Tôi Không Phải Là Vampire,tôi Còn Hơn Vậy Nữa. - Chương 37- Dã Ngoại 4_Chò Choy:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
46


Tôi Không Phải Là Vampire,tôi Còn Hơn Vậy Nữa.


Chương 37- Dã Ngoại 4_Chò Choy:


-Nè mọi người dậy đi!-Aya đi qua phòng hắn vs Na Hee mà kêu. Nó thì đương nhiên đã dậy rồi nên chỉ việc kêu hai tên heo này dậy thôi.

-Nè dậy đi Na Hee.!

-Hơ~! Cho ngủ con ngủ chút đi, hôm nay chủ nhật mà mẹ!-anh mè nheo nói như nói vs mẹ.

-Dậy đi Ken!

-Hơ~ Còn tối mà!!-Anh này lại cong bị mù giờ.

-DẬY ĐI!-Cô nàng la lớn nhưng chả ai động đậy. Cuối cùng cô đanh dùng phương án cuối cùng…nó.

-Haizz thôi được rồi!-nó thở dài, bước vào phòng, nhìn một lượt, nhếch môi. Rượu mời không uống lại uống rượu phạt, được lắm, coi hai người sẽ làm sao. Nó vơ hai tay nắm lấy tấm màn, đột ngột kéo ra làm ánh sáng chói chiếu thẳng vào hắn và Na Hee.

-Á á ây da mắt tôi, da tôi, phỏng mất-Cả hai người nhảy dựng lên, ôm gối chạy vòng vòng.

-Có thôi đi ko?-nó nói làm cả hai ngừng lại, quay sang nhìn nó căm phẫn.

-Em/Chị còn dám nói!?-Tụi hắn bặm trợn. Vam hiện giờ không còn kị cái nắng như trước nữa nhưng vẫn cảm thấy khó chịu khi bị nắng chiếu vào vậy mà nó cong làm vậy làm tụi hắn rát cả mắt với da.

-VSCN, 10p start!-nó vừa nói thì cả hai đều chạy vài nhà vệ sinh.

Bíngggg Bongggg!!!

Tiếng chuông cửa vang lên làm cả bọn giật thót, lỡ có ai biết được chuyện tụi nó ở trong căn phong sang này thì sao đây trời. Nó bước ra mở he hé cửa, chỉ để lộ cái đầu. Một cô bạn đeo kính đang đứng rụt rè đứng trog thang máy. Vì căn phòng này là cả tầng sáu nên cửa thang máy được sửa lại như cửa nhà.

“Người của Lý Mộc Kim!!!?”

-Có chuyện gì?-nó hỏi, cô bạn thoáng đỏ mặt.

-Mình muốn xin bạn một một…-cô ngập ngừng.

-Hừm?

-Một một tuýp kem đánh răng!-nó đánh liều.

-Thôi được, đợi chút!-nó nói rồi đóng cửa, chả để cho cô bạn kịp vào nhà. Cô bạn đó cứ cố nhìn vào nhưng chả tài nào nhìn vào trong được. Nó trong vòng 10s đã có mặt tại cửa ra vào đưa tuýp kem đánh răng rồi đóng cửa cái rầm. Cả nhóm nó mặc đồ chả đồng bộ gì cả, nữ thì trắng tinh khôi, nam thì đen huyền nhưng đứng gần nhau lại cực kì đẹp.

-Thế chúng ta trốn chỗ nào bây giờ đây chị Kami?-Na Hee hỏi.

-Cứ đi đi!-nó trả lời nhẹ bâng. Tất cả các nhóm tụ họp lại ở dưới đại sảnh đợi lệnh, cô giáo bước ra, phổ biến lại luật chơi, sau đó cô bóp kèn. Tất cả các nhóm đều vụt đi nhanh vun vút, kể cả nhóm nó cũng vậy.

-Chúng ta đang đi đâu vậy?-Ken lên tiếng.

-Cafe!-nó trả lời.

-Hả?Cafe? Em có điên không? Trốn đó cho tụi nó bắt à!?-Ken tròn mắt.

-Chỗ nguy hiểm nhất là chỗ an toàn nhất!-nó nói, Ken cũng có vẻ hiểu nên im lặng mà đi theo nó. Tụi nó vào một quán cafe không quá đông người, nhưng bày trí rất bắt mắt mang lại cảm giác ấm áp và dễ chịu. Nội thất ở đây phần lớn được làm bằng gỗ từ bàn ghế tới kệ để cà phê. Ngồi uống cafe một hồi, tụi nó bắt đầu dùng nhãn lực để xem các đội khác đấu nhau, cả đám cứ ngồi cười khúc khích riêng nó là lẳng lặng bước lên sân khấu, tay cầm lấy cây guitar, cô bắt đầu cất tiếng hát.

When the days are cold

And the cards all fold

And the saints we see

Are all made of gold

When your dreams all fail

And the ones we hail

Are the worst of all

And the blood’s run stale

I want to hide the truth

I want to shelter you

But with the beast inside

There’s nowhere we can hide

No matter what we breed

We still are made of greed

This is my kingdom come

This is my kingdom come

When you feel my heat

Look into my eyes

It’s where my demons hide

It’s where my demons hide

Don’t get too close

It’s dark inside

It’s where my demons hide

It’s where my demons hide…

When the curtain’s call

Is the last of all

When the lights fade out

All the sinners crawl

So they dug your grave

And the masquerade

Will come calling out

At the mess you made-Aya cũng bước lên sân khấu hát chung với nó

Don’t want to let you down

But I am hell bound

Though this is all for you

Don’t want to hide the truth

No matter what we breed

We still are made of greed

This is my kingdom come

This is my kingdom come

When you feel my heat

Look into my eyes

It’s where my demons hide

It’s where my demons hide

Don’t get too close

It’s dark inside

It’s where my demons hide

It’s where my demons hide-cả hai cùng hát

They say it’s what you make

I say it’s up to fate

It’s woven in my soul

I need to let you go

Your eyes, they shine so bright

I want to save their light

I can’t escape this now

Unless you show me how

When you feel my heat

Look into my eyes

It’s where my demons hide

It’s where my demons hide

Don’t get too close

It’s dark inside

It’s where my demons hide

It’s where my demons hide.

Cả quán chìm đắm trong giọng hát hay hơn chim hót của nó và Aya đặc biệt sock nhất là Na Hee và Ken. Cả quán cafe vỗ tay rầm rộ, nữ vỗ tay vì hay, nam vỗ tay vì sắc đẹp và cả quá hay. Nó cúi đầu chào khán giả, hai ngươi ngước mặt lên thì…giật mình, quăng đàn mà chạy. Tụi hắn khó hiểu nhìn ra cửa sổ thì hốt hoảng khi thấy một gương mặt của một nữ nhân xinh đẹp đang tức giân mà ép chặt vào tấm kính nơi tụi hắn đang ngồi. Tụi hắn cũng hoảng móc đại 100¥ ra trả rồi chạy theo tụi nó. Nữ nhân không ai khác chính là Mộc Kim và đồng đội của cô ta. Tụi nó đang chạy bán sống lên sân thượng. Nó móc trong túi quần vài thứ không biết là gì, nó quăng cho mỗi người một cái.

-Cầm đi!-nó nói.

-Cái gì vậy?-Ken rút ra-What the heck, SÚNG!!-nó đưa cho mỗi người một cây súng bạc.

-Nhưng súng thì làm gì được vam?-Aya hỏi. Nó cười nhẹ.

-Có phải súng thường đâu nói vậy!?-nó nói làm trên môi ai cũng xuất hiện một nụ cười thích thú. Chạy lên sân, tụi nó bắt đầu sử dụng những cái đầu chiến lượt thiên tài để tính nước tiếp theo. Aya, một cô nàng vam thường đã được nó nâng cấp thành vam trung chỉ số IQ và EQ không bằng đám quái vật kia nhưng mức độ bình tĩnh rất cao, hơn hẳn Na Hee và hắn, chỉ thua mỗi nó. Cuối cùng đội của Niran cũng lên tới sân thượng, Mi hoo, Ngọc Du đều là vam A thuần chủng cộng thêm Niran nữa thì đội này rất mạnh, chỉ có Mộc Kim kaf yếu nhất nhưng cũng không phải dạng vừa, nói chung là rất khó ăn. Hai đội mặt đối mặt, đội nó hơi lùi về phía sau, nó sử dụng tâm thuật để truyền tin cho tụi hắn.

“Bên đó cũng có súng nhưng chỉ dạng bình thường cho dù vậy cũng phải cẩn thận!”

“Uhm!!/Biết rồi/Ok!/”

“Chuẩn bị chưa? Hai Ba! NHẢY!”-Tụi nó đồng loạt nhảy xuống ra khỏi sân thượng và lao thẳng xuống đất.

-Cái gì vậy!Đây là tầng 35 đó!-một trong những đồng đội của Niran lên tiếng chạy ra ba công nhìn xuống.

-Vam mà! Chúng ta cũng xuống thôi. Sử dụng toà nhà này để nhanh hơn nào!-Mộc Kim nói, cô nhảy xuống, chân đạp lên thành toà nhà mà chạy, những người khác cũng mau chóng làm theo.

Tụi nó nhanh chóng đáp xuống đất, sau đó tản ra mỗi người mỗi hướng. Tụi Mộc Kim sau đáp xuống thì cũng tản ra mỗi đứa một người mà đuổi theo.

-Hừ! Ngu ngốc!

Mộc Kim đấu với Aya.

Niran đấu với hắn.

Mi hoo đấu nó.

Ngọc Du đấu Na Hee.

Nhưng điều đáng ngờ ở đây chính là tụi nó bị đánh bại khá dễ dàng và suốt trận đấu tụi nó chẳng nói một lời.

-Tại sao chúng ta thắng rồi mà chưa có thông báo gì hết vậy?-Mi Hoo nói.

-Tại vì các cô quá ngu ngốc, nhìn thử những người các cô đánh đi!-Niran khinh miệt. Ngọc Du đưa miệng cắn một phát, không có máu chảy ra, cái quái… Tất cả các người nằm đó là hình nhân làm bằng đất do Na Hee tạo ra.

-Ba Hai Một! Over!-Tụi nó giơ súng, nhắm và bắn. Mộc Kim, Ngọc Du và Mi Hoo khuỵ xuống, ôm lấy ngực.

-Không chết đâu, chỉ là có cảm giác đau như cắt mà thôi, sẽ ngất xỉu và rơi vào tình trạng bị thương khá nặng đấy!-nó nói.

-Còn tên kia, cho anh giải quyết-nó nói rồi đi ngồi trên vách đá gần đó. Chân giáng mạng xuống đất tạo kết giới cho hai người.

-Mày cũng khá có thể thoát khỏi cái bẫy đó đấy-Ken nói.

-Cám ơn-Niran cũng không vừa. Răng nanh bắt đầu mọc dài ra, đôi cánh dơi bật mở để lộ đôi mắt đỏ ngầu như máu lau vào nhau như hai dã thú. Cuộc chiến diễn ra khốc liệt kinh khủng nhưng kết giới chẳng hề lung lay đủ biết nó mạnh tới cỡ nào.

-Chị! Sao chị không chiến đấu! Chị mạnh hơn cả anh Ken mà!-Na Hee thắc mắc.

-Phiền phức lắm!-nó trả lời làm Na Hee bật ngửa. Đây liệu có phải cái loại người chỉ sợ thiên hạ không loạn không?

Trận chiến bên trong vẫn chưa có hồi kết, nó bắt đầu cảm thấy chán, đành phải gian lận một chút thôi nhỉ?!
Nó bắt đầu sự dụng tâm thuật, liên lạc với hắn.

“Đánh vào bàn tay và bụng ắt sẽ thắng”

“Cảm ơn em yêu!”

“Có mà yêu cái đầu anh ấy! Lẹ lên!”-Mặt nó bất giác ửng hồng.

Hắn nhanh chóng làm theo lời nó, đanhs một phát thật mạnh vào tay phải và bụng Niran làm anh không kịp trở tay mà rơi xuống.

-Xong!-Nó búng tay một cái, kết giới biến mất, và không quên đỡ Niran. Cô cho dây leo vươn dài quấn lấy người Niran rồi đặt xuống đất. Ken hạ xuống, chạy lại ôm chầm lấy nó.

-Thanks em yêu nhiều!-anh cười tít mắt.

-Đã nói không được gọi vậy rồi mà!!-Nó nhéo má hắn.

-Rồi rồi bà xã hen!

-Bà Xã? AI…AI…Thèm làm bà xã của anh chứ!!-nó đỏ mặt quay sang chỗ khác phồng má tay khoanh trước ngực dễ thương cực kì làm hắn cũng đỏ mặt theo.

-Xin lỗi mà!!-hắn năn nỉ, trông mặt đến tội

-Hứ!-nó rất muốn cười nhưng vẫn cố làm hắn hoảng.

-Thôi mà cho anh xin lỗi đi…

-Mấy em kia! Mau về khách sạn nhận thưởng kìa chứ mà đứng đó!-tiếng bà cô giáo cất lên oang oang.

OMG!Cái giải thưởng quái gì thế này! Chỉ có cái huy chương mà làm người ta tốn bao nhiêu công sức vậy à. Hức, sụp đổ.

Tụi nó mặt mày nhăn nhó lên nhận thưởng mà chẳng được một tiếng vỗ tay vì các học sinh khác đang được chữa thương nên việc này cũng chả lạ. Thật thất vọng quá đi!~~~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN