán thì với tốc độ này chắc cũng phải cả tháng nữa cô mới đủ tiền để mua cái điện thoại mà cô ao ước.
Thật không may, những ngày tháng kiên nhẫn chờ đợi của Lan chỉ kéo dài được một tuần. Trong một lần bị bạn bè khoe mẽ trêu chọc, Lan không nhịn được đã lén bố mẹ hái lá trên cây thần tài xuống mang đi bán để có đủ số tiền mua điện thoại mới. Buổi chiều hôm đó, thấy Lan trở về nhà với cái điện thoại mới, bố mẹ cô vội vàng tra hỏi xem cô từ đâu mà có. Sau một hồi quanh co cuối cùng Lan cũng phải thú nhận rằng mình đã hái những cái là còn trên cây mang đi bán lấy tiền. Nghe Lan nói ra sự thật, việc đầu tiên bố mẹ cô làm là chạy ra sau vườn xem cái cây thần tài có bị sao không, khi họ đến nơi thì thấy ước chừng một phần ba số lá trên cây đã bị hái mất. Nhớ đến những lời dặn dò của người đàn ông kỳ lạ kia, bố mẹ Lan liền nổi giận mắng cho cô một trận té tát. Bọn họ đều lo sợ rằng hái lá như vậy sẽ làm cái cây bị chết. Nếu chuyện đó xảy ra cũng đồng nghĩa với việc bọn họ mất đi một mỏ vàng vô tận, gia đình họ sẽ lại một lần nữa trở về những ngày tháng vất vả trước đây.
Đêm ấy, ông Nam bà Hoa trằn trọc mãi không ngủ được. Khi họ đang đắm chìm trong những suy nghĩ miên man về cái cây thần tài thì bị một loạt tiếng sủa đinh tai kéo họ về với thực tại.
– Sao bỗng nhiên con Mực sủa giữ vậy. Ông ra xem xem có chuyện gì không. – Bà Hoa quay sang nói với ông Nam đang nằm bên cạnh.
Ông Nam chép miệng, trên mặt hiện lên vẻ khó chịu vì bị phá giấc ngủ. Ông vừa ngồi dậy định đi ra ngoài xem thế nào thì tiếng sủa đột nhiên im bặt. Đợi một lúc không thấy động tĩnh gì nữa ông Nam lại đặt lưng xuống giường, nhỏ giọng nói:
– Thôi ngủ đi. Chắc lại thằng cha say rượu nào đó đi ngang nên nó sủa chứ gì.
Bà Hoa nghe vậy cũng yên tâm ngủ tiếp. Vùng này trước nay cũng rất yên bình, trong xã đa phần là hàng xóm láng giềng quen thân nhau từ lâu đời nên cũng hiếm khi xảy ra chuyện trộm cắp. Một đêm dài cứ thế trôi qua. Cũng không phát sinh thêm sự tình gì đặc biệt.
Hôm sau, trời còn mờ hơi sương thì hai vợ chồng ông Nam bà Hoa đã rủ nhau ra sau vườn kiểm tra cái cây thần tài. Khiến cho họ bất ngờ chính là cái cây chẳng những không bị gì mà những chỗ bị Lan hái mất lá hôm qua đều đã mọc lại, thậm chí còn mọc nhiều hơn trước đây. Điều này khiến cho họ vô cùng vui mừng. Nhưng khi lo lắng đè nặng trong lòng họ vừa được gỡ xuống thì chợt nghe tiếng Lan từ trong nhà gọi vọng ra.
– Bố ơi, mẹ ơi. Con Mực đâu mất rồi.
Nghe thế hai vợ chồng lại chạy vội vào nhà. Khi họ đến nơi thì thấy ở chỗ họ xích con Mực tối hôm qua chỉ còn lại một nửa đoạn xích nối với cột nhà, về phần con Mực thì chẳng thấy đâu nữa. Lại nói về con Mực, kể cũng lạ, từ ngày ngày bà Hoa trồng cái cây thần tài kia, mỗi lần bà mang máu ra sau vườn tưới cho nó thì con mực đều đi theo rồi sủa lên inh ỏi, đuổi mãi nó cũng không chịu đi. Thậm chí có lần bà Hoa ra vườn còn phát hoảng lên khi thấy con Mực đang điên cuồng cắn xé gốc cây thần tài. Bà vội vàng nhặt một cành cây đập cho nó một phát. Con Mực bị đánh bất ngờ quay lại nhìn thấy là bà Hoa thì cũng chỉ rên ư ử một tiếng rồi chạy vào trong nhà. Thế là từ hôm đó trở đi, con Mực thường xuyên bị xích ở trước nhà, không được thả tự do như trước nữa.
Ngày hôm đó, vợ chồng ông Nam bà Hoa đã đi qua mấy nhà hàng xóm hỏi thăm nhưng chẳng có ai nhìn thấy con Mực cả, mãi đến tối cũng chẳng thấy nó trở về. Bọn họ đều đinh ninh cho rằng tối hôm qua nó đã bị bọn trộm chó bắt đi mất. Trong lòng ông Nam có chút hối hận vì hôm trước khi nghe tiếng sủa đã không đi ra ngoài kiểm tra. Mất đi con Mực đối với gia đình ông Nam cũng là một sự mất mát lớn. Tuy dạo gần đây nó hay có biểu hiện kỳ lạ nhưng vẫn là một con chó hết sức trung thành lại thông minh hiếm có. Thế nhưng nỗi buồn nào rồi cũng sẽ vơi đi. Chuyện con Mực biến mất cũng dần theo năm tháng chìm vào quên lãng.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, mới đó mà đã ba năm kể từ ngày gia đình Lan có được cây thần tài. Cũng nhờ có nó mà gia đình cô từ một gia đình bình thường trở thành một trong những gia đình giàu có nhất vùng. Nhưng chuyện gì cũng có hai mặt, để che giấu bí mật về cái cây thần tài kia, gia đình cô gần như cắt đứt mọi quan hệ với hàng xóm láng giềng. Mỗi khi có người qua chơi đều bị bọn họ chặn lại từ cổng rồi kiếm cớ đuổi khéo về. Lâu dần cũng chẳng ai thèm qua lại với họ nữa. Những người trong xã đều cho rằng gia đình cô ỷ giàu mà khinh người chứ chẳng ai biết rằng họ cũng chỉ vì bất đắc dĩ mà phải làm như vậy. Gia đình Lan bây giờ tuy có nhà cao cửa rộng, nhưng lại chẳng dám mở cửa mà đón hàng xóm sang chơi, bởi họ lo sợ rằng người ra người vào thì sớm muộn bí mật về cái cây thần tài cũng sẽ bại lộ. Trong thời gian này, cuộc sống của gia đình Lan đã thay đổi rất nhiều, tuy ngoài mặt bọn họ vẫn duy trì vườn cây ăn quả, nhưng thực chất chỉ là để che chắn cho cây thần tài mà thôi. Nguồn thu chính của gia đình họ bây giờ đều phụ thuộc cả vào những cái lá bằng vàng kia. Ban đầu họ còn mang lá vàng đi khắp nơi bán. Nhưng lâu dần vì sợ bị nghi ngờ nên nhà ông Nam đã mua cả máy móc về tự nấu chảy ra để đúc thành thỏi. Ba năm trôi qua, cây thần tài cũng lớn lên khá nhiều, tuy không cao thêm bao nhiêu nhưng cành lá đã phủ rộng cả một khoảng vườn. Cũng trong thời gian này, gia đình ông Lan phát hiện ra rằng, tưới càng nhiều máu thì cây thần tài càng lớn nhanh, càng ra nhiều lá, thay lá cũng càng nhanh hơn, và dù cho họ có hái lá xuống thì ngay hôm sau nó cũng sẽ mọc lại như cũ. Thấy vậy ông Nam bà Hoa càng ngày càng không e dè gì mà hái lá còn trên cây. Những lời dặn dò của người đàn ông kỳ lạ năm xưa sớm đã bị họ lãng quên từ bao giờ.
Những ngày tháng tận hưởng vinh hoa phú quý của gia đình Lan chưa dài được bao lâu, thì tai họa đã bắt đầu ập đến. Nửa đêm hôm ấy, ông Nam thức giấc đi vệ sinh, đang trên đường quay về phòng chợt thì nghe âm thanh đổ vỡ vang lên tiếp theo đó tiếng hét thất thanh của bà Hoa:
– Aaaaaaaaaaaaaaa…. Cứu…. Cứu…!!!
Nghe được tiếng hét kinh hãi kia, ông Nam liền vội vàng chạy trở về phòng. Lan đang ngủ say cũng bị giật mình tỉnh giấc, hớt hải chạy qua phòng bố mẹ xem xảy ra chuyện gì. Đến khi ông Nam và Lan đến nơi thì chỉ thấy trong phòng trống không, cửa sổ bị mở toang ra, kính cửa cũng bị thứ gì đó đập vỡ tung tóe, mảnh kính vương vãi khắp phòng. Biết đã xảy ra chuyện chẳng lành, ông Nam vội vàng lấy điện thoại định gọi điện báo cảnh an xã. Nhưng khi tay ông vừa bấm số xong thì dường như nghĩ ra điều gì, ông lại đặt điện thoại xuống. Thấy bố không gọi điện nữa Lan vội hỏi:
– Làm sao vậy bố?
– Không được, Không thể báo công an được. Họ mà đến đây điều tra thì bí mật về cây thần tài chắc chắn sẽ lộ ra ngoài. – Ông Nam trả lời với giọng run rẩy, hiển nhiên là vẫn còn chưa thể bình tĩnh được.
Ông Nam hiểu rất rõ, nếu bí mật về cây thần tài lộ ra ngoài thì sẽ kéo đến vô số phiền phức. Chưa nói đến chuyện nhà nước sẽ không để một nguồn tài sản vô tận như vậy thuộc về sở hữu cá nhân. Chỉ riêng việc trộm cướp nghe tin mà kéo đến thôi cũng đủ cho nhà ông không có một ngày yên ổn rồi. Một cái mỏ vàng vô tận như vậy là quá đủ để khiến bất kỳ ai đỏ mắt thèm thuồng mà bất chấp tất cả. Dù là lí do gì đi nữa, một khi bí mật này lộ ra chắc chắn gia đình ông sẽ không thể giữ nổi cây thần tài. Nghe bố nói vậy Lan lại run rẩy hỏi, trên khóe mắt cô đã bắt đầu xuống hiện từng dòng nước mắt chảy dài:
– Không báo công an thì làm thế nào hả bố. Bố không định cứu mẹ hả bố.
– Cứu mẹ con thì chắc chắn phải cứu. Nhưng chuyện này tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài. Ngày mai bố sẽ tự thuê người tìm kiếm manh mối mẹ con. Nếu mẹ con bị bắt cóc thì tụi nó sớm muộn cũng sẽ chủ động tìm đến đòi tiền chuộc thôi. Gì chứ tiền thì nhà ta cũng không thiếu.
Nghe bố nói vậy Lan cũng không nói gì nữa, chỉ ôm lấy bố mà khóc thút thít. Ông Nam nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng con gái rồi nhỏ giọng an ủi:
– Không sao đâu con. Mẹ con sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Đêm đó, hai bố con Lan sau khi kiểm tra cửa nẻo cẩn thận thì trở về phòng khách ngồi đợi trời sáng. Xảy ra những chuyện vừa rồi, họ muốn ngủ cũng không cách nào ngủ nổi.
Trời vừa sáng, ông Nam đã gọi điện đi khắp các văn phòng thám tử, gọi cả cho những dân anh chị mà ông quen biết để nhờ tìm kiếm tung tích bà Lan. Thế nhưng một ngày dài trôi qua, bà Lan vẫn bặt vô âm tín. Bố con họ chờ đợi mãi cũng chẳng thấy kẻ nào gọi điện đến đòi tiền chuộc.
Màn đêm lại buông xuống, căn nhà to lớn khang trang của gia đình Lan hôm nay bỗng nhiên tĩnh mịch đến lạ thường. Sau chuyện đêm trước, hai bố con đều thống nhất là Lan sẽ chuyển qua ngủ với bố, Lan thì bởi vì sợ hãi chuyện đêm qua, còn ông Nam cũng không yên tâm để cho con gái ngủ một mình. Hai bố con cứ nằm trằn trọc mãi đến tận khuya mới bắt đầu đi vào giấc ngủ. Chợp mắt chưa được bao lâu, một âm thanh chói tai đột ngột vang lên khiến cho cả hai thức giấc. Ông Nam vội vàng ngồi bật dậy, nhìn về hướng phát ra tiếng động. Chỉ thấy cánh cửa sổ lúc sáng ông vừa mới gọi người đến sửa lại một lần nữa bị đập vỡ tan. Bên ngoài lẫn trong bóng đêm thăm thẳm kia có thể mơ hồ thấy được một thứ gì đó đang từ từ lay động. Dự cảm có chuyện chẳng lành sắp xảy ra ông Nam ngay lập tức quay lại quát to với Lan:
– Nhanh. Chạy…
– Phậpppppppp…
Ông Nam còn chưa kịp nói hết câu thì một thứ gì đó thoạt nhìn giống với rễ cây từ ngoài cửa sổ lao vút vào rồi cắm xuyên qua cổ họng ông, máu tươi từ cổ họng bị xuyên thủng bắn tung tóe lên gương mặt kinh hoảng của Lan. Ngay sau đó, không để cho cô kịp phản ứng, từ ngoài cửa sổ tiếp tục có bốn năm cái rễ cây nữa lao vào, nhanh chóng quấn chặt lấy cả người ông Nam rồi kéo ông ra ngoài cửa sổ. Mọi việc xảy ra quá đột ngột làm cho Lan chẳng kịp phản ứng gì, khi cô lấy hết can đảm chạy đến bên cửa sổ thì bên ngoài chỉ còn lại một màn đêm đen kịt. Hình ảnh ông bố bị lôi đi với khuôn mặt đau đớn và ánh mắt tuyệt vọng một lần hiện lên trong đầu Lan. Một cơn gió lạnh lẽo từ ngoài cửa sổ phả vào mặt Lan khiến cô rùng mình. Chút lý trí còn sót lại nói cho cô biết nếu đi ra ngoài kia tìm bố thì chắc chắn cô sẽ chịu chung số phận với ông mà thôi. Lan cắn chặt răng, gạt đi nước mắt trên mặt liều mạng chạy ra khỏi ngôi nhà đáng sợ này. Trong lòng cô thầm nghĩ, trước tiên phải rời khỏi nơi quỷ quái này cái đã, tiếp đến cô sẽ đi báo công an rồi muốn ra sao thì ra. Chuyện đã đến nước này thì cái cây kia đã chẳng còn quan trọng nữa rồi. Nhưng khi Lan chạy đến cổng thì mới nhận ra cổng đã bị khóa chặt, hiển nhiên là vì chuyện bà Hoa mất tích nên hôm nay ông Nam đã cẩn thận khóa kĩ mọi cửa nẻo từ sớm. Chìa khóa vẫn còn nằm trong căn phòng kia nhưng bây giờ có cho thêm mười lá gan Lan cũng chẳng dám quay lại nơi kinh khủng đó. Thoáng nhìn cánh cổng cao gần ba mét, Lan nhanh chóng đưa ra quyết định sẽ trèo ra ngoài. Mặc dù là con gái nhưng bởi từ bé lớn lên cùng với vườn trái cây nên việc leo qua cánh cổng này với Lan chỉ là chuyện nhỏ. Chưa đến mười giây Lan đã thuận lợi chạm tay vào mép trên cánh cổng. Nhưng khi cô tưởng rằng mình đã có thể thuận lợi thoát ra ngoài thì đột nhiên cảm thấy chân mình bị vật gì đó giữ lại. Ngay sau đó, một lực kéo cực mạnh kéo Lan bay ngược về phía sau rồi ngã mạnh trên mặt đất. Trong khi đầu óc Lan còn đang choáng váng thì lại có thêm vài cái rễ cây nữa từ trong bóng tối lao ra quấn chặt lấy cô.
– Cứu… Ai đó cứu với!!!
Lan dùng hết sức lực kêu cứu với hy vọng có ai đó sẽ nghe thấy, nhưng cô chỉ mới kêu được một tiếng thì cổ đã bị xiết chặt. Cả người Lan dần dần bị kéo về hướng vườn trái cây. Mặc cho Lan liều mạng giãy dụa, mười đầu ngón tay bởi vì cố sức bấu chặt trên đất mà trở nên be bét máu thịt, nhưng chút phản kháng yếu ớt này của Lan chẳng thể tạo ra khó khăn gì với những cái rễ cây to lớn kia. Giờ phút này, Lan đã biết thứ bắt đi bố mẹ và bây giờ là cô là thứ gì, chẳng có bọn bắt cóc nào cả mà chính là nó, cái cây thần tài mà ba năm nay cả nhà cô hết lòng coi trọng. Lan vẫn tiếp tục giãy dụa trong tuyệt vọng, cô dần dần bị lôi về phía khu vườn, biến mất bên trong bóng đêm sâu thẳm kia. Cả căn nhà lại một lần nữa trở về với vẻ yên tĩnh, ở đâu đó vang vọng một tiếng quạ kêu thê lương.
Những ngày sau đó, chuyện gia đình Lan biến mất vẫn chẳng một ai biết. Mãi cho đến một tuần sau, cô giáo chủ nhiệm của Lan bởi vì cô nghỉ học thời gian dài không thấy xin phép, gọi điện cho phụ huynh cũng không thấy ai bắt máy nên mới theo địa chỉ mà tìm đến nhà Lan. Thấy cổng khóa trong, gọi mãi lại không thấy ai trả lời, sợ rằng trong nhà xảy ra chuyện gì nên cô liền gọi điện báo cho công an. Khoảng chừng nửa tiếng xong, có ba anh công an từ trên xã được cử xuống điều tra. Sau khi phá cổng vào nhà. Kiểm tra qua các phòng thì thấy không thấy ai, lại thêm đồ đạc trong nhà có hiện tượng đổ vỡ, bọn họ liền biết đã có chuyện xảy ra. Tiếp tục mở rộng tìm kiếm, chừng mười phút sau, giọng của Huy, một trong ba người công an từ ngoài vườn gọi vọng vào:
– Anh Quân, Tân hai người mau ra đây mà xem này.
Nghe Huy gọi, người đội trưởng tên Quân cùng với Tân người trẻ tuổi nhất trong ba người vội vàng chạy về phía có tiếng gọi. Khi đến nơi, đập vào mắt họ là một cái cây lớn, cành lá phủ rộng cả một khoảng vườn, những chiếc lá trên cây đều có màu vàng lấp lánh, nhưng điều khiến cho họ càng thêm khiếp sợ là trên cây này có ba quả màu đỏ sậm, to bằng cỡ quả dừa, quái dị là ở chỗ trên ba quả này là ba khuôn mặt người khác nhau, một nam hai nữ, không phải ai khác chính là khuôn mặt của ông Nam, bà Hoa và Lan. Cả ba khuôn mặt đều có chung một biểu cảm vặn vẹo hết sức thống khổ. Nhận thấy chuyện này có điểm kỳ quái, ba người cũng không dám tự ý hành động. Anh Quân đội trưởng vội vàng lấy điện thoại gọi cho cấp trên xin chỉ thị. Cục trưởng nghe chuyện ban đầu còn tưởng mấy anh này bày trò trêu chọc mình nhưng sau một hồi mấy anh thề thốt, lại gửi cả ảnh chụp về thì ông ta lập tức hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc. Chuyện lại một lần nữa được báo lên cấp trên. Khoảng chừng mười lăm phút sau, ba người anh Quân nhận được chỉ thị phải phong tỏa mọi tin tức về chuyện này tuyệt đối không được để truyền ra ngoài. Nhiệm vụ của họ là canh giữ hiện trường đợi cấp trên đưa người xuống tiếp quản vụ án. Ba người sau khi nhận lệnh cũng tuyệt đối chấp hành, nếu là bình thường nhìn thấy nhiều vàng như vậy có lẽ họ sẽ nảy ý định giấu một ít làm của riêng, nhưng bởi trên cây có ba cái đầu người kia cùng với sự mất tích bí ẩn của gia đình Lan làm cho họ không dám tùy tiện đụng chạm vào cái cây này. Ai cũng dễ dàng đoán được, việc gia đình Lan mất tích bí ẩn chắc chắn có liên quan đến cái cây kỳ lạ kia.
Tối hôm đó, ba người anh Quân, Huy cùng Tân thay nhau thức canh gác. Đến nửa đêm, lúc này là phiên trực của Tân, Quân và Huy đang thiu thiu ngủ thì một tiếng thét chói tai vang lên khiến cho họ tỉnh giấc. Huy vội vàng hỏi:
– Vừa rồi hình như là tiếng thằng Tân.
– Có chuyện rồi, mau chạy ra xem. – Quân đáp
Hai người vội vàng xách đèn pin chạy về phía sau vườn. Nơi đó, bên dưới gốc cây kia bọn họ nhìn thấy những cái rễ cây thô to đang quấn chặt lấy một thứ gì đó rồi dần dần kéo xuống lòng đất. Cẩn thận quan sát, từ trong đám rễ cây kia vẫn còn lộ ra một đôi chân mặc cảnh phục, người này nếu không phải Tân thì còn có thể là ai. Quân và Huy đưa mắt nhìn nhau, trong mắt cả hai đều hiện lên vẻ chần chừ, bọn họ vừa muốn lao đến cứu Tân, nhưng sự sợ hãi trong lòng lại ngăn họ làm thế. Đôi chân hai người không ngừng run rẩy, muốn tiến lên cũng chẳng thể bước nổi một bước. Bọn họ chỉ có thể bất lực nhìn Tân từ từ bị kéo xuống đất. Mãi đến khi Tân hoàn toàn biến mất, Quân mới cắn răng nói với Huy:
– Chúng ta không giúp được gì đâu. Rời khỏi đây trước đã rồi tính.
Nói rồi cả hai vội chạy ra khỏi vườn, khi ra đến cổng họ mới dám dừng lại. Quân nhìn vào trong với ánh mắt e ngại rồi rút điện thoại gọi cho cấp trên thuật lại những chuyện vừa xảy ra. Không lâu sau lại có thêm người được cử đến hỗ trợ, lần này là một tổ sáu người. Dù cho bây giờ bọn họ người đông thế mạnh nhưng có tấm gương của Tân trước mắt, cả đám lần này nhất quyết cố thủ ở ngoài cổng chứ không dám đi vào trong nửa bước. Cả đội tám người cứ như vậy canh gác suốt một đêm, ánh mắt họ vẫn luôn nhìn chằm chằm về hướng khu vườn kia không một chút lơ là.
Một đêm căng thẳng cứ như vậy trôi qua, sáng hôm nay ba chiếc xe quân dụng chở khoảng chừng ba mươi bốn mươi người đến tiếp quản hiện trường. Bọn họ mặc trang phục có chút giống lính đặc công nhưng lại không phải đặc công. Bọn họ tự giới thiệu là đội điều tra các hiện tượng siêu nhiên từ trên trung ương cử xuống. Đám công an xã khi thấy họ thì giống như chết đuối vớ được cọc, vội vàng kể lại tình hình rồi kéo nhau rời đi. Dẫn đầu đội ngũ này là một người đàn ông trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi, trên mặt toát lên sự gan dạ quyết đoán. Nghe kể lại những chuyện kỳ lạ kia, ông ta cũng không tỏ ra quá kinh ngạc, có lẽ bởi vì đã tiếp xúc với không ít chuyện kỳ quái nên mới có được sự điềm tĩnh như vậy.
Sau khi phân ra mấy người đi ra ngoài phong tỏa hiện trường tránh bị người dân xung quanh dòm ngó. Đội điều tra đặc biệt theo lời kể của mấy anh công an xã tiến vào vườn trái cây, nhanh chóng tìm được nơi có cái cây thần tài. Người đàn ông trung niên đội trưởng sau ít phút quan sát kĩ lưỡng liền đưa ra quyết định chặt hạ cái cây này. Những cái lá bằng vàng kia quả thật là quý giá, nhưng ông vừa nhìn đã biết cái cây này không phải thứ tốt lành gì, nếu để lại không biết sẽ có thêm bao người nữa phải vì nó mà chết. Lệnh vừa đưa ra, một người trong đội lập tức mang đến một cái cưa máy, không nói một lời đã dứt khoát cưa vào thân cây. Lưỡi cưa vừa mới xuyên qua lớp vỏ cây thì từ bên trong thân cây bắn những tia máu bắn ra tung tóe, ngay sau đó trong ánh mắt kinh hãi của những người xung ba bốn cái rễ cây to lớn từ dưới đất trồi lên quấn chặt lấy người cầm cưa kia, chỉ trong nháy mắt xé anh ta thành hai đoạn, ruột gan phèo phổi văng ra tung tóe, anh ta chỉ kịp kêu thảm một tiếng đã lập tức bỏ mạng. Mọi người xung quanh đều hoảng sợ, vội vàng lùi lại phía sau, rút súng chĩa về phía cái cây thần tài, chỉ cần người đội trưởng lên tiếng họ sẽ ngay lập tức bắn tan cái cây này. Vũ khí họ được trang bị đều là súng máy hiện đại chứ chẳng phải mấy cái súng lục cà tàng mà của những ông công an xã kia. Trái với dự liệu của họ, đội trưởng cũng không ra lệnh nổ súng, ông ta bình tĩnh nói:
– Đừng bắn, nhìn phản ứng của cái cây này, nếu bây giờ nổ súng chắc chắn nó sẽ phản kháng kịch liệt, khi đó thương vong là không thể tránh khỏi. Trước tiên lùi lại sau đó chúng ta sẽ tưới xăng đốt cả khu vườn này.
Lời người đội trưởng nói ra lập tức được thi hành, chưa đến nửa tiếng sau cả khu vườn đã bị nhấn chìm trong biển lửa. Từ bên trong phát ra những tiếng kêu quái dị khiến cho mọi người sởn tóc gáy. Dù là đội điều tra đặc biệt, nhưng chuyện kinh dị như lần này bọn họ cũng hiếm khi gặp được. Lửa cháy từ sáng đến tận chiều mới tắt hẳn, cả khu vườn đều đã triệt để hóa thành tro tàn, ở nơi mà cái cây thần tài kia cắm rễ bây giờ chỉ còn lại những cái lá vàng lấp lánh vương vãi trên đất. Cây thần tài dù đã cháy sạch những cái lá vàng kia vẫn hư cũ không hề hư hại. Người đội trưởng nhìn đống lá vàng kia một hồi lại tiếp tục ra lệnh:
– Trước thu gom hết số lá này lại, chưa biết chừng từ đó có thể tìm ra manh mối gì. Còn nữa, đào gốc cây kia lên, tiếp tục tưới xăng đốt. Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, tuyệt đối không thể để thứ nguy hại này tồn tại dù chỉ một chút.
Theo như lệnh đội trưởng, mọi người nhanh chóng đào gốc cây lên. Họ lại lần nữa kinh hãi khi phát hiện dưới gốc cây có ba bộ xương người cùng với một thi thể khô quắt chỉ còn da bọc xương đang bị vô số rễ cây quấn chặt. Trên người thi thể này mặc một bộ cảnh phục, từ trong đó họ còn tìm được một số chứng từ tùy thân mang tên Lê Vân Tân, thi thể này không ai khác chính là của người công an xã xấu số kia. Mới chỉ qua một đêm đã bị rễ cây hút đến tình trạng này thì ba bộ xương kia hẳn là của gia đình Lan chứ chẳng ai vào đây.
Tiếp theo đó đội điều tra đặc biệt nhanh chóng thu dọn hiện trường, những thi thể kia tạm thời được bỏ vào những cái túi bằng vải bạt chất lên xe. Những lá vàng cũng đã được thu dọn sạch sẽ, vườn cây lúc này chỉ còn lại một lớp tro tàn. Cẩn thận kiểm tra lại một lần, cảm thấy không còn bỏ sót điều gì người đội trưởng mới hài lòng gật đầu rồi ra lệnh rút quân. Trong khi mọi người đang lục tục thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về báo cáo thành quả, không một ai để ý rằng một người trong đội lúc này đang đứng tại nơi trước đây là cái cây thần tài. Người này nhân lúc không một ai chú ý, lấy từ trong túi quần ra một con dao bấm, tiếp đó nhẹ nhàng vạch một đường lên đầu ngón tay. Một giọt máu đen sẫm từ bên trong trào ra sau đó nhỏ xuống đám tro tàn còn sót lại, từ đó bỗng bốc lên một tia khói đen mơ hồ rồi nhanh chóng tan biến. Anh ta cất con dao vào túi, rồi lại lấy ra một cái đồng hồ quả quít to bằng nắm tay. Bên trên có những hoa văn hình dạng xương người hết sức ma quái, trên mặt đồng hồ ngoại trừ ba cái kim còn có một dãy bảy con số thoạt nhìn khá giống với công tơ mét. Anh ta dùng ngón tay cái bấm cái nút duy nhất bên trên đồng hồ, ba cái kim đang chạy bình thường đột nhiên quay ngược chiều với một tốc độ chóng mặt khoảng chừng mười giây sau mới từ từ dừng lại. Những con số trên mặt đồng hồ ban đầu là 0001892 đã biến thành 0002064. Nhìn những con số thay đổi, trên mặt anh ta thoáng hiện lên nét hài lòng, lẩm bẩm điều gì đó không ai nghe được rồi cất cái đồng hồ vào túi rồi tiếp tục cùng mọi người thu dọn đồ đạc.
Chuyện mất tích bí ẩn của gia đình Lan cứ như thế khép lại, những người công an xã tham gia điều tra vụ án đều phải ký một cam kết giữ bí mật tuyệt đối về vụ án kỳ lạ này. Mọi người trong xã chỉ được biết rằng gia đình Lan bị bọn cướp sát hại và người công an tên Tân xấu số kia đã hy sinh trong quá trình truy bắt bọn cướp, chân tướng sự thật bên trong chỉ một vài người trực tiếp tham gia vụ án mới biết được, những bí mật này có lẽ sẽ ám ảnh họ đến khi xuống mồ chứ chẳng thể nào mà quên đi được. Về phần khối tài sản mà gia đình Lan để lại, toàn bộ đều được giao lại cho ông Bắc, em họ ông Nam sống ở xã bên. Ông Bắc sau khi nhận được khối tài sản lớn này cũng cùng gia đình chuyển sang ngôi nhà bề thế của ông anh để ở, một thời gian sau đã khôi phục lại được vườn cây ăn quả của ông anh mình. Mọi chuyện tưởng chừng đã kết thúc và bí mất kia sẽ vĩnh viễn bị chôn vùi cho đến một hôm, ông Bắc phát hiện ở giữa vườn cây mọc lên ba cái cây kỳ lạ, bên trên cành cây những chiếc lá lấp lánh ánh vàng đung đưa theo cơn gió như đang mời gọi ông đến gần.
Phụ lục:
Ma giới kim diệp thụ: Một loại thực vật ở ma giới, sống và phát triển dựa vào máu thịt động vật. Thông thường sẽ không chủ động tấn công các loài động vật khác trừ khi gặp nguy hiểm hoặc không có đủ máu thịt để hấp thu. Mỗi ba năm ma giới kim diệp thụ sẽ ra quả một lần, thời điểm này nhu cầu dinh dưỡng sẽ tăng lên rất nhiều nên nó thường chủ động đi săn bắt những động vật sống quanh đó. Số lượng quả tạo thành sẽ phụ thuộc vào số con mồi mà nó bắt được.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!