Gã Trộm Nhạc Không Đầu - Biến Mất Không Dấu Vết
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


Gã Trộm Nhạc Không Đầu


Biến Mất Không Dấu Vết



Lịch sự nhưng cương quyết, những người hộ lý đẩy đám khách tò mò ra xa. Justus, Peter, Bob và Jeffrey nghe được loáng thoáng trong tiếng rì rầm của đám đông đang xúc động những câu nói khiến họ chăm chú dỏng tai lên.

– Sớm hay muộn thì cũng phải xảy ra chuyện đó. Bà ấy dùng nhiều thuốc kích thích quá!

– Theo được lâu thế là giỏi lắm rồi đấy. Nếu là mình thì mình gục xuống từ lâu rồi!

– Đã đến tuổi về hưu mà còn phí sức đến thế, đúng là không thể tránh được chuyện tồi tệ!

– Khủng khiếp quá! – Jeffrey xoay sang phía bạn mình.

– Nhưng suy cho cùng thì mỗi người phải tự chịu trách nhiệm về chính bản thân mình. Lẽ ra bà ấy phải ý thức được bà ấy đang làm gì. Thuốc phiện chứ đâu phải chuyện đùa!

Peter bất giác nuốt khan, mặt nhợt ra như phấn. Nhìn Amy Scream nằm im trên nền phòng mà cậu thấy toàn thân rởn lạnh, và một cơn sóng hối lỗi ập lên đầu cậu. Liệu cậu có thể ngăn chặn cái số phận bi thảm của người đàn bà lớn tuổi đó hay không, bằng cách đừng cho bà bà ấy nuốt những viên thuốc kia?

Hơn thế nữa, cậu tự xỉ vả mình một cách thậm tệ vì tội đã không đủ nghị lực từ chối viên thuốc của bà Amy Scream một cách cứng rắn hơn nữa. Bối rối, Thám tử phó thoáng liếc về phía nhóm bạn mình. Liệu mọi người có phát hiện ra cảm giác tội lỗi trên khuôn mặt cậu không? Ít nhất thì với Justus cậu cũng có thể tin chắc rằng chuyện nầy không xảy ra. Thám tử trưởng đang đưa tay cấu cấu môi dưới, mắt nhìn chăm chú bục sân khấu nhỏ, nơi mà cách đây chỉ vài phút tay trộn nhạc bí hiểm kia còn trình diễn nghệ thuật của gã. – Kỳ thật, – Justus lẩm bẩm, chìm sâu trong suy nghĩ. – Đúng thật rất kỳ…

– Cậu nói chuyện gì thế, Justus? Peter bước đến bên bạn mình.

– Có ai trong các cậu nhìn thấy Norman Hammley biến đi ngả nào không, sau khi bà ấy ngả gục xuống? – Thám tử trưởng hỏi.

Bob nhún vai. – Không biết. Mình đã lao đến bà ấy để giúp đỡ. Hiện thời thì chuyện đó quan trọng hơn mấy thứ khác!

– Rõ rồi, Bob, – Justus đáp lại bằng cái giọng quan trọng. – Nhưng chẳng lẽ các cậu không ngạc nhiên khi tất cả các vị khách và các nhân viên của sàn nhảy ngay lập tức đổ về đây, trong khi tay trộn nhạc kia thì biến đi đâu mất?

– Ừ đúng, – Jeffrey lên tiếng – Nhưng cũng có thể anh ta nhanh chóng cởi áo choàng rồi đứng lẫn trong nhóm bọn mình từ lây rồi. Suy cho cùng, tụi mình đâu có biết bộ mặt thật của con người đứng bên trong lần áo bành tô cao cổ đó!

Đúng lúc nầy, có hai người hộ lý khiêng một chiếc cán đi xuyên qua đám đông tò mò rồi dừng lại, cúi xuống bên người đàn bà gặp tai nạn trên sàn nhảy.

Một trong hai người kiểm tra mạch đập của Amy Scream thêm một lần nữa, trước khi họ thận trọng khiên bà lên cáng, phủ chăn lên rồi đưa ra khỏi sàn nhảy.

Ellen, người phụ việc sau quầy rượu, rõ ràng đã bị chấn động mạnh.Ngỡ ngàng, cô gái cuối xuống và nâng lên mái tóc giả màu cam, mái tóc đã tuột khỏi đầu Amy Scream khi bà ngã. – Mái tóc nầy! – cô tuyệt vọng gọi theo nhóm người cứu thương. – Bà ấy đánh rơi tóc…

Nhưng tiếng kêu của chị không được ai chú ý, bởi chính lúc đó, ánh đèn neon chói chang tắt phụt, và như thể chẳng có chuyện gì xảy ra cả, từ những dàn loa lại vang ra điệu nhạc nhảy ấm, sầm sập. Chỉ có điều người đứng bên dàn trộn nhạc bây giờ không là Norman Hammley nữa, mà là một tay trộn nhạc lạ mặt, có đầu bình thường như mọi người khác, tiếp tục thực hiện chương trình khiêu vũ ban đêm – Bây giờ thì sao, các bạn đồng nghiệp? – Justus xoay sang hỏi đám bạn. – Theo mình thì chúng ta nên bám theo dấu vết của tay trộn nhạc kỳ quái kia, kẻ mà theo mình rõ ràng không phải không có phần tham gia vào sự kết thúc thảm thương của nữ hoàng Disco cao tuổi. Mà cái viễn cảnh bị tóm quả tang với những cổ tay không đóng dấu trong khi đi điều tra thì lại quá khó chịu. Bây giờ ta ra về, để cho chuyện nầy nguội đi một chút. Sáng mai bắt đầu cũng chưa muộn.

Những cái gật đầu đồng tình nhất loạt là một câu trả lời rõ ràng, đồng thời cũng là tín hiệu bắt đầu cho việc bộ bốn rởi sàn nhảy Planet – Evil theo con đường nhanh nhất.

Một toa xe cắm trại cũ kỹ đứng trong trung tâm của bãi đồ cũ T.Jonas được dùng làm Bộ tham mưu cho Justus, Peter, Bob. Đằng sau chữ T là tên riêng của ông chú Titus của Justus, người cùng với vợ mình là cô Mathilda Jonas đã nhận đứa cháu trai Justus về nuôi sau khi cha mẹ cậu qua đời trong một tai nạn máy bay.

Toa xe cắm trại cũ kỹ được bộ ba sử dụng làm văn phòng thám tử.Đã từ nhiều năm nay, đây là căn cứ để họ theo đuổi nỗi đam mê điều tra những sự kiện bí hiểm, kỳ lạ. Theo thời gian, họ đã tạo được một danh tiếng đáng nể dưới cái logo” Bộ Ba”, danh tiếng thám tử của họ đã từ lâu lan ra ngoài phạm vi Rocky Beach.

Bộ tham mưu của họ có tất cả những gì cần thiết cho công việc điều tra: từ máy trả lời tự động cho đến máy tính kết nối Internet, từ một máy fax cho đến cả một phòng rửa ảnh nho nhỏ. Theo năm tháng, bộ ba thám tử đã gom góp về đây rất nhiều đồ vật hữu dụng. Giờ thí cái toa xe cắm trại hầu như đang muốn nổ tung ra vì chật chội. Mặc dù vậy, các chàng trai vẫn thấy thoải mái và thích thí khi ở nơi đây, họ hầu như đã coi nó là căn nhà thứ hai của mình.

Buổi chiều hôm đó, cả nhóm cũng lại tụ tập về Bộ tham mưu để bàn luận về những sự kiện kỳ quặc xảy ra trong đêm hôm trước tại sàn nhảy Planet – Evil.

Justus Jonas, Thám tử trưởng, mở đầu cuộc họp bằng nét mặt nghiêm nghị.

Cậu ta ngồi khoanh chân trong ghế bành mòn vẹt và lấy hơi thật sâu. – Thế nầy, các bạn đồng nghiệp: mình không biết cảm giác của các cậu ra sao, nhưng đêm hôm qua mình thấy rất khó ngủ, có thể nói là hầu như không nhắm mắt nổi. Đây là một trong những vụ án kỳ quặc bạo liệt nhất mà chúng ta gặp kể từ khi vào nghề thám tử.

Thám tử phó Peter Shaw nghi ngờ nhìn bạn chằm chằm. – Mình cần phải hiểu điều đó ra sao đây? Vụ việc đêm qua mặc dù thảm thương và gây sốc, tất cả bọn mình đều không muốn phải chứng kiến một lần thứ hai như vậy, nhưng mình hỏi thật cậu: trong chuyện nầy thì có gì đề mà điều tra?

– Cái đó cũng chính là thứ mình đang muốn hỏi đấy, Justus, – Bob chen vào.

Thám tử Thứ Ba vốn phụ trách mảng truy cập thông tin và lưu trữ hồ sơ. – Những yếu tố cuối cùng đã dẫn đến cái chết của một bà già ham vui theo lời kể của Jeffrey, đã rất rõ ràng. Suy cho cùng bà ấy không còn trẻ nữa, và nổi tiếng là có một lối sống truỵ lạc. Người ta đâu cứ phải là chuyên gia mới có thể hiểu rằng việc sử dụng thuốc phiận trong cả một thời gian dài là rất có hại cho sức khỏe, và không hiếm khi dẫn đến cái chết, giống như điều mà chúng ta đã trải nghiệm trực tiếp vào đêm hôm qua.

Justus không hề nao núng trước lời nhận xét của Bob và Peter.

– Mình cũng hiểu như thế, các bạn đồng nghiệp. Nhưng các cậu cần phải hướng sự chú ý vào những yếu tố quan trọng.

– Yếu tố quan trọng? – Peter hỏi. – Ý cậu muốn nói gì?

– Nhân vật chính khiến chúng ta ra quân là tay trộn nhạc. Chẳng lẽ các cậu không ngạc nhiên trước việc một tay trộn nhạc chưa ai biết tới đột ngột xuất hiện, kẻ có khả năng đẩy khán giả vào một cơn ham nhảy điên khùng, đến mức hầu như bị thôi miên. Kể cả bản thân mình đây, các bạn đồng nghiệp, suốt bao nhiêu năm mình nổi danh là đối thủ của trò uốn éo nực cười. Nhưng đêm hôm qua rõ ràng mình đã không thể cưỡng lại nghệ thuật trộn nhạc của Hammley.

Các cậu có nhớ là trước đó chỉ là một ngày, chính Mandy đã bị nhất trước hiệu ứng Hammley. Người ta phải gọi xe cứu thương. Rồi ngay đêm hôm sau, một người đàn bà cao tuổi điên khùng bị gã hút hồn đến mức phải rơi vào cái chết.

Thám tử trưởng ậm ạch nhỏm người lên khỏi ghế bành, rồi vào một tư thế đứng oai vệ trước mặt hai người bạn.

– Mình hỏi các cậu thật nghiêm túc, các bạn đồng nghiệp: làm sao mà một tay trộn nhạc lại có khả năng dùng thứ âm nhạc và trò trình diễn của gã gợi nên những sức mạnh không thể nào giải thích nổi như thế?

Peter thấy lưng mình rớn lạnh.

– Thỉnh thoảng cũng có những hiện tượng không thể giải thích đến tận cội nguồn bằng khoa học, Justus. Mình biết, nghe thì có vẻ ngớ ngẩn, nhưng rất có thể cái gã trộn nhạc Hammley kia cùng đứng một phe với quỷ Sa – tăng? Suy cho cùng thì bản thân cậu cũng không rõ là kẻ nào hay cái gì núp bên dưới làn áo dài màu đen đó.

– Ngu ngốc! – Justus la lên với Thám tử phó trong một giọng nói đầy kiêu ngạo. – Chúng ta là một doanh nghiệp nghiêm túc, các bạn đồng nghiệp! Ma quỷ, Sa – tăng, phù thuỷ và những thứ tương tự chỉ có trong ngày lễ Haloven thôi! Và đã biết bao lần trong những vụ án trước của bọn mình, mọi sự kiện bí hiểm cuối cùng điều có thể được giải thích một cách khoa học. Mình dám lấy cái danh tiếng “Thám tử trưởng” của mình ra mà cuộc rằng, kể cả lần nầy chúng ta cũng phải đối mặt với một mánh khóe gian dối. Vì thế mà mình sẵn sàng cam đoan bằng giấy trắng mực đen: những sự kiện kỳ lạ trên đang kêu gào cần được giải thích và qua đó, cùng là một vụ cho bộ ba thám tử chúng ta!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN