Truyền Kỳ Thiên Xuyên Giới - Thiên Xuyên Thế Giới
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
243


Truyền Kỳ Thiên Xuyên Giới


Thiên Xuyên Thế Giới



Ngày xửa ngày xưa, còn xưa hơn cả thời thái cổ.

Các Thần Linh tranh đấu với nhau, đánh cuộc bằng ngôi vị Thần tối cao và duy nhất, cùng với những tôi tớ và tạo vật của bọn họ.

Cứ như thế, cuộc chiến kéo dài thật lâu, lâu đến mức khiến người ta mất đi cảm giác.

Không có mảnh đất nào không bị máu tươi nhuộm đỏ, cũng không có khoảng trời nào không vang đầy những tiếng kêu rên.

Các chủng tộc có trí tuệ căm ghét lẫn nhau, chém giết lẫn nhau, không ngừng lặp lại những cuộc tàn sát thê thảm, cứ như vậy mọi thứ chìm trong ngọn lửa chiến tranh và thù hận.

Bầu trời, biển rộng, mặt đất… thậm chí cả những ngôi sao đầy trời.

Tất cả đều mất đi ý niệm tiếp tục cuộc chiến tranh khiến người ta tiều tụy, mệt mỏi, chẳng khác nào cùng vào chỗ chết này.

Thế nhưng, cuộc chiến vốn tưởng rằng sẽ kéo dài vĩnh viễn đột nhiên hạ màn. Bởi một thế lực khác bước ra từ hư không, chúng không nói không rằng xuống tay đồ sát bất cứ sự sống nào chúng đi qua, chúng hoàn hoành và tàn phá thế giới.

Và như thế…Cuộc chiến tranh vốn dĩ chỉ tranh giành ngôi vị tối cao bấy giờ, lại bị kéo sang một chiều hướng khác. Mà đối mặt phía trước chính là sự tồn vong của các tạo vật cũng như chính các vị thần.

Trong thế giới như vậy, hoàng gia, mỹ nữ, thậm chí là yêu thú,… có nhiều đến mấy cũng chẳng có tác dụng gì.

Cuối cùng với sức mạnh khổng lồ không thể ngăn của bọn chúng, các vị thần đành phải hợp lực mới có thể đem toàn bộ bọn chúng đánh đuổi ra khỏi nơi này, nhưng cái giá phải trả là quá đắt.

Khi cuộc chiến kết thúc, tám trên mười sinh vật có sự sống chết đi. Nhiều tộc thậm chí đã bị tiêu diệt hoàn toàn, các vị thần không một ai nhìn thấy bọn họ lần nào nữa, và tất cả lưu truyền đến nay là một truyền thuyết.

Đây là một câu chuyện còn xa xưa hơn bầu trời, biển rộng và nơi này, được gọi là… Thiên Xuyên Giới.

” Gì chứ ! Dài dòng như vậy rốt cuộc tóm tắt thành ba chữ…… Thiên Xuyên Giới. Ngươi có cần nói nhiều như vậy không. ”

Ngồi trên nền đá lạnh ngắt Diệp Thanh Vũ, tiện tay cho một mẫu bánh quy vào miệng, thứ mà hắn đã tiện mua trên đường đến mê cung Vực Thẳm. Ngay chính hắn cũng không ngờ những thứ này cũng bị mang qua đây,…. Ngoài ra xung quanh hắn còn có một ấm trà, một con vịt đang được quay trên đống lửa nhỏ, rất nhiều đồ ăn lặt vặt bên cạnh….. Còn phía bên cạnh kia là một chiếc túi ngủ bằng lông được trải ngay ngắn.

” Tên khốn nhà ngươi ! Cất công nãy giờ nói cho ngươi nghe ngươi còn dám ngồi đó nói này, nói nọ… Thật tức chết đi được. ”

Long Vĩ Kỳ tức giận há mồm rống to, khiến toàn bộ nơi này rung chuyển, làm ngọn lửa bên cạnh Diệp Thanh Vũ như thể tắt đi bất cứ lúc nào. Từ phía trên không biết là lần thứ bao nhiêu trong ngày qua bọn yêu thú lại bị doạ cho nhảy dựng lên,….

Điều hắn không ngờ tên này thậm chí linh lực là gì cũng không biết, Võ giả là gì hắn cũng chả hay,….. Nghe lại những gì Diệp Thanh Vũ kể lại, Long Vĩ Kỳ bắt đầu nhìn nhận Thanh Vũ là từ một phương thế giới khác đi đến, hay tên này chỉ đơn giản đang diễn kịch,… Mà cũng chả quan trọng, Long Vĩ Kỳ chợt nhận ra đều gì đó hắn, chỉ biết thở dài trước sự vô tư của Thanh Vũ, rồi bắt đầu chuyển tầm mắt vào đống lửa hỏi han.

” Sắp chín chưa ? ”

” Ừ ! Đại khái sắp rồi….! Nhưng mà…. Mắc mớ gì đến ngươi ! ”

” Ta nói nhiều như vậy ít ra cũng mang ra cho ta một ít đồ ăn chứ….xem như là tiền công. ”

” Không phải ngươi quên lúc đầu hai ta đã giao ước rồi sao. Với lại ngươi đã nói rằng không cần ăn ngươi cũng không cảm thấy đói sao. ”

” Khụ…khụ… Đã nhiều năm trôi qua như vậy ngươi ít ra cũng cho ta biết lại cảm giác thức ăn ra sao chứ… Lưỡi ta sắp hoá đá đến nơi rồi… Với lại chúng ta không phải là bạn sao….”

Diệp Thanh Vũ trợn mắt nhìn cái con rồng ngụy biện trước mặt này.

” Từ khi nào ta và ngươi trở thành bạn rồi ”

Nhìn vào Long Vĩ Kỳ bị chôn sâu nữa thân sâu vào những cột băng nhọn hoắt, Diệp Thanh Vũ chỉ biết thở dài chấp nhận.

” Đành vậy ! Nhưng mà ngươi to như vậy thì ăn bao nhiêu mới đủ. Ngay chỉ một chiếc răng của ngươi thôi cũng to gấp mấy lần ta rồi. ”

Vừa nói Diệp Thanh Vũ đưa tay mở ra bảng hệ thống, kiểm tra trong túi những thứ có thể ăn được. Dù sao thì trong túi hắn chắc hẳn cũng không thiếu đồ ăn, những thứ này là những vật phẩm có được thông qua những nhiệm vụ ngẫu nhiên, hay tiêu diệt những quái vật lau la trên đường, lâu ngày tích trữ mà thành. Đưa tay lên chọn từng mục để xuất ra, trong khi Long Vĩ Kỳ nhìn hắn với ánh mắt tò mò, sao hắn cứ đưa ngón tay quơ quơ qua lại trong không khí. Hắn bị hâm à, đó là những gì Long Vĩ Kỳ nghĩ.

Nhưng điều mà hắn không ngờ đến là chỉ một giây sau, bên cạnh Diệp Thanh Vũ loé lên một tràn ánh sáng xanh biếc kì dị, khiến Long Vĩ Kỳ hơi nheo mắt lại. Từ trong ánh sáng các vô số hình lập phương nhỏ xuất hiện, chúng không ngừng giao động qua lại rồi lắp ráp với nhau tạo thành những hình dạng đặc thù riêng biệt phát sáng. Khi ánh sáng kết thúc cũng là lúc con mắt màu vàng mở to hết cỡ, ngạc nhiên vì một đống thức ăn từ đâu chui ra Long Vĩ Kỳ há miệng nói.

” Đây là không gian giới chỉ?…. Nhưng dù nhìn thế nào cũng không giống cho lắm…..năng lực của ngươi sao? ”

Long Nhãn của loài rồng là một trong những con mắt có thể nhận biết giao động linh lực cho dù là nhỏ nhất, nhưng khi nhìn vào Diệp Thanh Vũ hắn không thấy bất cứ sự hiện diện nào của việc sử dụng linh lực….một tia nhỏ nhất cũng không.

Phải nói rằng Thiên Xuyên Giới này tất cả mọi vật điều bị chi phối bởi linh khí, từ mặt đất, bầu trời, nước, cây cỏ, các sinh linh,….mọi thứ đều mang trong mình một phần linh khí. Thậm chí là những đồ vật vô chi, vô giác được tạo ra cũng có một phần linh khí riêng….. Nhưng khi đối diện Diệp Thanh Vũ, ngay cả Long Nhãn cũng nhìn không thấu được hắn.

Tóm lại….Hắn thật sự không phải là người của thế giới này. Điều này Long Vĩ Kỳ đã nghe hắn từng nói qua…… xem ra ngoài việc này ra không có câu trả lời thích đáng nào khác.

” Đây là tất cả những gì ta có…. Dù sao thì với cơ thể đồ sộ kia thì đống này chả là gì cả.”

Kéo ý thức Long Vĩ Kỳ một lần nữa ra khỏi dòng suy nghĩ, Diệp Thanh Vũ vẫn vô tư trở lại bên cạnh đống lửa kiểm tra bữa tối của mình miệng không ngừng lẩm bẩm.

” Vậy ta không khách sáo đâu đấy….”. Mỉm cười vui vẻ Long Vĩ Kỳ Không đợi Diệp Thanh Vũ trả lời.Chiếc miệng to lớn sắt lẽm đã mở to, tất cả đống thức ăn trước mắt toàn bộ đều bị hút vào trong.

Nhìn Long Vĩ Kỳ ngấu nghiến từng ngụm thức ăn, Diệp Thanh Vũ thắc mắc hỏi.

” Này…..!!. Ngươi không cảm thấy cô đơn sao….bị giam cầm ở một nơi thế này….”

” Hừm!! Ngay cả ta cũng không rõ nữa….suốt khoảng thời gian ở ta chỉ ngủ say….tuy thỉnh thoảng thức dậy….nhưng mọi thứ cũng chẳng có gì thay đổi….! Vậy còn ngươi, không phải ngươi nói đến từ thế giới khác sao..?. Kể ta nghe về nơi đó đi…”

” Hử !! Ừm….được thôi. Mà ta cũng chẳng nghĩ mấy chuyện đó có gì thú vị lắm đâu…”

Cứ như vậy Diệp Thanh Vũ bắt đầu giảng giải về thế giới của mình, một nơi không chiến tranh, sát thương, xâm phạm, tàn sát lẫn nhau,….tất cả điều bị cấm. Kết quả là chiến tranh hầu như biến mất khỏi thế giới, thế nhưng không có nghĩa nó hoàn toàn biến mất….,Tiếp đến hắn kể về những con người, những thành tựu họ đạt được, tri thức mà họ có, mặc dù nơi đó không tồn những thứ như pháp thuật, linh khí hay sức mạnh vật lí,…như ở Thiên Xuyên Giới, nhưng họ vẫn có thể bay lượn lên trời, lặn sâu dưới biển, xây những kiến trúc hùng vĩ,….và thậm chí vượt qua cả bầu trời xanh kia…..tiến xa hơn đến vũ trụ, lòng mong muốn đạt được những điều gì đó to lớn hơn,…..

…….Nghe đến đây trong lòng Long Vĩ Kỳ không kìm được cảm thán ” thật là lợi hại ” sau đó tiếp tục nói.

” Thế giới như vậy…..ngươi không muốn quay về sao. So với ở đây nơi này rất khắc nghiệt….chỉ có cường giả vi tôn. Không có luật lệ, chỉ mạnh yếu, kẻ mạnh có mọi thứ, kẻ yếu sẽ bị cướp đi mọi thứ….ở nơi thế này kẻ sống trong hoà bình, không sát hại một ai như ngươi liệu có thể sống sót. ”

” Những điều ngươi nói không đúng, nhưng ta cũng không nói là sai. ”

” Quả thật thế giới ta sống hiện giờ không có chiến tranh, tức không mọi thứ đều không có sự tranh đấu. Chẳng qua mọi thứ diễn ra theo một chiều hướng khác mà thôi,….”

Thanh Vũ vẫn đưa ra câu hỏi mà mình đã biết đáp án. Vì so sánh thế giới này với thường thức trong thế giới của mình. Hắn gãi đầu nói….

” Tóm lại….thế giới này giống như thế giới của ta thôi. Cho dù không có ” chiến tranh “, ” tranh chấp ” vẫn sẽ tồn tại. Nói cách khác hoàn toàn bình đẳng là chuyện không thể. Giả sử như nếu bình đẳng là số ghế hạn chế, vậy tranh đoạt là trò chơi giành ghế. Và kết quả của nó là thiểu số giàu có và đa số nghèo hèn. Thật là, chẳng khác gì so với thế giới của ngươi mấy……”

” Nghe ngươi nói, ta cảm thấy thật mơ hồ…! Vậy thế giới đấy ngươi muốn quay về chứ ? ”

” Muốn về, nhưng cũng chẳng muốn về. Ta chỉ đơn giản muốn sống một cuộc sống bình thường mà thôi, ở đâu cũng vậy ai mà rãnh hơi đâu mà quan tâm những chuyện bao đồng,…..nhưng nếu có kẻ đặt chân vào phá tan cuộc sống bình thường vốn có này, ta không ngại loại bỏ đâu. ”

Cố gắn hắng giọng một tiếng Diệp Thanh Vũ nói.

” Được rồi cũng không sớm nữa, ta đi ngủ đây…..a,aaaaa,a. Mệt chết đi được ai mà nghĩ rằng hôm này lại có nhiều chuyện xảy ra như vậy. Chúc ngủ ngon ! ”

Tiến về chiếc gường ngủ yêu quý Diệp Thanh Vũ mới chợt nhận ra, con rồng khi nãy khi nãy gào thét gì đó khiến nó bay đi mất. Một lần nữa cả hai tên một rồng một người lại lao vào đấu võ mồm, phải mất tận một lúc sau mọi thứ mới trở lại im lặng như thường ngày.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN