Hai Thế Giới - Chương 8: Dự Tiệc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
86


Hai Thế Giới


Chương 8: Dự Tiệc


Một ngày mới lại bắt đầu với bao công việc. Mong hôm nay sẽ không có con ma nào làm phiền.
Cô đeo cặp và ra khỏi phòng để ăn bữa sáng
” Nè, bà đang làm gì vậy”. Con nhỏ này cứ làm gì đó
” bà mau lại đây xem nè” nó vừa hí hoáy vừa chỉ tay vào chiếc hộp màu hồng. Cô tò mò mở ra…
Một chiếc váy ren màu trắng trễ vai, trông thật sang trọng
” bà mua cho tôi sao…cảm ơn bà nha Nhật Lệ, tôi biết là bà luôn tốt với tôi từ trước đến giờ. “
Cô ôm trầm lấy nó miệng nói liên tục hai chữ ” cảm ơn”
” thôi…không phải tôi tặng đâu mà là GS Anna gửi thiệp mời chúng ta đi dự tiệc đó” Nó sung sướng cứ ngồi vuốt chiếc váy, nâng niu từng chút một. Cô cầm chiếc thiệp lên. Thật mịn. Nó hình chữ nhật, thiết kế bằng loại giấy, vải vô cùng đắt tiền. Cái mùi hương trên đó nhẹ nhàng: một loại cỏ của Châu Phi. Cô theo dõi từng chữ. Là muốn công bố công trình khảo cổ đã nghiên cứu 10 năm.
” nè bà có định đi học không vậy” Phi Nhạn giật mình dọn đồ và ăn bữa sáng. Nhìn xung quanh không thấy cộng sự, cô lo lắng không biết anh đi đâu
……
Giờ giải lao tại trường học
Phi Nhạn bỏ tập tài liệu từ trong cặp ra ” BÁO CÁO KẾT QUẢ KHÁM NGHIỆM TỬ THI”
Tên:
Tuổi:
SCMND
Là ảnh của cộng sự. Cô chăm chú đọc từng chữ: không có dấu hiệu xô sát, hay tự sát
Chết do sát hại bằng súng. Cô quá ngạc nhiên trước kết luận của bác sĩ. Trong đầu cô có rất nhiều câu hỏi thắc mắc. Mọi thứ cứ rối tung cả nên không có hướng giải quyết
” bà đọc cái gì mà đăm chiêu vậy” giọng nói của Nhật Lệ làm cô giật mình, vội đút ngay tập tài liệu vào trong ngăn bàn
” bà đang dấu tôi cái gì phải không.”
” Làm gì có gì, chỉ là nhặt được dưới đất thôi”. Nó cứ tiếp tục nài nỉ cô. Rồi đột nhiên cô giáo bước vào lớp” Cả lớp”. Nghe xong rứt hiệu lệnh của lớp trưởng cả lớp nhốn nháo chạy vào chỗ ngồi. Cô thở phào nhẹ nhõm.
….reng…reng…một hồi trống vang lên kết thúc buổi học. Cô nhanh chóng dắt xe ra khỏi trường và đạp hết cỡ để về nhà. Vừa về đến nơi, Phi Nhạn đã nhận ra có người trong nhà. Mà hình như là tiếng của hai người. Cô lay lay vai Nhật Lệ đẩy nó vào.” cạch” căn bếp trông như một bãi chiến trường. Đồ đạc rơi tứ tung. Chiếc tủ lạnh bị mở toang, vài quả trứng còn vương vãi trên sàn. Samon chỉ đứng nhìn và tìm kiếm thứ gì đó ăn được.
” tôi thấy vị thế này ổn rồi”
” không hình như hơi nhạt muối”
” cậu mà cho thêm là không ăn được đâu đó”
” cho thêm một chút, món này phải đậm vị “. Đâu là cuộc đấu khẩu giữa người và ma. Không hiểu họ làm gì mà để cái bếp thành ra thế này.
” Nè cái tên họ Bạch này anh đang làm gì ở nhà tôi vậy…là ai…ai đã mở cửa cho anh. À! Mà lúc nãy anh nói chuyện với ai vậy”.
” đâu có…là tôi đang nói chuyện điện thoại mà” Nhật Lệ tiếp tục tra hỏi bác sĩ Bạch. Cô chột dạ, nếu mà để Nhật Lệ biết được thì làm sao.
” có phải là…anh…bị tự kỉ không.”
” được rồi cứ coi là vậy đi.”
………..
” tèn ten…món trứng khấu ra lò” Nhật Lệ đặt đĩa trứng lên bàn và mong đợi sẽ có được lời khen. Bác sĩ Bạch nhìn ngó một lúc lâu rồi cũng rụt rè gắp một miếng cho vào miệng. Vẻ mặt của anh lặng đi, không chút biến sắc.
” Ngon quá…nhưng mà không ngon bằng mẹ tôi làm.” Vừa được đưa lên mây giờ lại rơi xuống mặt đất
” đây là món tôi đặt hết tâm sức vào đó”
” Thế thì chắc đây là món duy nhất mà cô nấu được phải không”. Anh ta nói với giọng khinh bỉ. Cô dặt lên bàn đĩa pizza được cắt thành 8 miếng.
” không kịp để nấu cơm nên tôi đã gọi pizza”
“Nè…Phi Nhạn bà không cần phải áy náy…anh ta đến đây ăn chùa mà”. Nó nói có vẻ không quan tâm
” Tôi cứu cô mà cô chư mời tôi bữa ăn nào ra hồn đâu đó”. Khi Nhật Lệ vừa đứng dậy cô vội kéo nó ngồi xuống.
” Thôi! Hai người mà cứ tiếp tục đấu khẩu thế này thì đến tối” cô ngồi xuống và họ bắt đầu bữa trưa.
………
“Samon bữa trưa của mày đây” Phi Nhạn trộn hết thức ăn thừa và chút cơm lại cho Samon. Cộng sự ngồi xuống kế cô vuốt ve chú chó
” Tôi nghi ngờ là có người ám sát anh”. Anh nhìn vào mắt cô đầy nghi vấn
” Dựa theo kết quả khám nghiệm tử thi thì vị trí viên đạn bắn vào ở sau lưng. Dù không phải vị trí chí mạng nhưng do mất nhiều máu. Đường viên đạn đi vào trong cơ thể anh là một đường thẳng nên rất có thể nhân lúc anh sơ xuất có người đã bắn anh”. Cô không biết điều mà cô suy luận có đúng không nhưng chắc chắn phải tìm ra được nhân chứng sống trong vụ việc này. Cô bắt đầu hỏi anh về những người bạn trước đây của anh, người có thù oán với anh. Mỗi lần ngớ lại, sinh khí trong cơ thể anh yếu dần.
…………
Bữa tiệc bắt đầu lúc 7.30 nên cô phải chuẩn bị sớm, trang điểm, thay đồ. Cô ngắm mình trong gương, một cô gái hoàn toàn khác mọi ngày. Đây không phải styte hằng ngày của cô nên có chút không quen. Chiếc váy trễ vai để nộ ra bờ vai mỏng manh quyến rũ. Dù không tôn hết nên đường cong cơ thể, nhưng nhìn thì ai cũng phải ngưỡng mộ vòng eo con kiến và đôi chân khá dài, trắng nuột của cô. Có vẻ mọi ưu điểm trên cơ thể cô đều được phô diễn. Phi Nhạn bước ra khỏi căn phòng và đã nhìn thấy Nhật Lệ ở đó từ bao giờ. Dù chiếc váy chỉ để lộ một bên vai nhưng đã đủ quyến rũ và cuốn hút người nhìn. Nó đang chăm chút đeo trang sức, nhìn nó thật lộng lẫy như cô tiểu thư kiêu kì, khác với vẻ trẻ con, sôi động của nó. Bề ngoài luôn tỏ ra như vậy nhưng bên trong lại mong manh như bông hoa anh đào mới nở đó là con người của Nhật Lệ.
“Woa…hôm nay bà đẹp thật…nhưng hình như tôi nhỉnh hơn bà chút xíu”.
” bà đúng là độ tự sướng 1000/10 đó.”
” Phi Nhạn bà định làm kiểu tóc gì”. Cô không thích cầu kì cũng chẳng suy nghĩ nhiều nên đã tự làm xoăn nhẹ rồi búi gọn lên cao để lộ ra khuôn mặt với đường nét hoàn hảo, làn da trắng không tì vết, sống mũi cao, đôi môi với màu nude nhẹ nhàng. Hoàn hảo hơn với đôi bông tai tròn bản to, xung quanh là những hạt pha lê lấp lánh tạo sự cá tính nhưng không kém phần quyến rũ.
” Nè…tặng bà ” đột nhiên Nhật Lệ đưa ra trước mặt cô một chiếc hộp. Cô tò mò mở ra…là một đôi giầy cao gót màu nude(1) cao khoảng 7 phân
” Đẹp quá…cảm ơn bà nha… Tôi đi thử luôn nhá” Cảm giác rất vừa vặn và thoải mái
” Bà đi đôi này vào cảm giác như là…chân dài thêm mấy phân đó”.
” Chúng ta xuống thôi…bác sĩ Bạch đang đợi ở dưới nhà rồi. Cô nhanh chóng chỉnh chu lại mọi thứ rồi rời đi. Phi Nhạn cố gắng bước thật vững trên đôi giày khá cao này, cô cẩn trọng bước từng bước trên từng bậc thang. Không may cô trượt chân và mất thăng bằng. Đột nhiên có một bàn tay rắn chắc nắm lấy cánh tay cô.
” Cẩn thận chứ ” một giọng nói quen thuộc vang lên. Cộng sự
” Cảm ơn “.
” Bà cảm ơn ai vậy ?”
” À! Tôi cảm ơn bà vì đôi giày”.
” để tôi giúp cô”. Bỗng nhiên có một bàn tay rắn chắc đưa ra trước mặt cô. Bác sĩ Bạch. Trông anh hôm nay rất khác mọi hôm. Không còn là anh chàng bác sĩ vẻ nghiêm nghị mà là một người đàn ông lịch lãm, cuốn hút, quá điển trai với mái tóc vuốt lên cao. Cô rụt rè đưa tay đặt vào lòng bàn tay ấy. Nó tạo cho cô cảm giác an toàn, tin tưởng
” Nè…sao anh lại giúp Phi Nhạn rõ ràng…váy của tôi dài hơn mà”
Nhật Lệ bắt đầu kiếm ra cớ để sinh truyện
” Đôi giày của cô dễ đi hơn…nhưng mà cô ghen sao” Nghe xong câu nói đó, nó không biết đáp trả ra sao lên đành vào xe đóng xầm cửa lại.
…….
Chiếc xe dừng lại ở một hậu trường sang trọng. Chỉ vừa mới bước xuống xe mọi ánh đèn fash đã chiếu thẳng vào mắt cô. Nó làm cô cảm thấy khó chịu và không thể mở mắt ra được. Cô lấy lại tinh thần, chớp mắt vài cái và lấy tay che mắt để tránh được ánh sáng. Có vẻ như GS nhà William rất có tiếng trong giới khảo cổ cũng như là lĩnh vực nghệ thuật nên có rất nhiều phóng viên, nhà báo ở đây. Thoát khỏi vòng vây của đám phóng viên để vào bên trong sảnh của bữa tiệc cũng là điều khó. Bước vào đến nơi cô thực sự choáng ngợp với không gian nơi đây. Những chiếc đèn chùm to được làm rất cầu kì từ pha lê lấp lánh. Từ đầu cửa trải dài đến cầu thanh một tấm thảm nhung đỏ sang trọng. Không gian khán đài ang trọng với ánh sáng hơn cả những show hát của những ca sĩ nổi tiếng. Bàn ghế được sắp thành nhiều bàn cho một nhóm người.Đặc biệt có một bàn tiệc cho tất cả khách ở đây vô cùng hấp dẫn. Những chai rượu vang ngoại từ các nước đủ các hương vị, các loại nước uống nhẹ cũng được nhập khẩu. Tất cả các món ăn ở đây đều là mang phong cách nước ngoài: Pháp, Ý, Nhật, Hàn Quốc… Nổi tiếng với những món ăn ngon. Nó được bày sẵn trên đĩa, các vi khách có thể chọn bất cứ loại gì mình thích. Đội ngũ phục vụ không chỉ chuyên nghiệp mà còn chu đáo tận tình. Cô đang tìm chỗ ngồi thì có anh phục vụ mang cho họ một khay với rất nhiều loại rượu, cooktai,…
Họ từng người một chọn cho mình một ly theo sở thích, hoặc màu sắc. Cô rụt rè nhấp một chút vào, cũng khá hợp khẩu vị và nhẹ
” Cái này nhẹ quá để tôi gọi loại khác nhé”
” Nè! Đừng lấy mấy loại ấy, bà đâu biết uống đâu” Cô nhắc nhở nó
” không sao, bà còn chưa thấy tửu lượng của bổn cô nương sao biết được”.
” Cô đừng tự cao quá chốc cô say quá tôi không cõng nổi về đâu”.
” ai thèm…hứ” nó vênh mặt tỏ vẻ không cần.
Những giai điệu nhẹ nhàng, du dương bắt đầu vang lên. Mọi người đều hòa vài âm nhạc khiêu vũ nhảy múa trong khi cô vẫn đang chiến đấu với Nhật Lệ
” Cụng ly nào, hôm nay không say không về.” Cứ tiếp tục thế này chắc cô không chịu nổi. Mỗi lần như vậy cảm giác như có ngọn lửa đang cháy trong cổ họng.
” Xin kính chào tất cả các vị quan khách có mặt tại đây ngày hôm nay. Cảm ơn mọi người đã dành chút thời gian quý báu của mình đến đây. Ngay bây giờ, tôi sẽ công bố một công trình khảo cổ học mà đã được nghiên cứu trong 10 năm.” Tiếng vỗ tay vang lên hưởng ứng sự xuất hiên của chủ nhân bữa tiệc: GS Anna. Với bộ váy bằng nhung màu xanh rêu làm bà chở lên quý phái và trẻ ra vài tuổi. Mọi ánh đèn đều đổ dồn về phía sân khấu. Những người có chức quyền là đối tượng hết sức thu hút giới nhà báo dù câu chuyên có nhỏ thì cũng được làm to lên
” Bác sĩ Bạch anh có biết gì về công trình khảo cổ này không”
” Nghe nói là sau khi GS Jack mất thì bà ấy bắt đầu nhiên cứu”. Vậy sao, khoảng thời giam này có vẻ như là..
” Phi Nhạn không say không về mà.” câu nói của Nhật Lệ cắt hết mạch cảm xúc của cô.

” rầm…rầm…rầm” ” Nhật Lệ em không sao chứ”. Anh đập cửa với nét mặt đầy lo lắng vì ban nãy cô uống rất nhiều. Tửu lượng của cô khá kém. Lên chỉ cần vài ly đa. Khiến cô đỏ tái mặt lên rồi.
” Cạch”. Cô nê lết ra khỏi nhà vệ sinh với cái đầu vẫn chưa tỉnh nên đã quăng luôn cái túi xuống đất ngồi bịch xuống.” 101 anh chưa về sao…hì” Giờ cô là một người dạy với hành động không kiểm soát được
” Đứng lên đi tôi đưa em về” Anh kéo cô đứng lên nhưng cô cứ như một đứa trẻ con nhõng nhẽo mãi không chịu đứng dậy. Anh liền vác cô lên vai mặc cho cô cứ vùng vẫy đánh anh

Trên đường về nhà. Cô khoác vai Nhật Lệ lảo đảo bước đi như những tên say rượu không giữ thăng bằng được bước này, bước kia loạng choạng
” Chị em hôm nay uống thế nào…đã không”
” Uk…”
” Đã bảo rồi! Uống với tôi thì chỉ có chuẩn…hay chúng ta quay lại mua rươu về chiến tiếp đi”
” Được”. Đang định quay đầu lại thì
” Hai người đừng đi đâu nữa mau về nhà đi”. Bị hai tên đàn ông giữ lại cô theo phản ứng dùng tay đánh họ.
” Nè…tên kia” Họ ra hiệu cho nhau, cả cô và Nhật Lệ đều bị họ vác lên vai. Cô cản thấy đầu mình như bị treo ngược trên cành cây, người thì bị nhấc bổng
” Sao cô nặng vậy” Bạch Hàn càu nhàu
” Nè…anh có biết là…tôi vì anh mà giảm bao nhiêu kí không 20 kí đó…còn đòi hỏi gì. Đồ khốn nạn, xấu xa, tên rác rưởi…sao trước đây tôi lại yêu anh chứ.” Nhật Lệ miệng càu nhàu mà tay cứ đánh lia lịa vào người Bác sĩ Bạch. Anh hiểu được cảm giác của cô bây giờ lên cứ yên nặng để cô chút giận.
” Đến rồi…sao chỗ gửi xe này xa quá”. Anh dựa cô vào mui xe rồi thở hổn hển
” Sao em nặng vậy?”
” Anh nói gì…” Phi Nhạn tức giận kéo anh xuống sát cơ thể mình. Một động tác rứt khoát ” khóa môi” một cách mạnh mẽ. Môi chạm môi, họ cảm nhận được ừng hơi thở của nhau. Lúc đó anh không thể ngờ được…quá ngạc nhiên. Cộng sự như một bức tượng gỗ không cảm xúc chỉ biết tròn mắt…3s…5s… Không kiểm soát được mình lên cô vẫn tiếp tục giữ nguyên trạng thái đó
” Hôn…hôn…lãng mạn.”Nhật Lệ nhìn với vẻ đầy thích thú như đứa trẻ con. Còn Bác sĩ Bạch anh cũng quá sốc với cảnh tượng này
                 **************
                    Hết chương 8
        

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN