Danh Môn Ác Nữ - Chương 4: Ngài Cứ Việc Khóc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Danh Môn Ác Nữ


Chương 4: Ngài Cứ Việc Khóc



Kỳ thực Vạn phủ cũng xem như không cách Hầu phủ quá xa, hơn trăm năm trước Vạn gia dù sao cũng đã từng là công thần đi khai quốc cùng tổ Hoàng đế, đi ngài đánh chiếm thiên hạ, lúc đó cũng là thời điểm vinh hoa nhất của Đại Khánh đại tướng quân. Đáng tiếc bực này vinh quang đã dần dần xuống dốc đến thời Lão Thái Gia của Vạn gia, nhân tài điêu linh, cho tới bây giờ Vạn Thủ Nghĩa, cậu của Vân Xu, bất quá chỉ là một cái Lục Phẩm Quang Lộc Tự Thự Chính, lương mỗi tháng chỉ vẻn vẹn mười thạch.

Đương nhiên mức bổng lộc như vậy sẽ không thể dùng để nuôi sống người toàn gia, quan lại ở thành Trường An thường lén đặt mua mấy cửa hàng để có chút trợ cấp gia dụng, thế đạo hiện giờ ở thời đại này là Sĩ Nông Công Thương, thương giả có vị thế thấp đều bị coi thường, không thể lên được mặt bàn của mấy nhà có quyền, cho nên mấy cửa hàng đều muốn tìm một vài người quản lý có chút gia thế.

Giống như Vạn Thủ Nghĩa có hai cửa hiệu nho nhỏ ở mặt tây đường cái, nghề nghiệp này cũng không quá mức kham khổ, hơn nữa còn có ngân lượng tổ tiên tích để lại, cuộc sống cũng không đến mức quá khó khăn, nhưng cũng không hề dư dả.

Vạn gia so sánh với cánh cửa lớn của Vân hầu phủ tự nhiên không là gì cả, ông ngoại Vân Xu có giao hảo với ông nội của nàng, lúc trước còn kết bái thành huynh đệ, cho nên việc hôn nhân của mẫu thân Vạn Thục Huệ đã được định ra từ nhỏ, đến tuổi trưởng thành thì vào đại môn Hầu phủ trở thành chính thê.

Thời điểm Vân Xu đến Vạn phủ đã là giờ Tỵ, hôm nay Vạn Thủ Nghĩa nhàn nhã ở nhà, nhưng Vân Xu đến đây không phải là để gặp người cậu này, vì vậy nàng chỉ cho gã sai vặt đi thông truyền Vạn Thủ Nghĩa một tiếng, sau đó liền đi đến chỗ bà ngoại Miêu thị trước, rồi mới đi đến chỗ mẫu thân mình, lúc bản thân nàng đến cửa viện của bà ngoại thì đã nghe thấy âm thanh nức nở của mẫu thân mình.

Vân Xu vừa nghe thấy tiếng khóc này thì ngay lập tức nghĩ rằng mẫu thân mình còn đắm chìm ở trong bi thương khi bị hưu, trong lòng không thể tự kềm chế được mà lo lắng thay cho mấy nữ nhân ở thời cổ đại.

Cái kiểu giáo dục “Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu”, nếu bị hưu, bọn họ cũng chỉ có thể trở lại nhà mẹ đẻ, nữ nhân một khi bị hưu là một điều sỉ nhục, người trong nhà sẽ không cho bọn họ sắc mặt tốt, càng đừng nói tới việc suốt ngày bị người quanh mình nói mấy chuyện linh tinh, vì vậy mà đại bộ phận nữ nhân bị hưu đều xuống tóc vào am ni cô, nếu muốn là tái giá, nhưng đây cũng không phải là một con đường tốt đẹp gì, nhất định là phải lấy chồng xa, tốt nhất là trở thành vợ kế, kế thất, kém một chút thì chính là thiếp thị.

“Lão phu nhân, Vân Xu tiểu thư đến đây.” Nha hoàn hầu hạ ở cửa thông truyền một tiếng, sau đó có một bà tử ra cửa đón.

Vân Xu chào người ra đón mình một tiếng, trí nhớ bên trong thân thể này đối với người ở Vạn gia cũng có thể tính là quen thuộc, chắc hẳn là thường xuyên đi lại, bà tử ra đón nàng họ Thẩm, là người hầu hạ ở trước mặt bà ngoại nàng, cũng có thể tính là chiếu cố Vạn Thục Huệ lớn lên, cho nên Vân Xu thấy cũng tôn kính gọi bà ta một tiếng “Thẩm mama”.

Thẩm bà tử nhìn thấy Vân Xu, cũng kịp thở một hơi, mở miệng ra đã nói một hồi: “Tôn tiểu thư đã đến đây vậy thì nên đi khuyên nhủ tiểu thư đi, cứ khóc mãi như vậy sẽ làm tổn hại đến thân thể.”

Vân Xu lên tiếng đáp ứng, rồi nhanh chóng theo Thẩm mama vào cửa, lúc mới vừa vào nội đường thì chính là nhìn thấy cảnh Vạn Thục Huệ ghé sát vào người Miêu thị, tóc nàng tán loạn, vẻ mặt tiều tụy vô cùng, rõ ràng tuổi cũng không quá lớn, nhưng nàng ấy có vẻ như đã già đi vài tuổi so với ấn tượng trước kia trong trí nhớ của Vân Xu.

Một đôi mắt đỏ bừng sưng đỏ mắt, trên mặt đâu đâu cũng là nước mắt, nguyên bản dung nhan có chút xuất sắc, nhưng hiện thời xem ra là càng hỏng bét, kể cả bộ dáng dịu dàng thường ngày cũng biến mất dạng, ở trong mắt Vân Xu, hóa ra đây chính là hình tượng của nữ nhân sau khi bị chồng ruồng bỏ.

“Bà ngoại, mẫu thân!” Vân Xu vén áo thi lễ, nhẹ giọng thi lễ.

“Xu Nhi đến đây, ngươi hãy mau mau khuyên nhủ mẫu thân của ngươi đi, nàng cứ khóc như vậy làm tâm lão bà tử cũng là đau như dao cắt …” Miêu thị đối với Vân Xu nói, bên trong giọng nói cũng mang theo vài phần nghẹn ngào, đến cuối cùng Miêu thị cũng nhịn không được nữa, hốc mắt lại đỏ lên, nước mắt lại rơi xuống.

Khi thấy Miêu thị rơi lệ, Vạn Thục Huệ cũng bất chấp nữ nhi của mình cũng ở đây, mở miệng khóc càng thêm thê lương, luôn miệng nỉ non gọi: “Mẫu thân, mẫu thân.” Rồi còn không quên bi ai lên án: “Hắn ta thật là độc tâm.”

Vân Xu chăm chú nhìn bà ngoại và mẫu thân mình cứ ôm đầu nhau mà khóc rống như vậy, trong khoảng thời gian ngắn nàng cũng không lên tiếng, chỉ nghe tiếng khóc của bọn họ thôi mà nàng đã thấy phiền lòng rồi.

Trong đầu nàng không ngừng nhớ lại những hình ảnh nữ nhân cổ đại khi gặp phải sự tình không như ý, không bao giờ dồn trí lực nghĩ cách đối phó mà cả ngày chỉ biết khóc sướt mướt.

Vân Xu trước kia rơi vào thời điểm sẽ làm như thế nào nàng cũng mặc kệ, nhưng Vân Xu nàng từ nay về sau chỉ nguyện ý sống một đời thống khoái, không phải chỉ là bị hưu thôi sao, ngày sau tìm một nam nhân tốt để gả là được.

Mẫu thân nàng mới bị hưu có hai ngày đã không chịu nổi rồi, bảy ngày sau phụ thân còn rước người mới vào cửa nữa đó, một nam nhân như vậy Vân Xu nghĩ chắc chắn không phải cái gì thứ tốt, đáng giá vì cái loại nam nhân như vậy mà ở đây khóc lóc sướt mướt không ngừng sao?

“Thẩm mama, cho ta một ly trà là được, lúc nãy ở trong phủ, ta phải thu thập một bà tử không an phận đến từ Chu gia, vì nhớ mẫu thân mà không nghỉ lấy một khắc thì đã đi thẳng đến chỗ này, hiện thời miệng khô lưỡi đắng, nhưng mà mẫu thân hiện giờ chỉ biết lo khóc, chỉ sợ cũng không rảnh đến chiếu cố ta, ngươi rót cho ta một ly trà đi, ta khát nước, uống xong rồi lại xem mẫu thân khóc tiếp.” Vân Xu nhìn chăm chú Miêu thị và Vạn Thục Huệ ở một bên khóc không ngừng, chỉ có thể cau mày, cũng không biết nên khuyên giải như thế nào, đành nói với Thẩm mama một tiếng.

Giọng nói Vân Xu thanh thúy, nói năng có khí phách, trong khoảng thời gian ngắn hấp dẫn tất cả tầm mắt của tất cả mọi người trong phòng, trong ánh mắt của bọn họ đều là khiếp sợ và không hiểu.

Đừng nói là đến mấy nha hoàn và bà tử hầu hạ Miêu thị không hiểu, đến ngay cả Lưu Châu và Cẩm Sắt được Vân Xu mang theo cũng tràn đầy nghi hoặc, nghe xong lời này của nàng tức thì lộ ra ánh mắt không dám tin, bởi vì lời nói này quá lạnh nhạt rồi, mẫu thân và bà ngoại của mình khóc thành cái bộ dáng như vậy đã không khuyên giải còn chưa tính, thế nhưng còn có tâm tình ngồi uống trà, thư thả nhìn mẫu thân mình khóc, trong thiên hạ không có cái đạo lý như vậy, đây chính là bất hiếu.

Miêu thị và Vạn Thục Huệ nghe xong lời nói của Vân Xu, cũng ngừng khóc, nhất là Miêu thị chăm chú đưa mắt tìm tòi ngoại tôn nữ luôn thân cận mình từ trước tới giờ, thời điểm trước kia cá tính nha đầu kia này có chút ngang ngược, tính cách tùy hứng, khi thấy mẫu thân mình khóc nhất định là muốn phát tác, thế nhưng hiện giờ lại nói ra những lời này khó trách khiến cho Miêu thị muốn nhìn nhiều xem một cái, bà ta chỉ cảm thấy lúc này nha đầu giống như là có vài phần khí định thần nhàn, có chút trưởng mà thôi.

Thẩm mama tuy là cảm thấy lời nói vừa rồi của Vân Xu có chút bất hiếu, nhưng vẫn nghe lệnh để một nha hoàn đi châm một ly trà, tự tay nâng đến trước mặt Vân Xu.

Vân Xu nâng ly trà, tự tại ngồi thưởng thức, đưa mắt nhìn thoáng qua hai mắt đẫm lệ, có chút mông lung đang nhìn mình chăm chú của Vạn Thục Huệ, Vân Xu gẩy gẩy lá trà, nhẹ nhàng nâng ly trà lên, miệng hơi hé mở nhấp một ngụm, tư thái này có vài phần lười nhác quý khí.

“Mẫu thân, ngài nếu là cảm thấy ở đây khóc lóc có chỗ hữu dụng, có thể thay đổi thực tế thì mời ngài cứ từ từ khóc tiếp.” Vân Xu nhàn nhạt nhìn Vạn Thục Huệ, ánh mắt của nàng sáng quắc: “Ngài cũng đừng nói với nữ nhi là vì ngài thương tâm, ngài khóc như vậy cũng đâu để làm gì, hay là ngài muốn khóc cho phụ thân không có lương tâm của ta xem? Nếu là ngài muốn khóc cho người phụ thân không có lương tâm kia xem, vậy thì nữ nhi phải nói một câu với người, kể cả ngài vì khóc mà mù hai mắt, ông ta cũng không tới đây coi ngài một cái đâu. Nếu ngài muốn khóc vì bản thân mình, vậy cũng được, nữ nhi chỉ cho ngài nửa canh giờ thời gian để khóc. Ngài cứ việc khóc, chờ ngài khóc đủ rồi, có thể gặp nữ nhi rồi, lúc đó nữ nhi sẽ nói chuyện tử tế với ngài.”

“Chỉ là nữ nhi phải nhắc nhở ngài một chuyện, bảy ngày sau phụ thân sẽ thú cái tiểu hồ ly tinh kia vào cửa, trong lòng ngài có cảm thấy thoải mái hơn chút nào không? Nếu vẫn không thấy thoải mái, vậy sai nha hoàn mang nước đến cho ngài rửa mặt, giúp ngài thanh tỉnh đôi chút. Bộ dáng không có tiền đồ của ngài, nữ nhi không thể chấp nhận được. Bọn họ đối xử với ngài như thế nào, sau này nữ nhi sẽ thay ngài đòi lại từ bọn họ gấp bội!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN