Truyền Kỳ Thiên Xuyên Giới
Hắc Long Vương
Ào…ào ào…!
Tiếng nước chảy róc rách dội vào vách đá. Cơn gió lạnh mơn trớn gó má khiến thân người run lên tái tê. Diệp Thanh Vũ cất tiếng rên khe khẽ khi cái cảm giác khô cứng áp vào da mặt cùng cơn rét buốt xuyên suốt nửa thân dưới đã đưa hắn trở về với thực tại.
Tiếp đón Diệp Thanh Vũ là một cơn đau nhức toàn thân cùng cái đầu ong ong như búa bổ. Hắn bèn dồn sức xuống hai tay, toan ngồi thẳng dậy.
“A, Au~, chỗ này là… mình hẳn là đã…”
Một tay giữ vững cái đầu đang choáng váng của mình, Thanh Vũ đảo mắt nhìn quanh trong khi cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra.
” Phải rồi….lúc mặt đất sụp xuống hẳn là mình đã rơi xuống đây… Rồi sau đó thì….”
Việc hắn không hề hấn gì sau khi sảy chân xuống vực thẳm này đơn thuần chỉ là nhờ vào các chỉ số cao ngất ngưỡng của nhân vật này đây.
Nhận tiện, dù sao Diệp Thanh Vũ cũng là một trong top mười người chơi mạnh nhất sever. Sở hữu sức mạnh cũng như những kỹ năng bậc nhất DisBoard Online. Sở hữu các trang bị cao cấp trong game từ các con Boss khó nhằn nhất DisBoard Online. Để đạt được điều này Diệp Thanh Vũ đã không biết bỏ ra biết bao là công sức và thời gian, thậm chí thức trắng đêm cày cuốc là chuyện thường ngày đối với hắn.
Và bây giờ những thứ này vẫn hoạt động bình thường, ở đây không còn là cơ thể ngoài đời mà hắn thường sống. Mà là nhân vật trong game, hơn nữa khi nhìn vào mặt nước phản chiếu bên dưới là khuôn mặt trắng trẻ non nớt, chắc khoảng tầm 15, 16 tuổi. Không phải của một FA 22 tuổi vô dụng kia, nhận ra mình đã trẻ lại Diệp Thanh Vũ không khỏi cười khổ.
Đột nhiên, xung quanh tất cả đều rung chuyển, khiến một vài tảng đá lớn nhỏ, cùng với lớp bụi dày trên trần hang rơi xuống khiến mặt nước tung toé lên những cột nước trắng xoá. Dội thẳng vào Diệp Thanh Vũ vừa mới khô đi chút đỉnh, khiến hắn lạnh khắp cả người.
Từ phía sau lưng Diệp Thanh Vũ cảm nhận được như có cái gì đó đang nhìn mình chằm chằm. Hắn bèn quay lưng lại kiểm tra, cùng lúc đó con mắt khổng lồ như đang khép chặt kia bỗng mở to. Đồng tử màu vàng như mắt rắn kia chuyển động qua lại như đang tìm kiếm thứ gì đó, rồi nhận ra điểm bất thường nó hướng xuống nhìn chằm chằm vào Diệp Thanh Vũ đang đứng bên trên mõm đá nhô ra.
Dần dần con mắt bỗng dưng nhất cao đi lên, theo sau nó là hàng loạt những chiếc răng sắt nhọn to lớn xếp đầy bên trên chiếc miệng dài sọc, nhìn vào khiến con người ta lạnh lẽo hết cả sống lưng. Từ trong bóng tối sâu thẩm đằng sau, chiếc cổ dài phủ đầy lớp vẫy nhọn hoắt vươn cao nâng cái đầu to bự vượt sức tưởng tượng quay về hướng Diệp Thanh Vũ đang nhìn.
” Grà…..Gràooooo ! ”
Mở chiếc miệng đầy chết chóc của mình nó thét vang khiến toàn bộ mọi thứ xung quanh tất cả đều rung chuyển dữ dội hơn. Các bức tường nứt ra nhìn như có thể đổ sập bất cứ lúc nào, mặt nước bị thổi tung tạo nên những con sóng trắng xoá va vào bờ bên kia. Từ mặt đất phía trên tất cả ngọn núi như bị rung chuyển trong phút chốc khiến toàn bộ sinh vật trên đó hoảng sợ,…….
Đứng giữa trung tâm, mái tóc đen của Diệp Thanh Vũ bay ngược ra sau, chiếc áo choàng dài gần đến chân bay phần phật phía sau trong cơn thét. Khiến cả người Diệp Thanh Vũ đã được sấy khô hoàn toàn, dùng cánh tay che chắn trước mặt hắn ló ánh mắt ra nhìn tạo vật phía trước và không khỏi buộc miệng thốt ra từng từ.
” D..Dra…Dragonnn…! ”
” À Dragon….! ”
Dù có hơi bất ngờ nhưng đây cũng phải là lần đầu Diệp Thanh Vũ thấy rồng, nghĩ lại nếu là rồng thì không biết hắn đã giết bao nhiêu con. Nhưng mà khi đó là trong game còn đây là hàng thật giá thật, hiện giờ thì hắn không rõ mình có thể nắm chắc giết được nó hay không, nhưng hắn tự tin mình tuyệt đối có cách an toàn rời khỏi đây.
Mà nói về hình dạng và kích thước to lớn của những con rồng mà hắn từng gặp, thì thứ trước mặt đây so với những con rồng kia, những con hắn đã gặp tựa như những con thằn lằn mà thôi.
Với ý định tiến lên kiểm tra xem những khả chiến đấu, cũng như sức mạnh của cơ thể mới này Diệp Thanh Vũ bất chợt dừng lại khi nghe tiếng nói phát ra từ nó, cho dù hắn không hề thấy nó mở miệng.
” Ngươi có nghe được ta không ? Kẻ bé nhỏ kia. ”
” Kẻ bé nhỏ ”
Dù có nghĩ thế nào chăng nữa, xem ra nó đang ám chỉ mình, Diệp Thanh Vũ thầm nghĩ. Nhưng mà bất ngờ thật đấy lần đầu tiên hắn thấy một sinh vật nào khác ngoài con người nói chuyện với mình.
Khi thấy Diệp Thanh Vũ vẫn đang đứng trời trồng, nó híp mắt nhìn vào hắn và tiếp tục.
” Trong suốt hàng ngàn năm qua, chưa từng có một ai đến gần được Hắc Long Vương ta đây, xem ra ngươi cũng có chút bản lĩnh. Thú vị đấy, thực sự quả như ta nghĩ. ”
” Nghĩ gì chứ…? ”
Hắc Long Vương nghi hoặc nhìn từ trên xuống dưới quan sát đánh giá Diệp Thanh Vũ, tên này bị điên hay rốt cuộc giả điên. Khi nãy hắn đã bộc phát toàn bộ uy áp nhằm kiểm chứng. Bởi vì Hắc Long Vương nhìn không thấu tu vi của tên này, hay nói cách khác hắn chẳng có một chút linh lực nào trong người, một tia cũng không. Nhưng nếu vậy tại sao hắn có thể đến được tận cùng của nơi đây.
Một kẻ không có một chút linh lực như hắn, tại sao lại có thể tiến vào đây trước lũ yêu thú lởn vởn ngoài đó. Thông thường không có bất cứ yêu thú hay kẻ nào có thể đến được đây, nếu không hắn sẽ bị nghiền nát trước lượng linh lực thoát ra từ Hắc Long Vương, chớ nói đến việc đứng trước mặt hắn nói chuyện.
Càng nghĩ càng tò mò hơn về tên đứng trước mặt này, Hắc Long Vương cúi đầu gần đến Diệp Thanh Vũ để nhìn kĩ hơn. Nhưng một bước tường vô hình từ đâu ngăn cách khiến hắn không thể vượt qua được phạm vi cho phép.
Mặc dù càng nghĩ càng khó hiểu nhưng Hắc Long Vương cũng chẳng còn quan tâm đến việc đó nữa.
” Hừm… Ta là Bạo Phong Long hùng mạnh những kẻ khác thường gọi ta là Hắc Long Vương. Còn ngươi là ai? Làm thế nào mà người có thể đến được đây ? Hơn nữa làm thế nào mà một kẻ không linh lực như ngươi lại có thể đứng được chỗ này ?…. Còn nữa tại sao….. ”
” Stop !!! ”
Liên tục là hàng loạt câu hỏi được đạt ra khiến Diệp Thanh Vũ không theo kịp đầu đuôi thế nào…
” Gì chứ ! Ngươi nói cứ như mình bị nhốt ở đây hàng thế kỷ ấy…! ”
” Đúng như những lời ngươi nói. Ta bị phong ấn ở đây bao lâu ngay cả chính ta cũng không rõ..! ”
” Phong ấn ”
” Phải..! Không ngờ kẻ yếu ngươi lại có thể khiến ta thức dậy đấy…Coi như việc ngươi đến được đây nên ta sẽ tha mạng cho ngươi. ”
” Vâng ! Xin lỗi vì đã khiến ngài Hắc Long Vương hùng mạnh đây phải thức giấc… Ta xin phép cáo lui. ”
” Ấy…ấy… Khoan đã ! Ta còn chưa nói hết…. !
” E…hèm !!! Thật ra cũng không có gì to tát. Ta chỉ muốn hỏi ngươi một số chuyện khiến ta thắc mắc thôi..! ”
Nghe được những lời này Diệp Thanh Vũ khoanh tay suy nghĩ có nên rời đi hay không, mà dù sao hắn cũng có một số câu hỏi cần lời đáp. Nên trước tiên cứ ngồi xuống nghe hắn nói chuyện cái đã, sẵn tiện tìm hiểu một số thông tin. Với lại đi cả ngày cũng khiến hắn mệt rồi thôi thì cứ tạm ở lại đây vậy.
” Vậy ta sẽ trả lời câu hỏi của ngươi đổi lại, ta cũng cần hỏi ngươi một số thông tin về nơi này. Được chứ ? ”
Hắc Long Vương khá ngạc nhiên về kẻ này, hầu như bất cứ ai chỉ cần bất cứ chỉ cần nghe qua cái tên Hắc Long Vương thôi là đã bỏ chạy không còn một manh giáp rồi, huốn hồ tên này còn trước mặt còn dám đối diện nói chuyện với hắn. Khiến Hắc Long Vương càng ngày càng thấy kẻ này thật thú vị, đây có vẻ là lần đầu tiên có kẻ ngồi xuống nói chuyện với hắn một cách bình thản đến vậy, đã bao lâu rồi hắn tự thầm nghĩ.
” Được thôi….! Vậy tên ngươi là ? ”
” Tên ta là Diệp Thanh Vũ…còn ngươi ? ”
” Không phải ta đã nói rồi sao ?…”
Chống hai tay ra sau lưng trên nền đá Diệp Thanh Vũ trả lời.
” Ta không hỏi danh xưng… Mà ta hỏi tên thật của ngươi ấy. Chẳng lẽ ngươi không biết tên sinh của mình sao, cái tên mà mẹ ngươi đã đặt cho ngươi sau khi sinh ngươi ra ấy…”
Hắc Long Vương mở to mắt ngạc nhiên về những gì mà tên Diệp Thanh Vũ trước mặt này nói ra, tên này không muốn sống nữa hay sao. Đó là những gì hắn nghĩ…. nhưng cũng không tệ chút nào…… Chôn sâu vào trong ký ức trước kia hắn nhớ lại cái tên thân thương mà chỉ có người đó thường gọi.
” Tên ta là…..Long Vĩ Kỳ…!!! ”
” Gì chứ ! Hoá ra ngươi cũng có tên à ! ”
” Hừm ! Cũng đã lâu…từ khi có người gọi ta bằng cái tên đó…! ”
” Vậy à ! Thế….đến phiên ta….Long Vĩ Kỳ. Ngươi có thể nói cho ta những gì ngươi biết về nơi đây không ? ”
” Được thôi…. Nghe cho kỹ đấy ta không nói lại lần hai đâu….! ”
Và cứ như thế sâu thẳm trong một cái hang động, một người một rồng ngồi cạnh nhau không ngừng nói những câu chuyện thuộc về mình, tiếng cười nói bắt đầu dần thay thế cho khoảng không tĩnh mịch đã tồn tại từ rất lâu nơi đây.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!