Vệ Tư Lý Hệ Liệt - Thần Tiên - Chương 2: Bị Thuyền Không Gian Bắt Cóc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
115


Vệ Tư Lý Hệ Liệt - Thần Tiên


Chương 2: Bị Thuyền Không Gian Bắt Cóc



Ta nắm tóc hắn, trong lòng lấy làm ngạc nhiên không thôi. Còn Cổ Ngọc Trân thì trên mặt đã hiện ra vẻ rất tức giận.

Nhìn vào bộ mặt đang tức giận của hắn thì ta lại chú ý thêm một vấn đề khác, đó là Cổ Ngọc Trân xem ra đã trẻ hơn so với tuổi của hắn. À, ý tứ của ta là so với lần trước ta gặp hắn, hắn nhìn trẻ hơn nhiều, hơn nữa việc tự khống chế bản thân cũng không tốt như trước kia. Ta tiếp tục giễu cợt hắn: “Ồ, ông thoạt nhìn trẻ ra đấy, dùng phương pháp gì để bảo dưỡng vậy? Có phải tìm bác sĩ thẩm mỹ căng da mặt không?” ”

Cổ Ngọc Trân càng tức giận hơn nhưng lại không dám phát tác, hắn trừng mắt liếc ta: “Là dùng âm bổ dương đó. Sao câu trả lời có làm hài lòng sự hiếu kỳ của anh chưa?”

Ta không nói thêm gì nữa, chỉ là suy nghĩ lời nói của hắn, trong lòng vẫn đang ngạc nhiên không thôi.

Cổ Ngọc Trân cười khổ một chút: “Tôi muốn nhờ anh tìm dùm hai miếng ngọc, đó là vật phẩm thuộc thời Hán, hình dáng của chúng -”

Ta không đợi hắn nói hết liền ngắt lời nói: “Ông điên rồi, đồ vật bằng ngọc thuộc thời Hán có hơn mười mấy vạn món, có thứ được an táng theo thi thể chôn duới lòng đất, có thể bị kẻ trộm mộ ăn cắp và chẳng biết rơi vào tay ai, hoặc là cho dù có được truyền lại từ tổ tiên thì cũng không biết số lựơng có bao nhiêu, chỉ bằng vào hình dáng của nó thì ai có thể tìm ra cho được? Ngay cả thần tiên cũng tìm không được nữa là!”

Cổ Ngọc Trân nghe ta nói thế liền tiếp lời: “Thần tiên? Thần tiên nhất định là tìm được rồi”

Ta nghe thế vừa buồn cười, lại vừa tức giận: “Vậy ông hãy đi tìm thần tiên đi, còn tìm tôi làm gì?”

Bộ dáng của Cổ Ngọc Trân lại trở nên buồn bã, đưa tay lên đầu sờ sờ – đó là thói quen của hắn khi còn hói đầu. Bây giờ mặc dù trên đầu đã mọc tóc nhưng thói quen xưa cũng chưa sửa được. Ta thấy vậy thật muốn nắm lấy tóc của hắn giật mạnh một hồi nữa xem có phải là tóc đã được cấy hay không?

Hắn hít sâu một hơi: “Đúng vậy, tôi biết là rất khó khắn, những món đồ vật bằng ngọc thời Hán được lưu truyền rất nhiều, cả đời tôi đã gặp được vô số nhưng hai món đồ đó thì….ôi, nghe đồn rằng, có người từng trông thấy chúng ở trong phủ của Khang Thân Vương -”

Ta cười nói: “Vậy ông nên tự mình đi tìm đi, cổ vật trong phủ Khang Thân Vương được đưa đi đâu, điều này ông hiểu rõ nhất mà”

Cổ Ngọc Trân đứng lên: “Anh nghĩ rằng trong một năm nay tôi làm cái gì? Đó chính là đi tìm hai mảnh ngọc đó đấy. Tuy nhiên quả là khó khăn, thật là mò kim dưới đáy biển”

Ta liền nói: “Ông biết khó khăn như thế thì tại sao còn tới tìm tôi?”

Cổ Ngọc Trân nhìn ta: “Tôi biết anh thần thông quảng đại, nghĩ là anh có thể, ôi, thôi quên đi, đừng nhắc nữa.”

Hắn vừa nói vừa phất tay, bởi vì hắn phất tay hơi mạnh nên vô tình làm cho đống thư và sách đặt trên bàn rơi xuống đất.

Ta nhìn hắn lắc đầu. Hắn cuống quít xin lỗi, sau đó lập tức cúi người lượm lên cho ta. Khi hắn nhặt được một số đặt lên bàn thì lúc này ta nghe được hắn hét lên một tiếng kinh thiên động địa.

Nói tiếng hét của hắn là “kinh thiên động địa” thì thật sự cũng không tính là nói quá. Đầu tiên, tai ta ong ong, đầu ta chóang váng, khoảng chừng ba giây sau đó ta ngớ người không biết phản ứng như thế nào.

Chuyện này đối với ta mà nói là chuyện cực kỳ hiếm gặp. Ta đã trải qua vô số hung hiểm toàn là nhờ vào phản ứng nhanh nhẹn và do đó mới có thể trong tình cảnh đầy ác liệt hóa hiểm thành lành. Nếu là thường xuyên bị làm cho ngớ người thế này thì không biết đã chết bao nhiêu lần nữa.

Tuy nhiên, thứ nhất là bởi vì tiếng hét của Cổ Ngọc Trân thật là kinh người. Thứ hai, cho dù ta có suy nghĩ thế nào thì cũng không hề nghĩ ra được có chuyện gì mà khiến cho Cổ Ngọc Trân phát ra tiếng kêu hãi hùng đến thế.

Tiếp theo, cửa thư phòng kêu “ầm” một tiếng bị đẩy ra, Bạch Tố (d/g: xin xem Vệ Tư Lý Hệ Liệt – Vệ Tư Lý và Bạch Tố) giống như cơn gió phá cửa phóng vào.

Nàng tới rất nhanh và dừng lại cũng nhanh, lập tức nhìn ta hỏi: “Có chuyện gì thế anh?”

Chuyện gì à? Ta cũng không biết bởi vì khi ta đang ngồi ở ghế bàn làm việc, Cổ Ngọc Trân thì ngồi đối diện ta, vốn chúng ta cách nhau một cái bàn. Hắn quơ tay làm ngã đống thư sách, sau đó cúi người xuống lượm chúng lên. Ta và hắn trong lúc ấy bị cái bàn cản trở tầm mắt cho nên ta không biết chuyện gì đã xảy ra với hắn.

Ta vội vã đứng lên nhìn vào Cổ Ngọc Trân, Bạch Tố cũng nhìn về Cổ Ngọc Trân.

Chỉ thấy Cổ Ngọc Trân đang ngồi xổm, trong tay hắn đang cầm hai tấm hình và đang nhìn chằm chằm vào chúng, hai con mắt của hắn như muốn lồi ra. Chỉ sợ trong cả đời của hắn thì đây là lần đầu tiên hắn có thể mở to mắt đến như vậy.

Từ bộ dáng của hắn mà xét thì vừa rồi hắn phát ra tiếng hét hãi hùng kia là bởi vì hắn nhìn thấy được hai tấm hình đang cầm trong tay. Hai tấm hình đó được để trong đống thư, vừa rồi hắn vung tay làm chúng rơi xuống đất nên mới phát hiện ra chúng.

Hai tấm ảnh đó rất quen? Đó chính là ảnh mà Raul ở Đông Đức gửi kèm theo thư cho ta.

Ta vừa nhìn thấy được tình cảnh đó, cả người liền ngẩn ngơ, tiếp đó trong lòng tự bảo: “Không có khả năng trùng hợp thế chứ? Chẳng lẽ thứ đồ mà Cổ Ngọc Trân muốn tìm chính là hai miếng ngọc đó?”

Đến lúc này ta mới chú ý kỹ tới hai tấm hình đó. Hai món đồ vật trong hình xem ra hình như có chút quái lạ, hình dáng trông như là ngọc phù, nhìn chẳng ra quy tắc nào cả. Vì hình chụp hơi mờ nên không thể nhìn ra kích thước của chúng, tuy nhiên cố gắng nhìn kỹ thì cũng phát hiện ra đựơc trên mặt hai miếng ngọc có khắc chữ nhưng do đứng hơi xa nên ta không thấy rõ cho lắm.

Bạch Tố liền bước về phía trước vài bước rồi nói: “Cổ tiên sinh, ông không sao chứ?”

Người này thật không biết là thuộc loại gì, Bạch Tố có ý tốt hỏi thăm hắn nhưng hắn đột nhiên đứng phắt lên, động tác nhanh tới cực điểm, cơ hồ xô ngã Bạch Tố nhưng hắn cũng không thèm để ý tới Bạch Tố, như là phát điên lên vậy, đưa tay chỉ vào ta, lắp bắp nói: “Vệ Tư Lý, anh….anh ….anh ….”

Mặt hắn đã biến thành màu đỏ, nếu như huyết áp của hắn mà tăng cao nữa thì chỉ sợ mạch máu sẽ vỡ tung.

Ta đang vốn muốn mắng hắn về sự vô lễ đối với Bạch Tố nhưng vừa nhìn thấy hắn trong tình hình như vậy thì liền biết phải để cho hắn bình tĩnh lại cái đã. Ta một mặt ra hiệu cho Bạch Tố, một mặt nói với hắn: “Đừng nói cho tôi biết thứ đồ vật bằng ngọc mà ông muốn tìm là hai miếng ngọc này nhé, tôi sẽ không tin đâu”

Giọng của Cổ Ngọc Trân đã trở nên khàn khàn: “Đúng thật là hai miếng ngọc này, ngay cả tôi cũng còn không tin nữa huống chi là anh, tuy nhiên thật sự là tôi đang muốn tìm hai miếng ngọc này”

Hắn nói gần hết câu, giọng chẳng những khàn mà còn nghẹo ngào nữa, qua đó cũng đóan biết đựơc tâm tình của hắn là đang bị kích động tới cực điểm.

Bạch Tố đi tới bên cạnh ta, ta liền mang những việc xảy ra kể vắn tắt cho nàng, sau đó lấy luôn bức thư của Raul gửi rồi để cùng với hai tấm hình đẩy tới trước mặt của Cổ Ngọc Trân: “Đây là tòan bộ về chúng nó”

Cổ Ngọc Trân chỉ đưa tay cầm lấy hình lên xem, một hồi lâu hắn mới lên tiếng: “Được, anh cứ ra giá đi”

Ta vẫn đang không thể tin tưởng: “Đó thật là đồ mà ông muốn tìm sao? Sao lại trùng hợp quá vậy?”

Cổ Ngọc Trân nói thì thào: “Có gì đâu mà phải ngạc nhiên, tiên duyên là thế”

Ta và Bạch Tố đều cho rằng hắn đang nói hươu nói vượn. Bạch Tố là cô gái có tâm địa rất tốt, trứơc tiên nàng ra hiệu cho Cổ Ngọc Trân hãy cố bình tĩnh lại, sau đó mới nói: “Cổ tiên sinh, ông hãy xem kỹ lần nữa xem có phải đích thật là đồ vật ông muốn tìm không?”

Cổ Ngọc Trân hít sâu một hơi và nuốt nứơc bọt một cái, rồi dường như chẳng hề để ý tới ai, đưa tay cầm lấy ly trà của ta lên hớp hai hớp, tiếp đó lại đảo mắt nhìn vào hai tấm hình. Thoạt nhìn thì sự kích động của hắn đã hết, lúc này hắn mới gật đầu nói: “Tôi có thể dám chắc, vật đang ở đâu?”

Ta không khỏi cười khổ, đồ vật đang nằm trong tay một người nông dân ở tại một địa phương nhỏ của Đông Đức. Thấy hắn nóng lòng muốn có chúng cho nên ta nói: “Ông đừng nóng lòng, để tôi từ từ nói cho ông nghe”

Cổ Ngọc Trân đột nhiên vỗ cái bàn một cái, rồi dường như cố gắng hết sức hét lên nói với ta: “Anh không cần phải giả vờ, anh nhất định là biết tôi đang tìm hai miếng ngọc này nên đã đi trước một bước tìm được chúng. Được, đựơc lắm, anh ra giá đi, cùng lắm thì tôi táng gia bại sản thôi”

Vốn, Cổ Ngọc Trân nói với ta những lời này thì nhất định ta sẽ cực kỳ tức giận và đuổi hắn đi, nhưng khi ta nghe được hắn nói cho dù táng gia bại sản cũng phải mua cho bằng được thì ta cũng hơi ngạc nhiên.

Ta cũng quên luôn tức giận, cầm lấy hai tấm hình lên nhìn cho kỹ. Đồ vật trong hình thật sự là nhìn chẳng hề đáng giá chút nào, trong thư Raul nói nó có thể là ngọc, mà cho dù là lọai ngọc tốt nhất thì giá trị cũng sẽ không cao lắm.

Tuy nhiên điều gì lại khiến cho Cổ Ngọc Trân nói ra những lời như vậy?

Trong lúc ta đang suy tư thì Cổ Ngọc Trân thúc giục: “Thế nào, anh chỉ cần nói ra một giá thôi, cỡ nào tôi cũng đồng ý”

Ta hít sâu một hơi: “Lão Cổ, tôi cũng không muốn lừa ông, tôi chẳng hề biết món đồ mà ông muốn tìm là thứ này, hai tấm hình này là của một người Đức gửi cho tôi và yêu cầu tôi nói cho hắn ta biết đây là vật gì”

Mặt của Cổ Ngọc Trân hiện ra vẻ không tin, ta liền chỉ vào lá thư trên bàn nói: “Thư đó, ông tự xem đi.”

Bức thư viết bằng tiếng Đức nên Cổ Ngọc Trân xem không hiểu, hắn trừng mắt nhìn ta.

Ta nói: “Ông có thể mời Bạch Tố phiên dịch, tôi sẽ lừa ông nhưng cô ấy sẽ không”

Cổ Ngọc Trân quả nhiên đem thư giao cho Bạch Tố. Nội dung trong thư bởi vì ta thấy chẳng có gì quan trọng nên ta cũng chưa hề kể cho Bạch Tố nghe. Bạch Tố cũng là lần đầu tiên thấy nó.

Bạch Tố vừa xem vừa phiên dịch cho Cổ Ngọc Trân. Lúc Cổ Ngọc Trân nghe xong thì hỏi: “Địa chỉ ở đâu? Địa chỉ của Raul đó?”

Bạch Tố cầm bao thư lên chỉ địa chỉ cho hắn xem. Tiếp đó hành động của Cổ Ngọc Trân thật là ngòai sự dự đóan của ta. Hắn nhìn thấy lập tức vung tay ra chụp lấy bao thư trong tay Bạch Tố và bóp chặt nó nơi tay, đồng thời cũng lùi mấy bước đi tới cửa.

Vẻ mặt của hắn cực kỳ khẩn trương, xem ra nếu ta mà phóng đến cướp lại bao thư thì hắn thật sự sẽ liều mạng với ta.

Lúc hắn bước tới cửa thì lại lên tiếng: “Vệ Tư Lý, tôi sẽ không quên anh, tôi nhất định sẽ đền đáp anh thật tốt”

Vừa nói những lời đó xong thì hắn liền xoay người chạy đi, cơ hồ là từ thang lầu nhảy luôn xuống dưới. Vốn ta muốn ngăn hắn lại là một chuyện dễ dàng nhưng khi muốn động thân thì Bạch Tố liền ra hiệu cho ta nói: “Cứ để hắn đi đi”

Ta nhíu mày hỏi: “Em sao lại đồng tình với hạng ngừơi đó?”

Bạch Tố lạnh nhạt cười: “Chuyện vốn cùng chúng ta chẳng hề có quan hệ nhưng đối với hắn mà nói thì có thể cực kỳ trọng yếu, thôi hãy mặc hắn đi.”

Ta lớn tiếng đáp trả: “Tên khốn đó, hừ, ngay cả món đồ vật dấu trong tấm bình phong là vật gì hắn cũng chẳng hề nói cho anh biết.”

Tâm địa của Bạch Tố rất tốt, luôn nghĩ thay cho người khác: “Có lẽ hắn có nỗi khổ riêng của hắn”

Lúc này Cổ Ngọc Trân đã mất dạng, muốn đuổi cũng không kịp nữa rồi. Ta rất tức giận, trở lại ngồi vào ghế, tiếp đó nói với Bạch Tố: “Có lẽ là trong tấm bình phong có chứa phương thuốc trị hói đầu. Em có thấy không, vốn cái đầu hắn hói đến bóng lưỡng nhưng sau một năm không gặp thì lại có tóc mọc rậm rạp”

Bạch Tố cười nói: “Vậy thì tính là hắn may mắn đi, hắn cũng đả bỏ một số tiền lớn mua nó mà, hình như là 200,000 USD thì phải”

Ta phẫn nhiên đạo: “200,000 USD? Nếu biết trước là phương thuốc trị hói đầu thì đâu có cái giá đó”

Bạch Tố cười nói: “Vậy thì anh nghĩ giá bao nhiêu?”

Ta không nhịn được nở nụ cười, nói thì nói vậy thôi chứ trên thực tế làm gì có cái giá như vậy.

Sau khi Cổ Ngọc Trân cầm lấy địa chỉ chạy đi. Ngày thứ hai ta gọi điện thoại đến Ngọc Trân Trai tìm hắn thì đựơc thông báo: Cổ tiên sinh có công việc đã rời đi đêm qua rồi.

Ta cúp điện thoại, trong lòng nghĩ thầm chẳng lẽ Cổ Ngọc Trân đã bay đến Đông Đức rồi?

Trong vài ngày kế tiếp, ta đem hai tấm hình kia cho các chuyên gia am hiểu về những đồ vật bằng ngọc thụôc thời cổ đại của Trung Quốc xem qua nhưng tất cả ý kiến của bọn họ đều như nhau, đại khái là như vầy:

“Thoạt nhìn thì giống như là một loại ngọc phù. Những đồ vật cổ bằng ngọc của Trung Quốc hình dáng chế tạo hết sức phức tạp, như loại hình dáng không có quy tắc này thì hơn phân nửa là ngọc phù, dùng để làm tín phù điều binh khiển tướng, cả thời tiền hán cùng hậu hán đều có sử dụng.”

Chỉ có một chuyên gia nhìn hơn nửa ngày mới phát biểu một ý kiến độc đáo: “Tôi thấy hai miếng ngọc này mặc dù có hình dáng hơi kỳ lạ một chút nhưng có thể là một loại đồ vật để tế trời. Ngừơi lập đàn tế trời khi cầm nó trong tay nghe nói có thể cùng thượng thiên liên lạc, đem yêu cầu của bản thân nói cho thượng thiên, ví dụ như dùng để cầu mưa chẳng hạn”

Qua một thời gian cũng chẳng cho chuyên gia nào có có thể nói ra được hai món đồ trong bức hình là thứ gì.

Ta tự nhiên sẽ không đi nghiên cứu nó là thứ gì, chỉ là bản thân lấy làm tò mò vì sao Cổ Ngọc Trân có tri thức phong phúc đối với cổ vật như vậy mà lại vội vội vàng vàng muốn có được nó. Nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không ra đáp án cho nên tự nhiên cũng quên đi.

Sau đó, bởi vì ta bận rộn công việc nên chuyện của Raul và Cổ Ngọc Trân cũng không nhớ đến nữa. Khoảng chừng hai tháng sau, trong một đêm nọ, đang lúc dùng cơm tối thì Bạch Tố cầm một tờ báo đi tới bên cạnh ta nói: “Anh xem đi, có một đọan tin tức có thể làm anh có hứng thú đấy”

Ta khi đó đang xem thư cho nên cũng không có lấy tờ báo kia lên xem, chỉ liếc nhìn một chút thì thấy tiêu đề là: “Một số lượng lớn cổ vật quý hiếm của Trung Quốc lần đầu tiên đựơc triển lãm tại Đông Berlin (1)”. Nội dung: “Chi nhánh của Ngọc Trân Trai tại Luân Đôn, Anh, chuyên kinh doanh về cổ vật quý hiếm của Trung Quốc, chủ nhân Cổ Ngọc Trân tiên sinh, đối với việc xem xét và giám định cổ vật Trung Quốc có tri thức cực kỳ cao siêu. Lần triển lãm này có đến hơn hai trăm món cổ vật, là do ông đích thân chủ trì. Nếu có cổ vật Trung Quốc cần giám định giá trị thì có thể đến gặp mặt, Cổ tiên sinh sẽ giám định miễn phí”

Sau khi xem xong đọan tin tức này, ta nói: “Hình như là hắn chưa có đựơc món đồ hắn muốn thì phải”

Bạch Tố nói: “Đúng vậy, nếu đã đến tay thì không cần làm như vậy. Hắn hiển nhiên muốn dùng cuộc triển lãm này để dẫn dụ Raul đến. Thật kỳ lạ, không phải là hắn đã có địa chỉ của Raul rồi sao, sao hắn không lập tức đi tìm nhỉ?”

Lúc này có nằm mơ thì ta cũng chẳng nghĩ ra nguyên nhân tại sao Cổ Ngọc Trân không tìm được Raul, chỉ thuận miệng nói: “Đúng vậy, chiếu theo lẽ thừơng mà nói thì khi hắn đến Đông Đức liền có thể y theo địa chỉ mà tìm được Raul. Theo anh thấy thì hắn chỉ cần đưa ra 1000 USD thì người Đức đó sẽ nhảy cẩng lên vì vui mừng cho xem”

Bạch Tố nói: “Hiển nhiên việc mua bán của hắn tiến hành không thuận lợi, bằng không thì hắn cần gì phải lao sư động chúng như thế.”

Đối với chuyện này trong lòng ta vẫn luôn hoài nghi: “Thật sự là không hiểu, các chuyên gia đã nói qua rằng cổ ngọc, cho dù là ngọc gì đi nữa thì cũng không thể nào quý giá thế đựơc”

Bạch Tố hít sâu một hơi: “Cổ Ngọc Trân người này có chút giống như là “người tầm bảo” trong truyền thuyết vậy, hắn có thể nhìn ra một bảo vật từ một món đồ rất bình thường, em thấy hai miếng ngọc cổ đó nhất định là có lai lịch và ý nghĩa rất đặc biệt.”

Ta dùng ngón tay chỉ vào hình hắn trong tờ báo: “Điều đó sợ rằng chỉ có Cổ Ngọc Trân mới biết được thôi”

Cuộc nói chuyện đêm nay chỉ vì đọan tin tức đó là kết thúc. Tuy nhiên ta rất rõ tính tình của Bạch Tố, nếu nàng đối với một chuyện gì có hứng thú thì nhất định sẽ tìm hiểu đến tận cùng. Bạch Tố hiển nhiên là đang để tâm tới lai lịch của hai miếng ngọc đó, tuy nhiên tra cứu nhiều ngày cũng chẳng có kết quả gì.

Khoảng nửa tháng sau từ cái ngày nói về đọan tin tức trên báo, cũng trong một buổi tối chuông điện thoại reo lên. Ta nhấc máy nghe thì đựơc báo là có điện thọai đường dài gọi đến từ Đông Berlin. Ta rất ngạc nhiên vì tại Tây Đức ta có không ít bạn nhưng là chẳng có người nào ở Đông Berlin cả.

Sau khi nghe thông báo xong thì ta nghe đựơc một giọng nói quen thuộc: “Vệ Tư Lý phải không ? Tôi là Cổ Ngọc Trân đây.”

Note:

(1) Đông Berlin: Đông Berlin là tên của phần phía đông thành phố Berlin từ năm 1949 đến 1990. Đông Berlin là thủ đô của Cộng hòa Dân chủ Đức (CHDC Đức – một cựu quốc gia đã sáp nhập vào Tây Đức). Berlin bị chia cắt chính thức bằng bức tường Berlin từ ngày 13 tháng 8 năm 1961 đến ngày 9 tháng 11 năm 1989. (xem thêm tại đây )

Cổ Ngọc Trân?

Điều này làm cho ta cảm thấy ngoài ý muốn, ta nói: “Ông khỏe không? Việc mở triển lãm thế nào rồi? Chính phủ Đông đức có gây phiền hà gì không?”

Đông Đức là quốc gia “sắt”, đối với một người thương nhân buôn bán cổ vật thì sẽ chẳng có bất cứ một đãi ngộ nào cho nên ta mới hỏi hắn như vậy.

Giọng của Cổ Ngọc Trân nghe rất khổ não: “Không phải, bọn họ đối với tôi rất tốt. Vệ Tư Lý, anh có thể đến Đông Berlin một chuyến không? Tôi có một việc hết sức trọng yếu muốn mời anh hỗ trợ”

Trong khoảng thời gian ngắn, ta quả thực không dám tin vào lỗ tai của chính mình. Với cái loại giao tình giữa ta và hắn mà nói thì việc hắn dám mở miệng đề nghị ta vượt ngàn dặm đến Đông Berlin để giúp hắn, thật quả là chuyện đùa.

Ta thật không biết tên Cổ Ngọc Trân đang suy nghĩ thứ quỷ quái gì, ta cũng không thèm tức giận, chỉ lạnh lùng trả lời: “Xin lỗi, tuyệt đối không thể.”

Cổ Ngọc Trân kêu lên: “Anh muốn bao nhiêu tiền cứ tùy tiện nói ra đi, bao nhiêu tôi cũng có thể đáp ứng cả”

Tên khốn này chỉ có mỗi một chiêu mà thôi, thật khiến cho ta nhịn hết nổi, tức giận lên ta chửi to: “Tiền, tiền, tiền con mẹ ngươi. Bao nhiêu tiền cũng không đi.”

Cổ Ngọc Trân liền hạ giọng, nghe tới hết sức kinh người, hắn nói: “Có lẽ tôi đã nói sai làm anh phật lòng, Vệ tiên sinh – tôi có thể cam đoan, nếu anh có thể tới Đông Berlin một chuyến thì anh nhất định có thể gặp được một kỳ sự mà trong cả đời anh chưa từng gặp qua bao giờ”

Ta lạnh lùng cười, nói: “Đừng đem mấy chuyện kỳ sự dẫn dụ tôi, cả đời tôi đã gặp không biết bao nhiêu rồi”

Khi ta nói xong câu này và chuẩn bị cúp điện thoại thì lại nghe tiếng của hắn: “Nếu anh đến thì tôi sẽ đem chuyện món đồ vật dấu trong bình phong nói cho anh nghe”

Câu trả lời của ta là “cạch” một tiếng, cúp máy. Hắn muốn ta trước hết bay đến Đông Berlin, sau đó sẽ đem chuyện món đồ giấu trong bình phong nói cho ta biết, suy nghĩ của hắn thật sự sai lầm.

Cho dù ta có muốn biết cái bí mật đó thì cũng sẽ không bị hắn uy hiếp. Nếu như hắn có lòng thì trong điện thoại đã đem cái chuyện đó nói cho ta nghe trước rồi, sau đó mới đề nghị thì ta còn có thể suy nghĩ lại.

Sau cuộc điện thoại đường dài đó thì không hề nghe đựơc tin tức về Cổ Ngọc Trân nữa.

Ngày thứ mười trôi qua.

Trong đêm đó ta và Bạch Tố chia nhau đi tham dự buổi tiệc. Ta tham dự buổi tiệc của một nhóm chuyên gia về thiên văn học. Người mời ta đến là người bạn đã nhờ ta bán dùm cái bình phong.

Buổi tiệc rất vui vẻ, lại nghe được đám chuyên gia thiên văn học diễn thuyết sự bí ẩn của thiên thể và vũ trụ, quả thật là quên mất luôn thời gian. Và khi ta rời buổi tiệc thì đã là quá nửa đêm.

Ta đậu xe lại một ngã tư đường rồi bước ra khỏi xe ngắm sao. Trong đầu một mặt hồi tưởng lại cụôc nói chuyện của đám chuyên gia vừa rồi, một mặt ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, trong lòng có cảm giác lâng lâng sao đó.

Tiếp đó ta quay trở lại xe, vừa mới đưa tay định mở cửa xe thì nghe được một giọng nói phát ra từ phía bên trong xe: “Vệ tiên sinh, đứng yên đó, đừng lộn xộn, có bốn người xạ thủ đang ngắm vào anh đó”

Ta ngẩn người, đảo mắt quan sát thì thấy có một cái máy thu âm nhỏ gắn trong xe, giọng nói là từ máy phát ra.

Ta ngây người khoảng nửa giây, sau đó bất kể lời cảnh cáo liền đưa tay tới tháo cái máy thu âm xuống, đầu cũng không quay đầu lại, chui luôn vào xe. Ta cứ vậy nổ máy xe và chạy đi, xem như là không hề xảy ra việc gì.

Xe mới chạy chưa đựơc ba thước thì thân xe đột nhiên run run, ta nghe được một vài tiếng nổ nhỏ phía dưới gầm xe, và chiếc xe không thể nào tiến tới được nữa.

Khỏi nhìn cũng biết có người đã dùng súng bắn thủng bốn bánh xe của ta.

Ta rất bình tĩnh ngồi trong xe chờ đợi cuộc hành động kế tiếp của đối phương. Ta tin tưởng nếu đối phương đang ở trong bóng tối giám thị ta thì nhất định có mang theo kính hồng ngoại. Ta tuyệt không thể làm cho đối phương nhìn thấy thần sắc kinh hoàng của ta được.

Cho nên, chẳng những ta bình tĩnh mà còn lấy thuốc ra đưa lên miệng, bật lửa mồi và hít một hơi.

Ngay khi ta phun ra làn khói thứ hai thì đối phương đã xuất hiện. Tổng cộng có bốn người, hành động hết sức nhanh nhẹn, từ trong mấy ngã tư tối tăm, trông giống như những con chuột chạy vọt ra.

Trong lòng ta đã có kế họach đối phó bốn người. Trong đó có một tên ở bên trái đang đến gần xe của ta nhất. Chỉ cần hắn vừa tiếp cận thì ta sẽ dùng sức đẩy cửa xe và có thể đánh gục hắn, sau đó ta có thể chạy đi, tránh khỏi bị ba người giáp công.

Do đó ta liền tập trung chú ý đến cái tên bên trái đang tiến đến gần xe ta, đột nhiên một tiếng “keng” vang lên, tấm kính phía trước đầu xe vỡ vụn, một quả lựu đạn bay đến.

Ta không thể làm gì khác hơn là phải mở cửa xe thoát ra ngoài. Người nọ đột nhiên dừng bước, ta vội xuất ra một cước quét ngang, đá trúng vào chân của hắn.

Xương chân của hắn bị gãy, tiếng gãy trong đêm đen yên tĩnh nghe hết sức thanh thúy, tuy nhiên hắn lập tức lùi lại. Điều làm ta kinh ngạc chính là sự đau đớn khi xương đã bị gãy không phải là việc người bình thường có khả năng chịu được, nhưng hắn ngay cả rên một tiếng cũng không.

Ta vội vàng muốn phóng vào một góc tối để trốn nhưng ba tên còn lại đã chạy vội tới, ta nhìn thấy trong tay ba tên đều có súng.

Lúc này ta đã phạm vào một sai lầm. Ta đoán trước bọn chúng sẽ không giết ta cho nên ta mới dám phóng lên cao. Cú nhảy khiến ta lơ lửng trên không trung cách mặt đất khỏang 5m.

Ngay trong lúc ta nhảy lên thì ba tên đang chạy tới không chút do dự giương súng lên bóp cò.

Ta nghe được tiếng súng nổ vang lên, tuy nhiên thân thể lại đang ở giữa không trung, còn ba tên địch thì sau khi bắn xong liền chạy vội tới, trong tình huống này bất luận kẻ nào cũng không có biện pháp để thoát.

Ta thấy đựơc vài tia ánh sáng chớp động, còn chưa rơi xuống đất thì cảm thấy được trên thân thể có bảy tám chỗ phát ra đau đớn vô cùng. Ta mở miệng muốn kêu to nhưng lại không nghe được giọng của chính mình. Tiếp theo thì ngay cả cảm giác chạm đất như thế nào cũng không biết nữa.

Một người nhảy lên cao khỏang 5m, sau đó rơi xuống thì thời gian sẽ không vượt quá vài giây, và cũng trong thời gian ngắn ngủi đó ta đã mất đi tri giác.

Một tiếng sau Bạch Tố đã tới hiện trường nơi ta mất tích. Vì cảnh sát đi tuần tra đêm sau khi phát hiện ra chiếc xe của ta và nhìn thấy ba bánh xe bị bắn thủng, một bánh xe bị văng ra thì cảm thấy sự việc nghiêm trọng nên đã báo cho người nhà của ta và cấp trên của họ.

Cho nên, Bạch Tố và thanh tra cao cấp Hoàng Đường đã đồng thời đến đây. Cảnh sát gọi đèn chiếu vào xe của ta, còn chuyên gia tháo bom thì đang cẩn thận xem xét.

Bạch Tố không nói một lời, chỉ đi tới bên cạnh chiếc xe. Hoàng Đường lập tức chạy theo nói với nàng: “Xe của Vệ tiên sinh bị một hỏa tiễn nhỏ tập kích. Loại hỏa tiễn này được phóng ra thông qua một loại máy giảm thanh đặt ở trên cao”

Mặt của Bạch Tố có chút tái nhợt, tầm mắt chuyển qua nhìn vào vào tấm kính bể nát ở đầu xe. Hoàng Đường cười khổ nói: “Có một quả bom chứa đầy ma túy bắn vào trong xe của anh ta, vì thế mới làm cho trong xe nồng nặc mùi ma túy như thế”

Hắn vừa nói vừa đưa tay chỉ trên mặt đất: “Cảnh sát chúng tôi cũng đã phát hiện ra ba quả cầu châm có cấu tạo hết sức đặc biệt. Bên trong mấy quả cầu này có chứa một loại chất lỏng, mặc dù báo cáo hóa nghiệm còn chưa có nhưng có thể đóan được đó là một loại ma túy cực mạnh”

Bạch Tố thầm nói: “Địch nhân thật sự xem trọng anh ấy quá rồi”

Hoàng Đường “ừm” một tiếng rồi nói: “Muốn bắt cóc Vệ Tư Lý cũng không phải là một chuyện đơn giản. Đối phương ít nhất đã dùng ba chiếc xe, còn số lượng người thì vượt qua con số 6”

Bạch Tố nhíu mày: “Bắt cóc?”

Hoàng Đường bình tĩnh trả lời: “Đúng vậy, chắc chắn là bắt cóc, nếu là ám sát thì quả hỏa tiễn kia sẽ không nhắm vào bánh xe mà bắn, ngay gần khu vực bánh xe văng ra chúng tôi còn phát hiện ra một cái máy thu âm nhỏ -”

Hoàng Đường tiếp nhận một cái máy thu âm nhỏ từ một ngừơi nhân viên mang đến, sau đó mở máy để cho Bạch Tố nghe, nàng nghe xong liền đồng ý với cái nhìn của Hoàng Đường: “Không sai, đúng là bắt cóc.”

Hoàng Đường vội hỏi: “Gần đây trong cụôc sống của anh ta cô thấy có gì bất thường không? Cô có biết người muốn bắt cóc anh ta có mục đích gì không?”

Bạch Tố hít sâu một hơi, sau đó trả lời. Câu trả lời của nàng nếu cho ngừơi khác nghe có thể tưởng lầm là nàng đang nói bậy bạ gì đó do lo lắng. Bạch Tố nói: “Bất thường? Cụôc sống thừơng ngày của anh ấy chẳng có gì bất thường cả. Theo tôi thấy thì người muốn bắt cóc anh ấy không chỉ có người địa cầu chúng ta thôi đâu, còn có người ngoài hành tinh nữa đó”

Hoàng Đường nhíu mày. Tên này cùng ta và Bạch Tố đã từng hợp tác nhiều lần, cho nên mặc dù lời nói nghe có hơi chói tai nhưng hắn cũng lập tức nhận ra lời của Bạch Tố là sự thật. Hắn không thể làm gì khác hơn là nói: “Tuy nhiên, thoạt nhìn qua những món đồ mà bọn bắt cóc đã sử dụng thì tòan là vũ khí của địa cầu, chắc có lẽ không phải là người ngòai hành tinh”

Bạch Tố nói: “Cũng không phải là người địa cầu bình thường, đúng không?”

Hoàng Đường cười khổ một chút: “Đúng vậy, hơn nữa tôi có thể dám chắc, đối phương làm việc rất có tổ chức và đã trải qua huấn luyện.”

Bạch Tố nói: “Muốn biết thì về nhà đợi điện thoại của đối phương liên lạc thôi”

Hoàng Đường chỉ cười khổ, không biết nói cái gì cho tốt nữa. Sau đó Bạch Tố đi xem xét cẩn thận chiếc xe của ta một lần nữa, nàng hy vọng có thể phát hiện ra manh mối gì đó mà ta lưu lại trong lúc khẩn cấp.

Ta lúc ấy quả là mắc một sai lầm lớn, tuy nhiên ta cũng có đủ thời gian để lưu lại một chút manh mối, ví dụ như trong hòan cảnh ta hút thuốc, nếu không hút thì lưu lại manh mối cũng đủ thời gian rồi (hút thuốc thật là có hại quá!), bởi vì ta chủ quan không nghĩ đến rằng đối phương bố trí ghê ghớm như thế, và kết quả là ta ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, còn trở nên bất tỉnh nhân sự.

Bạch Tố dò xét một hồi cũng không tìm được cái gì. Còn Hoàng Đường thì đang không ngừng hỏi nàng một số vấn đề, tuy nhiên Bạch Tố quả thật không biết tại sao ta lại bị người bắt cóc, đương nhiên là không có biện pháp trả lời hắn.

Thật tế mà nói thì chẳng những Bạch Tố không biết tại sao ta bị người bắt cóc mà ngay cả chính bản thân ta cũng không biết là vì chuyện gì.

Khi ta có tri giác trở lại thì ta chỉ biết cơ thể của ta bởi vì bị trúng nhiều ma túy nên mới mất đi tri giác. Chuyện thứ nhất sau khi tỉnh lại là ta phải kiểm tra xem năng lực họat động của cơ thể như thế nào, do đó ta liền động thử ngón tay thì thấy ngón tay còn có thể hoạt động đựơc.

Tiếp theo, ta muốn biết rõ bản thân mình đang ở đâu?

Ta chậm rãi mở mắt ra, thấy rõ tình hình trước mắt. Cái đầu tiên ta nhìn thấy chính là một bức tường màu xám bạc. Ta đang ở trong một cái phòng nhỏ và căn phòng này tường của nó có màu xám bạc. Ngòai ra còn có một ngọn đèn phát ánh sáng rất dịu, đồng thời ta cũng cảm giác đựơc có một chấn động rất nhỏ. Điều làm ta giật mình chính là ta nhìn thấy được một số đồ đạc rất lạ mắt mà ta chẳng biết là thứ gì ngoài những thứ bàn ghế bình thường có thể phân biệt được.

Tuy nhiên điều làm ta giật mình hơn cả là trong căn phòng có một cái cửa sổ hình tròn, nó trông giống như là cửa sổ trên các chiếc thuyền lớn vậy.

Từ cửa sổ nhìn ra thì thấy toàn là một mảnh màu lam tối, điều này vẫn còn chưa kỳ lạ. Kỳ lạ nhất là trong mảnh màu lam tối đó ta nhìn thấy được có hai vật thể hình tròn, một lớn một nhỏ đang ở phiêu phù trong thế giới màu lam kia.

Cho dù là học sinh tiểu học khi nhìn thấy đựơc cái vật thể hình cầu lớn kia thì cũng liền nhận ra được nó là địa cầu. Về phần cái nhỏ kia thì đúng là mặt trăng.

Điều này làm cho ta vô cùng kinh hãi và tự hỏi: ta đang ở chỗ nào đây? Làm sao mà ở chỗ này lại có thể nhìn thấy địa cầu và mặt trăng?

Khoảng cách giữa địa cầu và mặt trăng là 3,800,000 km, đây là một kiến thức rất thường thức, cả hai tinh cầu cách xa nhau 3,800,000 km mà ta đều có thể thấy rõ, vậy thì ta….

Nơi ta đang đứng cùng với hai tinh cầu hợp thành một hình tam giác. Ta ở một góc, cả hai ở hai góc khác. Nếu mà nhẩm tính thì khoảng cách giữa ta cùng địa cầu hoặc mặt trăng đều vượt hơn 3,800,000 km.

Vậy thì ta đang ở chỗ nào đây?

Ta đang ở trong một chiếc thuyền không gian, không còn đáp án nào khác ngoài đáp án này.

Ta hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, sau đó ngồi dậy thì thấy được ta đang nằm trên một cái giường. Giưởng rất nhỏ, vừa mới để chân xuống đất thì tại cái ghế trước mặt bỗng dưng hiện ra một chùm ánh sáng.

Trong lòng ta cảm thấy rất hỗn loạn. Đây cũng không phải là lần đầu tiên ta cùng với người ngòai hành tinh tiếp xúc, sự sợ hãi và kinh hoàng bây giờ hòan toàn không có đất dụng võ cho nên ta cố gắng giữ lấy bình tĩnh nhìn chằm chằm vào chùm ánh sáng đó.

Đầu tiên chùm ánh sáng đó xạ ra nhiều tia sáng, tiếp theo thì xuất hiện một đốm sáng tròn nhỏ khác ở trung tâm khoảng bằng ngón tay cái. Sau đó điểm sáng ở trung tâm bắt đầu biến hình, biến thành một lọat các tia sáng nhỏ hỗn loạn, rồi khỏang mấy giây sau nó biến lại thành một đốm sáng tròn nhỏ như ban đầu.

Tiếp đó nó biến đổi thêm một vài lần nữa, ta không hiểu chúng đang muốn làm gì, chỉ là phỏng đoán trong lòng: có phải là tên người hành tinh đang lựa chọn một loại ngôn ngữ thích hợp nào đó để giao tiếp cùng ta chăng? Nếu là như thế thì ta đây còn chần chờ gì nữa, ta vội dùng tiếng Anh nói: “Ta bây giờ sử dụng loại ngôn ngữ này thì các người nhất định có thể sử dụng”

Khi ta nói ra những lời đó thì khỏang vài giây sau ta nghe được âm thanh vang lên. Âm thanh đồng thời truyền ra từ bốn góc phòng, là một giọng tiếng Anh rất chuẩn: “Okay, có thể sử dụng.”

Ta thở dài một hơi, có thể dùng ngôn ngữ nói chuyện với nhau, vậy thì tình hình đương nhiên là tốt hơn nhiều, ta hỏi: “Các người muốn làm gì?”

Giọng nói từ góc phòng lại truyền ra: “Vệ tiên sinh, trong tình hình này nguời đặt câu hỏi là chúng ta, còn anh chỉ được quyền trả lời thôi. Nếu anh hợp tác, chúng tôi sẽ đưa anh trở về, bằng không thì…, anh có thể thấy đựơc anh cách xa quê hương của anh như thế nào không? Dù cho bản lĩnh anh có cao cường bao nhiêu đi nữa thì cũng trở về không được”

Đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ một chút thì thấy địa cầu và mặt trăng đang nhanh chóng nhỏ đi, ta liền rùng mình một cái. Nếu bọn chúng muốn ta khuất phục thì ta đương nhiên sẽ không nên ta liền “hừ” một tiếng: “Không sai, ta đã rời quê hương rất xa nhưng ta cũng tin rằng các người rời đi quê hương còn xa hơn ta”

Giọng nói lại vang lên: “Vậy thì thế nào?”

Ta nở nụ cười: “Nếu ta làm một chút gì đó trong con thuyền này thì tất cả chúng ta sẽ không ai trở về quê hương được cả”

Giọng nói lạnh như băng truyền tới: “Vệ tiên sinh, anh muốn nói gì?”

Ta cũng biết ta nói như vậy thì chẳng có gì tác dụng tới người ngoài hành tinh nhưng ngoài chuyện đó thì ta có thể làm chuyện gì bây giờ? Trong tình huống như thế làm sao mà ta có thể chịu khuất phục đựơc, đây là tính tình vốn có của ta, cho nên ta trả lời: “Có lẽ…ta phải hành động để chứng minh lời của ta cho các ngươi hiểu”

Vừa nói ta vừa tiến về phía trước, đi tới trước một cái máy với vẻ mặt không có hảo ý.

Giọng nói lại vang lên: “Nếu ngươi phá hủy thiết bị đó thì chính là ngươi tự phá hủy đi điều kiện sinh tồn của bản thân, loại khí cần cho sự sinh tồn là do cái máy đó cung cấp đấy”

Trong lòng ta vốn có ý muốn phá hủy nó nhưng vừa nghe đựơc lời nói như vậy thì ta liền không dám vọng động, và không thể làm gì khác hơn là trả lời: “Sự sinh tồn của ta cũng không chỉ cần thứ khí này thôi đâu, ta còn cần một loại chất lỏng được kết hợp từ hai nguyên tử hyđrô và oxygen”

Ta vừa mới nói xong thì một tiếng “xoạt” do sự di chuyển của vật thể truyền tới, sau đó ta nhìn thấy một bình nước lớn.

Tại sao ta vừa nhìn thấy được cái bình lớn đó thì dám chắc rằng nó có chứa nước uống? Bởi vì trên địa cầu, loại bình lớn này được chuyên dùng để chứa nứơc uống. Cái bình được đặt trên một thiết bị, loại thiết bị này rất tiện cho người sử dụng, khi muốn uống nước chỉ cần ấn cái nút trên nó thì nước sẽ từ bình chảy ra qua vòi.

Xem ra sự hình dung của ta dừơng như là hơi phức tạp, kỳ thật loại thiết bị uống nứơc này cực kỳ bình thường, cơ hồ trong bất kỳ thành phố lớn nhỏ nào cũng có thể nhìn thấy.

Ta lập tức đi qua, ấn vào cái nút, còn để tâm nhìn một chút để xem có cái ly nào uống nước hay không?

Quả nhiên trên thiết bị có một chỗ lõm dùng để đựng ly tách uống nước, tuy nhiên hiện tại lại chẳng có cái ly nào. Vì vậy ta không thể làm gì khác hơn là ngồi xổm xuống, đầu ngẩng lên đưa miệng vào vòi nước mà uống.

Vì ta uống nước bằng tư thế này cho nên ta mới nhìn thấy một chỗ mà nếu ta đứng thẳng sẽ chẳng bao giờ thấy được. Tại một nơi đặt đồ trang trí bằng kim loại màu xám, ta phát hiện ra một cái hình tam giác, có màu sắc mới hơn những cái khác rất nhiều.

Vừa nhìn thấy đựơc tình hình như vậy, trong lòng ta hơi ngẩn ra, một mặt vừa uống nước , một mặt vừa suy nghĩ: tại sao nơi này lại có một cái hình tam giác nhỏ màu sắc quá mới vậy? Nhất định là dùng nó đặt vào thay thế cho cái gì rồi. Từ hình dạng lớn nhỏ mà xem thì thay thế cho thứ gì nhỉ? Đúng rồi, nhất định là dùng nó để thay thế cho một cái thương hiệu của nhà máy hay đại loại thế, và vì mới thay xong nên mới có màu sắc mới toanh như vậy.

Nghĩ tới đây thì vấn đề hẳn là đã giải quyết rồi mới phải nhưng ngược lại ta càng cảm thấy dòng suy nghĩ trong đầu quá hỗn loạn, có một số chỗ hết sức mâu thuẩn. Trong khoảng thời gian ngắn ta không thể nào nắm bắt được điểm trọng yếu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN