Lớp Học Huyền Thoại
Chương 2 Gặp Ma:
Hôm nay không phải rằm, trời rất tối, tối đen như mực vậy. Xung quanh bọn nó bốn bề đều chìm trong bóng tối, mọi thứ từ vô hại nhất cũng trở nên thật đáng sợ. Từng đợt gió nhẹ thổi qua khiến Vĩ Sương rùng mình, hai tay bất giác đưa lên bám chặt lấy tay người bên cạnh, run lên khe khẽ.
– Đừng sợ, tớ sẽ bảo vệ cậu.
Vỗ nhẹ lên bàn tay đang bám chặt lấy cánh tay mình, Thanh Duy cất lời trấn an. Cái cảm giác bất an trong lòng hắn ngày một nhiều thêm, liệu sắp có chuyện gì xảy ra chăng?
Hùng Mạnh-cậu bạn gan dạ nhất lớp 12A bắt đầu tiến hành nghi lễ. Đầu tiên, cậu lấy xẻng đắp một mô đất nhỏ rồi đặt lên đấy một đĩa gạo, một đĩa muối và một đĩa bánh kẹo. Ở hai bên, cậu đặt hai lon nước ngọt vẫn còn đậy nắp rồi từ từ lấy ra ba que hương, châm cháy nó.
Dõi theo từng động tác của Hùng Mạnh là những tiếng thở gấp đầy sợ sệt, các bạn nữ trong lớp không hẹn mà cùng bám chặt lấy tay người bên cạnh. Cậu bạn ấy chắp tay lẩm bẩm mấy câu gì đó rồi cắm ba que hương lên đất, bước lùi ra sau vài bước.
Phừng.
Ba que hương bỗng chốc bốc cháy nghi nghút, gió bắt đầu nổi lên dữ dội khua từng tán cây trong rừng lắc lư như muốn quật gẫy nó. Tiếng gió lao vi vu tát vào mặt, vào người mấy đứa trẻ không biết điều như đang cười cợt, chế diễu lá gan thỏ đế của chúng. Tiếng lá khô xào xạc dưới mặt đất giống như tiếng cười, tiếng rít đầy đáng sợ từ cõi âm vọng về. Hai lon nước rung lắc dữ dội rồi đổ ra mặt đất, nắp lon không hiểu tại sao lại tự bung ra, thứ chất lỏng bên trong chảy ồ ạt xuống mặt đất như một dòng suối nhỏ. Chẳng mấy chốc, cái lon đã trống rỗng. Nó bắt đầu lăn, lăn về phía đám người trước mặt.
Tập thể 12A hét toáng lên sợ hãi, mặt người nào người ấy xanh lét thi nhau chạy toán loạn. Nỗi bất an trong lòng Thanh Duy thực sự đã thành hiện thực rồi.
Hai cái lon ấy vẫn lăn theo bọn nó, tốc độ ngày càng nhanh hơn cho đến khi sắp đập vào chân một thành viên trong lớp. Cô bạn đó sợ hãi hét không thành tiếng, chỉ biết nhìn cái lon đang ngày một sát gót chân mình. Cậu bạn chạy bên cạnh thấy vậy vội vung gậy, đánh bay cái lon bắn đi nơi khác rồi kéo tay cô bạn kia chạy nhanh hơn.
Cái lon này bị đánh ra xa thì cái lon kia lại xấn tới, cứ thế hết đánh rồi lại đánh, căn bản không có cách nào giúp bọn nó tiến lại gần hất đổ đĩa gạo trên mô đất để kết thúc trò chơi đáng sợ này. Chỉ đến khi Hùng Mạnh nhặt được một hòn đá to gần đấy, đáp vỡ đĩa gạo thì trò chơi mới chấm dứt, hai cái lon kia mới chịu dừng lại.
Cả đám cúi xuống chống tay lên đầu gối thở dốc, mặt vẫn còn tái sau vụ chạy loạn vừa rồi.
Tự dưng cậu bạn Hùng Mạnh bật cười khùng khục không rõ nguyên nhân, hai tay dơ thẳng lên trời để lộ ra vết thâm đen trên cổ tay. Mấy bạn nữ lại được thể hét toáng lên lần nữa, đám con trai thấy thế vội quây thành vòng tròn bên ngoài bảo vệ, tay cầm chắc gậy sẵn sàng chiến đấu.
-Kia… kia, chỗ đó chính là chỗ cái lon đập vào tay cậu ấy lúc nhặt viên đá đó.
Mai Lan tay run run chỉ lên vết thâm trên tay Hùng Mạnh. Cả lớp như chết điếng, mở to mắt ngạc nhiên. Chưa dừng lại tại đó, một cô bạn trong lớp cũng tự nhiên vỗ tay đôm đốp đi về phía cậu bạn.
– Nhìn xem, chân cậu ấy…
Nam Phương chợt la lên, dưới chân cô bạn cũng có một vết thâm. Không lẽ…
– Chết tiệt, hai người kia bị cái quái gì đấy không biết.
Thanh Duy chửi thề, tay cầm sẵn túi muối canh trừng, khuôn mặt không dấu nổi sự lo lắng. Dường như mọi chuyện đang ngày càng vượt quá tầm kiểm soát của bọn họ.
Vĩ Sương ở phía sau hắn, ấp úng:
– Hình như hai cậu ấy bị… bị ma nhập rồi.
Khỏi phải nói cũng biết cảm xúc của mọi người lúc này thế nào, ai cũng không dấu được nét sợ sệt trên khuôn mặt, cả người lạnh toát, không kìm được run lên bần bật. Gió đã tắt giờ lại nổi lên ầm ầm, từng cơn, từng cơn như chất xúc tác đẩy nỗi sợ hãi của cả bọn tăng vọt đến cột mốc cao nhất.
Hùng Mạnh thôi cười, quay mặt đối diện với đám người đang co ro trong nỗi sợ hãi trước mặt, ánh mắt cậu nhìn khiến Vĩ Sương ám ảnh.
– Hay lắm, ngày này tôi đã chờ suốt hai năm qua rồi. Cuối cùng chúng ta cũng có thể rời khỏi nơi quỷ tha này.
Hoa Hà-cô bạn lúc nãy vỗ vai Hùng Mạnh cười đắc ý, gật gật đầu:
– Đúng thế, đã đến lúc bọn người kia phải trả giá cho hành động năm xưa của chúng. Một lũ ô hợp KHÔNG ĐÁNG SỐNG.
Cái chất giọng đay nghiến phát ra từ miệng cô bạn vốn hiền lành nhất lớp khiến bầu không khí càng trở nên nặng nề đáng sợ. Cố găng điều chỉnh lại tâm trạng đang rối bời, Vĩ Sương lấy hết can đảm để hỏi hai người vốn quen mà lạ kia:
– Các người tại sao lại nhập vào người bạn tôi?
Hoa Hà nhìn nó, ánh mắt chẳng khác gì của Hùng Mạnh, nhếch môi cười cợt nhả:
– Hay chúng tôi chuyển địa điểm sang cô bé nhỉ?
Vĩ Sương rùng mình vô thức bước về sau một bước, khi đối diện với ánh mắt ấy nó thực sự không thể kiềm chế sự run rẩy của bản thân. Mai Lan đứng bên cạnh cấu vội lấy tay nó, chỉ có cơn đau mới có thể khiến nó bình tĩnh được.
– Ăn nói linh tinh, nếu còn không mau thoát ra khỏi người bạn tôi, mặc kệ các người là ma đi chăng nữa tôi cũng khiến cho các người không thể tồn tại.
Đức Anh hùng hổ tuyên bố, tay dơ cao túi muối đe dọa mặc cho cơ thể đang run lên từng hồi mãnh liệt. Nhưng hình như chiêu này chẳng xi nhê gì đối với hai con ma kia cả, bọn chúng vẫn ung dung khoanh tay trước ngực nhìn nhau cười như dở hơi.
– Yên tâm đi, thân xác này không phù hợp với chúng tôi, chúng tôi chỉ mượn tạm để chào hỏi các bạn ân nhân này thôi.
Ân nhân? Ân nhân cái con khỉ mốc gì, dọa người ta suýt đứng tim mà còn ở đó lằng nhằng. Nếu đã nói là mượn tạm thì bây giờ trả đi được rồi đấy.
– Chào hỏi xong rồi, trả đi chứ.
Mai Lan đanh đá cất giọng, lẫn trong đấy là sự nhỏ bé của một con người khi đứng trước “con ma vĩ đại” kia. Sống lưng cô không khỏi lạnh toát khi ánh mắt đáng sợ ấy lia qua người mình.
– Được thôi, dù sao sau này chúng ta vẫn còn gặp lại nhau dài dài. Bái bái.
Hùng Mạnh nở nụ cười thân thiện nhất rồi vỗ vai cô bạn bên cạnh, cả hai thân hình cùng lúc đổ ập xuống nền đất lạnh giá. Từ người họ, hai bóng trắng một to một bé không rõ hình thù bay lên rồi biến mất trong bóng đêm.
Lại một lần nữa, những tiếng la thất thanh vang vọng khắp khu rừng, mấy bạn nữ không trụ nổi ngã khụy xuống đấy ôm ngực thở dốc. Lạy chúa, cuối cùng bọn chúng cũng chịu rời đi.
Vĩ Sương, Thanh Duy, Mai Lan, Nam Phương và Đức Anh chạy nhanh về phía hai thân hình nằm dưới mặt đất, lấy muối rắc xung quanh thành một vòng tròn đề phòng hai con ma đó quay lại.
Thanh Duy nhìn nó đang xem xét hai người bạn hỏi han:
– Họ sao rồi?
Nó lắc đầu, cầm lấy bàn tay hai người kia, đã ấm hơn rất nhiều:
– Không sao, chỉ đang hôn mê thôi.
Mai Lan ngồi bên cạnh bần thần, cùng nó dìu Hoa Hà đứng dậy, cô thật sự không dám tưởng tượng cái cảnh hai con ma kia cưỡi gió quay lại đây, chắc lúc đó cô sẽ xỉu mất.
– Mau rời khỏi đây, nơi này thật đáng sợ.
…
Cô gái đứng trên cành cây, mái tóc dài bay phất phơ trước gió, trên người cô là bộ đồng phục nữ sinh của ngôi trường cấp ba YH đẹp đẽp, ánh mắt lặng lẽ quan sát sự chuyển động vội vã của những “chú thỏ” phía dưới, cất chất giọng trầm trầm hỏi người bên cạnh:
– Anh thấy sao, họ rất giống chúng ta ngày xưa đúng không?
Bên cạnh cô là một anh chàng cao ráo điển trai, trên người là bộ đồng phục nam sinh trường cấp ba YH, đôi mắt nâu cũng đang dõi theo mấy chú thỏ bên dưới, thở dài:
– Đúng vậy, lớp chúng ta ngày xưa… rất đoàn kết.
Cô gái cười buồn, để mặc từng cơn gió lạnh vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp.
– Mười lần. Được chứ?
– Ừ.
***
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!