Danh Môn Ác Nữ - Chương 3: Răn Dạy Nô Tì
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
128


Danh Môn Ác Nữ


Chương 3: Răn Dạy Nô Tì



Một tát này của Vân Xu nửa điểm tình cảm cũng không cấp cho bà tử kia, nàng đã dùng hết toàn bộ sức lực của mình mà tát, bởi vì nàng đã bị bà tử kia làm cho tức giận, bà ấy đã không giữ lại thể diện cho nàng, nàng cũng lười quản nhiều. Bà tử họ Cố, từ lúc Chu Bích Cầm sinh ra đã là nhũ mẫu của nàng ta, ở trong phủ luôn được mọi người chiếu cố, có thể coi là một lão nhân ở Chu gia, lúc nha hoàn và gã sai vặt nhìn thấy đều là mang theo vài phần tôn kính, hiện tại lại bị Vân Xu, một tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa, tát một cái trước mặt nhiều hạ nhân như vậy, trong lòng cũng hận Vân Xu đến lợi hại.

Tuy là tức giận khó tiêu, nhưng bà tử Cố cũng biết bản thân mình không thể đánh trả, bà ta chậm rãi quay đầu, chăm chú nhìn Vân Xu nói: “Tiểu thư nói đúng lắm, nô tì vẫn mãi là nô tì, tiểu thư là chủ tử muốn đánh muốn phạt cũng không sai. Nhưng nô tì đến cùng là hạ nhân của Chu gia, cho dù muốn đánh muốn phạt cũng phải do chủ tử của Chu gia tới phạt, chứ không đến lượt một tiểu thư của Hầu phủ ra tay giáo huấn.”

Bà tử Cố nói lời này tuy có chút nặng lời, nhưng đang ngầm nhắc nhở Vân Xu không biết quy củ, càng ám chỉ bản thân bà ta là người Vân Xu không thể động vào.

“Ngươi nói rất đúng, ngươi là nô tì của Chu gia, muốn đánh muốn phạt cũng nên do người Chu gia quản.” Vân Xu gật gật đầu, tỏ vẻ rất đồng ý với quan điểm trên của bà tử Cố.

Bà tử Cố nghe thấy Vân Xu thừa nhận nàng không có tư cách động thủ với mình, tức thời nghĩ là lợi thế nghiêng về phía mình, thì lại nghe thấy giọng nói trong veo lạnh lùng của Vân Xu: “Ngươi đã biết bản thân mình là nô tì của Chu gia, thế sao ngươi lại ở Hầu phủ chúng ta khoa chân múa tay, đây là ngươi tính làm cái gì? Hay là đầu óc của ngươi không rõ ràng, nên đã đem Hầu phủ trở thành Chu gia của ngươi rồi hả? Ngươi làm việc như vậy, mà ta chỉ ban cho ngươi một cái tát dĩ nhiên là đã giữ lại mặt mũi cho Chu gia rồi, tự tiện xông vào Hầu phủ, ta cho người giết ngươi thì ngươi có thể thế nào? Hay là người nào ở Chu gia đều không biết quy củ như ngươi, sao lúc vào không thông báo với người giữ cửa ở Hầu phủ một câu, mà vừa vào cửa đã la hét ầm ĩ, người trong phủ Hầu phủ cũng không phải là để cho ngươi sai sử!”

Bà tử Cố nghe được trong lòng cả kinh, hơi hơi giương mắt nhìn về phía Vân Xu, khuôn mặt tuy có vài phần non nớt, cũng rất xinh đẹp, nhưng trên gương mặt của Vân Xu giờ này chỉ là một mảnh sương lạnh, giọng nói phát ra thì càng giống Hàn Băng, cơ hồ là muốn làm cho Bà tử Cố đông lạnh tại chỗ.

“Ngươi cho là tính mạng của một nô tì như ngươi thì đáng giá mấy đồng tiền?”

Vân Xu khinh miệt dùng khóe mắt nhìn chăm chú bà tử Cố, giống như ở trong mắt nàng, bà tử Cố bất quá chính là một con kiến, nàng tùy thời có thể dễ dàng chỉnh sửa. Sóng mắt Vân Xu lưu chuyển, bên trong đó thậm chí có chứa vài phần uy nghi, nguyên bản hai chân bà tử Cố đã có chút như nhũn ra, nhưng chút lo lắng kia nhanh chóng biến mất.

“Này. . . Nô tỳ đã được Hầu gia cho phép.” Bà tử Cố ấp úng nói, lúc này đã không còn khí thế lớn lối như vừa rồi.

“Phụ thân ta cho phép?” Vân Xu cười lạnh: “Phụ thân ta đã từng cho phép ngươi khoa chân múa tay ở Hầu phủ chưa? Nội đường ở Hầu phủ không có người chưởng quản sao? Lúc ngươi làm như thế thì đã xin chỉ thị của lão phu nhân chưa? Lão phu nhân cho phép ngươi làm như vậy sao? Quả nhiên là người đi ra từ tiểu môn tiểu hộ thì nửa điểm quy củ cũng không hiểu, vậy mà còn dám ở trước mặt ta nói đến hai chữ quy củ, thật là buồn cười đến cực điểm. Còn không nhanh chóng cút đi cho ta!”

Bà tử Cố nghe xong lời nói của Vân Xu, sắc mặt càng thêm nhăn nhó, nhưng bà ta cũng biết Vân Xu nói lời này cũng có vài phần có lý, tuy rằng bà ta đã được Hầu gia cho phép tới Hầu phủ lo liệu sự vụ, nhưng lúc tới đây bà ta thực sự không có đi gặp lão phu nhân, hiện thời thấy Vân Xu nhắc tới chuyện này thì cũng biết bản thân mình đã bại lộ rồi, càng nghĩ kỹ thì chân của bà tử Cố càng thêm run rẩy, không có chút chống đỡ nào.

“Nô tì hiện tại trở về, nô tì hiện tại sẽ trở về. . .” Bà tử Cố đưa tay lau một vốc mồ hôi trên trán, hận không thể xoay người rời đi ngay lập tức.

“Đứng lại cho ta!” Vân Xu gọi bà tử Cố lại, người mà đang muốn bôi dầu lên bàn chân chuồn mất, nàng đưa mắt lên lên xuống xuống đánh giá bà tử Cố một lượt, hiện thời bà ta đâu còn có cái khí thể cầm chổi lông gà mà coi như thần khí để làm lệnh tiễn nữa, bà tử này chắc giỏi nhất là kiểu chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng đi, đối phó với những người như thế tuyệt đối không thể có nửa điểm chịu thua, tư thái của nàng nhất định còn phải cao hơn bà ta, nhất định phải để cho bà ta nhớ rõ nàng mạnh hơn bà ta.

Cả người bà tử Cố run run rẩy rẩy, chăm chú nhìn Vân Xu: “Nô tì biết sai rồi, tiểu thư còn có cái gì muốn răn dạy, nô tì xin lắng nghe.”

“Nói cho chủ tử của ngươi, cánh cửa của Hầu phủ này nàng ta còn chưa có bước vào, chuyện vào nổi hay không thì để tương lai trả lời đi, nàng ta quản nhiều như vậy cũng không sợ tay thò quá dài sẽ bị cửa kẹp sao?” Vân Xu liếc liếc bà tử Cố, trong ánh mắt tràn ngập vẻ khinh thường: “Bản tiểu thư có một câu để khuyên chủ tử của ngươi, cứ coi như là nàng ta vào được Hầu phủ đi, thì phía trên còn có lão phu nhân, lão phu nhân nói ai có thể đương gia thì người đó sẽ có quyền đương gia, người đó mới chính là đương gia chủ mẫu, nếu là lão phu nhân nói không, vậy thì nàng ta không thể làm đương gia chủ mẫu rồi. Việc trở thành đương gia chủ mẫu của nàng ta không phải là một chuyện chắc như đinh đóng cột tử, chủ tử của ngươi tốt nhất vẫn là nên kiềm chế một chút, miễn cho đến lúc đó náo loạn làm thành cái cảnh gà bay trứng vỡ, vậy thì cái gì cũng không có, bảo chủ tử của ngươi ở nhà hảo hảo học quy củ đi.”

Bà tử Cố nghe được một đống lời nói từ Vân Xu thì phía sau lưng đã chảy đầy mồ hôi lạnh, bà ta cũng không có nghe nói tiểu thư Hầu phủ là một nhân vật lợi hại đến như vậy, những lời vừa rồi Vân xu nói đều là đánh thẳng vào mặt chủ tử bà, nhưng bà ta cũng không thể phản bác được, vì lời nào cũng rất có lý. Bà tử Cố chỉ phải vâng vâng dạ dạ đáp, trong lòng lại nhịn không được thầm nghĩ chuyện đương gia hay không đương gia thì trước mắt cứ mặc kệ, đợi đến lúc tiểu thư lấy được danh hiệu chính thê vào cửa, thì nhân vật lại lợi hại trước mặt bà ta lúc này cũng không còn có tác dụng gì nữa, lúc đó không phải là sẽ phải ngoan ngoãn kêu một tiếng mẫu thân sao, đó cũng là quy củ. Đến lúc đó tiểu thư sẽ giúp bà ta trả lại mối hận ngày hôm nay.

Bà tử Cố nghĩ như vậy trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút, thấy Vân Xu cũng không có lời gì muốn nói nữa, vội vội vàng vàng xoay người rời đi, cái loại tốc độ này giống như trên mông bà ta đang có một trận lửa đốt, cần nhanh chóng đi tìm nước để dập hỏa vậy.

Vân Xu chăm chú nhìn Bà tử Cố chạy cắm đầu, nàng cũng không đi ngăn cản, chỉ dẫn Lưu Châu và Cẩm Sắt đi ra cửa.

Lưu Châu và Cẩm Sắt dĩ nhiên là bị những lời răn dạy vừa rồi của Vân Xu nói với bà tử Cố làm rung động một trận, nhất là Lưu Châu, bên trong đôi mắt kia toát ra vẻ khâm phục, nhưng mà trên mặt Cẩm Sắt lại có vài phần bất an.

“Cẩm Sắt, ngươi có cái gì muốn nói thì cứ nói ra đi.” Vân Xu cũng nhìn thấy biểu cảm thâm cừu đại hận, muốn nói mà không dám nói của Cẩm Sắt, chỉ biết là trong lòng Cẩm Sắt lại đang lo lắng không yên.

“Tiểu thư vừa mới đem bà tử Cố đuổi ra cửa, lúc này Hầu gia không có ở trong nhà, nếu Hầu gia biết hoặc là người có tâm ở trước mặt Hầu gia khuấy động một phen, nô tỳ chỉ sợ Hầu gia sẽ có ý định trách tội tiểu thư.” Cẩm Sắt đè thấp giọng nói, dè dặt cẩn thận nói cho Vân Xu ý kiến của mình: “Tiểu thư làm như vậy không đúng lắm.”

“Sợ cái gì, liền tính là không có người đổ thêm dầu vào lửa đi, phụ thân bây giờ đã khác trước, lúc nào người chả có thể tìm vài lý do để mà giáo huấn ta.” Vân Xu cười nhạt một tiếng, nửa điểm cũng không thèm để ý: “Hiện thời trong mắt phụ thân cũng chỉ có người nữ nhân kia, người đã nói không còn là phụ thân trong trí nhớ của ta rồi. Ta bây giờ mới đã là một tiểu cô nương 12 tuổi, phụ thân lại tự mình muốn cưới vợ, chẳng lẽ còn không cho ta tức giận hay sao? Còn nữa, lão phu nhân còn sống lù lù đó, chẳng lẽ bà ấy sẽ để cho phép phụ thân ta vì cái nữ nhân kia mà làm ra chuyện cha con tương tàn hay sao? Lão phu nhân nguyên bản chỉ là không muốn gặp mặt cái người nữ nhân kia, nếu lại nháo ra chuyện, chỉ sợ lúc nữ nhân kia vừa vào cửa cũng không có trái cây mà ăn.”

Vân Xu tuy trả lời tùy ý, nhưng chỉ có nàng biết mới vừa rồi những việc nàng làm với bà tử Cố kia, cũng là phải hạ quyết định trong nháy mắt, trong tương lai dù làm việc gì đi chăng nữa đều phải có chuẩn bị mới được. Hơn nữa trải qua sự tình bị thương lần trước, nàng không muốn gặp phụ thân, tiểu hồ ly tinh kia vào cửa thì cứ vào đi, có sống được yên bình hay không thì phải xem bổn sự của nàng ta.

Còn bà tử kia chỉ là một bà tử không hiểu quy củ, nàng bất quá chỉ dạy dỗ một nô tì nói lời ngoan độc mà thôi, đó là một chuyện quá đỗi bình thường. Dù sao trong mắt người thường, đứa trẻ nào chả có tính tình tùy hứng, huống chi là về tình chuyện nàng làm là có thể tha thứ.

“Là vậy sao? Đúng nha.” Lưu Châu nghe Vân Xu nói xong, gật đầu nói: “Lão phu nhân đau nhất yêu nhất chính là tiểu thư rồi.”

Vân Xu cười mỉm, như trước hướng về phía Vạn phủ mà đi, trong lòng cũng không thừa nhận lời nói kia của Lưu Châu, lão phu nhân thật sự là có đau nàng, nhưng mà nói cho cùng thì đau nhất yêu nhất cũng chỉ là nhi tử ruột thịt của bà ta thôi, bằng không sao bà ta có thể đồng ý để cho phụ thân dùng một cái lý do hoang đường như vậy để hưu mẫu thân nàng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN