Thần Châu Kỳ Hiệp 1 - Kiếm Khí Trường Giang - Chương 1 - P2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
185


Thần Châu Kỳ Hiệp 1 - Kiếm Khí Trường Giang


Chương 1 - P2



Đệ tử Đường gia đều không dễ trêu, vì thế Chiến Kỳ Lực lập tức chuẩn bị giết chết Đường Nhu trước.

Mắt thấy mũi thương sắp sửa đâm vào yếu hầu Đường Nhu, Đường Nhu lại chẳng thèm nháy mắt.

Đúng lúc đó, một đôi tay chợt vươn ra, trước sau bắt lấy cán thương, Chiến Kỳ Lực tránh ngang, lăn một vòng, trầm khuỷu tay đâm ngược lại!

Người nọ hai tay một xỉa một kéo, vẫn bắt chặt lấy trường thương.

Chiến Kỳ Lực thoáng rùng mình, kéo mạnh trường thương lại, không ngờ cố gắng mãi cũng không được, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một gã cao cao đang mỉm cười uể oải nhìn lại mình.

Chỉ nghe Tiêu Thu Thủy cười cười nói:

– Hắn là bằng hữu của ta, họ Tả Khâu, tên Siêu Nhiên, làm người lại chẳng có tí xíu siêu nhiên nào cả, chỉ có chút vô lại. Hắn là người không gì không biết, trong ngực có thể chứa đầy chín châu, mười tám tỉnh, tinh thông cầm nã thủ, ba mươi sáu đường cầm nã thủ, Đại Ưng trảo cầm nã, tiểu cầm nã, Kỳ Môn cầm nã, Tiến Bộ cầm nã…. Cầm nã gì hắn cũng biết hết.

Tiêu Thu Thủy nói dứt lời, hai tay Tả Khâu Siêu Nhiên đã “rắc” một tiếng bẻ gãy cán thương, lại cúi người áp sát, giao đấu tay không với Chiến Kỳ Lực. Mới qua ba chiêu, Chiến Kỳ Lực phía trước bị chặn, phía sau không thể lui, vai, bả vai, eo, thận, bốn chỗ đã bị Tả Khâu Siêu Nhiên nhanh như thiểm điện bắt lấy, chỉ nghe Tả Khâu Siêu Nhiên cười nói:

– Đây là Triền Ti cầm nã thủ của Tiểu Thiên Sơn, ngươi nhớ cho kỹ nhé.

Tiêu Thu Thủy cười nói:

– Ta còn một vị bằng hữu nữa, ở bên ngoài chưa vào đây. Hắn là cao đồ của Hải Nam kiếm phái, họ Đặng tên Ngọc Hàm. Ngươi biết không, người trong võ lâm đều nói, chưa đến lúc bắt buộc, tuyệt không nên giao thủ với người của Hải Nam kiếm phái, bởi vì bọn họ không ra tay thì thôi, đã ra tay là sát thủ.

Chỉ nghe một người sau lưng lên tiếng:

– Nói xấu người khác sau lưng, không phải người tốt.

Tiêu Thu Thủy cười lớn, nói:

– Chẳng lẽ Đặng Ngọc Hàm là người tốt?

Đặng Ngọc Hàm xụ mặt xuống, đáp:

– Tôi là người tốt!

Tiết Kim Anh đột nhiên nói:

– Đáng tiếc người tốt đều không sống lâu.

Hắn chưa nói dứt lời, hai búa đã bổ về phía Đặng Ngọc Hàm.

Tự hắn đã xác định, trong số những người này, Đặng Ngọc Hàm là khó đối phó nhất!

Nhưng búa bay đến nửa đường liền nhanh chóng phân đôi, chém ngược về phía Tiêu Thu Thủy!

Lần chuyển biến này cực nhanh, mọi người đương trường đều không thề tính trước. Kỳ thực Tiết Kim Anh lúc vừa xông lên đã nhìn ra: chỉ huy của bốn người này tất phải là Tiêu Thu Thủy, nếu muốn chế trụ Đường Nhu, Tả Khâu Siêu Nhiên, Đặng Ngọc Hàm thì trước tiên cần phải bắt được Tiêu Thu Thủy!

Nét cười trên mặt Tiêu Thu Thủy vụt biến mất, trên tay đột nhiên bùng lên một luồng sóng dập dờn như nước thu, cuồn cuộn ập tới như thác lũ.

Đợt thác bắn ra nửa đường chợt phân thành hai luồng nước xiết, “đinh đinh” hai tiếng đánh văng hai lưỡi búa, rồi lại hợp thành một làn nước xanh. Làn nước ngưng tụ lại biến thành bội kiếm trên tay Tiêu Thu Thủy.

Tiết Kim Anh hai búa bị đánh văng, hắn vụt gầm lên một tiếng, lộn người tên không trung lao ra ngoài thuyền.

Hắn tự nhiên là nhìn ra được kiếm pháp của Tiêu Thu Thủy!

Hoán Hoa kiếm pháp!

Thực lực của Hoán Hoa kiếm phái, võ công của Hoán Hoa kiếm phái, không phải thứ một mình Tiết Kim Anh hắn có thế ứng phó được.

Vì thế hắn lập tức quyết định: Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách.

Thân hình hắn vừa động, Tả Khâu Siêu Nhiên đã liền ra tay, trong nháy mắt đã phong tỏa mười hai huyệt đạo trên người Chiến Kỳ Lực.

Đường Nhu tay phải khẽ động, tay trái đứng yên đột ngột bắn ra bảy luồng sáng lạnh!

Toàn thân Tiết Kim Anh lại lóe lên ánh búa vàng rực, “đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh” đánh văng bảy mũi châm nhọn!

Châm nhọn bắn ra xung quanh, Tiêu Thu Thủy tung người tới, kịp thời ấn đầu một vị lão viên ngoại xuống, giúp ông ta tránh bị mũi châm bắn trúng.

Một tên giặc cướp lại bị một mũi châm bắn thẳng vào chính giữa trán, kêu thảm ngã xuống. Một gã đại hán khác ở cách khá xa nhưng cũng bị châm nhọn đâm trúng tay.

Lúc này Đặng Ngọc Hàm liền bay lên, kiếm quang lóe sáng, rồi lại nghiên nghiêng hạ xuống cách đó hơn trượng.

Tiết Kim Anh ở giữa không trung kêu lên một tiếng, chân trái đã có thêm một lỗ máu.

Nhưng hắn vẫn còn có dư lực, dốc hết sức nhảy ra ngoài thuyền.

Đúng lúc này, Tả Khâu Siêu Nhiên đã bắt lấy chân hắn, Tiết Kim Anh vừa hạ xuống lập tức dùng chân phải đá lại, Tả Khâu Siêu Nhiên nhanh chóng bắt chặt chân phải hắn, Tiết Kim Anh dùng hai búa chém tới, Tả Khâu Siêu Nhân lập tức bắt lấy hai tay hắn.

Tiết Kim Anh dùng sức tránh qua, Tả Khâu Siêu Nhiên đã khống chế toàn thân hắn. Tiết Kim Anh há miệng định hô lên, hai tay Tả Khâu Siêu Nhiên đã kẹp chặt hai má hắn, Tiết Kim Anh há rộng miệng nhưng lại không phát ra được tiếng nào, Tả Khâu Siêu Nhiên nói:

– Bọn ta còn phải hỏi ngươi vài chuyện, không được làm rộn.

– Đầu lĩnh của các ngươi, Chu đại thiên vương đang ở đâu?

Tiết Kim Anh trợn trừng hai mắt, không trả lời.

Chiến Kỳ Lực thở hồng hộc, nhắm mắt lại.

Còn lại bảy tên giặc cướp sớm đã sợ đến mức không biết là chạy tới tận đâu rồi.

Mấy người Tiêu Thu Thủy mặc cho chúng chạy trốn, một mặt cũng hy vọng bọn chúng có thể dẫn Chu Thuận thủy tới, chấm dứt luôn một lần.

Những người ở trên bờ đều hoa tay múa chân bàn luận với nhau:

– A, bốn vị tiểu anh hùng này thật lợi hại, vừa ra tay đã đánh tan đám khốn kiếp đó rồi.

– Có người còn biết phóng ám khí nữa kìa?

– Ôi chao, sao bọn họ cũng giết người vậy.

Có người lo lắng nói.

– Bọn họ chọc vào Chu đại thiên vương rồi, chỉ sợ không thể khá được.

Có người lại càng đau khổ, nói.

Trong khoang thuyền vàng bạc trang sức văng đầy đất, một người mặc quần áo công tử lưng dính một đao, máu nhuộm đỏ y phục, vị viên ngoại trong thuyền tuổi đã gần sáu mươi, miệng thở hào hển bước tới trước mặt mấy người Tiêu Thu Thủy, khom người muốn quỳ xuống. Tiêu thu Thủy vội vàng đỡ dậy, nói:

– Lão trượng, ngài đang làm gì vậy!

Viên ngoại mắt ngấn lệ, cố cúi người bái xuống:

– Lão phu muốn khấu tạ ơn cứu mạng.

Đoạn chỉ vào vàng bạc châu báu dưới chân nói:

– Vàng bạc lão vất vả khổ sở cả nửa đời mới kiếm được, mắt thấy sắp bị bọn chúng cướp đi hết, may nhờ các vị…

Tiêu Thu Thủy liếc nhìn số bạc, thấy trên đó đều có khắc chữ “Na”, trong lòng không khỏi cười thầm:

“Người này có vẻ là một ông thần giữ của, muốn lấy tiền của lão cũng không đơn giản, đến cả trên bạc cũng phải làm ký hiệu.

Hắn lập tức cười nói:

– Lão trượng có phải họ Na không?

Viên ngoại hơi ngạc nhiên đáp:

– Đúng đúng đúng, lão họ Na, tên là Na Cẩm Lượng, là người Hàng Châu, trên đường qua đây… Tráng sỹ làm sao mà biết?

Tiêu Thu Thủy cười nói:

– Không có gì. Chỉ là họ này đúng là hiếm gặp.

Vị viên ngoại kia nói:

– Vâng vâng vâng, các tráng sỹ trượng nghĩa cứu giúp, lão phu để tỏ lòng biết ơn, xin được tặng…

Tiêu Thu Thủy không có kiến nhẫn nghe, quay sang phía Tiết Kim Anh nói:

– Thủ lĩnh của các ngươi đang ở đâu, bọn ta cũng không nhất định giết được hắn, nói không chừng còn bị hắn giết mất, như vậy các ngươi cũng coi như báo được thù rồi, các ngươi hà tất phải khổ sở không nói chứ!

Tiết Kim Anh vẫn ngậm chặt miệng, Tả Khâu Siêu Nhiên nói:

– Có câu Chu đại thiên vương là người đứng đầu của Trường Giang hắc thủy đạo, thủ hạ mãnh tướng có “Tam anh Tứ côn, Ngũ kiếm Lục chưởng, Song thần quân”, ngươi và Chiến Lực Kỳ là hai trong Tam anh, ngươi không cần nói Chu đại thiên vương đang ở đâu, chỉ cần nói lão đại của các ngươi “Song đao khách Phù Vĩnh Tường đang ở đây là được rồi.

Nguyên lai “Trường Giang tam anh” trong lòng nhân sỹ võ lâm, thực tế là “Trường Giang tam ác”, Đại ác Song đao khách Phù Vĩnh Tường võ công cao nhất, Nhị ác Tử kim phủ Tiết Kim Anh võ công kém hơn, Tam ác Thương đáo nhân vong Chiến Kỳ Lực, võ công yếu nhất.

Tiêu Thu Thủy nói:

– Tam ác các ngươi xưa này hành sự không bao giờ rời nhau, mà hôm nay Phù lão đại đang ở đâu, ta nghĩ các ngươi trong lòng đều rõ ràng!

Tiết Kim Anh bỗng mở mắt ra, đúng lúc này, trên không trung truyền tới một tràng tiếng rít gió, Tiết Kim Anh cười lạnh nói:

– Hắn tới rồi, hạn chết của các ngươi cũng tới rồi!

Vừa dứt lời, thân thuyền đột nhiên rung chuyển kịch liệt.

Chỉ sau nửa khắc, thân thuyền càng chuyển động kịch liệt hơn gấp mười!

Tiêu Thu Thủy, Tả Khâu Siêu Nhiên, Đường Nhu, Đặng Ngọc Hàm bốn người đưa mắt nhìn nhau, lập tức chia ra làm bốn phía, xông ra ngoài khoang thuyền.

Bốn người thân ảnh cực nhanh, nhưng người đầu tiên đặt mũi chân lên đầu thuyền là Tiêu Thu Thủy. Đến khi gót chân hắn chạm xuống boong thuyền thì Đặng Ngọc Hàm cũng hạ xuống đầu thuyền. Bốn người cùng nhìn lại, chỉ thấy tám sợi dây thừng đang neo giữ họa phương đã bị cắt đứt, lúc này đang là tiết xuân nước xiết, lòng sông cuồn cuộn, dòng chảy rất gấp, không thể đo lường được, dây neo vừa đứt, lại bị người đẩy, thuyền lập tức bị cuốn vào dòng nước lũ, lao vụt đi như bay!

Ở trên bờ, một người tay cầm song đao, đang cười sằng sặc.

Chỉ trong khoảnh khắc, thuyền đã cách bờ tới vài trượng!

Cũng trong chớp mắt đó, Tiêu Thu Thủy đã phi thân lao ra!

Tiêu Thu Thủy vừa động, Đặng Ngọc Hàm cũng liền động!

Tiêu Thu Thủy giống như đại bàng bay vượt trường không, suýt soát hạ xuống mép cầu trên bãi cát!

Cảnh tượng này làm người trên bờ đều trợn mắt há mồm, hồi lâu sau mới có người kêu lên khen tuyệt, đến cả Song đao khách Phù Vĩnh Tường trên bến nhất thời cũng quên cả ra tay.

Nhưng Đặng Ngọc Hàm do nhảy lên chậm hơn Tiêu Thu Thủy một chớp mắt, khoảng cách liền đã xa hơn năm sáu thước. Đặng Ngọc Hàm tuyết y tung bai, cách bãi cát khoảng hơn mười thước, cố gắng đề khí chỉ còn cách có ba thước nhưng đã rơi xuống dưới!

Mọi người tất nhiên là đều thét lên kinh hãi.

Cùng lúc đó, Song đao khách Phù Vĩnh Tường đã phát động tấn công.

Phù Vĩnh Tường tay trái ra đao như thác nước ngàn cân, chém thẳng về phía Tiêu Thu Thủy.

Hắn muốn khi Tiêu Thu Thủy vừa hạ xuống chưa kịp súc thế, lập tức hủy đi trước.

Tiêu Thu Thủy tay phải bạt kiếm, tay trái roạt một tiếng kéo tung dây lưng, ném vù lên không trung.

Đặng Ngọc Hàm ở giữa khoảng không bắt lấy dây lưng, Tiêu Thu Thủy kéo mạnh, Đặng Ngọc Hàm giống như một con chim yến, hạ xuống bờ cát!

Lúc này đao trái của Phù Vĩnh Tường đột nhiên biến mất, chì còn lại đao trên tay phải, đâm thẳng tới Tiêu Thu Thủy!

Đao tay phải mới là sát chiêu!

Nhưng kiếm của Tiêu Thu Thủy lại vừa khéo giương ngang chắn trước mũi đao!

Phù Vĩnh Tường đại nộ, hồi đao chém tiếp, đột nhiên bên hông lóe lên một luồng gió lạnh, dọa hắn phải vội và lùi lại, chỉ nghe Tiêu Thu Thủy nhanh chóng nói với Đặng Ngọc Hàm:

– Thằng nhóc này giao cho cậu.

Đặng Ngọc Hàm gật đầu, Phù Vĩnh Tương vung đao lên tiếp, kiếm của Đặng Ngọc Hàm lập tức ép hắn lùi lại.

Chỉ trong một chốc đó, thuyền đã cách bờ mấy chục trượng.

Chuyện Tiêu Thu Thủy lo lắng là hai người bạn đang ở lại trên thuyền. Không phải vì họ không đối phó được với Tiết Kim anh và Chiến Kỳ Lực mà là không ứng phó nổi với nước sông Trường Giang.

Bởi vì hắn đã nhìn lướt qua hai bên thân thuyền, hoàn toàn gãy vỡ.

Hắn thật sự hối hận tại sao lại dễ dàng để bảy tên đại hán kia chạy mất.

Trong lòng sông Trường Giang hiển nhiên là vẫn còn người của Chu đại thiên vương

Một khi lật thuyền, ám khí của Đường Nhu ở trong nước sẽ mất tác dụng, Tả Khâu Siêu Nhiên cũng không thạo thủy tính, còn bản thân mình? Đến nước còn chưa dính qua.

Tiêu Thu Thủy phi thân lên một chiếc thuyền rồng thon dài, hô lớn:

– Mượn tạm!

Xoẹt xoẹt hai kiếm cắt đứt dây thừng, trái phải hai mái chèo, nhanh chóng xông ra!

Chiếc thuyền rồng này vốn hẹp, sức tiến rất lớn, cộng thêm dòng nước chảy xiết và hai mái chèo của Tiêu Thu Thủy, tốc độ chạy giống như đang bay!

Nhưng lúc này họa phương đã gặp một hiểm cảnh.

Nguyên lai Tỷ Quy có một địa điểm, giữa sông có đá lớn chắn ngang, tạo thành khe hiểm, những người đi thuyền sợ nhất là gặp nơi như thế này.

Theo truyền thuyết sau khi Khuất Nguyên trầm mình ở sông Mịch La, người chị gái một hôm đang giặt quần áo liền thấy cá thần đỡ thi thể Khuất Nguyên ngược sông mà về, an táng ở đây. Do vậy Tỷ Quy cũng có mộ Khuất Nguyên, là một trong Tỷ Quy bát cảnh, tên gọi “Cửu long bôn giang”

Họa phương giờ đang đâm thẳng tới tảng đá lớn ở khe hẹp!

Người trên bờ lớn tiếng hô hào, cổ vũ trợ uy cho Tiêu Thu Thủy!

Sức lực của Tiêu Thu Thủy không phải tầm thường, hay tay vừa tăng lực, mái chèo vung lên như đôi cánh. Dây lưng của hắn vì cứu Đặng Ngọc Hàm mà rơi mất, trường bào buông lỏng, giữa sông gió lớn, áo trắng tung bay, thổi dính sát vào người, thật giống như đang bay vậy!

Mắt thấy thuyền rồng sắp sửa đuổi kịp họa phương, mà họa phương cũng sắp sửa đâm vào đá lớn.

Mọi chuyện chỉ diễn ra trong chớp mắt, thuyền rồng của Tiêu Thu Thủy áp sát vào họa phương, trước mắt đã là một vách đá.

Chỗ này nước sống vừa xiết, vừa hẹp, nếu như sát thuyền mà đi thì lúc nào cũng có thể bị đâm hỏng, còn nếu như Tiêu Thu Thủy chậm lại, một chút thôi thì họa phương tất đâm vào bãi đá, muốn cứu cũng không kịp!

Hay cho Tiêu Thu Thủy, hắn lại đột nhiên gia tăng tốc độ!

Thuyền rồng của Tiêu Thu Thủy nhanh như chớp vượt qua họa phương, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc cơ hồ đâm trúng vào vách đá, nhưng Tiêu Thu Thủy chợt dùng tay trái bắt lấy tảng đá, vụt dừng thế chạy của thuyền, tay phải cầm mái chèo, đánh tới phía họa phương, muốn cản nó lại!

Cú cản này Tiêu Thu Thủy cũng không nắm chắc được bao nhiêu, nước sông chảy xiết như vậy, họa phương chạy nhanh như vậy, Tiêu Thu Thủ mắt thấy nó chỉ còn cách tảng đá lớn có mười mấy thước, chỉ mong cản lại được một chút rồi tính toán sau!

Ngay lúc đó, hắn chợt nhìn thấy, trên tảng đá giữa sông không ngờ lại có một người!

Một ông lão đánh cá áo vải, vậy mà lại thả câu ở chỗ này!

Chỉ thấy ông lão vụt mở mắt, tinh quang tứ xạ, đứng tấn vững vàng, vung cần câu trong tay ra, chặn lấy họa phương. Cần câu không ngờ lại được làm bằng sắt, mặc dù đã cong lại nhưng thế tấn của ông lão vẫn không chút suy suyển.

Chiếc thuyền không ngờ lại bị ông lão cản lại. Cộng thêm cú chặn kịp thời của Tiêu Thu Thủy, họa phương lập tức dừng hẳn.

Đúng lúc này, trong họa phương có hai người nhanh chóng bay ra!

Một người nhảy lên thuyền rồng của Tiêu Thu Thủy, chính là Đường Nhu.

Đường Nhu vừa ra, ám khí trong tay áo hắn đã bắn đi!

Trong nước lập tức bắn lên mấy luồng máu đỏ.

Người của Chu đại thiên vương đang muốn nhảy lên thuyền của Tiêu Thu Thủy và họa phương. Ám khí của Đường Nhu tuy trong nước uy lực giảm mạnh nhưng từ trên thuyền đánh xuống dưới nước vẫn mạnh như tên bắn!

Một người nhảy lên tảng đá lớn, tay cầm một cây gậy, cũng tỳ vào họa phương, trợ giúp ông lão một tay.

Người này chính là Tả Khâu Siêu Nhiên.

Tả Khâu Siêu Nhiên vừa chặn lấy họa phương lập tức biết được áp lực, không khỏi buột miệng nói với ông lão:

– Cổ tay thật mạnh!

Ông lão cười nhẹ, cũng không nói chuyện.

Tả Khâu Siêu Nhiên từ nhỏ đã theo học “Cầm nã đệ nhất thủ” Hạng Thích Nho cùng “Ưng trảo vương” Lôi Phong, sức cổ tay cực mạnh, chỉ sợ không có bao nhiêu người bì được với hắn, vậy mà hôm nay lại phải than thở như vậy.

Ông lão, Tiêu Thu Thủy, Tả Khâu Siêu Nhiên đưa mắt nhìn nhau một cái, phát lực một kéo một dắt, đồng thời hét lớn một tiếng, một nâng một giữ, gậy, chèo trong tay hai người Têu, Tả đều gãy đoạn, chỉ còn ông lão là kéo về được cần câu sắt. Họa phương đã bị ba người bọn họ mượn lực kéo lên trên bến, suýt soát tránh được tảng đá lớn, mắc cạn giữa đám đá nổi.

Tiêu Thu Thủy lập tức nhặt cây chèo còn lại lên, toàn lực ổn định chiếc thiều rồng vừa thiếu chút nữa là bị dòng nước xiết cuốn trôi đi. Đường Nhu không ngừng phóng ra ám khí, trong nước liên tục xuất hiện những luồng máu đỏ.

Đột nhiên một tiếng huýt vang lên, Đường Nhu cũng không phóng ám khí nữa, trong nước cũng không còn ai cả.

Thuyền rồng dừng lại bên bãi cát, ông lão dùng một tay kéo nó lên bờ. Tiêu Thu Thủy, Đường Nhu nhảy xuống khỏi thuyền, nhìn Tả Khâu Siêu Nhiên nhất thời sinh tử trùng phùng, ngây ra một chặp, không nói nên lời.

Bấy giờ đám người Na viên ngoại mới dám từ trong họa phương thò đầu ra, vẫn còn chưa rõ ràng mình đang ở đất sống hay dưới quỷ vực nữa.

Dân chúng trên bờ vốn thuần phác ôn hậu, không nhịn được liền reo hò như sấm dậy.

Do có chuyện xảy ra, người trên bờ đã tụ tập càng lúc càng đông, sợ rằng phải có tới trên nghìn người, khi thấy Tiêu Thu Thủy xuống thuyền rồng, tâm hồn họ liền như treo trên dây đàn, bây giờ thấy hắn tuy mấy lần gặp nguy nhưng cũng cứu được họa phương, tất cả không khỏi vui mừng vô hạn.

Tiêu Thu Thủy đang muốn cảm tả ông lão thì đột nhiên thấy ông ta sắc mặt xanh lè, tiến thẳng vào họa phương.

Tiêu Thu Thủy ngẩn người, Tả Khâu Siêu Nhiên lập tức nói:

– Hai người bọn chúng đã bị tôi phong bế huyệt đạo.

Không ngờ trên thuyền vang lên hai tiếng kêu thảm, Tiêu Thu Thủy cùng Đường Nhu, Tả Khâu Siêu Nhiên lập tức lao lên thuyền, chỉ thấy ông lão sắc mặt xanh lè, cầm côn đứng đó. Tiết Kim Anh, Chiến Kỳ Lực, khóe mắt rách toạc, thiên linh cái đều bị một côn đánh nát!

Tiêu Thu Thủy ngẩn người, nói:

– Lão trượng, ngài thế này…

Phụ nữ trên thuyền lần lượt thét lên chói tai, bọn họ chưa từng phải chứng kiến cảnh tượng máu me như vậy.

Ông lão thở hồng hộc nói:

– Loại người này còn lưu lại trên đời làm gì! Thêm một tên cặn bã, thêm nhiều người yếu ớt bị hại!

Đột nhiên quay sang phía ba người hỏi:

– Có vẻ các ngươi vừa mới bước vào giang hồ, đúng không?

Tiêu Thu Thủy trong lòng kính phục công lực khí phách đương đầu sóng dữ của ông lão, lập tức cúi đầu nói:

– Đúng vậy, xin được lão tiền bối chỉ điểm nhiều hơn.

Ông lão nhẹ nhàng nhưng nghiêm nghị nói:

– Đám người này là thủ hạ của Chu đại vương, Tam ác trong Tam ác Tứ côn, Ngũ kiếm Lục chưởng, Song thần quân. Tam ác không trừ, không có ngày yên ổn. Cho dù các ngươi lòng dạ từ bi thì cũng phải biết suy nghĩ cho nhân dân hai bờ Trường Giang… Kể cả Tam ác không trừ, Tứ côn Ngũ kiếm Lục chưởng Song thần quân cũng sẽ không tha cho các ngươi.

Tả Khâu Siêu Nhiên nói:

– Tiền bối nói rất đúng. Tiền bối là…

Ông lão chợt nói:

– Trong các ngươi không phải còn một người ở lại trên bờ chiến đấu với Phù Đại ác sao? Các ngươi mau tới xem hắn đi.

Tiêu Thu Thủy quay người, vừa chạy vừa nói:

– Vâng vâng. Có điều với võ công của Đặng Ngọc Hàm, song đao của Phù Vĩnh Tường không thể làm gì được hắn.

Ông lão cũng triển thân chạy theo, nói:

– Bốn người các ngươi là bằng hữu?

Tiêu Thu Thủy mỉm cười, ánh mắt sáng lên.

– Chúng tôi là bằng hữu, cũng là anh em, một dải Cẩm Giang đều biết chúng tôi.

Ông lão ngạc nhiên hỏi:

– Biết các ngươi cái gì?

Tả Khâu Siêu Nhiên tiếp lời:

– Biết chúng tôi là bốn huynh đệ.

Đường Nhu cũng cười nói:

– Bốn huynh đệ không cần kết bái

Suốt một dải Cẩm Giang, mỗi người nghe nhắc tới “bốn huynh đệ” đều sẽ mỉm cười.

Bốn đệ tử thế gia chí đồng đạo hợp, tế thế cứu dân đi cùng một chỗ, không có kết bái, nhưng lại có tình cảm còn sâu đậm hơn kết bái.

Bốn huynh đệ phảng phất như là tên chung của bốn vị thiếu niên anh hiệp trẻ tuổi tiêu sái, tài khí tung hoành này.

Gia thế của cả bốn người đều rất nổi tiếng.

Nhà họ Tiêu Hoán Hoa tự nhiên là không cần phải nói, Đường môn đất Thục lại càng là danh môn, danh khí của Ưng trảo vương, Hạng Thích Nho tự nhiên là không nhỏ, Hải Nam kiếm phái cũng không phải loại thường.

Trong bốn người này lấy Tiêu Thu Thủy làm lão đại.

Đó là “Cẩm Giang tứ huynh đệ”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN