Hai Thế Giới
Chương 5: Truy Tìm - Đột Nhập (2)
” Dừng lại đi,nếu đèn sáng thì camera sẽ hoạt động chúng ta có thể bị phát hiện đó. Hãy bật đèn flash lên. Anh và cô bắt đầu tìm kiếm chung quanh và cô nhìn lên những bức tranh «Chắc chắn sẽ có sự sắp xếp theo thứ tự nào đó». Khoan đã,cô nhìn một lượt, đây toàn là những núc tranh của các danh họa nổi tiếng. Tát cả chúng đều được vẽ bằng chất liệu sơn mài, giá trị của nó đắt nhất thế giới: bức tranh The Card Player với giá trị 250 triệu USD, bức tranh number 5 cả họa sĩ jack Pollock,… nhưng lạ thật ở cuối phòng lại có một bức tranh hình khóm hoa hồng bạch bằng màu bột, quả thực trong nó rất đỗi bình thường, nhưng lại được đóng một cái khung bằng vàng,lớp sơn sạch bóng.Nó không phải là mới nhưng trái lại với những bức tranh khác bề mặt của nó sạch bóng.Có vẻ như chủ nhân của nó rất quý trọng bức tranh…
” Cộng sự anh có thấy bức tranh này có gì lạ không? “
” Lạ sao ” anh nhìn vào nó ngẫm nghĩ 1 hồi
” Quả thật,có gì đó khác” cô gật đầu và lấy tay chạm nhẹ vào nó và thử xoay nó ngược chở lại, nó xoay được
” Cẩn thận có bẫy ” hả… Phi Nhạn ngạc nhiên…vút… soẹt…thứ ánh sáng của kim loại sượt qua mắt cô,cơ thể cô đang di chuyển thì phải, anh kéo cô về phía mk tránh những mũi tên.Gương mặt ấy thật đẹp, họ nhìn chằm chằm vào nhau…đôi mắt màu xanh ấy giống như có ma lực khiến cô không thể rời khỏi được, giống như là bị hút vào trong đó vậy.Hình như tim cô có một chút rung động,đang đập rất mạnh và cảm xúc lúc đó có chút gì đó rất lạ
.
” Không sao chứ ”
” không sao… cảm ơn anh…sao anh biết ở đây có bẫy vậy”
” Vì thầy Jack là một người rất cẩn thận” à hóa ra là vậy ” rầm” cô quay ra. Sau chiếc lò sưởi cao khoảng 2 m, là một chiếc tủ sách khá nhỏ.Những bước chân cô nặng nề tiến lại gần nó,cảm giác như có một bàn tay thô bạo lắm lấy chân cô…” kiến trúc của kim tự tháp ai cập “…” cái chết của napoleon” … thủ thuẩn ướp xác của người ai cập cổ đại ” tất cả những cuốn sách này đệ liên quan đến cái chết của giáo sư Jack,có lẽ dó là nhhững tài liệu bí mật .Cô dặt ngón trỏ lên giá sách,lướt qua…ủa sao lại… ở khu vực đẻ quyển sách này rất sạch nhưng trong khi ở mấy khu vực khác rất bụi bẩn,có lẽ nào….Phi Nhạn rút quyển sách ra khỏi đó và nhẹ nhàng mở nó ra…đây là…là một chiếc hộp…
” Em có tìm thấy gì không?” anh quay ra hỏi cô trong khi cô đang suy nghẫm điều gì đó…đây là…một miếng gỗ hình tam giác có khắc một vài kí tự …hình nư là của thời kì ai cập cổ đại…lẽ nào đây là một cánh của ngôi sao
” Là mật mã để mở chiếc hộp,hãy để ý mà xem trên miếng gỗ có khắc một hàng chữ số 11143710112,em nghĩ nó ám chỉ điều gì…” anh nhìn vào mắt cô như muốn tìm câu trả lời
…Cộp…Cộp…Cộp…là…tiếng bước chân…
” Suỵt” cô cố gắng giữ im lặng…hình như có ai đang tiến lại gần căn phòng này…” Rầm” …vu..uu..u…là gió…mùi của cát bụi xen lẫn một mùi khác…là mưa
” Làm sao đây cửa sổ bị bật ra rồi” cô sợ sệt,bấu thật chặt vào cánh tay anh.Từng cơn gió lùa vào thấu vào lớp áo mỏng lan vào da thịt của cô,một cảm giác lạnh toát nhưng bàn tay cô lại cảm thấy run sợ và bắt đầu toát mồ hôi
…Xung quanh cô không còn là một thế giới tĩnh lặng nữa,một luồng không khí trắng bao chùm lấy căn phòng.Phi Nhạn cảm thấy sẽ có một điều gì đó xảy đến…quả thật vậy,dù không phải là ảo ảnh nhưng cô biết chắc xung quanh mk là những hồn ma,nó chỉ mờ ảo chạy qua mắt cô nhưng cô lại cảm thấy cơ thể mk như có thứ gì đó bóp chặt lại.Dây thần kinh cũng căng ra nhưng nó chẳng tiếp nhận được kích thích từ bên ngoài,bàn chân và cả cơ thể như đong băng
” Tại sao lại đến đây” một giọng nói thì thều vào tai cô,không khí lạnh của cõi âm bao chùm.Một con ma đang vây quanh cơ thể cô nhưng cô lại không thể kịp kêu lên một tiếng. Anh quay ra và hoảng hốt
” Mày là ai sao lạo đến đây, bỏ cô gái đó ra…không liên quan gì đến cô ấy” bàn tay thô bạo lạnh toát ấy siết chặt lấy cổ cô.Nó còn chặt hợp là một chiếc dây thừng.Ánh mắt anh nhìn tôi đầy lo lắng.Cơ thể cô đang bị kéo về phía anh nhưng nó không theo diều khiển của cô,nó mềm nhũn không còn chút cảm giác nhưng thật may bàn tay ấy đã kịp đỡ lấy thân hình bé nhỏ của cô …ngã nhào vào bờ vai ấy
” không sao chứ” dù khó thở và cảm thấy hơi mệt nhưng cô vẫn có thể nghe thấy diều anh nói
” Không…sao…cảm ơn” anh đỡ cô đứng dậy và để tựa vao vai mk.Bây giờ cô mới nhìn thấy khuôn mặt của con quỷ dữ ấy.Nó không ra hình dạng nào,cả khuôn mặt bị che bởi chiếc mũ áo đen ngòm nhưng cô có thể thấy được một mùi nồng nặc của máu tỏa ra từ cơ thể ấy…hình như người này vừa mới chết.Từng giọt máu từ cánh hắn chảy xuống thấm vào lớp gỗ của sàn nhà nhưng rồi cũng khô đi nhanh chóng.Đôi mắt đầy ham muốn thèm khát ăn tươi nuốt sống,anh đẩy cô ra phía sau mk.Hắn như một con thú hoang lao về phía anh nhưng thật may anh đã tránh được.Trên tay hắn là một vật bằng kim loại sắc nhọn, nó lao về phía anh.Cô hoảng sợ muốn làm gì đó nhưng không được,cơ thể cô không nghe theo suy nghĩ của mk nữa” Không được ” đôi mắt cô nhắm chặt lại,tim như ngừng đập…sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ.” Phập”…không phải…sẽ không sao đâu…cô giật mình mở mắt dậy…anh vẫn đứng đó ” anh không sao chứ” Khuôn mặt ấy không có một chút thay đổi nào,cô quay ra…là cảnh tượng gì đây…một con dao đã đâm thẳng vào cơ thể của hắn ta…nó nhẹ nhàng như gió thổi tan biến trong chớp mắt, chỉ để lại một luồng khói và 1 lớp bụi trắng và cô đã nhận ra có ai đó đang đứng trước mặt mk…một người con trai với nét mặt thanh tú, những đường nét sắc sảo khuôn mặt chuẩn từng mm…giống như được vẽ ra từ trong truyện vậy. Anh khoác trên mk một chiếc áo blouse, nhưng lại dính đày máu là một bác sĩ trừ ma.Anh ta tiến lại gần phía cộng sự và cô biết anh ta định làm gì lên đã vội chắn trước mặt con người ấy
“Dừng lại đi…anh ấy không phải là một hồn ma xấu” cô nhìn vào ánh mắt ấy có chút van xin…con dao từ từ lới lỏng ra khỏi ngón tay ấy và nằm gọn trong túi chiếc áo blouse…những vết máu trên bộ áo trắng ấy đột nhiên biến mất
” Anh là ai…tại sao lại giúp chúng tôi”….lặng im một lúc lâu ” Không cần biết tôi là ai nhưng có người sẽ vào đây trong 5s nữa cô mau chốn đi.Cô chưa hiểu ra điều gì nhưng đã bị cộng sự kéo đi” cạch “…”soạt”. hai hành động cùng một lúc.Khi anh kéo cô vào sau chiếc rèm cửa thì đúng lúc đó cánh cửa mở ra: một người phụ nữ bước vào và trên tay là một cây súng giảm thanh nhỏ.
” GS không có gì đâu chỉ là cánh cửa bật ra thôi,tôi sẽ đóng nó lại,bà đừng lo” Khuôn mặt ấy có chút biến sắc,đôi lông mày hơi chau lại lộ ra những nếp nhăn.Bạch Hàn tiến lại gần cửa sổ và lấy tay kéo cửa lại. Không khí lạnh ùa vào một cơn gió mạnh thoảng qua làm chiếc rèm cửa bay lên…cô sợ hãi chỉ đứng mà chân tay cứ run rẩy.Chàng trai vội nhanh chí giữ chiếc rèm lại
” Mau lùi ra đây” người đàn bà ra lện cho anh. Trước lời nói quyền lực ấy anh ko sợ nhưng chẳng còn cách nào khác là nghe lời ” Khực” một âm thanh đáng sợ vang lên,nó làm đôi bàn tay cô lạnh toát, dôi mắt chất chứa sự sợ hãi.Là súng cô nhận ra thứ đó.Anh vội kéo cô về phía sau anh…từng giây trôi qua giống như là chờ đợi tử thần.Cô thực sự không còn cách nào ngoài ngồi đây chờ dợi kì tích xảy ra.” Pằng” Một anh thanh rùng rợn vang lên,căn phòng chở lên lạnh toát.Đôi mắt cộng sự như ẩn chứa một điều gì đó,những hỉnh ảnh mờ nhạt chợt ùa về “Phập” cô chưa nhận ra được rằng viên đạn đã gim vào vai cô, chỉ lặng đứng nhìn nó. Cả cơ thể cô không trọng lượng ngã về phía sau.Cô đã cảm nhận dược những giọt mưa. Cô như chú chim bị rơi ra khỏi chiếc lồng đáng sợ đó.Bàn tay cô dưa ra như muốn bấu víu lấy thứ gì đó,nhưng nó thật xa xăm.
Thật may đã có một bàn tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô. Thực sự, cô không giám nhìn xuống bên dưới.Đó là cả một thế giới mong manh giữa sự sống và cái chết. Đôi vai cô run rẩy lên vì sợ hãi, cái ánh mắt ấy anh có thể hiểu được suy nghĩ của cô lúc này. Mặc dù đã từng đối mặt với ma quỷ rất nhiều lần nhưng có lẽ thần chết thì chưa. Cô hiểu rằng trong găng tấc thôi cô có thể sẽ rơi xuống. Cả cơ thể cô đang run lên vì vết thương trên vai, nó rỉ máu ướt hết 1 bờ vai bé nhỏ bên phải của cô.Mưa từng giọt thấm vào da thịt làm vết thương sót hơn. Viên đạn đã tim vào vai cô, nhưng vẫn cố gắng bám chặt ,cô tự nhủ mk phải nhẫn nhịn. Anh nhìn cô với đôi mắt đầy lo lắng
” đồ ngốc…bám chặt vào…đừng thả tay ra” cô cảm nhận được bàn tay lạnh ngắt của anh, nhưng đôi mắt ấy thật ấm áp. Cô mỉm cười, mà nước mắt cứ chảy xuống vào kẽ miệng.
….
Trong căn phòng tiếng súng đã lặng đi, nhưng vẫn còn mùi thuốc súng. Chàng trai đứng yên tại chỗ và buông thõng đôi tay bất lực ra khỏi túi áo.
” hãy giúp ta kiểm tra có ai không” anh cầm lấy khẩu súng và vẫn còn cảm nhận được sự lạnh lẽo từ nó. Anh tiến lại gần phía cửa sổ, nhìn xuống phía dưới. Đôi mắt ấy xoáy sâu vào tâm hồn cô, nhưng cô không thể đọc được những suy nghĩ trong đầu anh ta. Dù anh rất muốn giúp cô nhưng anh hoàn toàn bất lực dưới sự kiểm soát của người đàn bà kia
Bâu giờ cơ thể cô nặng trĩu như đeo chì, cánh tay run bần bật và trơn dần, nó nhói lên vì nước mưa thấm vào. Chỉ trong một giây tiếp theo bàn tay đang tuột dần. 101 anh ấy vẫn đang dùng hết sức lực để giữ lấy cơ thể cô, nhưng dường như anh đang kiết sức, cho dù không từ bỏ nhưng cơ thể không trụ được nữa…sẽ kết thúc tại đây sao…đột nhiên có một bàn tay rắn chắc nấm lấy cổ tay cô…là vị bác sĩ.Anh nhìn cô
Đôi môi hơi nhíc lên một ít
” xin lỗi vì đến muộn…Cái tên này mau giúp 1 tay đi chứ” anh đập nhẹ vào vai 101…
….
Chưa bao giờ cô cảm thấy đau đớn như thế này, người cô nóng rực như lửa, có lẽ là sốt vì bị nhiễm trùng.Bây giờ cô đang nằm gọn trong bàn tay anh ấy,cơ thể anh lạnh ngắt nhưng cô lại chẳng cảm nhận được.Có lẽ nhiệt độ cơ thể của cô và anh đang chiến đấu với nhau…anh đặt nhe nhàng cơ thể nhỏ bé của cô xuống chiếc giường…và khẽ kéo tấm chăn lên…đây không phải là phòng của cô, mà là phòng của bác sĩ. Bây giờ mà vác cái tình trạng này về phòng thì cô không biết giải thích sao với Nhật Lệ…
” để tôi rửa vết thương cho cô” từ phòng tắm chàng Bs bước ra với thau nước ấm trên tay và vài đồ dùng phẫu thuật. Trái tim cô có chút nhói đau, cảm giác sợ sệt dâng lên dần dần khi nghe thấy tiếng dao kéo khẽ chạm vào nhau
Cô khẽ dùng tay chống xuống giường, dồn lực vào tay và khẽ dịch người lên, phần vai nhún lên và nhói đau, cô khẽ nhích người lên nhưng không đut sức lực
” để tôi giúp em” 101 tiến về phía cô, anh nhẹ nhàng nâng cô dậy và để một cái gối cho cô tựa vào, là mùi tử đinh hương, lm cô cảm thấy dễ chịu hơn
” bác sĩ anh tên gì vậy…sao anh lại biết tôi”
Anh khẽ quay ra nhìn cô ” mọi người gọi tôi là Bạch Hàn” là sao…tên do người khác gọi sao…
” cô sẽ phải chịu đau đó, hiện tại đã hết thuốc gây mê rồi,
cô nghĩ mk sẽ chịu được chứ” câu nói ấy hơi làm cho cô sợ hãi
Nhưng cô lại tự chấn an bản thân mk
” tôi không sao, anh cứ làm đi” bs bạch quay ra nhìn cô có vẻ ngạc nhiên. Mọi thứ đã chuẩn bị xong, anh đưa cho cô viên thuốc giảm đau và chống nhiễm trùng. Cô không phải là ngươì ưa gì mấy viên thuốc này, nó chẳng dễ chôi gì cả, cô cố gắng nuốt gọn 2 viên thuốc bằng 1 ngụm nước. Bạch Hàn tiến lại gần với chậu nước ấm trên tay. Anh sát trùng cho vết thương. Đôi bàn tay rắn chắc ấy uyển chuyền nhẹ trong từng động tác. Dòng nước sóng sánh, khẽ chạm vào những phân tử nước làm nó bốc hơi: vẫn là mùi tử đinh hương và thảo mộc, nó làm cô cảm thấy thật dễ chịu hơn. Chiếc thau nước, những miếng vải trắng đã nhuốm màu đỏ của máu. Ánh sáng đèn chiếu vào lớp phân cách giữa hai môi trường tạo ra ảnh ảo cảm giác giác như 1 vầng trăng ứa máu. Thứ kim loại khẽ xuyên qua lớp da của cô, chỉ với 2 mm, nhưng nó cũng đủ lm cô cảm thấy đau đớn. Rồi tiếp tục chạm vào lớp thịt và mạch máu làm vết thương ứa ra thứ dung dịch đỏ. Anh đã sạch trên vai cô 1 đường dài 5 cm nhưng nó khá sâu gần 2cm. Cô đã nhìn thấy viên đạn: dài khoảng 2cm màu vàng kim nhưng vẫn còn tim vào lớp thịt mỏng kia. Chiếc kéo khẽ chạm vào viên đạn, nó dịch chuyển một ít lên và vết thương lại tiếp tục ứa máu. Sẽ thật khó khăn khi lấy viên đạn ra, rất đau, cô có thể cảm thấy từng cơn đau ở những lớp ra, thịt và từng mạch máu. Cô tưởng trừng như mk đã ngất lịm đi nhưng cộng sự anh ấy đã kịp đỡ lấy thân hình bé nhỏ của cô tựa vào vai mk. Cô cảm thấy như có một luồng sức mạnh trong mk vì vậy dù có đau đớn đến đâu cô cũng không kêu lên, cố gắng cắn chặt hai hàm răng lại, như muốn nghiền nát thứ gì, bàn tay ấy bấu chặt như muốn cò xé lấy cơ thể cô đang dựa vào và cái đâu ấy làm dây thần kinh cô ko còn chút cảm giác nào, cô ngất lịm đi và gục trên bờ vai ấy. Ánh mắt anh nhìn cô đầy lo lắng. Viên đạn đã được lấy ra nhưng thật không dễ dàng chút nào.Sau khi khâu lại vết thương, anh khẽ đỡ cô xuống và kéo nhẹ lớp chăn cho cô nhưng rồi anh ngồi lặng yên và suy nghĩ điều gì đó.
….sáng 6h. Mặt trời đã ló rạng, tư gf tia nắng dịu nhẹ của một buổi chiều mùa thu làm cô tỉnh giấc. Điều mà cô cảm nhận đầu tiên là bàn tay phải có cảm giác lạnh, bàn tay trái là hơi ấm, một bên là mùa đông lạnh giá, bên còn lại ấm áo như mùa hè. Hai bàn tay của hai chàng trai đang lắm chặt tay cô không rời, từng ngón từng ngón đan vào nhau siết chặt bàn tay cô. Cô khẽ quay sang ngắm khuôn mặt của cộng sự: hàng lông mi dài khẽ động đậy, chiếc mũi dọc dừa và những nét vẽ từng thứ nhỏ nằm trên khuôn mặt đều hoàn mĩ đến khó tin, như một ma lực cuốn hút ánh mắt cô, Phi Nhạn khẽ chạm vào mái tóc màu hạt dẻ kia làm vài sợ khẽ bay, cô mỉm cười một nụ cười nhẹ nhàng thoáng qua trên khuôn mặt yếu ớt kia. Bạch Hàn tỉnh dậy đúng lúc cậu nhìn thấy cảnh tượng này mà có chút khó chịu trong lòng. Anh vội thu bàn tay mk lại và đứng dậy quay đi, cô dật mk quay ra. Vì là chiếc giường đơn khá nhỏ lên khiến cô mất thăng bằng cơ thể làm cô ngã xuống. Ngay lúc đó cậu vội vàng nằm xuống dùng cả thân người để đỡ lấy cơ thể cô. Bây giờ cả cơ thể cô nằm gọn trên thân hình rắn chắc kia. Cô có thể nghe thấy từng nhịp đập, hơi thở của mk và Bạch Hàn.
” em tỉnh rồi sao” một giọng nói ấm áp vang lên phá vỡ suy nghĩ của cô. Cậu vội vàng đỡ cô dậy và lúi húi thu dọn đồ đạc hôm qua. Khuôn mặt thoáng chút ngượng ngùng. Cô nhanh chóng trở lại phòng trước khi Nhật Lệ thức dậy.
Cô xuống dưới tầng cùng bác sĩ. Những người lm trong nhà cúi rạp người xuống. Thực sự cô không quen với việc làm như thế này. Nhưng duy chỉ có một người phụ nữ ở cuối vẫn đang đứng yên như một pho tượng nhìn cô chằm chằm. Đôi mắt đỏ ngầu đầu sự căm phẫn, con ngươi trao đảo khắp nơi, rồi trợn ngược lên tiến về phía cô. Chiếc tạp rề nhuốm đầy máu tươi. Trên người cô ta đầy những vết dao và ở cổ còn có một vết hằn đã thâm lại… dây thừng sao. Bạch Hàn vội kéo cô ra đằng sau mk, nhưng cô ta đã biến mất chỉ trong chốc nát
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!