Hai Thế Giới - Chương 7: Ngày dài
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Hai Thế Giới


Chương 7: Ngày dài


Ông ta nhìn chằm chằm vào tôi và anh, tiến lại gần. Anh kéo cô ra sau lưng mình. Ông ta có thể nhìn thấy anh ấy nhưng cô đoán chắc chỉ là lúc say rượu lên thần kinh có chút kích thích, chi giác thay đổi có lẽ chỉ là nhất thời nhìn thấy. Hắn cầm chiếc chai đã vỡ xông đến phía anh. Thật may anh đã đỡ kịp nó. Cơn giận trong anh bùng phát ” xoảng” anh bóp vỡ chiếc chai trong tay mình trong chớp nhoáng. Khuôn mặt anh nổi lên những mạch máu màu đỏ chạy ngang dọc như sợi thần kinh, đôi mắt cũng đỏ ngầu.Vết máu loang từ tim…là bị…súng sao? Anh đang điều chỉnh suy nghĩ của mình. Những chai rượu dưới nền lần lượt vỡ tung. Ông ta ngơ ngác nhìn chúng, giật mình nhận ra điều gì đó.
” ma…a…” tiếng thét của ông ta làm cô bé ngẩng đầu dậy. Vì không muốn cô bé hoảng sợ, cô đã kéo anh quay về phía mình. Nó đưa ánh mắt ngơ ngác nhìn tôi.” em không sợ khuôn mặt của tôi” cô khẽ lắc đầu ” vì anh là bạn tôi nhưng mà trông lúc đó anh ngầu thật”. Anh nhìn cô khẽ cười rồi xoa nhẹ mái tóc của cô.Ông ta lăn xuống đất thiếp đi, cô từ từ tiến gần đến con bé. Nó nhận ra điều đó, phát ra những tiếng động rất lạ rồi thu mình vào sâu hơn
” cô bé em có nhận ra người này không?” em nhìn lên bức ảnh và giật nó từ tay tôi. Cô bé ngắm một hồi nước mắt chảy ròng. Khuôn mặt lấm lem nhưng cũng không làm mất đi vẻ xinh xắn, dễ thương
” Em tên gì vậy? ” cô ngọt giọng dỗ dành con bé. Nhưng nó cứ câm như hến, không chịu nói một câu, cũng không giám khóc to. Cô giải thích về tình hình hiện giờ của nó, về việc ba cô bé là người đã bạo lực em, điều mà mẹ em phải chịu. Cô thực sự không cảm thấy dễ chịu chút nào khi nhắc đến người đã chết nhưng vì muốn thuyết phục con bé
” Em có đồng ý đi theo chị. Hãy giúp chị…chắc em biết rất rõ về mẹ mình.” Nó cứ lắc đầu rồi quăng đồ liên tục
” Mẹ em đã rất đau lòng khi nhìn thấy em như thế này. Hãy suy nghĩ đi rồi mai chị sẽ quay lại ” con bé vội kéo áo cô lại, nhìn cô bằng con mắt rất lạ. Sau ánh mắt hoang dại ấy là nội tâm yếu ớt, đau đớn muốn bảo vệ mình. Nó thực sự đã phải sống mà dấu kín nỗi đau của mình vào bên trong, bất lực trong việc thể hiện cảm xúc ra ngoài. Một đứa trẻ chỉ mới 6 tuổi, liệu có chịu nổi không: cái cảm giác mà đến cô cũng khó vượt qua được. Nghĩ đến vậy thôi mà lòng cô lại đau sót vô cùng. Sau khi rời khỏi căn nhà, trong đầu cô toàn những ý nghĩ vẩn vơ. Liệu khi ba cô bé tỉnh lại có làm gì nó không. Chợt cô nghĩ đến vết thương ban nãy của anh. ” Anh có sao không” /” vết thương của em…” cô và anh cùng đồng thanh, có lẽ là đang cùng chung suy nghĩ. Vết thương trên đầu cô dù không chảy máu nhưng nó bị bầm tím
” Xin lỗi…tôi đã không bảo vệ được em, sau này tôi sẽ không để em bị thương vì tôi một lần nào nữa. ” câu nói của anh làm cô có cảm giác rất lạ…trong lòng không biết lên làm thế nào để an
ủi anh.
” anh ăn tối chưa”?
“Ăn tối sao??” cô gật đầu. Có chút dở hơi không: mời một con ma ăn tối
” anh cũng cần ăn mà phải không…đi thôi tôi dẫn anh đến một nơi này” cô vội kéo tay anh đi kẻo muộn.
…khu chợ đêm Bạch Viên. Mọi thứ ở đây đều tấp lập. Bây h là thời điểm đông nhất. Khu chợ sáng lấp lánh, tất cả các hàng quán đủ thể loại đều có. Đặc biệt đồ ăn ở đây rất ngon và rẻ nữa. Lần nào mà tiền đỉnh cao nhất thì cô và Nhật Lệ đều đến đây đập phá tưng bừng. Đến đây là tiền vung tay quá trán luôn
” lần đầu tiên tôi được đi chợ đêm cùng một cô gái”
” thật sao” cô cũng thấy lạ nhưng cũng không giám hỏi sợ làm anh buồn
” mau đi thôi chúng ta đi mua đồ ăn rồi ra bờ sông ngắm trăng uống rượu”. Các hàng quán ăn ở đây ngon tuyệt đỉnh luôn. Hơi đồ ăn thật quyến rũ vị giác của cô.
” bác à! Bán cháu 2 phần bánh ạ”
” cô gái mọi hôm đi cùng cháu đâu sao hôm nay một mình vậy “. Vừa lấy đồ bác gái vừa hỏi cô
” cháu đi hai người đó bác ” cô quay ra nháy mắt với anh
” hôm nay bán đắt khách bác tặng cháu phần bánh bác mới làm lần đầu tiên.” bác đưa cho cô thêm một bọc nóng hổi nữa.
” cám ơn bác nhiền lắm, chúc bác bán được nhiều nha” .
….tại bờ sông gần khu chợ. Không khí ở đây rất tách biết, yên tĩnh mát mẻ nữa. Ánh trăng tròn huyền ảo khẽ chạm xuống dòng nước làm nó gợn sóng lăn tăn.
” cụng ly nào ” cô khuấy động không khí yên tĩnh. “Woa đúng là ngắm trăng uống rượu thật tuyệt lại thêm đồ nhấm càng kích thích vị giác hơn. ” cô nằm xuống bãi cỏ tận hưởng không khí yên tĩnh. Nhìn lên bầu trời đầy sao chợt nghĩ về những tháng ngày vô lo vô nghĩ. Thật hạnh phúc nhưng rồi nhớ đến cô bé lòng cô lại khó chịu. Đáng nhẽ cái tuổi này nó được cha mẹ yêu thương, được tận hưởng thú vui như những đứa trẻ khác, vậy mà bây giờ tâm hồn yếu ớt ấy lại phải sống trong cảnh bạo lực, đánh đập. Những đòn roi đâu phải dành cho những đứa tuổi này đâu. Cái xã hội này sao lại bất công với đứa trẻ 6 tuổi chưa biết gì về cuộc sống. Chính nó làm tâm hồn của chúng già dặm hơn, cúng cáp hơn nhưng lại đau đớn hơn. Nước mắt cô lại tuôn trào khi nghĩ đến cô bé
” em sao vậy…có tâm sự sao”
” là về vụ án hôm nay…tôi đang nghĩ về cô bé đó. Anh nghĩ các vụ án này có thể có mối quan hệ không”. Cô đang thử suy ngẫm để liên kết các chi tiết với nhau. Nhưng hình như còn thiếu sợi dây để liên kết. Chiếc vòng. Cô rút máy ra gọi cho bác sĩ Bạch. Sau khi hỏi thăm tình hình của Nhật Lệ cô mới yên tâm
” Tôi có việc nhờ anh”
” Việc gì?”
” Hãy giúp tôi lấy kết quả khám nghiệm tử thi của chị Trương Yến”
” người phụ nữ hôm nay sao…được thôi.”
” hãy cho tôi đi theo…tôi muốn tìm hiểu về việc này”,…
…7h30 sáng thứ hai. Tại trường Bạch Viên. Cô bước vào lớp mà cảm giác mọi thứ như thay đổi chóng mặt. Mới chỉ có hai ngày trôi qua mà quá nhiều chuyện xảy ra. Chưa giải quyết được vụ này thì vụ khác lại xảy đến, mọi thứ cứ như đang đùa cợt vậy. Trong giờ học cô cố gắng tập chung vào bài giảng vì sắp đến kì kiểm tra. Giờ học kết thúc, cô vào thư viện mượn mấy cuốn tài liệu ôn thi thì sực nhớ ra có buổi hẹn với Bác sĩ Bạch. Từ xa ở cổng Phi Nhạn đã nhìn thấy 1 chiếc xe mui trần sang trọng, chắc cũng phải thuộc hãng xe hạng nhất, nhì. Mấy cô nữ sinh há hốc ngạc nhiên túm tụm vào. Cô cố gắng len vào đám đông
” lên xe mau lên chỗ này rắc rối quá” cô mau chóng bước vào xe và nhận ra cộng sự đang ngồi cạnh ghế mình. Chiếc xe bắt đầu chuyển bánh, ban đầu đi với tốc độ 50km/h nhưng càng lúc càng nhanh.
” Nhật Lệ sao bà cũng đi cùng vậy”
” là anh ta đó cứ bắt tôi đi kiểm tra mà bà biết rồi đó tôi không thích mùi bệnh viện…đúng là…”
” Nè cô mà còn càu nhàu là tôi vứt cô xuống xe đó” Nhật Lệ bĩu môi nhưng rồi cũng phải ngoan ngoãn nghe theo.”
….tại bệnh viện Bắc Kinh
” Bác sĩ Từ, chào anh”
” chào anh Bạch”. Họ bắt tay nhau một cách xã giao.
” cô đi theo bác sĩ Từ đi. Tôi đưa Nhật Lệ đi kiểm tra trước”
” được rồi”…
Khu vực sau. Không gian ở đây tĩnh lặng. Từng bước chân như được lưu đọng lại từng tiếng rồi phát ra lại chỉ trong tích tắc cảm giác một dãy nhà rất sâu. Cô bước vào phòng gần cuối hành lang, cảm giác như chân tay cứng đờ lại. Không khí lạnh lẽo, từng hơi lạnh phả vào tại lên màn khói trắng. Nó giống như một chiếc tủ lạnh khổng lồ lâu ngày không mở. Cô dò xét xung quanh, mọi thứ ở đây rất giản đơn nhưng lại cho người ta cảm giác sợ hãi. Cô đã nhìn thấy tên của chị. TRƯƠNG YẾN:21/5/1975 …là chị ấy. Bác sĩ Từ đưa cô báo cáo khám nghiệm tử thi. Từng dòng chữ một lần nữa khẳng định với cô: tự tử nhưng Phi Nhạn có thể thấy có uẩn khúc ở đây. Để chứng minh ông ta cho cô xem xác chết của chị. Khuôn mặt chị từ từ hiện ra. Cô có thể nhìn thấy những vết sẹo đằng sau lớp trang điểm để che đi mắt người khác. Phần cổ có vết của dây thừng. Cô lại gằn nữa để quan sát khuôn mặt lạnh tanh, đôi mắt mở to đầy căm hận, cô giật mình lùi ra phía sau một bước và cũng chợt nhận một điều. Cô quay sang nhìn anh, khuôn mặt lộ vết nhăn ở trán, có vẻ anh đang phân tích vài điều. Trên cổ không chỉ có vết dây thừng mà còn thứ khác. Thứ giết chết Trương Yến không phải dây thừng mà là…là. Đột nhiên có mùi gù đó rất lồng lặc, hắc sộc vào mũi cô. Nó làm cô cảm thấy buồn ngủ, rồi thiếp đi. Cô đã bị vị bác sĩ đó đưa đi. Trong cơn mơ cô nghe tiếng ai đó gọi tên mình…Phi Nhạn…Phi Nhạn mau tỉnh dậy đi.
Mọi thứ xung quanh cô đều mơ màng, mờ ảo. Cô đang nằm trên chiếc giường bệnh trong một căn phòng khác. Căn phòng toàn ánh đỏ mờ nhạt. Đầu cô có chút choáng váng, chân tay cô không tài nào nhúc nhích được, nó bị kìm chặt bởi chiếc còng số 8, Phi Nhạn cố gắng kéo tay ra khỏi nó, nhưng sức cô không đọ được với chiếc giường. ” cạch” có người bước vào. Dáng cao, tấm lưng vạm vỡ…là ai vậy…Bác sĩ Từ.
” Bác sĩ… anh cởi trói cho tôi đi” tôi khẩn khiết cầu cứu anh ta. Ánh mắt ấy không chút cảm xúc đôi mắt muốn chiếm hữu. Hắn tiếp tục tiến lại phía cô, trên tay là một cây kéo phẫu thuật. Hắn định làm gì với cây kéo đó. Dù cô đang cố gắng thoát ra, nhưng dù cựa quậy đến mấy cũng vô ích.
” mau mở cửa ra…Phi Nhạn…em không sao chứ” anh ấy đang cố gắng đập cửa
” cộng sự…tôi ở trong này…anh mau cứu tôi đi” cô cố gắng nói thật to để anh nhận ra.
” em đừng kêu cứu nữa…ở đây không ai nghe thấy đâu” hắn tiến ngày càng gần đến phía cô, chiếc kéo đã kề ngay gần vai cô. Hắn định làm gì chứ. Từng nhát kéo cắt vào phần áo ở vai. Đôi mắt gian mãnh làm cô cảm thấy ghê tởm. Không biết âm mưu của hắn là gì? Cô phải làm thế nào đây? Bản năng trong cô trỗi dậy, cô vùng vẫy và la hét, mọi âm thanh đều ngưng đọng chỉ còn tiếng gào thét của anh. Âm thanh ấy chỉ cô có thể nghe được. Anh cảm thấy bất lực trước khả năng của mình.
” reng…reng…reng”
” vâng! Bà chủ…tôi sẽ xử lý cô ta ngay”. Dù không nghe được cuộc trò chuyện nhưng chỉ cần nhìn nụ cười của hắn cũng đủ làm cô lo lắng
” tiếc quá…nhưng không sao cơ hội còn nhiều mà phải không”
” rầm” tiếng động kinh hãi, cô quay ra, cánh cửa phòng đổ rầm xuống, bóng dáng của một chàng trai hiện ra với khuôn mặt đầy nét đăm chiêu và sự lo lắng. Cảm xúc tức giận trong anh không hề kiểm soát được. Anh tiến đến như một con thú hoang giáng một cú đấm xuống mặt hắn. Hắn loạng choạng ngã nhào xuống đất, tiếp tục chống chả những cú đánh từ Bác sĩ Bạch. Hắn van xin anh như một kẻ yếu đuối nhu nhược. Anh hoàn toàn chở thành một con người khác khi tiến lại phía cô với nét mặt đầy lo lắng. Một hành động vô cùng ga-lăng: anh cởi chiếc áo blouse của mình choàng lên người cô
” không sao chứ”
” không sao…cảm ơn anh” cô kéo chiếc áo để che kín phần áo ngực lộ ra của mình.
” bà không sao chứ ” Nhật Lệ bước vào hỏi han cô. Cô chỉ gật nhẹ rồi gượng cười để chấn an nó
…..
” tôi sẽ đưa em về nhà” cô mệt mỏi gật đầu. Nhật Lệ đẩy đầu tôi vào vai nó
” bà ngủ một chút đi “. Cô tựa vào vai nó, ngủ thiếp đi

” cô chăm sóc tốt cho Phi Nhạn…tôi về đây”
” Bác sĩ Bạch đi đường cẩn thận”. Chàng trai ngồi lên xe rồi phóng đi mất hút sau màn đêm. Phi Nhạn bước vào phòng nằm ngay xuống giường.
” Phi Nhạn bà có ăn gì không tôi sẽ làm cho bà. ” bây h tâm trạng của cô không muốn ăn gì. Cô quá mệt mỏi với những gì xảy ra
” thôi bà ăn đi”
” bà phải ăn chút gì chứ, bao tử bà đâu có tốt khi để đói bụng”. Cô nói nó ra ngoài để mình ở yên tĩnh một lát. Cô đang định đóng cửa thì có một bàn tay chặn lại từ bên ngoài.
” cộng sự…” đột nhiên anh tiến lại ôm chầm lấy cô, làm vô cảm thấy hoang mang chỉ biết đứng lặng.
” tôi rất sợ cảm giác khi nhìn em chịu tổn thương” i
” tôi…không sao” cô cố gắng đẩy anh ra khỏi người mình, anh nhận ra điều này và dần buông lỏng ra. Cô đóng xầm cửa lại, mệt mỏi ngồi xuống bắt đầu suy tư. Bất lực buông thõng hai tay xuống, thu đầu gối vào trong rồi gục đầu xuống. Cô chỉ muốn dừng lại tất cả, không muốn tiếp tục. Nước mắt bắt đầu lăn trên gò má. Cô đã cố gắng không khóc nấc lên để làm Nhật Lệ tỉnh giấc.
” Em khóc sao” Cô nhận ra giọng nói ấy sau cánh cửa. Anh vẫn còn ở đó, ngay sau lưng cô nhưng lại cách nhau 1 cánh cửa, giống như cả 1 thế giới vậy
” anh…hãy ở bên cạnh tôi đêm nay, được không”
”  tôi sẽ ở đây…bên cạnh em”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN