Danh Môn Ác Nữ
Chương 5: Bán Muội Cầu Vinh
Vạn Thục Tuệ nghe được Vân Thù nói như vậy, trong mắt bà cũng đầy không dám tin tưởng, Vạn Thục Tuệ chỉ cóc ảm giác trong lòng mình càng thêm đau thương, nhưng không biết lời Vân Thù nói khiến cho bà cảm thấy đau lòng hay bởi vì hôm trước vẫn còn là phu quân của mình đã không kịp chờ đợi muốn kết hôn với nữ nhân kia! Bảy ngày sau, ông ta sao lại phụ lòng bà cùng ông ta vẻn vẹn mười ba năm còn sinh ra một hài tử!
Vừa nghĩ như vậy, hốc mắt Vạn Thục Tuệ càng thêm cực kỳ đỏ, lại định khóc.
“Lão phu nhân, lão phu nhân.” Bên ngoài đột nhiên truyền đến một giọng nói mang theo vài phần ý cười, giọng nói này còn chưa dứt, hai bóng người đã vào cửa.
Tiến vào cửa đầu tiên chính là một phụ nhân, vóc người hơi mập, mặc một bộ đồ tơ lụa màu đỏ sậm, nhìn có vẻ hơi mập ra, nhưng mà bà ta giống như không phát hiện ra, đôi mắt cũng không tính là vô cùng sáng ngời lộ ra ánh sáng khôn khéo, trên mặt bà ta mang theo cười, nụ cười này nhìn thấy khiến người ta cảm thấy có vài phần dựng tóc gáy, bởi vì trong đó đầy rẫy ý vị tính kế.
Mà sau lưng bà ta là một nam nhân trung niên hết sức gày gò mặc một bộ đồ màu xanh xám, trong lòng nam nhân kia cũng có vài phần không cam lòng, nhưng khi phụ nhân kia quay đầu liếc mắt vẫn đi vào.
Vân Thù dĩ nhiên biết được hai người mới vừa vào cửa là ai, hai người này chính là cậu Vạn Thủ Nghĩa và mợ Hồ thị của nàng.
Hồ thị vừa vào cửa, đưa mắt liếc nhìn Vân Thù, lại ngước mắt nhìn Miêu thị và Vạn Thục Tuệ, khi nhìn thấy hai mắt người này đỏ ngầu và vệt nước mắt chưa khô trên mặt, trong lòng Hồ thị có vài phần chán ghét, từ sau ngày hôm qua khi đón tiểu cô về trong phủ vẫn khóc không ngừng, chỉ cần tỉnh lại khóc, tiếp theo đó ngay cả Miêu thị cũng khóc theo, khóc không ngừng như vậy thật sự rất xui!
Tuy Hồ thị nghĩ như vậy, nhưng vẫn thi lễ với Miêu thị nói: “Mới vừa nghe nói ngoại sinh nữ tới, con đây rất nhớ nhung, vội vàng tới nhìn, trong lòng bận rộn đến không cân nhắc đến quy củ, nhưng nghĩ người một nhà, nghi thức xã giao gì đó chắc không cần để ý như vậy.”
Hồ thị nói xong đi tới trước mặt Vân Thù, bà thân thiết nắm tay Vân Thù nói: “Ngoại sinh nữ của ta đây thoạt nhìn gầy đi không ít, nghĩ đến xảy ra chuyện lớn như vậy trong lòng cũng không dễ chịu, cháu nên khuyên giải mẫu thân cháu một chút, chuyện đã đến nước này cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước.” die~nd a4nle^q u21ydo^n
Hồ thị nói xong rút khăn tay lau nước mắt vốn không hề tồn tại, “Cũng chỉ có thể chỉ trích phụ thân của cháu thật sự quá lòng dạ độc ác, sao có thể làm ra chuyện như vậy, mợ đây và cậu cháu vừa tức giận vừa đau lòng…”
Hồ thị đưa một ánh mắt về phía trượng phu của mình, Vạn Thủ Nghĩa theo lời Hồ thị nói gật đầu một cái.
“Thật sao?” Vân Thù rút bàn tay mình từ trong tay Hồ thị ra, nàng nhìn lướt qua Hồ thị vốn không hề đau lòng vẫn giả bộ đang rơi lệ, đưa tầm mắt rơi lên Vạn Thủ Nghĩa ở bên cạnh nửa câu cũng không lên tiếng giống như cọc gỗ, “Nếu cậu và mợ thật sự vì chuyện của mẫu thân mà cảm thấy đau lòng và tức giận, sao lại không tranh luận một chút về việc phụ thân ta làm?! Mẫu thân cũng chỉ có một người cậu này có thể dựa vào, thân là người trong họ của mẫu thân, sự việc này mới mấy ngày, cậu đã dễ dàng nhận hưu thư như vậy, đây là đạo lý gì? Thứ cho Vân Thù không biết, đây là tức giận theo như lời trong miệng mợ sao?”
Vạn Thủ Nghĩa nghe được Vân Thù nói một phen như vậy, sắc mặt của ông ta có vài phần xấu hổ, “Lời này… Lời này cũng không phải nói như vậy…” Ông ấp úng nói, chính là hồi lâu vẫn không nói ra được một lý đương nhiên phải thế.
Sắc mặt Hồ thị cũng cứng đờ, nào nghĩ đến Vân Thù sẽ nói lời chất vấn, gương mặt Hồ thị lập tức hơi khó coi. Hồ thị là người lợi hại, thường ngày cực kỳ chua ngoa, trong phủ này đều do bà trông coi, hơn nữa Vạn Thủ Nghĩa là một người có tính tình hèn nhát, nhiều năm bị Hồ thị quản chế như vậy, trong phủ đừng nói tới thiếp thất, ngay cả nha đầu thông phòng cũng không dám có một người.
“Ta nói Thù nha đầu ngươi nói như vậy là có ý gì?! Chẳng lẽ còn cảm thấy ta và cậu ngươi hại mẫu thân ngươi sao?! Bây giờ mẫu thân ngươi bị hưu, thời điểm mất mặt như vậy, ta và cậu ngươi còn không phải đón mẫu thân ngươi về phủ sao! Ngươi nói chuyện như vậy, trong lòng ngươi cũng không hổ thẹn sao!” Một tay Hồ thị chống nạnh một ngón tay chỉ Vân Thù mắng, “Muốn trách cũng chỉ có thể trách người phụ thân không có lương tâm kia của ngươi, ai bảo ông ta hưu thê!” die nda nle equ ydo nn
Vân Thù nhìn dáng vẻ bình trà của Hồ thị chỉ cảm thấy khó chịu, những lời này nói hơi không cần thể diện, người bị hưu có nhà mẹ đương nhiên phải trở về nhà mẹ, bây giờ lại lấy chuyện này ra nói! Vân Thù cười lạnh một tiếng: “Mẫu thân ta có nhà mẹ dĩ nhiên phải trở về nhà mẹ đẻ, chỉ có điều nghĩ tới bây giờ có nhà mẹ đẻ cũng không khác gì không có nhà mẹ đẻ, huynh trưởng nhà mình không ra mặt vì muội của mình bị uất ức mà còn hớn hở nhận hưu thư, có đạo lý không vậy?! Cậu, ta xin hỏi cậu một câu, cậu không đấu tranh vì mẫu thân của ta mà tiếp nhận hưu thư, là mẫu thân ta làm chuyện gì đuối lý có lỗi với Vân gia khiến cho cậu không có thể diện đi đấu tranh, hay cậu được chỗ tốt gì, cho nên bán muội cầu vinh mới không đấu tranh!”
Vạn Thủ Nghĩa nghe được câu hỏi của Vân Thù, sắc mặt của ông càng thêm lúng túng, lập tức chỉ cảm thấy cả người nóng ran giống như muốn bốc cháy, ông cúi đầu cũng không dám nhìn người khác nữa.
Vạn Thục Tuệ thấy dáng vẻ kia của Vạn Thủ Nghĩa, cả người bà cũng ngẩn ra không dám tin, một hồi lâu sau bà mới đau khổ tột cùng gào lên một câu: “Đại ca sao huynh có thể như vậy?! Huynh là đại ca ruột của muội mà..”
Miêu thị cũng không biết cong cong quẹo quẹo trong đó, nhưng hai hài tử này là ruột thịt của mình, nay nhi tử mình như vậy, đó chính là thật sự bán muội cầu vinh rồi, bà che ngực, vẻ mặt vô cùng đau đớn: “Oan nghiệt, oan nghiệt mà, sao ta lại sinh ra một nhi tử như ngươi, con bé là muội muội ruột thịt của ngươi mà…”
Sắc mặt Vạn Thủ Nghĩa càng thêm ngượng ngùng, giọng nói càng thêm thấp: “Ông ta… Ông ta đồng ý chỉ cần nhận hưu thư, sẽ nói một tiếng với hộ bộ giúp con, bảo đảm con thăng lên được hai cấp.”
Vân Thù cười lạnh một tiếng: “Bảo đảm hai cấp, cậu chính là đồng ý rồi hả? Cậu, ngài đúng là cậu tốt của ta!”
Hồ thị thấy nam nhân nhà mình thế mà lại nhận chuyện bẩn thỉu này, lập tức cảm thấy nói lời hữu ích cũng không có ý tứ gì, vẻ mặt không mang đau thương thâm tình mà tỏ vẻ đương nhiên nói: “Chuyện này có thể trách được tướng công sao? Tiểu cô, muốn trách chỉ có thể trách số mạng ngươi không tốt, có vận làm phu nhân Hầu gia nhưng không có mệnh đó, Hầu gia đã quyết định chủ ý muốn hưu thê. Ngươi xem ngươi gả cho Hầu gia nhiều năm như vậy chỉ sinh một lỗ vốn, cũng không cho nhà mình thứ tốt gì, ca ca ngươi nhiều năm làm một tiểu quan lục phẩm nho nhỏ như vậy, thừa dịp Hầu gia muốn hưu ngươi, ngươi còn có vài phần giá trị có thể bảo vệ một đoạn tiền đồ của ca ca ngươi, ngươi cũng nên biết đủ đi.”
Đôi tay Hồ thị chống nạnh tỏ vẻ không sợ không ngại, “Ngươi đây là một người ăn no cả nhà không lo, Vạn phủ chúng ta từ trên xuống dưới hơi mười cái miệng há mồm chờ ăn cơm, có thể không tốn chút tâm tư sao! Chúng ta muốn ra mặt vì ngươi, nhưng Chu gia người ta có một phi tử, nếu ở bên gối khẽ thổi, đến lúc đó chỉ sợ không chỉ là chuyện hưu thê mà trên dưới cả Vạn gia chúng ta đều phải rớt đầu! Muốn trách cũng chỉ có thể trách ngươi không có một tỷ tỷ hoặc muội muội làm phi tử.”
Hồ thị thấy Vạn Thục Tuệ khóc đau lòng như vậy, bà ta liền tiến lên một bước nói: “Lời đã nói đến nhường này rồi, ta cũng không quanh co nữa. Hôm nay ta tới đây là có một chuyện phải làm phiền tiểu cô, trong phủ cũng sắp đói rồi, cho nên, ta muốn xin tiểu cô xuất ra một chút đồ cưới để mua gạo cho vào nồi!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!