Ông Xã Trong Game Đòi Gặp Mặt, Làm Sao Đây?
Chương 29: Người yêu
Vừa mở điện thoại đã nhìn thấy, hình như avatar của sư phụ Đại Vĩ Ba Lang đã xám xịt rất nhiều ngày. Trạng thái mới nhất là vào nửa tháng trước, là lúc bọn họ hồi âm lại khi biết cậu ăn chao: ha ha ha ha ha, rất thối…
“…” Đào Diệp cười lên một cách khó hiểu, không khỏi tưởng tượng bộ dáng cười to của Đại Vĩ Ba Lang.
Nhưng lại không thể nào tưởng tượng nổi, cuối cùng là đối phương có bộ dạng như thế nào.
Chỉ là gặp thoáng qua trên internet thôi, quan hệ mọi người cũng như dòng nước vậy, không cần tìm hiểu sâu xa.
Có thể mối quan hệ cũng rất xa, chỉ cần một bên không muốn liên hệ, thì cái mối liên hệ đó cũng như diều đứt dây.
Một cỗ thưởng cảm khó hiểu mà trồi lên, Đào Diệp đặt điện thoại xuống, lên vi tính tìm kiếm Cẩn Y Dạ Hành.
Cậu mới nhìn thấy người kia up trạng thái lúc hai phút trước.
Là một bức ảnh phong cảnh đơn giản, có bờ cát có ánh nắng.
Đào Diệp nhìn một lát, bỗng nhiên cảm thấy cảnh này có chút quen thuộc, sao lại cảm giác như… hơi giống trong game?
Không phải nói cảnh sắc quen thuộc, mà là cái loại cảm giác này rất quen thuộc.
Nhất thời khiến Đào Diệp bốc lên một loại thân thiết lạ thường, cậu không nghĩ lâu mà mở khung chat của Cẩn Y Dạ Hành lên, gửi quamootj icon nhe răng.
“Sư phụ.”
Nhiều ngày không liên hệ vậy, cậu thực sự sợ đối phương không nhìn mình, hoặc quên mình là ai.
“Trễ thế này rồi em vẫn chưa ngủ à?”
Là tin nhắn của Cẩn Y Dạ Hành, trả lời rất nhanh, hoàn toàn không xuất hiện cái tinh huống mà Đào Diệp lo lắng.
“Vâng, mới đi làm thêm về, còn chưa ngủ. Sư phụ thì sao?”
“Hát trên bar đến tận mười một giờ?”
“Không phải, mười giờ là nghỉ rồi.” Đào Diệp còn nhớ rõ, lúc trước Cẩn Y Dạ Hành đã từng nói qua, rằng không muốn mình tới đó làm thêm: “Sư phụ anh sao rồi? Gần đây đi nghỉ phép ạ?”
“Ừ, đi du lịch một chuyến.”
“Đi có vui không?”
“Rất tốt.”
“Gần đây em bận làm thêm, học đàn ghi-ta, nên cũng quên liên lạc với sư phụ.” Đào Diệp cố lấy dũng khí, hỏi: “Dạo này chắc sư phụ cũng không rảnh chơi game ha? Em cũng chưa lên đó nữa.”
“Ừ, vừa về.” Thạch Cẩn Hành nhắn hai tin liên tiếp: “Đại sư ohuj của em cũng vậy.”
“Thì ra là thế, hèn chi nhiều ngày lắm rồi không thấy anh ấy lên mạng”
Cẩn Y Dạ Hành: “Khuya rồi, em còn chưa muốn ngủ sao?”
Lời nói này là một loại ám chỉ, nghĩa là không muốn nói tiếp tiếp nữa.
“Sư phụ đang mệt sao? Vậy anh nghỉ sớm chút đi.”
Đào Diệp chuẩn bị đặt ddienj thoại xuống, sắp xếp tình trạng rồi đi ngủ.
“Cũng chưa, không ngủ được.” Đối phương nhắn lại một tin.
“Vâng? Sư phụ làm sao vậy?” Đào Diệp tập trung tinh thần.
“Ngược múi giờ.” Thạch Cẩn Hành nói.
“Khụ khụ…” Đào Diệp cảm thấy có chút nội thương, cậu còn tưởng gì nghiêm trọng nên đang chuẩn bị đi an ủi sư phụ nè.
Còn nữa, cuối cùng đi đâu mà đến mức ngược múi giờ vậy?
“Đi làm nhiệm vụ sao?” Tin nhắn đột ngột gửi đến.
Đào Diệp quay đầu máy tính đã tắt, ma xui quỷ khiến sao cũng không trụ được cơ thể mà đi qua mở máy tính.
Ngồi trước máy tính một lần nữa, đăng nhập, vao tài khoản, khi nhìn thấy phong cảnh và tiếng nhạc quen thuộc của game, đột nhiên cậu thở ra một hơi dài, giống như một loại cảm giác kiên định.
“Sư phụ, đến thành Trường An hả?”
Vừa lên YY, cậu lại nghe thấy thanh âm của Cẩn Y Dạ Hành một lần nữa.
“Ừ, tôi đến tìm em.”
Luôn nhìn thấy Cẩn Y Dạ Hành mặc chiến bào đen, nay đột nhiên lại thấy đối phương đổi bộ khác, là một bộ màu đỏ của lửa… Nghiệp Hỏa Hồng Liên, đề giá 888 RMB*, số lượng có hạn, bên trong bản đã treo giá đến 5000 đồng một bộ.
( = 88.8 NDT = 295.000 Đ)
Đào Diệp cứng lưỡi, không hổ là đại gia ha.
“Sư phụ, anh mặc cái này nhìn thiệt soái á.”
Hơn nửa tháng mới nhìn thấy bóng dáng Cẩn Y Dạ Hành nên Đào Diệp rất vui mừng.
Cậu cưỡi Thiên Mã của cậu, chạy về phía đối phương.
“Mua cho em một bộ.”
“Em cũng không cần.”
Bộ quần áo đắt như vậy, đừng nói là trong game, ngay cả ở hiện thực cậu cũng chưa mặc đến.
“Trong túi của em còn nhiều lắm, không chỉ có bộ này thôi đâu.” Cẩn Y Dạ Hành mua cho cậu nhiều lắm, tuy không quý bằng bộ này, những cũng không kém bao nhiêu.
“…” Đối với việc sư phụ mua đồ mặc cho nhân vật mình, Đào Diệp đã chết lặng.
“Muốn chạy theo hay là cưỡi chung.”
Trong thành Trường An náo nhiệt, trên đường Tây Môn. Bọn họ đứng đối diện nhau, từng người cưỡi thú của mình mang tâm tình trăn trở khác nhau.
Có thể là không hiểu hết nhau, nhưng an ủi duy nhất là danh bạn bè thôi.
“Em cưỡi chung với anh đi.” Đào Diệp do dự một chút mới nói.
Có thể nghe thấy tiếng gọi của đối phương, hoặc alf tiếng gọi của bản thân từ đáy lòng. Cậu thu thú cưỡi của mình về, bò lên Bạch Kì Mã của Cẩn Y Dạ.
Nhiệm vụ kế tiếp, kiếm trang phục.
Trên đường kiếm đồ, mặc vào trang phục mới, thuận tiện nói tên nhiệm vụ cho sư phụ.
Sao đó nhanh làm xong, ngay cả nhiệm vụ đáng ghét nhất là thu đồ vật, cũng thuận lợi hoàn thành trong đêm nay.
Đào Diệp cân nhắc trong lòng, tiếp tục chơi, hay offline.
“Chúng ta đi Nguyệt Lão trang đi.”
“Làm chi?” Đề tài xoay chuyển có chút nhanh, Đào Diệp theo không kịp.
“Gần đến đêm Thất tịch, kiếm vài món trang sức cho em.” Sư phụ cậu nói.
“Còn hơn một tháng lận, sư phụ.” Đào Diệp có chút ngây dại, giờ mới đầu tháng sáu thôi.
Trầm mặt một hồi, sau đó lại quay người.
“Vậy có đi hay không?”
“Đi thì đi.”
Lúc đi qua Nguyệt Lão trang, bọn họ không nói ai hết, cũng không chuẩn bị gì cả.
Vào đánh một Phó bản kết hôn, sau đó nghe Hệ Thống chiêu cáo thiên hạ, chúc mừng hiệp sĩ Cẩn Y Dạ Hành và hiệp nữ Tiểu Phiến Đào kết thành phu thê.
【 Thế Giới 】 Thập Nhất Điên Vương: Đờ mờ, tui nhìn thấy thông báo giả của hệ thống hả? Có người im ắng mà kết hôn đây nè…
【 Thế Giới 】 Ta Nhị Ha: Đại thần cứ vậy mà kết hôn trộm kìa, ha ha ha ha, ném hoa chúc mừng nè [ cười to ][ cười to ][ cười to ]
【 Thế Giới 】 Con Chim Đi Ngang Qua Đường: Cú đêm tới tham gia náo nhiệt đây, chúc phúc [ hoa hồng ][ hoa hồng ][ hoa hồng ][ hoa hồng ]
【 Thế Giới 】 Ai Đụng Hỗ Trợ Của Tui: Đệt, đêm khuya còn chọc mù mắt chó, làm sao cho tụi cún độc thân này sống đây [ rơi lệ ][ rơi lệ ]. Có bạn gái thiệt tốt, có ai nguyện ý gả cho tui không.
Người chơi Ai Đụng Hỗ Trờ Của Tui nhận được một tin nhắn.
Anh cứ nghĩ có em gái nào đó tìm đến an ủi, dè đâu… Hệ thống thông báo: Người chơi thân mến, vì tin nhắn của ngài đã vượt qua 20 chữ, nên hệ thống không thể thông báo tin của ngài ra, tặng kèm cho ngài [ mắt chó độc thân ].
Tại thời điểm Đào Diệp còn không có kịp phản ứng, cũng nhìn thấy chiêu cáo của Hệ Thống.
“Sư phụ, tại sao anh lại tốt với em vậy?”
“Người yêu tốt, hay là trang bị tốt.”
“Chắc… là trang bị.”
Hai người con trai làm người yêu nhau, Đào Diệp không nghĩ rằng Cẩn Y Dạ Hành thích thú cái gì, chỉ nghĩ đơn giản là anh muốn đánh kiếm vật phẩm trang bị.
“Em là heo hả?”
“Em không phải.”
“Ngày mai có bận không?”
“Vậy còn sư phụ?”
Cẩn Y Dạ Hành nói: “Nói cho tôi biết lúc nào không học, khi chán thì kiếm em nói chuyện.”
Đào Diệp lần đầu thấy người chati đến mức văn nhã như vậy, tuy vậy cậu lại rất sẵn lòng phối hợp: “Được, để em sửa lại thời khóa biểu một chút, rồi gửi cho sư phụ.”
“Ừ, giờ khuya rồi, em đi ngủ đi.” Cẩn Y Dạ Hành rời Nguyệt Lão trang với cậu, đột nhiên hỏi thêm: “Trong túi còn pháo hoa không?”
Đào Diệp nhanh miệng trả lời lại: “Anh còn không biết trong túi em có gì hả?”
“Còn hai viên pháo hoa mà, mang ra thả đi.”
“Tiếc tiền, quá đắt.”
Cẩn Y Dạ Hành rút rút khóe miệng, không tharlucs kết hôn thì muốn thả lúc nào đây?
“Thả.”
“Thả thì thả.”
Đào Diệp châm ngòi nổ của hai viên pháo hoa quý giá trong tay.
Rất đẹp, tuy rằng chỉ ngắm trong thời gian ngắn.
“Cái trò đốt tiền này, nhìn có mấy giây đã 520J*, quả thực là ăn cướp mà.” Chẳng qua là do cậu tiếc mà thôi.
( = 52 NDT = 174.000 Đ)
“Nhưng mà rất đẹp.”
“Vâng.”
“Tôi mua thêm nhiều để em thả chơi.”
Chậc chậc!
“Em phải offline rồi, sư phụ đại gia.”
Anh nhìn cậu thoát game, rồi sau nó đăng nhập ID của cậu.
Người mới nói sai múi giờ, thừa dịp đêm không ngủ được mà thang em người yêu đỏ thắm, cưỡi lên Bạch Kì Mã, đi khắp hang cùng ngõ hẹp, trèo non lội suối, ngắm phong cảnh mọi nơi.
Đi khắp mọi ngóc ngách của game, chụp hết các phong cảnh đẹp xuống, tạo thành một album.
Đây là muốn quay hình cưới hả.
“Lãng mạn đến vậy hả?”
Khoảng năm giờ sáng, Đổng Thiếu Khinh vẫn đang nằm lăn trên giường, mơ mơ màng màng cầm di động lên. Sau đó lại bị lóa mắt bởi bức ảnh chụp đỏ chói kia của bạn thân.
“Cậu ngắm cảnh với đồ đệ hả?” Anh hỏi Thạch Cẩn Hành.
“Ừ.” Có người rất thích dùng cái thanh âm nghiêm trang chững chạc của mình mà đi nói dối.
“Tại sao lại mặ vậy, hệt như lúc kết hôn á, A Hành, mắt thẩm mỹ của cậu thiệt kỳ cục á.” Đổng Thiếu Khinh mắng.
“Không muốn nói với cậu, tôi có chút mệt.” Thạch Cẩn Hành chơi suốt một đêm, giờ có chút buồn ngủ.
Đổng Thiếu Khinh nhìn đồng hồ, giờ là năm giờ sáng, còn quá sớm: “Đi đi, tôi còn muốn ngủ”
“Ring ring ring…”
Đồng hồ ở đầu giường rung lên, Đào Diệp vươn tay khỏi ổ chăn, nhấn tắt đồng hồ.
Giờ mới bảy giờ rưỡi sáng, còn có thể ngủ nhướng thêm nửa tiếng nữa.
“Đồ đệ đệ, em lén đi ngắm cảnh với nhị sư phụ mà không nói cho anh biết, em rất xấu đó [ tức giận ][ tức giận ]tức giận ]”
Sáng sớm tỉnh lại, đã có một tin nhắn được gửi tới.
Đào Diệp đứng lên duỗi lưng một cách đầy lười biếng, mắt nhập nhèm há miệng ngáp, tâm tình cũng có chút phấn khởi.
“Sư phụ, anh đi du lịch cũng có nói em biết đâu.”
“Không phải vì em rất bận sao?”
Người nào đó có nói, vừa muốn học, vừa muốn làm thêm hai việc, vừa muốn học ghi-ta, suốt ngày cũng không thấy bóng dáng đâu.
“Cũng đâu bận đến thế.”
“Vậy sao không tìm sư phụ chơi?”
“Em nghĩ anh sẽ bận.”
“Rảnh đến thốn luôn á, không thì dễ gì anh xách mông đi du lịch.” Đại Vĩ Ba Lang đối với lần đi du lịch này hình như cũng không hài lòng mấy: em có biết anh gặp chuyện gì không [ rơi nước mắt ][ rơi nước mắt ][ rơi nước mắt ]?”
“Gặp cái gì rồi?”
“Thiếu chút nữa là cá mập đớp sư phụ em đi rồi.”
“Hể, vậy sao nhị sư phụ không đi cứu anh?”
“Ngay cả liếc mắt cậu ta cũng không thèm liếc nữa là.”
“Ha ha ha ha ha…”
Là do hôm nay rảnh rỗi, mà cũng có thể là do hình ảnh mà Cẩn Y Dạ Hành mới đăng tải kích thích đến Đại Vĩ Ba Lang, nên anh lên game, nói sang hơn chút là tìm việc vui.
“Đồ đệ đi theo anh ngắm cảnh đi.”
“Sư phụ, không rảnh chơi game, anh giờ đang lên lớp…”
Buổi chiều, Đại Vĩ Ba Lang thấy Tiểu Phiến Đào online, anh mang tâm trạng hứng phấn chạy qua tìm người đi chơi.
【 Nói Riêng 】 Đại Vĩ Ba Lang nói với bạn: Đồ đệ tan học chưa? Mau tới đây ngắm cảnh với sư phụ đi.
Thạch Cẩn Hành nhận được tin nhắn riêng của bạn thân, cũng không thèm liếc một cái, mà ôm cô gái trong lòng chạy đi.
【 Nói Riêng 】 Đại Vĩ Ba Lang nói với bạn: Đồ đệ? Không để ý tới sư phụ hả?
Khoảng hơn hai phút như vậy.
【 Nói Riêng 】 Đại Vĩ Ba Lang nói với bạn: Chòi má, A Hành, có phải là cậu hay không? Cậu ra đây cho tui, đây là cái độ gì hả?
qM
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!