Isekai Toriwake
Tân Binh - Sơ Cấp
“Này, cậu…chỉ cần…theo tôi…đến kia thôi.”
Cậu đứng đó và không hiểu tại sao anh ta muốn dẫn mình đi, nhưng sau đó lại trông thấy anh ta vừa nói vừa diễn tả gì đấy.
Cậu hơi cúi đầu thở dài và gật đầu với anh ta, cậu biết anh ta muốn đưa mình đi nơi nào đấy. Mặc dù không biết tại sao anh ta làm lại vậy, nhưng thôi, cậu sẽ đi với anh ta vì cảm giác anh ta không hẳn là người xấu.
Sau khi thấy cậu gật đầu thì không biết anh ta có hiểu hay không, và anh ta lôi cậu đến trước một căn nhà lớn gần đây.
Anh ta buông tay cậu ra, nói gì đấy với cậu và sau đó chạy thẳng vào trong. Cậu đứng yên đây, và thử đưa mắt đánh giá bên trong. Đây là nơi có sảnh hơi rộng và một chút gì đấy nguy nga hơn tất cả các ngôi nhà trong thị trấn.
Cậu nhận ra đây là nơi mà những người mang cung, vác kiếm thường hay lui đến, nhưng cậu không biết đây là nơi nào. Và hiện giờ, bên trong sảnh đang có vài người như thế.
Khi cậu đứng đấy quan sát đánh giá nơi này, thì trông thấy người lính kia đi ra cùng với một lão già râu trắng như các vị tiền bối trên giang hồ.
Cậu giơ tay lên, chuẩn bị ôm quyền ra mắt tiền bối, nhưng khi vừa giơ lên lại bị anh lính đấy chộp lấy cánh tay và lôi tiếp vào bên trong.
Sau khi đã vào trong sảnh nhưng vẫn không ngừng lại, mà họ đi thẳng vào một căn phòng khác.
Khi đi vào căn phòng, thì anh lính chỉ về một chiếc ghế trước mặt cậu rồi anh ta quay sang nói gì đấy với lão già.
Cậu nhìn người lính sau đó lại nhìn chiếc ghế.
Cậu tiến lên, thử sờ vào, và cảm giác vô cùng êm tay. Cậu thử đặt mông ngồi xuống, cảm giác lúc này vô cùng thích thú. Thật khác xa so với những chiếc ghế ghỗ ở Thiên Châu, và những thứ hiện tại trong căn phòng này cũng vậy.
Người lính và lão già nhìn cậu, và hai người bước đến chiếc ghế dài song song với cậu và ngồi xuống, sau đó lại tiếp tục trao đổi.
Khoảng vài phút sau thì cậu trong thấy lão già đứng lên, đi đến chiếc tủ và sau đó cầm một qủa cầu đến đặt lên bàn trước mặt cậu.
Lão già trông thấy cậu ngạc nghiên thì ông ta đặt hai tay lên qủa cầu trước, và sau đó ra hiệu như muốn cậu cũng làm như thế.
Cậu nhìn ông ta và sau đó nhìn qủa cầu, và từ từ thử đặt tay lên.
Vụt
Qủa cầu hơi sáng lên, sau đó vài dòng chữ lạ hiện ra và lơ lửng lập lòe phía trên khiến cậu giật mình.
Cậu quan sát lão già và người lính thì trông thấy họ đang chăm chú xem những dòng chữ đấy, rồi họ quay sang nói chuyện gì đấy với nhau.
Sau đó cậu trông thấy lão già nhìn cậu chằm chằm và giơ cánh tay về phía cậu, còn miệng ông ta thì đang lẩm bẩm gì đấy.
Tiếp theo, cậu trông thấy cả cơ thể mình phát sáng lên và mắt cậu thì mở trừng trừng, miệng há ra.
“T-tiên nhân? L-lão tiên nhân?”
Và giờ đến lượt cậu nhìn ông ta chằm chằm lẩm bẩm.
“Chàng trai, cậu hiểu tôi nói gì chứ?”
Khi ánh sáng trên người cậu tắt đi, thì nghe thấy lão già trước mặt nói.
“Đương nhiên là tôi h…khoan đã…tôi hiểu sao???”
Cậu ngạc nghiên đứng bật dậy và thốt lên. Và trông thấy người lính và lão già nhìn nhau cười.
“Lão tiên nhân, ngài vừa làm gì tôi thế?”
“Tôi vừa sử dụng ma thuật lên người cậu.”
Ông lão cười nói.
“Ma thuật gì?”
Cậu hỏi với gương mặt không hiểu.
“Ma thuật chuyển ngữ!”
“Giờ cậu thử đặt tay lại lên qủa cầu xem!”
Ông lão hài lòng nói và chỉ vào qủa cầu trên bàn.
Cậu nghe thế thì lấy bình tĩnh ngồi xuống, và từ từ đặt tay lại vào qủa cầu dù cậu chả hiểu ma thuật mà ông ta nói đến là gì.
Vụt
———————
Tên: Không xác định.
Danh Hiệu: Ẩn (Chưa kích hoạt).
Tuổi: Không xác định.
Chức Nghiệp: Không xác định.
Kỹ Năng: Bách Biến Di Hình Quyền.
Bách Biến Di Hình Bộ.
Phách Không Quyền.
Bạt Thiên Cân.
Thượng Thiên Thê.
Thiên Châu Công.
Súc Cốt Công.
Xuyên Xương Đả Huyệt Pháp.
Ma Pháp: Không xác định.
———————
Cậu nhìn những dòng chữ hiện ra lần nữa và ngớ người ra, vì lần này cậu đọc được.
“Đ-đây…”
Cậu ấp úng nói.
“Bảng trạng thái tạm thời của cậu!”
Lão già chỉ vào những dòng chữ trên qủa cầu và nói, mặc dù ông ta chả hiểu những kỹ năng đấy của chàng trai trước mặt này là gì, mà sao nhiều như rắm thế.
“Anh bạn đây thấy cậu lang thang nên muốn tôi giúp cậu trở thành một mạo hiểm giả, cậu thấy sao?”
Lão già chỉ vào anh lính bên cạnh và nhìn cậu cười nói.
“Mạo hiểm giả?”
“Phải, giống như những người ở bên ngoài sảnh!”
“Là họ sao?”
Sau khi cậu nghe người lính nói thì lẩm bẩm.
“Hai vị, có thể giải thích cho tại h…tôi biết thêm được không?”
Cậu đứng dậy ôm quyền nói, nhưng khi nói được một nửa thì cậu gãi gãi đầu ngồi xuống và nói dứt câu. Cậu chợt nhận ra nơi này không còn là Thiên Châu, và cách nói chuyện của con người ở nơi đây cũng như thế.
Lão già trông thấy bộ dáng cậu thì hơi ngạc nghiên, sau đó thì bắt đầu giải thích tất cả về mạo hiểm giả cho cậu.
Nhưng ông ta không biết rằng, không chỉ mạo hiểm giả, mà tất cả mọi thứ ở thế giới này cậu ta đều mù tịt.
Mạo hiểm giả, bất cứ ai khi đăng kí trở thành mạo hiểm giả đều sẽ được cấp một chiếc thẻ chứng nhận thân phận, và có thể xem thông tin trạng thái chính mình trên chiếc thẻ.
Mạo hiểm giả có tổng cộng 5 cấp bậc, và mỗi cấp bậc sẽ có thêm 3 cấp bậc nhỏ là sơ, trung, và cao cấp.
Không có level, chỉ có cấp bậc. Nhiệm vụ tại công hội là để mạo hiểm giả kiếm tiền, và giết quái là để thăng cấp. Cấp bậc mạo hiểm giả càng cao, thì sẽ được nhận những nhiệm vụ lớn hơn với tiền thưởng càng nhiều.
Chỉ cần mạo hiểm giả mang theo chiếc thẻ chứng nhận trên người, thì chiếc thẻ sẽ tự động thăng cấp cho bạn theo thời gian mỗi khi bạn diệt quái với số lượng, hoặc cấp độ tương ứng dù cho có nhận nhiệm vụ hay không.
Và mạo hiểm giả được tự do, và không có bất cứ trói buộc gì với công hội.
“Được, vậy tôi chấp nhận!”
Lý do cậu đồng ý trở thành mạo hiểm giả là vì có thể ra vào tự do trong các thành thị lớn, mà không cần phải trãi qua qúa trình kiểm tra rườm rà.
“Vậy làm sao đăng kí?”
Cậu tò mò hỏi.
“Cậu chỉ cần đến quầy trả bạc và cô gái ở đấy sẽ giúp cậu. Nhưng tôi đã ở đây rồi thì sẽ giúp cậu luôn vậy.”
Lão già cười nói.
“…Bạc??? X-xin lỗi, trên người tôi không có ngâ…tiền…”
Cậu gãi đầu nói.
“Haizz! Thôi vậy, để tôi trả giúp cho cậu ta!”
Người lính thở dài nhìn ông lão nói. Anh ta biết chàng trai này là kẻ lang thang không một xu dính túi, dù có giết cậu ta thì cũng chẳng lòi ra được 1 đồng nào đâu.
“Được, cậu cùng theo tôi ra ngoài quầy thanh toán nào, sẵn tiện tôi đăng kí giúp cậu ta luôn.”
“Cậu ngồi đợi tôi một lát.”
Lão già nhìn người lính nói, và sau đó nói với cậu, rồi cả hai cùng đi ra ngoài.
Lát sau, cậu trông thấy lão quay lại cùng với chiếc thẻ đen trên tay.
“N-gười lính kia đâu?”
Cậu hỏi.
“Ồ, anh ta hả. Sau khi trả tiền giúp cậu thì đi rồi, anh ta vẫn còn công việc phải làm nên không thể đi lâu được, à…anh ta gửi lời chúc may mắn đến cậu đấy.”
“Vậy số tiền đăng kí hết bao nhiêu?”
Cậu nghe thế thì tiếp tục hỏi.
“5 bạc!”
Lão già giơ 5 ngón tay ra và nói, sau đó thì đưa cho cậu chiếc thẻ.
“Vậy một tháng tiền công của anh ta là bao nhiêu?”
Cậu không cầm lấy chiếc thẻ mà tiếp tục hỏi.
“10 bạc!…Hm, nếu cậu muốn hỏi tôi anh ta có gia đình hay không thì có, anh ta có 1 vợ, 1 đứa con trai nhỏ, và 1 mẹ già!”
Lão già như biết trước cậu sẽ hỏi và trả lời rành mạch.
Cậu nghe thế thì đưa tay cầm lấy chiếc thẻ, ơn của người lính đấy thì cậu chỉ cần nhớ kỹ trong lòng và tìm cơ hội báo đáp là được.
“Vậy…tạm biệt ngài!”
Cậu nói, và trông thấy lão gật đầu thì cậu đi ra ngoài. Những gì cần biết thì cậu đã đều biết, vậy nên không cần hỏi nữa mà cậu muốn ra ngoài và kiếm tiền.
Nhưng có một điều lão già chưa nhắc cho cậu chính là cách xem thông tin trạng thái bản thân trên chiếc thẻ, nhưng dù có nhắc thì cậu cũng không thể xem được. Vì mạo hiểm giả cần phải đưa ma lực của bản thân vào chiếc thẻ dù chỉ là một chút, và như thế cũng đủ để chiếc thẻ phản ứng lại.
Nhưng có lẽ đối với cậu, có xem được thông tin của bản thân hay không thì điều đấy không qua trọng.
“Xin lỗi, tôi muốn nhận nhiệm vụ!”
Cậu đi đến quầy, đưa chiếc thẻ cho cô gái nói.
“Được, anh đợi một lát, tôi sẽ tìm nhiệm vụ phù hợp với anh.”
Cô gái mỉm cười, cầm lấy chiếc thẻ và nói.
“Đây là danh sách nhiệm vụ của anh, anh cứ chọn đi.”
Khoảng 2, 3 phút sau thì cô gái đưa ra vài tờ giấy và mỉm cười nói.
Cậu cầm lấy và bắt đầu xem, có vẻ tất cả nhiệm vụ đều là tìm dược thảo với mức phí vô cùng ít ỏi.
“X-xin lỗi, tất cả nhiệm vụ chỉ là tìm dược thảo thôi sao?”
“Vâng, cấp bậc của anh hiện tại là Tân Binh – sơ cấp nên chỉ có như vậy!”
Cô gái nghe thế thì vẫn mỉm cười trả lời rành mạch.
“Vậy sao?”
“V-vậy…cô có thể giúp tôi tìm nhiệm vụ nào đấy gần đây được không?”
Cậu cúi xuống lẩm bẩm và sau đó ngước mặt lên hỏi.
“Của anh đây!”
Cô gái nghe thế thì mỉm cười, cầm lại danh sách lựa chọn xem lướt qua rồi đưa cho cậu 1 tờ.
Cậu cầm lấy và xem. Bên trên tờ giấy có sẵn hình vẽ dược thảo là Hoa Gi-Mê, số lượng yêu cầu là 20, tiền thưởng 200 đồng.
“Vậy tôi nhận nhiệm vụ này!”
Cậu nói và nhận lại tấm thẻ. Trước khi đi, cô gái nói với cậu là nhiệm vụ này có thời hạn trong 3 ngày.
Cậu đi ra ngoài và hướng thẳng về khu rừng, cậu biết, loài hoa này ở đấy, vì cậu đã từng trông thấy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!