Trường cấp 3 Future Stars- Đại lộ danh vọng - Chap 2: " Cậu và mình,chúng ta làm bạn nhé?"
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Trường cấp 3 Future Stars- Đại lộ danh vọng


Chap 2: " Cậu và mình,chúng ta làm bạn nhé?"


Mới đó thôi mà cũng đã gần một tháng chúng tôi học ở lớp 10A-Star này rồi.Cũng quên kể với các bạn là ngoài sáu đứa chúng tôi ra thì còn có một thế lực khác không hề kém cạnh về ” độ nổi tiếng ” đó là Lý Kiều Dương-cô con gái cưng ” cành vàng lá ngọc ” của đại gia Lý Tôn và siêu mẫu An Nhược. Cô ta thuộc dạng xinh đẹp, nhà lại giàu có thuộc hạng nhất, nhì nên tính cách kiêu kì, ngang ngạnh là điều không khó đoán. Cô ta còn có hai ả đàn em cũng kiêu kì không kém – Lâm Ái và Diệp Khuê.Nghe nói từ hồi còn học cấp II,bọn chúng đã hay đi bắt nạt những kẻ yếu thế hơn. Chủ yếu là những cô gái tội nghiệp, hiền lành.Tiểu Sán cũng không hề là ngoại lệ.Chúng bắt cô xách cặp,mua đồ ăn sáng và chạy đi chạy lại như một nô lệ thực sự.Thậm chí còn tệ hơn khi chúng thẳng tay hất bữa ăn trưa của cô đi,vẽ bậy bạ lên bàn học,sách vở và còn nhét đầy rác rưởi vào trong ngăn tủ của cô nữa. Tiểu Sán tội nghiệp chỉ còn biết chịu đựng và làm theo những yêu cầu tai ách của bọn chúng.Bọn con trai theo phe Lý Kiều Dương thì hùa theo và nghịch ác hơn khi liên tục trêu ghẹo rồi giựt tóc.Số còn lại chỉ biết e dè coi như không thấy gì vì họ biết,không nên đụng đến lũ rắc rối đó để rồi phải nhận lại kết cục giống Tiểu Sán.Đã nhiều lần,tôi định ra mặt bênh vực nhưng lại thôi.Không phải vì tôi sợ Lý Kiều Dương. Mà vì một lí do nào đó đến chính tôi cũng không thể hiểu nổi. Để giờ đây nghĩ lại phải ân hận tới cuối đời.Phan Vũ và Khánh Hân thì lại không như vậy,họ giúp Tiểu Sán dọn rác trong hộc tủ,lau vết vẽ bậy trên bàn,..v..v..Còn Mộc Trà và Linh Đan lại giống tôi,chỉ biết đứng nhìn…
*
Lần gần đây nhất tôi tận mắt chứng kiến bọn Lý Kiều Dương bắt nạt Tiểu Sán là tuần học thứ 3 của tháng học thứ 2.Ba cô ả cũng 2 tên con trai hách dịch luôn theo đuôi Lý Kiều Dương là Trương Hán và Tống Nhật Minh đang dồn Tiểu Sán vào một góc tường sau trường.CHúng dội những xô nước lạnh vào cơ thể bé nhỏ, yếu ớt ấy và liên tục cười nói:” Cho mày chết đi.Chết đi đồ rác rưởi.”,” Mày nghĩ mày là ai mà đua đòi vào cái lớp này chứ?”..Tôi chỉ nhớ được cho đến khi giọng nói của Lý Kiều Dương vang lên:”Mày nghĩ mày giả vờ yếu đuối thì Phong thương hại mày chắc?Vậy để bây giờ tao cho mày biết thế nào là thương hại nhé?”.Nói rồi cô ta đạp chiếc giày cao gót vào chân Tiểu Sán làm cô ấy khóc hét lên trong đau đớn.
Nhìn đến đây thì thật không thể nhịn thêm được nữa.Tôi lao ra vả cho cô ả 1 phát tối tăm mặt mũi.Lý Kiều Dương té nhào xuống đât.Lũ kia nhìn thấy vậy thì vội đỡ cô ả dậy và lấm lét nhìn tôi.Còn cô ả thì nhìn tôi bằng con mắt thách thức đầy căm hận:”Cô cứ chờ đấy,Di Nhiên.Còn mày,Tiểu Sán,tao tha cho mày lần này.Lần sau thì không có đâu.Mày hãy nhớ lấy.”Nói xong cô ta bỏ đi mà không quên ném lại 1 cái nhìn khinh bỉ và nụ cười nửa miệng đó cho Tiểu Sán.Còn Tiểu Sán tội nghiệp thì lúc này đã ngất xỉu,có lẽ vì đã đau quá rồi.Tôi dìu cô ấy vào phòng y tế trước khi chuông báo vào tiết năm vang lên.
**
Sau khoảng 20′ thì Tiểu Sán tỉnh lại.Nhìn vẻ mặt lo lắng,sợ sệt và cái mắt cá chân đang sưng lên của cô ấy mà tôi thấy thương.Nhìn thấy tôi ngồi bên cạnh,nét mặt cô ấy càng lộ rõ vẻ căng thẳng.Nhận ra tình hình có vẻ không ổn,tôi đành lên tiếng trước.”Cậu tỉnh rồi à?Hồi nãy thấy cậu ngất xỉu ở sau trường nên mình dìu cậu tới đây”. Tiểu Sán lấm lét nhìn tôi,có lẽ vì vẫn còn sợ.Tôi lại tiếp tục trấn an:”Không sao rồi.Cậu bị Lý Kiều Dương bắt nạt phải không?Tới nỗi ngất xỉu kia mà.Còn mệt thì nghỉ đi,cũng sắp hết tiết 5 rồi”.Tới lúc này,Tiểu Sán mới nói:”Cảm ơn cậu,cậu thật tốt”.Tôi quay người lại vì câu nói đó.Ánh mắt Tiểu Sán lại lấp lánh:”Cậu xinh và giống cô Nhược Hàn quá.Thật ra trước giờ mình không có bạn.Chỉ có cậu và cậu ấy giúp mình.Mình thực sự biết ơn lắm”.Tôi cười,lần đầu tiên sau ngần ấy năm tôi mới có lại 1 nụ cười không hề gượng gạo.Và rồi,cũng là lần đấu tiên,tôi mở lời kết bạn với 1 người:” Cậu và mình,chúng ta là bạn nhé?”.Lúc ấy,khuôn mặt của Tiểu Duy chợt sáng bừng lên.Rồi cậu ấy nở 1 nụ cười thật tươi và nói 1 câu nói mà tôi không bao giờ có thể quên được:”Mình vui lắm.Cuối cùng mình cũng có bạn rồi”.Trong buổi chiều ngày hôm ấy,tình bạn giữa chúng tôi nảy nở.Và kìa,Nắng trong buổi chiều ngày hôm ấy,cũng mới đẹp làm sao…
(Xin lỗi vì sự quay lại chậm chễ này,từ sau mình sẽ ra mỗi tuần 1 chap. ^-^ Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ )
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN