[12 Chòm Sao - Fanfiction] Nhà trọ siêu nhiên - Chương Chap 19: Chân Tướng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
98


[12 Chòm Sao - Fanfiction] Nhà trọ siêu nhiên


Chương Chap 19: Chân Tướng


CHAP 19: Chân tướng

[Lời kể của Cự Giải]

Tôi, Bạch Dương, Sư Tử và Colby vừa về đến lâu đài Manarad thì nhìn thấy chiếc xe Mercedes màu đen quen thuộc của cô Whitmore đang đậu ở trước sân.

– Ôi không ! – Tôi thốt lên. – Chúng ta đã đến trễ rồi chăng ?

Cả bốn người liền nhanh chóng xông vào bên trong lâu đài.

– Cô Whitmore, ông Raymond ! – Tôi lớn tiếng gọi.

Không có ai trả lời. Khi chúng tôi đến được sảnh chính của lâu đài thì đập vào mắt chúng tôi là một cảnh tượng hết sức khủng bố. Đứng bên trong sảnh chính lúc này là hơn chục kẻ lạ mặt vận áo choàng màu nâu sậm đang đứng vây quanh một cái bàn lớn. Khi thấy chúng tôi xuất hiện, bọn họ cũng lập tức quay lại để lộ ra ở đàng sau cái bàn nơi vị trí gần lò sưởi chính là cô Whitmore và ông Raymond đang bị trói chặt ở trên hai cái ghế đẩu. Nhìn thấy chúng tôi, cô Whitmore ú ớ định gọi, nhưng miệng cô đang bị một cái giẻ nhét chặt. Một kẻ lạ mặt đứng gần đó quay sang nạt.

– Phu nhân Whitmore, đừng quá kích động như vậy chứ.

Nói xong gã này liền nhìn về phía chúng tôi, hắn dùng tay lật mũ áo choàng trên đầu xuống để lộ ra một gương mặt quen thuộc.

– Debbie ? – Tôi kinh ngạc thốt lên.

Trước mặt chúng tôi, quả nhiên là chị giúp việc Debbie ít nói hôm nào. Nhưng lúc này gương mặt của chị ta lại vô cùng sắc sảo và ác độc. Debbie nhếch miệng cười nói.

– Chào mừng đến với buổi lễ hồi sinh của Chủ nhân chúng ta.

– Các người là Lữ Khách ? – Bạch Dương tức giận hỏi.

– Đúng vậy ! – Debbie đáp. – Chủ nhân của bọn ta là Thầy tế Silas vĩ đại. Hai ngàn năm về trước, chủ nhân của ta đã bị phong ấn bởi chính người tình của mình, một ả phù thủy hèn hạ. Chính ả đã khiến cho giáo phái Lữ Khách của chúng ta hơn hai ngàn năm qua phải sống một cuộc sống lưu lạc không ổn định. Bây giờ là lúc chúng ta đòi lại tất cả những gì mà lũ phù thủy đã cướp đi của chúng ta. Ha ha ha.

– Silas ? Chẳng lẽ là Silas và Qetsiyah trong truyền thuyết ? – Sư Tử kinh ngạc nói.

Tôi quay sang Sư Tử tròn mắt.

– Anh biết về gã Silas này à ?

Sư Tử gật đầu.

– Phải đó, cha nuôi tôi từng kể Silas và Qetsiyah là một cặp phù thủy – pháp sư quyền năng nhất trong lịch sử. Khi còn yêu nhau, Silas đã nói với Qetsiyah rằng hắn yêu cô ta và muốn sống cùng cô ta vĩnh viễn. Chính vì vậy Qetsiyah đã tạo ra một loại thần dược Bất Tử để có thể cùng Silas thực hiện giấc mơ này. Nhưng cuối cùng gã đã phản bội Qetsiyah, đánh cắp liều thuốc bất tử, cùng người tình khác của hắn là Amara, người hầu gái của Qetsiyah uống và trở thành bất tử. Qetsiyah phát hiện đã vô cùng phẫn nộ, bà ta đã tạo ra một liều thuốc Hóa Giải Bất Tử và thế giới song song. Qetsiyah lừa Silas uống liều thuốc này khiến linh hồn hắn bị trục xuất sang thế giới song song và giam cầm ở đó vĩnh viễn.

– Thì ra là vậy ! – Tôi gật gù đáp.

– Chương trình kể chuyện em nghe tới đây chấm dứt là được rồi. – Giọng Debbie chát chúa vọng tới. – Colby, cậu làm rất tốt. Chẳng những giúp chúng ta bắt được Thiên Yết, lại còn dụ được Ma Kết đi tới hang động sau núi. Bây giờ chỉ còn duy nhất một kẻ cần phải giải quyết, đó là Xà Phu.

Cả ba người tôi, Bạch Dương và Sư Tử đều nhất loạt quay lại nhìn Colby. Trong vòng vài giây, nét mặt của Colby vẫn còn biểu tình ngơ ngác, nhưng ngay sau đó, khóe miệng cậu ta nhếch thành một nụ cười quái dị.

– Colby, cậu… – Tôi không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy.

Colby, cậu ta thì ra từ đầu đến giờ chỉ là diễn kịch.

– Nhìn vẻ mặt của các cậu thật buồn cười. – Colby nhận xét. – Thực ra để đạt được thành quả này, tớ đã phải chuẩn bị hết sức công phu. Từ việc cắt dây dẫn khí gas để gây nổ ở nhà trọ Lockwood, khiến các cậu phải chuyển đến Manarad cho đến việc bỏ độc cỏ Roi Ngựa vào rượu mà Thiên Yết uống. Chỉ tội nghiệp cho Mary, cô ta đáng lẽ không phải chết nếu không tình cờ nhìn thấy tớ bỏ thuốc vào mớ rượu của Thiên Yết.

– Cậu đã giết Mary ? – Tôi phẫn nộ nói.

– Đó là chuyện ngoài ý muốn. – Colby lắc đầu ra vẻ thương tiếc.

– Bỏ độc Cỏ Roi Ngựa vào rượu, nhưng tất cả chúng tôi đều uống rượu cơ mà ? – Bạch Dương khó hiểu.

Colby bật cười.

– Ha ha ha, tớ đã điều tra Thiên Yết rất kỹ trước khi ra tay. Tiểu thơ Michaelson nhà ta chỉ thích uống một loại rượu duy nhất đó là Chivas 50, một chai có giá đến hai mươi ngàn đô la, liệu cô ta sẽ cho các người uống loại rượu đắt tiền đó hay sao? Đêm qua cô ta mang đến bữa tiệc ba chai. Tớ đã hạ độc vào cả ba, quả nhiên Thiên Yết nhà ta đã chừa riêng ba chai rượu này để uống.

– Thì ra đó là lý do vì sao Thiên Yết hôm qua lại dễ dàng say như vậy. Ma cà rồng nguyên thủy như cô ta có thể uống đến chục chai cũng chưa chắc có ảnh hưởng. – Lúc này Bạch Dương mới vỡ lẽ.

– Tại sao các người lại muốn hại gia đình Michaelson ? – Tôi hỏi.

Debbie lúc bấy giờ lên tiếng.

– Chỉ có sức mạnh của Ma cà rồng nguyên thủy mới đủ lớn để phá giải phong ấn cho chủ nhân của ta. Vả lại, khi chủ nhân tỉnh dậy thì ngài cũng cần một nơi để cai trị. Thành phố Lockwood này… – Debbie khẽ quay đầu nhìn ra bốn phía như thể đang quan sát toàn cảnh thành phố. – Hoàn hảo !

– Nhà Michaelson đứng đầu hết thảy sinh vật siêu nhiên tại thành phố này. Chỉ có loại trừ ba anh em bọn chúng thì chủ nhân ta mới có thể thâu tóm Lockwood. – Colby tiếp lời.

Debbie rút từ trong áo choàng ra một con dao găm sắc nhọn, ả nhìn về phía tôi nhỏe miệng cười rồi kê con dao vào cổ cô Whitmore.

– Nào, Sư Tử. Bây giờ đến lượt ngươi, hãy mau lôi điện thoại ra và thông báo với cha nuôi của ngươi là Ma Kết và Thiên Yết đều đã mất tích. Bảo hắn nhanh chóng đến đây. Cẩn thận không được nói thừa một chữ nào, nếu không ta sẽ cắt cổ mụ phù thủy già này. – Debbie nói.

– Chuyện này… – Sư Tử ngập ngừng lo lắng nhìn tôi và Bạch Dương.

Nét mặt Debbie chuyển sang giận dữ, bàn tay ả siết chặt con dao ép sát vào cổ cô Whitmore, một vệt máu nhỏ xuất hiện trên da cổ của cô.

– Khoan đã…tôi gọi…xin đừng làm cô Whitmore bị thương. – Sư Tử vội vã lôi điện thoại trong túi ra, bấm số gọi cho Xà Phu.

Anh lặp lại toàn bộ những gì Debbie bảo anh phải nói. Sau khi Sư Tử cúp máy, Debbie cười nói.

– Tốt ! Chúng ta chỉ cần chờ tên Xà Phu ấy sa vào bẫy. Hôm nay sẽ là ngày tàn của gia đình Michaelson. – Ả quay sang đám người mặc áo chùng xung quanh nói. – Mau trói ba đứa chúng nó lại.

Bọn Lữ Khách liền lôi ra ba cái ghế đẩu nữa, rồi lần lượt dùng dây xích tẩm nước cỏ Roi Ngựa để trói tôi và Sư Tử, riêng Bạch Dương thì bị xích bằng một sợi xích có tráng bạc.

Tôi tức giận mắng chửi.

– Các người chờ đó, khi Bảo Bình và Kim Ngưu trở về, họ sẽ xé xác các người ra.

– Hừ ! Hai anh em thần linh kia quả là chướng ngại khó chịu. Nhưng hiện giờ bọn họ có lẽ đang ở bên kia của địa cầu. Dù có nhanh đến cỡ nào thì cũng phải đến ngày mai mới có thể quay lại được. Đến lúc đó chủ nhân của ta được hồi sinh, Ngài sẽ có cách đặt cấm chế lên toàn bộ thành phố Lockwood, không một thần linh nào có thể đặt chân đến đây. Ha ha ha. – Debbie ung dung trả lời.

[Lời kể của Song Ngư]

Ma Kết đã một mình đi tìm xem trong hang động có còn lối ra nào khác hay không, anh bảo tôi và Thiên Yết ở lại chỗ buồng giam để đợi. Ngay khi vừa được tháo xích, Thiên Yết đã lao tới cắm chặt hàm răng vào cổ cái xác tên Lữ Khách điên cuồng hút máu. Cảnh tượng đó khiến tôi có phần sợ hãi không dám nhìn, nhưng kì thực tôi lại không thể quay đầu đi chỗ khác.

Thiên Yết liếm vài vệt máu còn sót trên đầu ngón tay, gương mặt của cô ta đã trở lại trẻ trung và xinh đẹp như ban đầu. Dường như nhận thấy ánh mắt của tôi, cô ta liếc mắt lên nhìn rồi nhếch miệng nói.

– Đừng làm ra vẻ ghê tởm nữa. Cô cũng đã uống máu của anh trai tôi rồi còn gì !

Chẳng hiểu vì sao hai má tôi lại nóng bừng khi nghe Thiên Yết nhắc đến chuyện đó, tôi ậm ờ đánh trống lãng.

– Ban nãy…cô nói nếu Ma Kết uống máu của tôi thì tôi sẽ bị ràng buộc với anh ấy, vậy nghĩa là như thế nào ?

Tôi nghe cô ta “hừ” một tiếng, ánh mắt có vẻ khó chịu trả lời.

– Bây giờ có nói thì cô cũng không thể hiểu được. Cô chỉ cần biết là càng lúc cô sẽ càng có cảm giác muốn được phục tùng Ma Kết, muốn làm tất cả vì anh ta. Đó là do lời nguyền của ma cà rồng nguyên thủy. Nó như một loại độc dược, càng lúc càng ngấm sâu, khống chế ý thức của cô. Cho đến một lúc nào đó, cô trở nên hoàn toàn lệ thuộc vào Ma Kết.

Tôi nuốt nước bọt cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cơ thể tôi bất giác khẽ run. Thiên Yết quay sang nhìn tôi, ánh mắt lộ rõ sự tức giận.

– Từ trước đến nay, Ma Kết không bao giờ do dự khi hút máu bất kỳ ai. Anh ta không bao giờ quan tâm đến kẻ khác sẽ trở nên ràng buộc với mình như thế nào. Nhưng hôm nay anh ấy đã do dự không muốn uống máu của cô. Kể cả vì để cứu tôi, anh ấy cũng không làm. – Thiên Yết nghiến hai hàm răng trắng đều như bắp. – Tôi ghét cô Song Ngư, từ khi cô đến đây, những người mà tôi yêu thích đều bị cô mê hoặc.

Tôi liền vội vã thanh minh.

– Cô hiểu lầm rồi Thiên Yết. Tôi…

Tôi chưa kịp nói dứt câu thì Thiên Yết đã lướt vụt tới trước mặt tôi, một tay cô ta ấn tôi vào bức tường đá phía sau lưng, gương mặt cô ta ghé sát vào mặt tôi rồi nói.

– Đừng nói nữa ! Và dẹp luôn bộ mặt ngây thơ này đi. Tôi biết, cô đã phải lòng Ma Kết. Tôi đã thấy ánh mắt cô nhìn anh ấy lúc anh ấy ngủ.

Trong bụng tôi chợt nhói lên một cái, thì ra Thiên Yết đã nhìn thấy tôi lúc ấy. Nhưng lúc đó chỉ là…một khoảnh khắc mềm lòng. Tôi sao có thể thích Ma Kết chứ ! Tôi rất muốn giải thích với Thiên Yết, nhưng không thể tìm được lời nào để nói.

Thiên Yết bỏ tay khỏi ngực tôi, cô ta quay mặt sang hướng khác. Tôi có cảm giác dường như cô ta đang khóc, nhưng vì trong hang động khá tối nên tôi không thể thấy rõ.

– Cô có biết, một ngàn năm trước khi ba anh em chúng tôi trốn chạy khỏi quê hương, khỏi sự săn đuổi của người cha ác độc của chúng tôi. Ma Kết đã thề sẽ luôn yêu thương tôi nhất, nuông chiều tôi nhất. Trước giờ cho dù anh ấy có bao nhiêu người tình, tôi cũng đều không quan tâm, bởi vì bọn họ đối với anh ta chỉ là thú vui nhất thời. Nhưng hôm nay, ánh mắt anh ấy nhìn cô. Tôi thực sự chưa bao giờ nhìn thấy trong suốt một ngàn năm qua. – Thiên Yết nói, giọng cô ta run run.

Tôi cảm thấy cổ họng mình nghèn nghẹn. Thì ra, trước giờ tình cảm của hai anh em họ…Tôi định đặt tay lên vai Thiên Yết để an ủi thì nghe tiếng bước chân của Ma Kết đi vào.

– Song Ngư, Thiên Yết. Anh vừa tìm thấy một cơ quan mới. Có lẽ chúng ta có thể thoát ra từ lối đó.

Thiên Yết quay phắt về hướng cửa buồng giam, đi băng qua mặt tôi và Ma Kết mà không nhìn anh ấy đúng một lần. Nét mặt Ma Kết có chút khó hiểu, anh liền quay qua tôi hỏi.

– Có chuyện gì thế ?

Tôi hít một hơi dài, cố trưng ra bộ mặt bình thản nhất rồi nói.

– Không có gì cả. Chúng ta đi thôi.

Anh nhìn tôi một lúc rồi gật đầu đi trước, tôi lặng lẽ đi theo ở phía sau.

Chúng tôi đi theo Ma Kết thêm một lúc nữa thì quả nhiên đến được một khu vực khác của hang động. Khu vực này trông như là một cái lăng mộ được xây đắp cẩn thận. Bên trong mộ còn được đặt nhiều tượng đá điêu khắc với hình thù kì quái. Tôi không kìm được tò mò, dóng mắt nhìn khắp xung quanh một lượt thì đột nhiên tôi nhìn thấy một cái hòm bằng đá dài hơn ba thước, rộng một thước. Trên hòm có khắc nhiều văn tự Latin cổ.

– Ma Kết, Thiên Yết, hai người xem nè. – Tôi vừa bước tới gần vừa quay đầu gọi hai anh em bọn họ đến xem.

Đột nhiên chân tôi giẫm phải một viên gạch lỏng lẽo bên dưới chân. Theo sau đó là một chuỗi những tiếng động, lạch cạch rồi bỗng dưng tôi nghe một một loạt tiếng “Vút, vút, vút !” Chưa kịp phản xạ thì tôi nhìn thấy Thiên Yết đã lướt tới bên cạnh mình, một tay cô ta kéo tôi ra sau lưng mình, tay còn lại nhanh như cắt chụp lại những mũi tên đang đồng loạt phóng tới. Tôi kinh hoàng nín thở. Đây là lần thứ hai trong ngày tôi suýt chết vì những cái bẫy đặt trong hang động này. Nhưng tôi không ngờ, kẻ vừa cứu mạng tôi lại là Thiên Yết.

Ma Kết lo lắng chạy đến hỏi tôi.

– Em không sao chứ ? Đã nói để anh đi trước rồi không nghe !

Tôi vẫn còn kinh sợ không thể nói được, ánh mắt nhìn Thiên Yết vừa cảm kích vừa e ngại. Chỉ thấy cô ta ném mấy mũi tên xuống đất, nhìn chằm chằm bàn tay Ma Kết đang đặt trên vai tôi rồi khinh khỉnh nói.

– Không cần cám ơn.

Tôi quay sang nhìn Ma Kết, cố rặn ra một nụ cười méo xẹo.

Thiên Yết bước tới bên cạnh cái hòm đá, cô ta quan sát hết một lượt rồi chỉ vào mấy dòng chữ Latin khắc trên hòm đọc lên.

– “Kẻ phản bội tình yêu cướp đi của ta sự Bất Tử, ta ban cho hắn điều hắn mong muốn. Hắn phải sống vĩnh hằng ở thế giới bên kia. Còn ta sẽ cướp đi Tình Yêu của hắn.”

– Qetsiya ? – Ma Kết ngạc nhiên lên tiếng.

Thiên Yết gật đầu.

– Thì ra bọn nhãi nhép kia muốn cướp sức mạnh của chúng ta để hồi sinh cho lão già Silas. Nếu như em đoán không lầm thì bên trong cái hòm này là thân xác của tên Đồ Tể đó.

– Quả nhiên toàn bộ chuyện này là một kế hoạch đã được chuẩn bị công phu. Không ngờ tên Silas này đã bị nhốt ở thế giới bên kia nhưng vẫn có thể thao túng bọn Lữ Khách đi làm chuyện ác. – Ma Kết cau mày nói.

Thiên Yết đặt hai tay lên nắp hòm, cô ta dùng sức đẩy một cái, cái nắp hòm bằng đá nặng hơn trăm cân bị đẩy văng xuống đất vỡ tung tóe.

– Đã lâu không gặp Silas ! – Thiên Yết nhếch miệng nhìn cái xác khô quéo quắt nằm bên trong hòm.

Cái xác này tuy còn nguyên da thịt và y phục, nhưng tất thảy đều teo tóp, nhìn giống như một cái xác ướp. Tôi cũng ghé mắt vào xem.

– Hắn là Silas sao ?

Ma Kết tiến gần nhìn vào hòm rồi nói.

– Thực ra chúng tôi chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy hắn. Nếu tính ra thời đại của Silas còn xưa hơn chúng tôi hơn một ngàn năm. Nhưng vì hắn uống liều thuốc Bất Tử, ma thuật chống lại quy luật của tự nhiên vì vậy tự nhiên đã tạo ra vô số nhân bản của hắn trên thế gian để thay hắn chịu cái chết. Hơn một ngàn năm qua tôi gặp tổng cộng ba thế thân của hắn. Tất cả đều có một diện mạo như nhau. Cho nên dù hắn có hóa ra tro tôi cũng có thể nhận ra được.

– Hừ, cái tên Silas này dám gây sự với gia đình Michaelson chúng ta. Bây giờ thân xác hắn đã lọt vào tay ta. Chi bằng chúng ta hủy nó đi, cho hắn vĩnh viễn không bao giờ quay lại được nữa. – Thiên Yết nhìn Ma Kết đề nghị.

Ma Kết suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.

– Được ! Chúng ta cùng nhau tiễn hắn lên đường. – Dứt lời, Ma Kết gỡ lấy một bó đuốc trên vách hang động, ném vào trong hòm đá.

Ngọn lửa bùng cháy dữ dội soi sáng cả lăng mộ. Chúng tôi sau đó đã theo một lối rẽ ngay bên cạnh khu mộ mà tìm được lối ra bên ngoài.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN