Hận Vàng Ấn Độ - Đoạn Kết
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
162


Hận Vàng Ấn Độ


Đoạn Kết



Trong hang đá, những ngọn đèn nê-ông dường như kém sáng hơn trước. Sophia đổ xô về phía Văn Bình. Nàng tưởng chàng bị đánh ngất: bởi vậy, nàng hơi sửng sốt khi thấy chàng ung dung ngồi dậy, ung dung dựa lưng vào vách núi, tiếp tục ngậm miệng để vận chuyển chân khí. Giọng Sophia run run:

– Anh đã khỏe chưa?

Văn Bình khẽ gật đầu. Trong khi ấy, đại tá Bani cất tiếng rên khừ khừ. Rên một lát, hắn lè nhè.

– Cô không nên hỏi nữa, đại tá Văn Bình cần tĩnh dưỡng. Nước da đã hết sám ngoẹt, đang chuyển sang hồng hào như cũ, có lẽ độ 30 phút đến một giờ nữa là khỏe lại như trước.

Bani nói đúng Văn Bình sắp phục hồi được sức lực mặc dầu Hồng Lang không cho chàng uống thuốc giải độc. Sự nhận sét của Bani chứng tỏ hắn là võ sĩ cừ khôi vệ luyện công. Có lẽ hắn đã tống hết độc ra ngoài rồi không chừng.

Nói xong, Bani lại tiếp tục rên khừ khừ, mặt quay vào vách núi. Mọi người trong thạch động đều im lặng, có vẻ mệt mỗi nhiều hơn là sợ sệt, vì họ bị giam giữ từ lâu mà chưa được ăn uống.

Sophia rời chỗ ngồi, tiến về phía Văn Bình. Tên cận vệ của Hồng Lang cao lêu nghêu, cầm tiểu liên Trung cộng, vẫn đứng án ngữ lối ra vào duy nhất, trong tư thế sẵn sàng nhả đạn, tuy nhiên, hắn không tìm cách cấm đoán Sophia trò chuyện với Văn Bình.

Nàng hỏi chàng, giọng vừa đủ chàng nghe:

– Anh có đủ sức giết thằng gác cửa không?

Văn Bình đáp nhỏ:

– Thong thả. Vì bên ngoài đang còn nhiều tên khác.

Đại tá Bani từ từ ngoảnh mặt lại, thản nhiên nhìn Sophia và Văn Bình. Hắn không nói nửa lời song Văn Bình đã đọc được tư tưởng trong đầu hắn. Hắn cũng đang nghĩ cách thoát thân. Đối với hắn, việc triệt hạ tên gác ở cửa không lấy gì làm khó. Hắn nói mấp máy trên môi:

– Ngoài cửa động, có 3 hay 4 tên, hả anh?

Văn Bình hơi giật mình. Từ khi Hồng Lang lôi Hồng Nương ra xe đến giờ, chàng bị nhốt trong hang với Bani, không được phép bước ra ngoài. Tại sao hắn hỏi chàng là “ngoài cửa động, có 3 hay 4 tên?”

Mỗi phút trôi qua chàng mỗi thêm khâm phục hắn. Hắn hỏi chàng như vậy vì hắn biết chàng nghe thấu được tiếng hơi thở của bọn cận vệ. Hắn cũng nghe thấu được tiếng hơi thở như chàng. Nhưng có lẽ tài nghệ của hắn chưa đạt tới trình độ cao siêu như chàng nên hắn chưa dám đoán quyết là có 3 hay 4 tên cận vệ canh chừng bên ngoài thạch động.

Văn Bình đáp:

– 2 tên.

Bani nhíu mày:

– Lạ thật, tôi cứ đinh ninh là 3 hoặc 4.

Văn Bình lắc đầu:

– Không, chỉ có 2, cộng với tên gác là 3. Hai đứa ở ngoài đang châu đầu vào nhau, có lẽ để hút thuốc hay đánh cờ gì đó nên hơi thở nghe gấp và mạnh.

Bani nhích lại gần:

– Bây giờ tôi làm thịt tên đang gác. Tôi chỉ búng một cái là nó sụm xương. Nhưng còn hai tên kia…

– Anh nhường cho tôi. Nhưng về phần anh, anh đã khá hẳn chưa?

– Rồi. Tuy vậy, cũng chưa được hoàn toàn. Vì tôi tống độc ra không nổi. Nên tôi chỉ làm thịt được một vài thằng là cùng. Tôi nghĩ chúng mình nên khởi sự liền, bọn họ độc ác kinh khủng, họ sẽ không tha chúng mình đâu.

– Họ không tha tôi, nhưng chắc họ sẽ tha anh.

– Tôi là phái viên MI-6. Tôi lại chỉ huy đoàn Phản gián Quạ đen, trong quá khứ tôi đã ăn gỏi hàng chục nhân viên của họ láng cháng đến Bombay. Họ cho tôi về chầu tiên tổ là cái chắc.

– Hừ, anh cũng… kinh khủng không kém. Anh là đại điện MI-6, nghĩa là đồng minh của C.I.A., và chẳng nhiều thì ít có liên hệ với ông già tổng giám đốc của tôi, vậy mà anh cố tình êm ru bà rù… hơn thế nữa, anh còn tìm kế loại trừ tôi.

– Chết, anh đừng nghi aon cho tôi. Nếu tôi can dự vào những vụ mưu sát anh ở Bombay, thần Shiva sẽ đầy tôi xuống hỏa ngục cả trăm kiếp.

Đại tá Bani có lối thề thốt thật kỳ lạ. Theo thần tình yêu Shiva thì không xuống hỏa ngục thì đi đâu? Tục truyền thần Shiva có lần chu du các hỏa ngục, tao ngộ một nữ quái đẹp mê hồn, thần nhà ta khoái quá bèn vận hết sức để hưởng thụ: thần nhà ta khỏe quá, lại có nhiều phép thần thông quá, nên cái lingam đại quý của “ngài” đâm xuyên qua mặt đất, từ dưới hỏa ngục trồi lên dương thế và biến thành đá. Hừ… giá được thần Shiva chỉ mặt, điểm tên và lôi xuống âm ty, chịu đầy cả ngàn kiếp Văn Bình cũng hăng hái ký ngay… 4 tay.

Văn Bình bèn nhún vai:

– Thôi, tôi van anh. Anh thuê người ta bắn tôi nhiều lần làm gì, tội nghiệp?

Đại tá Bani thở phù phù:

– Không lẽ tôi mổ bụng ra cho anh coi tấm lòng thành thật của tôi (Văn Bình nghĩ thầm… mổ ruột nó ra thì lòng nó có khác gì lòng heo, lòng bò, làm cách nào chàng biết nó thành thật được…) Thú thật với anh… ông M. từ Luân đôn đã gởi chỉ thị đặc biệt cho tôi, là phải coi chừng anh, anh là… đồng minh nguy hiểm số một. Nhưng ông tổng giám đốc M. không cho phép tôi sát hại anh. Tài nghệ tôi thua anh nhiều, song anh đừng quên rằng nếu quả thật tôi muốn giết anh tôi không bỏ lỡ nhiều cơ hội như Hồng Lang. Dầu sao hắn mới chân ướt chân ráo đến đây, phải thuê tiền: còn tôi, tôi thông thuộc từng đường ngang ngõ dọc, tôi đã giết là anh phải chết. Chẳng qua tôi phải tuân lệnh thượng cấp. Và thượng cấp ra lệnh cho tôi đòn phép với anh.

– Cho nên anh sai một cô gái thơm ngon đội lốt Sophia để kéo tôi vào xiếc?

– Vâng. Tôi không dè anh đã quen Sophia từ trước.

– Tại sao anh lại sai em ruột anh đón tiếp tôi?

– Tôi thường nhờ nó như vậy. Hôm ấy, tôi muốn đứng ngoài để quan sát anh kỹ lưỡng hơn. Những việc xảy ra đã cho tôi thấy anh vượt xa tôi, tôi chỉ xứng làm đàn em hạng bét của anh thôi. Tôi nói thật đấy. Nào… bây giờ anh đã hết thắc mắc chưa?

– Rồi. Tôi nói đùa đấy… Anh nên thận trọng, tên cận vệ này có tia mắt rất sáng, và cặp chân thuôn dài, nghĩa là nó thuộc loại người phản ứng thần tốc, anh ra tay chậm là nguy đấy. Nếu anh còn mệt thì thôi, tôi sẽ lo liệu hết. Tôi bóp chết thằng này rồi lừa cho hai thằng bạn ngoài kia của nó vào trong động.

– Không được. Tôi chưa đến nỗi yếu lắm đâu. Xin anh lưu ý, ngay sau khi tôi diệt được thằng này, anh phải cướp súng và bắn hạ luôn bọn gác bên ngoài. Chúng mình sẽ đoạt được ít nhất 3 khẩu tiểu liên, cho dẫu Hồng Lang huy động một đại đội chúng mình cũng không sợ, vả lại, tôi không tin bọn họ có một đại đội, nhân viên của Hồng Lang chỉ gồm từ 5 đến 10 đứa là cùng… Tôi xong rồi đấy, nào…

Đại tá Bani im bặt. Vẻ mặt hắn vụt trở nên tinh anh, những nét lừng khừng, chán nản đã tan biến đâu mất. Hắn ngó chàng rồi ngó Sophia, trên môi nở một nụ cười nhẹ. Rồi hắn cúi đầu xuống nền động, Văn Bình nghe rõ tiếng dưỡng khí ùa ồng ộc vào buồng phổi to lớn của đại tá Bani. Hắn đang chuẩn bị lần cuối để đánh ngã tên gác.

Bằng đuôi mắt Văn Bình theo dõi mọi việc xảy ra trong hang núi. Các nhân viên phái đoàn Anfa vẫn im lặng. Họ nằm dài bên nhau, dường như cố ngủ để quên. Quên đói khát. Và quên sợ. Tên cận vệ da trắng sữa gác chân phải lên phiến đá sù sì ngay ở cửa động, khẩu tiểu liên đặt ngang trên đùi. Chàng nhận thấy tên cận vệ này có những động tác điềm tĩnh và già dặn của người thu hoạch được nhiều kinh nghiệm và kỹ thuật tác chiến. Vả lại, nếu tên cận vệ là tay mơ – tay mơ về bắn súng, cũng như tay mơ về đấu quyền – Hồng Lang đã không dùng hắn làm nút chặn ở cửa động, để đối phó với những quán quân võ thuật.

Văn Bình bỗng có linh tính là đại tá Bani khó thể thành công. Trong cơ thể hắn đang còn chất độc, nên tay chân hắn chưa hồi phục được sự nhanh nhẹn cố hữu. Bani sẽ bị tên cận vệ triệt hạ. Vì an ninh chung của mọi người, và phần nào cũng vì mạng sống của một đồng nghiệp, tuy không tốt song cũng không quá xấu, Văn Bình không thể khoanh tay đứng nhìn Bani chết. Nghĩ vậy, chàng bèn hành động. Chàng quyết hạ tên cận vệ giùm cho Bani.

Song đại tá Bani đã hành động trước chàng. Chàng mới xoay người, chưa kịp đo lường mục phiêu để tung đòn thì đại tá Bani đã chồm lên, phi thân ra phía cửa động. Bani có lối nhào nhảy tuyệt đẹp, nếu hắn đến các hồ tắm ở Sàigòn, nhào nhảy từ trên cao xuống nước, chắc chắn đàn bà con gái sẽ đổ xô đến khen ngợi… và… và… Nhưng đáng tiếc là dây thần kinh của hắn đang còn bị độc dược khống chế nên cuộc tấn công được suy tính khôn ngoan đã bị ngặn chặn một cách phũ phàng.

Tên cận vệ vẫn đứng yên, một chân gác lên tảng đá, và khẩu súng nằm ngang trên đùi, nhưng trong loáng mắt hắn đã quay miệng súng; và… đoàng… đoàng… đoàng… hắn đã lảy cò. Văn Bình đoán không sai, tên cận vệ bắn súng rất giỏi. Cả ba viên đạn đều găm vào người Bani. Nhưng trong ba viên, không có viên nào trúng yếu huyệt nên đại tá Bani chỉ khựng lại nửa chừng, và ngã vùi xuống, chứ chưa chết. Trong khi ngã vùi xuống, Bani kêu lên một tiếng ngắn “ối ối”. Rồi nằm giãy đành đạch.

Nghe tiếng nổ hai tên gác bên ngoài cồm cộp chạy vào. Cả bọn líu lo với nhau, Văn Bình chỉ hiểu lõm bõm là một tên trong bọn nhận lời đi gặp Hồng Lang để trình báo nội vụ. Tên cận vệ cao tồng ngồng vừa bắn Bani lại tiếp tục gác chân lên phiến đá, khẩu súng còn bốc khói lại đặt ngang đùi, dáng điệu phớt tỉnh, như thể những việc xảy ra chỉ là một màn kịch, và Bani nằm rền xiết giả vờ trong vũng máu.

Văn Bình lợi dụng cơ hội để cứu chữa cho Bani. Nhưng ngay sau phút quan sát đầu tiên, chàng biết là vô ích. Hai viên xướt qua xương quai xanh, nên không gây ra thương tích, song viên thứ ba lại xuyên qua ngực phải của nạn nhân và bị kẹt bên trong, làm máu tuôn ồng ộc. Nếu có thuốc rịt, Bani có hy vọng sống sót, với điều kiện là được di chuyển cấp thời bằng phi cơ ra khỏi vùng cao nguyên để được giải phẫu. Nhưng chàng lo Bani thiệt mạng vì chàng không tin Hồng Lang chịu chở nạn nhân đi bệnh viện.

Bani nằm thẳng trên nền động, giương cặp mắt lờ đờ nhìn Văn Bình, miệng thều thào:

– Rượu, chai rượu bờ-han trong túi áo tôi.

Thì ra Bani là con sâu rượu, bất cứ lúc nào cũng nghĩ đến lưu linh. Ngay cả lúc sửa soạn từ giã cõi thế. Văn Bình luồn tay vào trong túi áo Bani, song tên cận vệ đã lia miệng súng:

– Rút tay ra, muốn ăn đạn hả?

Văn Bình phản đối:

– Tôi lấy chai rượu.

Tên cận vệ gật gù:

– Rượu hả? Cho lấy. Nhưng đừng dại dột móc súng mà thủng tim. Thằng này bắn ít khi trật.

Văn Bình không đáp, lôi ve bờ-han khỏi túi áo Bani, mở nút, rót từng hớp nhỏ vào miệng hắn. Hắn há miệng thật lớn, như muốn nốc ngay hết ve bờ-han nhỏ xíu. Văn Bình xé áo, buộc chặt vết thương cho máu đỡ chảy, đoạn lấy cái mền dầy lót lưng cho hắn khỏi đau xương sống. Sophia ngồi bên nhìn Văn Bình săn sóc Bani, má nàng đầm đìa nước mắt. Con người khô khan gần như tàn nhẫn ấy mà khóc được, kể cũng lạ!. Văn Bình vốn không có thiện cảm với nữ tỉ phú Sophia, bỗng dưng thay đổi thái độ. Chàng nhận thấy nàng cũng khả ái như nhiều người đàn bà khác.

Thốt nhiên mắt nàng chớp nhiều lần, nàng nói nhanh với chàng:

– Kikô… con Kikô…

Kikô là con beo vằn thân yêu đắc lực của nàng. Nó bị xút chuồng và lạc đi đâu không tìm thấy, Văn Bình hỏi:

– Cô nói gì? Cô nhớ con Kikô phải không?

Sophia lấm lét ngó ra cửa động:

– Không. Tự dưng tôi có cảm tưởng…

– Gặp lại con Kikô?

– Vâng, tôi có cảm tưởng nó đang lảng vảng bên ngoài. Dường như nó vừa cất tiếng kêu. Nếu đúng là con Kikô thì tôi có thể giúp anh được nhiều.

Nằm bên, đại tá Bani bỗng cựa mình:

– Này anh!

Văn Bình quay lại:

– Anh muốn uống rượu nữa ư?

– Không. Tôi không ngờ lại chết một cách lãng nhách như hôm nay.

– Chết sao được. Tôi chắc Hồng Lang sắp đến. Tôi sẽ đặt điều kiện với hắn. Hắn phải săn sóc anh, bằng không…

– Suỵt. Hắn đã tới.

Bani nín bặt. Gần 60 giây đồng hồ sau khi Bani ngưng nói, âm thanh rừ rừ của động cơ xe hơi leo giốc từ xa mới lọt vào thính giác bén nhậy của Văn Bình. Vậy mà chàng thường tự hào có vành tai thính hơn ai hết. Và chàng đã có lý do xác đáng để tự hào với đại tá Bani.

Chàng liếc nhìn Bani. Hắn có vẻ mệt nhiều mặc dầu vết thương chỉ còn máu ri rỉ. Có lẽ chất độc còn đọng lại trong cơ thể đã làm hắn mệt hơn là viên đạn, vì từ nãy đến giờ hắn chỉ mất hơn nửa lít máu là cùng, một vài lít máu đối với đàn ông vạm vỡ như hắn chẳng đi đến đâu.

Mắt Bani hơi nhắm. Dường như hắn đang cố tập trung nguyên khí để vận công. Nhưng nguyên khí trong người hắn đã bay tứ tán, mỗi nơi một ít, khiến hắn không thể khởi sự vận công. Đột nhiên, Văn Bình thương hại hắn khác thường. Chàng vừa khám phá ra lý do Bani thính tai hơn chàng. Hắn thính tai đặc biệt vì đang hắp hối. Bệnh nhân sắp chết thường khỏe dội gấp hai, gấp ba người sống.

Sophia hỏi chàng, giọng lo lắng:

– Bani làm sao thế? Bani làm sao thế?

Văn Bình nắm tay nàng, an ủi:

– Không bề gì đâu, cô đừng ngại.

Bình sinh Văn Bình chỉ nắm tay đàn bà mỗi khi chàng cần âu yếm hoặc cần được âu yếm. Hễ chàng nắm tay là chàng kéo lại sát người và hôn moi. Nhưng hôm ấy chàng nắm tay nữ tỉ phú Sophia với tấm lòng trong sạch như tu sĩ nắm tay bổn đạo. Chàng nhận thấy Sophia bấn loạn tâm thần và chàng có bổn phận an ủi nàng.

Nhưng Sophia, nàng lại nghĩ khác. Bình sinh, nàng là cô gái có trái tim bằng vàng khôi, không hề biết rung động. Nàng không ưa vẻ đẹp của Văn Bình. Và chàng cũng không khoái vẻ đẹp không lấy gì làm đẹp của nàng. Nhất là cách đối xử lạnh lùng pha lẫn kênh kiệu của người đàn bà quen điều khiển và quen coi thiên hạ bằng phần tư con mắt.

Được Văn Bình nắm tay nàng bỗng run bắn châu thân. Thiết tưởng cô gái trinh nguyên lần đầu được cọ sát da thịt con trai cũng chỉ có thể lẩy bẩy đến như nàng là cùng. Móng tay sắc nhọn của nàng đâm vào cánh tay Văn Bình. Rồi như thể thạch động là bãi sa mạc mênh mông không có ai chứng kiến, Sophia xà luôn vào lòng Văn Bình. Nàng không đợi chàng ôm nàng và hôn nàng. Nàng bấu cứng lấy vai chàng, rồi hôn vũ bão lên môi chàng. Nàng tấn công chàng thần tốc và kịch liệt nên chàng không thể chống đỡ. Vả lại, chàng không yêu nàng thật đấy, nhưng chàng dại gì từ chối cái hôn của nàng. Phương chi nàng biết hôn đúng điệu, không những hôn bằng môi mà còn hôn bằng cả thân thể. Miệng nàng như có chất keo cứ dính cứng miệng chàng, chàng là đệ tử của phép hôn trường kỳ song cũng thấm mệt: trong khi ấy Sophia vẫn hăm hở, vẫn xông xáo, vẫn khỏe khoắn tiếp tục ghì chặt Văn Bình.

Ngũ quan của chàng bị khoái cảm làm tê liệt nên chàng không nghe được tiếng xe hơi đậu trước cửa động, tiếng đế giày lệt sệt rồi tiếng nói gay gắt của Hồng Lang:

– Tình tứ quá nhỉ?

Văn Bình giật ra nhưng Sophia chưa chịu nhả. Nàng hôn gỡ gạc thêm trước khi từ từ ngoảnh mặt nhìn Hồng Lang, một khuôn mặt lạnh như tiền. Hồng Làng đứng giữa thạch động, đầu tóc rối bù, áo quần lấm đất bùn bê bết. Tuy vậy, hắn vẫn đẹp. Hắn còn đẹp gấp chục lần bọn đàn ông ăn diện y phục đúng mốt Ba Lê, bắp thịt đuợc luyện tại lò thể dục thẩm mỹ và da mặt được ủi phẳng và hút mụn nữa.

Sophia có vẻ hơi bối rối. Song nàng đã lấy lại bình tĩnh ngay. Nàng hơi bối rối trước sự hấp dẫn của Hồng Lang. Nhưng đối diện Văn Bình, Hồng Lang bỗng kém khôi ngô. Cả hai đều khôi ngô, tuy nhiên những nét khôi ngô của Văn Bình có phần già dặn hơn, hùng dũng hơn và cường tráng hơn. Nếu Hồng Lang tỏ thái độ phớt lờ có lẽ Sophia xúc động. Phản ứng ghen tuông thấp hèn của hắn đã giúp nàng quên hắn dễ dàng.

Hắn chắp hai tay sau đít, môi trề ra, giọng khinh miệt:

– Hai người hôn nhau “mùi” lắm, sao không biểu diễn thêm nữa cho mọi người thưởng thức?

Sophia quắc mắt:

– Tôi cấm anh vô lễ.

Hồng Lang là gã đàn ông vũ phu chưa từng thấy. Hắn bước lên, tát bốp vào mặt Sophia. Nàng là người phương Tây, to cao và nặng kí hơn Hồng Nương nhiều, song nàng cũng chỉ là liễu yếu đào tơ như Hồng Nương cho nên cái tát bất thần của gã đàn ông thô bỉ đã xô nàng ngã chùi vào chân tên cận vệ cao tồng ngồng, da trắng sữa vừa bắn Bani bị thương. Từ nãy đến giờ tên cận vệ ngoan ngoãn cầm súng đứng bên Hồng Lang, cách sau hắn gần một mét.

Thời cơ thuận lợi đã đến với Văn Bình vì tên cận vệ bị loạng choạng và đánh rớt khẩu súng tiểu liên. Nhanh như hỏa tiễn rời giàn phóng, Văn Bình vù về phía Hồng Lang. Mục đích của chàng là choang một atêmi ngang hông cho hắn bổ ngửa rồi đoạt súng, xoay đảo tình thế. Nhưng Hồng Lang đã đoán được ý định của Văn Bình nên hắn lùi lại lẹ làng. Bị hụt đòn, Văn Bình soài người trên nền động, song chân chàng đã phóng lên. Hồng Lang đã kịp thời rút súng trong mình ra, dựa lưng vào vách núi và nói:

– Tất cả ngồi yên. Và riêng ông Văn Bình không được múa máy thêm nữa, đây là súng bắn tên, hễ tôi bóp cò là chết.

Tên cận vệ cao tồng ngồng đã lượm khẩu tiểu liên. Biết không còn hy vọng vào nữa Văn Bình đánh lóp ngóp bò dậy. Chàng cảm thấy xấu hổ. Chàng tính toán cẩn thận và vẫn thất bại như thường. Phần nào có lẽ chàng khinh địch. Chàng đinh ninh Hồng Lang tay không, hoặc rút súng không kịp. Không dè hắn đã cho chàng ngửi bụi. Hắn đã hạ nhục chàng trước sự chứng kiến của Sophia. Chàng không nhịn được nữa, chàng phải trả đòn cho hắn biết mặt.

Nhưng Hồng Lang đã khôn ngoan bước lùi ra ngoài sau khi ra lệnh cho bọn đàn em áp giải mọi người bị bắt ra khỏi hang đá. Hai người đuợc dẫn ra một lần dưới miệng súng tiểu liên. Và dĩ nhiên Văn Bình được dẫn ra sau cùng. Chàng suýt kêu lên vì bên ngoài trăng sáng rực rỡ. Trang sáng rực rỡ như thể đêm rằm tháng Tám trên vùng đồi núi Chapa trời trong và không gợn mây. Mùa thu ở Chapa Miền Bắc thường có mưa, mưa ở vùng cao thường là mưa xối xả, mưa dai dẳng, mưa làm thối cây, thối đất, nhưng nếu đêm trăng tròn nào không mưa thì đẹp thật là đẹp. Trong cuộc đời phiêu bạt Văn Bình đã được sống một đêm Trung Thu không mưa, đầy trăng ở Chapa.

Và đêm ấy, tại cao nguyên Đề-căn, chàng đã sống lại những vẻ thơ mộng kỳ diệu của Chapa quá khứ. Vàng trăng tròn trạnh ở trên đỉnh đầu, chiếu xuống núi rừng một lằn sáng xanh biếc dịu dàng. Gió mát thổi hây hây, những mùi hôi đặc biệt của rừng rậm biến đâu hết, cả những tiếng kêu rùng rợn của thú dữ tìm mồi cũng biến đâu hết. Bầu không khí trở nên thơm ngào ngạt. Vạn vật đều im lặng. Im lặng như thể đôi nhân tình im lặng để tận hưởng sự hòa hợp của hai thân thể đang lên cao độ của tình ái.

Chiếc Land Rover mui sắt của Hồng Lang đậu xế cửa hang một quãng ngắn. Trên xe chấp đầy hành lý; ở băng trước, bên cạnh tài xế Văn Bình thoáng thấy Hồng Nương. Dưới ánh trăng, Văn Bình thấy rõ khuôn mặt trắng trẻo, xinh đẹp của nàng. Chàng còn thấy cả những giọt nước mắt long lanh trên má nàng nữa.

Nàng ngồi bất động vì toàn thân bọ trói cứng bằng dây keo vào ghế xe. Chỉ còn cổ và mặt nàng là cựa quậy. Nàng xây mặt về phía chàng. Nàng không thể nói nên lời vì miệng nàng cũng bị dán băng keo.

Đàn em của Hồng Lang gồm đúng một tá. Đặc biệt chúng đều là người Ấn da dẻ đen thui. Chúng không đeo súng mà đều cầm những cây gậy dài hai đầu vót nhọn. Văn Bình không lạ gì loại cây này, người Ấn gọi là selambam. Người Ấn còn có cả một pho đánh selambam, tương tự như thương pháp của Trung quốc, hoặc đánh côn như ở xứ ta. Về phép đánh, có lẽ selambam thua xa thương pháp của Trung hoa, song về phương diện kỳ bí thì selambam kỳ bí hơn nhiều. Miền Nam Ân độ là nơi phát sinh ra nghệ thuật đánh gậy. Cao nguyên Đề-căn lại là nơi có nhiều thứ gỗ tốt để làm côn. Tốt nhất là gỗ vừa cứng vừa mềm, mềm để bẻ cong dễ dàng không gẫy, và cứng để dao chặt không đứt.

Hồng Lang đã dặn chúng từ trước nên Văn Bình vừa tiến ra khoảnh trống mọc đầy cỏ dại trước thạch động là hai tên cận vệ mang cuộn dây keo to tướng lại. Văn Bình đã hiểu tại sao chúng dẫn chàng ra sau hết. Là để trói xong mọi người trước khi cả bọn xúm lại trói chàng. Chàng nhận thấy nếu không tìm cách giải vây lúc này thì không còn lúc nào nữa. Cả bọn chỉ có hai khẩu súng, khẩu súng lục của Hồng Lang và khẩu tiểu liên Trung Cộng của tên cận vệ cao tồng ngồng, nhưng giả thử chúng còn những khẩu súng khác, chúng cũng không dám xử dụng vì chúng đứng lẫn lộn với tù nhân dễ bị lạc đạn.

Văn Bình không ngán bọn cận vệ. Chúng cầm côn selambak, giá chúng có súng trong tay chàng cũng coi như trò đùa. Chàng chỉ ngán Hồng Lang. Những việc vừa xảy ra chứng tỏ hắn là điệp viên có hạng. Hắn cũng ngán cháng không kém, bằng cớ hắn luôn luôn đứng cách chàng trong tầm súng, và luôn luôn canh chừng chàng bằng khẩu súng nạp đạn sẵn.

Văn Bình muốn thoát thân nhưng nghĩ mãi vẫn chưa tìm ra phương kế. Vì chàng chỉ cử động nhẹ là Hồng Lang lảy cò. Miệng súng của hắn đang chúc xuống như ngầm bảo chàng đừng lộn xộn. Nếu chàng lộn xộn, hắn sẽ bắn què giò. Thà chết, Văn Bình không thể bị gãy chân. Hắn đã hạ nhục chàng, lát nữa, sau khi chàng què giò, hắn sẽ hạ nhục chàng thêm nữa. Rồi chàng đến phải tự vận để khỏi mất mặt…

Hồng Lang cố ý trêu chọc chàng nên hắn ra lệnh trói Sophia vào cùng dây với chàng. Bốn con mắt ràn rụa đều chăm chú nhìn chàng. Mắt của Hồng Nương. Và mắt của Sophia. Chàng không dám nhìn trả. Cả hai cô gái đều yêu chàng. Bất cứ sự âu yếm nào của chàng cũng có tính cách bất lợi. Chàng đành cúi mặt xuống đất.

Cỏ dại thấm đầy ánh trăng trở nên láng mượt như nhung. Trời trăng huyền ảo như thế này, Văn Bình đuợc nằm dài trên nệm cỏ dại êm ái và thơm tho với người đẹp thì trên cõi đời bụi bặm không còn thú nào hơn nữa.

Bỗng chàng nghe tiếng Sophia nói rót bên tai:

– Anh ơi, nó kia kìa…

Văn Bình giật mình.

– Con Kikô hả?

– Phải. Em vừa nhìn thấy nó. Nó đang núp trên cành cây. Em kêu là nó nhảy xuống ngay.

– Nó nghe được tiếng người ư?

– Được. Nó khôn lắm.

Tên cận vệ đứng gần bô bô:

– Im ngay.

Vừa nói hắn vừa nắm cánh tay Sophia kéo lại sát Văn Bình. Một tên khác đã chuẩn bị sẵn sàng dây trói. Trong khi ấy Hồng Lang tủm tỉm cười một cách khoái trá.

Miệng hắn bỗng cứng lại vì Sophia vừa cất tiếng kêu:

– Sos, Kikô, SoS…

Thì ra con beo vằn Kikô được huấn luyện để nghe hiểu một số danh từ đặc biệt. Danh từ SoS có nghĩa là chủ nó bị kẻ địch nguy hiểm đe dọa, nó phải ra tay tiếp cứu.

Con beo ào xuống như gió cuốn. Văn Bình chưa kịp ngẩng đầu lên, quan sát xem nó ẩn núp ở đâu thì hai tên cận vệ sửa soạn trói chàng đã lăn chiêng. Con vật sơn lâm có lối tấn công đối phương đồng thời bảo vệ chủ nhân thật tài tình. Sức nặng của nó từ trên cao rớt xuống đã loại ra ngoài vòng chiến hai tên cận vệ đầu tiên, nhưng đó mới là thành tích mở đầu khiêm tốn. Cái đuôi dài ngoằng của nó cuộn tròn rồi bung ra, biến thành sợi xích sắt quay loang loáng, đụng tên cận vệ nào là tên ấy bị trọng thương.

Hàng ngũ bọn cận vệ bị rối loạn trong khoảng khắc. Nếu kẻ chỉ huy chúng không phải là Hồng Lang thì có lẽ con beo Kikô đã đơn thương độc mã xoay ngược được tình thế. Gã quán quân trèo núi Bill nói không ngoa: con Kikô đáng sợ không kém hung thần. Nhưng vai trò hung thần của nó đã phải chấm dứt một cách thê thảm.

Vì Hồng Lang đã nổ súng.

Mặc dầu người đứng lố nhố, con beo tiến thoái nhanh như gió, Hồng Lang vẫn bắn trúng ngay trong phát khai mào. Đoàng… con beo ăn đạn vào bả vai. Nó ngã vùi xuống đất, song đã chồm dậy, cái đuôi bách chiến bách thắng của nó lại tiếp tục làm chủ trận địa. Hồng Lang bóp cò lần thứ hai. Và lần này hắn đã cẩn thận nhắm giữa ức. Con Kikô rống lên một tiếng lớn rồi chúi đầu vào vách núi.

Lẽ ra Văn Bình đã phản công trước khi Hồng Lang nã viên đạn mở màn. Chàng phải kiên tâm chờ đợi vì khoảng cách giữa chàng và khẩu súng của Hồng Lang còn quá xa. Hắn quyết hạ con beo Kikô song nếu chàng xông xáo hắn sẽ giành viên đạn này cho chàng. Hồng Lang bước sang bên trái một bộ để dễ kiểm soát con Kikô nên khoảng cách đột nhiên được thâu hẹp lại, và Văn Bình không bỏ lỡ cơ hội, viên đạn vừa bay ra, con Kikô vừa kêu thét vĩnh biệt chàng đã phi thân đến ngang hông Hồng Lang.

Hắn vội vàng chuyển thế để đối phó song không thể nào kịp nữa. Mũi giầy của Văn Bình đã đá văng khẩu súng khỏi tay hắn. Khẩu súng đen ngòm bay vọt lên cao như đạn bắn cầu vồng rồi rơi tuột xuống con đường giốc phía dưới.

Hồng Lang đã trở lại tay không như Văn Bình. Hắn tỏ vẻ hoảng hốt, lùi lại để thủ thế. Văn Bình có đủ thời giờ rượt theo, tặng hắn một atêmi trời giáng. Trong cơn luống cuống, hắn khó đỡ đòn kiến hiệu. Hoặc giả đỡ được thì tay chân hắn cũng tê bại.

Nhưng Văn Bình lại không tiếp tục áp đảo Hồng Lang. Vì Hồng Lang chưa nguy hiểm bằng khẩu tiểu liên của tên cận vệ cao tồng ngồng. Chàng quay lại, vừa đúng lúc hắn giơ súng lên. Chàng giải quyết tình thế bằng ngọn cước phạt góc. Chàng không đá rớt súng vì chàng sợ đồng bọn của hắn nhặt lên. Chàng cố ý đá móc xương sườn khiến nạn nhân té xuống và sau đó lăn lông lốc như khúc gỗ tròn xuống vực thẳm không đáy.

Bọn cận vệ bị con beo vằn trừng trị đã lần lượt đứng dậy. Chúng chỉ bị thương, đứa nặng, đứa nhẹ, không đứa nào thiệt mạng. Nghĩa là hàng ngũ của chúng cũng còn hùng hậu. Hồng Lang giằng cây côn selambam trong tay tên cận vệ đau chân khập khiễng, múa tít trong không khí gây ra một âm thanh ghê rợn rồi cất tiếng quát:

– Hừ… anh đừng hòng tẩu thoát!

Bọn cận vệ võ trang bằng côn selambam cùng ùa tới một loạt. Tuy chúng gồm cả chục tên, chúng vẫn không vướng chân nhau. Ngay trong phút ra quân của đối phương, Văn Bình đã biết bọn cận vệ từng được huấn luyện thuần thục về côn quyền. Là người đam mê, đam mê đàn bà đẹp cũng như đam mê võ thuật, Văn Bình đã tìm học selambam ngay từ khi chưa quen với Ấn độ. Hồi ấy, chàng thụ giáo ở Penang, thuộc Mã Lai, một trong những trung tâm truyền bá võ thuật kỳ bí ở Đông nam Á. Côn quyền selambam rất giản dị, nó chỉ gồm vẻn vẹn có mấy lối đánh đỡ thô sơ, cũng thô sơ không khác kiếm đạo Nhựt bản, nhưng càng học càng thấy khó, càng thấy phức tạp, không khác kiếm đạo Nhựt bản. Học selambam còn khó hơn học kiếm đạo rất nhiều, vì các bậc thày Phù Tang không giấu nghề, hoặc chỉ giấu những thế cực hiểm, bất cứ người lạ nào cũng có thể được thu nạp làm môn sinh. Nhưng các bậc thày selambam lại giấu nghề kinh khủng; những bí thế chỉ được truyền dạy từ cha cho con trai, và toàn bộ côn quyền chỉ được truyền dậy cho võ sinh người Ấn mà thôi.

Hồng Lang cầm ngang ngọn côn, bàn chân hơi xoạc, mắt ngó Văn Bình không chớp. Tuy vậy, hắn không tấn công. Dụng tâm của hắn là chờ cho đàn em quần thảo Văn Bình thấm mệt rồi mới đánh đòn quyết định.

Nếu có khí giới trong tay Văn Bình có thể trấn áp hơn chục cây côn dễ dàng. Nhưng trong tay chàng lại chẳng có gì hết. Bọn cận vệ của Hồng Lang lại tấn công đúng phép tắc, chúng vây chàng trong một vòng tròn bằng gậy, không chỗ nào yếu hoặc hở, mỗi bước tiến thoái của chúng đều nhịp nhàng, uyển chuyển như đầu đuôi con rắn.

Văn Bình phải liều mạng phá vòng vây để dựa lưng vào vách núi. Những cây côn nhọn đầu thi nhau đâm tới tấp vào thân thể chàng. Tuy đã vận công, chàng vẫn đau tê dại. Còn pháp selambam chỉ nhằm mặt, cuống họng và hoàng cách mô, ít khi nhắm hạ bộ, và không khi nào đánh vào chân. Nhưng bọn cận vệ của Hồng Lang lại tấn kích mọi bộ phận trên cơ thể Văn Bình cùng một lúc khiến chàng không thể rón chân nhảy cao hoặc ngồi thụp xuống, lạng sang tả hoặc né sang hữu, chàng chỉ còn lối thoát duy nhất là chọc thủng vòng vây.

Chàng vừa đưa lưng vào vách núi, chưa có thời giờ lấy lại sinh lực thì cả bọn đã nhào tới. Và gần một tá ngọn côn hiểm độc đều được phóng ra tua tủa.

Văn Bình thét lên tiếng kiai rung chuyển núi rừng. Những ngọn selambam như bị một mãnh lực huyền bí ngăn chặn bỗng vướng quấn lấy nhau. Trong khi ấy Văn Bình đã quỳ đầu gối trên đất, nắm nhanh lấy hai cẳng sau của con beo vằn, nhấc bổng lên. Thi thể nóng hổi của con thú được chàng biến thành tấm mộc bất khả xâm phạm. Chàng khoa theo hình cánh cung, bọn cận vệ nằm rạp xuống.

Và như chớp xẹt chàng đã cướp được một ngọn côn.

Hồng Lang cười gằn ra vẻ tức tối và khinh miệt rồi lao vào vòng chiến.

Về nghệ thuật cái-bang Bạch liên giáo, chàng là đại sư thúc của hắn, nhưng còn về nghệ thuật selambam hắn đủ tài giao đấu nghiêng ngửa với chàng. Giờ đây chàng đã hiểu tại sao đàn em của hắn chỉ được võ trang bằng côn. Vì hắn tin tưởng selambam hữu hiệu hơn súng. Hắn tin tưởng Văn Bình không biết đánh selambam.

Những đòn giải vây thần sầu của Văn Bình làm hắn hơi sửng sốt. Chỉ “hơi sửng sốt”, chứ chưa sửng sốt thật sự. Hắn đinh ninh kiến thức về côn quyền của hắn cao rộng hơn Văn Bình một bậc. Tội nghiệp thay cho hắn, nếu là giao đấu tay đôi trong hoàn cảnh bình thường, nội tâm không bị xáo trộn, và không bị người ngoài can thiệp, hắn có nhiều hy vọng thủ thắng. Văn Bình chưa hề nếm mùi bại trận, thì chuyến công tác Ấn độ này sẽ là cơ hội bại trận. Quả như Hồng Lang đinh ninh, tài nghệ về selambam của hắn đã vượt xa Văn Bình. Nhưng ngược lại, hắn lại thua Văn Bình về kinh nghiệm lừa lọc quốc tế.

Sau mấy ngón đòn thăm dò, chàng biết đối phương là tay cừ khôi, chàng bèn đổi thế, co chân nhảy lên. Đánh selambam, tối kị là nhảy. Vì nhảy là dễ bị gạt ngã. Trừ phi đại võ sư mới dám nhảy. Văn Bình chưa trèo tới trình độ đại võ sư selambam, chẳng qua chàng lòe hắn. Chàng lại lòe hắn thêm nữa bằng cách đánh côn bằng một tay. Selambam phải đánh bằng cả hai tay. Bình sinh, chưa võ sư nào – kể cả các bậc trưởng thượng ở Nam Ấn – cầm côn bằng một tay, cho nên lối đánh kỳ quái của Văn Bình làm Hồng Lang sửng sốt thật sự.

Và trong cơn sửng sốt thật sự, hắn để lộ hông trái cho Văn Bình đột kích. Chàng ào lại, quạt cây côn dài vào sườn Hồng Lang. Hắn vẹo người, cố giữ quân bình song vẫn té rụp. Nhưng hắn vẫn chưa chịu thua hẳn. Hắn chống tay toan ngồi dậy, thì ngay khi ấy một ngọn côn từ phía sau bỗng vèo tới dập choang một tiếng giữa đỉnh đầu.

Hồng Lang vập mặt xuống đất.

Người vừa giết chết Hồng Lang là Bill, gã quán quân leo núi. Hạ thủ Hồng Lang xong, hắn đánh nhào những cận vệ còn lại. Phép đánh của hắn chứng tỏ hắn chưa quen selambam, nhưng hắn cũng là bạn thân của các võ đường. Những tên cận vệ bị thương chưa kịp hiểu ất giáp ra sao đã bị Bill lần lượt thọc gậy vào mặt, cả bọn đều chết giấc. Bọn còn lại hè nhau chạy trốn.

Trên bãi trống đầy trăng chỉ còn lại chiếc Land Rover chở đầy đồ đoàn với Hồng Nương bị trói như khúc giồi ngồi trên, và bên dưới các nhân viên phái đoàn Anfa cũng bị trói nghiến bằng băng keo lớn. Và cũng như Hồng Nương, họ đều bị dán băng keo trên miệng.

Chẳng hiểu bọn cận vệ của Hồng Lang làm ăn cách nào mà Bill tháo được dây trói, gỡ được băng keo và đoạt được cây côn. Hắn là người duy nhất từ thế bại chuyển ra thế thắng dễ dàng. Hắn lớn tiếng nói với Sophia:

– Mời cô lên xe.

Nàng đang chìa tay cho Văn Bình mở dây nhựa. Nhưng khi được mở trói, nàng lại không trèo lên xe mà lại chạy đến xác chết của con beo vằn, gục mặt khóc nức nở. Con Kikô đã nát ngướu sau khi bị Văn Bình dùng làm lá chắn. Văn Bình phải đến kéo nàng đứng lên. Nàng xô chàng ra. Bill phải can thiệp:

– Cô khóc đến mai nó cũng không sao sống lại được nữa. Bọn tay sai của Hồng Lang còn lảng vảng nơi đây. Mình phải lái xe đi ngay.

Văn Bình dìu Sophia lại xe hơi. Tuy ở trong cảnh khốn cùng, Sophia vẫn không mất thói kênh kiệu. Không những nàng kênh kiệu, nàng còn ghen tuông nữa. Vì vậy, nàng không thèm lên tiếng chào Hồng Nương. Hồng Nương cũng chỉ lí nhí mấy tiếng, rồi tuột xuống đất, lại vuốt mắt cho Hồng Lang. Văn Bình không bỏ qua cử chỉ nào của nàng. Chàng nhận thấy nàng không yêu Hồng Lang tha thiết tuy mặt nàng buồn rười rượi và mắt nàng ngấn lệ.

Khi Hồng Nương trở lại xe Land Rover thì chỗ ngồi cạnh tài xế đã bị Sophia chiếm. Bill quăng bớt đồ đạc trên xe lấy chỗ cho đại tá Bani dựa lưng. Vết thương của Bani đã ngưng rỉ máu, song hơi thở vẫn quá yếu ớt. Văn Bình không lấy làm ngạc nhiên. Lẽ ra Bani đã tắt hơi từ nãy. Hắn còn ngắc ngoải, điều này chứng tỏ nội lực hắn khá thâm hậu. Tuy vậy, chàng vẫn nuôi hy vọng. Nếu hắn được chở kịp ra khỏi vùng rừng núi, hắn sẽ có thể được cứu sống.

Văn Bình hỏi Bill về số phận các nhân viên phái đoàn khác thì hắn lắc đầu:

– Việc thứ nhất là cứu đại tá Bani và bảo vệ cô Sophia. Sau đó mới đến nhân viên phái đoàn. Ra đến sân bay tôi có thể yêu cầu họ mang trực thăng vào tận đây. Vả lại…

Bill không nói hết câu. Giá hắn nói hết, Văn Bình cũng không nghe rõ. Vì hắn rồ máy thật mạnh tưởng như muốn phá vỡ ống sắp-măng. Văn Bình cảm thấy một cái gì là lạ chặn nghẹn cuống họng. Cảm giác này thường đến với chàng mỗi khi chàng gặp nạn. Vì vậy, chàng ngồi yên. Chàng không buồn hỏi tại sao hắn chưa cởi trói cho những người bị bỏ lại.

Hồng Nương gục đầu vào bàn tay khóc rấm rứt. Da thịt nàng nóng hổi chứ không lạnh ngắt như hồi ở Bombay. Trời trăng mỗi lúc một sáng. Chiếc Land Rover lao đầu xuống giốc, con đường giốc ngoằn ngoèo giữa vách núi dựng thẳng và vực sâu không đáy, và kế cận vực sâu là rừng, những cánh rừng xanh rì, rậm rạp chạy dài đến tận chân trời vô tận.

Xe đang đổ giốc, tai nạn có thể xảy ra ở bất cứ khúc quanh nào, lẽ ra tài xế Bill phải giảm tốc độ, và rà thắng, đằng này hắn lại phóng nhanh thêm, và nguy hơn nữa, hắn lại gạt cần tốc độ vào tử-điểm để chạy “ru-líp”. Lối chạy này thường được áp dụng mỗi khi tiết kiệm xăng. Nhưng nó lại rất nguy hiểm.

Bill là quán quân trèo núi, quen với nguy hiểm trên đỉnh cao băng tuyết cô đơn nên lái xe như vậy chưa phải là điều đáng ngại. Sau vài ba phút tuột giốc, Văn Bình đã biết tài hắn. Tồi ra hắn cũng là tay đua xe hơi. Tuy vậy, ruột gan Văn Bình vẫn nóng ran. Xe hơi không đến nỗi thiếu xăng để hắn phải chạy bằng “ru-líp”. Đường về địa điểm A-5 không xa lắm, trên xe lại còn hai thùng xăng đầy mỗi thùng 20 lít. Cho nên chàng có ý nghĩ là Bill đang bấn loạn tâm thần cực độ. Trong tình trạng này, tính mạng người trên xe như sợi chỉ mành treo chuông, chỉ xểnh tay một phần trăm giây đồng hồ là chết.

Không cần nhiều, chỉ cần một hòn đá nhỏ làm trượt bánh xe là tay lái mất kiểm soát, chiếc Land Rover sẽ nhào xuống vực thẳm. Dầu thắng đĩa rất ăn, Bill cũng không có hy vọng giữ xe chậm lại. Bill đang lôi mọi người vào vòng tự sát tập thể – tự sát một cách phi lý và dại dột – Văn Bình phải tìm cách ngăn cản.

Chàng liếc Bani và Hồng Nương. Mắt viên đại tá trưởng đoàn Quạ Đen kiêm đặc phái viên MI-6 đã nhắm nghiền. Phút này, hắn vẫn còn sống. Nhưng chỉ là sống thoi thóp. Thần Chết chẳng còn ở xa hắn bao lâu nữa. Hồng Nương vẫn khóc ti tỉ. Tiếng khóc rấm rứt của nàng đã chìm lỉm trong tiếng gió từ bốn phía thổi tới kêu vù vù như gió biển trước cơn bão lớn. Trong khi ấy, Sophia dựa đầu vào băng xe, tóc nàng bay lòa xòa.

Đột nhiên, châu thân Văn Bình lạnh toát. Linh tính báo hiệu là Thần Chết sắp tác oai tác quái…

Chiếc Land Rover vừa trờ tới một cái khuỷu hình chữ Z. Đường giốc đang thẳng băng bất thần quẹo gấp sang bên trái. Phía trước là khoảng trống mênh mông…

Là giang sơn mênh mông của thần Chết…

Những việc sau đó đã xảy ra với tốc độ nhanh bằng tốc độ ánh sáng – 300 ngàn cây số trong một giây đồng hồ – song khả năng suy luận và phản ứng điện tử phi thường của Văn Bình đã giúp chàng đối phó kịp thời. Bill vẫn tiếp tục đạp ga xăng và cần số vẫn ở tử điểm, chiếc Land Rover tiếp tục chạy bằng “ru-líp”. Hắn đang rạp mình như dán vào vô-lăng bỗng nhổm lên. Rồi nhẹ nhàng như chiếc lá hắn văng người qua cửa xe, rớt xuống nệm cỏ bên trái, sát vách đá nhẵn thín.

Xe hơi không còn tài xế vẫn phóng thẳng…

Văn Bình đã đoán được hành động của Bill nên hắn vừa nghiêng sang bên, sửa soạn lao mình thoát thân thì chàng đã cấp thời quơ Hồng Nương và băng theo. Chiếc Land Rover vô chủ trườn như tên bắng vào khoảng không mở rộng.

Khoảng không này là vực thẳm. Vực thẳm cả ngàn thước. Chiếc xe chở khá nặng nhưng khi rớt xuống không gây ra tiếng động nào. Thiết tưởng tiếng động của viên cuội rớt xuống hồ cũng lớn hơn tiếng động của chiếc Land Rover khi ấy…

Nếu giác quan thứ sáu cấp báo sớm hơn nữa, Văn Bình đã có thể xoay chuyển tình thế. Chàng có hy vọng cứu được Sophia. Trong vi phân thời gian giữa lúc chàng phăng ra ý định kinh khủng của Bill và lúc hắn thực hành ý định này, chàng đã nghĩ đến cánh cướp tay lái và thắng lại bằng hộp số, đồng thời bẻ mạnh vô-lăng cho xe hơi húc vào vách núi. Nhưng khoảng trống mênh mông báo hiệu vực thẳm không đáy đã hiện ra đột ngột. Khi ấy bản năng tự vệ của chàng không cho phép chàng nghĩ đến ai nữa. Chàng chỉ có thể cứu nạn nhân ở gần chàng nhất.

Nhảy từ xe hơi đang phóng nhanh đã khó – trong số hàng ngàn điệp viên còn sống từ đông sang tây chỉ rất ít người thành công – xe hơi tuột giốc trên một trăm cây số-giờ còn khó gấp bội. Văn Bình chỉ có thể đảm bảo tay chân khỏi bị thương là nhiều lắm vì mặt giốc phủ toàn đá nhọn. May sao chàng rớt nhằm một bụi cỏ lớn. Hồng Nương tuột khỏi tay chàng, lăn ra xa.

Bill đang lồm cồm bò dậy.Hắn chưa đứng vững thì Văn Bình đã quạt atêmi vào mặt. Trái đấm hiểm ác làm răng cửa của Bill gẫy đôi, máu tuôn chan hòa. Bill ôm miệng ngã chúi.

Đinh ninh hắn nằm mọp luôn, Văn Bình quay lại săn sóc cho Hồng Nương. Chàng toan đỡ nàng lên, bỗng rụt tay lại. Dưới ánh trăng, mặt nàng trắng bệch. Nàng rên xiết, tỏ vẻ cực kỳ đau đớn. Thì ra nàng bị trọng thương. Chàng đã tìm cách bảo vệ nàng song định mệnh oái oăm đã bắt nàng dập ót vào một hòn đá, cạnh sắc như dao.

Bị thương ở gáy, tất nàng sẽ chết. Thà nàng chết như Sophia và Bani, chết không kịp kêu than mà hơn… Chàng cứu nàng té ra chàng đã vô tình giết nàng.

Lòng Văn Bình ngập tràn hối hận. Chàng quỳ bên nàng, giọng run run:

– Cô xoay đầu lại đuợc không?

Hồng Nương vẫn nằm bất động. Tuy nhiên nàng cười như thể không hề bị thương:

– Em bị trẹo xương vai.

Văn Bình mơn man bờ vai thuôn tròn của nàng rồi nói:

– Cô ráng chịu đau, tôi sẽ bế cô trở lại thạch động tìm thuốc rịt cho cô.

– Đừng anh… đừng anh… em không muốn. Anh ơi, tai sao… tại sao trời tối sầm như thế này.

Văn Bình buột miệng:

– Đâu… trời vẫn sáng như ban ngày. Em nhìn lầm đấy.

Hồng Nương thở dài:

– Thôi, em hiểu rồi. Em đã bị mù, anh ơi…

Văn Bình choáng váng như bị ai đánh trộm vào mê huyệt, Hồng Nương lại gọi:

– Anh ơi, anh Văn Bình ơi?

Chàng vội đáp:

– Tôi đây. Tôi bồng cô đi nhé?

– Vô ích. Anh để em nằm đây tiện hơn. Nè anh, tại sao anh vẫn khách sáo với em?

– Khách sáo… cô không bằng lòng ư?

– Không. Em không ưa anh gọi em bằng “cô” Anh phải gọi là “em”, em mới chịu.

– Ừ thì gọi là em. Mắt em đã nhìn thấy lại được chưa?

– Anh Văn Bình ơi, anh nói gì thế?

– Không. Anh chỉ hỏi thăm xem em đã bớt đau chưa. Em không nên nằm đây. Cứu chữa chậm trễ có thể nguy đến tính mạng.

Giọng Hồng Nương bỗng rền ri:

– Anh ơi, anh nói gì thế? Em không nghe được gì cả. Anh ơi, anh ơi, anh đâu rồi?

– Anh đang ngồi đây.

– Trời ơi, tai em điếc rồi. Mắt đã mù, giờ đây đến lượt hai tai điếc. Anh hôn em đi…

Trán Văn Bình lấm tấm bồ hôi lạnh. Chàng đã hiểu. Hồng Nương sắp chết. Khúc xương sống nối đầu và cổ Hồng Nương đã gãy. Mỏm đá nhọn có lẽ đã xuyên qua xương sụn, đâm sâu vào tủy. Tủy là cái ống tròn chứa đựng hằng hà sa số dây thần kinh. Không ai bị trọng thương ở tủy xương sống mà còn sống.

Hồng Nương bị mù và điếc vì hệ thống thị giác và thính giác bị đứt. Chắc chẳng bao lâu nữa nàng sẽ cấm khẩu. Và nàng sẽ chết lịm…

Nàng sắp chết song giọng nói của nàng vẫn còn rõ mồn một:

– Anh ơi, anh hôn em đi, anh…

Nàng câm bặt. Văn Bình tê tái nhìn nàng. Da mặt nàng trắng bệch thêm vì gối đầu trên vung máu đỏ pha tủy bầy nhầy. Ánh trăng chiếu nghiêng nghiêng làm dung mạo nàng rờn rợn một vẻ huyền ảo khác thường.

Giác quan của Hồng Nương đã hoàn toàn tê liệt. Nụ hôn của chàng sẽ là nụ hôn vĩnh biệt. Chàng cúi xuống, sửa soạn mơn trớn làn môi còn nóng.

Hồng Nương nằm co quắp trên nền giốc, thân thể cứng đơ như khúc gỗ. Miệng chàng vừa ghé sát miệng nàng chàng chưa kịp hôn thì đột nhiên người nàng rung chuyển dữ dội, và như thể môi nàng, tay nàng và da thịt nàng phát ra chất điện, chàng đụng vào lập tức bị xô bật ra. Và ngay khi ấy, chàng cảm thấy đầu óc quay tròn như chong chóng. Chàng bị đối phương đánh lén từ phía sau mà không biết.

Hồng Nương không còn nhìn thấy, không còn nghe thấy gì nữa, song nàng đã thấy hòn đá lớn bằng hộp bánh bích quy đập mạnh vào gáy Văn Bình. Nàng đã chết mà hồn nàng còn sống. Giác quan thứ sáu của nàng còn sống. Mối tình của nàng đối với Văn Bình còn sống. Hồn nàng, giác quan thứ sáu của nàng và mối tình của nàng đã hợp thành một mãnh lực kỳ bí đẩy chàng nhích sang bên.

Nếu chàng vẫn giữ tư thế cũ, chàng đã gẫy xương cổ. Gẫy xương cổ cũng như nàng. Và chết thê thảm cũng như nàng. Hòn đá tai ngược trượt khỏi gáy, rớt xuống xương quai xanh. Thành ra Văn Bình chỉ choáng váng chứ không bị bất tỉnh.

Chàng buông mình xuống đất, ngửa mặt để đối phó. Kẻ đánh trộm là Bill. Chàng tha giết hắn nhưng hắn không tha giết chàng.

Hắn đang ngồi xổm cách chàng một thước, miệng còn đầy máu tươi, trên tay còn cục đá thứ nhì chưa kịp xán xuống. Hắn nâng tay lên nhưng Văn Bình đã phản công lẹ hơn. Chàng vung cùi trỏ, hất hắn vào vách đá. Chàng nhoài theo, chặt atêmi ngang sườn non. Hắn kêu thét đau đớn. Chưa hả cơn giận, chàng bồi thêm một đòn ngón tay vào mạng mỡ.

Bill rên khừ khừ:

– Tôi xin anh. Tôi chịu thua anh rồi. Anh cứu tôi với. Tôi đinh ninh phỗng tay trên anh… không ngờ…

Văn Bình hươi đòn, sửa soạn đánh tiếp. Bill vội chắp hai bàn tay trên ngực:

– Tôi xin anh… tôi xin anh. Anh để tôi cung khai.

Văn Bình cười nhạt:

– Anh là nhân viên GRU?

Bill lắp bắp:

– Vâng. Tôi được lệnh án binh bất động, chờ đến phút chót mới hành động. Theo lệnh, tôi chỉ loại trừ bọn Tình báo Sở, còn anh thì…

– Tha?

– Thưa anh, vâng.

– Cám ơn anh. Cô Sophia và đại tá Bani được anh tha nên giờ này đã nằm dưới vực.

– Thưa… thưa anh.

Văn Bình đứng dậy. Mắt chàng đỏ ngầu bắn tóe những tia giết chóc. Bill bắt gặp luồng nhỡn tuyến tàn bạo của chàng nên run lẩy bẩy như chiếc lá, miệng vẫn lải nhải:

– Tôi xin anh… tôi xin anh…

Không nói thêm lời nào nữa Văn Bình xốc Bill lên vai rồi nghiến răng ném lộn ra sau lưng. Cũng như xe Land Rover hồi nãy, hắn rơi xuống vực gọn ghẽ, không phát ra một âm thanh nhỏ.

Hồng Nương quay ngang, hai mắt nhắm cứng lại mở ra từ từ. Một ánh trăng lạc lõng chiếu vào mắt nàng. Đôi mắt thường ngày rất đẹp. Giây phút ra đi ngàn thu này đôi mắt lại đẹp hơn thường ngày bội phần. Nàng mở mắt ra nhưng không biết nàng có nhìn thấy cảnh vật và nhìn thấy chàng không. Và miệng nàng lắp bắp không thành tiếng.

Nàng sống lại để chào Văn Bình.

Rồi chết hẳn.

Ngực áo bị rách của nàng phô trương làn da hồng và hai gò bồng đảo tròn trạnh tuyệt vời. Nàng chưa đuợc hưởng cái hôn của chàng thì Tử thần đã đến cướp mang đi.

Văn Bình thở dài nhìn nàng, nhìn ánh trăng lênh láng, nhìn khoảng không mênh mông. Những người liên hệ đến cuộc săn vàng đã chết. Chàng đã vù qua mặt C.I.A., MI-6, GRU và Quốc tế Tình báo Sở. Trong hang đá, đang còn những pho tượng vàng độc nhất vô nhị có thể mang lại hàng chục, hàng trăm triệu đô-la, và chàng đã trở thành sở hữu chủ độc nhất. Trên phương diện nghề nghiệp, chàng đã thành công. Sở Mật Vụ sẽ có thể tài trợ những công tác lớn trên khắp thế giới trong một thời gian dài nữa. Sau những ngày, những giờ căng thẳng, Văn Bình được quyền nghỉ ngơi với thuốc Salem, rượu huýt-ky và mông đùi người đẹp nguyên tử.

Tuy nhiên, Văn Bình chẳng còn nhớ gì nữa. Ngoại trừ những hình ảnh đầy máu và nước mắt. Ngoại trừ những cảnh chết chóc thê thảm. Cuộc hành trình của chàng mở đầu bằng cái chết của đàn bà đẹp. Và cũng đóng lại bằng cái chết của đàn bà đẹp.

Đâu đây, chàng thoáng nghe tiếng rì rầm. Tiếng nước chảy. Có lẽ sau vách đá có một giòng suối ngầm. Đêm đầu tiên đặt chân xuống Ấn độ chàng cũng đã nghe tiếng nước chảy rì rầm. Tiếng rì rầm bên bờ biển á-rập… Bombay không còn nữa, song chàng có cảm tưởng là nàng còn sống. Chàng có cảm tưởng nàng đang đứng trước mặt, khoe khoang bộ ngực nở nang qua kẽ hở hơ-mi hai nút không cài.

Làn da ngăm ngăm láng bóng và nóng bỏng, lông mày rầm rì, giọng nói khao khao. Bombay là hiện thân của dục tình. Đêm ấy nàng đã dừng xe 7 lần. Và 7 lần nàng đã dìu chàng vào thiên đường ân ái. Vậy mà định mạng đã bắt nàng chết. Định mạng lại bắt cô gái lái chàng gặp trên bờ biển gục chết giữa ruộng khô nứt…

Rồi đến Hồng Nương…

Chàng ghé Ấn độ, lòng vui rộn như đứa trẻ đợi mẹ về chợ mua quà. Món quà chàng thích nhất là tình yêu. Tình yêu ở Ấn độ khác hẳn tình yêu ở mọi nơi khác. Tình yêu ở Ấn độ đã được tôn thành tinh đạo. Chàng ghé Ấn độ, với hy vọng tận hưởng lạc thú phi phàm của tình đạo bên cạnh những cô gái có nghệ thuật ân ái phi phàm. Nghệ thuật tantờrít yoga. Nghệ thuật yoga làm cho con người khỏe mạnh từ thể xác đến tâm hồn. Nghệ thuật tantờrít yoga làm cho nam nữ tìm thấy hạnh phúc tột đỉnh trong phòng the. Nghệ thuật tantờrít yoga làm giòng suối yêu đương không bao giờ cạn và những đêm vuốt ve không bao giờ sáng…

Nhưng chàng đã đụng đầu với thực tế phũ phàng…

Chàng sẽ bỏ hết, bỏ hết. Chàng không quay lại cao nguyên Đề-căn nữa. Về đến Bombay, chàng sẽ đánh điện cho ông Hoàng. Chàng cần sự tĩnh mịch một thời gian. Tĩnh mịch để ôm ấp quá khứ.

Bất giác nhỡn tuyến của chàng chạm phải vách núi đầy rêu sừng sững bên trái. Rặng núi đang uốn khúc đều đặn bỗng nhô lên, trổ thành nhiều ngọn tháp nhọn đầu, đặt trên những cái đế tròn bạnh. Giãy tháp nhọn đầu và đế tròn bạnh đang ngụp lặn trong trời trăng huyền ảo. Con người khô khan đến mấy cũng bồi hồi, rạo rực, vì những hang đá này gợi nhớ đến lingam và yoni, hai biểu tượng của tình yêu nam nữ ngàn đời…

Nhưng trái tim của Văn Bình đã tê dại… Chàng sửng sốt khi nghe nhiều tiếng quang quác liên tiếp. Không biết từ đâu bay tới, một bầy quạ đen đã đậu thành hàng dài trên chóp núi. Chúng kêu quang quác một hồi rồi đập cánh phành phạch bay lượn vòng tròn trên đầu Văn Bình. Ánh trăng chiếu bóng đen của bầy chim kên kên xuống mặt giốc lồi lõm. Tiếng quang quác thê lương như mũi dao đâm thọc vào da thịt chàng. Ấn là quê hương của tình yêu nam nữ, nhưng cũng là quê hương của quạ đen. Văn Bình đã nổi vẩy ốc trước hàng trăm con quạ bay lượn bên trên đồi Malabar với những “ngôi tháp im lặng” được dùng làm nghĩa trang, xác chết phơi trần cho chúng ăn thịt.

Đàn chim kên kên này chắc kéo nhau đến đây để mổ rỉa thi thể của Hồng Nương. Văn Bình không nỡ đứng nhìn lũ chim hoang hành xác người đẹp. Chàng cũng không nỡ thả nàng xuống vực sâu. Chàng nhặt đá ném đuổi đàn quạ, song chúng vẫn nhởn nhơ, và còn xà thấp hơn nữa.

Văn Bình bèn xốc Hồng Nương lên vai. Từ xác chết, tiết ra một mùi khác thường. Mùi mằn mặn. Mùi beo béo. Mùi ngọt lật của mật ong rừng. Và mùi thơm ngạt ngào của hoa sen. Kinh điển Kama Sutra chia phụ nữ làm 4 loại, loại phụ nữ-voi có mùi beo béo quyến rũ, loại phụ nữ-vỏ ốc có mùi mằn mặn thấm thía, loại nghệ-nữ mông tròn ngực cứng có mùi ngọt như mật ong và loại phụ nữ hoa sen có mùi thơm ngọt ngào của hoa sen mọc trong hồ nước trong veo.

Hồng Nương đã thu gọn tinh hoa trời đất trong tấm thân tuyệt diệu của nàng. Lần đầu tiên Văn Bình được gặp một giai nhân toàn vẹn. Song chàng đã để nàng vuột mất… Như người điên, chàng kêu lớn:

– Hồng Nương, Hồng Nương?

Chỉ có vách núi hùng vĩ dội lại. Những tiếng “Hồng Nương” trầm bổng. ngân nga trong vũ trụ bao la. Với xác chết bềnh bồng trên vai, điệp viên Z.28 thất thiểu chạy như điên xuống con giốc dài vô tận, dài vô tận như con đường xuống hỏa ngục.

Hết

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN