Truyền Kỳ Thiên Xuyên Giới
Mong Tất Cả Chỉ Là Mơ
” Huuk !”
Diệp Thanh Vũ mở mắt. Toàn thân hắn đầy mồ hôi lạnh, trong khi đưa tay lau những giọt mồ hôi trên mặt hắn bắt đầu nhìn không gian xung quanh mình.
” Nơi nào đây….! ”
Thanh Vũ nhíu mày khi cảm thấy có gì lạ.
” Sao mình lại ở đây ? ”
Hắn nhớ rõ mình đã chết sau khi đã mở rộng bản đồ mê cung Vực Thẳm, phát hiện phòng Boss và tiến vào trong chỉ với một mình. Tuy rốt cuộc kết cuộc vẫn bị chết nhưng với một người chơi solo như hắn, trụ đến tận hai mươi phút và làm Boss tuột thanh sinh mệnh đến sáu mươi phần trăm như vậy đã chứng tỏ phần nào sức mạnh cũng như kỹ năng của hắn trong trò chơi này.
Trò chơi mà hắn đăng nhập mang tên DisBoard Online. Một thể loại game VRMMORPG đứng đầu bảng xếp hạn danh sách trò chơi trực tuyến trong năm nay. Nơi hội tụ đông đảo người chơi trên khắp mọi miền đất nước.
Thông qua một thiết bị phổ thông NerveGear được phát triển. Người chơi sẽ được đăng nhập vào thế giới thực tế ảo và có thể thoải mái di chuyển nhân vật của mình, thậm chí còn có thể vung kiếm, sử dụng ma thuật, vượt qua mọi định luật vật lí,….Và rất nhiều điều mà con người chỉ có thể tưởng tượng qua những bộ phim, những cuốn truyện tranh hay tiểu thuyết.
Và DisBoard Online là một trong số đó.
Hiện tại điều mà hắn thắc mắc lúc này là vốn dĩ hắn đã chết, mà nhanh như vậy đã hồi sinh ngay lập tức. Thường thì sau khi chết nhân vật sẽ được đưa đến một khoảng không gian khởi tạo, với trước mặt hiển thị thời gian điếm ngược là ba mươi phút để nhân vật có thể một lần nữa hồi sinh tại tế đàn đặt tại trung tâm toà thành.
Trường hợp người chơi có thể hồi sinh nhân vật ngay lập tức thông qua vật phẩm hay pháp thuật từ người chơi khác.
Nhưng vấn đề ở đây là Diệp Thanh Vũ không hề sử dụng vật phẩm này vì giá của nó khá cao nên hắn chỉ để giành vào những thời điểm quan trọng. Còn về sự giúp đỡ từ đồng đội là bất khả thi, vì hiện tại hắn chỉ có một mình, với lại nơi nhìn có vẻ lạ lẩm.
” Chẳng lẽ mình vô tình lạc đến một bản đồ mới. Hay game có vấn đề. ”
” Cũng… chắc có lẽ vậy ! Dù sao cũng sắp đến thời điểm nhà phát hành cập nhật bản tiếp theo nên có lẽ là một vài vấn đề trong game. ”
” Mà nãy giờ chơi cũng mệt rồi ! Có vẻ hôm nay đến đây thôi. ”
Đưa hai tay qua đầu Diệp Thanh Vũ ngáp dài trong cơn buồn ngủ kéo đến, trong khi đưa tay phải kéo vào không khí từ trên xuống. Ngay lập tức một bản hệ thống màu xanh hỗ trợ người chơi hiện ra ngay tức thì. Kiểm tra và sắp xếp lại vật phẩm rơi ra từ những con quái trong mê cung trong túi đồ.
Đúng lúc đó.
” Ơ ? ” _ Diệp Thanh Vũ nói giọng ngạc nhiên.
” Cái quái gì thế này…. Không có nút đăng xuất. ”
Thanh Vũ mở to mắt và nhìn kĩ hơn vào hệ thống. Cái hình chữ nhật có chiều rộng lớn hơn chiều dài, chứa hàng loạt phím bấm ở bên trái và một hình người ở bên phải cho thấy trang bị bạn đang dùng. Ở dưới cùng là phím [ đăng xuất ] cho phép bạn thoát khỏi thế giới này.
Nhưng nó không có ở đấy.
Chắc mấy cha GM bây giờ đang rối hết lên vì tin báo lỗi.
Việc này thật ngu ngốc. Chỉ vì mấy cái lỗi bug vớ vẩn.
” Sao đây nhỉ ? ”
” Thôi, trước tiên cứ trở về thành phố khởi đầu trước đã ! ”
Đưa tay nhấn hai lần trên bảng hệ thống, chọn vào mục hiển thị hai chữ [ bản đồ ]. Một bản hình vuông hiện ngay bên cạnh, hiển thị bên trên là một chấm hình tròn màu trắng nhỏ với đầu mũi tên hướng về trước. Từ chính giữa chấm tròn biểu thị nơi người chơi đang đứng, phân ra bốn hướng Đông _ Tây _ Nam _ Bắc. Còn lại tất cả chỉ hiển thị một màu đen, mặc dù chọn đến những bản đồ ở khu vực khác nhưng tất cả vẫn không hiển thị gì ngoài màu đen.
” Lại là lỗi game á… Vậy thì không thể dịch chuyển được nữa.”
Xem ra trừ khi lỗi này được sửa hoặc ai đó tháo thiết bị ra khỏi đầu, còn không chỉ có thể chờ đợi.
Nhưng vấn đề là Diệp Thanh Vũ hắn sống một mình nên xem ra chỉ có thể đợi nhà phát hành sửa chữa.
” Đúng rồi !”_ Tìm trong kho đồ Diệp Thanh Vũ nhanh chóng xuất ra một viên pha lê màu tím hình chữ nhật, bên trên khắc hoa văn màu vàng tinh xảo.
” System Call_ dịch chuyển đến thành phố khởi đầu. ”
” System Call_ dịch chuyển đến tầng 50. ”
” Vẫn không được…. Rốt cuộc chuyện quái gì đang xảy ra thế này. ” Diệp Thanh Vũ đã bắt đầu mất kiên nhẫn, không ngừng lục loại khắp mọi thứ trên bảng hệ thống.
” Chat thế giới….. Không kết nối được ! ”
” Danh sách bạn bè thì sao ?…. Chết tiệt cũng không có gì cả ! ”
” Này này….này…!. Đừng đùa chứ. ”
Thường thì nếu việc như thế này xảy ra, họ sẽ ngắt kết nối của người chơi tới server. Nhưng…đã hơn 15 phút rồi từ lúc phát hiện ra lỗi mà vẫn không ngắt server, thậm chí còn không có một tin báo hệ thống nào. Khó hiểu thật, nhưng tất cả hắn làm bây giờ chỉ có thể là chờ đợi.
Và cứ như vậy Diệp Thanh Vũ ngồi đợi suốt một giờ đồng hồ mà chẳng mảy may có gì thay đổi. Lần này thì thật sự hắn đã mất hết kiên nhẫn, ngồi bệt xuống đất hắn cười gượng gạo. Nhưng cơ thể thì ngược lại, đầu gối hắn đang rung lên.
” Gì vậy chứ ! Không phải đây chỉ là game thôi sao ? ”
Hắn không thể đăng xuất được nửa. Không thể trở lại căn phòng của mình hay cuộc sống của mình. Chỉ vì mấy cái lỗi vớ vẫn mà không trở về khi mình muốn.
Bây giờ chẳng có cách nào liên lạc đến người khác. Cách duy nhất mà hắn làm chỉ có thể chờ đợi.
Nhưng thời gian tiếp tục vẫn trôi qua và dù có chờ đợi bao lâu nữa vẫn chẳng có sự giúp đỡ nào, hay thậm chí một tin báo lỗi.
Sự im lặng đầy căng thẳng bắt đầu nhường chỗ cho sự sợ hãi và tuyệt vọng.
Cho dù cố gắng đến đâu Thanh Vũ vẫn không thể chấp nhận được sự thật này. Chỉ năm hay sáu tiếng đồng hồ trước hắn vẫn còn đang trên đường về nhà sau khi đã mua một vài thứ tại cửa hàng, đặt một chiếc pizza mang đến tận nhà. Và sau đó đi vào phòng đăng nhập vào DisBoard Online.
Hầu hết mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến Thanh Vũ không hiểu được đây là sự thực. Những điều này đáng sợ đến nỗi hắn không dám nghĩ đây là thật.
Diệp Thanh Vũ ngửa đầu lên, nhìn vào trần hang trống rỗng và cố gắng chấp nhận hoàn cảnh hiện tại.
Giờ đây hắn không thể trở lại nơi đó nữa? Và nơi này có phải là hiện thực? Nhưng ở đây ngoại trừ hắn ra không một ai có thể trả lời những câu hỏi không có lời đáp này.
Cái cảm giác vừa thấy chờ mong lại vừa thấy mệt mỏi trong lòng khiến Thanh Vũ tự cười chế giễu bản thân và bắt đầu bước đi dọc theo hang động, cầu mong hẳn việc này chỉ là một giấc mơ.
Hiện tại Diệp Thanh Vũ vẫn đang tiếp tục tiến lên phía trước, trong khi mắt vẫn tập trung vào màn hình hỗ trợ , mặc dù không rõ lắm về nơi này nhưng hắn đại khái hiểu đây chắc hẳn là một hang động nào đó, thường thì những hang động như thế này sẽ rất tối tăm âm u. Mà điều kì lạ là nơi đây lại được thắp sáng bởi những viên thạch quang chôn chặt vào vách tường, không ngừng toả ra những hạt ánh sáng tím liên tục bay vào không khí rồi tan biến mất. Ánh sáng tím phát ra bởi những viên thạch quang phản chiếu lại trần hang động tạo nên một nền không gian huyền ảo.
Tò mò vì thứ thạch lạ lùng nhưng lại bắt mắt kia Thanh Vũ đi đến bên cạnh quỳ xuống quan sát một cách tỉ mỉ.
” Viên đá kì lạ…! ”
Mặc dù nhìn có vẻ vô hại nhưng khi đến gần hơn viên đá này, Diệp Thanh Vũ mới cảm nhận được một chút uy áp phát ra từ nó, khiến tim hắn đập rộn cả lên. Nhưng điều này cũng không làm hắn dập tắc lại sự tò mò vốn có.
Đưa tay xuống với ý định muốn nhổ nó ra khỏi bức tường, Diệp Thanh Vũ giật mình khi cảm giác bàn tay truyền đến một cổ hàn khí lạnh lẽo đột ngột truyền vào lòng bàn tay.
Thu nhanh cánh tay lại, Diệp Thanh Vũ ngạc nhiên vì chỉ mới vừa chạm vào mà bàn tay hắn đã xuất hiện một vết thương ngang kéo dài.
” Đa…đau quá ! Cái khỉ gì vậy chứ ? ”
Nhíu mày vì cơn đau Thanh Vũ ôm lấy bàn tay rướm máu không ngừng chửi rủa. Xem ra hắn không nên tùy tiện chạm vào những thứ mà bản thân không hiểu rõ. Với lại vốn dĩ hắn vẫn chưa phân biệt đây có phải là thực tại, nhưng cơn đau từ bàn tay truyền cũng không phải là giả, song Diệp Thanh Vũ vẫn ráng chịu đựng. Tuy đã từng trải nghiệm qua những viết thương lớn hơn nhiều, hay thậm chí là cái chết. Nhưng mọi thứ chỉ được mô phỏng lại một cách chân thật nhất từ trò chơi mà thôi, không có đau đớn hay sự khó chịu nào cả.
Còn bây giờ thì sao.
” Đau chết đi được….! ”
Hẳn là rất đau nhưng chỉ mất vài phút sau, bằng mắt thường có thể nhìn thấy vết thương nhanh chóng kép miệng lại một cách thần kì, nhìn vào không ai nghĩ rằng chỗ này đã từng bị thương qua.
Đây là sự tự động hồi phục đến từ hệ thống MMORPG, xem ra mọi thứ điều có vẻ hoạt động bình thường giống trong game, nhưng điều khác biệt ở đây là nơi này không phải là game, hẳn là một thế giới nào đó. Diệp Thanh Vũ thầm nghĩ.
Bởi vì trong game khi bị thương không những không cảm nhận được nỗi đau, mà các vết thương chỉ đơn giản chỉ là các vệt ánh sáng đỏ được hiển thị xung quanh khi nhân vật bị thương. Còn đây, chắc chắn một điều là máu thật, thậm chí cả cơn đau này nữa.
Cúi gằm khuôn mặt thở dài trong khi Thanh Vũ lẩm bẩm những lời như tự động viên bản thân, và đăm đăm nhìn vào thứ phía trước quãng thời gian sau đó.
” Thôi đành bỏ qua vậy ! ”
Lờ đi thứ thạch quang trên tường đá kia, Diệp Thanh Vũ tiếp tục tiến tới, mặc dù hắn không rõ là đường vào hay đường ra nên chỉ có thể cắm đầu đi về trước thôi.
Hắn tự hỏi không biết mình đã đi trong bao lâu.
Khi bất đầu cảm thấy thấm mệt thì rốt cuộc Diệp Thanh Vũ cũng đã bắt gặp giao lộ đầu tiên. Con đường trước mặt giờ tách ra thành ba hướng khác nhau. Đứng sau một tảng đá lớn, hắn phân vân không biết nên lựa chọn lối đi nào.
Sau một lúc cân nhắc đắng đo, Diệp Thanh Vũ cũng quyết định chọn hướng chính giữa mà tiến bước. Khoảng một thời gian sau trước mặt hắn chỉ là một bức tường đá lồi lõm.
” Đường cụt à….!”
” Nhưng mà….rốt cuộc mình phải đi đến tận bao giờ đây ? ”
Khi với ý định quay đầu trở ra, chọn một trong hai con đường còn lại mà đi. Thì bỗng nhiên mặt đất dưới chân Diệp Thanh Vũ nứt ra như mạng nhện, và sau đó chỗ bám chân của hắn sụp xuống hoàn toàn, ngẩng mặt lên trần trong khi rơi xuống vực thẳm, tay chới với tới luồng sáng đang rời xa khỏi tầm mắt… Diệp Thanh Vũ rơi vào khoảng tối vô tận.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!