Isekai Toriwake - Gen
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
367


Isekai Toriwake


Gen



Buổi trưa ngày thứ 4. Trong công hội mạo hiểm giả.

“Xin lỗi, tôi muốn trả nhiệm vụ!”

Cậu đứng trước quầy của cô gái hôm qua, sau đó đưa 20 bông hoa Gi-Mê ra, đây là thành qủa mà cậu đã dành hết cả buổi sáng từ lúc mặt trời vừa ló dạng để chạy khắp nơi và thu nhập chúng.

“Vâng! Tôi có thẻ xem thẻ của anh không?”

“Được chứ!”

Cậu nói và lấy chiếc thẻ mạo hiểm giả ra. Thật ra đây chỉ là một quy trình để nhận diện mạo hiểm giả nào đã thực hiện nhiệm vụ.

“….?”

“Ấy…tôi xin lỗi, anh vẫn chưa có tên?”

“Hm?”

“Í tôi là tên của anh đấy, để tôi hoàn tất vào nhiệm vụ.”

Cô gái thấy cậu như không hiểu nên vội vàng bổ sung. Thật ra, cậu đang phân vân có nên sử dụng cái tên đậm chất võ lâm của mình hay không, nếu như vậy, có vẻ sẽ khiến cho người khác tò mò và cậu sẽ phải đau đầu khi tìm cách giải thích cho họ.

“À, Tôi quên rồi, cô có thể thêm giúp tôi một cái tên nào đấy vào cũng được!”

“….”

Cậu gãi đầu cười nói.

Khoảng một lát sau thì cô gái đưa lại chiếc thẻ và 200 đồng tiền nhiệm vụ cho cậu, và nhìn cậu như là quái vật khiến cậu cảm thấy xấu hổ.

Cậu đang nghĩ ánh mắt đấy là tại vì bản thân nói đã quên mất tên, nhưng cậu đâu biết được, lý do cô gái nhìn cậu như quái vật là vì vừa phát hiện Rank của cậu. Từ tân binh – sơ cấp tăng vọt đến cấp cao nhất của bậc 3 Anh Hùng – cao cấp chỉ trong một đêm.

Và bậc tiếp theo chính là Huyền Thoại mà khắp lục địa chỉ có 10 người, nhưng hiện nay chỉ có 1 trong 10 người đấy là đạt được Huyền Thoại – cao cấp. Nhưng nếu muốn một bước lên Truyền Thuyết thì rất “đơn giản”, chỉ cần tìm một con rồng trên 1000 tuổi hay những sinh vật trong truyền thuyết và giết chúng.

“Tôi nhận thêm một nhiệm vụ khác được không?”

“Vâng…đúng rồi, vẫn là nhiệm vụ ở quanh đây phải không? Nếu vậy thì vừa lúc có 1 nhiệm vụ hợp với anh, vẫn còn 1 nhiệm vụ nữa nhưng đã có một cô gái đến nhận từ buổi sáng.”

Sau khi nghe cậu hỏi thì cô gái như nhớ ra và nói.

“Nhiệm vụ này từ hồi sáng đã có người mang đến trả vì không thể hoàn thành, anh xem thử coi, anh Gen!”

Cô gái lấy ra một tờ giấy nhiệm vụ và đưa cho cậu xem.

“Có phải người trả nhiệm vụ là 1 tên đầu tr…từ từ đã, cô vừa gọi tôi là gì thế?”

Cậu cầm tờ giấy xem và thấy đấy là nhiệm vụ tiêu diệt Cự Nhân Nanh Kiếm, nhưng sau đó thì ngẩn ra vì cái tên cô gái trong quầy gọi.

“Anh Gen, đó là tên tôi đã chọn cho anh đấy, đó nghĩa là nguồn gốc.”

Cô gái nghe thế thì cười nói.

“Vậy sao….”

“Cảm ơn cô, tôi thích cái tên này…À còn về nhiệm vụ này, nếu tôi đã giết con cự nhân này từ trước thì có xem là hoàn thành không?”

Cậu ngẩm một lát sau đó nói.

“Vâng, chỉ cần anh nhận nhiệm vụ và sau đó đưa vật chứng ra là được!”

“V-vật chứng? Là gì thế?”

“Thưa anh, trong nhiệm vụ này thì đó là thanh gươm đỏ trên tay con cự nhân.”

“Hả, nghĩa là các người sẽ lấy mất thanh kiếm sao???”

Cậu ngạc nghiên nói, vì đối với thanh kiếm đấy thì cậu vô cùng thích, chưa kể, cậu còn không có vũ khí phòng thân trên người.

Phụt!

“K-không phải đâu ạ, mạo hiểm giả chỉ cần đưa ra thanh gươm làm bằng chứng cho việc hoàn thành nhiệm vụ, sau khi hoàn tất, thì họ có quyền giữ lại…”

Cô gái phì cười, sau đó vội lấy lại bình tĩnh giải thích.

“Vậy thì nó đây!”

Cạch!

Cậu gật đầu và lấy thanh kiếm dài vẫn luôn đeo sau lưng ra và đặt lên quầy.

“….”

★★★

Gen, bước ra ngoài công hội mạo hiểm giả với một túi bạc to hơn nắm tay. Cậu vừa đi vừa suy nghĩ về cái tên mới của mình, nhưng sau đó thì cậu đã xem đấy như là biệt danh ở thế giới này.

Vốn dĩ vẫn còn lại một nhiệm vụ tiêu diệt con nhện nào đấy ở ngọn núi bên cạnh, con nhện này có cấp bậc cao như Cự Nhân Nanh Kiếm, nhưng nhiệm vụ đấy đã bị một cô gái nhận từ buổi sáng nên cậu đành từ bỏ.

Cậu quyết định rời khỏi thị trấn này và bắt đầu chuyến hành trình của bản thân, vì ở đây không còn nhiệm vụ cho cậu làm nữa.

Nhưng trước khi đi, cậu còn vài việc cần phải làm, vậy nên cậu đi đến tiệm rèn lúc trước.

“Lại là cậu sao?”

“Haha!…Không phải tôi đến quấy rầy anh đâu, thực ra tôi đến là muốn nhờ anh rèn một bao kiếm.”

“….”

Cậu gãi đầu cười và nói. Khoảng một lát sau thì cậu rời đi và để thanh kiếm lại cho anh ta, có vẻ như khi nhìn thấy thanh kiếm đấy thì anh ta đã rất ngạc nghiên.

Cậu dừng lại trước một cửa hiệu bán quần áo và đi vào trong, lát sau, cậu đi ra với một bộ đồ đậm chất mạo hiểm giả phong cách kiểu Tây trên người, và một chiếc ba-lô trên lưng cùng với 1 cái bình chứa nước.

Có vẻ nơi đây là một thị trấn nhỏ, nên quần áo vô cùng rẻ để phù hợp với nhu cầu người dân ở đây.

“L-Là cậu sao???”

“…?! Là anh à? Tôi đang muốn tìm anh đây!”

Khi cậu chuẩn bị đi tìm người lính hôm qua thì vô tình gặp phải anh ta nên cậu vô cùng mừng rỡ, cũng phải thôi, thị trấn này chẳng hề lớn lắm.

“Hả??? Tìm tôi làm gì?”

“Đương nhiên là để trả tiền cho anh rồi!”

Bộp!

“….”

Cậu cười nói và lấy ra túi bạc và đặt toàn bộ vào tay anh ta. Người lính trợn mắt lên ngạc nghiên, anh ta cảm nhận được, túi tiền này có thể bằng cả nửa năm lương của anh ta.

“T-Thế này là “hơi” nhiều rồi…”

Người lính lo ngại nói.

“Không nhiều, không nhiều đâu!”

Đối với một kẻ từng sỡ hữu một kho kim nguyên bảo như cậu, thì vài đồng bạc này qủa thật chẳng là gì.

Người lính muốn trả lại, nhưng qua một hồi cả hai đùn đẩy “trách nhiệm” thì anh ta cũng chấp nhận.

“Được rồi, vậy tối nay cậu đến nhà tôi ăn cơm được không? Xem như là cảm ơn cậu!”

“Cảm ơn gì chứ? Tôi mới là người cần cảm ơn anh đấy, nhà anh ở đâu, tối tôi sẽ đến.”

“Hahaha, được rồi, cậu theo tôi…”

“Hình như tôi chưa biết tên cậu thì phải?”

Người lính cười nói, sau đó nhận ra mình vẫn chưa biết tên chàng trai này nên hỏi.

“Ưhm..tôi tên Gen!”

Cậu gãi đầu trả lời, có vẻ như cậu vẫn chưa quen với cái tên này.

Khoảng một lát sau thì người lính đưa cậu đến trước nhà anh ta, đây là một ngôi nhà có một cái sân nhỏ hết sức bình thường, hay nói đúng hơn là có một chút lụp xụp.

“Vậy được, tối nay tôi sẽ đến.”

“Được, tối nay gặp lại cậu!”

Cậu tạm biệt người lính và sau đó rời đi.

Và lần này, hướng đến của cậu chính là trở lại khu rừng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN