Nguyện Ước Song Song (Phần 1) - Nơi Bắt Đầu Mối Thù Hận - Nơi Bắt Đầu Mối Thù Hận - Chương 15: Bữa Ăn Của Nhà Vua
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


Nguyện Ước Song Song (Phần 1) - Nơi Bắt Đầu Mối Thù Hận


Nơi Bắt Đầu Mối Thù Hận - Chương 15: Bữa Ăn Của Nhà Vua



Trên đường, tôi gọi Alisa và cùng đi đến phòng hội đồng nơi mà đã có vài người đến.

Giữa căn phòng là một chiếc bàn tròn, nơi mà Brendan (người đã chính thức kế nhiệm Arkus làm thủ tướng), Lusia, Price, và cuối cùng là Roland Jason đang ngồi. Vì Ludwin and Arcus đang bận rộn với các vấn đề khác, họ không thể đến ngay được, nên trong phòng bây giờ chỉ có những tài năng mà tôi đã chiêu mộ được lúc trước.

– Bệ hạ. (Brendan)

– À, làm ơn hãy ngồi xuống, tôi chỉ đến đây theo ý mình thôi! (Mozart)

Nhìn mọi người đồng loạt đứng dậy, tôi giơ tay lên để dừng họ lại trước khi tôi và Lisa lấy ghế cho mình. Chỉ có Alisa vì vài lí do, ngay lập tức đứng bên cạnh tôi khi tôi ngồi xuống. Thực lòng, nó khá phiền nhưng tôi không thể làm gì với cô ấy vì ngay cả khi tôi ra lệnh cho cô ấy ngồi thì cô ấy vẫn phớt lờ lệnh của tôi. Chẳng phải tôi là chủ nhân sao?…Mà thôi, cứ để việc này qua một bên đã.

– Tôi muốn gửi lời cảm ơn sâu sắc cho sự nỗ lực của anh khi đến tận đây (Mozart)

– K-k-không cần đâu thưa bệ hạ! T-T-Thần vô cùng xin lỗi vì sự bất tiện này! (Roland)

– Bệ hạ, thần mong người đừng cúi đầu dễ dàng như vậy. (Bendan)

Bendan, người đang đứng cạnh Roland đang bối rối, bắt đầu nhăn nhó.

– Nếu một người như hệ hạ, người đứng trên vạn người, lại đi hạ thấp mình, nó có thể khiến người khác chê bai người. (Brendan)

– Tôi không cần những hành động trịch thượng như vậy chỉ để giữ tôn nghiêm của mình, tôi nghĩ tất cả mọi người ở đây là bạn hơn là kẻ bề tôi hay người dân. (Mozart)

– Thần nghĩ những lời đó không xứng với chúng thần, thưa bệ hạ. (Price)

Price nhẹ nhàng cúi đầu. Cô ấy đang cư xử một cách thật hoàn hảo.

Ngược lại, Lusia thì lại vô cùng lo lắng đến mức mà răng bắt đầu run cầm cập.

– Th-Thần cũng có thể làm bạn của người sao? (Lusia)

– Không phải. Lusia là con nuôi của tôi, đúng chứ?” (Mozart)

– À, đúng vậy (Lusia)

– Đúng vậy, nên thay vì gọi tôi là đức vua hay bệ hạ, hãy gọi bằng [Cha]. (Mozart)

– A, không công bằng! Vậy hãy gọi chị là [Mẹ] nữa!” (Lisa)

– Etto…nhìn chúng tôi với đôi mắt chớp chớp cha Mozart. Mẹ Lisa! (Lusia)

– Đúng vậy!! (Mozart)(Lisa)

Nhìn hành động đáng yêu của Lusia, tôi và Lisa đồng thời cùng làm điệu bộ thắng trận. Ể mà từ từ, sao có cả Lisa ở đây… À, mà thôi kệ…

bốp! bốp!

Chúng tôi liền bị gõ đầu bởi quạt giấy trong tay Bendan.

– Hai người có thể dừng những hành động ngu ngốc như vậy không, nếu không chúng ta không thể tiếp tục được. (Bendan)

– Chúng tôi xin lỗi (T_T) (Mozart)(Lisa)

Chúng tôi xin lỗi một cách thực lòng. Bên cạnh đó, chiếc quạt giấy đó là vật tôi đã ban cho Bendan khi anh ta nhậm chức thủ tướng. [Khi hành động của tôi không thể khoan dung được, đừng chần chừ mà gõ vào đầu tôi bằng cái này]. Kiểu này hay kiểu khác, đó cũng chỉ là cách mà tôi pha trò để giảm căng thẳng trên khuôn mặt nghiêm nghị của Bendan lúc đó, nhưng cũng đúng như dự đoán về một thiên tài vĩ đại nhất trong suốt chiều dài lịch sử của Arrow (theo lời của Arkus), anh ta quả là rất biết cách dùng cái quạt giấy này.

– Cảm giác thế nào khi làm một bề tôi lại có thể gõ đầu nhà vua một cách nghiêm túc như vậy? (Mozart)

– Trái tim thần đau đớn khi làm vậy, tuy nhiên đó là ‘mệnh lệnh của đức vua’ (Bendan)

Bendan vô cảm đáp lại. Tôi vui vì đã có thể nhìn thấy tính cách thật của anh ta và đồng thời cũng hối hận vì đã biến anh ta thành một ‘giám thị khó tính’. Tôi cảm thấy lo về điều đó.

– Đặt việc đó sang một bên, bệ hạ. Người có thể khai sáng cho mọi người ở đây về mục đích của cuộc gặp này không? (Bendan)

– À, đúng rồi…Roland (Mozart)

– C-có thần! (Roland)

Có lẽ vì bất ngờ được gọi, anh chàng Roland mập va phải ghế khi đang cố đứng dậy. Thân hình tròn trịa của anh ta vẫn như thường lệ, nhưng có vẻ hơi khác so với hôm qua; cả người anh ta đều rám nắng. Lí do cho sự thay đổi này, nói một cách văn vẻ là: anh ta đã bay vòng quanh khắp thế giới.

– Anh đã chuẩn bị những gì tôi yêu cầu lúc trước chưa? (Mozart)

– Đ-Đã sẵn sàng, thưa người. Nhờ ơn bệ hạ mà những nơi thần có lẽ phải mất 20 năm để đến được, giờ chỉ cần có vài ngày. (Roland)

– …Ý cậu là gì? (Lisa)

Lisa nghiêng đầu khó hiểu

– Tôi đã mượn ‘Chuyên cơ 1’ cho anh ta dễ dàng di chuyển. (Lisa)

– Chuyên c… Cái gì? (Lisa)

– Hoàng gia có một con rồng bay phải không? Tôi đã mượn nó cho anh ta đấy. (Mozart)

Đó là con rồng bay Hoàng gia mà chỉ có nhà vua mới được sử dụng khi xuất ngoại. Vì lệnh cấm vận của quân đội nên không còn con rồng bay nào khác trừ con này. Do việc di chuyển mau lẹ là cần thiết cho công việc của Roland, tôi đã mượn nó cho anh ta. Đã có những phản đối cho việc mượn tài sản Hoàng gia cho một thường dân. Tuy nhiên, vì không thể thay thế nó bằng con rồng của không quân được; họ đành phải chấp nhận đề nghị này. Bây giờ, có vẻ sẽ có những phản đối vô ích về những khoản vay và yêu cầu của tôi. Thực tình… họ đang cản đường tôi đó.

– Sẽ thật tốt nếu họ bị tiêu diệt. Lũ khốn đó. (Mozart)

– Đ-Đừng phát ngôn khinh suất như vậy. (Lisa)

– Ngay cả khi tôi đang nghiêm túc sao? (Mozart)

Lisa giật mình khi nhìn biểu hiện của tôi. Tôi tự hỏi mặt mình giờ đang biểu hiện như thế nào. Ngay cả Roland và Lusia cũng hoảng sợ bởi nó. Có vẻ như không đúng thời điểm để nói chuyện này rồi.

– Vậy thì, Roland, anh có thể cho chúng tôi xem những gì đã thu lượm được không? (Mozart)

– V-Vâng thưa bệ hạ! Như người đã yêu cầu [Những nguyên liệu không được dùng trong ẩm thực của nước ta]! (Roland)

Roland nói trong khi đang lôi ra một cái túi to tướng. Phải, tôi đã lợi dụng hiểu biết phong phú của Roland về ẩm thực và để anh ta đi tìm tòi về thức ăn.

Nhìn cái túi, Lisa mở to mắt không thể tin nổi.

– Đó chẳng phải một báu vật Hoàng gia [Túi vạn vật của đế vương ] sao?! (Lisa)

– À. Cái này tôi có thể chứa được rất nhiều thứ mà không bị biến dạng, đó là tại sao cái túi này vô cùng tiện dụng để đựng thực phẩm mà không bị hỏng. Vì vậy tôi nghĩ nó sẽ hữu dụng để thu thập thực phẩm, và tôi đã cho anh ta mượn. (Mozart)

– Đó là tại sao… Grừ, sao cũng được! (Lisa)

Dù sao thì chuyện đã rồi, Lisa không nói tới nữa.

– Vậy đó là những gì? Nguyên liệu không dùng trong ẩm thực nước ta? (Lisa)

– Nói đúng hơn, đó là [Thực phẩm chỉ được dùng ở nước khác hoặc ở các địa phương mà không thực sự phổ biến trong ẩm thực nước này] (Mozart)

Mỗi nơi lại có một loại khác nhau, và những người khác nhau với vị giác khác nhau.

Một số thứ không ăn được và bị vất đi ở nơi này có thể là cao lương mĩ vị ở nơi khác. Đó là câu chuyện mà tôi hay được nghe kể. Ngay tại Việt Nam, có vài sản vật địa phương khiến tôi phải thốt lên [Ể? Cái này cũng ăn được hả?!]. Là những gì chương trình trên TV dạy tôi.

– Bây giờ, đất nước chúng ta đang chuyển từ trồng cây kinh tế như bông, chè hay thuốc lá sang các loại cây lương thực. Tuy nhiên, cũng phải tới mùa thu mới có thể thu hoạch được. Để đảm bảo nhân dân không chết đói, tôi cần có biện pháp thiết thực hơn. (Mozart)

Một biện pháp lâu dài là cần thiết để xóa xổ nạn đói. Tuy nhiên, nếu để quá lâu mới thu được kết quả thì người dân vẫn sẽ chịu đói đến chết. Hơn thế nữa, những người chết đầu tiên là những người sức sống yếu ớt mà chủ yếu là trẻ sơ sinh, người cần rất nhiều dinh dưỡng để phát triển. Trẻ em là tài sản lớn nhất của đất nước. Một quốc gia mà không bảo vệ nổi trẻ em thì sẽ chẳng có tương lai. Tuy nhiên, ngay cả khi cung cấp thực phẩm cho trẻ em ở Arrow, vẫn sẽ có một số vùng mà cứu trợ không thể đến được. Vì vậy là cần thiết phải xúc tiến một kế hoạch dài hạn và cả một kế hoạch ngắn hạn có hiệu quả tức thời.

– Vậy đây là những nguyên liệu không thường được dùng à? (Lisa)

– Thực phẩm mà thường được dùng bởi nước khác nhưng không thường xuyên bởi nước này. Nếu ta có thể kết hợp chúng lại, sẽ giảm bớt nạn đói cho người dân, chúng ta chỉ đơn giản là nâng cao chất lượng thức ăn lên thôi. (Mozart)

– Thật sự tồn tại cái gì tiện lợi đến như vậy sao? (Lisa)

– Chính vì vậy mà chúng ta cần phải chắc chắn…Vậy, hãy bắt đầu đi đến đó nào? (Mozart)

– Đi đến đâu cơ? (Lisa)

Tôi cười khi nhìn Liecia đang bối rối và nói.

– Chúng ta cần thử nghiệm xem thức ăn đó có ăn được không, vậy chẳng phải là nên đi đến phòng ăn sao?

– —

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN