Điều Lệnh Thứ Mười Một - Chương 35
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
141


Điều Lệnh Thứ Mười Một


Chương 35



Nguồn: thuquan

Tuyết rơi dày và làm thành một tấm thảm trắng muốt quanh bánh máy bay khi Zerimski bước lên cầu thang chiếc máy bay Ilyushin 62.

Tom Lawrence đứng trên sân băng, mặc một chiếc áo khoác có mũ dày màu đen. Một người đứng bên cạnh giơ Ô che cho ông.

Zerimski biến mất vào trong máy bay, thậm chí chẳng buồn quay lại để vẫy tay chào theo truyền thống trước các ống kính. Mọi ý kiến cho rằng đây là thời điểm thích hợp trong năm để dành cho những thiện chí rõ ràng đều đã bị rơi sạch trước ông ta.

Văn phòng Nhà nước đã ra thông báo báo chí. Bản thông báo nói về sự thành công trong chuyến đi thăm bốn ngày của Tổng thống Nga, những bước tiến quan trọng giữa hai nước, và hy vọng Ở sự hợp tác trong tương lai. Lary Hanington đã dùng từ “rất có ích và có tính xây dựng” trong cuộc họp báo sáng nay, và sau một hồi suy nghĩ ông ta còn dùng thêm từ ” Một bước tiến”.

Ngay sau khi cánh cửa xám đóng sầm lại chiếc llyushin bắt đầu lăn bánh.

Lawrence là người đầu tiên quay lưng lại với chiếc máy bay đang cất cánh- ông đi nhanh tới chiếc trực thăng đang chờ mình. Ở đó ông đã thấy Andy Lloyđ đang cầm chiếc điện thoại áp vào tai. Ngay khi cánh quạt bắt đầu quay Lloyd nhanh chóng kết thúc cú điện thoại Chiếc Man ne Một cất cánh, ông ta ngả người sang báo cáo với Tổng thống về kết quả cuộc phẫu thuật cấp cứu vừa được tiến hành sáng nay tại Bệnh viện Walter Reed- Lawrence gật đầu trong khi nghe Tham mưu trưởng báo cáo về những việc mà Blaitwaite đề nghị nên làm- ông nói:

– Tôi sẽ trực tiếp gọi điện cho bà Fitzgerald.

Trên đoạn đường ngắn ngủi còn lại hai người ngồi chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ sắp tới trong Phòng Bầu dục.

Chiếc máy bay trực thăng đỗ xuống bãi cỏ phía nam, và trong khi đi về phía Nhà Trắng cả hai người không ai nói thêm một lời nào- Thư ký riêng của Lawrence đã lo lắng đứng chờ trước cửa.

– Chào cô. Rinh – Tổng thống chào lần thứ ba trong ngày. cả hai người hầu như thức trắng suốt đêm qua.

Lúc nửa đêm qua Tổng Luật sư đã tới và nói với Ruth Prestou là ông được triệu đến để gặp Tổng thống. Cuộc gặp không có trong lịch. Lúc hai giờ sáng, Tổng thống, Lloyd và Tổng luật sư đã tới Bệnh viện Walter Reed – nhưng một lần nữa chuyến đi thăm đó không hề được nhắc đến trong lịch hay nhắc đến tên người bệnh mà họ đến thăm. Một giờ sau họ lại trở về Phòng Bầu dục và ngồi Ở đó thêm chín mươi phút nữa, Tổng thống đã ra lệnh là không ai được quấy rầy. Tám giờ mười sáng hôm sau Ruth quay lại Nhà Trắng thì Tổng thống đã trên đường tới căn cứ Không quân Andrew để chào từ biệt Zerimski.

Mặc dầu ông đã thay bộ quần áo khác cùng với chiếc cà vạt khác so với lúc Ruth ra về, nhưng chị tự hỏi không hiểu có phải ông chủ không hề ngả lưng chút nào không.

Tổng thống hỏi, mặc dù đã biết thừa:

– Sau đây tôi có việc gì, Ruth?

Những người mà ngài hẹn gặp lúc mười giờ sáng đã đến đây và chờ Ở sảnh bốn mươi phút rồi ạ.

– HỌ đến rồi à? Vậy thì chị hãy đưa họ vào đi.

Tổng thống đi vào Phòng Bầu dục, mở một ngăn kéo và lấy ra hai tờ giấy cùng với một cuộn băng cassette.

ông đặt hai tờ giấy xuống dưới cái bàn thấm trước mặt và ấn chiếc băng cassette vào chiếc máy trên bàn. Andy Lloyd cũng vừa từ phòng làm việc của mình sang, tay cắp hai cặp hồ sơ. ông ngồi xuống chiếc ghế thường lệ bên cạnh Tổng thống.

Lawrence hỏi:

– Anh có mang theo bản khai không?

Lloyd đáp:

Có, thưa ngài.

CÓ tiếng gõ cửa. Ruth ra mở cửa và thông báo:

Giám đốc và Phó Giám đốc CIA.

Helen Dexter bước vào, tay cũng cắp một tập hồ sơ.

Mụ chào:

– Xin chào, ngài Tổng thống.

Lawrence không đáp lại câu chào của mụ.

Dexter ngồi xuống một cái ghế trống đối diện với Tổng thống và nói tiếp:

– Ngài sẽ cảm thấy yên tâm khi biết rằng lúc này tôi đã có thể giải quyết xong vấn đề mà tôi cứ sợ là nó sẽ xảy ra trong thời gian Tổng thống Nga Ở thăm nước ta.

Thực tế chúng tôi hoàn toàn có lý do để tin rằng kẻ bị tình nghi không còn là mối nguy cho đất nước nữa.

Lawrence hỏi:

– Liệu đó có phải là cái người mà cách đây vài tuần tôi đã gọi điện và nói chuyện với không?

Dexter nói:

– Thưa Tổng thống. tôi e là tôi chưa hiểu rõ ngài định nói gì.

Lawrence nói:

– Vậy tôi xin phép được làm vui lòng bà.

ông ta bấm nút “Play” trên chiếc máy ghi âm.

“Tôi cảm thấy phải gọi cho ông và nói cho ông biết rằng tôi đánh giá nhiệm vụ này quan trọng đến thế nào.

Bởi vì tôi tin rằng anh chính là người tốt nhất để thi hành nhiệm vụ đó. Vì thế tôi hy vọng là anh sẽ nhận lấy trách nhiệm”.

” Thưa Tổng thống, rất cám ơn ngài đã tin tưởng tôi, và tôi rất mừng là ngài đã bỏ thì giờ để đích thân gọi điện cho tôi”.

Lawrence bấm nút ” stop”, nói:

– Hẳn là bà có thể giải thích rất đơn giản vì sao lại có cuộc nói chuyện này, và nó đã xảy ra Ở đâu chứ?

– Thưa Tổng thống! e là tôi chưa hoàn toàn hiểu ý ngài. Cục không bao giờ chen vào những cuộc nói chuyện riêng tư của ngài.

Tổng thống nói:

– Ðiều đó có thể là sự thật. mà cũng có thể không.

Nhưng bà thừa biết rằng cuộc nói chuyện đó hoàn toàn không diễn ra trong phòng này.

– CÓ phải ngài đang buộc tội Cục…?

Tôi chẳng buộc tội Cục về bất cứ việc gì cả. Người bị buộc tội là cá nhân bà kia.

– Ngài Tổng thống, nếu như ngài định đùa…

– Trông tôi có vẻ như đang cười à? – Tổng thống nói rồi bấm nút ” Play” một lần nữa.

Tôi nghĩ trong hoàn cảnh này ít nhất tôi cũng có thể làm được điều đó “.

“Cám ơn ngài, thưa Tổng thống. Mặc dầu ông Gutenburg cam đoan với tôi là ngài có tham dự vào kế hoạch này, và chính bản thân bà Giám đốc sau đó cũng gọi điện cho tôi để khẳng định điều đó, nhưng như ngài đã biết đó , tôi vẫn cảm thấy không thể thi hành nhiệm vụ nếu không biết chắc chắn là mệnh lệnh do chính ngài đưa ra”.

Tổng thống lại cúi tới và bấm nút “stop”.

– Còn nữa, nếu bà muốn nghe tiếp.

Dexter nói:

– Tôi có thể cam đoan với ngài rằng nhiệm vụ mà kẻ bị tình nghi đó nhắc tới hoàn toàn chỉ là một nhiệm vụ thông thường hàng ngày.

Lawrence không tin Ở tai mình:

– Vậy có phải bà đang yêu cầu tôi tin rằng vụ ám sát Tổng thống Nga do CIA tiến hành đó hoàn toàn chỉ là một nhiệm vụ thông thường hàng ngày?

Dexter đáp sẵng:

Chúng tôi không hề có ý định giết Zerimski.

Tổng thống vặn lại:

– Chỉ có kẻ vô tội đó bị treo cổ thôi chứ gì.

Im lặng hồi lâu, cuối cùng ông ta nói tiếp:

– Và do đó loại bỏ mọi chứng cứ chứng tỏ rằng bà cũng chính là người đã ra lệnh ám sát Ricardo Guzman Ở Colombia.

– Ngài Tổng thống, tôi có thể cam đoan với ngài rằng CIA không hề làm gì…

Lawrence nói:

– ÐÓ không phải là điều Connor Fitzgerald đã nói với chúng tôi sáng nay.

Dexter im lặng.

CÓ lẽ bà cũng muốn xem qua bản khai mà anh ta đã ký trước sự chứng kiến của Tổng Luật sư?

Andy Lloyd mở cặp tài liệu thứ nhất và đưa cho Dexter và Gutenburg bản coppy lời khai do Connor Fitzgerald ký và Tổng Luật sư làm chứng. Trong khi cả hai bắt đầu đọc, Tổng thống không thể không nhận thấy Gutenburg bắt đầu toát mồ hôi.

Theo sự cố vấn của Tổng Luật sư, tôi có quyền ra lệnh bắt giữ hai người vì tội phản nghịch. Nếu người ta kết luận hai người có tội thì tôi được biết là chỉ có thể có một mức án duy nhất mà thôi.

Dexter vẫn mím chặt môi. Phó Giám đốc của mụ bây giờ run lẩy bẩy. Lawrence quay sang hắn ta:

– Nick, dĩ nhiên có thể là anh không hề hay biết gì về việc Giám đốc của anh không có quyền ra một lệnh như vậy Gutenburg bật lên:

– Ðúng như vậy, thưa Tổng thống. Thực tế bà ta làm cho tôi tin rằng lệnh ám sát Guzman là do chính Nhà Trắng đưa ra.

Tổng thống nói:

– Nick, tôi nghĩ rằng anh sẽ nói như vậy. Và nếu như anh cảm thấy có thể ký vào tờ giấy – ông đẩy một tờ giấy về phía hắn – thì Tổng Luật sư có cho tôi biết rằng bản án tử hình có thể giảm xuống thành chung thân.

Dexter ra lệnh:

– Dù thế nào cũng không được ký vào đó.

Gutenburg lưỡng lự một lúc rồi rút bút ra và ký tên mình giữa hai dấu chữ thập đánh bằng bút chì bên dưới đơn từ chức Phó Giám đốc CIA, có hiệu lực từ chín giờ sáng ngày hôm đó.

Dexter nhìn hắn với vẻ khinh miệt không che giấu:

Nếu anh từ chối không từ chức thì bọn họ chẳng dám làm gì đâu. Ðàn ông thật là cái đồ không xương sống.

Tổng thống đẩy một tờ giấy thứ hai về phía Dexter, Mụ cúi xuống liếc đọc lá đơn của chính mình xin từ chức Giám đốc CIA, cũng có hiệu lực từ chín giờ sáng cùng ngày. Mụ ngước nhìn Lawrence và nói:

Tôi sẽ chẳng ký bất cứ cái gì đâu, thưa Tổng thống.

Ngài cần phải hiểu rằng chẳng dễ làm cho tôi khiếp sợ đâu.

Lawrence nói:

– Tốt thôi, Helen, nếu bà cảm thấy không thể có hành động tự trọng như Nich thì khi ra khỏi phòng này bà sẽ thấy hai nhân viên Mật vụ chờ Ở cửa, họ đã được lệnh bắt giữ bà.

Dexter đứng lên, nói:

– Lawrence, ông không dọa được tôi đâu.

Mụ bắt đầu đi về phía cửa, bỏ mặc tờ đơn xin từ chức không ký trên bàn. Lloyd nói:

– ông Gutenburg, tôi nghĩ rằng tù chung thân và không có hy vọng được ân xá là một cái giá quá cao trong hoàn cảnh này. Nhất là khi ông bị gạt, và không hề biết người ta đang làm chuyện gì.

Gutenburg gật đầu trong khi Dexter ra tới cửa.

– Tôi cũng có nghĩ tới một cái án sáu năm, có lẽ bảy năm là nhiều nhất sẽ thích hợp hơn trong trường hợp của ông. Và với một chút giúp đỡ của Nhà Trắng thì ông sẽ chỉ phải ngồi tù ba hoặc bốn năm là cùng.

Dexter đứng sững lại.

Nhưng dĩ nhiên là với điều kiện ông đồng ý…

Gutenburg la lên:

– Tôi đồng ý với bất cứ điều gì.

-. đồng ý tuyên thệ thay mặt bên nguyên.

Gutenbulg lại gật đầu, và Lloyd lấy ra từ cái cặp tài liệu đang nằm trên bàn một bản tuyên thệ khai dài hai trang. Viên Phó Giám đốc CIA chỉ mất mấy phút đọc bản khai trước khi nguệch ngoạc ký tên vào dưới trang thứ hai.

Mụ Giám đốc đặt một tay lên quả đấm cửa, lưỡng lự một lúc rồi quay lại và chậm chạp bước lại về phía bàn.

Mụ khinh miệt nhìn viên Phó Giám đốc của mình một lần cuối cùng rồi cầm bút lên, nguệch ngoạc ký tên giữa hai dấu chữ thập đánh bằng bút chì.

Mụ nói:

– Gutenburg anh thật là ngốc. Bọn họ sẽ chẳng bao giờ dám liều đưa Fitzgerald ra tòa đâu. Bất cứ đoàn hội thẩm nào cũng sẽ có quá nửa số người muốn băm nhỏ hắn ta ra. Và không có Fitzgerald thì bọn họ chẳng có vụ án nào sất. Tôi tin là Tổng Luật sư đã giải thích rõ cho họ điều đó.

Mụ quay lại và ra khỏi phòng.

Lawrence thu ba tờ giấy lại và đưa nó cho Lloyd, nói:

– Helen hoàn toàn đúng. Nếu vụ việc được đưa ra tòa thì chúng tôi không bao giờ đưa Fitzgerald ra được.

Dexter đứng sững lại bên cửa một lần nữa. Chữ ký của mụ còn chưa ráo mực.

Tổng thống nói:

– Tôi rất buồn phải thông báo cho hai người biết là Connor Fitzgerald đã chết vào lúc bảy giờ ba mươi phút sáng nay

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN