Ngạo Kiếm Lăng Vân
Chương 499: Dưới cường thế không giết
Khi Thiết Đản tới mới phát hiện, ở đó đã hội tụ rất nhiều người.
Đại tẩu Diệp Vi Ny, Nha Nha đáng yêu, Tương Vân Sơn, Vương Chân, Vương Chân, Bạch lão, Lục Hải trưởng lão… ngay cả Tử Lộ đã lâu không thấy cũng đứng sau lưng đám người đó, mắt lóe sáng nhìn vào căn phòng bị phá.
Thiết Đản coi như là người thô lỗ, nhưng tâm nhãn thì cũng không ít, lớn tiếng hét lên:
– Lão già Tử Lộ, lão đang nhìn cái gì thế? Ca ca nhà ta lại đột phá tu vi, lão muốn tới đánh nhau hả, không ngại thì tìm Thiết Đản ca ca ta nè!
Tử Lộ tức giận trừng mắt, chỉ vào Thiết Đản cả giận nói:
– Ngươi, ngươi… muốn đánh nhau hả?
Thiết Đản cười ha hả:
– Vậy tới đi!
Tử Lộ lập tức quay mặt đi, cũng không muốn đối chọi lại với cái tên khốn kiếp này, vì biết Lăng Tiêu rất coi trọng Thiết Đản cho nên khi Tử Lộ đối chiến với Thiết Đản thì chỉ có thể áp chế thực lực của bản thân, để cho mình có cùng cảnh giới với Thiết Đản.
Tuy nhiên, lão làm thế lập tức phải chịu thiệt. Trong cùng cấp bậc thì Thiết Đản gần như vô địch, hắn trời sinh thần lực, hơn nữa lại được Lăng Tiêu truyền thụ cho một bộ công pháp chuyên môn kết hợp với chiến phủ, lại như hổ thêm cánh, mỗi lần đánh nhau đều đánh cho Tử Lộ mặt mũi bầm dập, bởi vậy mới có chuyện như bây giờ.
Lục Hải liếc Bạch lão, sau đó nói:
– Thoạt nhìn dường như lần này tông chủ có đột phá rồi, chắc là đi gây phiền phúc cho lão tổ Phương gia.
Trong lòng mọi người đều là nửa vui nửa lo. Tuy họ đều có tin tưởng với Lăng Tiêu, nhưng lão tổ Phương gia cũng không phải hạng dễ chọc. Vẫn biết kẻ mạnh nhất trong Thánh vực là cường giả đại viên mãn, nhưng chân chính được gặp qua đại viên mãn thì có được mấy người? Đừng nói đại viên mãn, cho dù là tu luyện giả cũng là thần long thấy đầu chẳng thấy đuôi, rất ít khi xuất hiện trước mặt thế nhân.
Cho nên, trong Thánh Vực, số lượng Kiếm Thánh và Kiếm Thần tuy rằng rất nhiều, nhưng họ cũng là chủ lực của Thánh Vực!
Bởi vậy, tới trình độ Tiên thiên thì võ giả coi như đã nhìn thấy ánh rạng đông của Thần giới rồi. Cho nên, võ giả Tiên thiên cơ bản đều lấy tu luyện làm việc chính.
Lăng Tiêu mới từ Nhân giới phi thăng lên không được bao nhiêu năm, hơn mười năm, với người thường có lẽ chiếm một phần lớn trong đời họ, còn đối với cường giả có thọ nguyên cực dài mà nói, mười năm chỉ như cái chớp mắt mà thôi!
Nếu sau lần này Lăng Tiêu có thể đả bại lão tổ tông Phương gia kia, vậy thì đúng là… yêu quái mà!
Bạch lão nhìn Tứ Tượng trận, sương mù đầy trời, hư vô mờ ảo, cái gì cũng không thấy, trầm giọng nói:
– Kế sách duy nhất hiện giờ, chỉ có một. Hi vọng hắn có thể đột phá tới cảnh giới khiến người người ngưỡng mộ!
Trên mặt Lục Hải hiện lên sự mong đợi, nói:
– Hy vọng thế!
…….
Phương Hướng Đông trong trận pháp cũng đã cảm nhận được ngay khi Lăng Tiêu tiến vào trận pháp, lập tức bật dậy, đôi mắt bắn ra điện, cười lạnh:
– Ta muốn xem xem, ngươi, thiên tài phi thăng từ Nhân giới này cuối cũng là dũng mãnh thế nào! Có thể đường đường chính chính bị ngươi giết chết, cũng là một cái chết có nghĩa!
Lăng Tiêu khẽ cười một tiếng, đứng trước mặt Phương Hướng Đông, nhìn người trung niên tướng mạo bình thường trước mắt, thản nhiên nói:
– Nếu Phương gia gia chủ mà giống như ngươi, vậy tám ngươi kia, cũng không phải chết.
Ánh mắt Phương Hướng Đông ảm đạm, cũng không phải là nổi giận, lạnh nhạt nói:
– Ta đã sớm biết vận mệnh của tám người đó, bọn họ sinh sự từ những việc không đâu, đã chết cũng là gieo gió gặt bão thôi! Lăng Tiêu, nơi này ta có một phong thư, trước tiên ngươi có thể giao cho môn nhân của ngươi, mặc kệ hôm nay ai thắng ai thua, lão phu đã nói cho người Phương gia, không được đối địch với ngươi!
Nói xong, hắn nhẹ buông tay, lá thư như được một bàn tay vô hình chụp lấy, chậm rãi bay tới trước mặt Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu giơ tay tiếp nhận lá thư, cảm thấy nao nao, lần đầu tiên nhìn kỹ người trung niên không biết đã sống qua bao thời đại này. Trên người ông ta không nóng vội, không có một chút tức giận nào. Trước đó Lăng Tiêu cũng cảm thấy người này và các trưởng lão của Phương gia khác nhau, nhưng khi đó dường như không có được bình tĩnh như bây giờ.
Nghĩ vậy, trong lòng Lăng Tiêu hơi động: Chuyện khó thành rồi, lão gia hỏa này, bị nhốt mấy năm nay không ngờ lại có đột phá mới sao?
Phương Hướng Đông nhẹ thở dài, nói:
– Lăng Tiêu, ngươi là một thanh niên tài hoa. Từ trong mắt ngươi ta không cảm thấy sự khát máu và giết chóc, càng không có sự kiêu ngạo và cuồng vọng, cho nên, vốn là ý của ta tuyệt không muốn thành địch với ngươi. Ích lợi tuy rằng quan trọng, nhưng ta lại càng muốn làm bạn với ngươi hơn!
Ông ta nói xong, trên mặt hiện lên vẻ tiếc nuối, nói tiếp:
– Đáng tiếc, ta là người Phương gia! Tám người kia đều là gieo gió gặt bão, tuy nhiên, cuối cùng thì ta vẫn phải tỏ vẻ một chút, cho nên trận chiến ngày hôm này ta sẽ dốc hết thực lực ra, tuyệt không hạ thủ lưu tình! Lăng Tiêu, bị nhốt ở đây vài năm, tu vi của ta tuy rằng không đề cao, nhưng so với trước đây lại càng thêm tinh thuần! Ở trong này so với bế quan càng hiệu quả hơn, cho nên… ta phải cảm tạ ngươi.
Lăng Tiêu híp mắt lại, bỗng nhiên sinh ra một ý nghĩ: “người này thực sự rất giảo hoạt! Không ngờ lại muốn dùng phương thức này để tiêu trừ sát tâm và nhuệ khí trong ta!” Lăng Tiêu tin tưởng, lời Phương Hướng Đông nói rằng không muốn trở thành địch với hắn là thành ý thực sự, nhưng lại mượn việc này mà mê hoặc hắn! Đây là ý niệm trong đầu Lăng Tiêu.
Lời nói dối cao cấp nhất không phải là một câu nói dối trong rất nhiều câu nói thật hay sao?
Nghĩ vậy, Lăng Tiêu lặng lẽ cười, nói:
– Tu luyện giả cao cấp sao? Tốt lắm, để ta tới thử xem, xem tu luyện giả cao cấp được coi như siêu cấp cường giả trong Thánh Vực cuối cùng có thể mạnh tới đâu?
Trong mắt Phương Hướng Đông hiện lên một chút thất vọng, tuy nhiên lập tức cười ha hả nói:
– Tiểu tử hay lắm, không hổ là thiên tài chân chính có hy vọng trở thành cường giả chân chính! Đến đây đi, để ta xem, cuối cùng thì… ngươi có bao nhiêu sức mạnh!
Nói tới đây, trong ống tay áo Phương Hướng Đông phình lên một luồng sức mạnh cực lớn, trong giây lát đã công tới Lăng Tiêu!
Cao thủ chân chính đối chiến đều là xuất kỳ bất ý, ngươi có thể bị tính kế, vậy chỉ có thể trách ngươi ngu ngốc!
Đánh lén là xấu hổ sao? Người chết vĩnh viễn không có quyền nói!
Lăng Tiêu nhếch miệng cười, từ cơ thể khổng lồ bùng lên khí thế mạnh mẽ, tay nắm thành quyền, đánh thẳng vào luồng sức mạnh của Phương Hướng Đông!
Ầm!
Hai đạo khí kình cực lớn va chạm nhau, bộc phát một tiếng nổ trầm muộn, cả không gian như bị sức mạnh lớn vô cùng xé rách ra, vặn vẹo.
Ầm! Ầm! Ầm!
Ngay sau đó phát ra ba tiếng nổ, trong nháy mắt, hai người đã công kích nhau bốn lần!
Thân thể Phương Hướng Đông vội lui về sau trăm mét, đồng thời Lăng Tiêu cũng phải lùi về sau, nhưng thân hình hắn không ngờ bằng mắt thường có thể thấy được, đã “Nhỏ gầy” bớt đi một ít!
Lăng Tiêu ngửa mặt lên trời thét dài, tiếng thét khiến cho mọi thứ trong Tứ Tượng hóa thành bụi, công kích thẳng tới Phương Hướng Đông. Chỉ thấy trong sương mù như có rất nhiều cờ quạt thấp thoáng, dường như có vố số oán linh đang cùng hò hét!
Trong lòng Phương Hướng Đông thầm mắng một câu: “ Tiểu hồ ly, uổng phí một phen mồm mép của ta, không ngờ lại không thu hồi trận pháp khủng bố này lại, lại còn công kích mãnh liệt thế này”. Thần sắc Phương Hướng Đông không đổi, vô cùng thong dong đánh trả, một bên lại lưu ý hành động của Lăng Tiêu trước mắt.
Thân thể Lăng Tiêu mạnh mẽ di chuyển.
Hắn hóa thành một đạo thiểm điện bắn về phía Phương Hướng Đông, thanh kiếm trong tay trở thành cực lớn, được Lăng Tiêu đặt dưới chân, tay hắn lại cầm một khối lệnh bài màu đen tuyền. Sau khi tiếp cận Phương Hướng Đông, lệnh bài kia đột nhiên cười lớn bắn ra một đạo kiếm khí màu vàng, hung hăng đâm Phương Hướng Đông!
Trong mắt Phương Hướng Đông không thể che dấu được sự sợ hãi. Chí cường giả đại viên mãn hắn không phải chưa từng gặp qua, nhưng cũng chưa từng thấy thủ đoạn công kích quỷ dị thế này! Thậm chí còn chưa từng nghĩ qua.
– Tốt
Phương Hướng Đông quát một tiếng, thân mình nhoáng lên một cái, trên trời lập tức hiện lên vô số đạo tàn ảnh, cùng lúc đó thì có một đạo ánh sáng màu đen vọt tới Lăng Tiêu.
– Xem thủ đoạn của ta!
Phương Hướng Đông hét lớn một tiếng, đồng thời trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm màu đen. Nói là trường kiếm không bằng nói một cây côn sắt đen sì, chỉ có hình dạng cái kiếm, căn bản là không có mũi kiếm! Ngay cả mũi kiếm cũng hình tròn vo, một chút cảm giác sắc bén cũng không có. Thế nhưng dao động năng lượng từ trên kiếm truyền tới lại khiến cho người ta kinh hãi!
Lăng Tiêu vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng khiếp sợ. Tu luyện giả cao cấp quả nhiên dũng mãnh!
Huyền Thiên lệnh trong tay Lăng Tiêu bắn ra một đạo hào quang màu vàng va chạm với đạo kiếm khí màu đen, vô thanh vô tức khiến cho người ta cảm thấy kinh tâm động phách!
Bản thân Huyền Thiên là một bảo khí hùng mạnh có linh tính, luận cấp bậc vẫn hơn xa vũ khí không có linh tính đó, cho nên dù trong kiếm khí của đối phương có chứa năng lượng hùng mạnh và sát ý cuồng liệt, nhưng chống lại Huyền Thiên vẫn không có nửa điểm tác dụng.
Tuy nhiên, lúc này Huyền Thiên cũng không còn là pháp bảo có linh tính hùng mạnh trước kia nữa rồi, có thể phát huy năng lực hữu hạn, cho nên quần đấu với kiếm khí màu đen kia lại có kết quả triệt tiêu lẫn nhau.
Trong đầu Huyền Thiên oán giận mắng chửi Lăng Tiêu: “Nếu mấy năm nay ngươi tìm cho ta ít bảo bối để tu luyện, Huyền Thiên đại gia sao có thể chật vật thế này chứ? Ngươi tự xem lại mình coi, theo một chu nhân như vậy, xem như xui xẻo…
– Ngươi câm miệng cho ta!
Lăng Tiêu gầm lên, đồng thời vươn ngón trỏ tay phải, chỉ thẳng vào Phương Hướng Đông, hét lớn một tiếng:
– Tịch Diệt!
Một đạo sát ý và kiếm khí ẩn chứa áo nghĩa tối cao bắn nhanh về phía Phương Hướng Đông!
Sắc mặt Phương Hướng Đông thay đổi, điên cuồng hét lên một tiếng:
– Lĩnh vực!
Một đạo kết giới hùng mạnh từ thân thể Phương Hướng Đông gian nan kéo ra ngoài, cân đối với Tứ Tượng trận, chỉ có thể kéo dài ra hơn mười thước.
Tuy nhiên, hơn mười thước này với Phương Hướng Đông vậy là đủ rồi.
Trong lĩnh vực của ta, ta chính là Thần !
Phương Hướng Đông tràn đầy tự tin, đồng thời cũng kinh hãi không ngừng đối với đạo kiếm khí từ tay Lăng Tiêu. Tuy nhiên, không đợi Phương Hướng Đông suy xét thì đạo kiếm khí kia không ngờ lại xuyên qua lĩnh vực của hắn như đi qua cửa sổ giấy vậy, trực tiếp bắn vào mi tâm hắn!
Hắn thậm chí còn có thể cảm giác được, một đạo kiếm khí kia trong đó còn ẩn chứ sát ý cô tịch, đồng thời lại ẩn chứa kiếm kỹ cực kỳ tinh diệu ở trong.
Một đạo kiếm khí đơn giản nhất nhưng lại khiến hắn tránh cũng không thể tránh!
– Phá cho ta…
Phương Hướng Đông cũng nóng nảy, tiềm lực con người thường vào những lúc nguy cấp mà kích phát ra, kiếm của hắn mạnh mẽ quét vòng!
Phù!
Một tiếng trầm đục xẹt qua không khí!
Phốc!
Đạo kiếm khí bắn thủng cả hắc kiếm của Phương Hướng Đông, hắn vốn không có tinh lực suy xét tổn thương của bảo kiếm nữa, hai tròng mắt đóng lại, trong lòng chỉ còn một ý niệm!
Mạng ta xong rồi!
Đợi nửa ngày nhưng Phương Hướng Đông cũng không cảm thấy có gì biến hóa lớn, đau đớn cũng thế, chết lặng cũng thế, cảm giác kiếm khí cắt thịt cũng thế… hắn vẫn không cảm thấy gì cả.
Không nhịn được, hắn chậm rãi mở hai mắt ra, bỗng nhiên thấy, xa xa trước mắt là một vùng xanh ngắt, ngay sau đó chợt thấy một trận nổ vang!
Luồng sinh khí dào dạt khiến Phương Hướng Đông lập tức có cảm giác muốn rơi lệ.
Còn sống… thật tốt!
Nghĩ vậy, Phương Hướng Đông chậm rãi chuyển tới Lăng Tiêu trên không, sau đó lại nhìn vào vực sâu vạn trượng dưới chân, tầng tầng mây vụ ngăn trở tầm mắt hắn, nhưng vẫn có thể ngẫu nhiên lộ ra một khe hở nhìn thấy biển rừng xanh biếc phía dưới.
– Vì sao?
Tiếng nói của Phương Hướng Đông có chút khàn khàn, giờ phút này hắn đã phục Lăng Tiêu sát đất. Vốn hắn nghĩ, cho dù đại trận vây khốn có lợi hại thế nào thì cũng chỉ dựa vào đại địa mà thôi, mà khi đại trận được triệu hồi, hắn lại hiểu được, trong trận tất cả đều là hư ảo, chỗ đất mà mình ngồi suốt ngày đã quen tới mức không thể quen hơn đó… cũng là ảo!
Lăng Tiêu than nhẹ một tiếng, thản nhiên nói:
– Tu luyện đến trình độ của ngươi đã phi thường khó khăn, tâm tính ngươi không xấu. Một gia tộc nhân khẩu rất đông, tất nhiên sẽ có tốt có xấu, lại nói, loại chuyện phân tranh ích lợi này muốn nói rõ ai đúng ai sai thì không rõ được. Ta giết tám người Phương gia ngươi, đó là vì họ có mục đích, muốn sau khi giết ta, lại hủy sơn môn của của ta, sau đó mới tranh đoạt ích lợi. Diệt cỏ diệt tận gốc, ta không phản đối, tuy nhiên… thua sẽ phải gánh vác hậu quả!
Phương Hướng Đông gật gật đầu, không thể không thừa nhận, lời nói của Lăng Tiêu có đạo lý, chiến bại… vốn chính là phải gánh vác hậu quả.
Lăng Tiêu nói tiếp:
– Mà ngươi thì khác, ngươi chiến cùng ta, phần nhiều là vì ngươi là người Phương gia, muốn cho Phương gia một công đạo! Nếu có cơ hội giết ta ngươi sẽ làm, nhưng cũng không nguyện ý! Cho nên, ta không thể giết ngươi, cũng là vì như thế. Cả đời Lăng Tiêu này giết chóc không ít, nhưng không phải ý muốn của ta. Hôm nay thả ngươi đi, nếu muốn báo thù vậy thì mời cái người ở Phương gia còn mạnh hơn ngươi tới đi!
Trên mặt Phương Hướng Đông hiện lên chút ý lụn bại, nói:
– Ngươi không giết ta, chỉ sợ còn có một nguyên nhân nữa, mặc kệ là thế nào, muốn giết ta chỉ cần một ngón tay, đúng không?
Lăng Tiêu cười cười, không trả lời vấn đề này của hắn.
Phương Hướng Đông cười khổ, nói:
– Thôi, thôi, ta Phương Hướng Đồn này tuy rằng không phải người chính nghĩa gì, nhưng nói chuyện rất giữ lời! Từ nay về sau, người Phương gia sẽ không đối địch với ngươi nữa!
Trong lòng Phương Hướng Đông không khỏi nổi lên ý niệm chua xót: “ Dưới cường thế như vậy còn đối địch với ngươi, chính là tự chịu diệt vong thôi!
thanhtu121
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!