Liên Hoa Lâu trọn bộ
Thi Thể Thứ Hai
Đợi đến khi Lý Liên Hoa và Thiệu Tiểu Ngũ tán gẫu từ chuyện Phong Tiểu Thất thích Thanh Lương Vũ đến chuyện Phong Khánh, nói nguyên nhân Phong Khánh thích trồng hoa là vì sư nương đã mất rất thích hoa, lại kể chuyện Phong Khánh vì yêu vợ thành si nên đã chôn cất người vợ đã mất dưới một khóm hoa. Rồi lại phàn nàn vì trồng quá nhiều hoa trong vườn, nên bây giờ chẳng ai biết được vị sư nương quá cố rốt cuộc đang nằm dưới khóm hoa nào, kế đến lại bàn về đàn ong đàn bướm trên những bông hoa, vậy cho nên cuối cùng bọn họ lại luận đến món chuồn chuồn chiên dầu linh tinh. Sau khi nói lảm nhảm cả một tràng dài, Lý Liên Hoa cuối cùng cũng thấy hài lòng, hắn đứng dậy ung dung quay về tiền sảnh.
Lúc quay về đó, hắn rất bất ngờ khi nhìn thấy vẻ mặt tái mét của Phong Khánh. Bạch Thiên Lý vẫn đứng trong sảnh, tất cả dường như vẫn giống như lúc hắn rời đi. Vương Bát Thập vẫn sợ hãi run rẩy đứng một bên, chỉ có điều trong tay đã có thêm tách trà, xem ra Phong Khánh cũng không thất lễ, đối xỠvới khách nhân không tệ.
Điểm khác biệt duy nhất là, dưới đất có thêm một cái xác.
Lại là một con lợn.
Con lợn nái đầu tiên bị treo lên xà, mặc y phục của Phong Tiểu Thất, trên bụng bị đâm một đoạn mâu gãy. Con lợn đực nằm dưới đất đầu trùm một cái túi vải, móng trước bên trái bị chặt gãy, một cây côn sắt đâm xuyên từ trước ngược ra sau lưng.
Sắc mặt Phong Khánh rất tệ, Bạch Thiên Lý cũng chẳng khá hơn là mấy, mắt Vương Bát Thập sớm đã trợn ngược lên rồi, tách trà trong tay y nguội ngắt từ lâu mà y vẫn chưa uống, hồn phách y sớm đã bay đến tận đẩu tận đâu, ngồi ở đó giờ hoàn toàn chỉ là cái vỏ rỗng. Lý Liên Hoa cúi xuống, chậm rãi kéo cái túi trên đầu con lợn đó ra, chỉ thấy cái đầu bên dưới túi vải toàn những vết đao, đúng là nó đã bị chém nát bét.
Hắn từ từ đứng dậy, ngước lên nhìn Phong Khánh.
Nếu như con lợn nái đầu tiên bị treo cổ lên, mọi người chỉ cảm thấy sợ hãi tức cười, kì lạ khó tin, vậy con lợn dực thứ hai bị xử lý như thế này thì ai ai cũng biết là có ý gì…
Hai con lợn, vốn không phải lợn.
Bọn chúng, mỗi con ám chỉ một người.
Hai con lợn, chính là tình trạng chết của hai người, mà trong đó rất có khả năng có một người là Phong Tiểu Thất.
– Con lợn này được phát hiện ra ở đâu vậy? – Lý Liên Hoa hỏi.
Bạch Thiên Lý lạnh lùng đáp:
– Trên đống phế tích ở kho củi trong Hồng Diễm Các.
Lý Liên Hoa nhìn Vương Bát Thập đầy cảm thông, chẳng trách tiểu đệ của hắn lại bị dọa tới mức sắc mặt nhợt nhạt, toàn thân run rẩy như vậy.
– Phát hiện ra hôm nay sao?
– Không, đêm qua, nó được đưa tới bằng tuấn mã ngày đi trăm dặm.
Sau bất ngờ đến mức tái mét mặt mày, Phong Khánh đã dần bình tĩnh lại.
– Lý lâu chủ, chuyện kì lạ khó đoán này liên quan đến tiểu nữ, tối nay ta và Thiên Lý phải đến thôn Giác Dương, e là không thể tiếp đãi…
Lý Liên Hoa “à” lên một tiếng, áy náy nói:
– Quấy quá đã lâu, ta cũng nên quay về thôi. Có điều vị huynh đệ này của ta đã quá kinh sợ rồi, nếu việc hai vị muốn hỏi đã xong, vậy hai chúng ta cũng xin từ biệt.
Phong Khánh có hơi ngập ngừng, hình như ông ta vẫn còn rất nghi ngờ Vương Bát Thập, sau một lúc mới gật đầu nói:
– Vị tiểu huynh đệ này, ngươi dẫn đi đi.
Lý Liên Hoa vui vẻ đến kéo Vương Bát Thập đi.
– Tổng minh chủ có việc quan trọng, huynh đệ ta về thôi.
Vương Bát Thập run rẩy toàn thân. Vẻ mặt sợ hãi nhìn con lợn chết của y đã nói lên tất cả, nhưng Lý Liên Hoa ở bên cạnh y, thần tiên cứu mạng ở đây, cho dù xảy ra chuyện đáng sợ đến cỡ nào, y cũng không cần lo lắng nữa.
– Vâng vâng vâng…
Lý Liên Hoa nhẹ nhàng nhận lấy tách trà trong tay y, tránh cho nước trà đổ lên người y.
– Sau này còn gặp lại.
Bạch Thiên Lý gật đầu nói:
– Nếu Lý lâu chủ vẫn ở thôn Giác Dương, ta còn nghi vấn gì thì có lẽ sẽ đến ghé thăm nhà.
Lý Liên Hoa mỉm cười vô cùng mến khách.
– Cứ tự nhiên, cứ tự nhiên.
Bạch Thiên Lý thấy hắn cười chẳng ăn nhập gì thì đột nhiên nhớ ra mình đã đạp hỏng cửa nhà hắn, không khỏi cảm thấy câu “cứ tự nhiên” kia có gì đó quái quái, nhưng Lý Liên Hoa cười chân thành như vậy lại khiến gã chẳng thể nghi ngờ được gì.
Lý Liên Hoa dẫn Vương Bát Thập rời khỏi tổng đàn Vạn Thánh Đạo. Phong Khánh tặng bọn họ một cỗ xe ngựa, đi được một ngày, Lý Liên Hoa vung roi đánh xe ngựa, tỏ ra vô cùng thích thú. Cỗ xe ngựa chạy càng lúc càng nhanh, lắc lư làm cho Vương Bát Thập thấy chóng mặt, y run rẩy nói:
– Đại… đại đại đại ca à… Hồng Diễm Các không cần đệ nữa, chúng ta không cần gấp gáp vậy đâu, chậm… chậm chậm thôi.
Lý Liên Hoa hưởng thụ cảm giác anh hùng vung roi thúc ngựa.
– Yên tâm đi, đây là hai con ngựa tốt, chạy không chết được đâu.
Vương Bát Thập đầu óc chóng váng, một mình đụng tới đụng lui trong xe. Lúc xe ngựa đang chạy hăng thì đột nhiên lắc lư dữ dội, tiếp đó chỉ nghe thấy những tiếng va chạm binh bang, sau đó thì dừng hẳn lại, trên đầu bỗng xuất hiện vô vàn vì sao, vì nóc xe ngựa đã rơi xuống, nát tan tành. Y hồn bay phách tán, lồm cồm bò dậy trong đóng đổ nát của cỗ xe, lại thấy Lý Liên Hoa đứng bên cạnh, mặt mày ủ ê nhìn hai con tuấn mã đang quằn quại dưới đất. Vương Bát Thập sợ hãi nhìn hai con ngựa đó.
– Huynh huynh huynh… huynh chạy xe chết hai con ngựa rồi sao, chúng đáng giá mấy chục lượng bạc đấy…
Lý Liên Hoa lẩm bẩm nói:
– Xui xẻo, xui xẻo quá… – Hắn nhìn ngó xung quanh, sau đó vui vẻ cười. – Cũng may là chỗ này cách thôn Giác Dương cũng không xa.
Vương Bát Thập đưa mắt nhìn hai con ngựa vẫn đang quằn quại, hình như chỉ là bị trẹo chân. Một con bị thương không nặng, đã lật mình đứng dậy được, con khác thì không nhúc ích nổi. Lý Liên Hoa xoa cằm.
– Ông trời đúng là yêu thương sinh linh vạn vật, mặc dù ta là thần y nhưng lại không biết xem chân ngựa, thế này đi… – Ngón tay trắng trẻo của hắn chỉ vào Vương Bát Thập. – Đệ xuống đây.
Vương Bát Thập sớm đã trèo xuống từ xe ngựa, ngẩn ngơ nhìn Lý Liên Hoa. Lý Liên Hoa lại chỉ vào con ngựa bị thương nặng.
– Đỡ nó lên đi.
Lúc này Vương Bát Thập đã hoàn toàn rớt xuống, y đứng đó ngẩn ngơ, lại thấy Lý Liên Hoa ngắt một cành cây, dìu con ngựa đang sống dở chết dở lên, chậm rãi dắt nó đến cỗ xe ngựa đã nát tan tành, để nó miễn cưỡng nằm ở bên trên. Sau đó hắn dắt con ngựa còn có thể đi lại được, kéo dây cương của con ngựa kia, nói.
– Đi thôi.
Vương Bát Thập ngẩn ngơ nhìn Lý Liên Hoa cùng tiến với một con ngựa. Vị thần tiên cứu mạng này làm việc… quả nhiên khác với phàm nhân.
– Đến đây.
Lý Liên Hoa vẫy tay gọi y, Vương Bát Thập ngờ nghệch đi bên cạnh đại ca của mình, nhìn hắn dùng một con ngựa kéo một con ngựa khác đi đường, cuối cùng y cũng có cảm giác… cùng đi với vị đại ca này, có hơi… chẳng nở mày nở mặt chút nào. Con đường mặc dù hoang vu nhưng cũng có không ít tiều phu nông phụ(*) qua lại, nhìn thấy Lý Liên Hoa lê dây cương, ra sức kéo con ngựa đi về phía trước, con ngựa ngồi trên xe còn nhe răng trợn mắt, không ngừng hí lên, thì ai nấy cũng đều thấy hiếu kì.
(*) Người phụ nữ nông thôn.
Đi được hơn nửa canh giờ, Lý Liên Hoa quả thực rất mệt. Một con ngựa rất nặng, hơn nữa rõ ràng sức lực hắn còn không bằng con ngựa bị thương trên xe, thế nên Vương Bát Thập không thể không túm lấy dây cương rồi ra sức kéo ngựa. Một cao một thấp một ngựa, ba cái bóng dốc toàn bộ sức lực mới kéo con ngựa bị thương béo ục ịch kia vào được thôn Giác Dương.
Giờ này đã là đêm khuya.
Lúc vào thôn, Vương Bát Thập nhìn thấy xe ngựa của Vạn Thánh Đạo sớm đã dừng ở Hồng Diễm Các, y không khỏi lầm bầm trong bụng. Lý Liên Hoa dặn y nhanh nhanh tìm đại phu đến chữa trị cho ngựa, kế đó thì vui vẻ buộc hai con ngựa ngoài cửa lầu Liên Hoa. Ban đêm ở thôn Giác Dương yên tĩnh đến lạ thường, dễ dàng nhận thấy Vạn Thánh Đạo đã gióng trống khua chiêng ở đây dể tìm Phong Tiểu Thất, khiến cho thôn dân sự hãi mất hồn mất vía.
Trong màn đêm yên tĩnh, Lý Liên Hoa mở cánh cửa đã được sửa lại ra, tâm trạng rất thích thú. Hắn châm đèn, ngồi xuống cạnh bàn, thò tay lấy ra hai món đồ từ trong túi.
Một cành cây khô nhỏ, còn có một tờ giấy nhăn nhúm.
Hai món đồ này vốn đều ở trong người Vương Bát Thập, Vương Bát Thập đưa cành cây và tờ giấy cho Bạch Thiên Lý, đưa đậu tương tư cho Lý Liên Hoa. Bạch Thiên Lý không nhìn cành cây mà xem tờ giấy trước, sau đó lại đưa tờ giấy và cành cây cho Lý Liên Hoa, kế đó lại xem xét hạt đậu từ chỗ Lý Liên Hoa, rồi cuối cùng Lý Liên Hoa cũng không trả lại mấy thứ đó cho Bạch Thiên Lý. Dĩ nhiên ở tổng đàn Vạn Thánh Đạo, hắn từng lấy ra để Phong Khánh xem qua, rồi lại công khai thu về trong túi mình, thế nên hai món đồ này bây giờ vẫn ở chỗ hắn.
Hắn lấy cành cây kia ra, xem xét tỉ mỉ dưới ánh đèn. Trên cành cây có một quả đậu, trong quả đậu trống không, tờ giấy kia vẫn rách nát tả tơi, bút tích trên tờ giấy vẫn bí ẩn khó đoán.
Bên ngoài có làn gió nhè nhẹ thổi, phe phẩy qua mái tóc hắn. Ánh nến chập chờn, trong phòng lúc sáng lúc tối, Lý Liên Hoa thận trọng thu cành cây và tờ giấy lại, hoàn toàn không hay biết lúc ánh nến chập chờn, có một bóng người chậm rãi đi xuống từ gác hai tối tăm.
Giống như một bóng ma.
Lý Liên Hoa thu dọn hai món đồ, đưa tay xuống gầm bàn sờ sờ, đột nhiên sờ thấy một vò rượu nhỏ, tiếp đó lại sờ thấy hai ly rượu nho nhỏ, “cách” một tiếng, hắn đặt một cái ở đầu bên kia cái bàn.
Bóng đen từ gác hai đang chầm chậm đi đến bỗng dừng lại. Thêm một tiếng “cách” nữa vang lên, Lý Liên Hoa đã đặt một ly rượu khác lên trước mặt mình. Ngón tay trắng trẻo đặt ly rượu giống như hạ một quân cờ trên bàn cờ vậytự nhiên lưu loát, không hề có chút gượng gạo. Kế tiếp hắn mỉm cười.
– Thời tiết miền Nam mặc dù ấm áp, nhưng ban đêm vẫn có hơi lạnh, không biết Dạ tiên sinh có nhã hứng ngồi xuống uống chung với ta một ly rượu không?
Bóng đen phía sau lưng hắn được gọi là “Dạ tiên sinh” chậm rãi đi đến trước mặt, Lý Liên Hoa ngồi ngay ngắn, vẻ mặt mang theo nụ cười rất mến khách. Dưới ánh đèn, người ngồi đối diện hắn mặc trang phục dạ hành, che mặt bằng vải đen, dường như ngay cả mắt cũng không lộ ra.
– Lý lâu chủ danh bất hư truyền.. – Mặc dù y nói chuyện nhưng giọng lại khàn khàn khó nghe, rõ ràng đây không phải giọng thật.
– Không dám. – Lý Liên Hoa cầm bình rượu, rót cho hai người mỗi người một ly. – Dạ tiên sinh đêm khuya đến đây, bước vào nhà ta, không biết có gì cần tìm?
Hắc y nhân trầm ngâm nói:
– Giao hai thứ đó ra đây.
Lý Liên Hoa thò tay vào trong người, lấy hai thứ kia ra đặt lên bàn, chậm rãi đẩy qua, mỉm cười nói:
– Thì ra tiên sinh mạo hiểm đến đây, chỉ là vì hai thứ này. Thứ này vốn dĩ không phải của ta, tiên sinh muốn gì thì cứ việc nói, làm sao ta dám cất giấu chứ?
Hắc y nhân sững người, dường như y hoàn toàn không ngờ Lý Liên Hoa lại lập tức hai tay dâng mấy thứ đó lên, nhất thời sát khí mất sạch, giống như y thiếu mất lí do để “đi đêm” vậy. Qua một lúc lâu, y cất cành cây và tờ giấy vào trong người.
– Không nhìn ra là ngươi cũng biết điều đấy.
– Dạ tiên sinh võ công cao cường, tại hạ vạn lần không bằng được. Nếu vì hai món đồ không quan trọng này mà động thủ với tiên sinh, vậy chẳng phải là ta quá ngu ngốc sao?
Hắc y nhân hừ lạnh, tóm ly rượu trên bàn ném vào đèn dầu, chỉ thấy ngọn lửa tối rồi bỗng bừng sáng, còn y đã biến mất trong lúc nhá tối đó.
Đến đến đi đi, đều thấp thoáng như ma.
Lý Liên Hoa mỉm cười nhấp ly rượu của mình, rượu này là rượu vàng(*), mặc dù vương đầy đất nhưng lại không bén lửa. Lúc này ngoài cửa truyển đến tiếng hí điên cuồng của con ngựa nào đó, giọng Vương Bát Thập không ngừng run rẩy trong gió.
(*) Một trong những loại rượu cổ nhất trên thế giới, bắt nguồn từ Trung Quốc và chỉ có Trung Quốc mới có.
– Mẹ à… tổ tông của ta ơi… ngoan nào, nghe lời đi, đây là để trị thương cho ngươi mà, đừng có đá ta… a! Không phải mày bị thương ở chân sao? Sao vẫn đá được ta thế? Chung đại phu, Chung đại phu người xem con ngựa này… ngài xem xem, ngài xem xem, kéo nó suốt dọc đường, giờ nó thành tổ tông của ta rồi này…
Ngày thứ hai.
Lý Liên Hoa dậy rất sớm, hắn lại bảo Vương Bát Thập cứ ở trong phòng đếm tiền, hắn muốn ra ngoài đi dạo. Mặc dù thôn Giác Dương có đám hung thần ác sát đến tìm kiếm gì đó ở khắp nơi, nhưng cuộc sống của thôn dân vẫn như bình thường. Cơm vẫn phải ăn, thức ăn vẫn phải nấu, vậy nên ở chợ vẫn có người, mặc dù sắc mặt ai ai cũng xanh mét, sợ hãi nhưng vẫn rất náo nhiệt. Lý Liên Hoa đến mua thức ăn, trong lầu Liên Hoa đến cả hạt gạo cũng chẳng có, mà hôm nay hắn lại không muốn đến tửu lâu ăn màn thầu nữa.
Ở chợ người người qua lại, sạp bán rau ít hơn ngày trước. Lý Liên Hoa mua được hai cây cải trắng, nửa túi gạo, sau đó hắn đi đến sạp bán thịt. Mấy nông phụ chen chúc trước một sạp bán thịt tranh nhau một bì lợn, thì ra gần đây thịt lợn có hơi khan hiếm. Hắn ngó đầu vào xem một lúc, thấy mấy miếng thịt ít ỏi trên thớt chắc chắn chẳng vào được giỏ của mình, thất vọng thở dài. Ngay sau đó hắn ngẩng đầu lên, vị đại hán tên Tam Quai đang khuyên can đến độ mồ hôi ròng ròng kia nhìn rất có tướng đồ tể. Chợt nghe thấy có một “tam cô” thét lên chói tai nói thịt không tươi, lại có “lục bà” gào lên bảo cân thiếu cân nặng, Tam Quai người to nhưng họng lại nhỏ, tiếng phân bua hoàn toàn bị chìm lấp trong tiếng hét của đám “tam cô lục bà” đó, chẳng mấy chốc đã bị túm đánh. Lý Liên Hoa nhanh chóng tránh ra khỏi sạp bán thịt đó, chuyển qua mua mấy quả trứng gà.
Trong thời gian ngắn ngủi hắn đi mua thức ăn, người của Vạn Thánh Đạo đã bao vây chặt chẽ Hồng Diễm Các, từ tú bà đến những góa phụ trẻ còn chưa được lên thẻ bài đang một khóc hai nháo, tam trinh cửu liệt(*), tất cả đều bị Bạch Thiên Lý bắt lại, nhốt vào trong. Lý Liên Hoa hay tin, thoải mái yên tâm xách hai cây rau cải, mấy quả trứng gà và nửa túi gạo chậm rãi quay về lầu Liên Hoa. Vương Bát Thập quả nhiên vẫn đang tập trung chăm chú đếm tiền trong lâu, hắn rất hài lòng nhìn Vương Bát Thập.
(*) Thành ngữ trong xã hội phong kiến, thường dùng để ca tụng trinh liệt của người phụ nữ, thà chết không tái giá, không để thất thân.
– Trưa hôm nay, chúng ta ăn trứng gà rán nhé.
Vương Bát Thập nhảy bật dậy.
– Để tiểu đệ đi rán.
Lý Liên Hoa vui vẻ gật đầu, hắn đưa đồ cho Vương Bát Thập, thuận tiện kể chuyện Tam Quai bị đánh cho y nghe. Vương Bát Thập sững người.
– Tam Quai là một người tốt, hắn bán thịt chưa bao giờ thiếu cân thiếu lạng, những người đó nói linh tinh cả rồi.
Lý Liên Hoa ngẫm nghĩ rồi nhẹ nhàng nói với Vương Bát Thập:
– Chi bằng thế này, đệ dẫn lang trung khám bệnh cho ngựa đến xem cho hắn đi…
Vương Bát Thập trừng mắt lên.
– Khám bệnh cho ngựa chung quy cũng chỉ là mã y… huống hồ Tam Quai thân thể rất tốt, bị nữ nhân đánh vài cái cũng sẽ không bị thương đâu.
Lý Liên Hoa lắc đầu quầy quậy, hắn nghiêm mặt nói:
– Không không không, hắn nhất định sẽ bị thương, da thịt sưng phù, đầu tóc gãy xương gì đó chắc chắn có đấy… Đợi lát nữa lang trung đến xem bệnh cho ngựa, khám xong, ngươi cứ dẫn ông ấy đến nhà Tam Quai đi.
Vương Bát Thập mặc dù sinh ra ngẩn ngơ nhưng lại không hề ngu ngốc, y ngẫm nghĩ một lát rồi chợt hiểu ra.
– Đại ca có chuyện muốn nói với Tam Quai phải không?
Lý Liên Hoa sờ sờ đầu y, mỉm cười nói:
– Đệ hỏi hắn…
Hắn thì thầm mấy câu bên tai Vương Bát Thập, Vương Bát Thập chẳng hiểu gì cả, ngước nhìn Lý Liên Hoa với đôi mắt mờ mịt, Lý Liên Hoa lại sờ đầu y.
– Đi đi.
Vương Bát Thập gật đầu. y co giò định chạy thì Lý Liên Hoa lại gọi:
– Nhớ về làm cơm đấy.
Vương Bát Thập lại gật đầu, đột nhiên y nói:
– Đại ca, tiểu đệ có hơi hơi… có hơi hơi hiểu rồi…
Lý Liên Hoa mỉm cười.
– Trí nhớ của đệ rất tốt, lại rất thông minh.
Vương Bát Thập hoan hỉ trong lòng.
– Tiểu đệ đến chỗ mã y ngay đây.
Lý Liên Hoa nhìn y đi ra, nghe thấy tiếng hí thê thảm của con ngựa, tiếng chân đá ngang đá dọc, tâm trạng hắn thật sự rất thoải mái. Hắn ngáp một cái, tìm một cuốn sách che mặt rồi nằm trên ghế ngủ một giấc. Hắn ngủ được một lúc thì dần dần chìm vao giấc mộng. Hắn mơ thấy một con yêu lợn nái sinh ra rất nhiều yêu lợn con, những yêu lợn con đó chạy đầy trong vườn hoa tường vi nở rộ, chạy rồi chạy, chạy rồi chạy… Đang mơ thấy gấm hoa rực rỡ, thiên hạ thái bình, đột nhiên có người lay hắn vài cái làm hắn suýt chút nữa nhảy bật dậy, Lý Liên Hoa mở mắt, trước mặt đột nhiên là những vì sao vàng lấp lánh. Hắn chớp mắt mấy cái mới nhận ra người trước mắt mình là Bạch Thiên Lý.
Bạch Thiên Lý rõ ràng không đá cửa mà nhảy qua cửa sổ, Lý Liên Hoa thở dài, hắn cũng chẳng muốn tính toán với gã.
– Kim tiên sinh, đúng là một ngày không gặp như cách ba thu…
Bạch Thiên Lý mỉm cười.
– Cửa ta đã kêu người đến sửa cho ngài rồi.
Lý Liên Hoa chân thành đáp:
– Đa tạ.
Xem ra Bạch Thiên Lý đến không phải để nói chuyện cái cửa.
– Lý lâu chủ.
Lý Liên Hoa chậm rãi bò dậy từ ghế. Hắn kéo vạt áo, ngồi ngay ngắn lại.
– Ừm…
Bạch Thiên Lý đột nhiên thở dài.
– Người của Hồng Diễm Các đã nhận tội, hai con lợn ấy đều là do tú bà sai người đặt ở đó, có một tên kiếm khách áo xanh bịt mặt đã bức ép bọn họ làm vậy, chuyện đó có nghĩa là gì bọn họ cũng không biết.
Lý Liên Hoa “à” lên một tiếng.
– Thật đấy à?
Bạch Thiên Lý gật đầu.
– Theo những gì tú bài nói, tay kiếm khách bịt mặt kia đến không ai biết, đi không ai hay. Lúc đến thì trên kiếm toàn là máu tươi, thậm chí tên đó cũng thừa nhận mình vừa giết một thiếu nữ, thiếu nữ ấy có dung mạo dáng vẻ giống hệt với sư muội… – Y thở dài thườn thượt, đau khổ. – Dĩ nhiên đó là nói linh tinh thôi, nhưng mà…
– Nhưng mà ngoài những lời nói vớ vẩn của Hồng Diễm Các ra, Vạn Thánh Đạo căn bản không tìm thấy thứ gì đáng tin hơn những lời đó, để chứng minh sự sống chết của Phong cô nương. – Lý Liên Hoa lại thở dài. – Nếu Vạn Thánh Đạo đã có động thái lớn như vậy thì không thể không thu được kết quả. Đâm lao thì phải theo lao, nếu như không nhanh chóng tìm ra đáp án thực sự về tung tích của Phong cô nương, e rằng chỉ có thể coi những lời nói nhảm nhí đó là kết quả, nếu không sẽ khiến cả giang hồ chê cười.
Bạch Thiên Lý gật đầu.
– Nghe đồn Lý lâu chủ ngoài tài chữa bệnh cứu người, cũng rất am hiểu giải quyết những vấn đề khó…
Lý Liên Hoa mỉm cười.
– Ta có vài nghi vấn, không biết Kim tiên sinh có thể trả lời đúng sự thực được không?
Bạch Thiên Lý nhíu mày;
– Có nghi vấn gì vậy?
Lý Liên Hoa sờ sờ dưới gầm bàn, cuối cùng cũng tìm thấy vò rượu nhỏ đã uống một nửa đêm qua, rồi lại lấy ra hai ly nhỏ, rót đầy rượu. Hắn vui vẻ uống trước một ngụm, mùi vị vẫn giống hệt đêm qua.
– Chuyện thứ nhất, liên quan đến Thiếu Sư Kiếm.
Bạch Thiên Lý càng nhíu chặt hàng mày, bất tri bất giác giọng nói cao hơn hẳn:
– Thiếu Sư Kiếm làm sao?
Lý Liên Hoa đặt chiếc ly không trên mặt bàn, ba ngón tay cầm cốc nhẹ nhàng lần lên mặt sứ sần sùi của ly rượu, ôn hòa hỏi:
– Ngươi có biết là, thanh Thiếu Sư Kiếm đó là giả không?
Lời này vừa nói ra, Bạch Thiên Lý đập bàn đứng dậy, vẻ mặt đầy tức giận. Lý Liên Hoa mời y ngồi xuống.
– Không biết Kim tiên sinh bao lâu rút kiếm một lần, và vì sao vào lúc xuất hành lại muốn mang n theo bên mình? – Hắn mỉm cười. – Thiếu Sư Kiếm mặc dù là danh kiếm, nhưng không phải lợi khí, tiên sinh không am hiểu dùng kiếm, mang theo bên mình chẳng phải rất phiền toái sao?
Bạch Thiên Lý tính tình nghiêm khắc, rất dễ bị kích động, quả nhiên gã gằn từng chữ nói:
– Ta rất ít khi rút kiếm, nhưng mười lăm mỗi tháng đều rút ra lau chùi; mang kiếm cùng xuất hành, là bởi vì… – Gã thoáng ngừng lại.
Lý Liên Hoa dịu dàng nói:
– Là vì nó suýt bị kẻ khác cướp mất.
Bạch Thiên Lý sững người, Lý Liên Hoa nhìn gã đầy ôn hòa.
– Kim tiên sinh, ngươi thực sự không biết Thiếu Sư Kiếm là giả sao?
Bạch Thiên Lý trợn tròn mắt, vẻ mặt không sao tin được, chưa nói được một câu “Tuyệt đối không thể” thì Lý Liên Hoa đã nói tiếp:
– Lúc nào thì người cảm thấy có kẻ muốn đánh cắp thanh kiếm? Vào cái đêm Thanh Lương Vũ xuất hiện phải không?
Bạch Thiên Lý tâm trí rối loạn.
– Sau khi Thanh Lương Vũ giết Mộ Dung Tả, ta quay về phòng thì phát hiện đồ đạc bị lật tung lên, vị trí của thanh kiếm không giống như lúc đầu.
Lý Liên Hoa mỉm cười.
– Chuyện thứ hai, Phong cô nương và phu nhân quá cố của Tổng minh chủ tướng mạo giống nhau nhiều không?
Bạch Thiên Lý lại ngẩn người, gã có nằm mơ cũng không ngờ sau khi giáng sấm sét xuống đầu mình xong, Lý Liên Hoa lại hỏi sang một vấn đề chẳng hề liên quan. Trong đám đệ tử của Phong Khánh, gã là người duy nhất từng có một khoảng thời gian sống cùng Phong phu nhân, tất nhiên nhớ được tướng mạo của phu nhân.
– Tiểu sư muội và sư nương đích thực rất ống nhau.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi ngoài của sổ, Lý Liên Hoa chậm rãi rót cho mình một ly rượu, nhấp một ngụm nhỏ.
– Chuyện thứ ba, Thanh Lương Vũ lẻn vào quý tổng đàn ba tháng, không biết hắn đóng giả thành gia đinh có thân phận gì?
Bạch Thiên Lý mông lung nhìn hắn.
– Hạ nhân của nhà bếp.
Lý Liên Hoa chậm rãi mỉm cười, nụ cười đó lại có hơi lành lạnh.
– Chuyện thứ tư, ngươi có muốn gặp sư muội của mình không?
Một tiếng “choang” vang lên, ly rượu trên bàn của Bạch Thiên Lý rơi xuống đất, gã sợ hãi nhìn Lý Liên Hoa.
– Ngươi… ngươi biết sư muội đang ở đâu sao? Nếu ngươi biết, vì sao không nói?
Lý Liên Hoa đáp:
– Ta biết chứ.
Đầu Bạch Thiên Lý như một mớ hỗn độn. Nếu Lý Liên Hoa biết Phong Tiểu Thất đang ở đâu, vậy chuyện Vạn Thánh Đạo gây khó dễ cho một kỹ viện, bắt bớ tú bà kỹ nữ, chuyện xấu mặt đó là vì cái gì đây?
– Ngươi biết sao? Sao ngươi lại biết? Vì sao ngươi không nói? Ngươi…
– Vừa mới bắt đầu, ta đã biết được quá nửa rồi. – Lý Liên Hoa chậm rãi nói. – Sau đó lại biết thêm nửa non nữa.
Bạch Thiên Lý thực sự kích động, bất tri bất giác cao giọng hơn:
– Muội ấy đang ở đâu?
Lý Liên Hoa lại hỏi:
– Tiểu đệ của ta đâu?
Bạch Thiên Lý sững sờ.
– Hắn… hắn ở bên ngoài nhóm bếp, chuẩn bị nấu cơm.
Lý Liên Hoa đặt ly rượu xuống, giống như nghe được câu nói này mà tâm tình thấy tốt hơn, vui vẻ nói:
– Chi bằng chúng ta ăn cơm trước đi, ăn xong rồi đến thăm nàng.
Bạch Thiên Lý đùng đùng nổi giận.
– Ngươi coi Vạn Thánh Đạo là gì hả? Chính sự phía trước mà lại bỏ qua, ngươi đang đùa giỡn với bọn ta sao?
Lý Liên Hoa bị gã dọa cho giật nảy người, cười gượng một tiếng, đáp:
– Nhưng mà ta đói rồi.
Bạch Thiên Lý vẫn chưa nguôi giận, nhưng Lý Liên Hoa lại đã thong dong đi xuống gác. Vương Bát Thập đã quay về, y vừa luộc chín trứng gà, cơm cũng đã làm xong. Bạch Thiên Lý trừng mắt nhìn Lý Liên Hoa và Vương Bát Thập vui vẻ ngồi quây quanh bàn, ăn một bát cơm với rau cải trắng và trứng gà, Bạch Thiên Lý vừa nổi giận nên không ăn, Lý Liên Hoa cũng không miễn cưỡng gã. Bạch Thiên Lý nhìn hắn ăn cơm mà suýt nổi điên lên, nhưng Phong Tiểu Thất ở đâu chỉ có Lý Liên Hoa biết, hắn muốn ăn cơm chứ chưa muốn nói ra, lẽ nào gã còn có thể ép hắn sao?
Khó khăn lắm mới đợi được Lý Liên Hoa ăn xong một bát, chỉ nghe thấy hắn nói:
– Vương Bát Thập.
Vương Bát Thập rất hiểu chuyện, y cuối đầu khom lưng đáo:
– Đệ đã hỏi Tam Quai rồi, Tam Quai, Tam Quai… – Y do dự một lát rồi vẫn thận trọng, thành thực nói ra. – Hình như… đã rất sợ hãi, hắn nói ở… ở trong nhà hắn.
Lý Liên Hoa đặt ly rượu xuống, mỉm cười nói:
– Chúng ta đi đi.
Bạch Thiên Lý cố nén cơn giận, đi theo sau Lý Liên Hoa. Lại thấy hắn càng đi càng nghiêng, chao chao đảo đảo bước vào một tiểu viện cũ nát, từ trong sân phả ra một mùi mà vừa ngửi đã biết đây là một lò mổ lợn. Một đại hán cao lớn ngồi trong sân, thẫn thờ ngước nhìn bầu trời, đột nhiên thấy có người đẩy cửa bước vào, nhất là khi nhìn thấy Bạch Thiên Lý mặc quần áo màu vàng chói lọi, gã bị dọa tới nỗi toàn thân run rẩy. Lý Liên Hoa mỉm cười nói:
– Tam Quai à?
Đại hán đó ngẩn ngơ nhìn Lý Liên Hoa.
– Ngươi là ai?
Lý Liên Hoa nhe răng cười.
– Ta là đại ca của Vương Bát Thập.
Mắt Tam Quai bỗng có chút sức sống hơn.
– Ngươi là đại ca của Vương Bát Thập, nhưng mà ngươi… Sao ngươi lại trẻ vậy chứ?
Lý Liên Hoa ho khan, tiếp tục nói:
– Ta có chút chuyện muốn hỏi ngươi.
Sắc mặt Tam Quai lại thêm sợ hãi, nhưng dường như cũng có chút vui vẻ.
– Vương Bát Thập nói ngươi là một… một vị thần tiên cứu mạng…
Lý Liên Hoa gật đầu lia lịa, ôn hòa đáp:
– Đừng sợ, Tam Quai à, ngươi là một hảo hán có dũng có mưu, không làm chuyện gì sai. Có ta ở đây rồi, không ai trách ngươi đâu.
Hắn mặc đồ màu xám, cả người toát lên vẻ giản dị mộc mạc, tướng mạo khác xa so với hình ảnh “thần tiên” chân đạp lên mây trắng, tiên phong đạo cốt. Nhưng vẻ mặt hắn ôn hòa, giọng điệu không cao không thấp, lại không cố tình nhấn mạnh cũng không cố làm ra vẻ mèo khen mèo dài đuôi nên thực sự đã khiến Tam Quai tin tưởng mấy phần. Gã lưỡng lự:
– Ta… ta…
Gã còn chưa nói xong câu này thì ngoài tường bỗng có một đường kiếm đánh ập đến, lao thẳng về phía cổ Tam Quai! Bạch Thiên Lý giật mình, kim câu nhá lên. “Tang” một tiếng, đỡ được đường kiếm. Chỉ mới đón lấy nhát kiếm này mà tay phải của gã đã đau nhói, lòng bàn tay nóng ran, gan bàn tay rách toạc, máu tươi ướt đẫm… Kẻ đánh lén một kiếm này võ công cao cường đến nỗi gã không thể đón được một kiếm sao!
Lý Liên Hoa đã chụp lấy Tam Quai, kéo gã ra xa ba bước. Trước mắt hai người, một hắc nhân y bịt mặt tay cầm trường kiếm, lạnh lùng đứng tại chỗ, đôi mắt tỏa ra hơi lạnh, sát khí ngùn ngụt. Lý Liên Hoa chắn trước người Tam Quai.
– Kim tiên sinh, có người đánh lén này, giờ làm sao đây?
Lệnh tiễn trong tay áo Bạch Thiên Lý bắn ra, pháo hoa màu tím nổ tung trên bầu trời, đó chính là ám hiệu cầu cứu viện của Vạn Thánh Đạo khi bị tập kích. Thôn Giác Dương này nhỏ như vậy, pháo hoa vừa nổ đã nghe thấy tiếng bước chân vang lên, rất nhanh sau đó có người nhảy vào trong sân, bao vây chặt tiểu viện này.
Hắc y nhân bịt mặt cầm kiếm trên tay, không nhìn ra được tâm trạng của y lúc này ra sao. Bạch Thiên Lý đợi đến khi người của Vạn Thánh Đạo đến được bảy tám phần, gã nghĩ tên bịt mặt này có khá cỡ nào thì cũng tuyệt đối không thể ứng phó được, lúc này mới lạnh lùng nói:
– Các hạ là ai? Vì sao lại động thủ hại người như vậy?
Hắc y nhân bịt mặt không đáp, y đứng đó sừng sững như tháp đồng.
Đúng vào lúc này, Tam Quai đột nhiên chỉ tay vào y nói:
– Ngươi… ngươi… – Đột nhiên Tam Quai lao ra từ sau lưng Lý Liên Hoa. – Chính là ngươi… chính là ngươi…
Lý Liên Hoa đưa tay ra ngăn cản.
– Hắn làm sao?
Mắt Tam Quai bỗng đỏ lên, khuôn mặt trung hậu thoáng chốc trở nên dữ dằn.
– Chính hắn… đã giết bọn họ..
Bạch Thiên Lý sợ hãi. Chẳng lã Phong Tiểu Thất thực sự đã bị hãm hại? Chẳng lẽ Tam Quai đã nhìn thấy sao? Nếu Phong Tiểu Thất chết rồi, vậy thi thể đâu? Kẻ bịt mặt này là ai? Mặc dù gã hỏi “Các hạ là ai?”, nhưng tư thế thân hình hắc y nhân trước mắt lại rất quen thuộc, một cảm giác sợ hãi không hiểu sao bỗng nhiên xuất hiện.
– Ngươi…
Hắc y nhân bỏ mạng che xuống, Bạch Thiên Lý đờ người ra, đám đông bên cạnh đồng loạt kinh hô… Người này có hàng râu dài, thân hình cao lớn, đó chính là Tổng minh chủ Vạn Thánh Đạo, Phong Khánh!
Trong làn gió nhẹ, khuôn mặt ông ta vẫn dịu dàng, bình tĩnh, điềm nhiên như thế, chợt nghe ông ta nói:
– Lý lâu chủ, ngươi là quán khách giang hồ, sao có thể nghe những lời chỉ trích xằng bậy không bằng chứng của một tên đồ tể chứ? Ta muốn giết tên này, chỉ bởi hắn chính là hung thủ đã hãm hại con gái ta!
Bạch Thiên Lý như chìm vào trong mây mù vạn dặm. Sư phụ làm sao có thể giết hại con gái ruột của mình chứ? Nhưng trang phục dạ hành kia lại khó có thể thuyết phục được người khác, huống chi võ công của Phong Tiểu Thất mặc dù không giỏi nhưng cũng tuyệt đối không thể bị thương bởi một tên đồ tể không hề biết võ công, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra đây?
– Không… không phải đâu!
Phong Khánh phong độ ngời ngời, không giận mà vẫn uy, một câu nói ra đã khiến xung quanh yên lặng, nhưng Tam Quai lại rất dũng cảm, lớn tiếng nói:
– Không phải! Không phải đâu! Ngươi đã giết nàng ta! Là ngươi đã giết nàng ta! Ngươi đã giết bọn… bọn họ!
Phong Khánh lãnh đạm nói:
– Ngươi mới là hung thủ giết chết con gái ta.
Tam Quai giận dữ nói:
– Ta… ta cũng đâu có biết ngươi…
Phong Khánh càng thản nhiên hơn.
– Ngươi không biết ta, vậy vì sao lại nói ta giết người? Ngươi có biết ngươi nói ta giết ai không? Đó là con gái ta, con gái ta đấy, ta yêu thương nó còn chưa đủ, sao có thể giết nó được chứ?
Tam Quai nhảy bật dậy.
– Chính là ngươi! Chính là ngươi! Ngươi là một tên cầm… cầm thú! Lúc ngươi giết nàng ta, nàng ta vẫn chưa chết, sau đó nàng ta… nàng ta treo cổ chết! Cái gì ta cũng biết! Chính là ngươi…
Sắc mặt Phong Khánh thoáng biến đổi, nhưng ông ta vẫn thản nhiên nói:
– Ồ? Vậy ngươi nói thử xem, vì sao ta lại muốn giết con gái của mình chứ?
Tam Quai chết lặng, giống như có ngàn vạn câu muốn nói, nhưng một câu cũng không nói ra nổi.
– Bởi vì… – Bên cạnh có người nhẹ nhàng chen vào một câu. – Thanh Lương Vũ.
Người lên tiếng chính là Lý Liên Hoa. Nếu như vừa rồi Tam Quai chỉ vào Phong Khánh nói ông ta là hung thủ giết người, mọi người chẳng qua cũng chỉ thấy kinh ngạc; nhưng câu nói này của Lý Liên Hoa, chuyện này đã trở thành lời cáo buộc không thể cứu vãn nổi. Sắc mặt mọi người trong Vạn Thánh Đạo không khỏi tái mét. Ban ngày ban mặt như thế này, trước mặt biết bao người, ai nấy đều trợn mắt nhìn Minh chủ của mình bị nghi ngờ. Đây đúng là một nỗi nhục không gì sánh nổi, nhưng mọi người lại không thể không tiếp tục dõi theo.
Ánh mắt Phong Khánh di chuyển trên người Lý Liên Hoa từng tấc từng tấc một, Lý Liên Hoa nho nhã lịch sự mỉm cười, lại thấy Phong Khánh gằn từng tiếng:
– Mặc dù ta ghét cái ác như ghét kẻ thù, nhưng cũng tuyệt đối không thể vì con gái mình bị yêu nhân ma giáo mê hoặc mà muốn giết nó.
Lời này vừa nói ra, mọi người không khỏi gật đầu tán thành. Cho dù Phong Tiểu Thất đi theo Thanh Lương Vũ thì cũng không đến nỗi Phong Khánh phải vì chuyện đó mà giết người. Lý Liên Hoa lắc đầu, hắn chậm rãi nói:
– Ngươi muốn giết con gái của mình, không phải vì nàng ta thích Thanh Lương Vũ… – Hắn chăm chú nhìn Phong Khánh. – Có muốn ta nói lý do chân chính trước mặt mọi người không?
Sắc mặt Phong Khánh trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
– Ngươi…
Lý Liên Hoa đưa ngón tay lên, khe khẽ suỵt một tiếng. Hắn quay sang nhìn Bạch Thiên Lý đã hoàn toàn thẫn thờ.
– Vì sao Tổng minh chủ lại giết hại con gái ruột, ngươi đã nghĩ ra chưa?
Bạch Thiên Lý toàn thân cứng ngắc, gã lắc đầu giật cục.
– Tuyệt… tuyệt đối không thể… sư phụ tuyệt đối không thể giết chết con gái ruột của mình…
Lý Liên Hoa thở dài.
– Ngươi còn nhớ con lợn nái bị treo cổ trong nhà Vương Bát Thập chứ? Thì đó… khởi đầu của một câu chuyện không mấy vui vẻ, chính là một con lợn nái bị treo cổ.
Ngón tay của Bạch Thiên Lý dần dần nắm chặt kim câu, máu tươi ở gan bàn tay đã thấm ướt cả. Một kiếm vừa rồi của Phong Khánh thâm hậu đến thế nào, ý định giết người mãnh liệt ra sao, sao y lại không biết chứ? Sắc mặt Phong Khánh mặc dù đã thay đổi nhưng ông ta vẫn nhàn nhã nhìn Lý Liên Hoa.
– Lý lâu chủ, muốn đổ tội cho người khác, giờ lo lắng tìm không được tội danh sao? Hôm nay làm nhục Vạn Thánh Đạo ta, ngươi ắt sẽ phải trả giá.
Lý Liên Hoa không hề để tâm.
– Câu chuyện về con lợn nái đó, ngươi không muốn nghe một chút nào sao?
Phong Khánh lạnh lùng đáp:
– Nếu không để ngươi nói xong, chẳng phải sẽ khiến người thiên hạ chê cười Vạn Thánh Đạo ta không biết bao dung kẻ khác sao? Nói đi! Sau khi nói xong, mỗi một chữ mà ngươi nói về ta, đều sẽ phải trả giá.
Lý Liên Hoa mỉm cười, vỗ tay nói:
– Trong thôn Giác Dương tất cả mọi người đều biết, canh ba đêm đó, trong phòng chứa củi mà Vương Bát Thập sống có một con lợn nái mặc y phục nữ nhân treo cổ, ai ai cũng tấm tắc kêu lạ. Trên xác con lợn nái đó bị đâm bởi một đoạn mâu gãy, bên trong có giấu lệnh bài kim diệp của Vạn Thánh Đạo, nó treo cổ trong phòng chứa củi. Việc này xem xét thế nào cũng giống chuyện đùa, vậy nên ta cũng không mấy để tâm. Thế rồi lúc Vạn Thánh Đạo không tìm thấy thiên kim của Minh chủ, đã đến nhà ta hỏi thăm, ta thực sự chỉ là một người qua đường đến góp vui thôi, nhưng mà… – Hắn chậm rãi nói. – Mặc dù ta không biết con lợn nái treo cổ lên có nghĩa là gì, cũng không biết Phong cô nương của Vạn Thánh Đạo rốt cuộc đã đi đâu, nhưng ngay từ đầu ta đã biết là ai… đã treo con lợn nái ấy lên.
Bạch Thiên Lý thản nhiên hỏi:
– Là ai?
Lý Liên Hoa mỉm cười dap:
– Lúc con lợn nái đó bị treo lên, chẳng có nhà ai bị thiếu lợn, vậy con lợn này từ đâu ra? Nó chạy đến từ hai trăm dặm sao? Làm sao có thể vào thôn trong lặng lẽ mà không bị ai nghi ngờ chứ? Chuyện này nói lên rằng, con lợn ấy đến từ một nhà mà dù lợn có bị mất thì cũng chẳng ai thấy kì lạ, lại nói rõ lúc con lợn này bị chuyển đi trên đường, chẳng có một ai thấy lạ… Đó là ai nào? – Lúc nói đến con lợn nái bị treo cổ, Lý Liên Hoa rất vui vẻ. – Ai biết Vương Bát Thập chắc chắn canh ba sẽ đi ra ngoài đổ bô và không bao giờ khoá cửa? Nhà nào mà dù lợn có bị mất thì mọi người cũng không thấy lạ? Là ai có thể vận chuyển một con lợn chết trên đường mà không cần kiêng dè gì? – Hắn chỉ chỉ vào Tam Quai. – Dĩ nhiên là người bán thịt lợn rồi.
Mọi người không khỏi gật đầu, trong mắt ai cũng hiện lên suy nghĩ, Thì ra là như vậy, việc đơn giản như thế mà sao mình lại không nghĩ ra nhỉ. Lý Liên Hoa lại nói:
– Còn về việc Tam Quai bán thịt lại treo một con lợn chết trong nhà Vương Bát Thập, cái này… theo ta thấy thì… về quan hệ bằng hữu, ta là người ngoài không nên suy đoán linh tinh, do vậy ngay từ đầu ta đã không nói ra việc người treo con lợn ấy lên, quá nửa chính là Tam Quai.
Tam Quai lo lắng sợ hãi nhìn Lý Liên Hoa, rõ ràng mấy câu nói của hắn đã khiến lông tóc gã dựng ngược lên rồi. Chợt nghe thấy hắn tiếp tục nói:
– Nhưng khi hắn chặt đi chân trái một con lợn đực khác, cắm nó vào một thanh côn sắt, chém hỏng đầu rồi lại ném nó vào đống đổ nát nhà Vương Bát Thập, ta đã biết là mình sai rồi… – Hắn chậm rãi nói từng chữ một. – Đây không phải làm bừa, cũng không phải trò đùa, đây là lời chỉ trích tàn khốc, là dấu tích của vụ giết người. Ta nghĩ bất kỳ ai nhìn thấy hai con lợn ấy đều hiểu rằng… hai con lợn đó chính là tái hiện tình trạng chết của hai người. Dụng ý của người treo con lợn nái kia không phải để loè thiên hạ hay để hù doạ Vương Bát Thập, mà hắn muốn nói… có một người, nàng ta đã… chết như vậy đấy.
Nói đến đây, Lý Liên Hoa chậm rãi liếc nhìn đám người xung quanh một lượt, đồng tử của hắn đen láy trong suốt, toả ra ánh sáng tĩnh mịch. Mọi người đều im lặng, không một ai lên tiếng nữa, chỉ nghe hắn tiếp tục nói:
– Trong hai mạng người đó, là ai đã giết người? Mà người biết chuyện thà đặt con lợn chết ở đó chứ không dám lên tiếng? Những vấn đề này, chỉ cần tìm Tam Quai hỏi là rõ ngay, nhưng trong đó lại có một vấn đề. – Hắn liếc nhìn Tam Quai. – Nếu Tam Quai đã dám dặt con lợn chết ở đó, vậy nói rõ một chuyện, hắn cho rằng hung thủ không thể tìm thấy mình qua cái xác lợn ấy. Nếu như ta nhúng một tay vào, ngộ ngỡ hung thủ phát hiện sự tồn tại của Tam Quai, hắn giết người diệt khẩu, vậy chẳng phải sẽ rất nguy hiểm sao? Vì vậy ta không thể hỏi, nếu đã không thể hỏi thì làm thế nào mới tốt đây?
Hắn ngừng lại, ho nhẹ.
– Lúc này, có một việc ngoài ý muốn, khiến ta xác thực trước được hung thủ là ai.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!