Gã Trộm Nhạc Không Đầu
Trong Hang Quỷ
– Chẳng lẽ trông tôi giống như người vừa trèo từ quan tài ra? – Bà Scream ném một cái nhìn kiểm tra vào tấm gương viền khung bạc được treo ở khoảng tường phía trên một chiếc tủ Buýp – phê nhỏ ở hành lang.
– Ừ thì, giống một xác ướp chăng.
– Người ta không nhất quyết phải khăng định như vậy, – Justus ra vẻ rộng lượng, sau khi Jim Cowley đã đóng lại cánh cửa vào nhà sau lưng họ.
– Ta nên ngồi ở phòng khách, – bà Scream yêu cầu bộ ba thám tử và đi cùng với họ vào căn phòng mà Justus, Perter và Bob mới chỉ được quan sát từ phía ngoài, trong cuộc theo dõi nửa đêm của họ.
– Liệu Jim có thể mời các cậu uống một chút gì chăng? – Với một cái khoát tay rộng rãi, người đàn bà ra hiệu cho Justus, Peter và Bob ngồi xuống ghế sofa.
– Liệu bà có đánh thuốc độc bọn tôi không? – Peter hỏi bằng giọng đầy nghi ngờ. – Ngược lại với bà, bọn tôi rất muốn sống. Trong ngôi nhà nầy, chắc chắn là bọn tôi sẽ không chạm vào bất kỳ một giọt chất lỏng nào.
– Jim Cowley dừng lại bên khuôn cửa và ném một cái nhìn nôn nóng xuống đồng hồ đeo tay. – Thế thì vào việc chính đi. Chúng mày muốn gì?
– Tôi không nói thì sao? – Justus hỏi lại, nhấn mạnh từng lời, và đã chuẩn bị ngả người xuống ghế sofa.
– Đừng có ngồi lên áo của tao! – Nhảy một bước thật nhanh, Cowley đến bên ghế sofa và kéo chiếc áo ra khỏi đệm ghế. Không một giây quá sớm, bởi xuýt chút nữa thì Thám tử trưởng đã thả người đè đúng lên chiếc áo nọ.
– A ha! – mắt Justus bắt đầu sáng lên. – Qua đây ta đã giải thích được câu đố thứ nhất. – Cậu chỉ tay về phía chiếc áo choàng mà Cowley đang cầm. – Cái mánh tạo nên một ảo ảnh về tay trộn nhạc không đầu thật ra rất đơn giản! Trên cổ áo có gắn một bộ khung bằng dây thép, để khi người ta ném áo khoác lên trên, toàn bộ phận đầu sẽ bị che đi và qua đó gây ấn tượng như người mặc không có đầu. – Ngạc nhiên, Thám tử trưởng đưa mắt nhìn quanh trong phòng. – Nầy ông, cái con búp bên thợ may hôm qua còn đứng ở đây bây giờ đâu rồi?
Đôi mắt Cowley bắt đầu lấp loá vẻ độc địa. – Làm sao chúng mày biết được con búp bê? Trả lời đi!
– Vào tối thứ sáu, sau khi ông rời sàn nhảy Planet – Evil, chúng tôi đã ngầm đuổi theo ông và nhìn vào phòng khách nầy từ phía ngoài, qua những khe mành mành. Vì sau đó ông còn tử tế mở hé cửa sổ ra, nên chúng tôi ngoài ra còn trở thành nhân chứng của một cú điện thoại đặt ra cho chúng tôi không ít câu đố đó.
– Thế thì cho tôi nghe kết quả đi nào, ngài thám tử. – Jim Cowley thả người xuống một chiếc ghế bành, châm cho mình một điếu thuốc lá với những cử chỉ vội vàng.
– Ông là một tay doanh chủ tinh quái, ông Cowley, sẵn sàng vì tiền lời mà làm mọi việc. Nếu không thì làm sao giải thích được việc xúi gịuc các cô cậu học trò vị thành niên đóng một vở kịch tại Planet – Evil. Nhóm thanh thiếu niên đó có nhiệm vụ phải tôn sùng Norman Hammley và bị gã thôi miên hút hồn tuyệt đối trong sàn nhảy, trong khi gã đó thật ra chỉ là một chiếc áo khoác, bởi kẻ núp bên dưới không phải ai khác mà chính là ông. Chính một mình ông đã dựng lên huyền thoại một tay trộn nhạc có khả năng pháp luật. Sự điên khùng của đám đông la hét chẳng qua chỉ là một mánh ảo thuật gian dối. Vụ ngất của Mandy Robin và phản ứng hồ hởi của người nghe trước bài hát “Devil –
Dancer” của chị Monique Carrera, bài ca được đồn là nó đựơc xây dựng trên một công thức âm nhạc hoàn toàn mới, cũng chỉ là mánh ảo thuật thôi. – Justus khẽ cười. – Ông đã có thể làm mờ mắt chị Monique Carrera bằng trò ngớ ngẩn nầy, ông Cowley, nhưng chắc chắn là với bộ ba thám tử thì không. Chúng tôi đã rất nhanh chóng phát hiện ra trò giả dối của ông.
– Tất cả chuyện đó không liên quan gì đến chó bọn mày! – Jim Cowley phun về phía Justus. – Việc tao kéo khách đến sàn nhảy của tao bằng cách nào và tao ký hợp đồng với các nghệ sỹ với những điều kiện nào là chuyện riêng của tao.
Phương thức tiệm cận phải nói là tương đối tinh quái đó thật ra chỉ là một chiến dịch quảng cáo được tạo dựng khéo léo. Với chiến dịch nầy, tao hoàn toàn không vi phạm luật pháp!
Thám tử trưởng cương quyết lắc đầu. – Tôi lại thấy khác, ông Cowley. Hay là vị chủ nhân thành công của sàn nhảy Planet – Evil như ông không hề đề ý rằng, luật pháp nghiêm cấm sự hiện diện của các trẻ vị thành niên trong sàn nhảy? Nếu Mandy và bạn bè của cô ta khai ra trước toà là họ đã thực hiện công việc nào cho ông, thì giấy phép mở sàn nhảy cảu ông sẽ ngay lập tức bị thu hồi, đấy là chưa kể đến một khoản tiền phạt lớn!
– Đáng nể đấy! Có vẻ như mày đã đọc rất kỹ bộ luật dân sự, – Cowley cáu kỉnh nhận xét. – Nhưng nói để mày yên tâm, trong tương lai tao sẽ để ý thật kỹ đến việc không để mày yên tâm, trong tương lai tao sẽ để ý thật kỹ đến việc không để cho một học trò vị thành niên nào tham gia vào những chiến dịch quảng cáo của tao.
– Đã quá muộn rồi, ông Cowley! – Justus đáp lại bằng giọng buộc tôi. – Bởi vì bây giờ thì bọn tôi đã rõ ràng ông đã sử dụng Mandy cùng bạn bè của cô ấy cũng như các diễn viên quần chúng khác không chỉ để phục vụ cho những mục đích quảng cáo đáng nghi ngờ, mà chủ yếu là để che giấu một trò lừa đảo bảo hiểm lạnh lùng!
Bà Screan bắt đầu cười khúc khích. – Ta thấy bọn mi có vẻ là một lũ cáo nhóc tinh ranh đấy. Liệu người ta có được phép lịch sự hỏi làm sao mà bọn mi phát hiện được ra bọn ta không?
Thám tử trưởng bắt chéo chân lên nhau. – Nói cho chính xác ra thì chính là bà, bà Scream, chính bà đã cung cấp cho tôi những lời mách bảo quyết định cuối cùng. Với màm diễn xuất quả thật rất đáng khâm phục trong vai một bà ngoại Disco nghiện thuốc phiện, bà đã phạm một sai lầm trầm trọng trong sàn nhảy Planet – Evil.
Bà Scream chúm đôi môi tô sao đỏ chót. – Ta hoàn toàn không hiểu nổi mi nói đến chuyện gì. Làm ơn giải thích dùm.
Trong sự ngạc nhiên của tất cả những người có mặt, Justus rút từ túi áo khoác của cậu ra một bao giấy nhỏ, in màu sặc sỡ. – Thế nào, món đồ ngọt nầy bà thấy có quen không, thưa bà? Kẹo sôcôla nhãn Tom&Black.
– Trò điên nầy là gì vậy, thằng kia? – Jim Cowley nghiêm mặt nhìn xăm xoi cái túi giấy.
– Jutus xé túi đổ những viên kẹo lên mặt bàn bằng kính và rút ra một viên màu đỏ, giơ thẳng về phía bà Scream. – Nếu bà uống viên thuốc nầy, thưa bà, bà sẽ được nhìn thấy thiên đường dưới trái đất.
– Vé vào cửa dẫn sang niềm hạnh phúc, – Peter thêm vào, giả giọng bà Scream. – Những ai nuốt cái nầy vào, sẽ biến thành một người khác hẳn!
– Thế nầy là thế nào, cô Amy? – Cowley quay sang phía người đàn bà cao tuổi. – Tại sao bọn nhóc nầy lại giở trò khỉ đó?
– Tôi có thể cung cấp câu trả lời cho ông, – Jutus thả vài viên kẹo sôcôla vào miệng và thích thú nhai nhỏ. – Để tăng mức độ tin cậy cho vai diễn của mình, bà Scream đã đưa những viên kẹo nhỏ màu đỏ nầy vào trong một chiếc lọ thuỷ tinh nho nhỏ, rồi sau đó mời mọc một số khách tại sàn nhảy, giả làm thuốc kích thích. Đáng tiếc cho bà, thưa bà, việc Peter, người cũng được bà xúi gịuc uống thử một viên, đã không nuốt viên thuốc đó xuống. Đối với chúng tôi đó là một may mắn lớn. Qua đó chúng tôi có thể nhờ người phân tích cái gọi là viên thuốc phiện đó và được biết đây chỉ là một loại kẹo hết sức lành của nhà sản xuất Tom & Black.
Jim Cowley sững sờ nhìn bà Scream. – Phải bọn nhóc nầy nói thật không, cô Amy? Có phải cô đã điên đến mức vừa nhảy trong Planet – Evil vừa mời chúng nó dùng thuốc phiện?
– Không phải thuốc phiện, – người đàn bà to tiếng bào chữa. – Bản thân cháu cũng biết rất rõ, đó chỉ là những viên kẹo sôcôla hoàn toàn không nguy hiểm.
Suy cho cùng thì cô có nhiệm vụ diễn tả sao cho thật đáng tin cậy là cô đang nghiện thuốc phiện vào hạng nặng.
Jim Cowley trông như sắp sửa nổ ra một cơn đập phá vì điên giận. – Hai chúng ta chỉ thống nhất với nhau là cô chốc chốc lại uống những viên kẹo đó trước mặt người khác, nhưng đâu có mù quáng mà chia cho kẻ khác!
– Chuyện đó bây giờ đâu còn quan trọng nữa. – Justus nhận xét, sau khi đã đưa vào mồm thêm một vốc kẹo sôcôla nữa. – Nhưng trong mọi trường hợp, bà quả thật đã diễn một màn khiêu vũ hết sức thuyết phục trên sàn nhảy! Tôi chưa từng thấy một ai chết thuyết phục như bà, thưa bà Scream. Xin tỏ lời kính nể!
Liệu người ta có được phép lịch sự hỏi rằng, tổng số tiền bảo hiểm nhân thọ sẽ được trả trong tình trạng bà qua đời là bao nhiêu?
– Chính xác 750.000 Dollar, – bàScream đáp thẳng.
– Ai cha! – Peter ngạc nhiên. – Một con số ngọt như đường.
Thám tử trưởng nhỏm người đứng dậy và chầm chậm bước về phía bà Scream. – Những người hộ lý đã chuyển bà đi trong tư cách xác chết từ sàn nhảy Planet – Evil chắc chắn là những người của bà đóng giả, đúng không?
Bà Scream gật đầu đồng ý. – Cậu hiểu ra đúng rồi đấy. Còn tay bác sĩ viết giấy khai tử cho tôi cũng vậy. Cậu ta nợ cậu con trai đỡ đầu Jim của tôi một món nợ ân tình, bởi ngày trước đã có lần cậu ta vay mượn một món tiền lớn của Jim, và không có khả năng trả lại.
– Chỉ có một điều tôi chưa hiểu, – Bob chen vào. – Ngày hôm qua chúng tôi đã chứng kiến đám tang của bà, bà Scream, và nhìn thấy quan tài đã được đưa xuống huyệt. Thay cho bà, thứ nằm trong quan tại là ai hay là cái gì vậy?
Justus chỉ vào khoảng giữa căn phòng. – Chả lẽ mọi chuyện không rõ rồi sao?
– Khoan đã…, – Thám tử phó sa vào cân nhắc – Dĩ nhiên, đúng rồi! Chính nó!
– Liệu cậu có thể cho mình tham gia vào vụ khám phá của cậu không? – Bob yêu cầu.
– Con búp bê! – Peter giải thích. – Con búp bê thợ may mà ông Cowley đêm hô, quatrùm áo khoác. Chắc nó bây giờ được nằm trong quan tài.
Bà Scream hồ hởi vẫy tay. – Tuyệt lắm, các cậu bé thân yêu! Rất hay! Cậu thật là một cái đầu sáng láng!
– Nhưng có phải sẽ quá liều mạng không, nếu cứ tiếp tục ở lại Califonia? –
Bob hỏi. – Dù sao chăng nữa bà cũng được coi là người đã chết. Điều gì sẽ xảy ra nếu một trong những người bạn của bà tình cở gặp bà trên phố?
– Cơ hội đó rất nhỏ, – Justus nắm lấy quyền trả lời. – Bở cú điện thoại của Cowley cho biết rõ, bà Scream dự định một cú chuyển đổi nơi ở quyết định ngay trong ngày hôm nay. Bà ấy sẽ trở thành người Mexico. Cái nơi mà theo cú điện thoại của Cowley cho biết, sẽ cho phép bà ấy thoải mái đội lên đầu cái mũ
Sombrero và ăn đến căng bụng món Tacos! – giờ thì Justus đã ăn hết sạch chỗ kẹo sôcôla và cuộn nát chiếc túi bằng giấy đã rỗng, – nhưng còn một điểm cuối cùng: tôi vẫn quan tâm không biết phần tiền bảo hiểm mà bà định dành cho người con đỡ đầu của bà là bao nhiêu?
– Chính xác một nữa, – bà Scream giải thích với một nụ cười duyên dáng. – Vậy là mỗi người 375.000 Dollar. Số tiền nầy đủ mang lại cho tôi những năm tháng ngọt ngào cuối đời mà tôi mong đợi từ lâu rồi.
Chính trong lúc đó, Peter thấy sống lưng cậu rởn lên từng đợt, và đám da gà mỗi lúc một lan rộng ra. – Thưa bà, bà Scream, – cậu rụt rè phán đoán. – Tại sao bà lại sẵn lòng kể cho chúng tôi nghe tất cả toàn bộ tội phạm của bà?
Người đàn bà cao tuổi nhếch miệng cười và chắp hai tay vào nhau. – Anh bạn thân mến, trong trường hợp nầy có hai khả năng thôi. Khả năng thứ nhất là trong đầu tôi đã có một vài chỗ bị lỏng hay bị thủng, và đứa con đỡ đầu của tôi đã đơn giản quên đi chuyện cấm tôi được lên tiếng.
– Ra vậy, – Bob khô khan nhận xét. – Thế còn khả năng thứ hai?
Đột ngột, giọng Amy Scream tỏ rõ một nét sắc lạnh cho tới đó không ai ngờ tới. – Khả năng thứ hai là kế hoạch không cho bọn mày mang những kiến thức vừa thu lượm được bước ra khỏi căn nhà nầy!
Nhanh nhu chớp, người đàn bà cao tuổi rút từ túi váy ra một khẩu súng lục nhỏ xinh và chĩa thẳng về bộ ba thám tử đang sững sờ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!