Cuộc Hành Trình Với Miếng Ngọc Quỷ - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
142


Cuộc Hành Trình Với Miếng Ngọc Quỷ


Chương 1


Tại một nhà ga xe lửa, trời đã về khuya, cũng 11h20’ rồi, trên băng ghê dài có một vài người đang gục lên gục xuống tranh thủ chợp mắt, một vài người lại thì thầm nói chuyện với nhau. Cuối băng ghế, cái chỗ hơi khuất đi ánh sáng có một cô gái đang ngồi ở đó, từ khi bước vào nhà ga tới giờ cô không nói chuyện với một ai, chỉ lẳng lặng ngồi chỗ của mình, người ta cũng chẳng nhìn rõ khuôn mặt của cô, ghế ngồi bên cạnh ngăn cách mọi người với cô là một chiếc ba lô chuyên dùng để đi du lịch, thám hiểm màu đen bằng vải dù chống thấm. Mọi người ở đây cũng chả hơi đâu mà đi bắt chuyện với người lạ, ai làm việc của người nấy, trong cuộc đời mỗi người có một số người cũng chỉ là lướt qua giống như khách du lịch, nơi nào tham quan rồi thì tìm nơi khác vậy thì việc gì phải bắt chuyện với một người qua đường. Và cô gái cũng chẳng hơi đâu lãng phí calo của mình để bắt chuyện với người lạ, cô ngồi dựa vào bức tường sau lưng, nhắm mắt dưỡng thần, thần trí cô lại trôi về một miền xa xôi nào đó trong quá khứ:

Tại một ngôi nhà nhỏ trong một cái xóm nghèo, có một người đàn ông trung niên đang nằm thoi thóp trên giường, ngồi bên cạnh là cô gái với khuôn mặt đầm đìa nước mắt đang cố gắng nghe những gì người cha dặn dò, người đàn ông nói một cách khó khăn:

-Cha không còn sống được bao lâu nữa rồi con ạ, cha không thể bảo vệ con được nữa rồi, trước khi nhắm mắt xui tay cha sẽ nói cho con biết một bí mật mà cha đã dấu con từ rất lâu, đó là con…không phải con ruột của cha, cha xin lỗi đã dấu con lâu như vậy nhưng đều là muốn tốt cho con cả! Con chính là con gái của Trương gia, Trương Nhật Hạ, lúc trước gia đình con xảy ra một biến cố lớn cả gia tộc đều bị diệt vong, sự tình thế nào thì cha đã nói hết trong bức thư cất trong ngăn kéo, con nhớ lấy ra xem nhé, lúc nhà con xảy ra hỏa hoạn, cha đã phát hiện ra con và đem con trốn thoát.bây giờ không còn ai bảo vệ con cả, nên con phải tự bảo vệ mình, có biết không? – khi nhận được cái gật đầu của cô ông mới tỏ ra yên tâm mà gắn gượng nói tiếp – Bây giờ con có hai lựa chọn, 1 là tiếp tục cuộc sống ẩn cư ở chốn rừng núi này, hai là con có thể đi tìm hiểu về gia tộc của mình, đồng thời tìm ra thân phận của con và báo thù cho cái chết của gia tộc mình. Con hãy…. – chưa nói hết lời ông đã tắt thở, cánh tay buông thỏng khi chưa kịp chạm vào khuôn mặt đứa con mà ông yêu quý.

Cô bất giác rùng mình thức dậy, từ ngày cha cô mất cô không đêm nào không mơ thấy cảnh tượng ấy, cô lại nhớ đến cái lúc mà cô quỳ trước mộ của cha mình, đầu đội khăn tang, cô đã không còn có thể khóc được nữa, nước mắt cô dường như đã cạn, cô ngồi đó và nhìn về nấm mồ của cha mình như một kẻ mất hồn, mọi người viếng thăm đã về hết, chỉ còn mình cô ở lại đây với cha mình, tối đó, mặc dù cái lạnh giá của rừng núi đang xâm chiếm lấy cô nhưng cô vẫn ngồi bên cạnh mộ cha mình, cô kể cha nghe rất nhiều chuyện trên lớp, chuyện cô gặp trên đường, và cũng nhớ lại rất nhiều kỉ niệm của hai cha con. Bây giờ cô chỉ còn lại một mình bơ vơ trên cõi đời này, sẽ không còn ai để cô nhõng nhẽo, không còn ai để cô dựa dẫm nữa rồi, tiếp theo cô phải làm gì đây? Lặng lẽ tựa đầu vào nấm mồ của cha như đang tựa vào vai cha mình cô hỏi nhỏ: “ cha ơi, con phải làm gì đây?”.

Cuối cùng cô cũng chọn đi con đường này, cô biết nếu đã chọn con đường này thì mình sẽ phải trải qua rất nhiều nguy hiểm, cũng có thể bỏ mạng tại nơi đất khách quê người, cũng có thể bị Vũ gia đem đi luyện linh đan gì đó, đúng, là Vũ gia – gia tộc đối đầu với Trương gia của cô, gia tộc đã cướp đi mạng sống của hàng trăm người Trương gia, đẩy Trương gia vào sự diệt vong. Sau khi đọc bức thư cha để lại, cô đã quyết định phải báo thù cho gia tộc của mình, cô biết họ đang truy tìm người duy nhất của Trương gia còn sống sót – chính là cô nên dù cô có chọn sống ở chốn thâm sơn cùng cốc thì một ngày nào đó cũng sẽ bị họ tìm thấy.

“Tu, tu,tu….” tiếng tàu dừng lại ở nhà ga kéo cô ra khỏi suy nghĩ của mình, nhìn đồng hồ lướn treo trong nhà ga đã 11h30’ cũng đến giờ lên tàu rồi, cô phải bắt đầu chuyến hành trình gian nan mà đơn độc của mình rồi. Đeo chiếc ba lô tô ụ trên lưng cô bước lên nhà ga, đến cửa cô quay đầu nhìn lại, môi mấp máy: “tạm biệt tất cả”.

Mặt trời đã lên cao, bây giờ Nhật Hạ cô đang đứng ở cửa nhà ga, lật mở tấm bản đồ dành cho người tự đi du lịch trên tay, cô nhíu mày, sau đó lại giắc vào túi lưới ở ba lô, theo như tâm bản đồ thì phải đi khoảng 9 km nữa cô mới đến được thị trấn Sóc Sơn, vừa đi trên đường cô đã thấy có tiệm tạp hóa, bước vào nhìn quanh, cô chọn một vài bịch bích quy, một ít lương khô, 4 chai nước, thấy trên quầy tiếp khách có bánh bao nóng hổi, cô liếm liếm môi và mua 3 cái, cho tất ca đồ đống đồ vào ba lô, trên tay cầm bánh bao vừa đi ra cửa vừa ăn, thấy bên canh cửa có một cái ghế trống chưa ai ngồi, cô bước lại tháo ba lô đặt xuống ghế và ngồi xuống. Khoảng 2; 3 phút sau có một chàng trai trẻ cũng đeo ba lô bước đến, cô biết dịch qua một chút cho anh ta ngồi, trên tay anh ta cũng cầm bánh bao, vừa cắn vừa bắt chuyện:

-Cô cũng đi du lịch một mình à?

Lúc đầu cô cũng không định nói chuyện với người lạ nhưng ánh mắt anh ta nhìn cô rất mong đợi, cô đáp qua loa:

-Ừ.

– Tôi cũng đi du lịch một mình vậy là tôi với cô cùng đường rồi? – anh chàng tỏ vẻ vui mừng vì có bạn đồng hành.

– Bộ anh cũng đi thị trấn Sóc Sơn sao? – cô nhướn mày hỏi.

– Cô đi nơi đó sao? Cô không biết nơi đó được mệnh danh là gì à? Rất nguy hiểm đó! – anh chàng liền khẩn trương.

– Đã chọn đi nơi đó thì tôi phải biết chứ, nhưng không biết rõ lắm, có phải nó được mệnh danh là thị trấn chết chóc không ? – cô lại bình thản hỏi.

– Đúng, vậy mà cô còn muốn đi sao? Tôi kể cho cô nghe một số chuyện ở đó nhé, xem cô có từ bỏ ý định hay không, nơi đó thậ sự rất ghê sợ đó! – khuôn mặt anh chàng hiện lên vẻ quái dị, anh ta kể – sở dĩ nó được mệnh danh như vậy là vì lúc trước, khoảng 2 năm trước, có một kẻ tử tù vượt ngục, trước kia nghe nói hắn là một tên giết người rất biến thái, sau khi hắn vượt ngục thì đến thị trấn Sóc Sơn đó đó, từ khi hắn tới đây thì liên tiếp có rất nhiều người chết, đều chết rất tàn nhẫn, đầu tiên là một người phụ nữ bị chặt đầu, một con mắt bị móc, bụng bị mổ ra, tim thì bị kéo ra khỏi lồng ngực bóp đến méo mó, bàn chân phải bị cắt mất ngón cái, còn trên đầu thì hộp sọ bị vỡ, sau đầu óc lòi cả ra ngoài, nhìn thôi cũng ghê sợ, một thân toàn máu là máu. Còn vụ thứ hai cũng là một người phụ nữ, cô ta bị đẩy từ trên vách núi cao xuống, nghe nói thì hình như cô ta đi nhặt củi vì bên cạnh thi thể cô ta có một bó củi lớn vung vãi khắp nơi, thi thể bị một vài cây củi khô đâm xuyên qua, nghe nói là 3 cây, một cây đâm ngay giữa bụng, một cây ngay cổ họng và một cây nữa là đâm trúng tim, là tim đấy. Cảnh sát cho rằng những cây củi này là do kẻ biến thái đó cố ý đâm, vì đây toàn là những chỗ trọng yếu của con người! Thế nào, cô thấy sợ chưa, có ý định đi đến đó nữa không? – anh ta quay lại hỏi cô.

Cô không trả lời mà hỏi lại anh ta:

-Sau đó thế nào?

– Sau đó à, lại có một vụ án mạng nữa xảy ra. Nạn nhân lần này là một người đàn ông! Người này có thân hình vạm vỡ nha, nhưng chẳng hiểu sao lại để cho thằng biến thái ấy giết được nữa. Nghe nói anh ta là được phát hiện trong một con hẻm ít người qua lại, người phát hiện ra anh ta là một một người bán hủ tiếu dạo đang dọn hàng về nhà, anh ta kể lại rằng lúc đó anh ta đẩy xe hủ tiếu của mình vào con hẻm, đột nhiên có một vật gì đó chắn đường làm anh ta đẩy xe không được nên anh ta liền bước tới trước đẩy vật đó qua một bên, khi anh ta đá đá vào vật đó thì thấy nó rất nặng và còn đàn hồi như người vậy, anh ta liền lấy đèn pin rọi vào, khi nhìn thấy anh ta vô cùng sợ hãi hét lên và lùi lại nhưng sợ quá nên anh ta ngã bất tỉnh tại đó, may mà có người nghe tiếng hét nên chạy tới và gọi cảnh sát. Nhìn hình chụp trên báo chụp nạn nhân vô cùng thê thảm và đáng sợ đó! Anh ta trước khi chết đã dằn co với hung thủ và bị hung thủ chặt nguyên một cánh tay, vứt bên cạnh thi thể, người thì toàn là vết đâm, nào là trên bụng, trên cánh tay, trên mặt, ngay cả cái chỗ “đó đó” cũng bị đâm nữa – vừa nói anh chàng vừa rùng mình một cái – nghe nói có chỗ còn lòi cả thịt ra ngoài nữa cơ, mắt thì trợn tròn lên, chính vì như vậy nên người bán hủ tiếu kia mới sợ tới mức rối loạn thần kinh luôn đó!

Cô nghe anh ta nói mà có phần tưởng tượng ra dáng vẻ của các nạn nhân này, có phần hơi rợn người. Đang miên man tưởng tượng thì nghe anh ta hỏi:

-Thế nào? Cô thấy ghê không? Còn có ý định đến đó tham quan du lịch gì nữa không? Tôi nói cho cô nghe, mấy năm trước khi ở đó không có án mạng thì có nhiều người đến du lịch nhưng mà vai năm gần đây có rất nhiều vụ án mạng liên tiếp xảy ra, nghe nói đâu còn 1; 2 tên chưa bị bắt, nên chẳng có ai mà dại dột gì đến đó du lịch đâu, cô tốt nhất đừng đến đó! Ở đây có 2 con đường một là dẫn đến thị trấn chết chóc đó, con đường thứ hai là đến Nam Sơn tôi cứ tưởng cô đi Nam Sơn nên mới bảo có người đồng hành. Thôi, từ bỏ ý định đi. – anh ta khuyên với vẻ mặt rất chân thành.

Cô im lặng một lát rồi nói:

-Cảm ơn anh, anh không cần quan tâm đến tôi đâu, tôi có người bà con ở đó nên muốn tới thăm ít ngày rồi sẽ về.

Nó kiếm cớ nói với anh ta để anh ta khỏi lải nhải, nhỡ hắn mà nói người khác thì biết đâu lại gây phiền phức cho cô nữa.

Bây giờ cô đang đi trên ngõ dẫn vào thị trấn Sóc Sơn, xung quanh rất âm u, vắng lặng một cách đáng sợ, đi một lát cô thấy có 2 lối rẽ, cầm lấy bản đồ bắt đầu xem nhưng nhìn mãi cũng không biết đi đường nào vì đây là bản đồ vẽ cả tỉnh này, đang loay hoay thì sau lưng bất chợt có một bàn tay vỗ lên vai cô.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN