Mặt Chó Sói - Một Chứng Cớ Vắng Mặt Vững Như Thành
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Mặt Chó Sói


Một Chứng Cớ Vắng Mặt Vững Như Thành



Thám tử trưởng bước vào Bộ tham mưu, lôi ra bài báo mà tối hôm qua Bob đã tìm lại được. Cậu đọc một lần nữa. Qua lần sao chép, tấm ảnh đã mờ đi, nhưng người ta vẫn còn nhận rõ nét mặt Rodder. Thế rồi sau đó, Justus trẻo lên yên xe và đạp xuống pê-đan. Luồng gió lành lạnh buổi sớm thổi vào mái tóc cậu, và muộn nhất là tới thời điểm nầy thì anh chàng đã tĩnh ngủ hẳn.

Một vài phút sau, cậu rẽ vào phố Kennedy. Từ đây tới cửa hàng Outdoor World chẳng còn mấy xa. Khuôn cửa sổ bị Mặt Chó Sói đập vỡ giờ đây đã được thay kính mới. Thám tử trưởng gặp may: Sandy Allen đang loay hoay mở cửa hiệu.

– Chào Justus! Rất vui được gặp bạn.

– Chào Sandy. Cho phép mình vào không?

– Dĩ nhiên.

– Cô ấn tay lên cửa sổ rồi bước vào cửa hiệu.

– Các cậu phát hiện ra thủ phạm chưa?

– Ôi cha, ai mà làm việc nhanh đến thế được, – cậu trả lời.

– Buổi sáng nào bạn cũng mở cửa hàng một mình ư?

– Không, thường khi mình tới thì ông Satpeton đã ở trong văn phòng rồi.

Sandy ném áo khoác lên một khoang kệ rồi bước tới chồng hộp cac-tông đựng dép tắm.

– Giúp mình một tay chứ? Mình phải trưng chúng trong chiếc giỏ mây ở phía trước.

– Dĩ nhiên.

– Justus ôm đầy hộp cac-tông. Sandy chặn cứng cửa lại để mở rộng nó, rồi cùng cậu chàng khuân hàng ra ngoài.

– Cảm ơn, – Sandy nói khi mọi thứ đã được trang trí xong. Cô đứng lại trước cánh cửa.

– Hôm nay bạn chỉ muốn đến thăm tôi thôi, Justus , hay có câu hỏi thám tử nào? – cô gái vừa nói vừa đưa ngón tay xoay xoay một lọn tóc, nhìn thẳng vào mắt người đối diện.

Justus mừng thầm khi thấy có vẻ như cô thích một chữ “có” cho phần đầu câu hỏi hơn là cho phần thứ hai.

– Cả hai đấy, – cậu trả lời và nhìn lên trời. Ánh nắng lúc đó vừa lách qua được các tảng mây và chiếu xuống mặt Sandy.

– Thậm chí nghiêng về câu hỏi thứ nhật nhiều hơn, – cậu nói bằng giọng nửa đùa nửa thật.

– Nhưng mà thôi, bạn nghe nầy.

– Cậu rút bài báo từ túi áo khoác ra và chìa về phía Sandy.

– Bạn thử nhìn giùm tôi tấm ảnh nầy thật kỹ. Bạn có quen biết ai trong nầy không?

Sandy cầm tờ giấy, đọc lướt qua tụa đề bài báo rồi tập trung vào bức ảnh. –

Người đàn ông đứng phía trước? Hay người đứng phía sau? – cô quan sát kỹ hơn nữa rồi nói tiếp. trước khi Justus kịp trả lời.

– Có, có đấy, mình đã nhìn thấy người đứng ở phía trước có sẹo ở cằm nầy một lần rồi , nếu mình không lầm.

Đây chỉ là một bản photocopy, mà ảnh cũng cũ rồi. Nhưng mà vầng trán đã hói một nữa, đôi mắt và nhất là cái sẹo nầy, chắc chắn phải là ông ta.

– Cô đưa tờ giấy trở lại cho cậu.

– Ông ta có đến đây không? – Justus hồi hộp hỏi. Sandy gật đầu.

– Có, một lần nào đó trong những ngày vừa qua… – cô gái ngập ngừng.

– … rằng ông ta quan tâm đến cửa sổ trưng bày hàng, – Justus nói hết câu.

– Đúng thế, – cô gái nói.

– Mình cứ tưởng ông ấy muốn xem hàng mới. Sau đó ông ta có nói chuyện với ông Satpeton. Mình tình cờ nghe được. Họ nói chuyện về… – thêm một lần nữa, cô gái lại ngừng một lúc.

– … họ nói chuyện về

ống nhòm, – cô gái nói tiếp.

– Ông ta nói rằng ông ta sống trong cụm nhà cổ ở đoạn bãi biển dốc đứng và ông ta thích quan sát chim.

– Ai cha, Sandy, – Justus nói.

– Chắc phải là hắn rồi. Bọn mình sẽ… – cậu không thể nói tiếp, vì ông Satpeton đột ngột nhô lên từ phía sau lưng hai người.

– Thưa cô Allen, – ông nói, – liệu cô có thể làm ơn đưa bộ thiết bị thợ lặn mới ra kệ được không? – ông húng hắng ho. Thế rồi bằng vẻ chế nhạo, ông ta hỏi tiếp:

– Và nếu có thể được, xin cô làm trước khi chúng ta đóng cửa hiệu vào buổi tối hôm nay. Tới đây ông ta mới nhận ra Justus.

– A, ra là anh! Tôi xin lỗi, ông, a hèm, anh Jonas, nhưng tôi tin rằng Sandy không được trả tiền để đứng nói chuyện.

Sandy đảo tròng mắt lên trời rồi xoay người đi.

– Tôi làm ngay đây, ông Satpeton, – cô nói mà không để lộ một chút nào về sự bực tức trong lòng trước nhân tố quấy rối đột ngột nầy.

– Mình sẽ gọi cho bạn, – Justus hứa hẹn.

– Có thể trời sẽ ấm lến – Cô gái gật đầu và nháy mắt với cậu.

Đúng 10 giờ 30, Justus về tới Bộ tham mưu. Peter và Bob đang chờ sẵng, thế là cậu ngay lập tức có thể thông báo tin vừa nhận được. Với tay Rodder nầy, quả thật Bộ Ba đã bắn trúng đích hồng tâm.

Sau một hồi bàn luận nhiệt thành nhưng ngắn gọn, họ quyết định sẽ kể cho chú thanh tra Cotta nghe về mối nghi ngờ của mình. Mặc dù Justus rất muốn tự điều tra Rodder, nhưng Peter và Bob phản đối. Vụ trộm súng tối hôm trước đã cho thấy gã là một đối tượng nặng ký, lại đang nắm trong tay một món vũ khí nguy hiểm. Mà đằng nào thì Bob cũng không có nhiều thời gian, vì cậu đã hứa với mẹ mình là sẽ cùng bà đến phi trường đón cô em họ. Bực bội, Justus chọn số máy của chú Cotta . Ngài thanh tra lên tiếng sau hồi chuông thứ ba.

– Justus Jonas đây ạ. Chú thanh tra, bọn cháu có thể cung cấp thông tin về

Mặt Chó Sói, – Thám tử trưởng nói.

– Nhưng với điều kiện chú phải liên tục cho bọn cháu nghe những tin mới nhất về vụ nầy.

Có lẽ chú Cotta ở đầu dây bên kia đang phản đối, vì Justus ra vẻ muốn kết thúc cuộc gọi.

– Thôi được, chú thanh tra, vậy thì chính bản thân bọn cháu sẽ phải …

Bob nhảy lên, chạy tới dàn máy và bật loa.

– Được rồi, các anh ban nhỏ, – chú Cotta trả lời, – các cậu cứng đầu không ai chịu nổi. Tôi sẽ cho các cậu được biết về những gì xảy ra. Tôi hứa đấy. Nếu các cậu tự điều tra thì chắc chắn sẽ gặp khó với một đối tượng như thế. Thôi được rồi , nói đi.

Justus kể lại những phát hiện mới nhất của Bộ Ba

Chú Cotta rất ấn tượng.

– Nghe hay đấy, – chú nói.

– Nếu thật sự gã kia từ

New York xuống đây … bọn chú sẽ cho lệnh truy nã Rodder ngay.

Justus đặt máy.

– Cha, thế là đủ rồi , – cậu nghiêm mặt nói.

– Ít nhất thì bọn mình cũng đưa ra được lời mách bảo quyết định chứ không phải là chuyên viên tâm lý Harding.

– Cậu lê bước đến bên một chiếc ghế bành. Việc vụ án đầy hứa hẹn bây giờ lại kết thúc nhanh chóng như thế chẳng làm cậu thích thú chút nào.

Dù sao đi nữa, kỳ hè nầy chưa kết thúc ngay. Thôi được, cậu sẽ dành những ngày còn lại để tập lặn.

Bob chia tay, đã đến giờ phải về nhà. Peter muốn ở lại bên Justus thêm chút nữa cho vui, vì cả hai không có việc để làm và đằng nào thì Justus cũng đã đủ cớ để buồn bực cho cả ngày hôm nay, vậy là họ quyết định xoay sang giúp cô Mathilda là đồ. Vừa vui sướng vừa ngỡ ngàng, cô chấp nhận lời mời của hai ông cháu và chuẩn bị một bữa trưa thật thịnh soạn để trả ơn.

Sau bữa ăn trưa, cả hai lang thang một hồi trong bãi đồ cũ. Justus đề nghị đi tìm một vật cầu may mới cho Bộ tham mưu. Thám tử trưởng dĩ nhiên không thể vui mừng với cái đề nghị chai Cola rỗng. Đúng lúc hai cậu đang quan sát một bộ ba con khủng long nho nhỏ thì chuông điện thoại vang lên từ phía trong Bộ tham mưu.

– Thôi được rồi, lấy chúng nó đi, – Justus vừa kêu lên vừa cất bước chạy, Cậu lao vào Bộ tham mưu, giật ống nghe lên.

– Chú Cotta! – cậu ngạc nhiên kêu. Thám tử trưởng ngay lập tức với tay, bật nút loa cho Peter nghe cùng.

– Có tin gì mới không chú thanh tra? Chú tóm được Rodder chưa?

– Cha, Justus, bọn chú tìm ra gã rồi. Gã mới chuyển đến sống tại một trong những ngôi nhà cổ bên bờ biển dựng đứng. Sống một mình.

Qua giọng chú Cotta, Justus thấy ra là chắc chắn sẽ còn một chữ “nhưng” to đùng.

– Chú không gặp gã ư, chú thanh tra?

– Có chứ, có gặp. Rodder đa phần chỉ ngồi ở nhà thôi, vì anh ta chưa kiếm được việc làm. Nhưng anh ta đang cố gắng kiếm việc làm, một hãng giới thiệu việc làm ngắn hạn đã chứng thực như vậy.

– Mất bình tĩnh, Justus đưa tay nghịch nghịch với đoạn dây telephon.

– Rồi sao nữa? Thế chuyện trục trặc nằm ở chỗ nào?

– Cha, anh ta đã nêu lý do vắng mặt cho cả hai thời điểm xảy ra hai vụ kia.

Chúng tôi đã kiểm tra lại. Đấy là những lý do vắng mặt rất vững vàng.

Justus và Peter ngạc nhiên nhìn nhau.

– Tuyệt đối vững vàng chứ?

– Tuyệt đối. Hoàn toàn không có khả năng nghi ngờ anh ta trong hai vụ ăn trộm. Giờ thì bọn tôi nghi rằng thủ phạm là một kẻ làm theo.

– Một kẻ làm theo?

– Đúng thế, một gã đàn ông biết quá khứ của Rodder. Có thể gã đã đọc nó qua mặt báo, và bây giờ gã bám lấy câu chuyện nầy. Bản thân Rodder có vẻ đang cố gắng xây dựng một cuộc sống lương thiện.

– Thế tại sao gã lại từ New York xuống Rocky Beach? – Justus hỏi.

– Anh ta muốn bắt đầu một cuộc đời mới và vì vậy đã từ bờ biển phía đông rời sang bờ biển phía tây. Chắc là để chia tay với quá khứ.

Justus không nói được lời nào. Bất giác, bàn tay còn trống của cậu lại đưa lên, cấu cấu môi dưới. Nhưng Peter cắt ngang cử chỉ quen thuộc nầy bằng cách giật ống tay áo Thám tử trưởng.

– Hỏi kỹ hơn về chứng cứ vắng mặt, – cậu nói nhỏ.

Justus gật đầu.

– Về chuyện chứng cớ vắng mặt, chú thanh tra, liệu chú có thể nói cho cháu biết Rodder làm gì trong hai khoảng thời gian đó không?

Chú Cotta húng hắng e hèm.

– Justus, như thế nầy thật là các cậu đi xa quá.

Tôi rất tiếc, tôi không nói được.

– Kìa, chú thanh tra, – Justus thúc gịuc.

– Chúng ta đã thoả thuận với nhau rồi mà. Chú hứa là sẽ cung cấp thông tin cho bọn cháu về mọi việc. Phải nói ra mới công bằng chứ!

– Thôi được rồi.

– Chú thanh tra lấy hơi thành tiếng ở đầu dây bên kia.

– Vào thời điểm cửa hàng Outdoor World bị tấn công, Rodder đang ở trên khu Hilltown, trong một trang trại và tập cưỡi ngựa. Nữ giáo viên dạy cưỡi ngựa cùng những nhân viên khác của trang trai nầy đã nhận diện anh ta hết sức rõ ràng. Buỗi tối hôm qua, anh ta ăn Pizza ở quán Romana. Chỉ cần hỏi qua là ngay lập tức có nhiều người tỏ ra nhớ rất rõ mặt anh ta. Anh ta đã ở đó suốt cả buổi tối. Hài lòng chưa?

– Rồi ạ, cảm ơn chú.

– Justus ném về phía Peter một cái nhìn đầy ý nghĩa. –

Vậy là bây giờ lại phải bắt đầu từ đầu.

Chú Cotta cười cay đắng.

– Đúng, đáng tiếc. Nếu đúng là gã thật thì cũng dễ dàng và nhanh chóng qúa. Nhưng cái gã khùng nguy hiểm kia vậy là vẫn còn chạy nhỡn nhơ ở trên phố. Mà nầy, các bạn trẻ, – chú thanh tra ngưng lại một hồi để nhấn mạnh lời cảnh báo của mình, – các cậu nhớ đứng ngoài thôi đấy. Vụ nầy quá lớn đối với các cậu!

Justus chẳng thèm đả động gì đến lời cảnh báo đó.

– Có thể gã đã cố tình tạo những yếu tố tương tự với Rodder để đặt bẫy, – cậu cân nhắc, – nhằm hướng cảnh sát quan tâm sai đối tượng.

– Chuyên viên tâm lý Harding cũng nghĩ như vậy đấy.

– Lời nhắc nhở vừa rồi là không cần thiết đâu, chú thanh tra!

Cotta cười.

– Trong một số điểm thì cậu và cô ấy rất giống nhau. Chào nhé. –

Chú đặt máy.

Sau những thông điệp bất ngờ của chú Cotta, Justus gọi điện đến nhà Bob gọi cậu nầy đến Bộ tham mưu. Thám tử Thứ Ba lúc đó vừa cùng mẹ và cô em họ Mary từ phi trường về. Bob nhận lệnh triệu quân với lòng biết ơn sâu sắc.

Cùng một nụ cười hối lỗi giả tạo trên môi và lời hứa hẹn muộn nhất là 9 giờ sẽ quay trở về nhà, cậu phóng lên xe đạp của mình.

Khi Bob tới nơi thì Justus và Peter đã sa vào một cuộc cãi cọ quyết liệt.

Thám tử trưởng hùng hồn bảo vệ luận thuyết rằng chính chuyên viên tâm lý

Harding của lực lượng cảnh sát đang bị cuốn rất sâu vào vụ nầy. Cậu đề nghị quan sát người đàn bà nầy kỹ hơn. Peter thấy đó là chuyện lố bịch. Đâu có phải vì Justus không ưa chị Harding thì chị ấy phải ngay lập tức đứng trong danh sách những đối tượng đáng bị tình nghi, cậu cãi trả như vậy.

Giống như mọi lần khác, Justus đứng tựa người vào mép bàn máy vi tính, hai bàn tay đút trong túi quần jeans.

– Có đấy, Peter! – cậu kêu lớn.

– Thử nhớ lại vụ

ăn trộm giữa bữa tiệc cảnh sát mà xem! Tay trèo tường đó được cung cấp những thông tin thượng hạng: gã biết rất chính xác về bữa tiệc cũng như về các vị trí, địa điểm. Gã biết về bàn Buffet cũng như về căn phòng chứa vũ khí. Ít nhất thì

Harding cũng biết tất cả những thứ đó!

– Cùng với chị ấy là cả hàng trăm người khác! – Peter nhỏm người dậy từ ghế bành.

– Chính bản thân cậu đã nói, cho vụ nầy thì vị khách nào cũng có thể bị nghi ngờ. Kể cả ngài thị trưởng.

Cậu ngưng lại, nhìn lên, vì nhận ra Bob đã đứng im lặng trong phòng suốt thời gian qua.

– Chào Bob.

– Nhưng rồi Peter bực bội tiếp luôn.

– Mình có một lý thuyết hoàn toàn khác: đằng sau vụ nầy là Rodder!

– Thế sao? – Justus hỏi.

– Chẳng lẽ gã có một bản sao? Hay gã có thể phân thân và xuất hiện ở hai địa điểm cùng lúc? Nếu thế thì gạ sẽ là kẻ đầu tiên có khả năng đó…

– Không cần phải mỉa mai như thế đâu, – Peter đáp lại, bình tĩnh đến ngạc nhiên.

– Bây giờ nghe mình nói đã. Mà nầy, Bob, cậu ngồi xuống đây đã. Tự lấy một chai Cola đi. Cậu cứ đứng ì ra đó làm cho mình mất bình tĩnh. À, đúng rồi, hết Cola rồi, nhưng thôi, không sao. Thế nầy, mình nghĩ như sau: Rodder được thả ra từ nhà tù. Gã xuống Rocky Beach. Bên ngoài gã làm ra vẻ như người đang đi kiếm việc. Đa phần thời gian gã ở nhà, mà gã sống trong nhà một mình, không một ai nhìn thấy gã. Nhưng tại sao vào chính lúc… – nói tới đây, Peter ngưng lại, nhìn Justus và Bob.

– … nhưng tại sao chính vào thời điểm xảy ra hai vụ tấn công kể trên thì Jeff Rodder lại đột ngột có hai lý do vắng mặt vững như thành! Nếu là tình cờ, thì đây là một sự tình cờ kỳ lạ!

– Có phần đúng đấy, – Bob lẩm bẩm, dần dần cậu hiểu ra hai người đang tranh luận vấn đề gì.

Kể cả Justus cũng phải công nhận điều đó, dù là miễn cưỡng.

– Các cậu chú ý nầy, – Peter đề nghị.

– Buổi tối hôm nay chúng ta vào quán Romana và kiểm tra lại một lần nữa lý do vắng mặt của Rodder.

– Tự hai cậu làm việc đó cũng được rồi, – Justus nói.

– Nếu thanh tra Cotta đã kiểm tra thì lý do vắng mặt kia chắc chắn là đúng. Chú ấy là người đáng tin cậy.

– Mặc dù vậy.

– Peter trơ trơ như gỗ đá.

– Mình muốn nghe bằng chính đôi tai của mình kia.

Đồ cứng đầu cứng cổ!

– Thế còn lý do vắng mặt thứ hai? – Bob hỏi.

– Lúc đó Rodder cũng đi ăn pizza sao?

Peter cười.

– Ngày hôm kia có tin là gã ta đi học cưỡi ngựa ở một trang trại vùng Hilltown. Rõ là gã bày trò!

– Mình sẽ đảm nhận vụ quán Pizza, – Bob nói.

– đi xe đạp đến đó rất tiện.

Peter gật đầu.

– Tốt, vậy thì mình sẽ lái chiếc MG lên trang trại nuôi ngựa.

Justus gật đầu, vẻ đầu hàng.

– Các cậu thích gì thì cứ làm đi. Nhưng chắc rồi sẽ chỉ nhận thêm một lời chứng nhận rằng cái lý do vắng mặt của Rodder là đúng. Mình dám cuộc với bất cứ giá nào.

– Suốt cuộc tranh luận, Thám tử

Trưởng không rời mép bàn lấy một milimet.

– Mình tin chắc là Thám tử trưởng của chúng ta đã có một chương trình riêng cho buổi tối hôm nay, – Bob nói và nháy mắt với Peter.

– Cứ theo cái cách mà cậu ta cố gắng chống trả lời đề nghị của bọn mình.

Justus im lặng.

Peter cười.

– Mình nghĩ là hôm nay Justus sẽ lặn không nổi tăm, – cậu nói một cách ý nhị.

– Mô hình tư duy của mình vừa thầm thì như thế.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN