Thần Châu Kỳ Hiệp 1 - Kiếm Khí Trường Giang - Chương 2 - P2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
188


Thần Châu Kỳ Hiệp 1 - Kiếm Khí Trường Giang


Chương 2 - P2



Tả Khâu Siêu Nhiên sắc mặt ngưng trọng, nói:

– Các vị có biết trang chủ Kim Tiền ngân trang phụ trách những chuyện này hiện tại họ gì không? Dáng vẻ ra sao?

Hà Côn suy nghĩ một chút rồi nói:

– Ai có thể gặp hắn chứ? Thanh thiên đại lão gia nhà tôi cũng chỉ mới thấy hắn có một hai lần, hơn nữa còn là vàng ròng bạc trắng đưa đi vài lần mới gặp được một lần. Còn về họ gì… Hình như là, a, đúng rồi, hình như là họ Phó…

Tiêu Thu Thủy, Tả Khâu Siêu Nhiên cũng hơi gọi là kiến thức rộng rãi, đưa mắt nhìn nhau, thất thanh nói:

– Thiết oản thần ma Phó Thiên Nghĩa?

Đặng Ngọc Hàm, Đường Nhu mới bước chân vào giang hồ, ngạo mạn bất quần, chẳng cần biết ai, vì thế liền hỏi:

– Phó Thiên Nghĩa là ai?

Tả Khâu Siêu Nhiên nhìn Hà Côn hỏi:

– Tại Kim Tiền ngân trang, trong số các thủ hạ của Phó Thiên Nghĩa có phải có một người họ Trình không?

Hà Côn “a” một tiếng, đáp:

– Đúng thế. Người đó là quản lý tài vụ của Kim Tiền ngân trang, nghe nói trước nay chỉ lãi không thua. Mọi người gọi hắn là “Xứng Thiên Kim”, vụ làm ăn nào cũng chỉ cần qua bàn cân của hắn là tiền tài sẽ cuồn cuộn mà tới.

Tả Khâu Siêu Nhiên nói:

– Đúng, chính là cái tên Xứng Thiên Kim Này, những tên khác cũng quên lâu rồi nhưng Xứng Thiên Kim là một trong bốn đại tướng dưới tay Phó Thiên Nghĩa. Còn một người nữa họ Quản…

Hà Côn vỗ đùi nói:

– Người quản lý nhân thủ trong Kim Tiền ngân trang cho Phó Thiên Nghĩa đúng là họ Quản, mọi người đều gọi hắn là “Quản Bát Phương”.

Tả Khâu Siêu Nhiên nói:

– Xứng Thiên Kim và Quản Bát Phương là hai đại công thần dưới trướng Phó Thiên Nghĩa, nhưng khó đối phó hơn nữa là hai tên còn lại, một kẻ gọi là “Hung Thủ”, một kẻ gọi là “Vô Hình, hai tên này mới là nhân vật lợi hại thật sự.

…Phàm những chốn làm cái loại chuyện táng tận lương tâm như Kim Tiền ngân trang, ngoài cần có người giỏi quản lý tài chính như Xứng Thiên Kim cùng người thiện việc quản lý nhân thủ như Quản Bát Phương ra, đương nhiên không thể thiếu hai loại người.

…Sát thủ và chó săn.

….Sát thủ chính là Hung Thủ. Bất kỳ ai không nghe lời, hoặc là dám chống đối, nhiệm vụ của Hung Thủ sẽ là: Giết!

…Chó săn chính là Vô Hình. Hắn sẽ không để cho ngươi nhận ra được hắn là chó săn trước khi xong xuôi. Nhưng so với Hung Thủ thì hắn lại càng âm hiểm, càng tàn độc, càng khó lòng phòng bị hơn, bởi vì chó săn là “vô hình”. Đến khi ngươi phát hiện ra hắn thì hắn đã bán đứt ngươi rồi.

…Xứng Thiên Kim họ Trình, Quản Bát Phương họ Quản, nhưng Hung Thủ và Vô Hình thì đến cả người biết họ tên của chúng cũng không có.

…Kẻ như vậy mới thật sự là kẻ địch đáng sợ.

Sắc mặt Tiêu Thu Thủy trầm hẳn xuống.

Hắn không hề sợ khó khăn.

Đối thủ càng mạnh, hắn càng thích đối kháng.

Đối với những người dân quê, hắn chỉ có kính yêu và tôn trọng, cho dù bọn hắn thể hiện ra một thân võ công cũng chỉ là để nhằm vào Hà bộ đầu biết võ, chứ không phải là dân chúng không có võ công bình thường.

…Cũng giống như tri thức vậy. Cho dù là người học thức uyên bác thì cũng nên dùng để tế thế cứu dân, cho dù muốn thể hiện thì cũng phải khoe khoang trước mặt những kẻ cũng chút tri thức nhưng cứ thích kiêu căng ngạo mạn, chứ không phải để lừa gạt quần chúng mà đề cao bản thân.

…Cho nên nhóm Tiêu Thu Thủy rất tôn trọng những người như A Vượng, ông lão mặt đen, bọn họ cũng có quyền được nói, có quyền được chèo thuyền, có quyền được thi đua, nếu như quyền lực của họ bị cướp đoạt, bọn hắn sẽ dôc sức đấu tranh giúp họ.

…Cũng có thể làm những chuyện này thì có vẻ rất ngu ngốc, bất quá bọn hắn lại chuyên đi làm chuyện ngốc.

…Giống như lúc giúp một người mẹ đang lo lắm tìm lại đứa con bị mất tích, bọn hắn vượt núi băng đèo, vượt mọi chông gai, tìm kiếm suốt bảy ngày bảy đêm, thiếu chút nữa đến chính mình cũng lạc đường.

…Giống như lúc đọc được một áng văn hay, khí tiết hiên hang, hạo khí trường tồn mà không nhịn được phải trong vòng ba ngày tới thăm tất cả bạn tốt, muốn bọn họ cũng có thể được kịp thời hưởng thụ.

…Đối với chuyện này cũng vậy.

Chỉ là, thứ họ phải đối mặt chính là khó khăn lớn nhất.

Đối thủ là Quyền Lực bang.

Thiên hạ đệ nhất đại bang.

Không cần biết là Tiêu Thu Thủy, Đặng Ngọc Hàm, Tả Khâu Siêu Nhiên, hay là đường nhu, trước khi bước chân ra khỏi cửa đều đã được dặn dò giống nhau.

“Ngàn vạn lần không được chọc đến Quyền Lực bang.”

“Vạn vạn lần không được làm kẻ địch của Quyền Lực bang!”

Tiêu Thu Thủy thầm nghiến rắng, hắn không hiểu tại sao mọi người đều sợ hãi Quyền Lực bang như vậy?

Hắn thầm nghĩ trong lòng, dù sao ra ngoài lần này, người dặn dò là mẹ, cha chẳng nói gì cả, cứ làm trước rồi tính sau.

Bởi vì nếu như là Tiêu Tây Lâu nói, ông nói đánh gãy hai chân ngươi, tuyệt đối sẽ không đánh gãy hai tay.

Nhưng Tôn Tuệ San thì lại khác.

Người mẹ nào cũng đều yêu thương con, có lúc gần như là nuông chiều.

Hà Côn gì sao cũng căn cơm công đường suốt mấy chục năm, thấy nhóm Tiêu Thu Thủy đều trầm mặc cũng thấy được sự khó xử của bọn hắn, lập tức an ủi nói:

– Quyền Lực bang mạnh đến mức nào tôi không biết, nhưng tôi biết đến cả Thiếu Lâm, Võ Đang cũng phải nể chúng ba phần, chư vị thiếu hiệp võ nghệ hơn người nhưng sao lại phải trêu vào bọn chúng chứ? Không bằng tìm biện pháp nhờ người đến dàn hòa, dựa vào gia thế của chư vị, Quyền Lực bang cũng không đến mức gây thêm thị phi, nói không chừng sẽ xí xóa chuyện này với các vị, ngoài ra còn bỏ qua cho hai người A Vượng, ai, thế cũng coi là cách nhân nhượng vì đại cục mà?

Tiêu Thu Thủy không lên tiếng, nhưng trong lòng ngàn lần không nguyện ý, vạn lần không nguyện ý.

Chuyện hắn muốn làm nhất bây giờ là chạy ra khỏi đây, đến thẳng trước mặt Thiết oản nhân ma, đánh gãy hai tay hắn, kết quả sau đó thế nào, hắn mặc kệ.

Nhưng hắn thật sự có chuyện phải cố kỵ.

Đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền tới tiếng phụ nữ kêu thảm!

A Vượng lập tức biến sắc, hắn nhận ra thanh âm đó.

Thanh âm của vợ hắn.

Đường Nhu bình thường điềm đạm nho nhã, lúc này lại đột nhiên động thủ.

Vừa ra tay liền như tên rời dây cung, bắn vụt ra xa.

Hắn nhanh, Đặng Ngọc Hàm càng nhanh hơn.

Người và kiếm hợp thành một thể, lao ra khỏi nhà tranh!

Còn cả Tả Khâu Siêu Nhiên vốn lười biếng, uể oải, lúc này lại thành vô cùng nhanh nhẹn, tháo vát. Chỉ nghe một tiếng rít xé gió, Tả Khâu Siêu Nhiên đã lao vọt ra ngoài, dừng lại trước sân.

Nhưng có một người đã tới đó trước.

Chính là Tiêu Thu Thủy.

Hắn nhanh hơn tất cả mọi người, bởi vì hắn trực tiếp nhất!

Hắn phá cửa sổ mà ra.

Cả bốn huynh đệ gần như xuất hiện cùng lức giữa sân.

Bọn họ đứng cùng một chỗ, phảng phất như trên đời không có thứ gì có thể đánh bại họ.

Trong sân có một người phụ nữ ngã xuống, đầu chìm trong chậu giặt, nước trong chậu đã nhuộm đỏ, quần áo trong chậu đều biến thành màu hồng.

Bọn họ chỉ kịp thấy một bóng người lóe lên.

Họ lập tức đuổi theo nhưng bóng người đã biến mất trong rừng trúc.

Rừng chúc rậm rịt quanh co, cũng không biết là sâu rộng từng nào, bốn huynh đệ ngẩn ngơ, cùng lúc đó, từ trong nhà truyền đến tiếng kêu thảm của A Vượng!

Tiêu Thu Thủy vụt dừng lại, kêu lên:

– Nguy rồi!

Tiếp đó trong căn nhà lại vang lên tiếng kêu thảm của ông lão mặt đen!

Bốn người lập tức động thân, nhưng vừa mới ra khỏi rừng trúc, trong nhà đã truyền ra tiếng kêu thảm thứ ba, chính là Hà bộ đầu.

Khi mấy người Tiêu Thu Thủy tiến vào trong nhà, đã không còn ai đứng thẳng.

Tiêu Thu Thủy chân tay đều lạnh ngắt.

A Vượng đã chết, huyệt mi tâm trúng một phát phượng nhãn quyền, chấn đoạn mạch máo não mà chết.

Ông lão mặt đen cũng đã chết, ngực trúng một đòn nặng.

Hà Côn ngã dưới đất, Tiêu Thu Thủy ánh mắt sáng lên,vội lao tới, nâng hắn dậy. Chỉ thấy Hà Côn đang rên rỉ, tay ôm bụng, bộ dạng cực kỳ đau đớn.

Tiêu ThuThủy mừng rỡ nói:

– Hắn vẫn còn cứu được…

Chỉ thấy Hà Côn từ từ mở mắt ra, khó nhọc nói:

– Người… áo…lam… là… người… của…. Kim… Tiền… ngân…. trang… hạ…. thủ…. May…. mà… tôi… đỡ…. được…. một…. chiêu… các…. vị… đã…. tới…. rồi….

Tiêu Thu Thủy lập tức biến sắc, khó khăn bằng trời cũng không thể ngăn cản ý chí san băng Quyền Lực bang của hắn nữa. Hắn quát lên:

– Tôi phải tới tới Kim Tiền ngân trang, các cậu ai muốn về trước?

Đường Nhu là người đầu tiên quát lên:

– Tôi phải đi!

Tiếng Đặng Ngọc Hàm lạnh lẽo như kiếm:

– Đi!

Ba người đồng thời nhìn sang phía Tả Khâu Siêu Nhiên, Tả Khâu Siêu Nhiên uể oải nói:

– Có thằng ăn cứt chó mới không đi!

Kim Tiền ngân trang.

Kim Tiền ngân trang vốn là nơi náo nhiệt, nhưng hôm nay lại không thể sôi động nổi.

Hôm nay vốn là một ngày cực kỳ đông đúc, bởi vì Kim Tiền ngân trang vừa mới kiếm được một mẻ lớn từ hội đua thuyền rồng.

Một mẻ rất lớn.

Nhưng từ buổi sáng đã có mười mấy gã áo lam mang cánh tay không cử động nổi trở về, Xứng Thiên Kim đứng sau quầy liền bỏ chiếc cần vàng xuống.

Hắn bỏ cần vàng, cầm lấy cân sắt.

Mọi người đều biết, khi Trình chưởng quỹ cũng phải bỏ cân vàng xuống thì là đã lúc không làm ăn nữa, mà phải làm một việc khác: mua bán, mua bán mạng người!

Đến chiều, bốn vị công tử tiến vào Kim Tiền ngân trang.

Một ngân trang lớn như vậy chỉ có bảy tám khách đang giao dịch.

Bốn người bước vào liền tiến thẳng đến trước quầy.

Bốn người đều đưa vật tùy thân ra, Tiêu Thu Thủy và Đặng Ngọc Hàm đưa bội kiếm, Đường Nhủ đưa ba viên thiết tật lê, Tả Khâu Siêu Nhiên thì đưa ra đôi tay.

Tả Khâu Siêu Nhiên mặc một bộ đồ lôi thôi nhếch nhác, nhưng hai tay lại cực kỳ sạch sẽ.

Người luyện cầm nã thủ, không ai là không yêu quý đôi tay mình.

Thiết tật lê của Đường Nhu cũng không khác bình thường, chỉ có trên mặt có thêm một chữ nho nhỏ, một chữ “Đường” nhỏ bé.

Một chứ này đủ khiến người ta sợ đến vỡ mật, viên thiết tật lê này lập tức khác hắn với những viên thiết tật lê khác.

Những viên thiết tật lê khác có lẽ đánh không chết người, nhưng viên thiết tật lê có chữ “Đường” này thì chỉ cần chạm vào cũng có thể giết người.

Đường môn dù sao cũng là một trong những môn phái xưng bá bằng ám khí trên giang hồ.

Thanh kiếm Tiêu Thu Thủy đưa ra cũng không có gì đặc biệt, chỉ có trên vỏ kiếm khắc thêm môt chữ “Tiêu”.

Nhưng từ sau khi nhà họ Tiêu luyện kiếm, những kiếm thủ họ Tiêu khác đều không dám khắc họ mình lên bao kiếm giống như Tiêu Tây Lâu nữa.

Kiếm của Đặng Ngọc Hàm cũng ko có gì đặc biệt, chỉ gắn thêm một khối đá màu sắc như ngọc bội!

Khối ngọc này là tín vật của Hải Nam kiếm khách nổi danh nhất đương thời, Đặng Ngọc Bình.

Chỉ vậy mà thôi.

Nhưng thế cũng đủ khiến người ta sợ vỡ mật.

Bốn thứ này vừa đưa ra, bốn người đứng quầy lập tức ngây phỗng, sắc mặt lập tức căng thẳng, muốn cười cũng không cười nổi.

Gần như đồng thời, bốn người đẩy ghế ngồi, muốn đứng dậy!

Phản ứng của bốn người đã nhanh, nhưng bốn huynh đệ càng nhanh hơn.

Chỉ nghe “xoảng” một tiếng, hai thanh kiếm đồng thời rời vỏ, chính vì đồng thời nên chỉ nghe thấy một tiếng kiếm ngân.

Trường kiếm của Tiêu Thu Thủy lập tức đặt cạnh đầu hai tên chưởng quỹ. Thân kiếm sắc bén, lạnh lẽo như băng kề vào da thịt, trên cổ hai tên chưởng quỹ không khỏi nổi hết cả da gà.

Tay phải Tả Khâu Siêu Nhiên đã tóm lấy cổ một tên chưởng quỹ, tên này không dám động đậy chút nào.

Đường Nhu lại không chút cử động, chỉ cầm một viên thiết tật lê lên, ngẩng đầu nhìn chưởng quỹ, tên này đã hồn phi phách tán, không dám di động nửa bước.

Bốn gã chưởng quỹ đều sững ra.

Bốn năm người cả nam lẫn nữ đang đổi bạc trong Tiền Tài ngân trang không khỏi kinh hoàng, vừa chẳng biết phải làm thế nào mới tốt, lại vừa muốn tới gần xem náo nhiệt. Tám chín tên đại hán mặc áo lam gần đó thấy tình hình như vậy, đều rút đao ra, tức giận quát tháo nhưng lại sợ ném chuột vỡ bình, không ai dám tiến lên!

Tiêu Thu Thủy cười nói:

– Bốn vị hẳn đều là người có mặt mũi trong phân đà Kim Tiền ngân trang của Quyền Lực bang, nhưng người bọn ta tìm cũng không phải các vị. Oan có đầu, nợ có chủ, gọi đương gia của các vị ra đây.

Bốn người đều run rẩy, không nói nên lời.

Chỉ nghe một người cười lớn nói:

– Ta chính là đương gia, không biết là thiếu nợ các vị những gì?

Tiếng cười chấn động cả tiền trang, đến cả lưới sắt bao quanh quầy cũng rung lên ong ong.

Tiêu Thu Thủy nói:

– Có phải là Trình đại lão gia?

Chỉ thấy một người từ bên ngách quầy bước ra, cười lớn nói:

– Cứ gọi Xứng Thiên Kim là được rồi.

Tiêu Thu Thủy nói:

– Ta muốn nhờ ngươi cân thử một thứ.

Xứng Thiên Kim cười nói:

– Thứ gì?

Tiêu Thu Thủy đáp:

– Đầu người!

Xứng Thiên Kim hỏi:

– Đầu của ai?

Tiêu Thu Thủy đáp:

– Đầu của ngươi.

Xứng Thiên Kim ồ một tiếng, bật cười ha hả, tiếng cười ngừng lại, tiếp đó nói:

– Người thiếu niên, ngươi biết nơi đây là đâu không?

Tiêu Thu Thủy đáp:

– Kim Tiền ngân trang.

Xứng Thiên Kim hỏi:

– Ngươi có biết chủ nhân của Kim Tiền ngân trang là ai không?

– Thiết oản nhân ma Phó Thiên Nghĩa!

Xứng Thiên Kim hỏi tiếp:

– Rất tốt, vậy ngươi có biết Phó gia là ai không?

Tiêu Thu thủy đáp:

– Một địa ma trong Cửu thiên Thập địa, thập cửu nhân ma.

Xứng Thiên Kim lại hỏi:

– Thế ngươi có biết Cửu thiên Thập địa, thập cửu nhân ma là người của tổ chức nào không?

Tiêu Thu Thủy đáp:

– Quyền Lực bang.

Xứng Thiên Kim hỏi:

– Vậy ngươi có biết thanh danh thực lực của Quyền Lực bang không?

Tiêu Thu Thủy đáp:

– Thiên hạ đệ nhất đại bang!

Xứng Thiên Kim hỏi:

– Vậy còn muốn thế nào?

Tiêu Thu Thủy cao giọng nói:

– Diệt trừ mối họa này!

Xứng Thiên Kim bỗng ngẩng mặt lên trời cười lớn, nói:

– Nếu ngươi đã biết những chuyện đó mà còn dám đối đầu với Quyền Lực bang, ta giết ngươi cũng dễ ăn nói với Tiêu lão đầu.

Nói đoạn, hai tay hắn phất lên.

Tiêu Thu Thủy, Đường Nhu, Tả Khâu Siêu Nhiê, Đặng Ngọc hàm đều chợt cảm thấy sau lưng bị vật sắc kề vào, tay họ đều để ở trên quầy, phản ứng cũng chậm, chỉ có thể bất động, mặc cho bốn gã chưởng quỹ nhảy tránh ra!

Hóa ra kẻ dùng dao nhọn khống chế bọn họ là bốn người phụ nữ nhìn giống như khách tới cầm đồ.

Mấy người Tiêu Thu Thủy căn bản không thể đoán được đám người này đều là cải trang.

Xứng Thiên Kim cười lớn bước tới gần, phe phẩy quạt sắt, nói:

– Dựa vào đạo hành của các ngươi vẫn còn xa lắm mới đối đầu được với đại gia ta, còn nói cái gì mà đánh gục Quyền Lực bang!

Tiêu Thu Thủy không hề lên tiếng.

Xứng Thiên Kim cười nói:

– Bốn người các ngươi, tên nào không muốn chết nhất, chỉ cần nói ra ta có thể giết hắn cuối cùng.

Không ngờ, bốn huynh đệ vẫn không ai lên tiếng.

Xứng Thiên Kim cười nói:

– Vậy ta phải giết thử một tên trước xem sao.

Đúng lúc này, trên trán người đứng sau lưng Tiêu Thu Thủy đột nhiên xuất hiện thêm một thứ.

Một thiết tật lê.

Ả ta lập tức ngã gục.

Kiếm của Tiêu Thu Thủy lập tức rút về, xuyên thủng yết hầu kẻ đang đứng sau lưng Đặng Ngọc Hàm.

Khi Tiêu Thu Thủy ra tay, Đặng Ngọc Hàm cũng đồng thời xuất kiếm, không hề để ý tới lưỡi dao sau lưng, một kiếm xuyên thủng ngực người phụ nữ đang cầm đao chỉ vào sau lưng Tả Khâu Siêu Nhiên.

Ả đứng sau lưng Đường Nhu cũng đột nhiên ngã xuống!

Trên trán cũng có thêm một thứ.

Một viên thiết tật lê.

Khi Xứng Thiên Kim tới gần, khoảnh khắc bốn gã chưởng quỹ rút đao ra, bốn người phụ nữ đã biến thành xác chết.

Mọi chuyện chỉ xảy ra trong một sát na!

Bốn vị huynh đệ phối hợp cực kỳ ăn ý, nhanh chóng, như áo trời không chút đường may.

Ba viên thiết tật lê Đường Nhu đặt trên mặt quầy chỉ còn lại có một.

Xứng Thiên Kim liếc nhìn một cái, khó khăn lắm mới nói được ra:

– Xem ra những kẻ bắt được sau này, cứ giết trước rồi nói sau.

Đường Nhu nhẹ nhàng nói:

– Chỉ đáng tiếc người của Đường gia không thể bắt được.

Đoạn chỉ lên trên bàn, cười nói:

– viên này để lại cho ngươi.

Vừa rồi khi đao kề vào sau lưng, cả bốn người đều không thể động đậy.

Nhưng ám khí Đường gia lại chỉ cần ngón tay khẽ động là có thể bắn ra, có lúc thậm chí không cần cử động cũng có thể phát ra. Hơn nữa muốn bắn nghiêng, bắn ngược, bắn đập, bắn thẳng cũng đều có thể.

Đường Nhu phóng ra hai viên thiết tật lê, trước tiên hóa giải nguy hiểm của mình và Tiêu Thu Thủy.

Tiêu Thu Thủy lập tức cứu Đặng Ngọc Hàm, Đặng Ngọc Hàm cũng lập tức cứu Tả Khâu Siêu Nhiên.

Bốn người hành động liền một hơi, đến khi Xứng Thiên Kim muốn xuất thủ thì tám con mắt của bốn người đã nhìn chằm chằm vào hắn.

Xứng Thiên Kim cười khổ nói:

– Bốn vị có muốn bàn chuyện làm ăn hay không?

Tả Khâu Siêu Nhiên nói:

– Vừa rồi tại sao đại lão bản không bàn chuyện làm ăn?

Xứng Thiên Kim gượng cười hỏi:

– Là lúc nào?

Tả Khâu Siêu Nhiên bình thản đáp:

– Lúc bọn ta bị đao chĩa vào lưng.

Xứng Thiên Kim cười khổ nói:

– Đó là hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm.

Chỉ trong một thoáng vừa rồi hắn đã nhìn ra thân thủ của bốn gã thiếu niên này. Ngoài Tả Khâu Siêu Nhiên còn chưa động thủ, cũng không biết là thuộc phái nào, ba người còn lại cho dù là lấy một chọi một hắn cũng không chắc chắn thắng.

Những chuyện không nắm chắc, hắn chưa từng dễ dàng đâm đầu vào.

Tiêu Thu Thủy đột nhiên hỏi:

– Đại lão bản có muốn bàn chuyện làm ăn không?

Xứng Thiên Kim đáp:

– Tại hạ là người làm ăn, đương nhiên là muốn bán chuyện làm ăn.

Tiêu Thu Thủy nói:

– Tốt, vậy thì chúng ta bàn chuyện làm ăn.

Xứng Thiên Kim hỏi:

– Không biết Tiêu thiếu hiệp muốn bàn vụ làm ăn gì?

Tiêu Thu Thủy đáp:

– Cái cọc vừa rồi.

Xứng Thiên Kim ngẩn ra, hỏi:

– Là cái cọc nào?

Tiêu Thu Thủy đáp:

– Cái cọc cắm đầu người.

Xứng Thiên Kim cẩn thận dè dặt nói:

– Ý Tiêu thiếu hiệp là…

Tiêu Thu Thủy đáp:

– Đầu của ngươi!

Xứng Thiên Kim cười khổ nói:

– Đầu của tại hạ không bán.

Tiêu Thu thủy lạnh lùng nói:

– Vậy ta cắt cái đầu chó của ngươi xuống.

Xứng Thiên Kim sắc mặt vụt biến, đột nhiên nghe một người cao giọng nói:

– Ta cũng muốn mua đầu người, đầu của bốn tên chó con các ngươi.

Chỉ thấy một người mặc áo tơ vàng, cực kỳ cao lớn, sải chân bước tới, tay cầm một kim cương xử chống xuống đất tiếng vang ầm ầm. Tả Khâu Siêu Nhiên nói:

– Quản đại tổng quản.

Người cao lớn kia cười lớn:

– Chính là ta, Quản Bát Phương.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN