Liên Hoa Lâu trọn bộ
Xà Treo Cổ
Thôn dân của thôn Giác Dương vẫn luôn kính nhi viễn chi(*) với Hồng Diễm Các, bởi vì đó là một kĩ viện, hơn nữa nhà thô ngói vỡ, đám cô nương bên trong lại vừa già vừa xấu theo đúng kiểu kĩ viện hạng bét. Nhưng sáng hôm nay, cửa sau Hồng Diễm Các lại náo nhiệt hẳn, người người đông nghẹt cứ như đi họp chợ vậy. Ai ai cũng muốn đến ngó qua kho củi của Vương Bát Thập một cái. Vì khi sinh ra, y quá lùn nẹn tới giờ ít có ai ngó ngàng tới chỗ y, trong nhà thậm chí không có ghế ngồi. Bởi vậy có người còn mang ghế ở nhà đến để tránh không có ghế ngồi, nếu thế chẳng phải rất thiệt thòi sao?
(*) Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi.
– Ui cha…
Một vị thư sinh mặc áo xám đang đi về phía Vạn Phúc Đậu Hoa Trang bên cạnh Hồng Diễm Các thì bị đám đông đụng một cái nghiêng ngả cả người, quay lại nhìn bọn họ đổ xô về phía kĩ viện thì không khỏi lấy làm lạ. Hắn do dự trong chốc lát rồi cũng đi đến đó xem náo nhiệt.
– A… – Mọi người tập trung cả ngoài kho củi của Vương Bát Thập, đồng thanh phát ra những tiếng kinh ngạc tán thán.
Một con lợn nái cực lớn, mặc bộ quần áo màu trắng may bằng vải lĩnh phất phơ treo dưới xà nhà trong phòng Vương Bát Thập, một sợi dây thừng quấn quanh cổ, nhìn đúng là giống treo cổ chết.
– Lợn nái biết treo cổ, đúng là chuyện lạ trên đời, nói không chừng nó đã nhìn trúng Vương Bát Thập, sau đó thi triển tiên pháp biết được nhiều năm nay ngươi chưa được ăn thịt lợn nên đã treo người lên để cung cấp thịt cho ngươi ăn đấy. – Văn lão thư sinh, người đã mở trường học lâu đời trong thôn Giác Dương gậtgù đắc ý. – Đúng là tình cảm sâu nặng mới nghe thấy lần đầu.
– Y phục của nữ nhân kìa, ha ha, lợn mặc y phục của nữ nhân… – Một bé trai bảy tám tuổi cười haha. – Nếu như nó biết biến hóa thì sao y phục lại không biến thành lông lợn nhỉ?
Vương Bát Thập lắc đầu lia lịa.
– Không không, đây không phải là Trư Tiên, ta thấy chỗ này chắc chắn có nữ quỷ. Các ngươi nhìn bộ y phục này xem, trong túi còn có đồ gì đó, đúng là trang phục mà nữ nhân đã mặc qua rồi, các ngươi nhìn thứ này mà xem… Đây có phải là thứ người bình thường hay có không ? – Y dịch ghế, trèo lên móc ra một thứ đồ trong bộ trang phục màu trắng trên người con lợn nái. – Thứ này này.
Mọi người ngước lên nhìn, chỉ thấy trong bàn tay già nua vừa đen vừa thô của Vương Bát Thập có một miếng kim diệp tử(*). Lợn nái tất nhiên không biết tiêu tiền, quần áo tất nhiên chẳng thể tiêu tiền, vậy ba lượng vàng này là của ai đây ? Vương Bát Thập chỉ chỉ vào con lợn nái treo lủng lẳng trên xà nhà.
(*) Vàng lá.
– Đây chắc chắn là oán nữ bị chết quá oan uổng nên đã chuyển hiện trạng lúc mình còn chết lên thân con lợn nái, hi vọng có người sẽ giúp nàng ta giải oan…
Văn lão thư sinh lập tức nói :
– Vớ vẩn, vớ vẩn, treo cổ tức là tự sát, lấy đâu ra oan tình chứ ?
Vương Bát Thập ngẩn ra.
– À…
Trên mặt y có chút thất vọng, y liếc nhìn mọi người thì thấy ai ai cũng nhìn con lợn treo cổ chết trên xà nhà rồi tấm tắc kêu lạ, nhưng ngắm nghía một lúc rồi ai cũng thấy chán, có vài người đã định rời đi, trong lòng y có hơi lo lắng. Chính vào lúc này, đột nhiên gỗ trên xà nhà phát ra một tiếng kêu kì lạ. Lúc mọi người xôn xao quay lại, miếng vải trắng phất phơ, con lợn bị treo cổ kia nặng nề rơi xuống đất đánh phịch một tiếng. Một vật trên thân thể nó bay lên sau chấn động đó, rơi thẳng vào giữa đám người.
– A…
Mọi người đồng loạt tránh ra, có một người vội vàng rụt cổ lại, thứ đó lại lao ra như bay vào ngực gã. Tất cả kêu lên ầm ĩ, thứ đó đâm trúng vào ngực người kia trong những tiếng kêu “ui cha”, người kia ngồi phịch xuống đất, hai tay túm lấy thứ đó, mặt mày hoang mang, hoàn toàn không biết thứ này từ đâu bay đến.
Mọi người vội vàng quay lại xem xét, chỉ thấy tay người đó đang túm lấy một mũi mâu lấm tấm rỉ sét, trên mũi mâu dính đầy vết máu tối màu, rõ ràng là vừa bay từ trong xác con lợn nái kia ra. Vương Bát Thập ngồi xuống sờ soạng con lợn nái vừa bị rơi xuống rồi kêu lên:
– Không phải con lợn này treo cổ chết, mà là bị mũi mâu đâm chết.
Mọi người lại quây xung quanh, ánh mắt tập trung lên con lợn chết kia, sau hồi lâu Văn lão thư sinh mới nói:
– Vương Bát Thập, ta thấy ngươi phải đi đâu đó trốn thôi, con… con lợn nái bị mũi mâu đâm chết không biết được ai treo lên trong nhà ngươi, nhất định có gì đó kì quái. Vàng kia ngươi mau mau ném đi, ta thấy không tốt lành đâu, chúng ta không có phúc, không hưởng thụ được cái vận may này. Mọi người giải tán thôi, giải tán thôi.
Mọi người nhìn thấy mũi mâu thì đều thấy hoảng sợ, nhao nhao rời đi, chỉ còn lại người thư sinh mặc áo xám tay cầm mũi mâu, cùng với Vương Bát Thập đang đứng ngẩn ra đó.
– Ngươi…
Thư sinh mặc áo xám và Vương Bát Thập cùng lúc mở miệng, cùng lúc yên lặng, sau đó thì ai nấy đều ngẩn ra một hồi, Vương Bát Thập nói:
– Ngươi… ngươi là Trư Yêu à?
Thư sinh áo xám lắc đầu lia lịa.
– Không phải, không phải, A di đà Phật, tội lỗi, tội lỗi.Vốn ta định đến Vạn Phúc Đậu Hoa Trang ăn đậu hũ, nào ngờ nơi đây có lợn nái treo cổ, đã thế trên thân thể lại có một thanh đao bay ra…
Vương Bát Thập thấy hắn vẫn túm chặt mũi mâu trong tay.
– Đây là mũi mâu, không phải đao, đây là… ài, đây là… – Y cầm mũi mâu trong tay thư sinh áo xám. – Đây không phải là mũi mâu trên sân khấu, mà là đồ thật đấy.
Mũi mâu đó tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, lưỡi sáng bóng, không hề rỉ sét chút nào, hoàn toàn khác với đồ được mô phỏng trong miếu, trên sân khấu, thực sự là thứ để giết người. Trong nháy mắt y thấy toàn thân nổi gai ốc. Thư sinh áo xám kia vội rút một cái khăn từ trong người ra lau tay, sau khi lau xong, trên khăn ngoài máu lợn ra thì còn có hai sợi màu đen khá dài. Hắn còn đang thẫn thờ thì Vương Bát Thập đã nhanh nhẹn hơn, y hét lớn:
– Tóc kìa!
Hai sợi tóc dài hơn hai thước dính trên đầu mũi mâu, cuối cùng lại rơi vào trong khăn lau tay của thư sinh áo xám, nhìn rất bắt mắt. Trong bụng lợn nái tất nhiên sẽ không mọc tóc, Vương Bát Thập nhấc đầu mâu lên, chỉ thấy bên trên mũi mâu vẫn còn vướng vài sợi tóc đen khác, rất khó gỡ. Y há hốc miệng.
– Đây… đây…
– Đó là… hình như là mũi mâu này đã đánh trúng vào đầu của ai đó, sau đó bay ra ngoài, đâm vào bụng con lợn nái này… – Thư sinh áo xám lẩm bẩm. – Vậy nên ở phía trên đầu mũi mâu bay ra từ trong bụng lợn nái vẫn còn tóc.
Vương Bát Thập run rẩy nói:
– Đây là hung khí sao?
Thư sinh áo xám an ủi y:
– Đừng sợ, đừng sợ! Có lẽ cây đao… à… mũi mâu này chỉ đánh trúng người thôi, người đó vẫn chưa chết. Mà nói không chừng chỉ là do con lợn nái này ăn phải mấy cọng tóc, rồi… vẫn chưa tiêu hóa hết.
Vương Bát Thập càng nghĩ càng thấy hãi.
– Con lợn này ăn phải tóc thì làm sao… làm sao lại treo lủng lẳng trong phòng ta… Ta đã chọc giận ai chứ? Ta…
Y càng nói càng thấy mình bị oan, Vương Bát Thập ngồi phịch xuống đất, nhăn nhó khóc lóc. Thư sinh vận áo xám vội vàng đặt mũi mâu trong tay sang bên cạnh, hắn vỗ ai Vương Bát Thập.
– Đừng sợ, có lẽ là ai đó muốn trêu đùa ngươi thôi, qua vài ngày nữa tất nhiên sẽ có người thành thật nói cho ngươi biết.
Vương Bát Thập khóc lóc:
– Con lợn nái này cũng đáng giá vài ba lạng bạc, ai lại hoang phí vài ba lạng bạc để trêu người chứ? Chắc chắn là ta đã trêu chọc phải Trư Yêu nữ quỷ, giờ nó ám ta, ta chắc chắn sẽ không sống qua nổi giờ này ngày mai đâu. Tối nay sẽ có nữ quỷ mặt xanh nanh vàng đến nhận hồn, Diêm La Vương, ta chết oan uổng quá…
Thư sinh áo xám càng ra sức vỗ vai y.
– Không đâu, không đâu…
Vương Bát Thập vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy bàn tay đầy máu lợn của hắn bôi hết lên cả người mình, y lại càng gào khóc ầm ĩ:
– Quỷ kìa… Quỷ lợn nái kìa… ta chỉ có một bộ quần áo lành lặn này thôi…
Thư sinh áo xám luống cuống lấy khăn khô ra lau đi vết máu lợn, nhưng hắn càng lau thì nó càng lem ra. Thấy Vương Bát Thập nước mắt nước mũi đầm đìa, cái mặt tròn xoe đã giống hệt màu tiết canh, hắn không biết phải làm sao, đành lớn tiếng nói:
– Đừng khóc đừng khóc, lát nữa ta sẽ mua đền ngươi một bộ đồ mới, thế nào hả?
Mắt Vương Bát Thập sáng lên.
– Thật sao?
Thư sinh áo xám gật đầu lia lịa.
– Thật chứ, thật chứ!
Vương Bát Thập vui vẻ hẳn lên.
– Vậy đi mua luôn thôi.
Thư sinh áo xám còn chưa ăn sáng, hắn thành khẩn nói:
– Trước khi mua quần áo, chi bằng ta đi ăn trước…
Vương Bát Thập mừng lo đan xen, y run rẩy nói:
– Công… công tử muốn mời ta ăn cơm sao?
Thư sinh áo xám nghe thấy hai chữ “công tử” thì giật nảy người.
– Ngươi có thể gọi ta một tiếng đại ca.
Vương Bát Thập quen nghe người ta ra lệnh rồi, y chưa bao giờ biết nghi ngờ phản đối, vậy nên mở miệng liền gọi luôn “đại ca”. Y cũng không nhận thấy mặc dù người trước mặt nhìn uể oải lẩm cẩm nhưng vẫn chưa già, luận về tuổi tác thì hình như còn chưa làm được “đại ca” của y. Thư sinh áo xám nghe y gọi một tiếng “đại ca” thì trong lòng rất thoải mái, thong thả dẫn tiểu đệ đến Vạn Phúc Đậu Hoa Trang dùng bữa.
Đậu hũ mua ở Vạn Phúc Đậu Hoa Trang giá một văn tiền một bát, cực kì rẻ và hời. Thư sinh áo xám không những vô cớ mời Vương Bát Thập ăn một bát đậu hũ, mà còn hào phóng mời y ăn hai cái màn thầu, một đĩa đậu ngũ hương. Vương Bát Thập được ưu ái mà vừa mừng vừa lo, xúc động đến rơi lệ, nếu y là một cô gái thì y sẵn sàng lấy thân báo đáp, nhất định sẽ gả cho hắn.
Lúc ăn cơm nói chuyện rôm rả, cuối cùng Vương Bát Thập cũng biết “đại ca” của y họ Lý tên Liên Hoa, hôm qua vừa chuyển đến thôn Giác Dương, không ngờ sáng nay tỉnh dậy đã nhìn thấy chuyện lợn nái treo cổ lạ lùng, lại còn liên ụy làm hắn nợ Vương Bát Thập một bộ quần áo nữa chứ. Cũng may đại ca của y tính tình rất tốt, lại nói lời giữ lời, sau khi dùng bữa xong đã sai tiểu nhị ra ngoài mua cho Vương Bát Thập một bộ quần áo mới, càng khiến Vương Bát Thập thấy tôn kính hắn hơn.
Lý Liên Hoa chậm chạp ăn món đậu ngũ hương, thực khách bên cạnh đều đang bàn tán về chuyện con lợn nái trong nhà Vương Bát Thập. Hắn nghe một hồi rồi hỏi:
– Vương Bát Thập, hôm nay trong thôn có nhà ai bị mất lợn nái không?
Vương Bát Thập lắc đầu quầy quậy.
– Mặc dù trong thôn có nhiều người nuôi lợn, nhưng quả thực chưa nghe có ai bị mất lợn nái, nếu không thì làm gì có chuyện sáng nay họ không đến nhà đệ đòi chứ? Một con lợn đắt đỏ lắm đấy…
Lý Liên Hoa gật đầu lia lịa, hắn cực kỳ đồng tình với câu “Một con lợn đắt đỏ lắm”.
– Một con lợn nái đã chết, đêm qua len lén chạy đến nhà đệ treo cổ, chuyện này nếu để đám thư sinh thuyết sách(*) biết được thì nhất định sẽ sáng tác được ra chuyện kể đấy.
(*) Dùng để chỉ những người kiếm tiền bằng nghề kể chuyện.
Vương Bát Thập vừa quẫn bách vừa đau xót, y nói:
– Đám thư sinh thuyết sách chỉ vài ngày là có thể kiếm được cả xâu tiền rồi…
Hai người đang tán gẫu về con lợn nái thì những người đang ăn đậu hũ trong phòng bỗng nhiên nhốn nháo hẳn lên, Vương Bát Thập vội vàng lách ra ngoài xem náo nhiệt.
Chuyện này thật quá kinh khủng, y há hốc mồm, mắt trợn tròn.
Căn nhà mà cha mẹ y chẳng mấy thiết tha, lại từng có con lợn nái treo cổ chết rồi giờ đang sụp xuống đất, căn nhà đó bị cháy rồi. Không những bị cháy, nhìn khói mù cuồn cuộn lửa cháy phừng phừng thế kia, cho dù y có biến thân thành Đông Hải Long Vương đến đó dập lửa, e là cũng chỉ còn lại đống tro bụi. Mặc dù y chưa từng trải qua nhiều sự đời nhưng cũng là một người sáng suốt, trong tuyệt vọng y hiểu được rằng cái chăn đáng giá tám mươi văn tiền đã rời xa y rồi. Làm sao lại xảy ra hỏa hoạn vậy nhỉ? Trong nhà đến đèn dầu còn không có thì làm sao cháy được nhỉ?
Lý Liên Hoa vung tay áo quạt đi khói bụi và hơi nóng bốc ra từ tiền sảnh. Bên cạnh xảy ra hỏa hoạn khiến Đậu Hoa Trang cũng gặp phải tai ương, không ít khách nhân ôm đầu chạy mất dạng, Lý Liên Hoa còn chưa thưởng thức hết đĩa đậu ngũ hương, giò đành bịt mũi vào ăn tiếp.
Vương Bát Thập thẫn thờ quay lại, ngồi xuống canh Lý Liên Hoa, y sụt sịt mũi, lẩm bẩm:
– Ta biết ngay là Trư Yêu nữ quỷ đến thì chẳng có gì tốt lành mà, nhà của ta ơi… cái chăn mới của ta ơi… – Y càng nghĩ càng thấy bi ai, đột nhiên gào khóc lên. – Người mẹ đã chết của con ơi, người cha đã chết của con ơi, Vương Bát Thập con không trộm không cướp không gian không tặc, ông trời người sao lại để nương tử đã bỏ trốn quay về đốt nhà con vậy, con đã trêu chọc ai vậy? Con còn chưa ăn miếng thịt lợn nào mà, con trêu chọc Trư Yêu ở đâu vậy? Ài ài ài…
Lý Liên Hoa bất đắc dĩ nhìn đĩa đậu hũ hương trước mặt, người bên cạnh nước mắt nước mũi ròng ròng, những tiếng ồn ào không ngừng vang lên bên tai, hắn đành thở dài.
– Chuyện này… nếu không chê, đệ có thể tạm thời ở lại chỗ của ta.
Vương Bát Thập sung sướng như điên, y quỳ phịch xuống đất.
– Đại ca, đại ca à, huynh đúng là cứu tinh của đệ, là thần tiên hạ phàm!
Lý Liên Hoa tính tiền trong tiếc nuối rồi dẫn Vương Bát Thập chậm rãi bước ra.
Đi ra ngoài liền có thể cảm nhận được sức nóng của ngọn lửa. Nơi Vương Bát Thập sống là kho chứa củi trong Hồng Diễm Các, có rất nhiều rơm củi. Trận hỏa hoạn này chắc chắn không thể cháy xong trong một chốc một lát. Lý Liên Hoa và Vương Bát Thập chen vào trong đám người nhìn qua một tẹo, Vương Bát Thập mở miệng định khóc tiếp thì nghe thấy Lý Liên Hoa lẩm bẩm:
– Cũng may nơi bị cháy chỉ là gian phòng trống…
Vương Bát Thập ngẩn ra rồi bỗng đổ mồ hôi lạnh toàn thân, quên luôn cả khóc. Lý Liên Hoa vỗ vai y.
– Qua bên này.
Thế là Vương Bát Thập ngoan ngoãn thep hắn đi qua bên đường, càng đi mắt y càng mở lớn. Y chỉ thấy đại ca mình tiến vào một căn lầu nhỏ hai tầng khắc đầy hình hoa sen trên thân, căn lầu gỗ này mặc dù không cao nhưng trong mắt Vương Bát Thập thì nó đã là biệt thự xa hoa, là phủ đệ của thần tiên rồi.
Lý Liên Hoa mở cửa lớn, Vương Bát Thập không dám bước vào, y thấy trong nhà sáng sủa sạch sẽ, đồ đạc mặc dù không nhiều nhưng được dọn dẹp cực kỳ ngăn nắp gọn gàng, hoàn toàn khác với kho chứa củi của y. Y cảm thấy mình mà bước chân vào thì sẽ là khinh nhờn nơi ở của vị thần tiên này. Lý Liên Hoa thấy Vương Bát Thập lại đứng đó run rẩy thì quay sang nhìn y đầy thân thiện.
– Sao vậy hả?
Vương Bát Thập lộ ra vẻ mặt chực khóc đến nơi.
– Quá… quá… quá… quá ư là sạch sẽ, đệ không dám… không dám bước…
Lý Liên Hoa “à” lên một tiếng.
– Sạch sẽ sao? – Hắn chỉ xuống đất. – Có bụi bẩn kia kìa, đừng sợ đừng sợ, đi vào đi.
Bụi bẩn? Mắt Vương Bát Thập híp lại như mắt gà chọi mới nhìn thấy tẹo teo bụi bẩn, bé đến gần như không có ở dưới đất, nhưng Lý Liên Hoa đã đi vào rồi, không hiểu vì sao y lại cảm thấy sợ hãi, vội vội vàng vàng tiến vào theo.
Chính vào giây khắc lúc y bước vào lầu Liên Hoa vân cát tường thì “choang” một tiếng, một chậu hoa bay chéo đến, đập thẳng vào trước cửa vỡ tan tành, vừa vặn vào đúng chỗ Vương Bát Thập mới đứng. Vương Bát Thập giật nảy người, quay lại ló đầu ra nhìn, chỉ thấy con đường lớn đầy người qua lại, chẳng biết kẻ nào đã ném chậu hoa đến. Lý Liên Hoa kéo y đi vào, vội vàng đóng cửa lại.
Chậu hoa vỡ nát nằm lặng lẽ ở trước cửa. Đây là một chậu hoa cũ kĩ chứa đầy đất bên trong, cũng không biết ban đầu trồng loài hoa nào, nhưng sau bị người ta nhổ đi, lại còn đập vỡ cả cả chậu ở cửa nữa.
Một đống bừa bãi dưới đất khiến người ta cảm thấy có chút đáng tiếc.
Lý Liên Hoa ngồi trên ghế, từ trên cao nhìn xống Vương Bát Thập, y cương quyết không chịu ngồi lên ghế, tay phải Lý Liên Hoa cầm quân cờ mà Phương Đa Bệnh làm rơi lúc đến chơi cờ lần trước, khe khẽ gõ từng cái từng cái lên mặt bàn. Vương Bát Thập vốn vẫn cảm thấy đại ca mình là thiên thần hạ phàm, đến để cứu vớt y trong cơn nước sôi lửa bỏng, nhưng bị ánh mắt của Lý Liên Hoa nhìn hồi lâu thì một kẻ ngu như y cũng thấy rợn tóc gáy.
– Đại ca à?
Lý Liên Hoa gật đầu, ngẫm nghĩ một lúc.
– Trên gác hai có gian phòng khách, trong phòng khách có rất nhiều chén rượu, bút lông, nghiên mực, đừng đụng vào chúng, đệ có thể tạm thời ở trong đó.
Vương Bát Thập dập đầu lia lịa, không dập đầu thì không cách nào diễn đạt được sự cảm kích của y, Lý Liên Hoa nghiêm mặt lại:
– Có điều đệ phải giúp ta làm chút chuyện, chuyện này quan trọng lắm lắm, cực kỳ cấp bách, nếu không phải đệ thì người bình thường chắc không làm nổi đâu.
Vương Bát Thập mừng rỡ.
– Đại ca muốn đệ làm gì thì đệ sẽ làm cái đó, kho chứa củi của Hồng Diễm Các đã bị cháy rồi, đệ cũng chẳng có gan quay lại đó nữa. Nếu như có thể giúp được đại ca thì tốt quá rồi.
Lý Liên Hoa gật đầu đầy nhã nhặn, ngón tay trắng trẻo vẫn cầm quân cờ gõ nhẹ lên mặt bàn. Sau thời gian một nén hương, Vương Bát Thập nhận được công việc “quan trọng lắm lắm, cực kỳ cấp bách, người bình thường không làm nổi” mà Lý Liên Hoa muốn y làm… đó là đếm tiền. Lý Liên Hoa đưa cho y một xâu tiền, nói đầy vẻ tiếc nuối:
– Xâu tiền này rõ ràng có một trăm lẻ một xu, nhưng ta đếm kiểu gì cũng chỏ có một trăm xu, đệ giúp ta đếm lại xem.
Vương Bát Thập được ưu ái mà vừa lo vừa sợ, y nhận lấy xâu tiền nhiều nhất mà mình từng thấy trong đời, vừa căng thẳng vừa nghiêm túc bắt đầu công việc đếm tiền.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!