Gã Trộm Nhạc Không Đầu
Dối Trá Và Lừa Đảo
– Vậy thì kể đi! – Justus nhìn Mandy đầy hi vọng.
– Vài ngày qua mình cứ áy náy mãi không yên. Nói cho chính xác ra, kể từ thời điểm bạn hỏi mình về vụ việc trong sàn nhảy Planet-Evil. – Cô gái rõ ràng đang bứt rứt, thấp thỏm.
– Liệu mình có được phép hỏi, cảm giác áy náy đó là từ đâu ra? – Peter lên tiếng.
Mandy tháo cặp, lắc đầu cho mái tóc dày chảy phủ xuống bờ vai. – Có lẽ mình sẽ không nói cho các bạn nghe sự thật, nhưng cứ nhgĩ đến chuyện bà Amy Scream là mẹ đỡ đầu của bạn, Peter, người ngày mai sẽ được đưa ra nghĩa địa, là mình lại thấy không còn khả năng tiếp tục dối trá nữa.
Thám tử phó há mồm ra vì ngạc nhiên. Cậu đã muốn lên lời đáp lại, nhưng Justus nhanh lẹ cắt ngang.
– Từ lúc còn ở sân trường mình đã rõ là bạn nói dối, Mandy. Lúc đó bạn không được khéo léo lắm đâu.
– Bạn có thể giải thích rõ hơn không?
Thám tử trưởng mỉm cười vẻ áp đảo. – Khi mình nhắc đến tay trộn nhạc Hammley, bạn nói rằng bạn chưa bao giờ nghe thấy cái tên đó. Nhưng chỉ vài câu sau, bạn mắc phải một sai lầm quyết định. Chính một câu nói của bạn đã để lộ ra. Cho phép mình nhắc lại nhé?
Hai mí mắt Mandy bắt đầu nhắp nháy, mất bình tĩnh.
– Xin mời!.
– Bạn nói rằng: “Norman Hammley bây giờ đã khiến mình gặp ác mộng.”
– Thì đã sao? – cô nữ sinh bối rối hỏi vặn lại. – Có gì lạ đâu?
Justus khoanh hai cánh tay ra dằng trước ngực. – Mình chưa bao giờ nhắc đến tên riêng của Hammley trước mặt bạn. Làm sao bạn có thể biết cái tên Norman, nếu đúng là không hề quen anh ta?
– Mình… ừ thì… lúc đó chắc là mình…, – cô gái bất lực lắp bắp.
– Chuyện cũng chẳng quan trọng đâu, Justus ra vẻ rộng lượng.
– Tốt nhất là bạn hãy cho bọn mình biết bạn đã nghe được điều gì về đám tang bà Scream?
– Mình đọc thấy lời báo tử trong tờ báo địa phương Rocky Beach, trong đó họ có nhắc tới cả thời điểm tang lễ.
Justus ra vẻ người đãng trí.
– Ừ đúng rồi, suýt chút nữa thì mình quên mất.
Nhưng bạn nói là bạn đã nói dối bọn mình, hay nói đúng hơn là nói dối với mình, trong phương diện nào vậy?
Nặng nề, Mandy lấy hơi thật sâu. – Amy Scream không phải là nạn nhân của những thế lực siêu nhiên hay u tối, có vẻ như đã được tay trộn nhạc quỷ sứ gọi nên. Bà ấy chết, theo những hiện tượng bên ngoài mà phỏng đoán, vì chính những lỗi của bà ấy.
Peter gắng hết sức vào vai đứa con đỡ đầu đang để tang. – Ý bạn muốn nói gì?
– Chả lẽ các bạn không biết? – Mandy thở dài.
– Người ta không được phép nói xấu người đã khuất, nhưng hầu như ai cũng rõ và bản thân bà ấy cũng chả thèm che giấu: bà mẹ đỡ đầu của cậu, dù tuổi đã rất cao, vẫn thường xuyên uống các loại thuốc kích thích sàn nhảy.
– Thật tình mà nói, đây là lần đầu tiên mình nghe thấy chuyện nầy, – Peter ra vẻ không biết gì.
– Bạn có chắc không, liệu có khả năng đây chỉ là một lời đồn vô căn cứ?
Justus hùng hổ chen vào giữa:
– Chuyện đó bây giờ thì còn quan trọng gì nữa? Quan trong hơn với mình bây giờ là câu hỏi, tại sao bạn lại đột ngột gạt bỏ khả năng rằng tay trộn nhạc Hammleykia có mang một phần tội không nhỏ trong cái chết của bà ấy?
Mandy rời ghế đứng dậy.
– Rất đơn giản: Morman Hammley cũng giỏi tài làm phù thuỷ giống như một người mù chữ gỏi việc đoán câu đố chữ trên mặt báo. Toàn bộ cuộc trình diễn mà tay trộn nhạc bày ra giữa lúc nửa đêm chỉ là một trò lừa đảo tinh ranh! Chính mình đây là một bằng chứng sống?
– Liệu bọn mình phải hiểu điều đó ra sao? – Bob hỏi.
Mandy phùng má thổi một lọn tóc bướng bỉnh ra khỏi mặt. – Trong sàn nhảy Planet-Evil chẳng hề có chuyện tình cờ. Norman Hammley đã tạo dựng toàn bộ phép phù thuỷ đó chi tiết đến từng sợi tóc, nhằm mục đích đưa sàn nhảy trở thành chủ đề hàng đầu của các phương tiện thông tin đại chúng. Vai trò khiêm tốn của mình trong toàn bộ vở kịch nầy là vào môt thời điểm xác định trước, phải vào vai một vũ công đam mê, nhảy quên linh hồn lẫn thể xác đến mức độ lên đồng, và tới cao điểm cho vở kịch, phải gục xuống ngất đi. Cho bài diễn đó, mình nhận được một vé vào cửa miễn phí một năm cho sàn nhảy Planet-Evil.
Trong một vài giây đồng hồ, cả Bộ tham mưu chìm trong im lặng ngỡ ngàng. Kể cả Thám tử trưởng, người hiếm khi đánh mất tài hùng biện, cũng bị lời thú tội của Mandy khiến phải há mồm ra, không nói nên lời. – Mình không tin nổi! Cái nầy phải để mình tiêu hoá chút đã.
Đột ngột, Bob giận dữ nhảy vọt lên. – Còn cái gì mà tiêu hoá, Justus? Mandy đã cho bọn ta vào tròng theo đúng bài bản! Mà cô ấy làm điều đó chỉ để giúp cho casse của cái tay Jim Cowley thạo việc kia đầy tiền hơn nữa! – Bộc phát, cậu bước một bước về phía cô bạn gái cùng lớp. – Còn ai tham gia cái tấn tuồng khỉ đột đó nữa? Có phải Ronald, Lucky và Mitch cũng nằm trong băng đảng lừa đảo?
Mandy ngượng ngùng gật đầu.
Peter như bị điện giật.
– Thế còn Jeffrey? Cậu ta có tham gia trò làm ăn nầy không?
– Theo như mình được biết thì không. Ít nhất bạn ấy cũng không có mặt trong cuộc họp nhận việc.
– Cuộc họp nhận việc? – Justus tò mò khoan luôn.
– Người ta được phép tưởng tượng điều đó ra sao đây?
– Câu chuyện được bắt đầu từ khoảng chừng ba tuần trước, khi cô bạn gái Lucky dụ mình vào tròng bằng một lời mời hấp dẫn. Cô ấy nói đây là môt công việc rất thú vị, chỉ cần một chút tài diễn xuất. Nhiệm vụ của bọn mình là giúp mang lại một vành hào quang hoàn toàn mới cho một sàn nhảy, một cơ sở tuy đã có chỗ đứng trong thị trường, nhưng đang phải tăng lượng khách thăm. Cho mục đích nầy, bọn mình được mời đến dự một cuộc họp nội bộ tại Planet-Evil.
Qua một bảng báo cáo dài hai tiếng đồng hồ, với sự tham gia của khoảng chừng hai mươi thanh thiến niên, người ta giải thích nhanh gọn cho bọn mình hiểu những nguyên tắc cư xử căn bản mà bọn mình cần thực hiện trong thời gian trình diễn của Norman Hammley.
– Nguyên tắc đó ra sao? – Peter hỏi.
– Mục đích của vở kịch là rất đơn giản, – Mandy thẳn thắn nói.
– Chừng nào Norman Hammley bước lên sàn diễn và những nhịp nhạc đầu tiên của một bài hát xác định vang lên, bọn chúng mình cần phải trà trộn lẫn vào khách nhảy và đóng vai ngưỡng mộ tay trộn nhạc như người ta thường ngưỡng mộ một nhà tiên tri tài giỏi. Trong thời gian đó, người ta gợi ý bọn mình như vậy, những cử chỉ phóng đại dưới dạng những động tác nhảy giật gân, những tiếng hú tiếng hét hồ hởi là những yếu tố rất được mong đợi. Màn trình diễn chủ đích đó đã đạt được hiệu ứng của nó.
Thám tử trưởng búng ngón tay. – Đây là một phương pháp được sử dụng thường xuyên. Từ những chương trình trình diễn đơn giản nhất trong tivi cho tới những cuộc họp đáng nghi ngờ của các con chiêng cuồng tín của một nhóm đạo nào đó, có vẻ như nguyên tắc nầy luôn luôn dẫn đến kết quả.
Peter ngẩng đầu lên hỏi. – Nói cụ thể ra là nguyên tắc gì, Justus?
– Ra vẻ đam mê kích động để lôi cuốn những người khác, nhằm gây nên trong họ cảm xúc hồ hởi vô điều kiện, hoàn toàn không mang tính phê bình. Cả bọn mình cũng đã bị tước hết vũ khí trong hiện thực thôi miên đám đông kỳ lạ ở sàn nhảy Planet-Evil.
– Chính là chuyện đó đấy, – Mandy đồng tình. – Và dù các bạn có tin hay là không, màn kịch nầy mang lại một niềm vui tốt cùng cho tất cả những người tham gia. Không đứa nào trong bọn mình nằm mơ thấy chuyện vụ nầy sẽ thật sự gây hại cho ai đó. Chuyện không may khủng khiếp của bà mẹ đỡ đầu của cậu, Peter, là một tai nạn thảm thương, khiến tất cả bọn mình đâm suy nghĩ. Cả bọn đều thấy bối rối, áy náy, vì chắc là các cậu cũng hiểu, cả nhóm bọn mình đã hứa sẽ giữ bí mật tuyệt đối.
– Làm sao mà người ta có thể tiếp tục im lặng khi phải đối mặt với một vụ chết người bất ngờ? – Thám tử phó đưa tay lên vò đầu.
Mandy đã quá mệt mỏi để mà nổi giận. Như bị mọc rễ, cô gái đứng sừng sững giữa phòng. – Mình thật sự không tin chắc liệu mình có mang lỗi trong vụ nầy hay không. Ít nhất thì cả lũ bọn mình cũng được nghe giải thích rằng, nguyên nhân cho cái chết của bà Amy Scream nằm trong lối sống phóng túng của bà ấy và bọn mình không phải áy náy chút nào. Và hiện thời, mình cũng chẳng biết nói gì hơn về chuyện nầy.
Cúi đầu xuống, Mandy xoay người và rời Bộ tham mưu, không một lời chia tay.
Bob là người đầu tiên lại nói lên thành lời. – Mình không biết nói sao nữa, các bạn! Đúng là phải có thời gian mới tiêu hoá nổi. Các cậu có thể tưởng tượng được không? Mandy và những người khác đã qua mặt bọn mình bằng một mánh khoé đơn giản!
Peter trễ môi xuống vẻ khinh thị. – Nhưng chuyện quan trọng hơn, theo mình là việc giải vụ án đã được trao sẵn tất cả vào tay bọn mình! Đằng sau toàn bộ trò pháp thuật thần bí đó chỉ là một chiến dịch quảng cáo lạnh lùng, tất cả chỉ xoay quanh mục đích thu nhiều khách đến hơn nữa cho sàn nhảy Planet – Evil.
Monique Carrera và cả bọn mình vậy là có thể thoải mái ngả ra lưng ghế, và để ý đến những việc quan trọng hơn.
– Rất hợp ý mình, Thám tử phó. – Bob lấy từ tủ lạnh ra một hộp nước cam đã uống dỡ, thèm thuồng đặt nó lên môi và uống cạn chỉ trong vài ngụm. – Câu chuyện chẳng có chất liệu cho một tiểu thuyết trinh thám. Mặc dù vụ điều tra của bọn mình có trộn lẫn một vài yếu tố căng thẳng, nhưng giải pháp thì chẳng đủ sức hấp dẫn kể cả nhưng người đọc hiền lành nhất.
Với hai con mắt nhắm chặt, Justus buông cho đầu thõng xuống lưng ghế và dừng lại trong tư thế đó trong suốt mấy phút đồng hồ.
– Thôi đừng buồn quá thế, Thám tử trưởng. – Peter tìm cách khích lệ. – Trong cuộc đời thám tử nào cũng có những vụ án lớn và những vụ thiếu phần giật gân. Ngoài ra, người ta cũng có thể nhìn câu chuyện từ một khía cạnh lạc quan. Nếu Mandy không cho bọn mình biết sự thật, thì bây giờ cậu vẫn còn tính đến khả năng là những sự kiện trong sàn nhảy của Jim Cowley đang che bên ngoài một tội phạm. Thế nên có lẽ tốt hơn cả, ta nên vui vẻ ngồi chờ thân chủ tiếp theo, người chắc chắn sẽ mang lại cho bọn mình một nhiệm vụ khó khăn và hấp dẫn.
– Thế sao? – Justus giật phắt đầu lên. – Ta thử xem xét vụ nầy nhé: tại sao Peter Shaw ngấm ngầm uống thuốc phiện?
– Nầy, Justus, cậu điên hả? – Bob nổi giận.
– Tự nhiên cậu bị làm sao thế?
– Cậu không cần phải lo cho tình trạng tinh thần của mình, Bob mà theo mình thì nên lo lắng cho tình trạng tinh thần của Peter!
Thám tử Thứ Ba bối rối nhìn Justus.
– Tự nhiên mình bị sa vào một cuộn phim lừa đảo hay là chuyện gì đang xảy ra ở đây thế?
– Người duy nhất giúp ta giải thích được chuyện chỉ có thể là Peter thôi, bởi vì nhân chứng thứ hai và là nhân chứng duy nhất ngoài cậu ta ra đã qua đời rồi, và theo lời Mandy thì sẽ được chôn vào sáng mai.
Với nét mặt trắng nhợt như phấn bạc, chàng Thám tử phó bối rối đút hai tay vài túi quần.
– Cái đó…cái đó đúng, – cậu ngượng ngùng lắp bắp. – Justus lúc đó ở sàn nhảy Planet – Evil đã nhìn thấy cảnh bà Amy Scream chìa cho mình một viên thuốc phiện.
– Câu đó chỉ là một nữa lời thú tội thôi, – Justus nghiêm nghị phán xét.
– Bởi chính mình nhìn thấy rất rõ là sau đó cậu đã đưa viên thuốc đó lên mồm!
– Bob sững sờ không biết nói sao. – Mình không tin đâu, Peter, nói đi, nói là không phải thế!
– Hoàn toàn không có khả năng đó. Mình đã theo dõi rất chính xác. – Thám tử Trưông lung lạc. – Mình nhìn thấy bà Scream kéo Peter ra rìa sàn nhảy, rút một cái lọ nhỏ rồi thuyết phục cậu ấy nuốt món đồ đó. Tài ăn nói của bà ta cuối cùng đã thành công.
Bob hầu như không thể tin được vào những gì vừa nghe thấy. – Peter, nói gì đi chứ! Có phải những gì Justus nhìn thấy là đúng không?
Thám tử phó cáu kỉnh lắc đầu. – Amy Scream quả thật đã đưa cho mình một viên thuốc từ cái lọ của bà ấy. Bà ấy nói là uống vào mình sẽ được chứng kiến thiên đàn trên trái đất. Đồng ý là trong một lúc mình đã thật sự muốn thuận theo lời thúc gịuc của bà ta. Nhưng mình không uống viên thuốc đó.
– Chẳng lẽ mọc trên đầu mình không phải mắt mà là cà chua? Justus giận dữ la lên.
– Trong trường hợp nầy thì đúng thế! Peter bướng bỉnh bước đến bên Justus.
– Chỉ cần cậu giương cặp mắt cà chua lên nhìn mình thêm vài giây nữa thôi, chắc chắn là cậu sẽ thấy là mình mặc dù có đưa viên thuốc vào mồm, nhưng chỉ ngay sau đó lại nhổ nó ra và đút vào túi quần. Mà bây giờ nó vẫn ở trong đó. –
Với một cử chỉ nhanh lẹ, cậu rút bàn tay ra, cong ngón tay dí vật chứng quan trọng xuống sát chỏm mũi của ngài Thám tử trưởng đang hết sức ngạc nhiên.
– Mình hiểu rõ là mình không đời nào được uống viên thuốc nhỏ màu đỏ nầy vào người, nhưng suy cho cùng thì ai cũng có lúc nhầm lẫn, đúng không?
Bob nhẹ nhàng thở phì ra.
– Cậu đã không nhượng bộ, Thám tử phó. Đúng là một lý do chính đáng tự hào về cậu. Ai mà biết được viên thuốc đó được trộn từ những thứ hoá chất tồi tệ nào?
– Mình cũng muốn ngỏ lời chúc mừng! – Justus đưa tay về phía Peter, giảng hoà. – Hy vọng là cậu có thể tha lỗi cho mình thêm một lần nữa về chuyện đã khoác cái tội lừa đảo lên đầu cậu, nhưng chủ yếu mà nói thì động cơ của mình là lo cho sức khoẻ của cậu.
– Thôi đi, Thám tử trưởng, – Peter cười – Không thì mình cảm động quá mà nhoè nước mắt ra đấy. Thật sự mà nói, mình rất mừng là vụ án nầy đã có được một kết cục tốt đẹp như thế!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!