Lời Nguyền Zombie - Chương 7: Sức Mạnh Đồng Tiền Và Xứ Sở Ma Mị
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
146


Lời Nguyền Zombie


Chương 7: Sức Mạnh Đồng Tiền Và Xứ Sở Ma Mị


Chiều hôm đó, họ bắt đầu hành trình. Sau khi bay hơn 18 tiếng đồng hồ, dừng chân tại Lisbon, Bồ Đào Nha, họ đã đến được nước Đức. Trời cũng đã trưa, họ nhanh chóng ăn trưa và lên đường tìm Phú – người thứ tư. Chẳng mấy chốc, Hải đã tìm được nhờ thứ ánh sáng màu đỏ trên người Phú. Hải thấy Phú thì mừng rỡ, nói:
– Phú, tìm được huynh rồi!
Phú nói:
– Cậu tìm nhầm người rồi, tôi tên Phát chứ không phải tên Phú!
– Vậy hả? Xin lỗi, tôi đã làm phiền cậu rồi!
Đúng lúc đó, Alex và Dương cũng đến hỏi:
– Có chuyện gì vậy?
– Có gì đâu, cậu này tìm nhầm người thôi mà! – Phú nói.
Hai người con gái nhìn Phú một lát rồi nói:
– Làm sao có thể nhầm được, anh ta tên Phú mà!
– Anh ta tên Phát mà! – Hải nói.
– Đồ ngốc! Phát là kiếp sau của Phú đấy! – Dương gõ đầu Hải, nói.
Phát thấy kì lạ, sao ba người này gặp mình thì lại nói mình là Phú. Đúng lúc đó, Hải đưa ra chiếc đồng hồ màu đỏ đưa cho Phát, nói:
– Nếu muốn biết mọi chuyện, hãy đeo đồng hồ này vào!
Phát liền đeo vào, trong phút chốc anh ta nhớ lại lúc cá cược với Hồng chuyện lấy tiền, lúc cùng nhau học phép với đạo sĩ,… Phát đã nhớ lại tất cả rồi nhưng chẳng thèm nói một câu.
Sáng hôm sau, khi họ chuẩn bi lên đường đến Châu Phi tìm người cuối cùng thì hay tin Phát bị mất tích. Họ đi tìm khắp nơi nhưng chẳng thấy tung tích của Phát đâu. Trong lúc đi tìm thì rộ lên tin đồn 3 người đó là dâm tặc. Bọn họ đi đến đâu để hỏi người thì thấy thái độ lạnh nhạt và xì xào của mọi người đối với họ. May mà họ không hiểu. Một số người biết tiếng Anh còn kêu gọi, khiêu khích đồng bào gọi:
– You slut! (Đồ dâm tặc)
Bọn họ hiểu ra, Dương nổi đóa chửi họ một trận. Hải liền lay Dương, nói:
– Chửi bằng tiếng Việt họ không hiểu đâu! Chửi bằng tiếng Anh đi!
Dương bắt đầu chửi nguyên câu bằng tiếng Anh:
– You say we were you slut? You have no evidence? You have just listened to them talk so back talk. A rumor, the rumor of ten percent. Why was your mouth is wide! Why do you don’t talk about yourself that you talk about the other people. Don’t think that we are gentle that you just do what you want! I’m that crazy, I create the curse to sew the mouth now! The previous incarnation, I dare to create the curse so this incarnation, why don’t I dare! (Các người nói chúng tôi là dâm tặc? Các người có chứng cứ không? Các người chỉ nghe người ta nói rồi nói theo. Một đồn mười, mười đồn trăm. Sao mà mỏ của các người nhọn thế! Sao các người không tự nói xấu bản thân mình đi mà đi nói xấu người khác. Đừng có tưởng bọn này hiền mà muốn làm gì làm. Tôi mà nổi điên lên, tui tạo thêm Lời nguyền khâu mỏ nữa bây giờ. Kiếp trước dám tạo lời nguyền, thì kiếp này sợ gì mà không dám chứ! )
Alex liền lắc lắc vai Dương, nói:
– Ê! Lời nguyền do tui tạo ra mà!
Dương quay lại, gãi đầu cười hì hì, nói:
– Ờ, xin lỗi! Dù sao tui cũng có phần!
Cả đám đông không tin, một người đàn ông bước ra, nói:
– The people that claim to create the curse. I have never created, less alone you. The people don’t have that illusion of strength. I have just heard the other people say the curse was due to witch generated rather than never human created the curse at all. Right, everyone? (Các người mà đòi tạo lời nguyền. Tôi đây còn chưa tạo được huống chi các người. Các người đừng có mà ảo tưởng sức mạnh nữa. Tôi chỉ nghe người ta nói lời nguyền là do phù thủy tạo ra chứ chưa hề nghe người phàm tạo ra lời nguyền cả. Có đúng không, mọi người?)
Một số người đồng thanh, vang lên: “Yes! Yes! Of course!” (Đúng rồi! đúng rồi! Dĩ nhiên rồi)
Dương bực quá, đang loay hoay tìm cách chứng minh thì bất ngờ bốn chiếc đồng hồ trong tay của họ bay ra ghép lại với nhau tạo thành một chiếc tivi Panasonic 32inch siêu mỏng gắn chặt trên tường chiếu lại một đoạn clip kinh dị kể lại quá trình Liên tạo thành lời nguyền zombie. Đoạn clip chiếu đến cảnh 2 tia sáng đối chọi nhau thì nổ choang ti vi. Bốn chiếc đồng hồ xuất hiện lại trên tay của họ. Sau khi xem xong đoạn clip đó thì cả đám im bặt, không dám nói một tiếng sợ rằng lỡ mấy người này nổi điên lên tạo thêm lời nguyền khâu mỏ nữa thì khổ. Từ đó, tin đồn về họ cũng biến mất luôn. Bất giác sau khi xem đoạn clip trên thì trong đầu Alex lại hiện lên những cảnh tượng kì lạ, một con zombie, một cô gái có khuôn mặt giống mình nhặt tiền ở nghĩa trang. Những cảnh tượng đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu của Alex. Thấy Alex cứng đờ người ra như thế, Hải gọi hoài mà không trả lời, Hải liền hét lớn vào tai Alex: “Alex! Đi thôi!” làm Alex giật bắn cả người. Mặc dù những cảnh tượng kì lạ đó đã biến mất nhưng nó đã để lại nhiều câu hỏi cho Alex: “Rốt cuộc cô ấy là ai? Sao cô ấy lại có khuôn mặt giống mình như thế? Tại sao khi thấy cô ấy, mình lại cảm thấy thân thuộc, gần gũi với mình đến thế? Rốt cuộc thì cô ấy là ai?” Alex đang vừa đi vừa nghĩ thì thấy nhói đau ở cổ, một con zombie đang cắn cổ cô ta. Cô ta hét toáng lên, vung mạnh tay gạt con zombie ra. Trên người cô ta phát ra thứ màu nâu, màu nâu của đất. Bỗng một bàn tay thò lên từ dưới đất, kéo cô ấy xuống, đó là Hải. Cô ấy nói:
– Anh làm ơn nếu có kéo em xuống thì nói một tiếng đi! Đã sợ chết khiếp rồi mà còn nhát em nữa!
Ba người kia cười khúc khích, Alex ngượng đỏ mặt. Sau đó, họ hỏi tin về Phát nhưng chẳng ai biết. Một tháng trời tìm kiếm không thấy Phát, họ chuẩn bị trở về nơi mình ở. Đến lúc lên máy bay thì thấy Phát ngồi lù lù trên máy bay. Nhưng chưa kịp bay thì bọn họ đã bất tỉnh.
Khi tỉnh dậy, họ thấy trước mặt toàn là khối vàng sáng lấp lánh. Con ngươi của họ dần thu hẹp lại và biến thành hình chữ $, lòng trắng của họ dần chuyển sang màu đỏ, màu đỏ của máu. Hải liền lao đến đánh Dương, nói: “Số vàng này là của ta! Ngươi tránh ra!”. Dương cũng xông lên, đánh lại: “Không phải! Đây là vàng của ta mới phải!”. Alex cũng nhào vô, nói: “Không phải vàng của các người, là vàng của tui!”. Hai người kia đẩy Alex ra nói: “Không phải chuyện của cô”. Đúng lúc đó, phi công và cơ phó tỉnh lại thì nôn ọe ra, phi công thấy mắt cơ phó đỏ như máu đang nhìn vào số vàng phía trước thì vội đeo kính râm che mắt của cơ phó lại. Cơ phó nói:
– Tự dưng đeo kính râm cho tui!
– Đây là ảo giác đấy! – Phi công giải thích rồi chỉ về phía ba người kia đang đánh nhau tơi tả. Hai người lao lên can nhưng chẳng được. Phi công bực mình nói: “Có giấy lộn không mà dành vậy trời”. Ba người kia quay lại nói: “Các người biết gì mà nói!”. Họ đánh nhau tơi tả, cuối cùng bất tỉnh. Một kẻ lạ mặt xuất hiện sau lưng: “Đáng ghét! Sao 2 tên đó không bị ảo giác.” Nghe tiếng động, hai người quay mặt lại, phát hiện ra kẻ đứng đằng sau chuyện này chính là Phát. Nhưng chưa kịp nói gì thì đã lăn đùng ra bất tỉnh bởi hít phải khí độc.
Hải tỉnh dậy thì thấy mình nằm trong nhà xác, bên cạnh mình là mấy cái xác không đầu. Hải sờ thử vào người thì mấy cái xác đó bật dậy rồi biến mất. Trong chốc lát, khung cảnh nhà xác đã chuyển thành lâu đài vàng. Trước mặt Hải là hình bóng của Dương, Hải tiến lại gần. Dương lao đến xuyên qua người Hải hóa thành bộ xương trắng. Trong phút chốc, bộ xương trắng đó hóa thành 4 cái đầu người. Đó là đầu của phi công, cơ phó, Alex và Phát. Hải thấy thế, vội bỏ chạy tìm đường ra. Bốn cái đầu bay lơ lửng trên không đuổi theo, nói với cái giọng đáng sợ: “Tại sao ngươi lại hại chết Dương! Hãy trả đầu của nó cho ta!” Hải chạy mãi, chạy mãi mà càng đi sâu vào trong.
Còn về phần Dương, khi Dương tỉnh dậy thì thấy mình nằm trong một nơi tối đen, bên cạnh là mấy cái đầu lâu. Nghe tiếng động, Dương liền vớ cái đầu lâu ném cái bốp vào mặt người đó. Đầu người đó rớt xuống đất. Người đó rớt đầu nhưng vẫn tiến về phía cô, nói:
– Là Hải nè, sao cô lại ném đứt đầu của tui. Giờ hãy đưa đầu cô cho tui! Đưa đầu cô cho tui!
Dương liền nói: “Ê! Đầu của anh ở đằng kia! Lấy đầu tui làm gì?”.
– Tui không thích! – Hải “không đầu” vừa nói, vừa đưa tay lên đầu của Dương. Dương hoảng quá, vội vớ lấy cái đầu lâu gắn lên cổ Hải, nói: “Đầu của huynh đây, lấy đi!” rồi bỏ chạy, cái xác kia đuổi theo.
Còn về phần Alex, thì khi tỉnh dậy, cô thấy một cô gái có khuôn mặt giống mình, nói:
– Em tỉnh rồi à! Trả đồng hồ cho chị!
– Không được – Alex trả lời.
– Không được thì đừng có trách ta! – Cô gái đó nắm chặt tay Alex, nói.
Alex tát cái bốp vào mặt cô gái đó. Đầu cô gái đó rớt xuống đất. Cô ta nhặt đầu lên ráp lại, nói:
– Cô dám, giờ cô sẽ phải chết!
Nói vậy, cô ta biến thành zombie cắn cổ Alex rồi nhập luôn vào xác.
Alex nói:
– Cô mau biến ra khỏi người tôi đi!”.
– Tui sẽ đưa cô đi làm một việc. – Cô gái kia nói rồi mang xác của Alex tiến đến giường của Dương, chém đầu cái sực. Đúng lúc đó, Hải bước vào, nói: “Alex, sao cô lại hại Dương như thế!”. Cô gái kia liền nói: “Tui thích! ” rồi thoát hẳn ra người cô gái. Alex không biết chuyện gì, thấy tay mình đang cầm dao dính đầy máu thì hoảng quá nói: “Tôi không có giết người!”. Cô bỏ chạy. Hải liền đuổi theo, nói: “Chứng cứ còn rành rành đây! Cô còn chối nữa hả! Đồ sát nhân!”
Trong khi đó, phi công tỉnh dậy thì thấy người nhẹ bỗng, quay sang thì giật mình thấy xác mình nằm đó, tưởng là mơ nên anh ta lăn ra ngủ tiếp. Nằm chưa được bao lâu thì nghĩ: “Không phải mơ! Là thật! Anh ta quay sang, đặt tay lên mũi của người đó. Người đó đã tắt thở. Anh ta nhìn quanh, thấy mọi người đang bất tỉnh nhân sự. Anh ta tiến lại chỗ cơ phó gọi cơ phó dậy. Cơ phó cằn nhằn:
– Đang ngủ ngon mà, kêu dậy làm gì!
– Anh quên xác kìa – Phi công nói rồi nhanh tay đè hồn anh ta xuống cái xác. Nhưng càng đè họ lại càng bay lên cao.
Cơ phó nói:
– Ơ kìa! Hình như tầng hầm sắp sập rồi!
Phi công nhìn lên rồi nhìn xuống, nói:
– Ủa?Chúng ta lơ lửng hồi nào vậy?
– Lơ lửng hả? – Cơ phó ngạc nhiên, quay đầu 180 độ nhìn xuống thấy 2 cái xác đang nằm bất động ở dưới đó thì hoảng hốt, nói: “Chúng ta chết rồi sao?”.
– Ờ, chúng ta chết rồi! Nhưng có người còn sắp chết kia! – Phi công nói rồi chỉ vào ba người còn lại. Họ nhanh chóng tiến đến chỗ ba người đó. Phi công định đến chỗ Dương nhưng thấy Hải đang hấp hối thì chui tọt vào thì thấy cảnh tượng hãi hùng hiện ra. Hải đã bị những cái đầu người kia gặm nhấm hết. Một cánh cổng mở ra, phi công thấy Dương đang bỏ chạy, thì nắm tay Dương, kéo vào giấc mộng của Hải. Trong khi đó, cơ phó chui tọt vào đầu của Alex, thấy Alex đang hoảng loạn thì một cô gái giống Alex lại hiện ra, nói: “Cô ta là giả đấy!”. Cơ phó nghi ngờ, bèn kiểm tra thử bằng cách hỏi xem họ tạo ra lời nguyền như thế nào? Họ lại đồng thanh trả lời như nhau. Cơ phó mới thấy bối rối, bèn hỏi: “Thanh kiếp sau tên gì?”. Cô kia gãi đầu, nghĩ ngợi. Còn một cô thì nói là Hải, lập tức anh ta kéo cô vào giấc mộng của Hải. Đến nơi thì thấy Dương đang tạo xương cho Hải, Alex cũng dùng phép lấy đất đắp thịt cho Hải. Hải nhanh chóng được hồi sinh. Ba người bị cuốn vào giấc mộng của kí ức, còn 2 người kia bị đánh bật ra ngoài. Hải, Dương và Alex dần tỉnh lại. Họ không nhớ chuyện gì hết, thấy phi công và cơ phó bất tỉnh thì gọi họ dậy. Hai người họ tỉnh lại thì nghe tiếng động, biết kẻ kia sắp đến, liền bảo mọi người giả vờ bất tỉnh. Phát tiến tới, thấy những người đó đang nằm bất động, tưởng họ đã chết. Hắn ta tiến lại chỗ Hải, nói: “Xin lỗi nha! Ta không muốn các người phá hủy lời nguyền này! Cách để các người mãi mãi không hóa giải này chính là cái chết!”. Hắn ta vừa nói vừa cười thì một cái tát như trời giáng vào mặt hắn, một giọng nói vang lên:
– Phát, tại sao cậu lại làm như thế?.
Phát trả lời:
– Tại sao ư? Tại vì tôi căm hận đồng tiền! Tôi căm hận những kẻ tham lam.
Phát vừa khóc vừa nói:
– Lúc trước khi tôi mới 10 tuổi, cha tôi vì muốn gia đình thoát khỏi cảnh nghèo khổ nên đã đi vào con đường cờ bạc, nhưng số cha tôi lại gặp vận đỏ, đánh đâu thắng đấy. Chẳng mấy chốc, gia đình tôi trở nên khá giả. Đến khi cha tôi định rút khỏi con đường cờ bạc thì xảy ra một chuyện. Đêm đó, những kẻ chơi cờ bạc thua sạch, không còn một đồng xu dính túi, họ vì muốn có tiền để chơi nên đã giết chết cha tôi, cướp sạch tài sản trong gia đình. Mẹ tôi vì thế mà cũng nhảy sông tự tử. Tôi trở thành một đứa trẻ không cha không mẹ, bị mọi người ruồng bỏ! Liệu tôi có nuốt trôi cục tức này không chứ! Các người thử nghĩ kĩ đi!”. Hắn ta khóc xong, rồi lại cười lên như một tên điên, nói:
– Giờ thì tốt rồi, những kẻ tham lam trên thế giới đều phải biến thành zombie! Để ta chóng mắt lên xem, họ có tiền nhưng họ có mua nổi mạng sống của mình không? Còn chúng ta, chúng ta đi hóa giải làm gi cơ chứ? Lời nguyền đó không hại chúng ta mà nó còn bảo vệ chúng ta không bị zombie cắn, nó chỉ hại những kẻ tham lam, nó chỉ biến những người đó trở thành zombie thôi. Lời nguyền này quá tốt, còn gì? Tại sao lại phải hóa giải chứ”. Dương mới đến, nói:
– Giờ cậu muốn sống chung với zombie hả? Vậy thì cứ ở đi, có ngày nhà cậu cũng sập cho mà coi!
– Sao vậy? – Phát hỏi.
Alex liền giải thích:
– Đơn giản là khi bọn họ biến thành zombie, bọn họ sẽ bất tử nhưng sự đau đớn sẽ dày vò thể xác của họ. Để quên đi đau đớn, họ phải cắn phá mọi thứ. Đến khi đó, dù cậu không chết vì bị zombie cắn thì cũng bị mái nhà đè chết.
Đúng lúc đó, Hải liền vỗ vai vào Phát, nói:
– Nếu cậu ghét tiền đến thế, tôi sẽ giúp cậu!
– Giúp bằng cách nào chứ? – Phát hỏi.
– Đốt tiền! Để hóa giải lời nguyền này, bước đầu tiên là chúng ta phải sử dụng sức mạnh của mình để đốt tiền. Cậu có muốn đốt không? Nếu muốn, thì hãy đi theo chúng tôi tìm người cuối cùng rồi cậu tha hồ mà đốt.
Phát thấy vậy, cơn giận cũng đã nguôi, bèn đồng ý nhưng vẫn còn nghi ngờ bọn họ. Một hành trình mới lại bắt đầu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN