Liên Hoa Lâu trọn bộ - Ngự Tứ Thiên Long
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
253


Liên Hoa Lâu trọn bộ


Ngự Tứ Thiên Long



Đêm đó, thị vệ Đại nội và cấm vệ quân chia làm hai hướng lục soát tìm kiếm nghi phạm giết người bỏ trốn khỏi đại lao, kinh thành chìm trong không khí bồn chồn lo sợ. Vào canh hai canh ba, ở đâu cũng đột nhiên có người xông vào nhà, thét hỏi có nhìn thấy người nào bộ dạng khả nghi không. Có vài người thì truy tìm một tên đạo tặc giang hồ rất giỏi vẻ khóa, lại có người thì tỉ mỉ hỏi han về một pháp sư tà thuật phi thường, có tài xua ma đuổi quỷ, lại có người truy bắt một tay hung đồ tàn nhẫn thích giết người, chuyên cắt cổ người. Bách tính ở kinh thành đều đồn đại rằng, gần đây đại lao bất ổn, hung phạm chạy thoát nhiều quá, ban đêm chớ có ra ngoài, gặp phải đám ác ôn đó thì tính mạng đáng lo vô cùng.

Vào canh ba, tên “hung đồ” tinh thông thuật mở khóa, tà thuật thông thiên, chuyên cắt cổ người ấy vẫn không biết là mình đã gây nên sóng to gió lớn, khiến rất nhiều trẻ nhỏ trong kinh thành buổi tối không dám ngủ. Hắn đang nhảy lên một gốc đại thụ, nhìn quy luật đi lại của thị vệ Đại nội bên dưới.

Trong Hoàng cung, thị vệ quả nhiên rất nghiêm ngặt, đặc biệt là ở nơi quan trọng như phủ Nội vụ, bộ dạng của thị vệ ở đây hoàn toàn khác với thị vệ ở Ngự thiện phòng. Lý Liên Hoa đợi lúc khi hai tốp thị vệ đi qua nhau, hắn xoay người lách đi, vừa vặn trèo qua được bức tường xung quanh phủ Nội vụ. Lúc tay áo lướt trong gió có vang lên tiếng động nhỏm một vật bay về phía hắn, bắn trúng vào gốc đại thụ lúc nãy, chỉ nghe thấy tiếng cành lá xào xạc lay động, không ít lá cây rơi xuống.

Một tiếng “cách” khẽ vang lên, có người nhảy lên ngọn cây cách đó không xa, chăm chú quan sát nơi phát ra âm thanh. Lý Liên Hoa vội vàng ngồi xuống sau một gốc cây thược dược trong vườn hoa phủ Nội vụ. Đại nội Hoàng cung quả nhiên là nơi đầy rẫy cao thủ, thật đáng sợ! Sau một lúc, người ở góc tối kia không tìm thấy gì trên cây nên quay về chỗ cũ. Lúc này Lý Liên Hoa mới biết người đó đã nấp ở góc tường khuất bên phải cách đó ba trượng, vừa rồi lúc hắn treo qua tường, đúng là đã đi qua đại vận, người đó không hiểu vì sao lại không biết. Chẳng lẽ hắn trèo tường nhiều nên rành quá mức, ngay cả một cao thủ nhất đẳng cũng không phát hiện ra sao? Qua thêm chốc lát, xung quanh không tiếng động, hắn thò đầu ra khỏi gốc thược dược, bên ngoài ánh sáng mờ mờ, mọi thứ đều không thấy rõ, đột nhiên nghe thấy có người lạnh lùng nói:

– Hoa có đẹp không?

– Hả?

Lý Liên Hoa đột nhiên lại rụt về sau gốc thược dược, rồi qua một lúc mới cẩn thận thò nửa cái đầu ra. Hắn nheo mắt lại, chỉ thấy dưới ánh trăng mờ ảo, một người mặc áo đỏ đeo bội kiếm đang đứng trước gốc thược dược. Hắn nghẹn lời nhìn người đó, thì ra mặc dù y quay về chỗ cũ nhưng lại lặng lẽ lần ra, rõ ràng y sớm đã nhìn thấy hắn nhảy tường vào nhưng cố tình không nói mà đợi đóng cửa đánh chó.

– Ngươi là kẻ nào? – Thị vệ áo đỏ đeo bội kiếm không la lên mà chỉ lãnh đạm nhìn hắn. – Đêm khuya vào phủ Nội vụ, ngươi có biết mình phạm phải tội gì không?

Lý Liên Hoa cười gượng một tiếng.

– Cái này… không biết đại nhân xưng hô thế nào?

Người nọ mày kiếm mắt sáng như sao, đúng là trẻ tuổi tuấn tú, nghe vậy thì cười cười.

– Ngươi trốn ở đây hai nén hương, rất kiên nhẫn, võ công thì quá tệ, ta đoán ngươi cũng không phải thích khách, nói đi, vào đây làm gì?

Lý Liên Hoa thở dài.

– Trong Hoàng cung Đại nội, cao thủ như đại nhân đây không biết có bao người?

Thị vệ đó lại cười nhưng không đáp, vẻ mặt rất tự kiêu. Lý Liên Hoa thở dài tự an ủi.

– Cao thủ như ngài đây nếu có thêm vài người, trong cung phòng thủ kiên cố… thực sự là may mắn của triều ta, là phúc của Đại nội…

Người nọ nhìn hắn đầy hứng thú.

– Tiểu tặc kia, ngươi lẻn vào phủ Nội vụ, rốt cuộc là muốn làm gì hả?

Lý Liên Hoa chậm rãi đứng dậy, phủi sạch bụi đất bám trên bộ quần áo màu xám, sau đó mới nghiêm trang nói:

– Ta đến xem sách…

Người nọ nhướng mày lên, chỉ kiếm vào mũi hắn nói:

– Tiểu tặc kia, ngươi có biết ngươi xông vào Hoàng cung, ta có thể giết ngươi ngay tại chỗ không? Trước thanh kiếm này, ngươi nói chuyện phải cẩn thận một chút.

Lý Liên Hoa đối đáp trôi chảy:

– Ta nghe nói Vương công công lúc còn sống tài hoa xuất sắc, rất thích làm thơ. Đám nho sinh bọn ta cực kỳ ngưỡng mộ tài hoa của Vương công công, muốn đến tiếp kiến…

Thị vệ áo đỏ ha ha cười:

– Tên này, ngươi rất thú vị. Ta chỉ nghe nói Vương công công bị yêu quái ăn thịt ở điện Cảnh Đức, chứ chưa từng nghe nói lão ấy tài hoa xuất sắc.

Lý Liên Hoa chẳng bận tâm, nói tiếp:

– Người ta nói đến là Vương Quế Lan Vương công công, không phải Vương A Bảo Vương công công. Tài hoa của Vương A Bảo Vương công công ta chưa hề biết đến, nhưng tài hoa của Vương Quế Lan Vương công công thì lại rất xuất sắc. Ta nghe nói ngài ấy phụng chỉ viết kiệt tác nổi tiếng như “Ngọc dịch u lan phú”, “Trường xuân nữ hoa ca” vân vân…

– Vương Quế Lan Vương công công? – Thị vệ áo đỏ lấy làm lạ. – Vương Quế Lan Vương công công là người của trăm năm trước, ngươi đêm khuya xông vào Hoàng cung, chính là để đọc thơ của ông ta sao?

Lý Liên Hoa gật đầu lia lịa.

– Vương công công từng làm tổng quản phủ Nội vụ, ta nghĩ những di tác(*) của ngài ấy chắc hẳn sẽ được đặt trong phủ Nội vụ.

(*) Những tác phẩm còn lại sau khi qua đời.

Thị vệ áo đỏ kinh ngạc nhìn hắn, trầm ngâm một lúc lâu rồi nói:

– Vớ va vớ vẩn!

– Hả? – Lý Liên Hoa bị y làm cho nghẹn họng. – Đây hoàn toàn là sự thật, ta đích thực đến đây vì di tác của Vương công công mà, ngài thấy ta không đến tẩm cung, không vào điện Thái Hòa, không hạ độc ở Ngự thiện phòng cũng không đến phóng hỏa ở Nhân Hòa Đường, ta… ta thực sự là một người tốt mà…

Thị vệ áo đỏ nói:

– Ghê gớm thật, ghê gớm thật! Trong đầu ngươi thì ra còn có nhiều ý đồ quỷ quái như vậy, xem ra không bắt ngươi giao cho Thành đại nhân thì không được rồi. – Y rút bội kiếm “roạt” một tiếng. – Đưa tay chịu trói đi, mau quỳ xuống!

– Từ từ đã, từ từ đã. – Lý Liên Hoa vội vàng xua tay. – Ngài xem ngài nói nhiều chuyện với ta rồi, cũng bị coi là tư thông với nghịch tặc, dung túng cho thích khách, bây giờ dù ngài có bắt ta giao nộp cho Thành đại nhân, ta tất sẽ trung thực nhận tội, nói từng chuyện một ra. Ngài nói xem phải thế nào ngài mới thả ta ra, để ta đi xem di tác của Vương công công?

Thị vệ áo đỏ mỉm cười.

– Ngươi đúng là xảo quyệt gian trá, khó có thể thuyết phục được. Muốn thế nào mới thả ngươi ra à? Đơn giản lắm, ngươi thắng được trường kiếm trong tay ta, rồi ta tất sẽ thả ngươi đi.

Lý Liên Hoa nói:

– Này này này… ngài làm vậy là cậy lớn bắt nạt nhỏ, ỷ mạnh hiếp yếu, rất không hợp với quy tắc trong giang hồ, việc này truyền ra ngoài thì nhất định sẽ bị người trong giang hồ cười chê, khiến sư môn xấu hổ, sư huynh sư đệ sư tỉ sư muội đi ra ngoài sẽ không ngẩng cao đầu được…

– Ha! Xem ra ngươi rất hiểu quy tắc trong giang hồ nhỉ. – Thị vệ áo đỏ mỉm cười. – Ngươi mà sư phụ ta đã mất sớm rồi, sư huynh sư đệ sư tỉ sư muội thì ta lại không có, giang hồ ta cũng chẳng đi tới, làm sao bây giờ?

Lý Liên Hoa lùi lại một bước, rồi lại lùi thêm một bước.

– Ngài võ công đầy mình mà chưa ra giang hồ sao? Chẳng lẽ ngài là con cháu người nhà của quan viên nào đó trong triều đình?

Lưỡi kiếm trong tay thị vệ áo đỏ khẽ xoay một vòng.

– Thắng được trường kiếm trong tay ta, tất cả đều dễ bàn.

“Soạt” một tiếng, một kiếm đâm tới trước mặt, Lý Liên Hoa nghiêng người tránh vội. Thị vệ áo đỏ tưởi còn rất trẻ nhưng công lực lại bất phàm, giống như đã dùng năm mươi, sáu mươi năm công lực vậy. Thanh kiếm đó rực rỡ xán lạn vô cùng, tuyệt đối không phải món đồ bình thường. Kiếm phong ập đến cực kỳ mạnh mẽ, một nhát đâm thẳng. Nội lực rót thẳng vào mũi kiếm, đi đến nửa đường thì đột nhiên ép nghiêng mũi kiếm, “soạt” một tiếng, mũi kiếm bắm ra một loạt những tia sáng sắc lẹm, quét ngang ngực Lý Liên Hoa. Trên khuôn mặt thị vệ áo đỏ hiện lên một nụ cười, đột nhiên lại thấy người dưới kiếm túm lấy một vật chặn ngang trước ngực, chỉ nghe thấy một tiếng “soạt” khẽ vang lên, mũi kiếm chém gãy vật đó, những tia kiếm bắn ra đột nhiên được thu lại, tiếp đó bỗng vang lên một tiếng, mũi kiếm đâm trúng một vật, khó khăn lắm mới dừng lại trước ngực người kia.

Thứ chặt gãy các tia kiếm là một gốc thược dược. Thứ mũi kiếm đâm trúng là nửa đóa thược dược.

Vừa rồi Lý Liên Hoa nhổ một gốc thược dược từ dưới đất lên, trước tiên là để ngăn cản tia kiếm y đánh đến, sau khi tia kiếm chặt gãy gốc thược dược, hắn lại dùng nửa đóa thược dược chặn mũi kiếm cuối cùng của y lại. Thị vệ áo đỏ híp mắt nhìn nửa đóa thược dược trên mũi kiếm, Lý Liên Hoa vội vàng lùi lại hai bước, trốn sau một gốc đại thụ.

– Từ từ đã, từ từ đã, chỉ cần ta thắng trường kiếm trong tay ngài thì ngài sẽ để ta vào xem di tác của Vương công công chứ?

Thị vệ áo đỏ mỉm cười.

– Thắng ta sao? Đúng là kẻ ngốc nói mê… Nếu như vừa rồi ta sử dụng tám phần chân lực thì đầu ngươi bây giờ có còn ở trên cổ không?

Lý Liên Hoa gật đầu lia lịa.

– Nói vậy cũng phải, có điều đầu ta vẫn còn đây mà.

Thị vệ áo đỏ sững người.

– Ý ta nói là vừa rồi nếu ta sử dụng tám phần chân lực…

Lý Liên Hoa nghiêm nghị nói:

– Ngài hỏi bây giờ đầu ta có còn ở trên cổ ta không, tất nhiên là có rồi. Nếu nó không ở đó mà lại có người nói chuyện với ngài, vậy chẳng phải rất đáng sợ sao…

Hắn nói được một nửa thì giọng nói dần nhỏ lại, giọng điệu cũng trở nên có chút kì lạ. Thị vệ áo đỏ quay lại nhìn theo ánh mắt của hắn, chỉ thấy một khuôn mặt người kì lạ vút qua một cái ở bờ tường, đám cây vang lên những tiếng xào xạc, có một thứ gì đó đang đi rất nhanh về phía Đông.

– Đó là thứ gì vậy?

– Kẻ nào đó, đứng lại!

Thị vệ áo đỏ giơ trường kiếm lên, đuổi theo về hướng Đông. Lý Liên Hoa nhỏ giọng gọi:

– Này này này…

Thị vệ áo đỏ đuổi theo rất sát, y làm lơ không thèm nghe, lao đi vút một cái. Y ở trong cung đã lâu, đã gặp rất nhiều thích khách nhưng đây là lần đầu tiên thấy một thứ người không phải người, ma không giống ma như vậy, tất nhiên là rất căng thẳng. Lý Liên Hoa lại nhìn rất rõ khuôn mặt của kẻ ấy. Nói là khuôn mặt, chi bằng nói đó là một cái mặt nạ, một cái mặt nạ được quét một lớp sơn màu trắng, tô mày bằng mực đen, ngũ quan được vẽ rất sơ sài, bên trên mặt nạ còn vẩy những chấm đỏ, nhìn giống như máu tuôi vậy. Hơn nữa nó còn khoác cái gì đó giống một lớp quần áo, thoạt nhìn thì giống hình dáng một con người, kế đó thứ ấy phóng thẳng lên cây. Hắn liếc về phía thị vệ áo đỏ đang rượt theo, ngẫm nghĩ một lúc xem có nên đuổi tới để nhìn xem bên dưới mặt nạ rốt cuộc là thứ gì không. Có điều sau một chốc, hắn lại vui vẻ nhận ra, vẫn là di tác của Vương công công quan trọng hơn, hắn phủi phủi bụi bẩn trên quần áo rồi đi về phía phủ Nội vụ. Thị vệ lân cận phủ Nội vụ vẫn còn rất nhiều, nhưng so với người mặc áo đỏ lúc nãy thì kém hơn, Lý Liên Hoa thuận lợi trèo vào một ô cửa sổ, trong đầu suy nghĩ một lát rồi tìm vào chỗ cất sách.

Muốn điều tra về bí mật trong cung một trăm năm trước, tất nhiên phải xem ghi chép trong cung. Có điều trước khi xem ghi chép của một trăm năm trước, Lý Liên Hoa cảm thấy nếu năm đó thực sự đã từng xảy ra chuyện kì lạ, chẳng lẽ vị Vương công công Vương Quế Lan, người đã từng dìm mấy người Lỗ Phương xuống giếng không bị điều tra, không có ghi chép lại sao? Chân tướng của mười tám năm trước rốt cuộc là thế nào đây?

Vương Quế Lan đã từng điều tra ra vật gì được giấu bên dưới giếng năm đó sao?

Có phải thực sự có một người chết cả trăm năm trước không?

Người chết rốt cuộc là ai đây?

Vương Quế Lan có phải từng được ghi chép lại vì chuyện này không?

Phòng cất giữ sách trong phủ Nội vụ không được phòng bị nghiêm ngặt như Thái Thanh Lâu(*) trong Hoàng cung, tất nhiên cũng không được sửa sang lại nhiều. Bên trong nơi này có rất nhiều danh sách nhỏ lẻ, đủ các loại khoản mục, mức độ cũ mới của đồ vật, sổ chép tay về màu sắc hoa văn các loại.

(*) Là nơi cất giữ sách quan trọng nhất trong Hoàng cung hậu viện.

Lý Liên Hoa không đốt đèn mà nương nhờ ánh trăng để xem xét vô số sổ sách trong phòng. Những cuốn sổ hoặc cũ hoặc mới, bút tích hoặc xấu hoặc đẹp, có nét bay bổng lưu loát, đẹp không thể tả, có nét lại lúc to lúc nhỏ, hình dáng kì quái, bên trong phủ đầy bụi bặm. Hắn động tay không hề do dự, lật mở mục lục từng cuốn từng cuốn ra xem.

Trong bóng tối, ánh trăng mờ ảo như có như không, đầu ngón tay Lý Liên Hoa lại rất nhanh nhạy, trong thời gian ngắn đã lật qua hơn hai trăm cuốn. Trong rất nhiều cuốn sách, hắn cầm lên một cuốn được đóng bằng những tờ giấy nhiều màu sắc.

Đó là cuốn sổ được đóng rất ngay ngắn, trên bìa có viết ba từ “Cực Lạc Tháp”, bên trong dùng mực đậm vẽ mấy hình trân châu, vỏ sò các loại, ngoài ra còn vẽ mấy con chim.

Đây rõ ràng là cuốn sổ mà Phương Đa Bệnh phát hiện ra trong gian phòng ở điện Cảnh Đức, sau khi biến mất nó lại xuất hiện ở nơi này. Lý Liên Hoa lật đến trang cuối cuốn sổ, ngẫm nghĩ rồi tháo sợi dây đóng sách, lấy một tờ giấy ở bên trong cuốn sổ, nhét vào trong người rồi lại nhanh tay nhanh chân buộc nó lại, đặt vào trong kệ. Tiếp đó hắn nhanh chóng tìm thấy danh sách ba mươi ba năm trước, quả nhiên nhìn thấy bản chép tay của Vương Quế Lan trong đó.

Đó là một cuốn sổ bìa gấm màu xanh, vì năm đó Vương công công có địa vị hiển hách nên sổ tay ghi chép được đóng rất đẹp đẽ. Mở ra, bên trong có “Ngọc dịch u lan phú” và “Trường xuân nữ hoa ca”, ngoài ra còn có một vài tập kiệt tác có một không hai như “Phụng chỉ thọ yến Thái hậu” hay “Thơ về hoa mai với Trương thị lang”.

Bút tích của Vương Quế Lan thanh tao đẹp đẽ, không thua sĩ tử danh gia, Lý Liên Hoa xem hết một lượt toàn bộ bài thơ ông ta viết. Hắn vò đầu, vốn đã định học thuộc nhưng vị Vương công công này tài hoa quá xuất sắc, làm quá nhiều thơ, lại còn cứ na ná nhau, ví như thơ vịnh hoa mai đã nhiều đến mười bảy mười tám bài, muốn học thuộc thì không khỏi có hơi miễn cưỡng. Hắn ngẫm nghĩ rồi thong thả nhét toàn bộ bản chép tay của Vương Quế Lan vào người, chỉnh đốn lại y phục rồi chuồn ra khỏi cửa.

Cung đình vào buổi đêm tối đen như mực, đèn lồng đỏ ở hành lang lờ mờ u ám trong màn đêm. Trong tiếng xào xạc gió thổi lá cây, một cái bóng mờ mờ đang lơ lửng trên những tòa nhà, ẩn giữa bóng cây lòa xòa, đôi lúc khó có thể nhận ra được. Chỉ thấy cái bóng đó bay vào Thái Thanh Lâu. Thái Thanh Lâu là nơi cất giữ sách trong cu, vị trí khá vắng vẻ, không được phòng bị nghiêm ngặt. Không lâu sau, cái bóng đó lại vội vàng bay vút ra, trên lưng có vác một bọc đồ nho nhỏ. Mặc dù nhỏ nhưng xem chừng có vẻ nặng nề, thì ra người này đã ăn trộm mấy cuốn sách từ Thái Thanh Lâu.

Tên trộm sách nho nhã này tất nhiên chính là Lý Liên Hoa.

Sử điển của Đại nội đã nằm trong tay, bản chép tay của Vương Quế Lan cũng đến tay rồi, hắn vốn định lập tức trèo tường ra ngoài, nhanh chóng trốn thoát. Nhưng trèo ra ngoài tường chưa được hai bước thì đã nhìn thấy một người mặc áo đỏ đeo bội kiếm đứng trong rừng, y đang nhìn hắn, cười mà như không cười.

– Ầy… – Lý Liên Hoa vội vàng cười cười. – Đúng là đời người cứ gặp lại nhau luôn…

Người mặc áo đỏ chống kiếm xuống đất, nhìn hắn đầy hứng thú, cũng tỉ mỉ quan sát bọc đồ trên lưng hắn.

– Tiểu tặc kia, có lẽ không phải ngươi đến xem tuyệt tác của Vương công công mà là muốn ăn trộm điển tịch thư họa của Thái Thanh Lâu, mang đi bán lấy tiền phải không? Gan ngươi cũng lớn thật đấy!

Lý Liên Hoa xua tay lia lịa, nói cực kỳ nghiêm túc:

– Không phải không phải, ta đích thực đến đây để xem sách, có điều lúc này sắc trời cũng đã muộn, lại không có đèn dầu, nhiều sách như thế này trong lúc nhất thời cũng không thể xem xong được. Thế nên ta đành mượn tạm, đợi ta xem xong rồi nhất định sẽ mang trả lại, nhất định sẽ mang trả lại mà.

Sắc mặt người kia lạnh lùng.

– Nói nghe êm tai đấy, đạo tặc dám cả gan vào cung trộm sách, đây là lần đầu tiên ta thấy đấy. – Y không nói thêm nữa, tay phải đưa lên, thanh trường kiếm được rút khỏi vỏ. – Đưa tay chịu trói đi!

Lý Liên Hoa ôm bọc đồ của mình quay đầu bỏ chạy.

– Ngàn vạn lần không được, ta vẫn còn có việc, ta đã nói là ta sẽ trả lại mà…

Người mặc áo đỏ cầm kiếm đuổi theo, quát lớn:

– Đứng lại!

Ngay sau đó y huýt sáo, bốn phương tám hướng đột nhiên liên tiếp vang lên những tiếng huýt, tiếng người chuyển động, rõ ràng là thủ vệ các nơi đã nghe tin chạy đến. Lý Liên Hoa “ui cha” một tiếng, bỏ chạy nhanh hơn. Người mặc áo đỏ vận khí đuổi theo, không thấy bước chân Lý Liên Hoa có thay đổi gì nhưng từ đầu đến cuối vẫn luôn cách y ba thước. Đuổi tiếp một lúc, người mặc áo đỏ dần dần thấy kì lạ, thân pháp khinh công của y đã nâng đến cực hạn, nhưng người này lại vẫn ở trước y ba thước, thậm chí cũng chẳng có vẻ gì là mệt mỏi.

– Ngươi…

Ánh mắt y nhá lên, trường kiếm vừa nhấc, tiếng kiếm rít lên, đâm thẳng vào lưng Lý Liên Hoa. Lý Liên Hoa nghe thấy tiếng kiếm, bèn phi thân lên lao thẳng về phía trước. Trong chớp nhoáng ấy, kiếm khí xé gió ập đến, tấn công vào trọng huyệt sau lưng hắn. Đúng giây khắc khi người đó cho rằng mình đã thành công thì bóng người phía trước biến ảo, chỉ thấy người mặc áo xám như đã hóa thành một làn sương mờ mờ, lặng lẽ tản đi, rồi lại một lần nữa hiện lên trước đó ba tấc.

Giây phút mơ hồ đó cực ngắn, người mặc áo xám vẫn ôm bọc đồ chạy loạn khắp nơi, người mặc áo đỏ giật mình kinh hãi. Y vận chân khí, hét lớn một tiếng, người kiếm hợp nhất, cùng đuổi theo Lý Liên Hoa. Lý Liên Hoa đột nhiên nhìn thấy ánh kiếm lượn lờ giống như trăng chiếu lên nền tuyết trắng, lại nghe thấy tiếng kiếm kêu vang thảm thiết, hắn đành dừng chân lại.

– Từ từ đã, từ từ đã.

Người mặc áo đỏ đã hợp nhất với kiếm, ánh kiếm xoay chuyển mạnh mẽ bao vây Lý Liên Hoa, tiếng kiếm rít lớn đến nỗi tai Lý Liên Hoa suýt chút nữa điếc hẳn. Lưỡi kiếm sắc nhọn đảo vòng quanh người, cắt đi không ít tóc của hắn. Mái tóc hắn rối tung lên, gió bụi bay mù trời, một kiếm này quả nhiên là tuyệt học có một không hai. Lý Liên Hoa ôm đầu đứng trong ánh kiếm ấy, vẫn không quên khen ngợi:

– Kiếm hay, kiếm hay.

Qua một lúc lâu, tiếng kiếm và ánh kiếm dần dần dừng lại, người mặc áo đỏ lại một lần nữa xuất hiện, thanh trường kiếm kia đã kề lên cổ Lý Liên Hoa.

– Ngươi là ai?

Lý Liên Hoa theo bản năng đáp:

– Ta là đạo tặc trộm tranh chữ…

Người mặc áo đỏ quát lên:

– Nói vớ vẩn! Vừa rồi tránh được một kiếm của ta, ngươi đã dùng võ công gì?

Lý Liên Hoa nói:

– Đó là diệu pháp chạy trốn độc bá thiên hạ, kì diệu vô song, vô tiền khoáng hậu, không thể nói với người ngoài được.

Người mặc áo đỏ chăm chú nhìn hắn.

– Ngươi có trình độ khinh công như vậy, vậy vừa rồi lúc treo tường, đúng là ngươi cố tình để ta nhìn thấy phải không?

Lý Liên Hoa vội vàng kêu oan:

– Oan quá, oan quá, nếu không phải lần nào ngài cũng muốn dùng kiếm giết người, thì tất nhiên ta cũng sẽ không dùng bản lĩnh giấu tận đáy hòm ra để trèo tường rồi… Huống chi đại nhân ngài võ công cao cường mà lại chui vào cái xó ấy, ta thực sự không có nhìn thấy mà.

Người mặc áo đỏ cười, nụ cười đầy vẻ châm chọc.

– Ngươi là đang khen ta, hay là đang chửi ta đấy? Nói… rốt cuộc ngươi là kẻ nào?

Lý Liên Hoa đáp:

– Cái này hả… ta họ Lý… ngài có thể gọi ta là Lý đại ca.

Người mặc áo đỏ giận dữ phì cười.

– Lý đại ca. – Thanh kiếm trên tay khẽ dùng sức, da cổ Lý Liên Hoa bị rách một vết, máu tươi lập tức chảy xuống. – Ngươi còn không thành thực nói mình là ai, ta sẽ một kiếm chặt đứt đầu ngươi đấy!

Lý Liên Hoa ôm bọc đồ chẳng dám động đậy, đột nhiên hỏi:

– Vừa rồi ngài đuổi theo người đeo mặt nạ kia, sau đó thì thế nào?

Người mặc áo đỏ mặc dù võ công cao cường, nhưng dù sao tuổi trẻ còn bồng bột, nghe thấy hắn hỏi thì sững người.

– Vừa rồi…

Vừa rồi y đuổi qua đó, cái thứ có hình thù kì quái ấy chạy tán loạn giữa mấy cái cây, thân pháp cực kì uyển chuyển, đuổi theo chưa được bao lâu thì “thứ đó” đã biến mất, chỉ để lại một cái mặt nạ và một bộ quần áo. Lý Liên Hoa lại hỏi:

– Có phải người đó mặc một bộ khinh dung…

Ánh mắt người kia bừng lên vẻ hung hãn, y quát lên:

– Sao ngươi biết ả ta mặc thứ gì? Ngươi và ả ta là đồng bọn phải không? Chẳng trách ả ta kịp thời dẫn dụ ta đi, chắc là sợ ta giết ngươi, có phải không?

Lý Liên Hoa định lắc đầu, nhưng lại sợ thanh trường kiếm trên cổ mình cứa thêm vài đường nữa nên đành cẩn thận trả lời:

– Vậy… vậy bộ y phục ấy đâu rồi?

Người mặc áo đỏ bị hắn làm cho tức đến nỗi lại một lần nữa giận quá hóa cười.

– Ngươi không lo cho cái mạng của mình, mà lại quan tâm đến bộ quần áo kia sao?

Lý Liên Hoa “ừm” một tiếng, lại nói:

– Thế… thế y phục đâu rồi?

Ánh mắt người kia nhá lên.

– Ngươi cần bộ y phục đó làm gì?

Lý Liên Hoa lại “ừm” một tiếng.

– Thế bộ y phục đâu rồi?

Người mặc áo đỏ dừng lại một lúc rồi đột nhiên nói:

– Ta họ Dương.

Lý Liên Hoa kinh ngạc, hắn thực sự kinh ngạc đấy: Thị vệ mang đao họ Dương trong Hoàng cung Đại nội, quan từ cấp tam phẩm, không xếp dưới Thị lang các bộ, chính là người đã từng liên tiếp đánh bại cao thủ của mười ba nói chuyện trong hội võ của triều đình và chư quốc Tây Vực. Người xếp hạng nhất tên gọi “Ngự Tứ Thiên Long” Dương Vân Xuân. Nghe nói người này kế nghiệp sư phụ là đệ nhất cao thủ Đại nội “Long Bộ Trương Phi” Hiên Viên Tiêu ba mươi năm trước, lại là con trai ruột của Vương Nghĩa Xuyến, cũng tức là ca ca của Chiêu Linh Công chúa tương lai. Ngay cả Hoàng thượng cũng đã ngự thưởng cho y một chữ “Long”, tiền đồ tất nhiên là vô cùng xán lạn. Lý Liên Hoa không ngờ người dây dưa với hắn vào lúc nửa đêm lại chính là anh vợ tương lai của Phương Đa Bệnh, hắn đứng chết lặng hồi lâu rồi mới nói:

– Thì ra là ngươi.

Dương Vân Xuân từ nhỏ đã bái Hiên Viên Tiêu làm thầy. Hiên Viên Tiêu có võ công cao cường, đến khi về già lại điên điên khùng khùng, cứ nói là mình vốn mang họ Dương, bắt Vương Vân Xuân phải chuyển sang họ Dương. Vương Nghĩa Xuyến không biết phải làm sao, đành để con trai mình làm con thừa tự của Hiên Viên Tiêu, dù sao ông vẫn còn một đứa con trưởng Vương Vân Dương, không lo không có người kế thừa gia sản. Không ngờ thiên tư học võ của Dương Vân Xuân lại cực cao, Hiên Viên Tiêu rất vui vẻ, trước khi chết còn tặng cho con trai ông công lực toàn thân, tạo nên một truyền kỳ về “Ngự Tứ Thiên Long” Hoàng cung Đại nội. Nghe nói sở dĩ Hoàng thượng nhận con gái của Vương Nghĩa Xuyến làm nghĩa nữ là vì nàng được thơm lây từ vị nhị ca của mình. Chính việc Dương Vân Xuân đánh bại cao thủ mười ba nước đã khiến long nhan rất vui, nhất thời không nghĩ ra được gì để ngự thưởng cho Vương gia, thế nên người đã nhận một vị Công chúa, còn đặc biệt cưng chiều nữa.

Dương Vân Xuân nghe Lý Liên Hoa nói “Thì ra là ngươi”, không biết trong lòng hắn đang nghĩ rằng “Thì ra ngươi chính là anh vợ tương lai của Phương Đa Bệnh”, y nhíu mày lại.

– Ngươi biết ta sao?

Lý Liên Hoa đáp:

– Ngự Tứ Thiên Long, võ công tuyệt luân, tung hoành thiên hạ, ai cũng thán phục, từ sau hội võ có ai mà không biết, có ai lại không hay chứ?

Dương Vân Xuân rất đắc ý, mỉm cười.

– Nhưng ta nghe nói trong giang hồ có Lý Tương Di, Địch Phi Thanh, võ công không dưới ta.

Lý Liên Hoa nghiêm nghị nói:

– Cái đó… nghe nói bọn họ đều chìm dưới biển sâu rất nhiều năm rồi, Dương đại nhân có thể yên tâm, ngài nhất định là đệ nhất thiên hạ, không cần nghi ngờ gì nữa.

Dương Vân Xuân hạ cổ tay, thu trường kiếm về.

– Rốt cuộc ngươi là kẻ nào? Lẻn vào Hoàng cung có việc gì? Nếu ngươi dám nói sự thực, có lẽ trước khi truy binh đến, ta có thể tha cho ngươi một mạng.

Lý Liên Hoa nghe thấy tiếng hò hét bao vây sau lưng thì thở dài nói:

– Nếu các hạ là Dương đại nhân… – Hắn dừng lại. – Ta muốn đến một nơi vắng vẻ để nói chuyện.

Dương Vân Xuân gật đầu, y đi trước dẫn đường, bóng hai người lóe lên như ánh chớp, rẽ sang cùng hướng, đi thẳng đến một nơi nào đó trong cung.

Ánh trăng sáng tỏ, trong veo tựa ngọc. Dưới ánh trăng xinh đẹp, trong một tòa biệt viện bình thường ở kinh thành, một người đang lén lút nấp mình trên một cái cây lớn. Nhìn từ xa, người đó mặc trang phục dạ hành màu đen, trèo lên cây mà nhìn hệt như một cành cây. Người gầy đến kì lạ cổ quái như vậy, tất nhiên chính là Phương Đa Bệnh.

Lý Liên Hoa nói sở dĩ Thượng Hưng Hành bị chết, nếu không phải vì y biết được bí mật gì đó thì tức là y có được vật nào đó. Nếu Lỗ Phương có bộ khinh dung, Lý Phi cũng có một bộ khinh dung, vậy vật mà Thượng Hưng Hành có chẳng lẽ cũng là một bộ khinh dung? Nghe nói trăm năm trước, đám hoàng thân quốc thích, gian thương nho khách, đôi khi có thể mặc trên người mười, hai mươi lớp khinh dung. Không bàn đến việc truyền thuyết đó là thật hay giả, nhỡ ra cái kẻ đã chết nào đó mặc trên người bảy tám bộ khinh dung, nếu mỗi người có một bộ, vậy là vẫn còn sao? Nếu người có được y phục đó đều phải chết, chẳng phải sẽ chết bảy tám người sao? Phương Đa Bệnh vừa suy nghĩ vẩn vơ, vừa đoán mò xem nếu Thượng Hưng Hành có bảo bối thì y sẽ giấu nó ở đâu.

Có người đã giết Thượng Hưng Hành, nếu là vì thứ mà y có được, vậy kẻ đó sẽ nhân lúc trời tối đến lấy chứ? Phương Đa Bệnh nấp trên cây tập trung nghĩ ngợi. Muốn xông vào phòng của Thượng Hưng Hành để lấy đồ rất dễ dàng, vì hiện tại nha dịch của Bốc Thừa Hải đang bận rộn khám nghiệm thi thể, có lẽ phải đến sáng sớm mai mới đến lấy đồ.

Nhưng Phương Đa Bệnh lại suy nghĩ sâu xa hơn. Y muốn biết đêm nay ngoài con bọ ngựa là y, thì còn con chim sẻ(*) nào nữa không?

(*) Bắt nguồn từ câu: ‘Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau’, ý nói nếu chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt mà không tính đến cái họa ẩn nấp phía sau thì sẽ khiến mình rơi vào thế nguy hiểm.

Gió nhẹ đong đưa, cành cây lay động, y hít thở cực khẽ, cơ thể dường như đã sớm hợp thành một thể với cây cối. Thời gian trôi qua đã rất lâu nhưng vẫn chẳng có ai tiến vào hành cung, thậm chí y còn nhìn thấy Triệu Xích bảo kiệu phu đến lầu Tây ngủ, nhưng lại không thấy ai đi vào. Rồi lại qua một canh giờ nữa, vào lúc y sắp ngủ gục, trong phòng Thượng Hưng Hành đột nhiên lóe lên một ánh sáng mờ mờ. Phương Đa Bệnh giật nảy người, y chỉ nghĩ rằng sẽ có kẻ đi đêm nào đó xông vào phòng, chứ không ngờ đến việc trong phòng đột nhiên lại có người.

Trong nháy mắt, toàn thân y đổ mồ hôi lạnh… Tên giết người máu lạnh đó nếu đã có thể vào phòng y lấy đồ mà như vào chỗ không người, có thể làm cho Thượng Hưng Hành bị rách cổ họng, chết giữa phố xá mà không để lại dấu vết hay bóng dáng, thì võ công tuyệt đối hơn hẳn y… Thì ra kẻ đó đã sớm lẻn vào nấp trong phòng Thượng Hưng Hành rồi!

Vừa rồi nếu y tùy tiện xông vào, e là cũng sẽ trở thành một cỗ thi thể bị cắt cổ họng, chảy máu tới chết.

Mồ hôi lạnh toàn thân, gió thổi tới khiên cả người mát mẻ, máu của y lại nóng hừng hực… Đây là một việc ngoài ý muốn! Trong phòng Thượng Hưng Hành có người ẩn nấp là một việc ngoài ý muốn, nhưng đây cũng là một cơ hội… Có thể giúp y lần đầu tiên nhìn thấy tên hung thủ đến vô ảnh đi vô tung, giết người trong vô hình kia rốt cuộc là kẻ nào.

Ánh sáng yếu ớt trong phòng chỉ nhá lên vài cái rồi sau đó tắt hẳn. Lòng bàn tay Phương Đa Bệnh đổ mồ hôi lạnh, nhưng biết cơ hội chỉ trong thoáng chốc, y cắn răng, bắn gãy một cành cây khác cách đó không xa, chỉ nghe thấy một tiếng “xoạt” khẽ vang lên, một số cành cây đối diện bị gãy, lá cây rơi xuống lả tả.

Tiếng động thấp thoáng trong gian phòng lập tức không còn. Phương Đa Bệnh lấy một cái khăn bịt mặt lại, xông thẳng vào gian phòng Thượng Hưng Hành, ngọn đuốc trong tay sớm đã chuẩn bị xong, căn phòng sáng nhoáng lên, ngọn đuốc bất ngờ chiếu rọi khắp xung quanh. Quả nhiên không ngoài dự đoán, trong phòng đã không có ai!

Trong phòng không có một ai!

Vừa rồi người đốt đèn trong phòng sớm đã không thấy đâu, nhưng không phải không có động tĩnh gì.

Phương Đông Bệnh đột nhiên nhìn thấy một thứ giống như một cuộn lụa rơi dưới đất, một màu vàng đất rất nhạt, đó đúng là một bộ y phục. Phía trên và dưới y phục liền với nhau, phía sau có buộc một mảnh góc áo ở thắt lưng, đó là một bộ thâm y(*). Bộ thâm y đó đúng là vừa được lấy ra từ gầm giường Thượng Hưng Hành, cái hộp gỗ có cất y phục còn bị lật đổ sang một bên. Phương Đa Bệnh chỉ liếc một cái, đang định lấy bộ y phục đó thì lại nghe ngoài cửa có tiếng cộc cộc, có người hỏi:

– Ai ở trong vậy?

(*) Loại trang phục mà phần trên (thượng y) liền với phần dưới (hạ y).

Không hay rồi! Phương Đa Bệnh túm lấy ngọn đèn dầu trên bàn, đang định châm lửa ném đi, đột nhiên lại phát hiện trong đèn không có dầu thắp, y ngẩn ra. Lại thấy ngoài cửa sổ thấp thoáng có bóng người vút qua, một ngọn đuốc xé gió lao vào, rơi xuống bộ y phục dưới đất, sau đó bỗng phừng lên một tiếng, ánh lửa nổi lên khắp nơi, hừng hực bốc cháy. Phương Đa Bệnh sợ hãi kinh ngạc… Thì ra vừa rồi tên đó nhá lên vài ánh sáng mờ mờ ở trong phòng, chính là sau khi lấy y phục ra, hắn đã dập lửa rồi đổ dầu lên áo và khắp xung quanh phòng, chỉ chờ đốt bộ y phục! Không ngờ y ở bên ngoài tạo tiếng động, tên đó nhân tiện tránh ra ngoài, lừa y vào trong rồi phóng hỏa đốt trụi!

Hay cho tên gian tặc! Cửa phòng lại vẫn khóa kín, Phương Đa Bệnh bừng bừng lửa giận. Bà nó chứ, ngươi coi lão tử là ngọn đèn thiếu dầu chắc? ngọn lửa xung quanh cháy rất nhanh, tên đó đã kéo không ít màn trướng trong phòng, ném xuống mấy cuốn sách, lại thêm dầu, trong phòng hơi nóng hầm hập, không khí khiến người ta ngạt thở. Phương đại thiếu vận khí, cười lạnh một tiếng nhưng cũng không phá cửa lao ra, y gào lên một tiếng kinh thiên động địa:

– Cháy nhà rồi! Cứu người mau! Cháy nhà rồi! Cứu người thôi!

Người ngoải cửa vốn đang gõ cửa bị dọa giật nảy người, y dồn dập hỏi:

– Ai ở trong vậy? Ai… ai ai ai ở trong vậy hả?

Phương Đa Bệnh phẩy tay áo mấy cái để xua đi hơi khói, y khó chịu đáp lại:

– Đại công tử của Phương Thượng thư, ý trung nhân của Chiêu Linh Công chúa.

Người ngoài cửa hồn bay phách tán.

– Phương… Phương công tử? Người đâu! Phương công tử ở bên trong, sao bên trong lại nổi lửa vậy? Trời ơi trời ơi, Phương công tử sao lại ở bên trong cơ chứ? Ai nhốt ngài ấy ở bên trong vậy? Người đâu rồi!

Phương Đa Bệnh bịt mũi đứng bên trong. Trong phòng ngùn ngụt khói, chợt y nhanh trí, nín thở mò mẫm trong ngọn lửa… Vừa rồi kẻ kia đi vội vàng quá, có lẽ vẫn còn thứ gì đó chưa kịp thu dọn mang đi.

Ngọn lửa nhanh chóng thiêu sạch những thứ có thể cháy bên trong, Phương Đa Bệnh nhìn Đông ngó Tây… Bộ y phục trên người y có đan một ít tơ vàng, lúc này cũng đã hơi nóng lên, nhưng y vẫn không nhìn thấy thứ gì kì lạ. Đột nhiên, trong phòng có một thứ nổ đánh “tách” một tiếng, Phương Đa Bệnh nghe thấy quay qua nhìn, chỉ thấy một vật nảy ra từ đầu giường Thượng Hưng Hành. Một thứ phát sáng lấp lánh rơi xuống đất. Là thứ gì mà bị lửa đốt đến mức nổ tung lên vậy? Y cầm lên xem, đó là một chiếc nhẫn.

Trên chiếc nhẫn còn sót lại những mảnh đá quý nát vụn vẫn đang sáng bóng sắc lục trong veo. Vào đúng lúc này, cửa lớn bị vật nặng phá ra, tiếng người bên ngoài huyên náo. Không ít người đang gấp rút cứu Phò mã, họ nâng một cột gỗ lớn đập vào cửa. Lúc này Phương Đa Bệnh đã không thể ở lại căn phòng được thêm nữa, y chạy thẳng ra ngoài, mái tóc đã bén lửa. Đám người bên ngoài sợ đến nỗi cầm bình trà đổ hết nước lên đầu y, hò hét nào là thay đồ, nào là mau gọi đại phu đến.

Phương Đa Bệnh ho khù khụ, để mặc bọn họ lăn qua lăn lại, một mực chắc chắn rằng Bốc Thừa Hải đã mời y đêm nay đến xem xét gian phòng của Thượng Hưng Hành, không ngờ lại bị hung thủ nhốt trong phòng phóng hỏa! Mọi người ai nấy đều thán phục, khen ngợi Phương công tử anmh hùng hiệp nghĩa, quả cảm vô song, dũng cảm vô cùng, giúp đỡ Bốc đại nhân không tiếc cả mạng sống xông pha vào nơi khói lửa, nhân tài đức hạnh như thế này trên đời được mấy người có đây?

Phương Đa Bệnh lại đang rất bối rối. Bộ y phục đã bị cháy rụi kia là một thâm y của nam nhân. Ngoài chất liệu tấ tốt thì nó không có gì khác thường, thậm chí còn chẳng thêu hoa. Ngoài bộ thâm y của nam nhân đó ra, quả thực Phương Đa Bệnh không nhìn ra thứ này có gì đáng giá khiến người ta chấp nhận nguy hiểm để giết Thượng Hưng Hành, sau đó châm lửa đốt.

Trên bộ đò ấy có bí ẩn gì chứ? Lỗ Phương cũng có một bộ y phục, Lý Phi cũng có một bộ, nhưng tên hung thủ giết người đó không những không đốt trụi y phục của bọn họ mà thậm chí còn khoác kiện khinh dung lên người Lý Phi, nhưng y lai đốt bộ đò của Thượng Hưng Hành.

Thế là thế nào? Khác biệt của chúng chỉ ở chỗ, đây là một bộ thâm y, còn hai bộ kia là khinh dung. Đây liệu có là khác biệt to lớn không? Phương Đa Bệnh càng nghĩ càng thấy mơ hồ. Người trốn trong phòng Thượng Hưng Hành là ai? Hắn bỏ đi nhân lúc lửa cháy hỗn loạn, hay là vẫn đang ở trong đám người cứu hỏa bên ngoài?

Phương đại thiếu đang rất mù mờ, rất mù mờ.

Trong Hoàng cung.

Trong Ngự thiện phòng.

Dương Vân Xuân và Lý Liên hoa đang ngồi trên một thanh xà lớn trên nóc nhà, trong tay Dương Vân Xuân cầm một đĩa thức ăn, trong tay Lý Liên Hoa thì cầm một đôi đũa, hắn liếc nhìn Dương Vân Xuân rồi than thở:

– Nếu bách tính trong kinh thành biết Ngự Tứ Thiên Long chạy đến nhà bếp ăn trộm đồ ăn thì chắc trong lòng khó chịu lắm đấy.

Dương Vân Xuân cười đáp:

– Ngự thiện phòng cũng biết buổi tối ta sẽ đến ăn khuya mà, mấy đĩa đồ ăn còn mới này đều là bọn họ đặc biệt để lại cho ta đấy.

Lý Liên Hoa gắp một miếng măng xé trong đĩa thịt gà hấp trộn măng trên tay Dương Vân Xuân, ăn mấy miếng rồi khen:

– Quả nhiên mùi vị hoàn toàn khác với củ cải khô.

Dương Vân Xuân nhíu mày.

– Củ cải khô?

Lý Liên Hoa ho khan.

– Không có gì. – Hắn ngồi ngay ngắn, bàn tay phải vẫn hướng đũa về cái đĩa trên tay Dương Vân Xuân. – Dương đại nhân có biết mấy vụ hung án xảy ra trong điện Cảnh Đức không?

Dương Vân Xuân sững người, lấy làm lạ:

– Ngươi đến vì mấy vụ hung án đó sao? Tất nhiên là ta biết rồi.

Y không những iết mà còn biết rất rõ, dù sao muội muội Vương Vi quân của y cũng sắp được phong làm Chiêu Linh công Chúa, mà vị hôn phu tương lai Hoàng thượng đã chọn cho muội muội của y, Phương Đa Bệnh, lại đang sống trong điện Cảnh Đức. Lý Liên Hoa nói:

– Phương Phò mã là bằng hữu lâu năm của ta. – Nói xong câu đó, hắn dừng lại một chút. – Điện Cảnh Đức liên tiếp xảy ra hung án, nào là Lỗ đại nhân bị điên, Lý đại nhân, Vương công công, Thượng đại nhân bị chết. Tên hung thủ vô cùng hung ác, nếu không thể bắt được hắn thì lòng dân sẽ không yên, triều đình sẽ mất đi uy tín.

Dương Vân Xuân quả thực lấy làm lại vì người này lại có thể trịnh trọng nói ra những lời có căn cứ đến vậy. vừa rồi người này sợ Đông sợ Tây, lén la lén lút, nhìn hệt như một tên trộm vặt, bây giờ nhìn lại mới phát hiện hắn y phục chỉnh tề, mặt mày đoan chính, quả nhiên là có tướng mạo rất nho nhã của một thư sinh, tuổi tác xem chừng cũng không lớn lắm, chỉ khoảng hai tư hai lăm, rất hợp với hai chữ “tuấn nhã”(*).

(*) Tuấn tú, nho nhã

– Phò mã nhiệt huyết nghĩ hiệp, vẫn luôn canh cánh trong lòng về cái chết của mấy vị đại nhân đó. – Lý Liên Hoa tiếp tục nghiêm nghị. – Không điều tra rõ ràng chân tướng, chỉ e Phương Phò mã sẽ ngủ không yên.

Dương Vân Xuân hoàn toàn xa lạ với vị “Phương Đa Bệnh” kia, chỉ biết người này là con trai của Phương Thượng thư, đã từng thi đỗ Đồng sinh(*) lúc bảy tuổi, cũng được xem là thông minh, nghe những lời này của Lý Liên Hoa, y cũng thấy có thêm chút hảo cảm. Lại nghe Lý Liên Hoa tiếp tục nói: – Thế này…Phương Phò mã cho rằng, mấy vị đại nhân có lẽ đã từng biết được bí mật gì đó nên mới có người muốn giết người diệt khẩu, mà bí ẩn kia có lẽ cũng chính là nguyên nhân Hoàng thượng triệu kiến bọn họ.

(*) Theo chế độ khoa cử thời cổ đại, người thông qua cuộc thi khoa cử ở huyện, ở phủ được gọi là Đồng sinh. Trở thành Đồng sinh mới đủ tư cách tham gia Viện thí, những người có thành tích tốt mới có thể trở thành Tú tài

Dương Xuân Vân càng lúc càng kinh ngạc, y nghĩ bụng, Vị hôn phu tương lai của tiểu muội quả nhiên rất khá.

– Nói vậy cũng phải, ta nghe nói Hoàng thượng triệu kiến bọn họ là để nói về vị trí của Cực Lạc Tháp. Hoàng thượng muốn xây dựng cung điện cho Vi Quân muội, nhưng triều ta có tổ huấn rằng: “Phía Nam Cực Lạc Tháp không được xây dựng công trình gỗ”, Hoàng thượng chẳng qua muốn biết năm đó rốt cuộc Cực Lạc Tháp ở chỗ nào thôi mà.

Lý Liên Hoa mỉm cười.

– Không sai, nghe nói lúc mấy vị đại nhân còn trẻ đã từng ngã xuống một cái giếng trong cung, rồi có được kỳ ngộ(*) bên trong. Có lẽ Hoàng thượng cảm thấy bên trong cái giếng đó có gì kì lạ, đoán chừng có liên quan đến Cực Lạc Tháp. – Đôi đũa bên tay phải hắn tỉ mỉ chọn ra một cái cánh gà trong cái đĩa của Dương Vân Xuân. – Phương Phò mã cho rằng nếu mười tám năm trước mấy vị đại nhân đó đã có được kỳ ngộ, có lẽ Vương Quế Lan Vương công công sẽ có ghi chép lại, rồi nếu chuyện này có liên quan đến Cực Lạc Tháp, vậy tất cả ghi chép liên quan đến Cực Lạc Tháp hơn trăm năm trước cũng cần xem xét kĩ lại. Vì đêm nay Phò mã bận quá nhiều việc nên đã bảo ta vào cung mượn vài cuốn sách. – Sắc mặt của hắn vẫn bình tĩnh nhã nhặn như lúc nãy, còn kèm theo nụ cười thích thú. – Sau khi xem xong, nhất định sẽ mang trả lại. Phò mã có rất nhiều tiền, cho dù là tranh chữ của danh gia hay là vàng bạc châu báu, ngài ấy cũng có nhiều chết đi được, thực sự không cần làm mấy chuyện trộm báu này đâu.

(*) Cuộc gặp gỡ kì lạ.

– Nghe ngươi nói như vậy, hình như cũng có chút đạo lý.

Lý Liên Hoa nói:

– Đương nhiên là có đạo lí rồi.

Dương Vân Xuân lại ăn thêm một lúc nữa. Y nhổ xương ra, đột nhiên nở nụ cười thần bí.

– Ngươi muốn biết cái giếng kia ở đâu sao?

Lý Liên Hoa ngạt thở, suýt chút nữa thì bị miếng măng trong miệng làm cho nghẹn chết.

– Khụ khụ khụ…

Dương Vân Xuân rất đắc ý, võ công của y cao cường nhưng không nhịn được vẫn ngó khắp xung quanh trái phải.

– Cái giếng đó ở…

– Cái giếng đó ở sau cung Trường Sinh, bên cạnh hồ Liễu Diệp. – Lý Liên Hoa khó khăn lắm mới nuốt được miếng măng xuống, hắn vội vàng cầm ly rượu lên uống mấy ngụm.

Dương Vân Xuân đột nhiên ngẩn người, nhìn Lý Liên Hoa như thấy ma.

– Ngươi… làm sao ngươi biết?

Lý Liên Hoa lấy từ trong người ra một cuốn sổ, lật một trang bên trong, chỉ vào một bài thơ trong đó. Dương Vân Xuân vốn chăm chỉ luyện võ, không rành đọc sách, y nhíu mày nhìn bài thơ đó.

Bài thơ đó có tên “Dạ hoài cảm sơ tuyết”(*), bút tích đẹp đẽ của Vương công công viết:

(*) Đêm khuya cảm khái về trận tuyết đầu mùa.

Tuyết lạc Kim Sơn Tự, tam phân nhập trì đường

Phi hoa hóa tác vũ, lạc chiên tiêm vi sương

Lâm thượng xuất minh nguyệt, hòa tuyết chiếu the lương

Tinh thần trường giao hoán, đào lý cộng giai thương

Nhất bầu trân châu lệ, bách niên nhật nguyệt trường

Dương Vân Xuân đọc bài thơ đó mấy lần rồi chỉ vào cuốn sổ.

– Bài… bài thơ này á?

Lý Liên Hoa cười gượng.

Bài thơ được viết rất nhanh, ngươi xem ông ta viết “Tuyết Lạc Kim Sơn Tự”, vậy tức là lúc viết bài thơ này, có lẽ ông ta đang ngồi ở vị trí có thể nhìn thấy Kim Sơn Tự. mà tòa Kim Sơn Tự đó ở trong cung, theo những gì ta vừa thấy lúc chạy trốn thì hình như ở bên cạnh cung Trường Sinh, mà bên cạnh cung Trường Sinh chỉ có một cái hồ, tên gọi hồ Liễu Diệp.

Dương Vân Xuân nhíu mày.

– Vậy thì sao chứ?

Lý Liên Hoa dùng đôi đũa phác họa trên không trung.

– Câu “Phi hoa hóa tác vũ, lạc chiên tiêm vi sương” nói lên rằng hôm đó trời đang có tuyết rơi, nhưng tuyết rơi xuống nơi mà Vương công công nhìn thấy, lại hóa thành mưa. Mà tuyết này rơi xuống cái mũ nỉ của ông ta lại kết thành băng, vậy tức là ở nơi nào đó gần cung Trường Sinh, lúc tuyết rơi sẽ ấm áp hơn những nơi khác, có thể làm tan tuyết chảy, nơi đó nếu không có suối nước nóng thì chính là một cái giếng sâu.

Dương Vân Xuân khó mà đồng ý được.

– Chuyện này… nhỡ đâu năm đó Vương công công chẳng qua chỉ tùy tiện viết đại, vậy chẳng phải những gì ngươi vừa nói đều là chuyện không đâu sao?

Lý Liên Hoa lại gắp một miếng thịt gà, thông thả ăn rồi đáp:

– Dù sao đây vốn là việc hoàn toàn không có manh mối, có thua thì vẫn là không có manh mối, chuyện không thiệt thòi như vậy tất nhiên là phải cược rồi,

Dương Vân Xuân líu lưỡi, trước giờ y chưa từng thấy có người lại nghĩ quàng nghĩ xiên về một bài thơ khó hiểu mà không hề cho rằng thế là sai. Lại nghe Lý Liên Hoa nói tiếp:

– “Lâm thượng xuất minh nguyệt”, nói lên rằng bên cạnh cái giếng đó có một khu rừng. Trăng sáng cong có thể “hòa tuyết chiếu thê lương”, ta nghĩ nếu đã chiếu sáng cùng ánh trăng, vậy tất nhiên “tuyết” kia không thể lác đác được, chí ít phjair có một khoảnh đất nho nhỏ phủ đầy tuyết thì mới có thể “chiếu” lên được…

Dương Vân Xuân lúc này đã thực sự nghẹn lời, người này không những nghĩ linh tinh mà còn nói xàm nói nhảm, ý nghĩ thật viển vông.

– Từ… từ từ đã…

Lú Liên Hoa lại tiếp tục thích thú nói:

– Nếu là ở Kim Sơn Tự, có một cái hồ, cạnh hồ có khu rừng, cạnh rừng còn có mọt khoảnh đất nho nhỏ phủ đầy tuyết, tức là trong phạm vi này có lẽ có một cái giếng.

– Từ từ đã nào! – Dương Vân Xuân không kiên nhẫn nổi nữa, đè đôi đũa đang hướng về đĩa gà hấp của Lý Liên Hoa lại. – Trong cung có hơn một trăm cái giếng, sao ngươi biết chính là cái giếng ấy?

Lý Liên Hoa nhìn đôi đũa bị y đè xuống đầy thương tiếc, sau đó mỉn cười nói:

– Không phải sao?

Dương Vân Xuân nghe vậy im thin thít, ngẩn cả người. Lý Liên Hoa cẩn thận gạt đũa của y sang một một bên, gắp sợi măng mà hắn yêu thích lên, tâm trạng phấn khởi hẳn.

– Vương công công ngày làm trăm công nghìn việc, ở bên cạnh Hoàng thượng rất bận rộn. Ngươi xem, bao nhiêu kiệt tác thường ngày của ông ta hoặc là phụng chỉ, hoặc là ứng đối với mấy vị văn nhân đại thần, nét chữ đẹp của ông ấy cũng là học từ Tiên hoàng. Ngươi nói xem, một người đàn ông bận rộn dưới một người mà trên cả vạn người như ông ta, làm sao có thể đột nhiên “có cảm xúc” được chứ? Nửa đêm canh ba không ngủ mà chạy đến cung Trường Sinh ngắm Kim Sơn Tự làm cái gì?

Dương Vân Xuân lại không ngờ bài thơ này viết về ánh trăng. Vậy tức là vào ban đêm, đúng thật, Vương Lan Quế đêm hôm chạy đến cung Trường Sinh làm gì?

Cung Trường Sinh là nơi ở của Quý phi các triều đại, lại là trọng địa ở Hậu cung, nhưng Tiên hoàng và Hoàng hậu phu thê tình thâm, mặc dù có vô vàn giai nhân nhưng không ai được phong làm Quý phi, do vậy cung Trương Sinh vẫn luôn bỏ không. Cung Trường Sinh cách nơi Vương Lan Quế ở rất xa.

Nửa đêm canh ba, Vương Lan Quế đến cung Trường Sinh làm gì?

– Huống chi bài thơ này đích thực không phải phụng chỉ, đó là bài thơ tự Vương công công viết ra. Ngươi xem ông ta đã cảm khái rất nhiều, rốt cuộc là đang cảm khái cái gì? – Lý Liên Hoa chỉ vào cuốn sổ đó. – Là chuyện gì có thể khiến một lão thái giám máu lạnh thủ đoạn ác liệt như vậy “giai thương”(*), có thể khiến ông ta cảm khái “bách niên nhật nguyệt trường” đây?

(*) Than thở thương cảm

Dương Vân Xuân thoáng chấn động, buột miệng nói:

– Chẳng lẽ năm đó Vương công công ông ta…

Lý Liên Hoa nhe răng cười.

– Mười tám năm trước, Vương công công thân là thái giám đứng đầu, quản lí phủ Nội vụ, nói không chừng ông ta đã sớm biết bí mật bên dưới cái giếng rốt cuộc là gì. – Hắn vỗ vỗ tay. – Đây chính là lí do ta cho rằng cái giếng đó ở bên cạnh hồ Liễu Diệp trong cung Trường Sinh. Ngươi thì sao?

Dương Vân Xuân nhíu mày.

– Ta?

Lý Liên Hoa trợn mắt lên hỏi:

– Vì sao ngươi lại biết chuyện cái giếng đó?

Dương Vân Xuân đột nhiên bật cười. Y đặt đũa xuống, cầm vò rượu uống một ngụm lớn. Lý Liên Hoa nhìn vò rượu đầy vẻ thương tiếc, đây là rượu ngon trong Đại nội, nếu Dương Vân Xuân đã uống rồi thì tức là hắn không thể uống được nữa. Lại nghe Dương Vân Xuân nói:

– Ta nhìn thấy rồi.

Lý Liên Hoa lấy làm lạ.

– Ngươi nhìn thấy cái gì?

– Mười tám năm trước, ta nhìn thấy Vương công công dìm mấy người Lỗ Phương vào cái giếng đó. – Dương Vân Xuân chóp mắt. – Lúc đó ta sáu tuổi, vừa theo sư phu học võ công trong cung. Hôm ấy ta nghe thấy tiếng động rất lớn trong cung Trường Sinh, ồn ào đến mức gà bay chó nhảy, thế nên ta mò qua đó xem. Thì ra lại là mấy tên thị vệ ăm trộm đồ trong cung Trường Sinh, chuyeenh này vốn cũng hay xảy ra, nhưng không biết vì sao Vương công công lại nổi trận lôi đình, kêu người trói mấy tên thị vệ nho nhỏ đó lại rồi ném xuống giếng.

Lý Liên Hoa tấm tắc kêu lạ.

– Chuyện như vậy mà cungc có thể để cho ngươi nhìn thấy, vậy cũng rất hiếm đấy. – Hắn ngẫm nghĩ rồi lại hỏi. – Bọn họ ăm trộm thứ gì trong cung Trường Sinh?

Dương Vân Xuân nhún nhún vai.

– Làm sao mà ta biết được? Ta trốn trong bụi cỏ, chỉ nhìn thấy Vương công công tức giận tím tái mặt mày, chắc chắn là bọn họ đã trộm thứ gì đó rất quan trọng.

Lý Liên Hoa xoa xoa đôi đũa.

– Ta vốn cho rằng mấy người đó già rồi nên nhầm lẫn, thời gian đã lâu nên thực sự cũng quên mất giếng ở chỗ nào. Nhưng nếu cái giếng đó ở cung Trường Sinh, nơi ấy lại không phải nơi ai cũng có thể đến, ngươi chỉ đi qua một lần làm sao mà quên được? Xem ra thứ bọn họ đã lấy trộm rất g, đến tận bây giờ cũng không dám nói cho Hoàng thượng biết, vậy nên kiên quyết không dám tiết lộ cái giếng đó ở cung Trường Sinh.

Dương Vân Xuân lại nhún vai.

– Đợi ngày mai ta gọi Triệu Xích từ chỗ Bốc Thừa Hải qua đây, nhốt hắn lại hỏi là biết ngay thôi.

– Nếu cái giếng đó ở cung Trường Sinh, nếu ngươi và ta đều biết đường. – Lý Liên Hoa mỉm cười. – Chi bằng…

Dương Vân Xuân sững sờ, sau đó ha ha cười lớn:

– Cung Trường Sinh là nơi ở của Quý phi các triều đại, mặc dù bây giờ không có ai ở nhưng cũng không phải là nơi ta và ngươi có thể đi vào.

Lý Liên Hoa than thở:

– Ngươi ngay cả ngự thiện cungc dám ăn trộm, thế mà lại sợ xông vào nhà bỏ không…

Dương Vân Xuân ngạo nghễ nói:

– Mặc dù không thể vào cung Trường Sinh, nhưng nếu thích khách đi vào thì tất nhiên ta cungc có thể đuổi vào đó.

Lý Liên Hoa giật nảy người.

– Thích khách?

Dương Vân Xuân gật đầu, vẻ mặt rất đương nhiên. Lý Liên Hoa thở dài, lẩm bẩm:

– Thích khách thì thích khách, dù sao… dù sao thì… củ cải khô cũng không tệ. – Đột nhiên hắn vui vẻ hẳn lên, ném đôi đũa xuống. – Đêm nay cung có trăng sáng, nói không chừng ánh trăng trong cung Trường Sinh cũng rất đẹp.

Dương Vân Xuân hậm hực nhìn hắn, người này đúng là không có tự giác, hắn không nghĩ đến việc mình làm là tội mất đầu mà còn ngồi đó mơ mộng đến ánh trăng ở cung Trường Sinh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN