Gã Trộm Nhạc Không Đầu - Nơi An Nghỉ Cuối Cùng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
112


Gã Trộm Nhạc Không Đầu


Nơi An Nghỉ Cuối Cùng



Buổi sáng ngày chủ nhật tiếp theo đó, trời đổ mưa khiến cho nghĩa địa trung tâm của Rocky Beach vắng vẻ bóng người. Khi Peter khoá chiếc xe đạp địa hình của cậu bên cọc thép dựng trước cửa chính thì hai thám tử còn lại đã đang nóng nảy chờ sẵn.

– Lại thêm một lần ngủ quên, phải không? Cậu muộn đến mười phút, Thám tử phó, – Bob đón tiếp cậu bạn bằng giọng trách móc. – Cũng may mà bọn mình biết nhìn xa trông rộng và quyết định mặc áo mưa.

Justus kéo vành mũ sụp thấp hơn nữa xuống trán. – Nhìn trước nhìn sau chả có chỗ nào cho người ta tránh mưa. Vậy ta nên làm vụ nầy càng sớm càng tốt.

– Khoan đã, Thám tử trưởng, – Peter ngăn lại. – Mình thấy mọi việc quá nhanh. Sáng sớm nay cậu gọi cho mình, ra lệnh có mặt vào lúc 11 giờ trưa. Mặc dù mình cũng rõ là bà Amy Scream cũng sẽ được chôn ngay bây giờ, nhưng tại sao bọn mình lại phải tham gia đám tang khi vụ án của bọn mình đã kết thúc rồi?

– Nầy! – Bob cất giọng giễu cợt. – Dù sao chăng nữa bà ấy cũng là mẹ đỡ đầu của cậu!

– Đây không phải là nơi để đùa mà cũng chẳng phải lúc thích hợp cho những câu đùa ngớ ngẩn, – Peter bực dọc đáp. – Nói dại!

Justus đặt một bàn tay vẻ trấn an lên vai Thám tử phó.

– Cuộc điều tra chúng ta xoay quanh những sự việc bí hiểm tại sàn nhảy Planet – Evil mặc dù đã được kết thúc, nhưng mình vẫn có nhu cầu bắt nhân vật giật dây của chiến dịch gian dối nầy đối chất, trước khi chúng ta thật sự chuyển vụ nầy vào phòng lưu trữ. Không được để cho Jim Cowley tưởng rằng gã có thể dễ dàng qua mặt được Bộ Ba. Chỉ riêng cú cự tuyệt cục cằn mà gã giơ ra trước mặt bọn mình bên cửa lần trước cũng đã xâm phạm lòng tự trọng thám tử, khiến bọn mình phải ra tay cho gã bớt vênh vang đi chút.

– Nhưng cứ dựa theo tính cách lạnh lùng và tính toán của gã, mình nghĩ khó có khả năng gã có mặt trong những ngời đến đưa tang, – Peter e ngại.

– Tại sao một tay doang chủ lạnh như tiền lại phải quan tâm đến sự qua đời của một vị khách nghiện thuốc phiện trong sàn nhảy của gã?

– Chờ đã, – Justus hứa hẹn, nét mặt đầy vẻ bí hiểm. Cương quyết, Thám tử Trưởng bước đi, Peter và Bob cũng bước theo cậu qua cánh cổng vào khuôn viên nghĩa trang. – Cứ đi theo mình, các bạn đồng nghiệp. Mình đã hỏi chính xác địa điểm mai táng rồi. -Bộ ba thám tử rảo bước trên con đường nhấp nhô đầy những vũng nước mưa, tiến về phía ngôi mộ.

Sau vài phút, họ đã nhìn thấy đám người đưa tang ít ỏi tụ tập trước một nấm huyệt được đào sẵn, những mái đầu buồn thương cúi xuống. Ngay từ xa họ đã nhận thấy rõ là quan tài đã được thả xuống huyệt rồi.

Bộc phát, Justus nghe theo bản năng và kéo hai bạn cùng nấp vào sau một cây thông rất to, tránh bị phát hiện ngay. Qua lớp cành lá rậm dày, họ có thể dễ dàng quan sát diễn tiến đám tang.

– Mình đếm tất cả có chín người đến đưa tiễn bà Amy Scream, – Peter nói khẽ với Bob và Justus.

Bob tiến lại gần hơn một chút, cậu ngạc nhiên khẽ huýt sáo. – Mình nghĩ là mình điên mất rồi! Có mặt cả đài truyền hình! Kia là cô nhà báo của Network – TV!

– Đâu có đáng ngạc nhiên, các bạn đồng nghiệp? Cho một câu chuyện ngồi lê đôi mách đầy tính giật gân, đám nhà báo không ngại phải thụt chân vào bùn đâu.

Bob đưa bàn tay vuốt nước mưa trên mặt. – Mình không quen ai trong những người có mặt. – Rồi cậu bối rối ngưng lại. – Điều đó có nghĩa…khoan! Justus, cậu đã bắn trúng hồng tâm! Đứng phía bên trái, bên cạnh vị cha đạo, đằng sau người phụ nữ cầm ô là Jim Cowley!

– Trúng đích! – Thám tử trưởng kêu lên, hả hê vì linh cảm của mình đã đúng, tiếng kêu của cậu hơi quá to một chút.

Chủ nhân của sàn nhảy Planet – Evil có vẻ như có một cặp tai thính nhạy ngoài mức bình thường. Với bản năng của một con thú ăn thịt, bất thình lình anh ta ngẩng phắt đầu dậy, phóng tia nhìn sắc như dao về chính vị trí nơi bộ ba đang đứng nấp. Justus, Peter và Bob thoáng ngưng thở. Không chần chừ lấy nữa giây, Cowley bước tách ra từ nhóm người và đi thẳng về phía những người quan sát đang đờ đẫn, không còn cơ hội rút lui.

– Chúng mày làm gì ở đây hả? – Gã đứng lại trước mặt bộ ba trong dáng vẻ đầy đe doạ. – Bọn mày còn tệ hơn cả lũ chấy rận nấp trong áo choàng.

Justus vào vai con cừu vô tội. – Mặc dù chúng tôi chỉ quen sơ bà Amy Scream, ông Cowley, nhưng chúng tôi vẫn buồn trước số phận của bà ấy. Cả bộ ba chúng tôi tới đây để thầm lặng nói lời chia tay.

Cowley không chút rúng động trước những câu nói của Justus. – Chúng mày cho tao ngu đến độ nào hả? Chẳng lẽ lũ thám tử hạng ba bọn mày thật sự tin rằng có thể lừa được tao?

– Lừa hả? – Peter ngạc nhiên nhắc lại. – Ông nhầm to rồi, thưa ông. Đạo đức của chúng tôi yêu cầu phải đến đây để chia tay với một bà hàng xóm đáng mến.

– Thêm một câu nói dối bẩn thỉu như thế nữa là tao sẽ tán cho mày một bạt tai nộ đom đóm mắt! Qua tấm danh thiếp, tao đã biết rõ thú vui của bọn mày.

Đã từ lâu tao biết rằng bọn mày dành thời gian rảnh vào việc đi xục xạo, đánh hơi chuyện của tao.

Justus không một chút nao núng trước những lời đe doạ quyết liệt của đối phương. – Chắc bà thư ký Lockler của ông đã nói cho ông nghe về việc tới thăm của chúng tôi tại phòng ghi âm, và ngoài ra còn thêm thắt đôi điều trái với sự thật. Bởi nói thật là bà ấy chẳng vui vẻ với chúng tôi chút nào. Và dĩ nhiên là bọn tôi cũng không bao giờ để yên cho người ta cư xử như vậy.

– Nhưng lời phỏng đoán của mày, mày có thể nhét vào chỗ khác, thằng mặt tròn quay béo phị. Đây là lời cảnh báo cuối cùng của tao. Nếu còn chạy ngang đường tao lần thứ ba, bọn mình sẽ còn phải hối hận mà mong chưa một lần gặp tao. – Lời đe doạ được nhấn mạnh thêm bằng một ánh mắt u tối của Jim Cowley.

Justus vẫn kiên cường. – Bất chấp cái ngoại hình quỷ sứ của ông, có lẽ bên dưới lớp vỏ thô xù đó chỉ là một cái nhân mềm mại, ngược với sự phỏng đoán của mọi người. Nếu không thì làm sao có thể giải thích một người bận rộn như ông lại bỏ thời gian để mà đưa tiễn một vị khách trong sàn nhảy của mình?

Trong vòng một giây, tất cả những nét mặt của Jim Cowley duỗi xuống.

Không nói tiếp một nửa lời, người đàn ông xoay đi và cũng nhanh lẹ y như khi bước tới, anh ta trở về với nhóm người đưa tang.

Bob lắc đầu nhìn theo. – Cha, Thám tử trưởng, người ta muốn xoay muốn lắc kiểu gì thì cũng vậy thôi, cứ theo cái vẻ ngoài thì Jim Cowley vẫn tiếp tục tự coi mình là người chiến thắng, và ta cứ để cho gã nhấm nháp niềm vui nầy đi.

Người nhượng bộ là người thông minh hơn.

– Trường hợp nầy thì mình không đồng ý với ý kiến đó, – Justus khăng khăng đáp trả, khi cậu dẫn hai cậu bạn đi về phía cửa ra. – Rồi Cowley sẽ phải chịu trách nhiệm rằng trong sàn nhảy của gã…ô, khoan. – Thám tử trưởng ngưng bặt, rút từ túi áo mưa ra chiếc điện thoại cầm tay đang rung. – Chắc đây là cái tin nhắn mà mình đã chờ suốt mấy tiếng đồng hồ qua.

Liệu có phải là một ngọn lửa tình mới mà bọn mình chưa được biết đến không? – Peter đùa, tìm cách liếc vào màn hình trên điện thoại.

Trán nhăn tít lại, Thám tử trưởng đọc tin nhắn. Cuối cùng, cậu nghi ngờ nhướng cao lông mày lên và bắt đầu trầm ngâm cằn môi dưới.

– Có gì không? – Peter ngạc nhiên. – Chả lẽ cú hẹn hò bí mật bị vỡ rồi?

– Vẫn còn trầm ngâm, Justus đút chiếc điện thoại cầm tay vào túi áo mưa. –

Vậy là lời phỏng đoán của mình đã thành sự thật…

– Lời phòng đoán nào kia, trời đất! Cậu nói chuyện gì thế? – Peter thúc gịuc như đang lên cơn sốt. – Đừng để bọn mình phải kéo từng từ từng từ một ra khỏi mũi cậu chứ, khốn thật!

– Tin nhắn vừa rồi là của thanh tra Cotta.

– Sao? – Bob ngạc nhiên. – Tại sao chú ấy lại phải gởi tin nhắn cho cậu?

– Mình đã đưa cái viên thuốc nhỏ màu đỏ mà bà Scream cho Peter đến chỗ chú thanh tra Cotta vào tối hôm qua. Chú ấy hừa sẽ đưa viên thuốc sang phòng thí nghiệm pháp y để họ phân tích chính xác nội dung của nó.

– Với lý do gì? – Bob hỏi.

– Vì mình muốn biết, Thám tử phó, lý trí của cậu đã giúp cậu tránh được hiểm hoạ nào.

– Mình hiểu. Ít nhất thì cũng có một người lo lắng cho mình. Rồi sao nữa?

Có phải chú Cotta vừa cho cậu biết kết quả phân tích?

– Chính xác. Nhưng kết quả khiến mình đau đầu muốn chết. – Thám tử

Trưởng đột ngột đứng phắt lại. – Các cậu bám vào nhau cho chắc đây, các bạn đồng nghiệp: viên thuốc đó chẳng làm hại nổi đến một bé sơ sinh. Nó chỉ là một viên kẹo hiền lành bọc sôcôla, tráng đường màu đỏ bên ngoài!

– Bob bối rối cười. – Không thể tin được, thế ý nghĩa nằm ở chỗ nào?

– Cái đó mình cũng chưa thể nói chắc chắn. Chỉ có điều nầy là chắc chắn như tiếng cầu kinh trong nhà thờ: cuộc gặp gỡ lần thứ ba của ta sẽ bẻ gãy cổ Jim Cowley. Và đây không phải là một lời đe doạ suông, mà là một lời hứa tử tế, các bạn đồng nghiệp: trong vòng hai mươi tư tiếng nữa, tấm màn cuối cùng của cuộc trình diễn địa ngục của gã sẽ rơi xuống!

– Cậu lấy ở đâu ra sự tin chắc như thế?

– Hãy sử dụng đến trí phán đoán của cậu, Thám tử phó, – Justus tự tin đáp lại. – Cú điện thoại của Cowley mà bọn mình nghe lỏm được trong ngôi nhà gỗ của gã cho biết, vào lúc mười một giờ sáng ngày hôm nay sẽ có một việc quan trọng xảy ra.

– Đám tang bà Scream! – Bob phun ra. – Chính là chuyện đó!

– Peter bất chợt dừng lại. – Câu hỏi chỉ là trong một đám tang liệu có thể xảy ra chuyện gì bất bình thường? Tại sao Cowley lại tham gia vào nhóm những người đưa tang?

– Cho câu hỏi nầy và kể cả những câu hỏi khác, sáng ngày mai ta sẽ nhận được câu trả lời, – Thám tử trưởng nói với vẻ chắc chắn của người chiến thắng.

– Các cậu còn nhớ Cowley ngoài ra còn nói gì trong cú điện thoại đó không?

“Sáng sớm ngày kia”, tức là vào ngày thứ hai. “Cháu sẽ đặt cho cô một chiếc taxi. Chỉ cần cô có mặt ở chỗ cháu lúc mười giờ là đủ rồi! Cho tới thời điểm đó, hãy giữ vững vị trí và đừng làm điều gì thiếu cân nhắc”.

Bob không nén được một nụ cười. – Nếu mình đoán không lầm thì sáng ngày mai vào lúc mười giờ cả bọn mình lại vào vị trí?

Thám tử trưởng gật đầu.

Tiếng chuông nhà thờ, những âm thanh đã bị Jim Cowley xỉ vả trước mặt bộ ba thám tử trong lần tới thăm đầu tiền, quả thật có thể khiến người ta chao đảo hệ thần kinh, nó đập vào tai người nghe từ khoảng cách rất xa.

Đã trên một tiếng đồng hồ nay, Bộ Ba Ngồi lom khom với một ống nhòm trên chiếc xe MG và quan sát ngôi nhà gỗ của kẻ thuê sàn nhảy Planet – Evil, giữ một khoảng cách an toàn như mọi khi.

Bob ném một cái nhìn bực bội xuống đồng hồ đeo tay. – Đã mười giờ mười lăm. Nếu Cowley ngồi từ nhà mà gọi taxi thì kẻ được nói tới đã muộn tới mười lăm phút, phải đến lúc ló mặt ra rồi chứ. Còn tiếng kêu inh ỏi của cái chuông kia làm mình không thể chịu được. Phải là những âm thanh hiền hoà, thong thả như mọi tiếng chuông nhà thờ khác nghe thấy tiếng chuông nầy bao nhiêu, hình càng đâm nghi rằng nhóm cha đạo ở đằng kia chắc đang muốn ghi thêm một kỷ luật giật chuông to nhất vào sổ Guinness.

– Thế thì bật Radio lên, – Peter cười cợt đề nghị. – Vặn nhạc pop cho thật to, nó có thể đè lấp vài thứ khác đấy.

– Cậu im đi, Bob! – rõ ràng là Justus vào buổi sáng hôm nay không thích cười đùa chút nào. – Nghiêm chỉnh mà thực hiện công việc của các cậu đi. Bọn mình đang ở trong giai đoạn quyết định, đòi hỏi kỷ luật và sự tập trung tối cao.

Liệu hồn mà tỏ ra nhẫn nại một chút đi! Chỉ xíu nữa thôi là mọi việc sẽ kết thúc.

– Cậu dễ ăn dễ nói thật đấy, – Peter cãi trả. – Hai đứa bọn mình không hiểu lấy một chút xíu là tại sao lại phải ngồi rình mò ở đây, ngồi cho đến tê cả mông.

Tại sao cậu không nói cho bọn mình rõ mọi thông tin, Thám tử trưởng? Tại sao cậu luôn luôn giở cái trò giữ bí mật che dấu kiến thức để bọn mình phải đoán già đoán non.

– Bởi bản thân mình cho đến nay vẫn chưa rõ hẳn, trò đang diễn ra ở đây là trò gì. – Justus chuyển sang thế phòng thủ. – Mình chỉ có một chút xíu linh cảm thôi. Trong lòng thật ra mình rất muốn cho các cậu biết nhiều hơn…, – cậu ngồi thẳng dậy. – Bắt đầu rồi! Bob, nhanh lên! Đưa cho mình ống nhòm!

Vẻ hấp tấp, Bob quơ tay quanh chân cậu.

– Cậu làm cái gì thế? – Justus bực bội kêu lên. – Vội lên chứ! Ống nhòm đâu!

– Được rồi, được rồi! Có ngay đây! Quai của nó mắc vào giày mình! – Bob giật bên nầy, kéo bên kia. Chỉ uổng công. Vẻ cương quyết, cậu giật mạnh cho quai đeo dứt phựt ra khỏi ống giày. – Đây, Thám tử trưởng!

Trong vẻ hấp tấp cùng cực, Justus dán sát cặp ống nhòm vào mắt cậu, căng mắt lên nhìn. Dù bằng mắt thường, Peter và Bob cũng nhận ra một chiếc taxi đang xuất hiện từ phía xa.

Chầm chậm, chiếc taxi đi theo con đường tiến đến ngôi nhà gỗ của Jim Cowley.

– Cậu có nhìn được ai ngồi trong đó không, Thám tử trưởng? – Bob hỏi.

– Không nhìn được. Kính xe phản chiếu dữ dội. – Justus nín thở. – Cái xe dừng lại rồi, Cowley vội vàng bước từ nhà ra phía chiếc taxi. Gã ta mở cánh cửa phía sau. Một vị khách bước xuống, đưa cho Cowley một túi du lịch loại lớn.

Khốn nạn!

– Cậu nhìn thấy gì? – Quá căng thẳng, Peter bắt đầu cắn móng tay.

– Chả nhìn thấy gì hết! Cowley che mất tầm nhìn của mình… Giờ cả hai con người đó đã biến vào trong nhà, taxi bắt đầu lăn bánh. Đúng phát điên lên được!

Mặc dù Peter vẫn hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu chàng như vẫn muốn nổ tung ra vì tò mò. – Chẳng lẽ cậu không nhận mặt được vị khách?

– Chỉ có duy nhất một đường viền lờ mờ, – Justus phồng má thổi phì ra. –

Giờ chắc bọn mình phải chuyển sang thế tấn công.

– Thám tử phó lờ mờ thấy hiện lên những linh cảm u tối. – Chả lẽ điều đó có nghĩa là…

– Chính thế đấy, – Justus có vẻ như đã đọc được suy nghĩ của cậu. – Nếu cứ ngồi mãi ở đây, bọn ta sẽ không bao giờ được biết Cowley và vị khách của gã ta hiện đang làm gì.

– Mình chẳng ưa trò nầy chút nào, Thám tử trưởng. Chẳng lẽ cậu không nhìn thấy ngoài kia trời đang sáng choang? Cowley sẽ nhận ra sự xuất hiện của bọn mình ngay khi bọn mình đến gần ngôi nhà gã. – Hai bàn tay Peter bắt đầu run lên, lọt khỏi vòng kiềm chế. – Cậu quên lời đe doạ của gã rồi sao?

– Toàn lời nói suông, – Justus phẩy tay ra vẻ bình thản. – Mà ngoài ra bọn mình lần nầy cũng không vào vai người da đỏ mà ngấm ngầm lẻn vào khuôn viên của gã. Bọn mình chọn con đường trực tiếp, và sẽ bấm thẳng vào chuông cửa nhà của gã ta.

Giờ thì cả Bob cũng thấy nôn nao, phấp phỏng. – Cậu nghĩ kỹ chưa đấy?

Mình thấy những e ngại của Peter không phải là không có lý đâu.

– Thôi đừng có dễ nhát quá mà làm bẩn áo, các bạn đồng nghiệp. Chẳng lẽ các cậu nghĩ mình không tiến hành những biện pháp bảo an cần thiết sao? –

Thám tử trưởng rút từ túi áo khoác ra chiếc điện thoại cầm tay. – Dĩ nhiên là mình đã báo cho chú thanh tra Cotta biết về dự định hôm nay. Chú ấy nắm vững bọn mình đang ở đâu, và nếu có bất ngờ không hay nào xảy đến thì ta chỉ cần nhắn tin qua điện thoại cầm tay là chú ấy sẽ có mặt ngay lập tức.

– Thực tình mà nói, thứ nầy chỉ an ủi mình được rất ít, – Peter nói thẳng những e ngại của cậu ra. – Cho tới khi chú Cotta cùng người của chú ấy đến được đây, có thể mọi việc đã thành quá muộn. Mình tin là gã Jim Cowley nầy sẵn sàng bước qua xác người, nếu có ai đó bất ngờ cản đường gã.

– Nếu hai người cùng quá sợ hãi như thế thì hãy ngồi yên ở đây đi. Mình đi một mình vậy. -Quyết tâm tiến tới buớc cuối cùng, Thám tử trưởng mở cửa xe bên ghế phụ lái và bước ra khỏi chiếc xe MG.

Peter và Bob chưng hửng nhìn nhau.

– Ta làm gì bây giờ?

– Không biết, cậu đề nghị gì đi.

– Bọn mình không thể để cho cậu ấy vào đó một mình được!

– Nhưng nếu Cowley biến lời đe doạ của gã thành sự thật và giở trò tay chân ra thì sao? Rất có thể thậm chí gã còn có vũ khí!

– Lại càng thêm một nguyên nhân để đứng về phe Justus.

– Vậy thì đằng nào cũng là ba chống lại hai.

– Một cơ hội thật sự.

– Mà suy cho cùng, người ta có bạn bè để làm gì?

– Vậy thì còn chờ gì nữa.

Chỉ trong một cú chồm người, Peter và Bob đầy cửa xe ra và vội vàng bước theo Justus, người lúc đó đã đến gần ngôi nhà gỗ của Cowley.

Khi Justus nhận thấy hai người bạn đang đuổi theo mình, cậu dừng lại và vẫy cậu lại gần.

– Cuối cùng thì các cậu cũng đến! – cậu kêu lên.

Bob đã ở trong tình trạng báo động khẩn cấp. – Trời đất khẽ thôi Thám tử

Trưởng! – cậu rít lên với bạn mình. – Chính cái giọng toang toác của cậu ngày hôm qua đã khiến cho Cowley để ý đến bọn mình đấy!

– Bây giờ mình còn gì để che giấu nữa đâu?

Chính trong lúc đó, hai mắt Peter mở ta ra. Câm nín. Cậu giơ cánh tay lên và trỏ về phía cửa ra vào của ngôi nhà gỗ, cánh cửa vừa mới mở ra.

– Chúc một buổi sáng vui vẻ ông Cowley! – Bằng vẻ hồ hởi quá mức, Thám tử trưởng bước thẳng về phía tay chủ sàn nhảy tàn nhẫn và chìa tay ra chào. –

Chúng tôi rất buồn vì chuyện phải đến khuấy đảo ông một lần nữa, nhưng đáng tiếc là không còn cơ hội nào khác, vì nhìn theo một phương diện nhất định thì chúng tôi đang bị bó chân bó tay.

Trước sự đường đột của cả bộ ba, Jim Cowley tỏ ra bình thản. Bình thản đến độ đáng chú ý. – Các cậu tới đây tìm gì?

– Lần cuối khi chúng tôi đứng trước cửa nhà ông, ông đã khăng khăng thề sống thế chết không cho chúng tôi bước vào nhà, – Juttus vô tư nói tiếp. – Hôm nay, chúng tôi đã quyết định là sẽ không để cho ông xua đuổi đi bằng bất cứ giá nào trên đời.

– Các cậu tới đây tìm gì? – Cowley nhắc lại câu hỏi của gã, nhấn mạnh từng lời. Lần nầy nghe giọng đã sắc hơn.

– Chúng tôi tới đây để ngăn ngừa ông và nữ tòng phạm của ông phạm phải một sai lầm ngu ngốc và trầm trọng. Nếu ông tự nguyện ra đầu thú với cảnh sát, yếu tố đó có thể gây tác dụng giảm nhẹ đối với mức án tù tương lai, nhưng thành thật mà nói, chúng tôi muốn bàn luận chuyện nầy với ông trong nhà ông hơn là ở ngoài nầy.

Mặt Jim Cowley cau lại thành một vệt nhăn nhúm độc ác. – Nếu có ai đó phải bay vào trong nhà tù, thì kẻ đó chính là lũ bọn mày. Bọn mày có thể tin chắc như vậy. Mà là trong nhà tù dành cho thanh thiếu niên! Tao sẽ kiện bọn mày về tội vu khống, về tội tìm cách đột nhập vào nhà riêng và tội tống tiền.

Tao nắm trong tay một loạt các luật sư hạng nhất, thừa sức bẻ gãy cổ bọn mày về mặt luật pháp!

– Ông đừng có lòe, Cowley! – Justus khô khan đáp lại. – Ông không có một cơ hội nhỏ nhất nào đâu.

Đột ngột, đằng sau cánh cửa vào nhà đột ngột vang lên tiếng bước chân ngập ngừng và một giọng người lên tiếng. – Cháu cứ mời bọn trẻ vào đây, Jim. Cô nghĩ ta cần phải nói chuyện với chúng nó.

Với tiếng kọt kẹt, cánh cửa đựơc kéo vào phía bên trong. Trong hành lang là một người đàn bà cao tuổi đội một chiếc mũ màu đen rộng vành. Vẻ thân thiện, bà mỉm cười với ba thám tử. Peter và Bob sững sờ đến mức bắt đầu nghi ngờ vào cặp mắt của mình, bởi không thề tìm ra một lời giải thích logic cho bức tranh trước mặt. Thám tử trưởng, ngược lại, tự tin hẳn vì thấy lời phỏng đoán của cậu đã đúng.

– Sao, bà Scream, bà vừa chui từ mộ lên phải không?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN