Thần Châu Kỳ Hiệp 1 - Kiếm Khí Trường Giang - Chương 2: Xứng Thiên Kim và Quản Bát Phương
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
174


Thần Châu Kỳ Hiệp 1 - Kiếm Khí Trường Giang


Chương 2: Xứng Thiên Kim và Quản Bát Phương



Mấy người Tiêu Thu Thủy lên bờ trong tiếng hoan hô của những người xung quanh, đã thấy Đặng Ngọc Hàm đang mỉm cười nhìn họ.

Trên vai Đặng Ngọc Hàm cũng đã trúng thương, tuyết y nhuộm thành đỏ hồng, nhưng thần sắc vẫn như không có việc gì.

– Chết rồi!

– Tôi vốn không muốn giết hắn, nhưng hắn muốn giết tôi, tôi chỉ còn cách giết hắn thôi.

– Tôi giao hắn cho cậu cũng là muốn cậu giết hắn, hắn cắt thừng hủy thuyền, thủ đoạn tàn độc, thật sự không thể lưu lại, cậu cũng không cần áy náy.

Tiêu Thu Thủy trao đổi xong xuôi với Đặng Ngọc Hàm, bấy giờ mới cao giọng nói:

– Xin hỏi vừa rồi tôi mượn một chiếc thuyền rồng ở đây, bây giờ đang mắc cạn ở chỗ Cửu long bôn giang, cảm phiền chủ thuyền kéo nó đi ra, chi phí hết bao nhiêu tại hạ nguyện ý bồi thường.

Chủ thấy một người trung niên gầy gò bước ra nói:

– Thiếu hiệp sao lại nói như vậy. Các vị thiếu hiệp mạo hiểm khó khăn, trượng nghĩa trừ hại, người trong trấn chúng tôi còn chưa cảm tạ đại ân, chỉ một chiếc thuyền rách con con thì có đáng kể gì?

Tiêu Thu thủy bật cười, Na viên ngoại đứng bên cạnh cũng rất thức thời, tiếp lời:

– Này, bác đồng hương, tôi mua một chiếc thuyền mới tặng bác, coi như là mấy vị thiếu hiệp này tặng.

Tiêu Thu Thủy cười cười, liếc nhìn Na viên ngoại, cũng không muốn dùng dằng tiếp, Tả Khâu Siêu Nhiên nói:

– Đại ca, chúng ta còn phải đi xem náo nhiệt.

Một thiếu niên nhà nghèo đứng bên cạnh liền nói:

– Nếu chư vị muốn xem náo nhiệt thì đến trưa hôm nay bản trấn có đua thuyền rồng, mười mấy chiếc thuyền ầm ầm ù ù đua nhau, rất là hấp dẫn, các vị nhất định phải tới xem…

Tiêu Thu Thủy cười đáp:

– Cảm ơn.

Na viên ngoại sợ mấy người Tiêu Thu Thủy đi rồi, việc lại có biến vội vàng nói:

– Tráng sỹ….

Tiêu Thu Thủy trong lòng cảm thấy khó xử, hắn vốn thích tự do tự tại, mà hôm nay cứu mấy người này, không thể không chiếu cố cho họ tiếp, chẳng biết phải làm thế nào mới ổn.

Ông lão câu cá đứng cạnh bỗng nói:

– Nếu Tiêu thiếu hiệp có việc gấp thì cứ đi trước, việc hộ tống an nguy cho Na viên ngoại cứ giao cho lão hủ là được.

Tiêu Thu Thủy dù sao cũng vẫn còn trẻ, ham thích vui chơi, vội vàng đa tạ ông lão. Ông lão cười khà khà, Na viên ngoại thì có chút do dự, ngập ngừng nói:

– Cái này, cái này…

Tiêu Thu thủy vỗ vỗ vai Na viên ngoại, cười nói:

– Vị lão tiền bối này, võ công còn cao hơn bọn chúng tôi cộng lại, ông không cần lo lắng.

Vì thế bốn người tạm biệt mọi người, tâm tình vui vẻ đi tới “Ngũ lý khư”.

Hội đua thuyền rồng ở Tỷ Quy là một ngày hội lớn trong vòng trăm dặm xung quanh.

Vừa tới giờ ngọ, một tiếng pháo nổ, hội đua thuyền rồng mà vạn người mong chờ sắp sửa bắt đầu.

Dân chúng đứng đầy hai bên bờ, vung vẩy những tấm vé đủ màu, chỉ chỉ trỏ trỏ.

Vốn hội đua thuyền rồng là để kỳ niệm ngày Khuất Nguyên trầm mình, nhưng trải qua mấy trăm năm, do hội đua thuyền hấp dẫn không ít người tới cá cược cho nên làm nổi lên một nghề mới, cá cược “Thập sắc long chu”.

Mỗi năm thuyền rồng trước khi tham gia thi đấu đều phải trải qua tuyển chọn nghiêm khắc, sau vài lần đào thải chỉ còn lại mười chiếc. Mười chiếc thuyền tham gia thi đều được sơn màu sắc khác nhau, treo màu cờ khác nhau, chiếc thuyền nào thắng lợi cũng tức là màu sắc đó thắng lợi.

Tiền cược mọi người đặt xuống thông thường đều rất lớn, đánh một ăn người, có người nhờ đó mà một đêm phát tài, nhưng cũng có vô số người vì thế mà khuynh gia bại sản. Bọn họ muốn đánh cược chỉ cần trước đó tới “Kim Tiền ngân trang” mua những tấm vé mười màu, khi trúng thì dùng vé màu đổi lại thành tiền mặt là được.

Một dải đất này dân phong thuần phác nhưng máu đánh bạc thì lại rất thịnh, bao nhiêu người đánh đến khuynh gia bại sản, vợ con li tán, chí có Kim Tiền ngân trang, cùng với huyện đại gia và một số công sai bộ đầu là càng lúc càng giàu.

Mấy người Tiêu Thu Thủy mới tới chỗ này, tự nhiên là không biết tình hình ở đây, nhưng thấy mọi người ai cũng cầm một tấm vé màu, trong lòng không khỏi buồn bực. Nhưng lại thấy người đông nghìn nghịt, cực kỳ náo nhiệt nên cũng không để ý lắm, cùng chen vào trong đám người xem lễ hội.

Thuyền rồng cứ mười hai người ngồi một chiếc, chia ra làm hai hàng, bên phải năm người, bên trái năm người, ngoài ra còn có một người ở đầu thuyền đánh trống, một người chỉnh bánh lái, tổng cộng là mười hai người.

Như bình thường, chèo thuyền không giống với những loại thi khác, Trường Giang nước xiết, không phải cứ người sức lực mạnh mẽ là có thể thắng cuộc, nhất định phải là thuyền phu thông thuộc thủy tính, có kinh nghiệm phong phú, tinh minh lão luyện mới có thể khiến thuyền chạy như bay.

Vì thế người dù đã luyện qua võ công cũng chưa chắc có thể tạo nên khác biệt.

Mọi người đều cực kỳ coi trọng hai màu tím, xanh, bởi vì người của hai thuyền này không ai không có mấy chục năm sinh hoạt trên thuyền, hơn nữa còn rất thuần thục mạnh mẽ, nhất là chiếc thuyền màu xanh.

Cuộc đua chưa bắt đầu, trước tiên luôn phải có một chặp bái tế thần linh, bát tiên quá hải, trải hoa đốt pháo, múa rồng múa lân các loại, sau đó là một tràng trống lễ, liên miên không dứt, người trên bờ sông cũng ném bánh gạo xuống nước, rào rào như mưa.

Cuối cùng ở phía nam đoạn sông có một chiếc bánh cực lớn được dựng lên, cờ màu bọc ngoài đón gió lay động không dứt. Người trên bờ hò hét ầm ỹ, biết rằng màn diễn chính sắp tới rồi.

Chiếc bánh ở phía nam sông giống như băng giải thưởng, ai tới chỗ đó trước, người cầm cờ đoạt lấy nó sẽ là người chiến thắng…

Mọi người vỗ tay, reo hò ầm ỹ, cuối cùng một tiếng pháo nổ vang, mười chiếc rồng súc thế chờ đợi đồng loạt phóng ra!

Mười chiếc thuyền như mười mũi tên nhọn, phá sóng mà đi.

Lúc bắt đầu, mười chiếc thuyền gần như ngang bằng, dòng nước vừa mạnh vừa nhanh, đường đến chỗ chiếc bánh lớn khá là nguy hiểm.

Nhưng chưa được một chốc, mười chiếc thuyền rồng đã phân trước sau, có năm chiếc rớt lại đằng sau, năm chiếc phía trước gần như song song.

Không lâu sau nữ, hai màu xanh, tím đã vọt lên phía trước, theo sát là hai màu lam, trắng, một chiếc khác bị bỏ lại phía sau.

Người trên bờ hò hét vang dội!

– Thuyền xanh! Thuyền xanh!

– Thuyền tím! Thuyền tím!

Cũng có người hô lên:

– Thuyền trắng! Thuyền trắng! Mau! Mau!…

Nhưng không có ai hô “thuyền lam”. Do người trên thuyền lam đều hư phù không thực nhưng lại lúc nào cũng làm bộ làm tịch không ai bì nổi nên căn bản không được mấy người mua vé màu của họ.

Hơn vạn người ở tên bờ hô to gọi nhỏ, tràng diện vô cùng náo nhiệt. Mấy người Tiêu Thu Thủy mặc dù không mua vé màu nào cả nhưng cũng xoa quyền nắm chưởng, bộ dạng cực kỳ hưng phấn. Đường Nhu lại càng giống như một đứa trẻ con, gào đến rách cả họng, còn đâu khí phái của con cháu Đường gia mà giang hồ nghe tên phải kính sợ ngày thường?

Lúc này nước ghềnh chảy gấp, bốn con thuyền chỉ cách mục tiêu chưa tới mấy trượng, đúng lúc đó, thuyền xanh và thuyền tím bỗng nhiên gần như đồng thời chậm lại giống như kỳ tích.

Chỉ một thoáng chậm đó, thuyền trắng và thuyền lam đã lập tức vượt qua.

Nhưng đến khi còn cách mục tiêu hơn một trượng thì người trên thuyền trắng chợt đều dừng tay không chèo nữa, thuyền lam liền dễ dàng đoạt được chiếc bánh, nghiêng nghiêng ngả ngả hướng về phía bờ, những con thuyền khác đều thu cờ cất trống quay về.

Một cảnh này làm không chỉ mấy người Tiêu Thu Thủy cực kỳ bực tức, hơn vạn dân chúng trên bờ đều giận giữ hò hét, vứt hết vé màu trong tay xuống.

Tiêu Thu Thủy và Đường Nhu đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều thấy rất kỳ lạ.

Đặng Ngọc Hàm thấy không vừa mắt, Tả Khâu Siêu Nhiên nói nên đi thôi, bấy giờ đám người áo lam kia vênh vang tự đắc bước lên bờ, Tiêu Thu Thủy không nhịn được liếc nhìn một cái, sau khi nhìn liền quyết định không đi nữa.

Hóa ra những thuyền phu mặc quần áo màu khác lên bờ đều ủ rũ ảm đạm, thuyền phu áo lam lên bờ lại được một đám người áo lam vây quanh rì rào bào bạc, thái độ mười phần kiêu ngạo, nhưng không có bất kỳ người dân nào tới chúc mừng.

Có mấy người thua tiền còn bật khóc lớn.

Tiêu Thu Thủy nhìn lại thấy, một vị thuyền phu trung niên từ trên thuyền xanh vừa bỏ neo bước xuống, trên khuôn mặt đen sạm thương tang không ngờ lại chảy xuống hai hàng lệ.

Trông thấy vậy, Tiêu Thu Thủy sao có thể chịu đựng được? Không tới hỏi cho rõ ngọn ngành không xong.

Tiêu Thu thủy cùng Đường Nhu lập tức đi sang phía đó.

Gã đệ tử Đường môn nổi danh tâm ngoan thủ lạt này không ngờ cũng có lòng dạ bồ tát.

Tiêu Thu Thủy như lưu thủy hành vân, vượt qua đám người, đến trước mặt người trung niên. Người trung niên vừa chớp mắt chợt thấy một thiếu niên áo trắng xuất hiện, sau lưng còn có một thiếu niên áo hoa, không khỏi ngẩn ra, đang định cúi đầu bước đi thì Tiêu Thu Thủy đã vái dài nói:

– Xin hỏi vị đại thúc này…

Người trung niên khẽ giật mình, phảng phất như tâm sự trùng trùng nhưng đối với người thanh niên tao nhã lễ độ, tuấn tú dễ gần này không khỏi sinh ra hảo cẩm, lập tức dừng lại, hỏi:

– Có việc gì?

Tiêu Thu Thủy đáp:

– Đại thúc vừa rồi là hảo thủ trên thuyền xanh. Đoạn sông dài hơn trăm trượng vừa rồi, đại thúc đổi tay ba lần, ngừng chèo một lần, thật sự là rất giỏi…

Đại hán trung niên lại thất kinh, tiếp đó là một trận mê mang. Nhưng chuyện khác không nói, chỉ riêng cùng một thuyền đã có mười hai người, động tác nhanh nhẹn, xen kẽ loạn xạ, không khí sôi trào, làm sao mình đổi bao nhiêu lần tay chèo người thanh niên này lại đều rõ ràng? Khoảng cách đó xa lắm cơ mà.

Tiêu Thu Thủy ngừng lại một chút, bỗng nhiên nghiêm mặt nói:

– Xin hỏi đại thúc, tại sao đến điểm cuối cùng lại đột nhiên bỏ cuộc?

Vị đại hán trung niên kia ngẩn người, lúc này từ thuyền xanh lại có một ông lão da đen bước ra, thấy đại hán trung niên nói chuyện với hai thiếu niên thần tuấn, không khỏi ngạc nhiên, vỗ vai đại hán trung niên hỏi:

– A Vượng, có chuyện gì vậy? Bọn họ là ai?

A Vượng vừa nghe Tiêu Thu Thủy hỏi, sắc mặt liền trầm xuống, nhỏ giọng đáp :

– Tôi không biết.

Câu này vừa như trả lời ông lão, lại vừa như trả lời Tiêu Thu Thủy.

Tiêu Thu Thủy cẩn thận cân nhắc, hỏi:

– Chúng tôi không có ác ý, đại thúc cứ yên tâm, chỉ là trong lòng thấy khó hiểu, tại sao lại để thuyền lam độc chiếm ngôi đầu, xin các đại thúc chỉ điểm bến mê mà thôi.

A Vượng vẫn không trả lời, ông lão lại chăm chú quan sát mặt mũi mấy người Tiêu Thu Thủy. Tiêu Thu Thủy thấy hành động của họ cổ quái lại càng tò mò.

A Vượng nói:

– Chuyện này không liên quan đến các người, các người đừng tự tìm phiền phức

Nói đoạn, chuyển hướng muốn tránh qua mấy người Tiêu Thu Thủy mà đi.

Tả Khâu Siêu Nhiên cảm thấy rất kỳ lại, hỏi:

– Phiền phức? Có gì phiền phức?

Ông lão lại thăm dò:

– Các người là do bọn chúng phải tới thử xem bọn ta có phục hay không à?

Tiêu Thu Thủy đáp:

– Bọn chúng? Bọn chúng là ai, cái gì mà phục hay không?

Ông lão cuối cùng cũng bừng tỉnh nói:

– Các vị là công tử thiếu gia tỉnh khác đến phải không?

Tiêu Thu Thủy đáp:

– Chúng tôi đúng là từ tỉnh khác đến.

Ông lão lắc đầu nói:

– Các vị tiểu ca có điều không biết, loại chuyện này các vị nên ít dính vào thì hơn, nếu không sợ là không còn sống mà quay về.

A Vượng lại nói:

– Hắc ca, đừng nói nhiều nữa, họa từ miệng mà ra đấy, cứ đi thôi.

Mấy người Tiêu Thu Thủy vẫn còn đang chưa hiểu đầu cua tai nheo gì(*) thì chợt nghe một tiếng quát lớn, năm sáu tên đại hán mặc áo lam xô đẩy đám người tiến tới, tên đi đầu ồm ồm quát:

– Cái đàm rùa đen, thua thuyền rồi không về nhà, ở đây khua môi múa mép, rì rầm cái gì?

A Vượng lén lau nước mắt, cúi đầu đáp:

– Không nói gì cả, không nói gì cả.

Ông lão mặt đen thì sầm mặt, không nói tiếng nào.

Đại hán áo lam lại đưa tay đẩy A Vượng và ông lão, nói:

– Đúng rồi, không nói gì cả, hai tên nhà quê các ngươi còn không mau cút về nhà đi, dấm dấm dúi dúi ở đây làm gì!

Cú đẩy này, A Vượng nhẫn nhục chịu đựng, nhưng ông lão thì lại phát hỏa, hất tay đối phương ra, tức giận đùng đùng nói:

– Có đi thì ta tự đi, không cần ngươi đẩy!

Đại hán áo lam “hắc” một tiếng, rút tay lại nói:

– Oa oa, ngươi chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ phải không, cũng dám nổi điên à?

A Vượng hoảng sợ vội vàng chắn giữa hai người, kéo tay áo đại hán áo lam, cầu khẩn:

– Đại gia, đại gia đừng tức giận, để tôi đưa hắn về nhà.

Không ngờ đại hán áo lam bỗng vung quyền đánh tới, A Vượng bị đánh trúng giữa mặt, máu mũi chảy tràn. Đại hán áo lam cười khặc khặc quái dị, nói:

– Ai khiến ngươi nhiều chuyện! Xem ta hôm nay thu thập cục than đen này, ai bảo mẹ hắn sinh nhầm quả trứng thối này…

Ông lão mặt đen vốn đã tính tình nóng nảy, thấy A Vượng vì mình mà bị trúng đòn, lửa giận bốc lên, bất chấp tất cả, quát lớn một tiếng, vung quyền đánh tới. Đại hán áo lam lại là kẻ biết nghề, vung tay lên chặn lại, tiến thân liên tiếp đánh ra ba quyền, bụp bụp bụp đánh trúng người ông lão mặt đen. Không ngờ thân thể ông lão lại cực kỳ cường tráng, bị trúng ba quyền vậy mà vẫn không việc gì, ngược lại một quyền đánh tới khiến cho đại hán áo lam đau đến nảy đom đóm mắt. Hắn tuy học qua công phu nhưng ngày thường ỷ thế hiếp người, làm gì có ai dám động thủ, vì thế rất ít rèn luyện, chỉ được mã ngoài, bị trúng một quyền lập tức kêu lên oai oái, hay tay vung vẩy, kêu gọi năm sáu gã cao lớn đứng bên cạnh:

– Làm thịt hắn cho ta!

Năm sáu tên kia không ngờ đều roẹt roẹt rút dao nhọn như tai trâu trong giày ra, lao về phía ông lão mặt đen, A Vượng vội vàng kêu lên:

– Đừng, đừng…

Những người vây xem tuy đông, ai nấy nghiến răng nghiến lợi, bộ dạng đầy vẻ căm phẫn, nhưng chẳng có ai dám bước lên trợ giúp một tay.

Bấy giờ đột nhiên có một người bước ra, chính là Tiêu Thu Thủy, chắn trước mặt ông lão, lạnh lùng hỏi:

– Các ngươi là ai? Sao dám tùy tiện giết người!

Gã áo lam chỉ thấy trước mắt lóe lên, một thanh niên áo trắng bỗng dưng xuất hiện, không khỏi cả kinh. Đến khi nghe hắn mở miệng mới biết là người tỉnh ngoài, gã áo lam mỉm cười hung tợn nói:

– Ngươi xuống hỏi Diêm vương lão tử đi.

Vừa dứt lời, năm sáu luồng đao quang lóe lên, có cái đâm về phía Tiêu Thu Thủy, có cái đâm về phía ông lão, có cái đâm về phía A Vượng.

Lúc này lại chợt có một người bước nhanh tới, bắt lấy tay một tên, vặn mạnh, đao liền rơi, lại bẻ xuống, cánh tay cầm đao lập tức “rắc” một tiếng gãy rời.Hắn vừa đi vừa vặn, nhìn như chậm nhưng chỉ trong chốc lát cả bảy tên áo lam đã không còn một kẻ nào xương tay nguyên vẹn.

Đại hán áo lam đau đến mồ hôi đổ ầm ầm, cao giọng quát:

– Ngươi là ai? Sao dám bẻ tay bọn ta?

Tả Khâu Siêu Nhiên đáp:

– Về hỏi mẹ ngươi đi

Đoạn thuận tay vừa bóp vừa kéo, hàm dưới đại hán áo lam cũng bị kéo rời ra, lơ lửng dưới mặt, miệng há rộng nhưng lại không nói ra nổi một chữ.

Tiêu Thu Thủy cười nhạt nói:

– Các ngươi cút đi, nếu chọc giận Đặng công tử Nam Hải, hoặc là Đường thiếu gia đất Thục của bọn ta thì các ngươi không còn đường chạy đâu!

Đại hán áo lam không nói được tiếng nào, sắc mặt nhất thời xám như tro tàn, cả đám đưa mắt nhìn nhau một cái rồi liều mạng chạy tán loạn, lập tức giải tán, toàn trường đến cả một người mặc áo lam cũng không còn.

Bấy giờ lại nghe có người quát:

– Chuyện gì thế? Đánh nhau à? Không được làm loạn!

Chỉ thấy một người rẽ đám đông ra bước tới, mình mặc áo dài, đầu đội mũ lông công, chính là trang phục của bộ khoái cấp hai.

Người dân thấy vị bộ khái này tới cũng có vài phần tôn kính, cúi đầu vái chào, đều hô lên:

– Chào Hà đại nhân!

Hà bộ đầu lần lượt hồi lễ, đi tới trước mặt mấy người ông lão mặt đen, đưa mắt đánh giá nhóm Tiêu Thu Thủy một thoáng, hỏi:

– Làm sao vậy? Có việc gì?

Ông lão đến bây giờ vẫn còn đang ngơ ngác, ông ta thật sự không ngờ cái tên cao cao bộ dạng lười nhác kia lại có thể tùy tùy tiện tiện ra tay một chốc đánh trật khớp bảy người.

A Vượng nói:

– Hà đại nhân, chúng tôi bị người của Kim Tiền ngân trang ức hiếp.

Hà bộ đầu dậm chân nói:

– Ai da, các ngươi sao có thể đối nghịch với bọn chúng chứ, hảo hán không chịu thiệt trước mắt cơ mà…

Tiêu Thu Thủy vừa nghe liền biết bên trong tất có ẩn tình, vì thế hỏi:

– Bây giờ chuyện đã làm đến mức này rồi, Vượng Thúc, Hắc thúc, không bằng kể lại mọi chuyện cho chúng tôi biết, có lẽ chúng tôi có thể giúp hai người giải quyết, nếu không bọn chúng cũng không tha cho hai người đâu.

Hà bộ đầu trừng mắt nhìn, cáu kỉnh đáp:

– Các người là dân tỉnh ngoài, không biết đâu là lợi hại. Cường long không đấu địa đầu xà, các người còn không mau về quê đi.

Tiêu Thu Thủy mỉm người ngạo nghễ, hắn biết loại người giống như Hà bộ đầu là phải dọa cho một trận mới xong. Ai mà biết Đường Nhu cũng đang có ý đó, gã thiếu niên áo trắng đang lẳng lặng không lên tiếng này đột nhiên vung tay, ba mũi tên nhỏ không sai một ly bắn trúng chiếc lông trên mũ Hà bộ đầu, khiến hắn sợ đến trợn mắt há mồm. Đường Nhu khẽ cười, nói:

– Ta là người của Đường gia, Tứ Xuyên đất Thục..

“Người của Đường gia” bốn chữ vừa ra khỏi miệng, Hà bộ đầu lại càng không ngậm miệng lại nổi. Ba trăm năm nay, có ai dám chọc và Đường gia đất Thục?

Đột nhiên một luồng sáng trắng lóe lên, kiếm đã về vỏ, bộ râu dài ba tấc của Hà bộ đầu chợt rớt mất phần chỏm cuối, thư sinh mặt trắng bình thản nói:

– Em trai của Nam Hải Đặng Ngọc Bình, Đặng Ngọc Hàm chính là ta.

Hà bộ đầu dù sao cũng là người từng ra ngoài gặp qua sóng to giớ lớn, nghe đến tên Hải Nam kiếm phái Đặng Ngọc Bình, sóng to gió lớn gì cũng biến thành trời yên bể lặng.

Tả Khâu Siêu Nhiên tiện tay đoạt lấy chiếc mái chèo ông lão vốn muốn dùng để đối phó phới đại hán áo lam, hai tay bẻ mạnh,

“rắc” một tiếng, chiếc chèo gỗ cứng rắn to bằng cổ tay gãy rời làm đôi. Tả Khâu Siêu Nhiên uể oải nói:

– Nhị lang chiết côn pháp trong Cương thi cầm nã thủ. Ngươi muốn xem loại cầm nã thủ nào ta cũng có thể diễn cho ngươi xem.

Hà bộ đầu vội vàng xua tay:

– Không, không cần đâu.

Tiêu Thu Thủy cũng cười nói:

– Ta họ Tiêu, Hà đại nhân có cần kiểm tra thân phận của ta không?

Hà bộ đầu cười nói:

– A, không cần, không cần, tiểu nhân họ Hà, tên có một chữ Côn, Không biết Tiêu công tử các vị giá đáo, đúng là…

A Vượng bấy giờ hạ giọng nói:

– Nếu như Tiêu công tử các vị thật sự muốn biết chân tướng việc này thì không bằng tới hạ xá một chuyến, nhất định sẽ kể rõ ngọn ngành. Chỉ mong Tiêu công tử có thì giúp chúng tôi trừ mối họa này, nói chuyện ở đây sợ là không tiên.

Mấy người Tiêu Thu Thủy đưa mắt trao đổi, nói:

– Được.

Đặng Ngọc Hàm đột nhiên nói:

– Hà bộ đầu.

Hà bộ đầu vội cười tài bồi, đáp:

– Có gì xin chỉ giáo.

Đặng Ngọc Hàm nói:

– Nếu ngươi không có việc gì thì mời đi cùng một ta một chuyến. Đám côn đồ địa phương gây chuyện, có người của quan phủ ra tay thì dễ làm hơn.

Hà Côn vội vàng cười nói:

– Tôi không bận, không bận!

Đặng Ngọc Hàm nói:

– Vậy thì đi một chuyến.

Nói đoạn quay người đi theo mấy người A Vượng, Hà Côn chỉ còn biết cúi đầu bước theo.

Cả đoàn người tới nhà tranh, bà vợ của A Vượng rất kinh ngạc. A Vượng đuổi khéo chị ta đi, sai ra ngoài giếng giặt quần áo, ông lão mặt đen thì lại là khách quen, vì thế bưng trà ra mời, mọi người cảm ơn, sau đó bắt đầu bàn chuyện chính.

…Hóa ra một dải Tỷ Quy, trong vòng mấy trăm dặm, nếu nói ai có thế lực nhất thì phải là Kim Tiền ngân trang.

…Kim Tiền ngân trang không chỉ là một ngân trang giữ tiền mà còn mở cả sòng bạc, kỹ viện, cùng một số ngành nghề càng không thể lộ mặt như buôn bán nô lệ, tổ chức sát thủ các loại.

….Không có ai dám chọc vào người của Kim Tiền ngân trang, bởi vì sau lưng bọn chúng chính là phân đà Hồ Bắc của Quyền Lực bang danh chấn thiên hạ, uy vọng cửu châu.

…Nghe nói một trong Cửu thiên Thập địa, thập cửu nhân ma cũng trấn giữ tại đây, bởi vì từ địa bàn này bọn chúng kiếm được không ít tiền. Bọn chúng dùng tiên mua được địa vị mà quan phủ cũng không dám trêu vào, cộng thêm nhân thủ, cộng lại chính là quyền lực.

…Tiền bạc, địa vị, cộng thêm nhân thủ, hợp lại chính là quyền lực.

…Người dân ở đây chỉ có thể dám giận không dám nói. Lần đua thuyền trước, người của Kim Tiền ngân trang muốn có kết quả bất ngờ, kiếm một đống tiền lớn, vì thế người trên các thuyền đều bị chúng cảnh cáo trước: Để thuyền lam thắng lợi, nếu không tính mạng khó giữ. Hơn thế nữa bọn chúng còn nói toạc ra là sẽ giết sạch cả nhà, người trong trấn sao dám không ngoan ngoãn nghe lệnh? Người của Kim Tiền ngân trang càng lúc càng giàu, mấy thôn trấn xung quanh người nghèo cùng người chết càng lúc càng nhiều.

…Sau hội đua thuyền rồng, uy tín của mấy người A Vượng, ông lão mặt đen mất hết, chẳng có ai nguyện ý thuê họ nữa, hậu quả này, Kim Tiền ngân trang chẳng thèm quan tâm.

…Nghe nói trong sòng bạc nếu thắng được nhiều tiền, đến đêm trên đường về nhà sẽ tự động biến mất, thế nhưng người bị lừa, bị dọa phải đến sòng bạc cũng càng ngày càng nhiều.

…Từ sau khi Kim Tiên ngân trang mở thêm một căn kỹ viện, những vụ án thiếu nữ mất tính trong xung quanh cũng nhiều hẳn lên.

– Những chuyện này, người của quan phủ không để ý, đi báo công đường trước tiên bị đánh hai mươi gậy, lâu rồi cũng không ai báo án nữa. Tiền mà quan gia nhận của Quyền Lực bang, cũng là máu và mồ hôi mà Quyền Lực bang cướp của chúng tôi, vì thế mới mặc kệ không quản. Chỉ có một số vị quan gia giống như Hà đại nhân, Trương đại nhân là còn dám nói vài câu giúp chúng tôi, bắt đi vài tên, những chuyện khác cũng chẳng cần nói nữa.

A Vượng lắc đầu, thở dài nói.

– Nói ra thì xấu hổ, chúng tôi cũng phải chịu đủ áp lực, có bắt cũng chỉ bắt được mấy tên lâu la mà thôi. Có lần tôi bắt một tên tiểu đầu mục của Kim Tiền ngân trang, đến tối hôm đó liền bị ba kẻ phục kích, hông trúng một đao, từ sau đó tôi cũng ít dây vào đám phiền phức này nữa.

Hà Côn cũng lắc đầu thở dài.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN